viết đoạn văn tưởng tượng
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
- Khi viết đoạn văn tưởng tượng dựa trên một câu chuyện đã đọc hoặc đã nghe, người viết cần phát huy trí tưởng tượng để thay đổi, bổ sung chi tiết cho câu chuyện.
- Có nhiều cách viết đoạn văn tưởng tượng như: bổ sung chi tiết (lời kể, tả,...), bổ sung lời thoại của nhân vật, thay hoặc viết tiếp đoạn kết,...
The way in the zoo is cemented. The flowers in the path decorate the zoo fresh cool. Animals and birds are raised in an iron bar. There are many strange animals. Beautiful splendor is the peacock with colorful tail tail fan. A public barn has a male drummer and five or six coffins. In his "kingdom", he made his appearance, batting smoothly. Going further steps, we go to the breeding area of the beast. The shelter is solid, the bar is thick and thick. Inside the tiger, lion, lion, rhinoceros, hippopotamus ... each cage has one to two children. Tiger with soft body, flexible, very beautiful color. Beautiful and bright tiger eyes. Kia is a lion's cage, the lion with a fierce feather, looking very majes. The lion man himself a cage, he has a long time, sometimes head to look at tourists. The most monkeys are monkeys. Seven monkeys kept a cage. They talk to each other, sometimes hissing sound very sharp. Monkeys have hands, feet human hands. She grasped the food, swinging in the cage with her long and skillful arm. Each animal cage has the name of the animal in the barn and the board prohibits visitors for food. Therefore, visitors to the zoo can only see, listen to the guide explained not to eat. However, at the same time a few bold boy cane sugar, sweet potatoes to feed. Most impressed with me is the camel house. The camel with the hump on his back is very funny, cute. Camel high, great but gentle. A camel has four or five in common. They are in harmony with each other. Visitors to the zoo pretty crowded. Calling each other, admiring the visitors to do the bustling, bustling. Each group of visitors and children as much as the flow because it is a holiday. Despite the excitement but every tourist group has the discipline and show a civilized lifestyle, but the zoo is crowded but still orderly and fun. Slowly in the forest colorful people colorful, the blue shirt of the zoo staff softly decorated the zoo elegant, polite and warm. Some of the staff explained something to the guest and the laughter rose, bursting out, it was refreshing.
Cô bé Lọ Lem là nhân vật cổ tích mà em yêu thích nhất. Khi đọc, em thích tự mình tưởng tượng ra ngoại hình của nhân vật này. Trong suy nghĩ của em, Lọ Lem là một cô gái mới lớn với vóc dáng mảnh mai, nước da trắng ngần. Mái tóc của cô màu vàng ỏng ả, dài đến thắt lưng như dòng thác đổ về từ mặt trời. Khuôn mặt cô có dáng trái xoan, nổi bật với đôi mắt xanh to tròn long lanh như viên pha lê quý hiếm. Trên đôi mắt là hàng lông mày lá liễu thanh mảnh. Dù chẳng trang điểm, gò mà của Lọ Lem lúc nào cũng ửng hồng và đôi môi thì đỏ hồng chúm chím. Dù phải làm việc vất vả, nhưng Lọ Lem vẫn luôn vui vẻ, tràn ngập sức sống. Vẻ đẹp của cô không chỉ đến từ ngoại hình mà còn đến từ trái tim ấm áp, nội tâm luôn tươi vui, ngập tràn hi vọng của cô. Bởi vậy, dù mặc bộ quần áo cũ kĩ để làm việc nhà. Hay khoác lên mình bộ váy áo rực rỡ, sang trọng, nàng Lọ Lem vẫn luôn thật xinh đẹp. Cô ấy chính là biểu tượng của một nàng công chúa cổ tích tuyệt vời nhất trong trí tưởng tượng của em.
