Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Về hình thức, văn bản là một bài thơ văn xuôi không ràng buộc bởi luật thơ và cũng không có vần. Tuy nhiên bài thơ vẫn có âm điệu nhịp nhàng.
Bài thơ có sự kết hợp của các phương thức biểu đạt là biểu cảm và tự sự, miêu tả.
Tham khảo
Với cuộc đời mỗi người, quãng đời học sinh là tuyệt vời, trong sáng và đẹp đẽ nhất. Quãng thời gian quý báu ấy của chúng ta gắn bó với biết bao ngôi trường yêu dấu. Có người yêu ngôi trường tiểu học, có người lại nhớ mái trường mầm non. Nhưng với tôi, hơn tất cả, tôi yêu nhất mái trường cấp hai - nơi tôi đang học - đơn giản bởi chính nơi đây tôi đã và đang lưu giữ được nhiều cảm xúc thiêng liêng nhất.
Ngôi trường của tôi là một ngôi trường mới, khang trang và đẹp đẽ với những dãy nhà cao tầng được sơn màu vàng, được lợp mái tôn đỏ tươi. Từng phòng học lúc nào cũng vang lên lời giảng bài ân cần của thầy cô, tiếng phát biểu dõng dạc hay tiếng cười nói hồn nhiên, vô tư, trong sáng của những bạn học sinh. Sân trường rộng rãi, thoáng mát nhờ những hàng cây xanh tươi xào xạc lá và những cơn gió nhè nhẹ. Đây thật là nơi lí tưởng chúng tôi chơi đùa.
Tôi yêu lắm sân trường này. Mỗi khoảng đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỉ niệm của tôi về những lần đi học hay chơi đùa cùng bạn bè hay cũng có thể là những buổi dọn vệ sinh vất vả mà vui không kể xiết. Cây vẫn đứng đó, lá vẫn reo vui như ngày tôi vào lớp sáu, ngỡ ngàng nhìn khoảng sân đẹp đẽ - thứ tài sản quý báu mà bắt đầu từ ngày ấy tôi cũng được "chia phần"!. Vâng, mọi thứ vẫn vẹn nguyện chỉ có chúng tôi là đang lớn lên. Thấm thoát hơn một năm đã trôi qua, giờ tôi đã là học sinh lớp bảy. Thời gian ơi, xin hãy ngừng trôi để tôi mãi là cô học sinh trung học cơ sở để tôi được sống mãi dưới mái trường này!
Và nơi đây cũng lưu giữ bao kỉ niệm đẹp đẽ về những người thầy cô, những đứa bạn bè mà tôi yêu quý. Thầy cô của tôi luôn dịu dàng mà nghiêm khắc, hết lòng truyền lại cho tôi bao bài học quý giá. Với tôi, thầy cô như những người cha, người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người. Những người bạn lại là những người đồng hành tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập. Tất cả là những người anh, người chị, người em thân thiết và gắn bó với nhau trong một đại gia đình rộng lớn. Mỗi khi buồn bã hay thất vọng, chỉ cần nghĩ tới ánh mắt trìu mến của thầy cô, nụ cười hồn nhiên của bạn bè, tôi lại thấy lòng như ấm áp hơn. Và tôi hiểu rằng, tuy không nói ra nhưng các bạn của tôi mọi người cũng cùng chung suy nghĩ ấy.
Ngôi trường còn ghi dấu không thể nào phai trong tôi vì những ngày kỉ niệm tưng bừng, rộn rã ; những buổi liên hoan vui vẻ, ồn ào. Ngày khai trường, tết Trung thu, ngày hai mươi tháng mười một... những ngày tháng tuyệt vời lần lượt trôi đi để lại trong tôi bao nuôi tiếc về hôm qua và hi vọng về những ngày phía trước. Tôi bỗng cảm thấy lòng buồn man mác. Chỉ còn hai năm nữa là tôi sẽ phải rời xa mái trường này. Tôi sẽ lại học ở những ngôi trường mới, có những thầy cô bạn bè mới... liệu những tháng ngày đẹp đẽ có được kéo dài lâu?
