kể lại truyện mình bị biến thành một con vật
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Bài làm
Có lẽ trong cuộc đời, ai cũng có lần mắc lỗi và phải trả giá cho lỗi lầm của mình. Nhưng sự trả giá ấy như thế nào mới có thể khiến con người thực sự ăn năn và không bao giờ tái phạm. Tôi không thể bào quên được cảm giác khi mình biến thành một con mèo trong ba ngày liền do mắc phải lỗi lầm. Biết bao rắc rối đã xảy ra trong những ngày đáng nhớ ấy.
Một hôm, tôi đang mải chạy chơi đùa nghịch trong nhà thì: “cheng”. Một tiếng gì đso kêu lên rồi thì mẹ bước lên và nói: “Hai chị em con đang làm gì thế này?”. Một cái bình pha lê đã rơi vỡ. Đó là một kỉ vật rất quan trọng trọng đối với bố mẹ tôi, tôi sợ vì chính tôi đã làm vỡ chiếc bình pha lê quý giá đó. Thừa lúc có em gái tôi ở đó tôi liền nói: “Con không biết đâu, em làm đấy mẹ ạ.” Rồi mẹ quay sang và mắng em tôi một trận. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thoát được tội. Buổi tối, lúc tôi đang ngủ say sưa trong chăn ấm thì đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói kì lạ văng vẳng bên tai: " Này cháu, cháu thật không phải là đứa con ngoan, không phải là người chị tốt. Nay ta phạt cháu phải mang hình dạng của một con mèo, cho đến khi cháu nhận ra lỗi lầm của cháu! ". Tôi chưa kịp nói gì thì đột nhiên cả người tôi nóng ra, tôi cảm thấy người mình hình như đang nhỏ dần. Tôi sờ khắp người, một cái đuôi đã mọc ra, tai vểnh lên, mũi tẹt xuống và quanh mép lại còn lởm chởm vài sợi râu. Tôi chạy ra tước gương và hét toáng lên: “Mẹ ơi!”. Nhưng nó không còn là tiếng mẹ ơi nữa mà là tiếng meo … meo. Mẹ bước lên phòng tôi kêu lên: “Ôi! Con mèo bẩn thỉu này từ đâu đến đây, Thủy Tiên đâu rồi?” Rồi mẹ đuổi ra ngoài. Tôi vừa hét vừa khóc nức nở vì đau nhói. Tôi bực bội vì mẹ không nhận ra tôi. Vừa lạnh, vừa đói, tôi lết đến một bụi cây ở góc phố. Sáng sơm, trời đầy sương và gió bấc, lạnh lẽo. Tôi thấy mẹ mở cửa, tôi liền chạy lại gọi “Mẹ ơi!”. Nhưng tôi chỉ còn nghe tiếng “meo … meo” vô nghĩa. Mẹ lại xua đuổi tôi như tối hôm qua. Trên đường, xe cộ đi lại tấp nập, nào là các em nhỏ nắm tay nhau đến trường, tôi liền thấy Hoàng và Quế Giang (hai người bạn thân của tôi) đang dắt xe đạp trên con đường quen thuộc mà tôi vẫn thường đến trường. Tôi lại gần lấy chân cào cào vào chân hai cô bạn và nói: “Các cậu ăn sáng chưa?”. Câu hỏi mà tôi vẫn hỏi thường ngày nhưng thay vì trả lời câu hỏi đó thì hai bạn ấy lại tỏ vẻ bực mình và xua đuổi tôi. Tôi chợt nhận ra rằng tôi đã là một con mèo xấu xí. Đến tối thứ ba, vừa lạnh vừa đói lại vừa đau, tôi bật khóc lên: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con hiểu ra rồi, con hiểu ra lỗi lầm của con rồi mẹ ơi, con nhớ ba mẹ quá! Hu … hu… hu!”. Bỗng nhiên tiếng nói hôm trước lại vang lên: “cháu đã nhận ra lỗi lầm của mình rồi thì từ nay hãy cố gắng chăm ngoan, vâng lời cha mẹ và trở thành một người con ngoan, một người chị tốt nhé!”. Và rồi rùng mình một cái, tôi lại được biến thành người như cũ. Tất cả giống như một giấc mơ vậy!
Qua ba ngày đêm sông lang thang ngoài đường, thấm thía sự khổ cực khi không được bố mẹ chăm sóc, không được bạn bè yêu mến, tôi đã hiểu ra rằng phải biết nhận lỗi khi làm sai việc gì đó. Cũng từ đó, tôi luôn cố gắng chăm ngoan, học giỏi để trở thành tấm gương tốt cho em gái và làm cha mẹ vui lòng.
# Chúc bạn học tốt #
Thần Thời Gian đêm qua báo mộng cho tôi biết rằng, nếu trong tuần này mà tôi đi học muộn đến lần thứ ba thì thần sẽ hóa phép biến tôi thành con rùa trong ba ngày. Tôi vốn chẳng tin chuyện mộng mị, nên cho qua. Buổi sáng mùa đông thường khiến cho người ta lười dậy sớm. Nhà tôi lại ở gần trường, tôi cứ cố nằm ườn trên giường thêm một tí. Chuông reo báo bắt đầu giờ học cũng là lúc tôi hớt hải chạy vào. Thì đã sao? Còn ngày mai, tôi cứ việc ngủ thêm cho khoái. Vì tôi và thằng cò Nhật Linh đã bí mật vặn kim đồng hồ ở phòng bác thường trực chậm đến nửa tiếng.
Tôi tỉnh dậy và hơi ngạc nhiên vì không gian yên tĩnh lạ thường. Chắc là trời sáng đã lâu, vì thấy mặt trời lên cao, chói chang ngoài cửa kính. Sao không ai gọi tôi? Tôi định tung chăn ngồi dậy nhưng không thể. Tôi lại cố trở mình để ra khỏi giường mà không được. Tôi làm sao thế này? Tôi cúi nhìn mình thì... Ôi thôi, tôi đã hóa thành rùa tự lúc nào! Tôi vùng vẫy, gào khóc, van vỉ thần tha tội cho tôi. Nhưng thần chẳng thèm đoái hoài. Thôi thế là mình nguy đến nơi rồi. Mình phải tự cứu mình trước khi thần cứu, cố mãi tôi cũng ra được khỏi giường, chỉ tội bị rơi từ trên giường xuống thềm gạch một cú khá dau. Tiếp đến là phải lách mình qua cửa để đi kiếm cái gì ăn, vì bụng cũng đã đói rồi. Mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ khiến tôi vui lên tí chút. Nhưng khi vào phòng ăn của gia đình thì tôi mới thật sự thấm thìa tình cảnh khốn khổ của mình. Bụng đói, nhưng thức ăn của loài người không hợp khẩu vị của tôi lúc này, vả lại, mẹ tôi đã để mọi thứ quá cao. Vì mới làm loài rùa được mấy tiếng đồng hồ, nên tôi không biết khi đói thì mình cần đi tìm những thức ăn gì lót dạ. Tôi cố vắt óc nhớ lại những kiến thức đã được học về môn Sinh vật để tìm lối thoát cho mình. Nhưng vốn là một chú bé nghịch ngợm và không phải là chăm học cho lắm, tôi làm sao nhớ được cơ chứ! Tôi lần ra bãi cỏ bên kia đường, gần đấy là một cái hồ rộng, nước không được sạch lắm, thậm chí, có thể nói là khá bẩn và rất tanh mùi bùn. Nhưng lúc này thì kén chọn làm gì nữa!
