viết 1 đoạn văn biểu cảm về 1 loài vật ( liên hệ hiện tại tới tương lai )
ai nhanh 3 tich
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Liên hệ hiện tại với tương lai: Là hình thức dùng trí tưởng tượng để liên tưởng tới tương lai, mượn hình ảnh tương lai để khơi gợi cảm xúc về đối tượng biểu cảm trong hiện tại. Cách biểu cảm này tạo nên mối liên hệ và tương lai.
Sau những giờ học căng thẳng trên lớp hay khi có chuyện buồn, tôi chỉ mong trở về nhà thật nhanh để nhìn thấy người mẹ thân yêu của tôi. Với tôi, mẹ là người vô cùng quan trọng, chẳng ai có thể thay thế mẹ của tôi. Với tôi, mẹ là người sinh thành, nuôi nấng, chở che … Mẹ là niềm hạnh phúc của đời tôi. Mẹ luôn dành cho tôi những tình cảm yêu thương, tốt đẹp nhất.
Mẹ tôi đã gần bốn mươi tuổi. Mẹ có dáng người thon thả, làn da mẹ màu trắng hồng. Tóc mẹ dài đến ngang lưng, màu hoe vàng. Mẹ có khuôn mặt phúc hậu. Khi nhìn gương mặt ấy tôi biết mẹ yêu tôi đến nhường nào. Khi tôi buồn, tôi ốm, đôi mắt mẹ trũng sâu hằn lên những nỗi lo lắng suy tư. Tôi vui, mắt mẹ ánh lên những tia sáng hy vọng. Tôi yêu nhất ở mẹ đôi mắt, đôi mắt mẹ là cánh cửa của tâm hồn mà mẹ luôn dang rộng để đón tôi vào.
Nhưng tôi yêu quý mẹ còn bởi những gì tốt đẹp mẹ mang đến cho tôi. Mẹ rất thích công việc của mình - nghề giáo viên. Nhưng sau khi sinh ra tôi và em tôi, mẹ phải nghỉ một năm ở nhà để chăm sóc anh em tôi. Mẹ hy sinh tất cả để cho gia đình mình có giây phút đầm ấm bên nhau. Mẹ dạy anh em tôi học bài trên lớp, cách nói năng, cư xử với mọi người. Khi chúng tôi sai là mẹ lại nhẹ nhàng nhắc nhở. Mẹ nói em tôi là con gái nên phải cẩn thận, khéo léo. Mẹ thường cho em tôi đi chợ để học cách chọn rau quả, thịt, cá … Lúc nấu ăn mẹ cũng cho nó phụ cùng, vừa nấu mẹ vừa giảng giải, hướng dẫn chuyện bếp núc. Vì mẹ tôi là giáo viên dạy nhiều bộ môn nên chuyện học hành của anh em tôi môn nào mẹ cũng hướng dẫn được. Tôi lớn lên được như bây giờ, đã biết khóc biết cười đúng cảm xúc của mình, tôi cười, mẹ cũng mỉm cười làm niềm vui của tôi nhân lên nhiều lần. Khi tôi buồn, mẹ chia sẻ làm nỗi buồn của tôi vơi bớt đi. Mẹ luôn chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng tôi. Với tôi, mẹ là người phụ nữ hoàn mĩ nhất thế gian.
Mẹ ơi! Mẹ là người mà con yêu thương nhất! Cuộc đời con không thể không có mẹ, mẹ dạy cho con những điều hay để con có thể nhìn thấy tương lai tươi sáng. Con sẽ học thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của mẹ. Con mong mẹ sẽ sống mãi bên con, con yêu mẹ lắm, mẹ của con!...
-Quan sát,suy ngẫm.
Bài làm:
Mẹ tôi năm nay 40 tuổi.Mẹ có dáng người thanh cao,khuôn mặt trái xoan hiền từ,phúc hậu như một bà tiên.Mái tóc mẹ hoe vàng.Làn da mẹ rám nắng.Phải chăng,đó là những ngày làm việc vất vả,dầm mưa dãi nắng,bán mặt cho đất bán lưng cho trời để cho tôi trưởng thành.Còn đôi bàn tay ấy,nó không còn hồng hào như trước kia, thay vào đó bàn tay ấy sần sùi,bao nhiêu nếp nhăn là bấy nhiêu gian lao,vất vả của mẹ.Chính bàn tay ấy mà tôi được lớn lên cho đến ngày hôm nay. Tôi yêu mẹ nhiều !
-Liên hệ với hiện tại và tương lai.
Bài làm:
Từ khi sinh ra,tôi đã được mẹ chở che và chăm sóc.Những công lao của mẹ thật lớn như câu hát ru quen thuộc:"Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào...".Có lẽ,những công ơn to lớn ấy cả đời này tôi cũng không thể trả nổi. Nhìn mẹ hằng ngày với những vất vả lo toan bộn bề trên cuộc đời sóng gió này,tôi nguyện học thật giỏi,thật ngoan,thật lễ phép,thực hiện những ước mơ thành đạt để mẹ tôi vui lòng.
