K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

28 tháng 4 2020

Bạn tham khảo ạ !

Mở bài:

-Trong cuộc sống, có lẽ ai trong số chúng ta cũng điều mong muốn và khao khát có được hạnh phúc cho riêng bản thân mình. Hạnh phúc đôi khi là được làm những điều mà chính bản thân mình thích, là mỗi sớm mai thức dậy mở tung cánh cửa sổ đón cơn gió ùa vào căn phòng nhỏ, hay là khi chúng ta được lắng nghe, chia sẻ,m…Có những hạnh phúc thật đơn giản, bình dị. Nhưng để có được hạnh phúc trong cuộc sống, chúng ta đều phải nỗ lực kiếm tìm nó. Lịch sử nhân loại phát triển của nhân loại đã từng ghi nhận con người sinh ra từ hòn đất được nặn bởi bàn tay khéo léo của thượng đế – đấng toàn năng tối cao có khả năng biết trước được mọi chuyện. Vậy mà, hạnh phúc, tuy đôi khi chỉ là những điều bình dị, nhỏ nhặt nhưng ngay cả thượng đế cũng không biết được

– Giới thiệu câu chuyện “Thượng đế cũng không biết” và khái quát ý nghĩa câu chuyện

Thân bài:

1,giải thích & dẫn dắt câu chuyện:

– “Thượng đế”: đấng toàn năng tôi cao được nhân loại coi là sở hữu sức mạnh siêu phàm, có thể đoán biế trước được mọi chuyện, là người đã tạo nên loài ngừoi chúng ta nhưng lại là người không thể hiểu được hạnh phúc là gì, cho nên không thể nặn, không thể ban phát hạnh phúc cho con người

-“Con người”: được thượng đé trao tặng cho những bộ phận đầy đủ trên cơ thể con người, được trao tặng những giá trị vật chất nhưng lại không được sẵn có hạnh phúc – tinh thần. Thượng đế yêu cầu họ: “Này, tự đi và nắn lấy cho mình hạnh phúc => tự tìm kiếm hạnh phúc

-“Hạnh phúc”: Hạnh phúc là một trạng thái cảm xúc của con người khi được thỏa mãn một nhu cầu nào đó mang tính trừu tượng. Hạnh phúc là một cảm xúc bậc cao, được cho rằng chỉ có ở loài người, nó mang tính nhân bản sâu sắc và thường chịu tác động của lý trí.

-“Không sẵn có”: không bày ra để con người chiếm lĩnh dễ dàng và tùy ý sử dụng.

-“Này, tự đi và nắn lấy cho mình hạnh phúc: Hạnh phúc là một cuộc hành trình dài phấn đấu và nỗi lực, không phải là một món quà ban sẵn. Chỉ khi chúng ta tự kiếm tìm hạnh phúc cho chính bản thân mình, chúng ta mới có thể hiểu và tận hưởng trọn vẹn đầy đủ cảm giác ấy.

Hạnh phúc của một người là kết quả nỗ lực của chính anh ta, một khi anh ta đã biết nguyên liệu cần thiết của hạnh phúc chỉ là một ít can đảm, sự tự chối bỏ ở mức độ nhất định, tình yêu công việc, và trên hết, một lương tâm trong sạch.

  1. Bàn luận & chứng minh:

– Hạnh phúc không phải là thứ gía trị vật chất mà là giá trị tinh thần. Tùy vào quan niệm và mức độ thỏa mãn của mỗi người, hạnh phúc sẽ khác nhau. Có những người mong muốn có nhiều tiền, sống một cuộc sống giàu sang sung sướng, đó là hạnh phúc. Nhưng cũng có những người chỉ mong muốn một cuộc sống giản dị, bình yêu, đối với họ, đó cũng là hạnh phúc.

– Chính vì hạnh phúc xuất phát từ quan điểm và mức độ thỏa mãn của mỗi con người nên hạnh phúc phải cho chính con người tạo nên bằng những hành động cụ thể. Chỉ có tự tạo ra hạnh phúc, con người mới có thể thực sự cảm nhận được giá trị của hạnh phúc và tận hưởng cuộc sống một cách đầy đủ và ý nghĩa nhất

– Tuy nhiên, hạnh phúc do con người tạo ra phải phù hợp với chuẩn mực đạo đức xã hội và pháp luật. Hạnh phúc phải dựa trên lợi ích của cộng đồng chứ không phải vì thỏa mãn sở nguyện cá nhân.