Số tôi thật không may, khi chỉ còn cách hồ chừng dăm thước thì tôi bị một lũ trẻ đi học về phát hiện. Một đứa kêu: “A ha! Một chú rùa!”. Thế là cả lũ xúm lại, hoan hỉ chộp lấy tôi.
Tôi trở thành tù binh của chúng ba ngày. Ba ngày, như người ta thường ví, thật là dài đằng đẵng bằng ba năm. Thôi thì đủ mọi trò nghịch tinh để hành hạ. Cực nhất là lũ trẻ luôn tổ chức trò chạy thi (không phải với thỏ mà với một chú cóc vàng, sau này tôi mới biết, đó chính là Nhật Linh, bạn cũng bị thần trừng phạt như tôi). Lúc đầu, tôi muốn cho lũ trẻ thấy rằng, tôi không dễ để chúng sai khiến, vì chỉ cách đây một ngày thôi, tôi cũng là người như chúng, hơn nữa, còn là một bậc đàn anh của chúng nữa. Nhưng bọn trẻ dường như không thèm biết tới điều đó. Có đứa còn dùng roi quất vào mai tôi, bắt chạy thật nhanh trong lúc những đứa khác hò reo cổ vũ hai “vận động viên” bất đắc dĩ.
Nếm đủ mọi điều cay đắng, tôi và cóc vàng đều mệt nhoài. Cả hai ứa nước mắt. Dù không nói ra nhưng trong thâm tâm mỗi đứa đều tự hứa với lòng mình, sau này sẽ không bao giờ dám lề mề, chậm chạp và đặc biệt không dám nghĩ ra những trò nghịch ngợm tinh quái nữa. Giữa lúc tôi và cóc vàng đang nhìn nhau xót xa, ân hận như thế thì bỗng có tiếng mẹ tôi lay gọi: “Nam! Nam ơi! Con mơ thấy gì mà vật vã dữ vậy?”.
Tôi tỉnh dậy, bàng hoàng, nước mắt vẫn còn ướt đẫm trên gối. Thì ra, tất cả chỉ là một giấc mơ.
BÀI LÀM
Tôi đang nức nở thì có một anh Chuột Nhắt đến bên cạnh hỏi thăm “Chít... chít... làm sao mà cậu khóc thế?”. Thấy có người an ủi, tôi càng tủi thân khóc to hơn. Thật bất hạnh cho tôi, đang là một cô bé được bố mẹ cưng chiều, trong chốc lát đã bị biến thành một con chuột nhắt...
Trong lúc khó khăn có anh Chuột Nhắt ở bên thật may mắn. Tôi kể cho anh nghe ngọn nguồn câu chuyện, vì sao tôi lại ra thế này.... Hôm đó, lớp học của tôi có bài kiểm tra sử một tiết. Vì hôm trước mải đi chơi với bạn tôi đã không học bài.
Ngồi trong lớp lo sợ điểm kém sẽ bị bố mẹ mắng, tôi đành liều lĩnh mở vở ra quay. Việc làm hôm đó của tôi trót lọt, không bị ai phát hiện. Đến hôm trả bài kiềm tra, tôi được chín, nguời bạn thân của tôi chỉ được bốn. Thấy lạ, bạn ấy hỏi tôi. Vì muốn trốn tránh việc làm sai trái của mình nên nhất định tôi không chịu nhận. Tôi còn chắc chắn rằng, nếu nói dối ngay lập tức tôi sẽ bị biến thành con chuột nhắt trong ba ngày, loài vật mà bạn tôi ghét nhất. Vừa nói xong, tôi thấy người mình có sự thay đổi. Càng ngày tôi càng bé dần đi, trên miệng có những sợi râu dài, phía sau còn có một cái đuôi... Hốt hoảng, lo sợ tôi vội chạy đến nhìn vào trong gương. Thật không thể tin được, tôi đã thực sự biến thành một con chuột nhắt...
Từ giờ phút đó, tôi phải sống trong thế giới của họ hàng nhà chuột mà thường ngày tôi vẫn sợ. Anh Chuột Nhắt thông cảm và cho tôi đi cùng. Anh giới thiệu với tôi cuộc sống của loài Chuột, nghe vô cùng hấp dẫn. Trên đường đi, tôi gặp rất nhiều loại chuột. Chuột cống oai phong bệ vệ. Những chú chuột nhắt nhanh nhẹn, tinh khôn. Mấy cậu chuột chù lúc nào cũng lấm lét. Anh chuột nhắt dẫn tôi ra đồng, gặp họ hàng chuột đồng vui tính. Các anh hoạt bát lắm lại rất hiếu khách nữa. Các anh an ủi tôi thời gian ba ngày sẽ trôi qua thật nhanh. Nếu không sống trong hoàn cảnh này có lẽ tôi không bao giờ tưởng tượng được loài chuột cũng tình cảm như thế. Tối đến, tôi được các anh chuột dẫn đi dạo quanh đồng, ăn tối, uống sương và ngắm trăng lên. Chưa bao giờ tôi thức khuya để được ngắm ánh trăng đẹp đến vậy. Vừa ngắm trăng, chúng tôi còn vừa ca hát nhảy múa quanh đống lửa bập bùng. Tôi mạnh dạn hát tặng tất cả một bài ca về mẹ. Bài hát tình cảm quả khiến nhà chuột ai cũng sụt sùi xúc động... Chơi mãi đến khi ông mặt trời sắp ló trên ngọn lúa, chúng tôi mới trở về đi ngủ. Một đêm trôi qua thật bình yên, giản dị và hạnh phúc.
Buổi sáng hôm sau, lần đầu tiên tôi đón bình minh muộn đến thế. ở trong hang tối, tôi cũng không biết mặt trời đã dậy từ bao giờ. Chỉ thấy có một chị chuột nhắt đến bên đánh thức và tặng tôi một khay thức ăn đầy. Đang đói bụng, tôi ăn ngấu nghiến, ngon lành. Xong bữa sáng, chúng tôi lại tiếp tục rong ruổi khắp mọi nơi. Họ nhà chuột kháo nhau, hôm nay bếp nhà bà lão nọ có món cá kho ngon lắm. Anh chuột nhắt rủ tôi cùng đi chinh phục.
