Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
mặt trời thứ nhất ở dòng 1 là mặt trời chiếu sáng cho muôn vật muôn loài mang lại ánh nắng soi sáng
còn mặt trời thứ 2 ở dòng 2 là Bác Hồ vị cha già kính yêu được ví như mặt trời ,Bác đã soi sáng cho dân tộc Việt Nam đến với độc lập tự do
Chúc bạn học tốt
1, - Mặt trời ( dòng 1 ) : nghĩa thực , mặt trời là 1 thực thể của thiên nhiên vũ trụ
- Mặt trời ( dòng 2 ) : nghĩa ẩn dụ , Bác như măt trời của dân tộc VN . Nếu mặt trời của thiên nhiên đem lại sự sống của nhân loại thì Bác Hồ chính là nguồn sáng, đem lại độc lập tự do cho dân tộc
=> Hình ảnh ẩn dụ gợi ra sự vĩ đại của Bác , vừa thể hiện niềm tôn kính , biết ơn vô hạn của tác giả và nhân dân ta với Bác trước công lao to lớn của Người , đồng thời khẳng định Người còn sống mãi với non sông đất nước
2, BPTT: Mặt trời ( dòng 2 ) : ẩn dụ ( tác dụng ở phần 1)
Nhân hóa : đi qua
+ Biện pháp nhân hóa kết hợp với động từ ' thấy ' không chỉ tạo sự liên kết giữa hai câu thơ mà còn tạo ra sự đối sánh giữa hai hình ảnh. Dường như mặt trời tự nhiên cũng thành kính , ngưỡng vọng trước sự vĩ đại lớn lao của ' mặt trời Bác'
Điệp từ : ngày ngày
+ vừa là vòng quay vĩnh cửu của thiên nhiên , vũ trụ vừa khẳng định tình cảm của nhân dân ta với Bác mãi trường tồn, bất diệt, không bao giờ phai nhạt
3, Tình cảm của tác giả và nhân dân ta với Bác
+ tình cảm của nhân dân với Bác mãi trường tồn , bất diệt
+ Bộc lộ niềm tự hào , biết ơn vô hạn
+Tấm lòng thành kính của dân tộc với Bác
+ Niềm thương tiếc vô hạn của nhân dân với Bác
+ Niềm tôn kính , biết ơn vô hạn
* Văn thì bạn dựa vào mấy cái trên viết thử xem chứ mình lười viết lắm
- còn phần 2 mình không hiểu là bạn muốn nêu tác dụng của cả khổ hay nêu tác dụng của mỗi từ ' mặt trời ' thôi nên mình không viết thêm mấy BPTT nữa
Ở bài thơ “Viếng lăng Bác”, cảm xúc và suy nghĩ của nhà thơ Viễn Phương khi đứng trước lăng được diễn tả bằng những hình ảnh thật đẹp, giàu giá trị biểu cảm: “Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng – Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ - Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ - Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân”(1). “Ngày ngày” vốn đã là một từ láy, lại được dùng điệp ngữ nên càng gợi nên cảm giác thời gian như kéo dài vô tận trong khổ thơ, đồng thời cũng khẳng định một chân lí vĩnh hằng – sự vĩ đại của Bác(2). Hình ảnh “mặt trời đi qua trên lăng” là hình ảnh thực – mặt trời của thiên nhiên vũ trụ, tuần hoàn chiếu sáng đem lại sự sống cho muôn loài(3). Còn “mặt trời trong lăng” là một ẩn dụ đầy sáng tạo, độc đáo – đó là hình ảnh của Bác Hồ(4). Thật ra so sánh Bác Hồ với mặt trời đã được các nhà thơ sử dụng từ rất lâu: “Hồ Chí Minh – ánh thái dương tỏa sáng đời đời” ( Lưu Hữu Phước) hay “Người rực rỡ một mặt trời cách mạng – Mà đế quốc là loài dơi hốt hoảng – Đêm tàn bay chập choạng dưới chân Người”(Tố Hữu)(5). Nhưng cái so sánh ngầm Bác Hồ nằm trong lăng rất đỏ trong cái nhìn chiêm ngưỡng hàng ngày của mặt trời tự nhiên( biện pháp nhân hóa “thấy”) là một sáng tạo độc đáo và mới mẻ của Viễn Phương(6).Cách ví đó vừa ca ngợi sự vĩ đại, công lao trời biển của Người đối với các thế hệ con người Việt Nam, vừa bộc lộ rõ niềm tự hào của dân tộc khi có Bác Hồ - có được mặt trời của cách mạng soi đường chỉ lối cũng như ánh sáng của mặt trời thiên nhiên(7).Cùng với hình ảnh “mặt trời ngày ngày đi qua trên lăng” là hình ảnh “Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ - Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân”(8). “Dòng người đi trong thương nhớ” là hình ảnh rất thực, còn câu “Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân” là một ẩn dụ đầy sáng tạo của nhà thơ, thể hiện tấm lòng thành kính vô hạn của nhân dân đối với Bác(9).Dòng người xếp hàng vào lăng viếng Bác được nhà thơ ví như những “tràng hoa”- tấm lòng thơm thảo, lòng kính yêu dâng lên Người – dâng lên “bảy mươi chín mùa xuân” – bảy mươi chín năm Người đã sống, cống hiến cho dân tộc, đã yêu thương hết thảy thiên nhiên và con người (10).