– Phê phán lối sống dựa dẫm, ỷ lại trông chờ hoặc theo đuổi những hạnh phúc viển vông, mơ hồ.

+ Đa phần giới trẻ hiện, do sinh ra trong gia đình có điều kiện, nên ỷ lại dựa dẫm, chông trờ người khác đem hạnh phúc đến cho mình

+ Có những con ngừoi vì thỏa mãn lợi ích cá nhân mà sẵn sàng dùng mưu mô thủ đoạn hãm hại người khác, chà đạp lên lợi ích cộng đồng

– Chứng minh: trong văn học ( nhà thơ Xuân Diệu, Thanh Hải,…) trong đời sống thực tiễn ( một số tấm gương tiêu biểu)

Kết bài: Bài học nhận thức và hành động.

– Cần có nhận thức đúng đắn về hạnh phúc trong mối quan hệ với cuộc sống của bản thân. Biết cảm thông, chia sẻ, hài hòa giữa hạnh phúc cá nhân với hạnh phúc của mọi người.

– Biết vun đắp hạnh phúc bằng những việc làm cụ thể, biết trân trọng, gìn giữ hạnh phúc.

1/ Đọc đoạn ngữ liệu và trả lời các câu hỏi dưới đây:Khi rời xa mới biết ý nghĩa của gia đìnhMới biết niềm vui trong từng cử chỉMới biết hạnh phúc đâu nào xa xỉVì chỉ một nụ cười cũng đủ ấm con tim…Giữ mãi gia đình trong một góc riêngĐể nhớ, để mong, để âm thầm cầu nguyện:Xin nỗi buồn đừng hằn trên mặt mẹVà nụ cười đừng...
Đọc tiếp

1/ Đọc đoạn ngữ liệu và trả lời các câu hỏi dưới đây:

Khi rời xa mới biết ý nghĩa của gia đình

Mới biết niềm vui trong từng cử chỉ

Mới biết hạnh phúc đâu nào xa xỉ

Vì chỉ một nụ cười cũng đủ ấm con tim…

Giữ mãi gia đình trong một góc riêng

Để nhớ, để mong, để âm thầm cầu nguyện:

Xin nỗi buồn đừng hằn trên mặt mẹ

Và nụ cười đừng chia cách môi cha…

Gia đình thân thương trong hình bóng quê nhà

Nơi có mẹ cha có ông bà anh chị

Cả xóm giềng và  những tri kỉ

Luôn cạnh bên chia sẻ nỗi vui buồn...

a) Khi rời xa gia đình, người con đã nhận ra điều gì ?

b) Tìm, chỉ ra và nêu tác dụng của biện pháp nghệ thuật được sử dụng trong đoạn thơ trên.

c) Hãy nêu ý nghĩa của đoạn thơ trên.

2/ Đọc đoạn ngữ liệu và trả lời các câu hỏi dưới đây:

[...]Theo quan điểm của tôi, sống đẹp-sống có ích có thể hiểu ngắn gọn trong 2 chữ “ trách nhiệm”. Đó chính là sống có trách nhiệm với bản thân, với gia đình, với xã hội và rộng hơn nữa là với Tổ quốc. Sống đẹp-sống có ích không thể đứng một mình, tách rời khỏi các mối quan hệ tương quan góp phần tạo nên nó. Sống đẹp, sống có ích là dưới góc nhìn của xã hội; theo đó, xã hội thừa nhận những hành động phù hợp với những chuẩn mực chung, với truyền thống văn hóa, đạo lý của dân tộc, cũng như thừa nhận thành quả, sức lao động của một cá thể đóng góp là thiết thực, có ích cho sự phát triển chung của xã hội. Do vậy, khái niệm sống đẹp, sống có ích theo tôi là không có một chuẩn mực nhất định, bất biến để đánh giá mà tùy thuộc vào yêu cầu, đòi hỏi từ chính thực tế khách quan, tùy thuộc vào quan niệm chung của xã hội trong từng thời kỳ, giai đoạn lịch sử nhất định.

(Thanh niên sống đẹp, sống có ích  - Kiều Trung Hiển)

a) Theo tác giả, sống đẹp – sống có ích là lối sống như thế nào?

b)  Giải thích cách sắp xếp trật tự từ của cụm từ được in đậm trong đoạn văn?

c) Em sẽ có những hành động thiết thực gì để trở thành một người có ích ?