Bước chân vào, bếp tối om, chỉ có vài tia sáng lách mình qua khe cửa lọt vào. Tôi không quen nhìn tối dò dẫm bước theo anh nhắt. Nỗi lo sợ của tôi tăng lên theo từng bước chân. Gần đến nồi cá rồi. Anh nhắt nhẹ nhàng leo lên. Bỗng “ngheo...ngheo’', quả tim của tôi như muốn nhảy ra ngoài. Chưa kịp nhìn xem con mèo hung tợn ấy ở đâu, anh nhắt đã nhanh chân chạy mất, để lại mình tôi lạc lõng. Vì không quen đường nên tôi chẳng biết chạy đi đâu vội chui vào gầm chạn. Nhưng con mèo tinh quái đã phát hiện ra và tiến lại gần. Tôi nghe rõ từng hơi thở của nó. Nó không muốn bắt tôi ngay mà vờn vờn, đùa giỡn. Giờ tôi mới hiểu thế nào là mèo vờn chuột. Thật là đáng sợ. Mỗi lúc, tôi lại càng bị dồn vào góc tường. Tôi không dám thở nữa. Con mèo tiến gần thêm. Ngày tận thế của tôi đã đến. Tôi sẽ không thể về nhả, bố mẹ bạn bè sẽ không biết tôi nơi đâu mà tìm. Thế là hết. Nhưng kia, cánh cửa bếp hé mở. Bà lão xuống nấu cơm. Nhờ ánh sáng, tôi thấy đường rõ hơn. Và trong lúc tên mèo ngốc nghếch kia quay mặt nhìn bà chủ, tôi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.... Vậy là tôi thoát chết trong gang tấc.
Tôi lao ra ngoài chỉ mong chạy càng xa nơi ấy càng tốt. Tôi cứ cắm đầu chạy mà không biết mình đang đi đâu, đến khi dừng lại chì thấy một bụi cây rậm rạp, hoang sơ. Sợ quá, tôi quay đầu chạy về thì “phỉ…phỉ...”, một con rắn to tướng, dài ngoằng ngay sau lưng. Tôi sợ tưởng ngất ngay đi được. Ôi, số phận tôi thật trớ trêu, nhà đã ngay kia rồi mà không thể quay về được. Nhắm mắt lại chờ tử thần mang đi, tôi đợi mãi mà rắn ta không hành động. Tĩnh lặng quá. Mở mắt ra đã không thấy nó đâu rồi. Thì ra một anh săn rắn đã mang nó đi.
Tôi lại lang thang thất thểu đi tìm nhà. Mặt trời đã xế bóng. Một ngày trôi đi dài quá với bao sự rắc rối. Nhìn bóng mình nghiêng nghiêng trên mặt đất, tôi thấy rất nhớ nhà. Tôi nhớ những món ăn mẹ nấu, nhớ dáng ngồi đọc báo của cha, nhớ giọng nói dễ thương của cậu em trai năm tuổi... và tôi cũng thấy nhớ bạn bè. Tôi muốn kết thúc thật nhanh ba ngày khủng khiếp này. Lúc đó trở về tôi sẽ thú nhận sự dối trá của tôi, sẽ xin lỗi cô giáo và người bạn thân của mình. Giá như tôi dũng cảm thì bây giờ tôi đã không phải chịu sự trừng phạt.
Hình phạt này với tôi thật quá sức tưởng tượng nhưng đó là một cơ hội quý giá cho tôi và những ai lầm đường. Sau lần này sẽ không bao giờ tôi nói dối nữa. Tôi cũng sẽ dũng cảm hơn trước sai trái của mình.
Đến bây giờ, tôi vẫn nhớ lại ngày ấy, ngày mà tôi biến thành gà. Các bạn có biết vì sao tôi xin cô Tiên cho trở thành người không? Lý do rất dơn giản, bởi vì tôi muốn sống với cha mẹ, sống một cuộc sống đầm ấm và hạnh phúc.
Tôi là một chú gà trống. Nhưng trước đây, tôi là một cậu bé. Các bạn biết vì sao tôi biến thành gà trống không? Nghĩ lại chuyện đó, tôi thấy thật buồn!Ngày đó, tôi hay trốn tiết để đi chơi. Cô giáo thấy tôi vắng nhiều buổi nên đến nhà tôi thông báo với gia đình. Bố mẹ tôi xin lỗi cô và nói sẽ khuyên tôi đi học đầy đủ. Lúc đó tôi không những không nghe lời mà còn nói rằng: "Chuyện của con, bố mẹ đừng có xía vào". Nói xong tôi chạy vào phòng, đóng chặt cửa, không nghe bố mẹ khuyên nhủ. Tôi nghĩ lại những trò vui khi bỏ học đi chơi. Nhưng tôi bỗng giật mình vì có tiếng ai gọi tên mình. Tôi bật dậy thì thấy cô Tiên Xanh đang đứng với vẻ mặt buồn rầu. Tôi hỏi: "A! Cô Tiên Xanh, cô đến để làm gì thế?". Cô Tiên nói: "Ta đến để trừng phạt con, vì con hỗn láo với chamẹ, ta sẽ biến con thành con gà trong một tuần lễ, nếu con biết sửa đổi thì con sẽ mau chóng biến thành người”. Tức thì, tôi thấy người mình như nhỏ lại, tôi đưa tay lên thì tay tôi biến thành cánh gà và đôi chântôi thu nhỏ, trở nên gân guốc với những cái móng cáu bẩn. Tôi ngẩng đầu thì cô Tiên đã biến mất. Tôi sợ hãi hét lên thì chỉ thấy những tiếng kéc kè ke phát ra. Từ đấy, tôi trở thành một con gà trống.Hằng ngày, tôi chỉ đứng một chỗ, người ta cho tôi thức ăn, tôi cũng không ngó đến. Nhưng rồi hai hôm, tôi đói lả ra, nhìn mấy hột thóc mà thèm, bèn ăn luôn. Thấy cũng ngon lắm. Ăn xong, khoái chí, tôi gáy một tràng. Thế là cứ sáng sáng, tôi lại nhảy lên cây rơm để gáy. Đã một tuần trôi qua, tôi vẫn chỉ là gà trống, tôi hơi buồn nhưng cũng từ đó tôi không muốn nhớ đến chuyện tôi từng là người. Liền mấy tháng trời ăn uống xô bồ, trông tôi mập mạp hẳn lên.Tôi được thả đi chơi rong hằng ngày nên rất vui. Có lúc còn giỡn với mấy chú gà con. Tôi nghĩ: "Được làm gà và chơi cùng gà con sướng thật". Nhưng rồi một hôm, tôi đang ngủ thì có một tên trộm bắt tôi và bóp cổ làm tôi không kêu lên được. Rồi hắn đưa tôi về nhà, nấu nước sôi để chuẩn bị làm thịt. Tôi hốt hoảng, cố tìm mọi cách để thoát thân nhưng vô hiệu, hắn tóm chặt hai chân tôi, để đầu tôi chúc xuống. Tôi nhắm nghiền mắt nghĩ: "Đời mình đến đây hết rồi sao? Chỉ tại mình không vâng lời mẹ, bây giờ bị biến thành gà và còn bị làm thịt nữa. Mình tường, mình làm gà là vui sướng. Nhưng... mẹ ơi! Vĩnh biệt mẹ thân thương của con.” Nước mắt tôi trào ra. Tôi giậ bắn mình khi thấy gã ăn trộm cầm con dao sắc. Bỗng nghe có tiếng gọi, tôi mở mắt thì thấy cô Tiên Xanh. Tôi nói: "Cô Tiên Xanh ơi! Hãy cho cháu trở thành người. Cháu biết hối hận rồi cô ạ!” Cô nói: "Con biết hối hận là tốt. Thôi được, ta cho con trở về với mẹ". Trong chớp mắt, tôi nhìn thấy mình đứng trước ngôi nhà thân thương. Nhìn lại thì thấy tôi khôngphải là gà nữa mà là một con người thực sự. Tôi liền chạy vào nhà và ôm lấy bố mẹ nói: "Bố mẹ ơi! Con biết lỗi rồi! Từ nay, con sẽ chăm ngoan học hành, vâng lời bố mẹ, thầy cô".Đến bây giờ, tôi vẫn nhớ lại ngày ấy, ngày mà tôi biến thành gà. Các bạn có biết vì sao tôi xin cô Tiên cho trở thành người không? Lý do rất dơn giản, bởi vì tôi muốn sống với cha mẹ, sống một cuộc sống đầm ấm và hạnh phúc.