Tôi yêu ngôi trường, ngôi trường thân thuộc, ngôi trường giản dị mà mộc mạc chất phác, luôn dang rộng cánh tay ôm ấp những cô cậu học trò vào lòng. Ngôi trường thật đẹp. Từ cánh cổng trước luôn rộng mở đón trào học sinh, đến bác bảo vệ, và cả đến những nhóm bạn cùng chia sẻ vui buồn,… là bao kí ức, bao kỉ niệm. Ngôi trường chính là dòng sông chi thức, mà trên đó các thầy cô giáo đang tận tụy, cần mẫn ngày đêm lái con đò về đích – nơi mà nó thuộc về. Có lẽ chính vì vậy mà các thế hệ học sinh luôn dành cho ngôi trường những tình cảm dạt dào, những tình cảm khó phai để rồi bước qua cánh cổng trường, lòng ai cũng đầy sự lưu luyến, bồn chồn mà không dám quay lại. Trong con tim luôn im đậm những ngày còn vui buồn bên bạn bè, những lúc được nghe những lời giảng sâu lắng của các thầy cô, cho đến những mùa hoa phượng nở rực cháy sân trường, từng bông hoa như từng tấm lòng của học sinh, thật sâu sắc. Dù có rời xa quê hương, xa đất nước, nhưng trong trái tim ta luôn còn hình bóng ngôi trường, vẫn thân quen, vẫn trầm ấm như ngày nào.
Mỗi một con người khi sinh ra sẽ có được kỉ niệm cũng như là dấu ấn đẹp nhất khi còn là một đứa trẻ. Và có một nơi lưu giữ toàn bộ kí ức đó là mái trường. Mỗi chúng ta sẽ phải trải qua ba ngôi trường, nơi rèn luyện mỗi con người về kiến thức về nhân phẩm của mỗi người. Và đồng thời là nơi chấp cánh ước mơ. Mái trường là nơi ta gặp gỡ những người bạn, là nơi có nhiều kỉ niệm vui buồn,...Và sau đó là bước ra khoi thế giới học trò, bước tiếp tới tương lai hứa hẹn một mùa gặt hái kết quả thành công. Bất cứ một người nào cũng sẽ có khung bậc cảm xúc khác nhau khi đứng trước ngôi trường mình từng học và rung động trước nó vì đây là nơi đã đưa mình tới ước mơ.....
Tôi yêu ngôi trường- ngôi trường thân thuộc- ngôi trường giản dị mà mộc mạc chất phác, luôn dang rộng cánh tay ôm ấp những cô cậu học trò vào lòng. Ngôi trường thật đẹp. Từ cánh cổng trước luôn rộng mở đón trào học sinh, đến bác bảo vệ, và cả đến những nhóm bạn cùng chia sẻ vui buồn,… là bao kí ức, bao kỉ niệm. Ngôi trường chính là dòng sông chi thức, mà trên đó các thầy cô giáo đang tận tụy, cần mẫn ngày đêm lái con đò về đích – nơi mà nó thuộc về. Có lẽ chính vì vậy mà các thế hệ học sinh luôn dành cho ngôi trường những tình cảm dạt dào, những tình cảm khó phai để rồi bước qua cánh cổng trường, lòng ai cũng đầy sự lưu luyến, bồn chồn mà không dám quay lại. Trong con tim luôn im đậm những ngày còn vui buồn bên bạn bè, những lúc được nghe những lời giảng sâu lắng của các thầy cô, cho đến những mùa hoa phượng nở rực cháy sân trường, từng bông hoa như từng tấm lòng của học sinh, thật sâu sắc. Dù có rời xa quê hương, xa đất nước, nhưng trong trái tim ta luôn còn hình bóng ngôi trường, vẫn thân quen, vẫn trầm ấm như ngày nào.
Tham khảo!
Tuổi học trò của em gắn bó với rất nhiều thứ như trang vở.mái trường,…nhưng có lẽ em lại có ấn tượng với cây phượng hơn cả.Cây phượng vào mùa hè với tiếng ve kêu râm ran có thể nói là một tác phẩm của mẹ thiên nhiên.Hương phượng thơm thoang thoảng chứ không ngạt ngào như hoa sữa.Vì thế thưởng thức hương hoa phượng bao giờ cũng tìm ra được những cảm giác thư thái, an lành. Hoa phượng đẹp và tất nhiên nó sẽ mãi là biểu tượng cho tuổi học trò. Hoa phượng rất giống lũ học trò nhỏ chúng em bởi nó cũng ngây thơ và cũng sống hết mình 1 cách thủy chung bằng tấm lòng son đỏ. Dưới mái trường thân yêu, không phải ai hết mà chính là hàng phượng đã chứng kiến lũ học trò chúng em lần lượt trưởng thành.