…. Biết bao hứng thú khác nhau ta tập hợp được nhờ cách ngao du thú vị ấy, không kể sức khỏe được tăng cường, tính khí trở nên vui vẻ. Tôi thường thấy những kẻ ngồi trong những cỗ xe tốt chạy rất êm nhưng mơ màng, buồn bã, cáu kỉnh hoặc đau khổ; còn những người đi bộ lại luôn vui vẻ, khoan khoái và hài lòng với tất cả. Ta hân hoan biết bao khi về gần đến nhà! Một bữa cơm đạm bạc mà sao có vẻ ngon lành thế? Ta thích thú biết bao khi lại ngồi vào bàn ăn! Ta ngủ ngon giấc biết bao trong một cái giường tồi tàn! Khi ta chỉ muốn đến một nơi nào, ta có thể phóng bằng xe ngựa trạm; nhưng khi ta muốn ngao du, thì ta cần phải đi bộ…
( Trích “ Đi bộ ngao du”, Ngữ văn 8, Tập 2, Trang 100 )
Câu 1: ( 0,5 đ) Tác giả của đoạn trích trên là ai?
Câu 2: ( 1,5 đ) Xác định phương thức biểu đạt chính.Đoạn trích trên được viết theo thể loại nào?
Câu 3: ( 1 đ) Nội dung chính của đoạn văn trên là gì?
Câu 4 : ( 1 đ) Tìm và phân tích tác dụng của biện pháp nghệ thuật được sử dụng trong câu văn sau
“ Tôi thường thấy những kẻ ngồi trong những cỗ xe tốt chạy rất êm nhưng mơ màng, buồn bã, cáu kỉnh hoặc đau khổ; còn những người đi bộ lại luôn vui vẻ, khoan khoái và hài lòng với tất cả.”?
1. Tác giả đoạn trích trên là Ru-xô.
2. Phương thức biểu đạt chính: nghị luận.
Thể loại: văn bản nghị luận.
3. Tác dụng của việc đi bộ ngao du.
4. Biện pháp tương phản: buồn bã, cáu kỉnh, đau khổ >< vui vẻ, khoan khoái, hài lòng với tất cả.
=> Chỉ ra tác dụng của việc đi bộ với tinh thần con người.
Cảm ơn cô ạ!