A Mở bài: Giới thiệu vì sao, mình bị biến thành con vật đó ? ( cảm nhận chng về lỗi lầm đó?
( biến thành chó, mèo, ong,......)
B Thân bài: Tưởng tượng và kể lại câu chuyện trong 3 ngày gặp rắc rối và thú vị gì?
Ngày 1 : thụ vị, không có rắc rối, không phải đi học, được ngủ, rong chơi như thế nào?
Ngày thứ 2: Thú vị ít, rắc rối nhiều ==> đói, ngủ, người thân ( quát, mắng )
Ngày thứ 3: Chỉ toàn rắc rối, sứ khỏe , bệnh tật, nhớ trường, lớp bạn bè và thầy cô,.....--> ân hận.....)
C kết bài: Bài học nhận được
1. Mở bài
-Nguyên nhân mắc lỗi bị biến thành con vật nào? (con chuột)
2.Thân bài:
-Lúc bị biến, cảm giác của em.
-Nêu những điều thú vị và rắc rối.
+Thú vị
- Gặp cộng đồng loài chuột
- Tha hồ phá phách, gặm nhắm.
- Được đi du ngoạn khắp nơi.
+Gặp những rắc rối nào?
- Mèo vồ, vướng vào bẫy chuột, cảm giác khi đó.(sợ hãi, tìm đường thoát thân)
- Nguyên nhân làm cho em muốn trở lại thành một con người bình thường.
3.Kết bài
-Khi tỉnh dậy vẫn là một con người.
-Cảm nghĩ của mình khi bị biến thành chuột.
-Lời hứa.
Bài văn tự làm:
Vẫn là 1 ngày nắng oi ả như bao ngày khác, hôm nay tôi lại phải lên trường lần nữa cho dù nhà trường đã cho học sinh thi xong học kì 2 và chuẩn bị nghỉ hè, nhưng vẫn phải lên trường một vài ngày sau đó để thầy cô thông báo lịch lên trường để sinh hoạt hè. Ngày mai sẽ bắt đầu là ngày nghỉ chính thức của tôi. Khi đã tan trường, vẫn trên con đường thân quen hay đi cùng và trò chuyện với Thủy, đầu óc tôi liền nghĩ ngay tới em ấy. Về đến nhà, bố tôi đang chuẩn bị một vài thứ, tôi không biết bố đang làm gì nên băn khoăn hỏi. Bố nói rằng mai bố sẽ đưa tôi về quê ngoại vài ngày để thăm em và mẹ. Vừa nghe dứt khoát, tôi liền chạy ngay vào phòng của mình, úp mặt xuống gối, lòng thầm thì vui sướng biết bao vì sắp gặp lại được em gái.
Một ngày nữa lại trôi qua, hè đã thực sự đến trong lòng tôi, tôi háo hức chuẩn bị đồ, ôm ngay con Em Nhỏ và con Vệ Sĩ rồi chạy nhanh ra chỗ bố, bố tôi cười nói với tôi rằng: "Trông con có vẻ háo hức được về quê lắm nhỉ". "Vâng" Tôi nhanh nhẹn đáp. Bố tôi dắt tôi lên xe và chuẩn bị xuất phát. Trên đường về quê ngoại, tôi cứ ôm 2 con búp bê trong người, nhìn chúng lòng tôi cứ háo hức một cách lạ thường, chưa bao giờ mà tôi cảm thấy vui vẻ đến vậy. Đi một quãng đường dài, chiếc xe bỗng dừng lại, bố gọi tôi : "Đến nơi rồi đấy con trai à". Tôi vội mở cửa xe và chạy vào nhà ngoại, kêu một tiếng thật to: "Thủy ơi, mẹ ơi, ngoại ơi con về rồi đây." Mẹ tôi nhận ra tôi, chạy đến ôm tôi vào lòng "Mẹ nhớ con lắm đấy" mẹ bảo. Tôi đi khắp nhà, sau một hồi tôi hỏi mẹ, "Mẹ ơi, em Thủy đâu rồi ạ". Giọng mẹ dõng dạc: "Con muốn gặp em Thủy à." Mẹ nắm lấy tay tôi, dắt tôi đi một quãng đường rồi ngừng lại. Tôi băn khoăn không biết mẹ đã dắt tôi vào chợ làm gì. Tôi hỏi: "Mẹ dắt con đi đâu thế ạ." Mẹ lặng thinh, không nói nên lời. Đi thêm vài bước nữa, tôi thấy em Thủy đang bán hoa quả. Tôi chạy đến, thấy tôi, thấy 2 con Em Nhỏ và Vệ Sĩ trên tay tôi, em tôi bậc khóc, chạy vào ôm tôi, nước mắt tôi tự nhiên chảy như mưa bắt đầu đổ, tôi ôm chặt em vào lòng. "Em nhớ anh lắm, nhìn thấy anh vẫn còn giữ gìn 2 con búp bê này thì em vui lắm." Em tôi nói. Sau một hồi, em tôi đã bình tĩnh trở lại, tôi bảo với em là sẽ ở lại chơi vài ngày, em tôi mỉm cười rực rỡ. Dường như nhiều lần tôi đã thấy em cười, nhưng sao tôi cứ thấy nụ cười này của em bỗng khác biệt lạ thường, giống như nó chứa đựng cả niềm vui và nỗi buồn khắc sâu trong lòng em. Mẹ tôi bảo: "Lâu lâu Thành mới về quê thăm em mà nhỉ, vậy mẹ sẽ cho Thủy ngừng bán vài ngày để 2 anh em có thời gian ở với nhau." Tôi và em tôi chạy đến ôm mẹ. "Cảm ơn mẹ nhiều lắm" Hai anh em tôi đồng thanh.