Gợi ý
Được sự giúp đỡ của bà tiên, Tin-tin và Mi-tin đến thăm Vương quốc tương lai. Trước tiên hai bạn đến thăm Công xưởng xanh. Ở đây sản xuất các loại máy móc, thuốc men cho thế giới tương lai do các em bé sắp ra đời sáng chế. Tin-tin trông thấy một cái máy như đôi cánh xanh, cậu lấy làm thắc mắc thì được em bé thứ nhất cho biết em dùng máy đó để chế tạo một vật làm cho con người hạnh phúc. Mi-tin chỉ cảm nhận hạnh phúc khi ăn. Cái tính háu ăn làm cậu ta hỏi liền xem vật đó ăn có ngon không, có ồn ào không? Em bé thứ nhất mời hai bạn xem vật đó và cho biết nó không ồn ào gì cả. Tin-tin háo hức đòi xem nhưng chưa kịp xem thì em bé thứ hai chen vào. Em bé ấy muốn cho hai bạn xem sáng chế của mình: đó là ba mươi vị thuốc trường sinh đặt ở những cái lọ xanh. Đặc biệt là em bé thứ ba mang theo một thứ ánh sáng lạ thường chưa ai biết cả. Em bé thứ tư kéo tay Tin-tin khoe một thứ máy biết bay như một con chim. Liền lúc ấy, em bé thứ năm cho hai bạn xem một thứ máy biết dò tìm các kho báu còn giấu kín trên Mặt Trăng.
Ông tiên có cái bụng phệ, không phải vì ông ham ăn mà đó là do ông làm nhiều việc thiện nên có cái “đức” như vậy. Khuôn mặt của ông phúc hậu. Luôn có một ánh sáng hào quang chiếu rọi vao người ông ,đem bao hơi thở của bầu trời xuống. Tóc và râu ông bạc phơ. Khi đi giúp người, ông luôn nở một nụ cười, nụ cười ấy có bao ý nghĩa, ông muốn người đó sẽ đứng lên vứt bỏ lo toan và nở một nụ cười rạng rỡ. Đôi lúc, nụ cười ấy lại có ý khinh bỉ và thái độ không bằng lòng. Tóc ông búi cao. Ông lúc nào cx cầm một cái cây gậy, khi ông ước cái gì ông chỉ cần phất cái gậy đó ra là điều ước thành hiện thực. Ông mặt một chiếc áo trắng dài. Dường như người của ông đều có một màu trắng thanh bạch. Mỗi khi ông hiện ra sẽ có một làn khói trắng bay ra, và khi ông biến mất cũng vậy!….
Trong các câu chuyện đã được nghe, em thích nhất là câu chuyện Sự tích cây vú sữa.
Chuyện kể rằng, ngày xưa, có một cậu bé được mẹ cưng chiều nên rất nghịch và ham chơi. Một lần, bị mẹ mắng, cậu vùng vằng bỏ đi. Cậu la cà khắp nơi, mẹ cậu ở nhà không biết cậu ở đâu nên buồn lắm. Ngày ngày mẹ ngồi trên bậc cửa ngóng cậu về. Một thời gian trôi qua mà cậu vẫn không về. Ví quá đau buồn và kiệt sức, mẹ cậu gục xuống. Không biết cậu đã đi bao lâu. Một hôm, vừa đói vừa rét, lại bị trẻ lớn hơn đánh, cậu mới nhớ đến mẹ.
- “Phải rồi, khi mình đói, mẹ vẫn cho mình ăn, khi mình bị đứa khác bắt nạt, mẹ vẫn bênh mình, về với mẹ thôi”.
Cậu liền tìm đường về nhà. Ở nhà, cảnh vật vẫn như xưa, nhưng không thấy mẹ đâu. Cậu khản tiếng gọi mẹ:
- Mẹ ơi, mẹ đi đâu rồi, con đói quá ! – Cậu bé gục xuống, rồi ôm một cây xanh trong vườn mà khóc.
Kỳ lạ thay, cây xanh bỗng run rẩy. Từ các cành lá, những đài hoa bé tí trổ ra, nở trắng như mây. Hoa tàn, quả xuất hiện, lớn nhanh, da căng mịn, xanh óng ánh. Cây nghiêng cành, một quả to rơi vào tay cậu bé.
Cậu bé cắn một miếng thật to. Chát quá
Quả thứ hai rơi xuống. Cậu lột vỏ, cắn vào hạt quả. Cứng quá.
Quả thứ ba rơi xuống. Cậu khẽ bóp quanh quanh quả, lớp vỏ mềm dần rồi khẽ nứt ra một kẽ nhỏ. Một dòng sữa trắng sóng sánh trào ra, ngọt thơm như sữa mẹ.
Cậu bé ghé môi hứng lấy dòng sữa ngọt ngào, thơm ngon như sữa mẹ.
Cây rung rinh cành lá, thì thào :
“Ăn trái ba lần mới biết trái ngon. Con có lớn khôn mới hay lòng mẹ”.
