Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Bàn Tay Vàng
Ngày xưa, trong một ngôi làng nhỏ nằm giữa những cánh đồng xanh tươi, có một cậu bé tên là Minh. Minh là một cậu bé hiền lành, chăm chỉ và luôn giúp đỡ mọi người xung quanh. Nhưng điều đặc biệt nhất ở Minh là đôi bàn tay của cậu. Mọi người trong làng thường gọi cậu là "cậu bé bàn tay vàng" vì bất cứ thứ gì Minh chạm vào đều trở nên tốt đẹp hơn.
Một hôm, khi đang đi dạo trong rừng, Minh phát hiện ra một cây cổ thụ lớn. Cây đã già cỗi, lá rụng đầy đất, và có vẻ như nó sắp chết. Minh cảm thấy xót xa và quyết định chạm vào thân cây. Ngay lập tức, một điều kỳ diệu xảy ra! Bàn tay vàng của Minh phát ra ánh sáng rực rỡ, và cây cổ thụ bỗng hồi sinh, đâm chồi nảy lộc, lá xanh tươi trở lại.
Tin tức về bàn tay vàng của Minh nhanh chóng lan rộng khắp làng. Người dân đổ xô đến tìm cậu, cầu xin cậu giúp đỡ họ với những vấn đề của mình. Có người cần chữa lành bệnh tật, có người muốn khôi phục mùa màng, và có người chỉ muốn có được một chút hạnh phúc trong cuộc sống. Minh không từ chối ai cả. Cậu dùng bàn tay vàng của mình để giúp đỡ mọi người, và mỗi lần như vậy, cậu lại cảm thấy niềm vui trong lòng.
Nhưng rồi, một ngày nọ, một người lạ mặt xuất hiện trong làng. Ông ta tự xưng là một thương nhân giàu có và hứa hẹn sẽ mang đến cho Minh những món quà quý giá nếu cậu đồng ý sử dụng bàn tay vàng của mình để làm giàu cho ông. Minh đã bị cám dỗ bởi những lời hứa hẹn về sự giàu có và danh vọng. Cậu quyết định giúp người thương nhân, nhưng điều đó đã khiến cậu dần xa rời những giá trị tốt đẹp mà cậu đã từng sống.
Khi Minh bắt đầu chạm vào những thứ chỉ vì lợi ích cá nhân, bàn tay vàng của cậu bỗng nhiên trở nên vô dụng. Không còn ánh sáng rực rỡ, không còn phép màu. Người dân trong làng dần dần quay lưng lại với cậu. Minh nhận ra rằng mình đã đánh mất bản thân, đánh mất những gì làm nên giá trị của cậu.
Sau một thời gian dài cô đơn, Minh quyết định quay trở lại với cuộc sống bình dị. Cậu bắt đầu giúp đỡ mọi người một cách chân thành, không mong đợi điều gì đáp lại. Dần dần, bàn tay vàng của cậu lại trở nên kỳ diệu. Cậu không chỉ giúp đỡ người khác mà còn tìm thấy niềm vui trong việc cho đi.
Cuối cùng, Minh hiểu rằng sức mạnh thực sự không nằm ở bàn tay vàng, mà nằm ở trái tim nhân ái và lòng tốt. Từ đó, cậu sống một cuộc đời hạnh phúc, luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người mà không cần đến những món quà vật chất hay sự công nhận.
Kết luận
Câu chuyện về Minh và bàn tay vàng nhắc nhở chúng ta rằng giá trị thực sự của con người không nằm ở sự giàu có hay danh vọng, mà ở lòng tốt và sự sẻ chia. Hãy sống với trái tim rộng mở, và bạn sẽ luôn tìm thấy hạnh phúc.
Tham khảo

Bài làm: ( Bạn xem bài của mình tham khảo để bạn viết được hay hơn nha )
Trong cuốn sách “Dế Mèn phiêu lưu ký” của nhà văn Tô Hoài, em rất ấn tượng với nhân vật Dế Mèn. Dế Mèn là một chú dế khỏe mạnh, cường tráng với đôi càng mẫm bóng và đôi cánh dài. Ban đầu, Dế Mèn có chút kiêu căng, nghịch ngợm, hay trêu chọc kẻ yếu. Nhưng sau những bài học đáng nhớ, cậu trở nên chín chắn, dũng cảm và biết sống có trách nhiệm. Nhân vật Dế Mèn để lại trong em nhiều suy nghĩ về sự trưởng thành và lòng dũng cảm.


SP là Silver Point
GP là Gold Point
Mình thấy mấy người trên diễn đàn hay nói vậy

Buổi sáng trên cánh đồng lúa quê em thật yên bình và thơ mộng. Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng trải dài trên những thửa ruộng xanh mướt, hạt sương còn đọng trên lá lúa lấp lánh như những viên ngọc nhỏ. Xa xa, những người nông dân đang lom khom gặt lúa, tiếng cười nói rộn ràng vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Những chú cò trắng bay lượn trên nền trời trong xanh, tạo nên một bức tranh thiên nhiên sống động và đầy sức sống. Mùi hương lúa chín thoang thoảng trong gió khiến lòng em thấy ấm áp và yêu quê hương mình hơn bao giờ hết.
THam khảo
Bản nhạc "Xô-nát Ánh trăng" của Beethoven được sáng tác vào năm 1801-1802. Sự bất tử của tác phẩm đến từ:
Những yếu tố này giúp "Xô-nát Ánh trăng" trở thành một tác phẩm bất hủ.
Bản nhạc "Xô-nát ánh trăng" (Moonlight Sonata) của Ludwig van Beethoven được sáng tác vào năm 1801 và dành tặng cho nữ bá tước Giulietta Guicciardi, một học trò của ông2. Tên gọi "Xô-nát ánh trăng" xuất hiện sau khi Beethoven qua đời, do nhà phê bình âm nhạc Ludwig Rellstab so sánh bản nhạc với ánh trăng trên hồ Lucerne.
Điều làm nên sự bất tử của bản nhạc này chính là sự kết hợp giữa cảm xúc sâu lắng, cấu trúc độc đáo và khả năng truyền tải tâm trạng một cách mạnh mẽ. Bản nhạc mở đầu với phần Adagio sostenuto đầy mơ màng, tiếp nối bằng Allegretto nhẹ nhàng, và kết thúc với Presto agitato đầy kịch tính. Những giai điệu này không chỉ phản ánh tài năng thiên tài của Beethoven mà còn chạm đến trái tim của người nghe qua nhiều thế hệ.