3/ Đọc đoạn ngữ liệu và trả lời các câu hỏi dưới đây:

Ở một công viên nọ, một người phụ nữ ngồi cạnh một người đàn ông trên một băng ghế gần sân chơi. “Con trai tôi đó,” người phụ nữ chỉ vào một cậu bé đang chơi cầu trượt vận chiếc áo len màu đỏ. “Cậu bé nhìn mới đáng yêu làm sao” người đàn ông nói. “Còn kia là con gái của tôi, cô bé đang chạy xe đạp vận một cái đầm màu trắng đấy.”

Sau đó, người đàn ông nhìn vào đồng hồ và gọi cô bé. “Con chơi xong chưa Melissa?”. Melissa nài nỉ, “5 phút nữa thôi nha bố. Nha? Chỉ 5 phút thôi.” Người đàn ông gật đầu và cô bé lại tiếp tục chơi đùa cùng chiếc xe như cô đã mong muốn. Thời gian trôi qua và người đàn ông lại gọi con gái của mình: “Đi được chưa con?” Melissa lại nài nỉ, “Chỉ 5 phút nữa thôi nha bố. 5 phút thôi mà.” Người đàn ông lại mỉm cười và nói, “Được rồi

“Ông quả thật là một con người kiên nhẫn.”, người phụ nữ nói. Người đàn ông mới tiếp lời, “Tommy, anh trai của con bé đã mất trong một vụ tai nạn giao thông vì một gã tài xế say xỉn khi nó đang đạp xe ở một chỗ khá gần nơi này. Tôi đã không dành nhiều thời gian cho Tommy và bây giờ tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ để có được 5 phút ở cạnh nó. Tôi đã thề sẽ không lặp lại sai lầm đó với Melissa. Con bé cứ nghĩ nó may mắn có thêm 5 phút để chơi. Nhưng sự thật đúng ra phải là, tôi mới là người may mắn khi có được thêm 5 phút để nhìn ngắm con bé hạnh phúc.

(Quà tặng cuộc sống – Chỉ năm phút thôi)

a) Vì sao  người bố lại luôn đồng ý mỗi khi Melissa xin được chơi thêm 5 phút nữa?

b) Xét về mặt cấu tạo, câu in đậm thuộc kiểu câu gì ?

c) Qua câu chuyện của hai bố con trong câu chuyện trên, em rút ra được bài học gì cho mình?

4/ Đọc đoạn ngữ liệu và trả lời các câu hỏi dưới đây:

[…]Thử tưởng tượng, khi bạn cúi xuống nhặt chiếc vỏ lon trên vỉa hè, biết đâu lại có vị phụ huynh nào đang chỉ cho con họ thấy một việc làm gương mẫu? Dừng lại vài giây, dọn gọn vật cản trên đường, bạn có thể đã giúp những người đi sau tránh được tai nạn. Hay can thiệp vào cuộc cãi vã – cũng khó nói trước bạn có bị vạ lây hay không, tôi thừa nhận – nhưng tôi tin, chúng ta có thể làm dịu đi phần nào tình hình, cứu cả con đường khỏi viễn cảnh tắc nghẽn.

Có một câu nói như thế này: Lòng tốt trong cuộc đời giống như đại dương bao la, mỗi việc làm của bạn có thể chỉ là một giọt nước, nhưng đừng quên nếu mất đi chỉ một giọt nước ấy thôi, đại dương cũng đã khô cằn hơn rồi. Bạn biết không, những việc tốt đẹp, có ích nhỏ bé chẳng lấy đi của ta nhiều, nhưng lại mang đến những giá trị thật khó đong đếm hết.

Vậy, nên chăng giữa dòng đời vội vã, ta cũng nên chậm lại một chút, nhìn đời với lăng kính của một trái tim ấm áp hơn, của phần người cao thượng vượt trên phần con ích kỷ, để sẵn sàng cho đi, dù chỉ là một việc có ích nhỏ bé. Biết đâu, ta đã thay đổi cả thế giới của một ai đó rồi.

(Hãy làm những điều nhỏ bé có ích)

a) Tác giả muốn truyền tải thông điệp gì đến người đọc ?

b) Xét về mặt cấu tạo , câu in đậm trong đoạn ngữ liệu thuộc kiểu câu gì?

c) Em rút ra được bài học gì cho mình về lối sống có ích ?