Có nhạc sĩ nào đã viết: “Tuổi thơ như áng mây, rồi sẽ mãi bay về cuối trời. Thời gian xoá những kỉ niệm dấu yêu”. Vậy thì tôi mong có thể gửi lòng mình vào nơi cuối trời ấy để mãi được sống bên mái trường cấp hai thân yêu của mình.
Thời gian trôi đi, tuổi thơ trôi đi như những làn sóng dập dềnh ra khơi không thể trở lại. Nhưng có một thứ mãi ở lại cùng tôi, đó chính là hình bóng mái trường cấp hai yêu dấu.
Tuổi thơ của tôi được lớn lên từ dòng sữa ngọt ngào của mẹ, từ lời ru tha thiết của bà và từ những câu chuyện cổ tích li kì của ông… Thời thơ ấu ấy còn được đong đầy bằng những kỉ niệm khó phai mờ. Trong đó, kỉ niệm về một lần mắc lỗi với mẹ khiến tôi nhớ mãi và đọng lại nhiều bài học sâu sắc.
Hồi ấy, tôi là một đứa bé lớp năm và cũng giống như bao bạn bè cùng trang lứa khác tôi rất thích đọc truyện tranh. Đó không chỉ là sở thích mà đã trở thành lạc thú của bản thân, tôi có thể ngồi “ghiền” truyện từ sáng đến chiếu thậm chí là quên ăn, quên ngủ. Những bộ truyện kinh điển của tuổi thiếu nhi như “Doremon”, “Shin- cậu bé bút chì”, “Tí quậy”, … luôn hấp dẫn tôi một cách lạ kì. Bởi lẽ quá say mê với thế giới nhân vật kì ảo và thú vị mà việc học tập của tôi sa sút trông thấy, lười làm và ôn bài. Mặc dù bố mẹ đã nhiều lần nhắc nhở nhưng tôi vẫn cứng đầu không nghe, đâu lại đóng đấy.
Buổi sáng thứ hai đẹp trời, tôi cùng đứa bạn thân tung tăng đến trường. Những tia nắng sáng sớm vàng như rót mật lên cành lá, như những đứa trẻ tinh nghịch nhảy nhót khắp nơi. Hít thở khí trời thanh khiết, tôi cảm thấy thoải mái và sảng khoái. Bỗng nhiên Lan quay sang hỏi tôi:
Vy ơi, ở siêu thị đang mở hội sách đấy. tớ thấy họ quảng cáo rất nhiều, đặc biệt là truyện tranh.
Tôi quay sang, mắt bừng sáng và đầy ngạc nhiên:
Thật á cậu. vậy thì chắc chắn tớ phải mua hết bộ Tí Quậy. Tớ ước mơ có nó từ lâu rồi.
Thế nhưng tôi lại không đủ tiền mua. Sau một hồi vò đầu bứt tai suy nghĩ, tôi quyết định sẽ xin tiền mẹ. Trưa hôm ấy tôi về nhà từ rất sớm để giúp mẹ nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Trong bữa cơm, mẹ rất vui vẻ và hài lòng về tôi, khuôn mặt đã có vài nếp nhăn vì cuộc sống bươn trải nở nụ cười tươi như hoa. Tôi ngập ngừng nói:
Mẹ… mẹ ơi… mẹ cho con hai trăm nghìn để mua truyện Tí Quậy với ạ. ở hội sách đang có khuyến mại nên phải tranh thủ cơ hội có một không hai này mẹ ạ.
Mặt mẹ nhăn lại, mẹ nhẹ nhàng nói:
Bây giờ con nên hạn chế đọc truyện để tập trung học tập đi, dạo này con sa sút lắm đấy. Hơn nữa con cũng có nhiều truyện rồi mà, cuối cấp nên chăm chỉ học tập Vy ạ.