Có trước rồi cũng sẽ có sau, thời gian như cơn gió, mới đây mà đã đến ngày về nhà rồi, tôi nhường 2 con Vệ sĩ và Em Nhỏ cho em và bảo: "Lúc trước anh đã giữ chúng rồi, giờ đến lượt em đấy, năm sau anh sẽ giữ chúng, cứ thay phiên nhau như vậy nhé." Em tôi cầm lấy 2 con búp bê. Chúng tôi chào hỏi nhau xong nói lời tạm biệt với nhau. Trên đường về, lòng tôi rất thanh thản như mặt nước gợn sóng. Tôi sẽ cố gắng học tiếp tục để cho em mình thấy những kết quả tốt đẹp, cho em thấy mình xứng đáng làm anh hai giỏi giang, chẳng sợ gì. Tôi sẽ không bao giờ quên được những kỉ niệm đẹp ấy.
Đừng chê ngắn, vì tôi mỏi cả tay rồi, liệt phím luôn rồi...
Nhà bác hàng xóm bên cạnh nhà em nuôi rất nhiều gấu để lấy mật, thỉnh thoảng buổi chiều đi học về em lại được mẹ cho phép chạy sang ngắm đàn gấu nhà bác, em rất thích nhìn những con vật hiền lành ấy, chứ bác hàng xóm thì hơi khó tính.
Một lần, vừa bước chân vào nhà bác em đã ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt tỏa ra từ một chiếc lọ thủy tinh để trên bàn, em lại gần để nhìn cho rõ hơn, trong lọ đó có chứa một thứ nước màu vàng nâu óng ánh, em ghé sát lại để hít hà mùi thơm ấy thì chẳng may mất đà, tay em chạm vào chiếc lọ, đẩy nó rơi xuống đất vỡ tan, chất lỏng sóng sánh ấy tung tóe ra mặt đất, bác hàng xóm chạy tới kêu ầm lên: -
Trời ơi, nó làm vỡ mất lọ mật ong rừng quý của tôi rồi, cái con bé hậu đậu này, mày có muốn biến thành gấu không hả?
Bác vừa nói dứt câu thì bỗng nhiên người em ngứa ran lên, móng tay móng chân hình như đang mọc dài ra một cách nhanh chóng, em ngã xuống đất, cố gắng kêu lên 1 tiếng nhưng cổ họng em như thắt lại chỉ thoát ra 1 tiếng kêu:
-Grừ… xa lạ, ôi khủng khiếp quá, em nhìn xuống tay mình, một lớp lông đen từ đâu xuất hiện che phủ khắp nơi, một vệt lông trắng hình chữ V nằm ngay trước ngực. Em đã biến thành gấu rồi sao?
Bác hàng xóm sau 1 lúc ngỡ ngàng thì hoảng hốt túm ngay lấy một chiếc gậy gần đó, rồi bác đẩy em về phía chuồng nhốt những con gấu của nhà bác. Em không chịu vào cái chuồng sắt han gỉ lúc nào cũng nhơm nhớp nước ấy, em quay đầu định chạy thì chợt nhìn thấy cây gậy to tướng trên tay bác, em sợ quá đành phải bước vào chuồng, bác liền chốt chặt ngay cửa lại. Những con gấu trong chuồng dạt vào một góc ngó em chăm chăm, em cũng hoảng sợ lắm, cứ đứng thu lu 1 góc, chợt em nghe thấy 1 giọng nói nhẹ nhàng cất lên:
-Bạn mới tới à?
Em giật mình nhìn vào mấy con gấu thì thấy một con đang gừ gừ khe khẽ trong miệng, em gật gật đầu xác nhận rồi tự nhiên thấy mình cũng đang gừ gừ kể lại câu chuyện lúc nãy và tụi gấu đều nghe rất chăm chú. Nghe xong tất cả đều tiến về phía em, chúng đưa những cái mõm mềm mềm âm ấm cọ cọ vào lưng, vào cổ em như muốn chào đón, như muốn sẻ chia làm em thấy rất dễ chịu. Rồi bác hàng xóm xuất hiện với 1 chậu đầy cháo, bác mở cửa chuồng đẩy chậu cháo vào, ngày thường em vẫn nhìn thấy cảnh này từ bên ngoài, thấy những con gấu lao vào ăn cháo rất hăng hái, nhưng hôm nay chúng ý tứ đứng lại như có ý chờ em, 1 con bảo:
- Cậu chắc là đói rồi, cậu ăn trước đi!
Những con khác cũng gật đầu, em tiến về chậu cháo, rồi cúi xuống nếm thử:
– Ôi trời, cái gì thế này, đây mà cũng gọi là cháo à, sao dở thế này mà những con gấu kia ngày nào cũng ăn được nhỉ?
Em rơm rớm nước mắt lùi lại nói:
-Thôi các bạn ăn đi, chắc các bạn quen ăn thứ này hơn tớ!
Bác hàng xóm thấy vậy liền đi vào nhà, một lúc sau quay lại với một đống hoa quả trên tay, bác thả vào chỗ em đang nằm, thế là em cũng có đồ để nhấm nháp. Đêm đến, những người bạn mới nằm sát bên em, ghé những cái lưng ấm áp như muốn che chở ủ ấm cho em, em cũng cố quài bàn tay ngắn ngủn của mình ra để gác lên lưng 1 bạn, bạn ý gừ gừ tỏ ý rất là sung sướng. Ngày hôm sau, vào buổi sáng sớm, một chuyện thật là khủng khiếp đã sảy ra, có mấy người thanh niên lại gần chuồng gấu cùng với bác hàng xóm, những con gấu trong chuồng run rẩy sợ hãi, chúng kêu lên thảng thốt:
– Trời ơi, họ lại đến rồi, sắp bị đau đớn rồi các bạn ơi!
Cửa chuồng mở ra, một người bước vào với ống tiêm lăm lăm ở tay, ống tiêm ấy cắm ngay vào người bạn gấu hôm qua em vừa gác tay lên, bạn ý từ từ ngã xuống, lịm đi. Mấy người thanh niên liền vào khiêng bạn ấy ra, họ đặt bạn ấy nằm dài trên 1 tấm phản gỗ, rồi máy móc, rồi dây dẫn, rồi những que sắt nhọn đâm vào người bạn ấy, một thứ nước màu xanh lá cây nhàn nhạt chảy ra từ người bạn ấy vào trong đường ống rồi rơi xuống 1 cái bình nhỏ, những con gấu trong chuồng kêu thét lên, em cũng run lẩy bẩy không thể đứng vững được nữa. Một người trong số đám thanh niên chợt nhìn thấy em, anh ta hỏi bác chủ nhà:
– Con này mới hả bác? Bác e dè gật đầu, anh ta liền cười ha hả: -Thế thì mật của nó bán được giá lắm đấy, làm luôn hôm nay đi!