 HƠI DÀI NHƯNG MỘI NGƯỜI GIÁP EM VỚI Ạ MAI CHIỀU LÀ EM THI RỒI

 

0
Mình muốn tất cả xem Như đã biết người Việt Nam cực kì thông minh chứng minh đã thấy đứng top 5 người thông minh thế giới. Nhưng tại sao giới trẻ hiện nay lại không phát triển được toàn bộ khả năng. Rất rõ ràng là do cách giáo dục của Việt Nam.  Hoàn toàn sai mình khẳng định luôn. Phong tục của người nước ngoài là đọc sách. Họ rất ưu tiên cho...
Đọc tiếp

Mình muốn tất cả xem 

Như đã biết người Việt Nam cực kì thông minh chứng minh đã thấy đứng top 5 người thông minh thế giới. Nhưng tại sao giới trẻ hiện nay lại không phát triển được toàn bộ khả năng. Rất rõ ràng là do cách giáo dục của Việt Nam.  Hoàn toàn sai mình khẳng định luôn. Phong tục của người nước ngoài là đọc sách. Họ rất ưu tiên cho việc đọc sách. Sách ở thư viện là miễn phí. Còn ở Việt Nam là chú đưa tiền đây thì số sách này mới là của chú ok  :))  Phong tục Việt Nam gọi là học thêm suốt ngày. Mình nói lun cho các phụ huynh biết này  học nhiều chẳng để làm gì cả.  IQ ko cần phải quá thông minh nha. Người nào có EQ cao thì sau này sẽ làm giám đốc rất dễ còn IQ cao cũng chỉ là làm thuê thôi. Vì sao tại vì EQ là chỉ số cảm xúc. Một người lãnh đạo thực thụ thì phải hiểu rõ cảm xúc của mọi người nên người nào có EQ cao là dễ làm giám đốc. Còn IQ cao thì họ chỉ giỏi về 1 chuyên môn thôi tức là làm thuê. Chỉ số IQ có thể tính được nhưng chỉ số EQ là không thể. Học sinh Việt Nam bị phụ huynh ép cho đi học thêm quá nhiều nên nhiều học sinh thường sẽ có cảm xúc robot. Bạn hiểu cảm xúc robot là gì không có nghĩa là gần như không có cảm xúc chỉ quan tâm tới 1 việc học. Vì vậy khuyên phụ huynh Việt Nam nên cho con của mình học các môn năng khiếu như chơi đàn này , bóng đá, võ , ... là các môn giải trí sẽ rất tốt.  Các phụ huynh toàn có quan niệm rằng mày cứ học được điểm cao thế là vui rồi. Thế là mình xin chấp 2 tay luôn ạ. Điểm số không làm gì được. Mà quan trọng phải là kiến thức bạn nắm được để sau này vận dụng trong cuộc sống chứ điểm số không bao giờ đánh giá được con người bạn.  Mình muốn các bạn mạnh dạn chia sẻ với phụ huynh nhé .

4
26 tháng 7 2019

quá chuẩn luôn bạn à viết hay lắm phụ huynh  Việt Nam toàn cho học từ sáng đến tối mà ko biết gì

Tra loi :

Bn ns rat dung dark boy ak!

# study well

Mọi người giúp mình sửa bài văn này được không ạ ? Nếu mình viết thế này thì có tính là lạc đề không ạ ? Nhớ giúp mình nha, mai mình thi rồi. Cảm ơn các bạn nhiều lắm ! Đề bài: Kể về một món quà bất ngờ em nhận được nhân ngày sinh nhật hay lễ Tết. Có khi nào bạn mong muốn mình quay lại thời thơ ấu ? Tôi thì có đấy, dẫu biết điều đó...
Đọc tiếp

Mọi người giúp mình sửa bài văn này được không ạ ? Nếu mình viết thế này thì có tính là lạc đề không ạ ? Nhớ giúp mình nha, mai mình thi rồi. Cảm ơn các bạn nhiều lắm !

Đề bài: Kể về một món quà bất ngờ em nhận được nhân ngày sinh nhật hay lễ Tết.

Có khi nào bạn mong muốn mình quay lại thời thơ ấu ? Tôi thì có đấy, dẫu biết điều đó chỉ tồn tại khi trên đời này có phép màu. Đối với tôi, thời thơ ấu chiếm giữ một vị trí vô cùng đặc biệt. Nó giống như một chiếc hộp lưu giữ những kỉ niệm vậy. Thường kỉ niệm thì sẽ đi kèm với kỉ vật, tôi cũng có một món đồ mà mình xem như kỉ vật: một con búp bê – món quà đầu tiên cũng là món quà cuối cùng của bà tặng tôi nhân dịp sinh nhật.