Cậu oà lên khóc. Mẹ đã không còn nữa. Cậu nhìn lên tán lá, lá một mặt xanh bóng, mặt kia đỏ hoe như mắt mẹ khóc chờ con. Cậu ôm lấy thân cây mà khóc, thân cây xù xì, thô ráp như đôi bàn tay làm lụng của mẹ. Cậu luôn miệng nói lời xin lỗi mẹ, cầu mong mẹ tha thứ cho sự bướng bỉnh của mình. Cây xanh ôm chặt lấy cậu, từ thân cây toát ra hơi ấm và tiếp đập của trái tim người mẹ. Bỗng chốc, cây xanh biến thành người mẹ hiền, xoa đầu cậu và cảm động nói:
- Từ nay, con nhớ phải vâng lời mẹ, không được ham chơi nữa, con nhớ không?
Cậu bé vừa sung sướng, những giọt nước mắt cứ thế tuôn ra vì hạnh phúc. Cậu trả lời mẹ thật to:
- Con xin lỗi mẹ. Con hứa từ nay sẽ không bao giờ khiến mẹ buồn nữa.
Từ đó hai mẹ con sống hạnh phúc bên nhau
Câu chuyện trên đã để lại cho chúng ta một bài học sâu sắc về sự biết ơn công lao sinh thành của cha mẹ. Là một người con, chúng ta nên thấu hiểu sự yêu thương, hy sinh của cha mẹ. Vì thế hãy cố gắng trở thành một người con ngoan các bạn nhé!
Thế giới trong mơ
Đã có lần tôi từng mơ một giấc mơ về một thế giới kỳ diệu, ở đó mọi thứ đều lạ lẫm và khác với cuộc sống thực tại của tôi hiện nay.
Tất cả các ngôi nhà đều được làm bằng tre trúc theo kiểu hình của kim tự tháp ai cập, trông có vẻ mong manh lắm ngỡ như cơn gió mạnh thổi qua cũng có thể nhấc bổng những căn nhà đó lên khỏi mặt đất. Ồ thế nhưng hoàn toàn trái ngươc với suy nghĩ của tôi, căn nhà tưởng chừng rất mong manh ấy lại cứ đừng sừng sững và hiên ngang như bức thành đồng, mặc những cơn cuồng phong dồn dập kéo đến để quật ngã nó.
Xung quanh những ngôi nhà toàn là những loài hoa đủ màu, đủ sắc, cứ nhẹ nhàng lan tỏa sắc hương theo gió đi muôn nơi, khiến người ta tưởng là chốn bồng lai tiên cảnh. Điều kỳ diệu của những bông hoa là bông nào cũng có thể giúp bạn vượt qua cơn đói mà không cần ăn bất cứ loại thực phẩm nào, chỉ cần bạn hít mùi hương của hoa là đủ ấm bụng rồi. Vì vậy không có loài nào từ thực vật đến sinh vật bị trở thành món ăn của con người. Tất cả đều sống hài hòa với nhau như một gia đình.
Con người trong thế giới ấy không sử dụng túi nilon để đựng đồ, Họ dùng một chiếc túi được đan từ một loài cỏ kỳ lạ có sức dai và bền bỉ gấp tỉ lần so với nilon. Hơn cả thế, loài túi này còn có thể tự phân hủy rất nhanh khi được chôn vào trong đất và sẽ trở thành nguồn dinh dưỡng dồi dào cho các loài cây khác.
Trẻ em ở đây được quan tâm nhất, vì họ cho rằng trẻ em là thiên sứ của trời đưa xuống để làm cho cuộc sống trở nên thú vị và ý nghĩa hơn. Hàng ngày các bạn nhỏ đến trường bằng một hệ thống giao thông vừa hiện đại lại không tổn hại môi trường đó là những chiếc thảm biết bay. Ở đây, nhà nào cũng có vài chiếc để đi lại. Tất cả mọi thứ được sản xuất ra ở thế giới này đều chú trọng đến việc bảo vệ môi trường, cũng vì thế mà môi trường sống của họ cực trong lành và xanh sạch.
Tôi còn đang say sưa với cảnh sắc và con người nơi đây thì bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh giấc. Đến lúc đó, tôi mới biết cái thế giới mà tôi vừa trải nghiệm chỉ là một thế giới cổ tích trong giấc mơ của những đứa trẻ. Những tôi vẫn luôn khao khát sẽ có một thế giới thực được một phần như thế.