– Không, con này ko được đụng đến, để xem thế nào đã! Bác hàng xóm quát lên. Đám thanh niên đã xong việc, họ thu dọn đồ nghề rồi khiêng bạn gấu trở lại chuồng, bạn ấy nằm im mãi một lúc lâu rồi mới từ từ tỉnh dậy, nước mắt chảy vòng quanh đôi mắt đen tròn ngơ ngác:
-Đau quá, tôi đau quá, cứu tôi với! Bạn ý rên rỉ.
Ngày hôm sau, đám thanh niên lại đến, em nghe thấy họ nói với nhau: – Xử lý nhanh lên, ông ấy đang đi chợ mua đồ ăn cho gấu! Họ nhìn em chăm chú, rồi cửa chuồng lại mở như hôm qua, lại 1 người bước vào với ống tiêm to tướng ở tay, anh ta bước về phía em, em kêu thét lên: – Đừng, các người đừng làm như thế, các người thật là độc ác! em giãy giụa, đạp chân thùm thụp…
Một giọng nói quen thuộc ấm áp cất lên: – Con ơi, tỉnh dậy đi, ban ngày nghịch nhiều quá nên đêm lại mơ dữ đây mà! một bàn tay mát dịu đặt lên vầng trán đầm đìa mồ hôi của em. Ôi, mẹ! Hóa ra đó chỉ là giấc mơ, một giấc mơ thật là khủng khiếp. Em ôm chặt lấy mẹ, thổn thức: – Mẹ ơi, hôm nào họp tổ dân phố, mẹ hãy đề nghị mọi người nói chuyện với bác hàng xóm nuôi gấu cạnh nhà mình nhé, những con vật đó hiền lành lắm, chúng không có tội, mẹ nói bác ý đừng hành hạ chúng, đừng lấy mật của chúng nữa nhé, mẹ cùng với mọi người hãy bảo vệ chúng mẹ nhé!
Tôi đang nức nở thì có một anh Chuột Nhắt đến bên cạnh hỏi thăm “Chít... chít... làm sao mà cậu khóc thế?”. Thấy có người an ủi, tôi càng tủi thân khóc to hơn. Thật bất hạnh cho tôi, đang là một cô bé được bố mẹ cưng chiều, trong chốc lát đã bị biến thành một con chuột nhắt...
Trong lúc khó khăn có anh Chuột Nhắt ở bên thật may mắn. Tôi kể cho anh nghe ngọn nguồn câu chuyện, vì sao tôi lại ra thế này.... Hôm đó, lớp học của tôi có bài kiểm tra sử một tiết. Vì hôm trước mải đi chơi với bạn tôi đã không học bài.
Ngồi trong lớp lo sợ điểm kém sẽ bị bố mẹ mắng, tôi đành liều lĩnh mở vở ra quay. Việc làm hôm đó của tôi trót lọt, không bị ai phát hiện. Đến hôm trả bài kiềm tra, tôi được chín, nguời bạn thân của tôi chỉ được bốn. Thấy lạ, bạn ấy hỏi tôi. Vì muốn trốn tránh việc làm sai trái của mình nên nhất định tôi không chịu nhận. Tôi còn chắc chắn rằng, nếu nói dối ngay lập tức tôi sẽ bị biến thành con chuột nhắt trong ba ngày, loài vật mà bạn tôi ghét nhất. Vừa nói xong, tôi thấy người mình có sự thay đổi. Càng ngày tôi càng bé dần đi, trên miệng có những sợi râu dài, phía sau còn có một cái đuôi... Hốt hoảng, lo sợ tôi vội chạy đến nhìn vào trong gương. Thật không thể tin được, tôi đã thực sự biến thành một con chuột nhắt...
Từ giờ phút đó, tôi phải sống trong thế giới của họ hàng nhà chuột mà thường ngày tôi vẫn sợ. Anh Chuột Nhắt thông cảm và cho tôi đi cùng. Anh giới thiệu với tôi cuộc sống của loài Chuột, nghe vô cùng hấp dẫn. Trên đường đi, tôi gặp rất nhiều loại chuột. Chuột cống oai phong bệ vệ. Những chú chuột nhắt nhanh nhẹn, tinh khôn. Mấy cậu chuột chù lúc nào cũng lấm lét. Anh chuột nhắt dẫn tôi ra đồng, gặp họ hàng chuột đồng vui tính. Các anh hoạt bát lắm lại rất hiếu khách nữa. Các anh an ủi tôi thời gian ba ngày sẽ trôi qua thật nhanh. Nếu không sống trong hoàn cảnh này có lẽ tôi không bao giờ tưởng tượng được loài chuột cũng tình cảm như thế. Tối đến, tôi được các anh chuột dẫn đi dạo quanh đồng, ăn tối, uống sương và ngắm trăng lên. Chưa bao giờ tôi thức khuya để được ngắm ánh trăng đẹp đến vậy. Vừa ngắm trăng, chúng tôi còn vừa ca hát nhảy múa quanh đống lửa bập bùng. Tôi mạnh dạn hát tặng tất cả một bài ca về mẹ. Bài hát tình cảm quả khiến nhà chuột ai cũng sụt sùi xúc động... Chơi mãi đến khi ông mặt trời sắp ló trên ngọn lúa, chúng tôi mới trở về đi ngủ. Một đêm trôi qua thật bình yên, giản dị và hạnh phúc.
Buổi sáng hôm sau, lần đầu tiên tôi đón bình minh muộn đến thế. ở trong hang tối, tôi cũng không biết mặt trời đã dậy từ bao giờ. Chỉ thấy có một chị chuột nhắt đến bên đánh thức và tặng tôi một khay thức ăn đầy. Đang đói bụng, tôi ăn ngấu nghiến, ngon lành. Xong bữa sáng, chúng tôi lại tiếp tục rong ruổi khắp mọi nơi. Họ nhà chuột kháo nhau, hôm nay bếp nhà bà lão nọ có món cá kho ngon lắm. Anh chuột nhắt rủ tôi cùng đi chinh phục.
Bước chân vào, bếp tối om, chỉ có vài tia sáng lách mình qua khe cửa lọt vào. Tôi không quen nhìn tối dò dẫm bước theo anh nhắt. Nỗi lo sợ của tôi tăng lên theo từng bước chân. Gần đến nồi cá rồi. Anh nhắt nhẹ nhàng leo lên. Bỗng “ngheo...ngheo’', quả tim của tôi như muốn nhảy ra ngoài. Chưa kịp nhìn xem con mèo hung tợn ấy ở đâu, anh nhắt đã nhanh chân chạy mất, để lại mình tôi lạc lõng. Vì không quen đường nên tôi chẳng biết chạy đi đâu vội chui vào gầm chạn. Nhưng con mèo tinh quái đã phát hiện ra và tiến lại gần. Tôi nghe rõ từng hơi thở của nó. Nó không muốn bắt tôi ngay mà vờn vờn, đùa giỡn. Giờ tôi mới hiểu thế nào là mèo vờn chuột. Thật là đáng sợ. Mỗi lúc, tôi lại càng bị dồn vào góc tường. Tôi không dám thở nữa. Con mèo tiến gần thêm. Ngày tận thế của tôi đã đến. Tôi sẽ không thể về nhả, bố mẹ bạn bè sẽ không biết tôi nơi đâu mà tìm. Thế là hết. Nhưng kia, cánh cửa bếp hé mở. Bà lão xuống nấu cơm. Nhờ ánh sáng, tôi thấy đường rõ hơn. Và trong lúc tên mèo ngốc nghếch kia quay mặt nhìn bà chủ, tôi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.... Vậy là tôi thoát chết trong gang tấc.