Từ nhỏ tôi đã sống với bà do ba mẹ tôi thường đi công tác xa. Tình cảm giữa hai bà cháu rất khăng khít và gần gũi, nếu nói rằng tôi thương bà hơn cả ba mẹ mình thì cũng không có gì là nói quá. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in lần sinh nhật ấy dù đã bốn năm trôi qua. Hôm đó, tôi cùng bà về nhà sau khi mua đồ để chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật vào buổi chiều cùng ngày. Đi ngang qua một cửa tiệm đồ chơi, tôi tình cờ nhìn thấy con búp bê mặc một chiếc đầm xòe trắng tinh có đôi mắt màu xanh lục hút hồn cùng với mái tóc vàng óng nổi bật được trưng bày ở giữa tiệm. Tôi bị nó thu hút đến nỗi phải dừng lại ngắm một hồi lâu cho đến khi tiếng chuông đồng hồ lớn ở trung tâm thị trấn vang lên. Tôi giật mình và đi tiếp đoạn đường mình đã bỏ quên khi nãy, vừa đi vừa hồn nhiên nói với bà:

– Ước gì cháu được tặng con búp bê đó vào sinh nhật chiều nay của cháu bà nhỉ ?

Tôi ngẩng đầu lên nhìn bà, thấy đôi mắt bà đượm buồn, tôi mới nhận ra mình đã lỡ lời. Tôi vội vàng nói lời xin lỗi, bà cười khổ, trông có vẻ như muốn nói gì nhưng lại thôi. Không khí đang vui vẻ bỗng lắng động lạ thường chỉ vì một câu nói của tôi. Gia đình tôi vốn không khá giả gì, nói đúng hơn là thuộc hạng “quèn”. Năm nay là năm đầu tiên tôi tổ chức sinh nhật, chỉ là một cái sinh nhật nhỏ nhưng nó gần như tiêu hết nửa tháng tiền lương của ba mẹ tôi khiến tôi chưa kịp vui mừng đã bị cảm giác có lỗi đè nặng. Lẽ ra tôi không nên nói ra câu đó mới phải, tôi cảm thấy giận cái tính vô tư này của mình hơn bao giờ hết.

Buổi chiều khi hoàng hôn buông xuống, gió thổi vi vu từng cơn, đó cũng là lúc sinh nhật của tôi bắt đầu với bốn năm đứa bạn thân và vài ba món ăn thơm phức, tất nhiên không thể nào thiếu đi người bà mà tôi thương nhất. Bữa tiệc tuy đơn giản nhưng rất ấm áp và rộn ràng, kéo dài đến tận buổi tối.

Sáng hôm sau tôi thức dậy với một tâm trạng không giống như thường ngày, có lẽ là do dư âm của bữa tiệc ngày hôm qua còn động lại chăng. Bước tới cửa sổ để hưởng chút nắng mai buổi sớm thì tôi chợt thấy một hộp quà to bự màu hồng thắt nơ màu trắng được để ngay ngắn trên bàn học của mình. Tính tò mò đã khiến tôi mở cái hộp quà ấy ra ngay và luôn, thật bất ngờ đó là con búp bê mà tôi đã ao ước hôm qua. Tôi vui sướng đến nỗi nhảy cẫng lên. Điều tôi làm tiếp theo là đi tìm bà, vì tôi biết chắc chắn ngoài bà ra thì không ai biết tôi thích nó. Thật may thay, vừa bước ra phòng khách là thấy bà ngồi ở đó, tôi chạy ngay tới ôm chầm lấy bà và ríu rít nói lời cảm ơn giống như một đứa trẻ lên ba đang bi bo tập nói. Bà tôi liền bật cười hiền từ, bảo:

– Cháu thích là được rồi, ngày hôm qua nghe cháu nói vậy bà cảm thấy rất đau lòng. Dù sao thì bà mong cháu sẽ luôn vui vẻ và khỏe mạnh như thế này là được rồi.

