Những cái xảy ra hàng ngày: máy bay rít, bom nổ.Nổ trên cao điểm, cách cái hang này khoảng 300mét. Đất dưới chân chúng tôi rung. Mấy cái khăn mặt mắc ở dây cũng rung. Tất cả, cứ như lên cơn sốt. Khói lên, và cửa hang bị che lấp. Không thấy mây và bầu trời đâu nữa. Chị Thao cầm cái thước trên tay tôi, nuốt nốt miếng bíchquy ngon lành: “Định ở nhà. Lần này nó bỏ ít, hai đứa đi cũng đủ”, rồi kéo tay áo Nho,vác xẻngl ên vai và đi ra cửa.Tôi không cãi chị. Quyền hạn phân công là ở chị. Thời gian bắt đầu căng lên.Trí não tôi cũng không thua. Những gì đã qua, những gì sắp tới... không đáng kể nữa. Có gì lý thú đâu, nếu các bạn tôi không quay về?...
(Ngữ văn 9, tập II, NXB Giáo Dục, 2010)
Câu1:Tác phẩm Những ngôi sao xa xôi được sáng tác trong hoàn cảnh nào?
Câu2:Nêu ngắn gọn nội dung chính của đoạn trích trên.
Câu3:Từ tình đồng chí, đồng đội của những nữ thanh niên xung phong trong tác phẩm Những ngôi sao xa xôi và những hiểu biết xã hội, em hãy trình bày suy nghĩ(khoảng nửa trang giấy thi) về sức mạnh của tình đoàn kết trong cuộc sống hiện nay).
--------------------Hết--------------------
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Câu 1: Nhan đề "Những ngôi sao xa xôi" tác giả Lê Minh Khuê
Cùng thể loại truyện ngắn như "Những ngôi sao xa xôi" có: Chiếc lược ngà, Làng, Bến quê
Câu 2: Lời dẫn trực tiếp là "Định ở nhà. Lần này nó bỏ ít, hai đứa đi cũng đủ"
-->Lời nói gián tiếp : Chị Thao cầm thước lên .... và nói rằng Định ở nhà. Lần này nó bỏ ít, hai đứa đi cũng đủ.
Câu 3:
Những chàng trai cô gái trên tuyến lửa Trường Sơn những năm chống Mỹ cứu nước thật dũng cảm, mạnh mẽ nhưng vẫn luôn giữ cho mình một thái độ lạc quan trong cuộc sống chiến đấu gian khổ. Họ có thể là những người "không ai nhớ mặt đặt tên" nhưng họ đã làm nên đất nước bằng tuổi trẻ và xương máu của mình. Mỗi ngày là một lần chiến đấu với Tử thần. Đứng trước cái chết ai chẳng một lần run sợ muốn từ bỏ. Chao ôi! Vậy mà những cô gái chàng trai ngày ấy lại có thể dũng cảm xả thân vì Tổ quốc trên tuyến đường huyết mạch nhưng đầy rẫy nguy hiểm dình dập. Họ không biết đâu là điểm cuối cùng của sinh mệnh. Nhưng họ vẫn chiến đấu đến hơi thở cuối cùng vì ngọn lửa yêu nước rực cháy trong tim. Thật đáng trân trọng tình yêu nước sâu sắc ấy. Nay đất nước đã hòa bình nhưng vẫn có những cô gái, chàng trai mãi nằm lại với tuyến lửa Trường Sơn năm nào. Thế hệ trẻ hôm nay cần khắc ghi sự hi sinh anh dũng của họ, lấy đó làm động lực trở thành một công dân tốt xây dựng đất nước và xã hội
Phép thế: Những cô gái chàng trai - Họ
tuyến đường huyết mạch - tuyến lửa Trường Sơn
Câu cảm thán: Chao ôi
Bạn ơi hỏi chia nhỏ câu hỏi ra. Bài bạn dài còn dính vào nhau nữa rất khó để giải quyết
Câu 1: Nhan đề "Những ngôi sao xa xôi" tác giả Lê Minh Khuê
Cùng thể loại truyện ngắn như "Những ngôi sao xa xôi" có: Chiếc lược ngà, Làng, Bến quê
Câu 2: Lời dẫn trực tiếp là "Định ở nhà. Lần này nó bỏ ít, hai đứa đi cũng đủ"
-->Lời nói gián tiếp : Chị Thao cầm thước lên .... và nói rằng Định ở nhà. Lần này nó bỏ ít, hai đứa đi cũng đủ.
