Bỏ mặc ta ngồi trên cỏ. Hoang vu một kiếp tơ tằm. Im lìm chùm hoa mắc cỡ. Tiếng dế dồn nén thanh âm. Bỏ mặc con đường đếm bóng. Neo hồn u uất trầm tư. Dấu chân trời chiều rát bỏng. Nao nao dăm khúc tạ từ. Bỏ mặc... Chỉ còn ta bơ vơ
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
- Biện pháp tu từ nhân hóa: “đò- biếng lười- mặc”, “ quán tranh- đứng im lìm” - Tác dụng biện pháp tu từ: + Biến những vật vô tri, vô giác thành sống động có hồn, gợi hình, gợi cảm. + Góp phần khắc họa hình ảnh thiên nhiên, làng quê vắng lặng, im lìm, bình yên nhưng cũng đượm buồn.
d, Qua đoạn thơ, có thể thấy tác giả có một tâm hồn tinh tế, nhạy cảm khi cảm nhận khi cảm nhận mọi vật xung quanh thay đổi dù nhỏ nhất như ''chòm xoan hoa tím rụng''. Tác giả cảm nhận cảnh vật không chỉ bằng thị giác mà còn có cả thính giác, một tâm hồn nhạy cảm.
Về đêm, cảnh vật im lìm. Sông thôi vỗ sóng dồn dập vô bờ như hồi chiều. Hai ông bạn già vẫn trò chuyện. Ông ba trầm ngâm. Thỉnh thoảng ông mới đưa ra một nhận xét dè dặt. Trái lại, ông Sáu rất sôi nổi. Ông hệt như Thần Thổ Địa của vùng này
giúp mình với, trả lời mình tick cho nhé
Con oy, tuyệt lắm.
Chắc được hưởng zen di truyền từ ba.
đây là onlinemath chứ không phải là thơ