Tôi lao ra ngoài chỉ mong chạy càng xa nơi ấy càng tốt. Tôi cứ cắm đầu chạy mà không biết mình đang đi đâu, đến khi dừng lại chì thấy một bụi cây rậm rạp, hoang sơ. Sợ quá, tôi quay đầu chạy về thì “phỉ…phỉ...”, một con rắn to tướng, dài ngoằng ngay sau lưng. Tôi sợ tưởng ngất ngay đi được. Ôi, số phận tôi thật trớ trêu, nhà đã ngay kia rồi mà không thể quay về được. Nhắm mắt lại chờ tử thần mang đi, tôi đợi mãi mà rắn ta không hành động. Tĩnh lặng quá. Mở mắt ra đã không thấy nó đâu rồi. Thì ra một anh săn rắn đã mang nó đi.
Tôi lại lang thang thất thểu đi tìm nhà. Mặt trời đã xế bóng. Một ngày trôi đi dài quá với bao sự rắc rối. Nhìn bóng mình nghiêng nghiêng trên mặt đất, tôi thấy rất nhớ nhà. Tôi nhớ những món ăn mẹ nấu, nhớ dáng ngồi đọc báo của cha, nhớ giọng nói dễ thương của cậu em trai năm tuổi... và tôi cũng thấy nhớ bạn bè. Tôi muốn kết thúc thật nhanh ba ngày khủng khiếp này. Lúc đó trở về tôi sẽ thú nhận sự dối trá của tôi, sẽ xin lỗi cô giáo và người bạn thân của mình. Giá như tôi dũng cảm thì bây giờ tôi đã không phải chịu sự trừng phạt.
Đã bao giờ bạn thấy mình biến thành một con vật do mắc phải lỗi lầm nào đó chưa? Vậy mà, có một lần vì nói dối mẹ mà tôi bị biến thành một con mèo trong ba ngày đêm liền. Biết bao rắc rối đã xảy ra trong những ngày này
.Một hôm, tôi đang mải vui chơi trong nhà thì: “cheng”. Một tiếng gì đó kêu lên rồi thì mẹ bước lên và nói: “Hai chị em con làm gì thế này?”Một cái cốc đã bể và nó rất quan trọng đối với mẹ và ba tôi, tôi sợ vì chính tôi đã làm bể cái cốc đó. Thừa lúc có em gái tôi ở đó tôi liền nói: “Con không biết đâu, em làm đấy.” Rồi mẹ quay lại và mắng em tôi một trận. Buổi tối, lúc tôi đang ngủ say sưa trong chăn ấm thì đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói kì lạ văng vẳng đâu đây:
- Này cháu, cháu thật không phải là đúa con ngoan, không phải là người chị tốt. Nay cháu phải mang hình dạng của một con mèo, cho đến khi cháu nhận ra lỗi của cháu!
Giọng nói dần tắt hẳn. Đột nhiên cả người tôi nóng ran, tôi cảm thấy người mình hình như đang nhỏ dần. Tôi sờ khắp người, một cái đuôi đã mọc ra, tai vểch lên, mũi tẹt xuống và quanh mép lại còn lởm chởm vài sợi râu. Tôi chạy ra trước gương và hét toáng lên: “Mẹ ơi!”Nhưng nó không còn là tiếng là tiếng mẹ ơi nữa mà là tiếng meomeo. Mẹ bước lên phòng tôi kêu lên: “Ôi! Con mèo bẩn thỉu này từ đâu đến đây, Thuỷ Tiên đâu rồi? Rồi mẹ xách hai tai tôi lên ném ra ngoài đường. Tôi vừa hét la lối vừa khóc nức nở vì đau nhói. Tôi bực bội vì mẹ không nhận ra tôi và đau nhức vì bị mẹ ném ra đường. Vừa lạnh,vừa đau tôi lết thết đến một bụi cây góc phố. Sáng sớm, trời đầy sương và gió bấc, lạnh lẽo. Tôi thấy mẹ mở cửa, tôi liền chạy lại gọi “mẹ ơi!” Nhưng tôi chỉ còn nghe tiếng “meo…meo” vô nghĩa. Ngay lúc đó, mẹ lại gắt gỏng mắng: “Con mèo bẩn thỉu đâu đến đây, có phải mày là con mèo lúc tối không? Rồi mẹ cầm ngay cái gậy bên tường đánh tôi. Trên đường là các xe cộ đi lại tấp nập, nào là các em nhỏ nắm tay nhau đến trường, tôi liền thấy Hoàng và Quế Giang(hai người bạn thân của tôi)đang dắc xe đạp trên con đường quen thuộc mà tôi vẫn thường đến trường. Tôi lại gần và nói: “Các cậu ăn sáng chưa?” Câu hỏi mà tôi vẫn hỏi thường ngày. Nhưng thay vì trả lời câu hỏi đó thì hai bạn ấy sẵn sàng mấy cục đá dưới chân hai ấy lại ném tôi. Tôi chợt nhận ra rằng tôi đã là một con mèo. Đến tối ngày thứ ba, vừa lạnh vừa đói lại vừa đau tôi khóc lên: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con hiểu ra rồi, con hiểu ra lỗi lầm của con rồi mẹ ơi, con nhớ ba mẹ quá! Hu…hu…hu!”
Qua ba ngày đêm sống ở ngoài, thấm nhuần sự khổ cực khi sống mà không được bố mẹ chăm sóc, không được bạn bè yêu mến và tôi cũng hiểu ra rằng phải biết nhân lỗi khi làm sai việc gì đó
Tham khảo ạ :<
Một buổi sáng đẹp trời, ánh nắng mùa hạ đẹp và trong đến kì lạ đang chơi đùa trên hiên nhà. Tôi mở mắt trong sự bình an và vui vẻ, ngáp một tiếng: “Meo”. “Gì thế này?”: “Meo… Meo…” Tôi đã thành mèo ư?
Tôi không thể tin nổi chuyện này. Tôi đã cố thử lại, nhưng mình vẫn chỉ thoát ra những tiếng “meo” như nhau. Rồi mới để ý, mọi thứ xung quanh đều rất quen thuộc, có lẽ là nhà mình, nhưng sao lại to lớn thế này. Tất cả đều to hơn tôi rất nhiều. Cả nơi tôi đang ngồi nữa, chẳng phải ổ của con Mi Mi sao. Sao tôi lại ở chỗ Mi Mi, vậy Mi Mi đâu rồi, và chuyện gì đã xảy ra?