Câu 3:
Những chàng trai cô gái trên tuyến lửa Trường Sơn những năm chống Mỹ cứu nước thật dũng cảm, mạnh mẽ nhưng vẫn luôn giữ cho mình một thái độ lạc quan trong cuộc sống chiến đấu gian khổ. Họ có thể là những người "không ai nhớ mặt đặt tên" nhưng họ đã làm nên đất nước bằng tuổi trẻ và xương máu của mình. Mỗi ngày là một lần chiến đấu với Tử thần. Đứng trước cái chết ai chẳng một lần run sợ muốn từ bỏ. Chao ôi! Vậy mà những cô gái chàng trai ngày ấy lại có thể dũng cảm xả thân vì Tổ quốc trên tuyến đường huyết mạch nhưng đầy rẫy nguy hiểm dình dập. Họ không biết đâu là điểm cuối cùng của sinh mệnh. Nhưng họ vẫn chiến đấu đến hơi thở cuối cùng vì ngọn lửa yêu nước rực cháy trong tim. Thật đáng trân trọng tình yêu nước sâu sắc ấy. Nay đất nước đã hòa bình nhưng vẫn có những cô gái, chàng trai mãi nằm lại với tuyến lửa Trường Sơn năm nào. Thế hệ trẻ hôm nay cần khắc ghi sự hi sinh anh dũng của họ, lấy đó làm động lực trở thành một công dân tốt xây dựng đất nước và xã hội
Phép thế: Những cô gái chàng trai - Họ
tuyến đường huyết mạch - tuyến lửa Trường Sơn
Câu cảm thán: Chao ôi
a. Có khi được trưng bày...Nhưng cũng có khi
-> tránh lỗi lặp, tạo nhịp điệu
b. Nổ trên cao điểm, cách cái hang này khoảng 300 mét.
-> Nhấn mạnh sự nguy hiểm của những cô gái thanh niên xung phong phải đối mặt hàng ngày.
c. Đảm bảo tính hàm súc, đúng với mọi người.
d. Ngắn gọn, có tính phát động.
Đoạn trích cho thấy sự hiểm nguy, khó khăn của nơi chiến trường bom đạn và cho thấy sự bĩnh tĩnh, dũng cảm trước khó khăn của chị Thao
Bởi tôi ăn uống điều độ và làm việc có chừng mực nên tôi chóng lớn lắm. Chẳng bao lâu tôi đã trở thành một chàng dế thanh niên cường tráng. Đôi càng tôi mẫm bóng. Những cái vuốt ở chân, ở khoeo cứ cứng dần và nhọn hoắt. Thỉnh thoảng, muốn thử sự lợi hại của những chiếc vuốt, tôi co cẳng lên, đạp phanh phách vào các ngọn cỏ. Những ngọn cỏ gãy rạp, y như có nhát dao vừa lia qua. Đôi cánh tôi, trước kia ngắn hủn hoẳn bây giờ thành cái áo dài kín xuống tận chấm đuôi. Mỗi khi tôi vũ lên, đã nghe tiếng phành phạch giòn giã. Lúc tôi đi bách bộ thì cả người tôi rung rinh một màu nâu bóng mỡ soi gương được và rất ưa nhìn. Hai cái răng đen nhánh lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp như hai lưỡi liềm máy làm việc. Sợi râu tôi dài và uốn cong một vẻ rất đỗi hùng dũng. Tôi lấy làm hãnh diện với bà con vì cặp râu ấy lắm. Cứ chốc chốc tôi lại trịnh trọng và khoan thai đưa cả hai chân lên vuốt râu.