Năn nỉ mãi mẹ cũng không đồng ý cho, tôi phũng phịu bỏ cơm, vào phòng đóng rầm cửa lại. Tôi thầm nghĩ “Nhất định mình phải sở hữu bộ truyện này. Và đây là cơ hội ngàn năm có một nên phải tranh thủ chứ”. Nghĩ vậy nhưng một câu hỏi khác lại choáng ngợp suy nghĩ: “Nhưng bây giờ lấy tiền đâu để mua nhỉ. Mình thì không có còn mẹ thì không cho”. Sau một hồi dằn vặt tôi quyết định lấy tiền của mẹ và tự an ủi: “Thôi mình lấy tiền rồi tết trả có sao đâu”. Buổi chiều hôm ấy chờ mẹ đi làm, tôi rón rén xuống nhà mở tủ, nhẹ nhàng rút lấy tờ hai trăm nghìn và đi khuôn một đống truyện về trong niềm thèm khát bấy lâu được thỏa mãn.
Buổi tối, đang say sưa đọc truyện với những tình huống hài hước thì mẹ cất tiếng gọi vọng lên phòng tôi:
Vy ơi, xuống đây mẹ hỏi một tẹo nào.
Tôi cảm thấy hơi chột dạ và lo lắng nhưng lại tự an ủi: “chắc không phải việc đấy đâu. Mẹ làm gì có nhìn thấy mẹ lấy tiền”. Tôi chạy xuống thấy phòng mẹ bừa bộn, đồ đạc lật tung, vứt lộn xộn. Nhìn mẹ có vẻ đang tức giận, mẹ quay sang hỏi:
Con có lấy tiền của mẹ để trong tủ không. Hôm nọ mẹ bỏ vào đủ mà giờ lại bị mất hai trăm nghìn. Tiền này bây giờ mẹ đang cần gấp.
Chân tay tôi bắt đầu run run, tim đập nhanh hơn nhưng cố lấy lại bình tĩnh, tôi đáp:
Con làm gì có biết tiền nào của mẹ. Chiều qua con sang nhà cái Lan chơi cơ mà.
Mẹ quay đi thở dài, nét mặt tỏ rõ sự buồn bã. Thấy mẹ không nói gì, tôi cũng nhanh chóng đi lên phòng. Cầm quyển truyện yêu thích trên tay nhưng tôi không thể nào đọc được. Hiển hiện trước mắt là ánh mắt ngập tràn thất vọng và buồn rầu của mẹ. Tôi lên giường, đắp chăn, trằn trọc không sao ngủ được. Tâm trí tôi diễn ra một cuộc dằn vặt lương tâm. Thiết nghĩ việc lấy tiền của mẹ mà không xin phép đã là sai rồi. Hơn nữa, cô giáo và bố mẹ cũng đã nhắc nhở về việc học mà tôi vẫn cứ cố tình đọc truyện. Ánh mắt mẹ cứ trở đi trở lại, sự im lặng của mẹ làm tôi thấy ăn năn, hối hận về việc làm của mình. Giờ đây, tôi muốn chạy xuống ôm trầm lấy mẹ và nói lời xin lỗi. Nhưng tôi lại sợ, sợ mẹ mắng, mẹ đánh rồi mẹ mách với cả cô giáo thì tôi rất xấu hổ. Bỗng dưng có tiếng bước chân, mẹ lên phòng đưa sữa cho tôi. Không ngần ngại, tôi chạy đến ôm trầm lấy mẹ, ngập ngừng nói:
Con… con chính là người đã lấy tiền của mẹ để đi mua truyện. Con xin lỗi mẹ ạ
Xoa đầu và vỗ về tôi, mẹ cất giọng:
Ban đầu mẹ cũng đoán là con vì bác Thái hàng xóm nói gặp con mua cả một tập truyện ở siêu thị. Nhưng hồi nãy mẹ buồn vì con làm mà không dám nhận, lại nói dối mẹ nữa. Song trong cuộc đời ai cũng từng ít nhất một lần sai lầm nhưng điều quan trọng là phải biết nhận lỗi và sửa sai. Và con của mẹ đã làm được, con lớn rồi và mẹ không có cớ gì trách con.
Lòng tôi nhẹ nhõm hẳn lên như vừa cởi bỏ được một gánh nặng. Tôi chiêm nghiệm được rằng: truyện dù có hay đến mấy cũng chỉ là giá trị tầm thường, hãy luôn trân trọng, yêu quý những người thân quanh ta, những điều nhỏ bé, thân thuộc.