Ở bài thơ “Viếng lăng Bác”, cảm xúc và suy nghĩ của nhà thơ Viễn Phương khi đứng trước lăng được diễn tả bằng những hình ảnh thật đẹp, giàu giá trị biểu cảm: “Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng – Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ ‐ Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ ‐ Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân”﴾1﴿. “Ngày ngày” vốn đã là một từ láy, lại được dùng điệp ngữ nên càng gợi nên cảm giác thời gian như kéo dài vô tận trong khổ thơ, đồng thời cũng khẳng định một chân lí vĩnh hằng – sự vĩ đại của Bác﴾2﴿. Hình ảnh “mặt trời đi qua trên lăng” là hình ảnh thực – mặt trời của thiên nhiên vũ trụ, tuần hoàn chiếu sáng đem lại sự sống cho muôn loài﴾3﴿. Còn “mặt trời trong lăng” là một ẩn dụ đầy sáng tạo, độc đáo – đó là hình ảnh của Bác Hồ﴾4﴿. Thật ra so sánh Bác Hồ với mặt trời đã được các nhà thơ sử dụng từ rất lâu: “Hồ Chí Minh – ánh thái dương tỏa sáng đời đời” ﴾ Lưu Hữu Phước﴿ hay “Người rực rỡ một mặt trời cách mạng – Mà đế quốc là loài dơi hốt hoảng – Đêm tàn bay chập choạng dưới chân Người”﴾Tố Hữu﴿﴾5﴿. Nhưng cái so sánh ngầm Bác Hồ nằm trong lăng rất đỏ trong cái nhìn chiêm ngưỡng hàng ngày của mặt trời tự nhiên﴾ biện pháp nhân hóa “thấy”﴿ là một sáng tạo độc đáo và mới mẻ của Viễn Phương﴾6﴿.Cách ví đó vừa ca ngợi sự vĩ đại, công lao trời biển của Người đối với các thế hệ con người Việt
Tham khảo nha em:
Câu “ Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ”. Hình ảnh “mặt trời” được tác giả sử dụng với tư cách là một biện pháp tu từ, và đó là biện pháp ẩn dụ. Đối với hình ảnh “mặt trời” trong bài thơ “Viếng lăng Bác” của Viễn Phương. Tác giả đem hình tượng so sánh Bác Hồ là mặt trời. Mặt trời là biểu tượng cho ánh sáng vĩnh cửu, sự trường tồn vĩnh hằng của thời gian và là chân lí của cuộc sống. Nhà thơ ví Bác như ánh sáng, như chân lí ấy. Đây là hình ảnh so sánh không gượng ép góp phần nâng cao giá trị hình tượng Bác.
- Mình không hiểu câu sau lắm nhưng câu đầu mình giải được :
Mặt trời (câu thơ thứ 2) : Chỉ Bác Hồ vị lãnh tụ vĩ đại / phép tu từ Ẩn Dụ
Mình nghĩ là :
a, biện pháp so sánh
tác giả đã lược bỏ từ ngữ so sánh
b , biện pháp ẩn dụ
tác giả đã coi bác giống như mặt trời trong lăng
mình chưa chắc đã đúng ko nữa
a ) ngày ngày '' mặt trời '' đi qua lăng = nghĩa gốc
Thấy một '' mặt trời '' trong lăng rất đỏ = nghĩa chuyển
--> làm nổi bật lòng thành kính , ngưỡng mộ , biết ơn , tự hào của con người , nhân dân Việt Nam đối với Bác .
b) Mặt trời 1 = nghĩa gốc
mặt trời 2 = nghĩa chuyển
--> làm nổi bật tình mẫu tử thiêng liêng , tình cảm vô bờ bến của người mẹ dành cho đứa con của mình .
Bài đầu tiên:
Phép tu từ: liệt kê.
Điểm gặp gỡ chủ đề: phong cảnh, Bác,...
Bài thứ hai:
Phép tu từ: điệp từ, ẩn dụ,..
điểm gặp gỡ chủ đề của bài 2 là ji vậy bạn ad cho miik đi #Huỳnh Châu Giang
Tham khảo nha em:
- Hình ảnh ẩn dụ
⇒ ẩn dụ “mặt trời trong lăng” nổi bật ý nghĩa sâu sắc. Dùng hình ảnh ẩn dụ “mặt trời trong lăng” để viết về Bác, Viễn Phương đã ca ngợi sự vĩ đại của Bác, công lao của Bác đối với non sông đất nước.
Mặt trời (trong câu Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ)
- Mặt trời: hình ảnh ẩn dụ ngầm chỉ Bác Hồ. Bác đã đem lại cho đất nước và tộc những thành quả cách mạng vô cùng to lớn, ấm áp, tươi sáng như mặt trời.
mặt trời ở đây lak để chỉ bác hồ
bác vĩ đại lớn lao bác đem lại sự sống cho đất nước và đân tộc chúng ta
chúc hok tốt
Sáng tạo hình ảnh thực và h/a ẩn dụ sóng đôi: mặt trời trên lăng – mặt trời tự nhiên, mặt trời trong lăng - ẩn dụ cho Bác. Bác đã mang lại ánh sáng chân lí, giúp dân tộc thoát khỏi kiếp sống nô lệ, khổ đau. Hình ảnh ẩn dụ đã vừa khẳng định, ngợi ca sự vĩ đại của Người vừa thể hiện tình cảm tôn kính, biết ơn của cả dân tộc đối với Người.