Tôi đi đứng oai vệ. Mỗi bước đi, tôi làm điệu dún dẩy cá khoeo chân, rung lên rung xuống hai chiếc râu. Cho ra kiểu cách con nhà võ. Tôi tợn lắm. Dám cà khịa với tất cả mọi bà con trong xóm. Khi tôi to tiếng thì ai cũng nhịn, không ai đáp lại. Bởi vì quanh quẩn ai cũng quen mình cả. Không nói, có lẽ họ nể hơn là sợ. Nhưng tôi lại tưởng thế là không ai dám ho he. ấy vậy, tôi cho tôi giỏi. Những gã xốc nổi thường làm cử chỉ ngông cuồng là tài cao. Tôi quát mấy chị Cào Cào ngụ ngoài đầu bờ khiến mỗi lần thấy tôi đi qua, các chị phải núp khuôn mặt trái xoan dưới nhánh cỏ, chỉ dám đưa mắt lên nhìn trộm. Thỉnh thoảng, tôi ngứa chân đá một cái, ghẹo anh Gọng Vó lấm láp vừa ngơ ngác dưới đầm lên. Tôi càng tưởng tôi là tay ghê gớm, có thể sắp đứng đầu thiên hạ rồi.
* Biện pháp tu từ sử dụng trong đoạn :
- Biện pháp so sánh ( in đậm ) : Cho thấy sự cường tráng, mạnh khỏe của Dế Mèn.
- Biện pháp nhân hóa ( các từ ngữ như : tôi, oai vệ, vuốt râu,...) : Đây là những hành động của con người nhưng được tác giả sử dụng cho Dế Mèn để cho thấy sự sinh động, gần gũi với ta.
Bởi tôi ăn uống điều độ và làm việc có chừng mực nên tôi chóng lớn lắm. Chẳng bao lâu, tôi đã trở thành một chàng dế thanh niên cường tráng. Đôi càng tôi mẫm bóng. Những cái vuốt ở chân, ở khoeo cứ cứng dần và nhọn hoắt. Thỉnh thoảng, muốn thử sự lợi hại của những chiếc vuốt, tôi co cẳng lên, đạp phanh phách vào các ngọn cỏ. Những ngọn cỏ gẫy rạp, y như có nhát dao vừa lia qua. Đôi cánh tôi, trước kia ngắn hủn hoẳn, bây giờ thành cái áo dài kín xuống tận chấm đuôi. Mỗi khi tôi vũ lên, đã nghe tiếng phành phạch giòn giã. Lúc tôi đi bách bộ thì cả người tôi rung rinh một màu nâu bóng mỡ soi gương được và rất ưa nhìn. Đầu tôi to ra và nổi từng tảng, rất bướng. Hai cái răng đen nhánh lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp như hai lưỡi liềm máy làm việc. Sợi râu tôi dài và uốn cong một vẻ rất đỗi hùng dũng. Tôi lấy làm hãnh diện với bà con về cặp râu ấy lắm. Cứ chốc chốc tôi lại trịnh trọng và khoan thai đưa cả hai chân lên vuốt râu. Tôi đi đứng oai vệ. Mỗi bước đi, tôi làm điệu dún dẩy các khoeo chân, rung lên rung xuống hai chiếc râu. Cho ra kiểu cách con nhà võ. Tôi tợn lắm. Dám cà khịa với tất cả mọi bà con trong xóm. Khi tôi to tiếng thì ai cũng nhịn, không ai đáp lại. Bởi vì quanh quẩn, ai cũng quen thuộc mình cả. Không nói, có lẽ họ nể hơn là sợ. Nhưng tôi lại tưởng thế là không ai dám ho he. Ấy vậy, tôi cho là tôi giỏi. Những gã xốc nổi thường lầm cử chỉ ngông cuồng là tài ba. Tôi đã quát mấy chị Cào Cào ngụ ngoài đầu bờ, khiến mỗi lần thấy tôi đi qua, các chị phải núp khuôn mặt trái xoan dưới nhánh cỏ, chỉ dám đưa mắt lên nhìn trộm. Thỉnh thoảng, tôi ngứa chân đá một cái, ghẹo anh Gọng Vó lấm láp vừa ngơ ngác dưới đầm lên. Tôi càng tưởng tôi là tay ghê gớm, có thể sắp đứng đầu thiên hạ rồi.