Mẹ là thế đấy, luôn luôn bao dung và vị tha, luôn luôn chở che và bao bọc, luôn luôn dạy tôi làm người tử tế. Kỉ niệm hồi lớp năm ấy đã để lại cho tôi nhiều bài học quý giá mà đi hết đời sẽ chẳng thể nào quên.
Câu 1)
- Miêu tả là dùng ngôn ngữ (hay một phương tiện nghệ thuật khác) làm cho người nghe (người đọc, người xem) có thể thấy sự vật, hiện tượng, con người như đang hiện ra trước mắt.
- Biểu cảm là bộc lộ những tình cảm, cảm xúc của bản thân trước sự vật, sự việc, hiện tượng con người trong đời sống.
Câu 2)
Yếu tố miêu tả trong văn miêu tả và trong văn tự sự tuy đều có tác dụng làm cho sự vật, sự việc, con người... trở nên rõ ràng sinh động. Thế nhưng miêu tả cho rõ, cho hay là mục đích của văn miêu tả. Trong khi đó, miêu tả chỉ là phương tiện để việc kể chuyện trong văn tự sự thêm cụ thể, sinh động và lí thú hơn. Cũng như vậy, nếu yếu tố biểu cảm làm cho bài văn biểu cảm dồi dào cảm xúc thì nó cũng chỉ là một phương tiện để biểu hiện và dẫn dắt câu chuyện trong văn tự sự .
Tết đến, xuân về, khắp mọi nẻo đường mọi người tấp nập đi mua sắm nào đào, quất, bánh kẹo và không quên chuẩn bị nguyên liệu để làm món bánh chưng – món bánh truyền thông của dân tộc.
Đã từ lâu, bánh chưng là thứ không thể thiếu vào ngày Tết của mỗi gia đình. Từ xa xưa, trong câu chuyện về các vua Hùng, bánh chưng được coi là thứ tượng trưng cho đất, thể hiện sự biết ơn của con người gửi tới tổ tiên, các vị thần với ước mong mùa màng bội thu. Nguyên liệu để làm bánh chưng cũng khá đơn giản: gạo nếp, đỗ xanh, thịt mỡ, lá dong và lạt để buộc. Tuy nhiên, để gói được một chiếc bánh chưng ngon, đẹp mắt thì không đơn giản chút nào. Gạo để làm bánh chưng phải là gạo nếp ngon, hạt to và dẻo, thông thường người ta thường làm bằng gạo nếp Điện Biên, đó là loại gạo ngon đặc trưng. Gạo được đãi qua nước, sau đó để ráo và chúng ta trộn thêm vài hạt muối để khi bánh chín có vị đậm đà. Chúng ta chọn đỗ xanh là nguyên liệu để làm nhân bánh cùng với thịt lợn. Đỗ xanh cũng phải được làm rất cẩn thận để không lẫn các viên sạn, còn thịt lợn thì chúng ta chọn thịt ba chỉ có cả mỡ và nạc sẽ mang lại vị béo cho nhân bánh. Riêng thịt để làm nhân bánh chúng ta thường thái miếng dài và ướp thêm gia vị: nước mắm, hạt tiêu để thêm vị đậm đà và thơm ngon. Điều đặc biệt của bánh chưng là được gói bằng lá dong, trước khi gói lá phải được rửa sạch và để ráo nước. Sau đó chúng ta cắt bỏ cuống lá và sống lưng để lá bớt cứng và dễ gói. Lạt buộc bánh chưng thường dùng từ ống cây giang. Lạt có thể được ngâm muối hay hấp cho mềm trước khi gói
Khi làm bánh, chúng ta cần chuẩn bị nguyên liệu một cách cẩn thận và kỹ lưỡng. Ta đặt lạt xuống trước, sau đó xếp lá dong lên, tùy người gói mà chúng ta dùng 2,3 lá hoặc nhiều hơn, có người dùng khuôn để bánh vuông hơn và các nguyên liệu hòa quyện với nhau hơn, nhưng có người thì chỉ cần dùng tay để gói bánh cũng vẫn đẹp mắt và ngon. Khi trải lá dong ra, chúng ta lần lượt cho các nguyên liệu vào, dưới cùng là lớp gạo sau đó là lớp đỗ xanh, thịt lợn và trên cùng lại là một lớp gạo. Lượng nguyên liệu gói bánh cũng phụ thuộc vào từng người gói. Tuy nhiên, lượng gạo phải đủ để phủ kín nhân bên trong. Sau khi cho đầy đủ các nguyên liệu, chúng ta dùng lạt buộc lại chắc chắn. Như vậy là chúng ta đã tự tay gói được một chiếc bánh chưng hoàn chỉnh. Công đoạn cuối cùng là luộc bánh. Thời gian luộc bánh phụ thuộc vào số lượng bánh nhiều hay ít nhưng thông thường từ 8 – 12 tiếng. Lửa nấu bánh không nên cháy to quá, vì như vậy bánh sẽ chín không đều, ta nên đun với lượng nhiệt vừa phải.
