Mai rồi con lớn khôn
Chim không còn biết nói
Gió chỉ còn biết thổi
Cây chỉ còn là cây
Đại bàng chẳng về đây
Đậu trên cành khế nữa
Chuyện ngày xưa ngày xửa
Chỉ là chuyện ngày xưa
(Vũ Đình MInh, sang năm con lên bảy)
Đoạn thơ trên viết về những thay đổi khi ta lớn lên. Từ nội dung đó, em hãy kể câu chuyện với nhan đề"Khi tôi khôn lớn"
khi mà tôi lớn , tôi thấy mik hồi nhỏ thật ngu ngốc , thấy người lớn đếm ngày bằng đốt tay , vậy là thỉnh thoảng đang chơi vui , lại nói
Ê , tụi bay từ từ đã
rồi cững bắt chước đếm từng đốt ngón tay , thấy tụi nó ngơ ngác nhìn ko hiểu , tôi đắc ý lắm nhưng thực chất cũng chẳng hiểu mik đang làm gì . rồi khi thấy viết lách gì đó , cũng lấy giấy bút lên viết vài thứ loằng ngoằng . khi thấy trong phim họa sĩ vẽ người trc mặt , cx bắt tụi nó vẽ mình trong khi bức tranh thì cái cổ to hơn cái đầu , cánh tay to tướn như bị thắt lại ở nách , đôi chân dài và to chắc cũng gấp 3 gấp 4 cái nữa người trên , cái eo chỉ nhỏ bằng 1 cía gạch xuống .... vậy mà tụi nó cụng vỗ tay ầm ầm khen đẹp
đó , đó là khi tôi còn nhỏ . bây giờ thì khác rồi , tôi phải học tập , đối đầu với những bài tập khó , những bài thi hồi hộp và cả những thất bài . tôi được học , được biết rất nhiều thứ : cách chúng ta đuợc hình thành , tiên ko có thật , ông già noel sẽ chẳng bao giờ đến .... tất cả mọi thứ đều chống lại những gì mà hồi nhỏ tôi từng nghĩ . khi chúng ta biết nhiều thứ , đối mặt với xã hội giả tạo , với cuộc đời khó khăn , với những rào cản .. tôi đã học đc cách dấu đi cảm xúc của chính mik , tự tạo ra 1 cái nụ cười giả tạo . tôi chẳng còn mông lung chờ đợi chị hằng từ cung trăng , chẳng còn đợi 1 cô tiên xuất hiện ban cho tôi 1 đôi cánh .... tất cả đều bị dập tắt bởi 1 xô nước có tên là thức tế , khi tôi lớn lên đồng nghĩa vs việc tôi chẳng còn những ảo tưởng hão huyền ấy , cứ nghĩ mik là nữ chính trong 1 bộ phim .... nhưng giờ tôi biết rằng thế giới này ko sinh ra vì tôi , ko chỉ để dành cho 1 mik tôi , tôi ko phải nữ hoàng .......mà tôi sinh ra vì thế giới này . cuộc đời ko như là mơ , nó làm tôi vấp ngã và hoàn toàn bất lực , rồi nó lại túm tóc tôi kéo lên , nó giống như tôi là nô lệ và tôi phải tự đứng lên để đánh bại tất cả thì mới vươn đc tới thành công cũng chính là thoát cảnh nô lệ . tuổi thơ khi đầu ta là 1 tờ giấy trắng trôi qua rất nhay , bây giờ tuôi thơ hiện tại của tôi đã có khá khá mực rồi , mực thì sẽ ko tẩy đc cũng như tôi ko lấy lại những kí ức đó đc nữa rồi