Hok tốt
a,bài văn trên thuộc văn bản nào,tác giả là ai?
=> tác giả : Tô Hoài
b,phương thức biểu đạt,nghệ thuật?
=> - phương thức biểu đạt: kể
- nghệ thuật : so sánh , nhân hóa , tổng hợp.
c,tìm phép so sánh,chỉ ra tác dụng
=> tác dụng : làm cho bài viết hấp dẫn hơn, biểu cảm hơn.
Câu 2:hãy miêu tả người thân của em (tả mẹ)
Bài làm :
Trong gia đình em, người mà em yêu quý và kính trọng nhất là mẹ.
Năm nay, mẹ ba sáu tuổi. Dáng người thon thả. Mái tóc dài mượt mà và óng ả. Khuôn mặt trái xoan. Đôi mắt mẹ sáng long lanh như ngọn đuốc dõi theo từng bước đi của em. Môi mẹ đỏ tươi, luôn in lại những nụ cười rạng rỡ. Làn da của mẹ trắng mịn như được thoa một lớp phấn. Mẹ ăn mặc rất giản dị nhưng lại toát lên vẻ sang trọng. Hằng ngày, ngoài những công việc giảng dạy ở trường và tham gia các công tác đoàn thể mẹ còn phải lo chăm sóc chu đáo cho gia đình. Tối đến, dù bận soạn bài nhưng mẹ vẫn dành thời gian giảng bài cho em. Những hôm em ốm, nhờ có bàn tay mẹ chăm sóc mà em đã nhanh khỏi để đến trường. Hằng ngày, mẹ phải dậy sớm để lo bữa sáng cho gia đình. Công việc bận rộn như vậy nhưng lúc nào mẹ cũng rất vui. Mẹ không những là người mẹ dịu dàng, đảm đang mà mẹ vừa là người chị, người bạn của em những lúc vui buồn. Có mẹ, em thấy ấm lòng. Em rất kính trọng mẹ em, mẹ xứng đáng là người "Giỏi việc trường, đảm việc nhà" mà nhà trường đã trao tặng danh hiệu cho mẹ trong công tác.
Em rất yêu quý mẹ em. Em sẽ cố gắng học giỏi để xứng đáng với công sinh thành và nuôi dưỡng của mẹ.
Câu 1:
a, - Câu rút gọn: Đội sấm, đội chớp, đội cả trời mưa
b, Bố em đội sấm
Bố em đội chớp
Bố em đội cả trời mưa
Câu 2:
Trường hợp b,c vì khi trả lời người lớn phải lễ phép
Câu 3:
Câu đặc biệt: Than ôi!, Lo thay!, Nguy thay!
Tác dụng: Bộc lộ cảm xúc
Câu 4:
a. Không có câu đặc biệt.
b. Không có câu đặc biệt.
c. Câu đặc biệt: Gía buốt quá!
Cấu tạo: vị ngữ
Tác dụng: Bộc lộ cảm xúc
d. Câu đặc biệt: Cây tre Việt Nam!
Cấu tạo: chủ ngữ
Tác dụng: Liệt kê, thông báo về sự tồn tại của sự vật, hiện tượng
_k me_
@Min_ngu_ngục
_copy is not fun_