Bánh chưng là biểu tượng của ngày Tết cổ truyền, chúng ta dùng bánh chưng để thắp hương cho tổ tiên như một truyền thống “uống nước nhớ nguồn”. Khoảnh khắc cả gia đình ngồi quây quần bên nồi bánh chưng thật đầm ấm và quây quần. Dù cuộc sống có hiện đại, con người thích thưởng thức những món ăn lạ nhưng sẽ không ai quên được những món ăn truyền thông, đậm đà bản sắc dân tộc và mang lại không khí gia đình ấm áp đặc biệt là những dịp lễ, Tết.
Khi nghĩ về cha, lòng con trào dâng biết bao cảm xúc. Cha không chỉ là người luôn đứng sau chăm lo cho con, mà còn là người thầy, người bạn, và đôi lúc, là người hùng trong mắt con.
Con vẫn nhớ những buổi chiều hè oi ả, cha đạp xe chở con đi qua cánh đồng xanh mướt. Ánh nắng chói chang hắt lên lưng áo đẫm mồ hôi của cha, nhưng cha vẫn vui vẻ trò chuyện, kể cho con nghe những câu chuyện giản dị mà thấm đẫm tình yêu thương. Tiếng cười của cha vang lên, làm mát cả lòng con, như thể cái nắng hè cũng dịu lại. Đôi bàn tay chai sạn của cha, dù chẳng bao giờ mềm mại như của mẹ, lại là nơi con tìm thấy sự vững chãi và an toàn nhất.
Có những hôm trời mưa tầm tã, cha vẫn đội mưa về nhà, tay xách túi đồ ăn cho cả nhà. Dáng cha gầy gò, nhưng mạnh mẽ biết bao. Con còn nhớ ngày con bị ngã xe, cha đã vội vàng bế con lên, vừa dỗ dành vừa lau vết thương. Ánh mắt cha đầy lo lắng, nhưng lời cha nói luôn nhẹ nhàng: "Không sao đâu, có cha đây rồi." Lúc ấy, con cảm nhận rõ hơn bao giờ hết rằng cha chính là điểm tựa vững chắc nhất trong cuộc đời con.
Cha không nói nhiều lời yêu thương, nhưng mọi hành động của cha đều tràn đầy tình cảm. Những ngày con ốm, cha thức cả đêm, lặng lẽ ngồi bên giường, thay khăn lạnh và nhắc con uống thuốc. Có lẽ cha nghĩ con không để ý, nhưng từng cử chỉ ấy đã khắc sâu vào trái tim con.
Cha ơi, con biết cuộc sống không dễ dàng, và cha đã gánh trên vai biết bao nỗi lo toan để con có một tuổi thơ trọn vẹn. Con yêu những ngày cha dạy con sửa chiếc xe đạp cũ, yêu những buổi cha dắt con ra vườn, chỉ cho con từng loại cây trái. Cha không chỉ cho con một mái nhà, mà còn dạy con những giá trị quý báu trong cuộc đời: lòng kiên trì, sự chân thành, và trách nhiệm.
Dẫu thời gian trôi đi, tóc cha có bạc, lưng cha có còng, thì trong lòng con, cha vẫn mãi là người hùng thầm lặng. Con chỉ mong mình có thể làm cha tự hào, giống như cách cha luôn âm thầm tự hào về con.
Cha ơi, cảm ơn cha vì tất cả. Con yêu cha nhiều hơn những lời con có thể nói.