Cố gắng để trấn tĩnh lại, “Nhất định mình phải tìm hiểu cho ra sự thật”. Thế là tôi đứng lên để đi làm cái việc mà tôi gọi là truy tìm sự thật ấy. Nhưng trời ơi, tôi đi bằng bốn chân. Tôi có những bốn chiếc chân để di chuyển, để nâng cái thân béo tròn mình chuyển động. Mỗi lần tôi bước đi là chiếc thân lại nhẹ nhàng uyển chuyển lắc lư theo. “Cũng thú vị đấy chứ”- Tôi suy nghĩ tích cực lên chút. Bỗng tôi lùi lại, mình vừa đi qua cái gì đó. Một chiếc gương, và trước mặt tôi chính là hình dáng của Mi Mi. Hay nói đúng hơn, tôi đang là Mi Mi. Tôi đang là con mèo mà hằng ngày tôi luôn né tránh và ghét bỏ. Bởi nó không chịu nghe lời gì cả, ăn uống thì bẩn thỉu, là mèo mà không chịu bắt chuột, chẳng được việc gì cả, nên tôi rất ít khi tiếp xúc với nó. Phòng của tôi chính là cung cấm với Mi Mi.
Lại một chuyện kinh hoàng nữa xảy ra, và tôi lại cố gắng trấn tĩnh, lần nữa. Tôi di chuyển xung quanh căn nhà. Giờ là buổi sáng, bố mẹ tôi đều đã đi làm cả rồi. Còn tôi, nếu tôi đang ở đây thì ai sẽ đi học ở trưởng, và mọi người có biết là tôi mất tích không? Giờ này chỉ còn ông ngoại ở nhà thôi. Thấy ông rồi, ông đang đứng ca những bài hát bất hủ của ông khi đang tỉa tót mấy chậu cây cảnh quý báu của ông. Tôi chạy đến: “Ông ơi ông, cháu là cháu gái của ông đây, ông giúp cháu với.” Nhưng những gì tôi phát ra chỉ là những tiếng “meo” hoàn toàn vô nghĩa. Nghe thấy tiếng, ông quay lại, mỉm cười:
Mi Mi đã đói rồi à? Ông đi lấy cơm cho Mi Mi ăn nhé!
Meo, không phải thế mà. Ông lại nghĩ là tôi đang cảm ơn nên cười vui vẻ vào trong bếp. Giờ tôi mới hiểu cảm giác của con Mi Mi khi nó cứ meo meo còn tôi thì luôn mắng nó chỉ kêu những điều vô nghĩa. Bởi nó có biết kêu gì khác đâu!
Ông đem ra một bát cơm nhỏ, với vài con cá kho nhỏ. Tôi sẽ phải ăn cái này á, cơm cho mèo, chỉ có cơm thừa và cá mặn. Không, tôi sẽ không ăn đâu. Tôi quay người với bát cơm, ngoảnh mặt đi. Ông tôi lại càng không hiểu: “Vừa mới đòi ăn giờ lại không ăn, là sao?” Ông làm sao có thể hiểu được.
Rồi tôi lại trở về giường của Mi Mi. Bỗng tôi thấy một con chuột đang ăn vụng. Nó nhìn tôi, tay còn cầm miếng bánh đang cắn dở. Tôi hét toáng lên một tiếng: “Meoooo”. Con chuột giật mình chạy mất, cả tôi cũng chạy luôn. Tôi chạy bán sống bán chết đến chỗ ông: “Meo meo meo”- “Ông ơi! Có, có con chuột trong bếp, ông mau bắt nó đi!” Ông tôi vẫn ngơ ngác không hiểu hôm nay tôi bị vấn đề gì. Tôi đành bất lực đi ra ngoài, vì không thể về giường nữa rồi. Và trước mắt tôi là một con chó, con chó hung dữ nhà hàng xóm. “Meoooo” Tôi lại hét toáng lên. Con chó lao tới ...
Tô bừng tỉnh. “Thì ra chỉ là mơ, sợ chết mất” Tôi chạy ngay trước gương để kiểm chứng, tôi vẫn là tôi. Và tôi thấy con Mi Mi đang đứng gần đó, nhìn tôi sợ sệt. Lần đầu tiên tôi đến gần để ôm nó. Vì tôi hiểu cảm giác của nó như thế nào mà.
Tôi về quê cùng mẹ và ba vào một ngày hè.Hôm đó,đang chơi với em họ tôi thì có người tới trước cổng.Người đó đưa cho tôi chiếc bánh gì đó,tôi nghe người đó bảo:"Bánh này sẽ giúp con rất nhiều.Chỉ mình con mới ăn được bánh này,những người khác ăn vào đều sẽ gặp nạn".Tôi định hỏi người đó tên bánh là gì nhưng Hà Vi,em họ tôi gọi lại xem lâu đài của nó.Tôi vẫn thắc mắc về người lạ mặt đó và rồi nếm thử thứ bánh lạ kia.Cảm giác như Mai An Tiêm đang thử vị miếng dưa hấu vậy.Ăn vào mới biết bánh rất ngon,nhưng vừa ăn đến miếng thứ hai thì tôi chợt thu nhỏ lại."Mình đã trở thành mèo KiKi?".Tôi chạy đến bên Hà Vi và định nói với nó rằng mình không phải KiKi.Nhưng vừa nói thì tôi chợt nhận ra rằng mình nói tiếng mèo.Hà Vi ôm tôi vào lòng rồi đưa tôi vào nhà ăn trưa.Vào nhà,mẹ tôi hỏi:"Bích đâu rồi Vi?".Cả nhà tìm tôi nhưng không thấy vì tôi là mèo mà.Tôi ra chỗ mẹ và giải thích mọi chuyện cho mẹ nghe nhưng:"Meooo...o".Mẹ tôi nghĩ rằng tôi đói nên lấy đồ ăn mèo cho tôi ăn.Tôi không ăn,Hà Vi đưa tôi ra sân và đi tìm tôi ở nhà hàng xóm.Tôi chợt nghe thấy tiếng chó nhà Hà Vi sủa.Sợ quá tôi chạy không kịp vì đi bốn chân rất khó,tôi không biết trèo cây theo kiểu mèo là như thế nào.Thế rồi,tôi không còn sức chạy,dừng lại ở thềm nhà thở hồng hộc.Con chó vội chạy đếnvồ vào tôi.
Phù.Tôi tỉnh dậy mới biết mình đang ngủ mơ,trời lúc này đang gần sáng.Tôi thở phào một tiếng và nghĩ bụng:"Si-Đô nhà mình cũng chịu thiệt thòi nhiều.Giấc mơ khi nãy có ý nghĩa nhưng cũng làm mình sợ quá!
Từ đó,tôi thương mèo Si-Đô như em vậy.