Nước mắt bỗng từ khóe mắt chảy ra nóng hổi, tôi vội chùi chùi quẹt quẹt rồi cười hì hì với bà. Bỗng có một tia nắng lọt vào phòng, chiếu sáng mọi ngóc ngách, làm cả căn phòng sáng bừng một màu hạnh phúc. Bà bây giờ giống như một thiên sứ mà ông trời đã ban tặng cho tôi vậy. Tôi không cần giàu sang, tôi chỉ cần thứ tình cảm mộc mạc mà ấm áp như bây giờ, thế là đủ. Có thể bà tôi không phải là người hoàn hảo, nhưng bà yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Có thể bà tôi không thể cho tôi tất cả những gì tôi muốn, nhưng bà đã cho tôi tất cả những gì bà có.

Nhưng tôi lại không ngờ rằng đó cũng chính là khoảnh khắc bình yên cuối cùng trước cơn bão to lớn đang từ từ ập đến. Vài tuần sau, bà tôi lâm bệnh nặng và qua đời. Ngày bà ra đi, trời mưa to tầm tã như cũng muốn chia buồn cùng gia đình chúng tôi vậy. Hóa ra bà đã rời đi, không một lời để lại, không một dấu hiệu báo trước. Bà biến mất khỏi cuộc sống của tôi một cách sạch sẽ như thể chưa từng tồn tại. Giống như chỉ là ảo mộng trong một giấc mơ dài đằng đẵng. Nhưng có giấc mơ nào lại thật đến vậy, lại đau đớn và xinh đẹp đến vậy ?

Mãi mãi đến sau này, tôi mới biết được một sự thật đau lòng. Chỉ vì muốn mua cho tôi con búp bê đó mà bà phải còng lưng làm việc để trả lại số tiền lương mà mình đã ứng trước. Hóa ra, trong chuyện này, tôi chính là người có lỗi lớn nhất, là người đã gián tiếp gây ra cái chết cho bà. Lúc biết chuyện, tôi tự khóa chặt mình trong bốn bức tường không có một chút ánh sáng, tôi dày vò bản thân gần như điên dại để ngăn chặn nỗi đau xuất phát từ con tim mình. Dù làm cách nào cũng không thoát ra khỏi nỗi đau đó được, nó cứ cào xé tôi khiến tôi đau đớn đến tột cùng. Sau một thời gian dài như vậy, tôi từ từ cũng thoát ra được nỗi ám ảnh đó và quay trở lại nhịp sống hằng ngày. Nhưng trong tim tôi đã hình thành một vết sẹo không thể lành lại được.

Thời gian giúp con người thêm trưởng thành, giúp cho những kỉ niệm, kỉ vật trở nên quý giá. Nhờ đó, mỗi con người cũng biết trân trọng quá khứ và biết hướng tới tương lai nhiều hơn. Những kỉ vật như những chiếc cầu thần diệu, nối liền quá khứ, hiện tại và tương lai. Đối với tôi, con búp bê ấy là tất cả, tôi vẫn luôn giữ cẩn thận con búp bê thay cho lời nói với bà: cháu nhớ bà lắm.

1
24 tháng 12 2018

không lạc đề nha bn

28 tháng 7 2018

Cx dễ thui bn ạ , câu nói trên đã phần nào cho ta thấy sự bất lực của lão hạc khi để cậu con trai phải đi lm đồn điền vất vả. Vì nhà ko có tiền nên ms phải để cậu đi lm thuê công việc vất vả ko biết khi nào sẽ quay về hoặc cũng có thể ko bao giờ về nữa. Câu nói trên như một minh chứng về điều này ...từ đosuy ra dk tình yêu của lão hạc với con trai rất to lớn biết nhường nào- đó là ý kiến của mình nhé, có gì ko phải mong các bạn chỉ giúp mình ạ!

25 tháng 10 2018

Nhắc đến con trai lão, ta hiểu lão yêu con sâu sắc đến nhường nào! Lão thương con không lấy được vợ, phẫn chí phải ra đi. Trong việc lỡ dở tình duyên này, lão luôn day dứt vì mình không phải. Ai đời làm cha mà không lo nổi hạnh phúc cả đời cho con, để nó phải đi làm đồn điền cao su? Lão thương con đứt ruột nhưng lại bất lực để con ra đi. Tất cả cũng chỉ tại những hủ tục của xã hội đương thời : bên nhà gái thách cưới nặng quá, lão nghèo nên không thể lo nổi, khiến trai gái yêu nhau mà không đến được vs nhau. Xã hội xưa bên nhà gái thách cưới rất nặng. Lão không cho nó bán vườn đâu phải vì không thương nó, đứa con mới lớn sao hiểu được sự lo lắng của người cha đã từng trải, suy nghĩ thấu đáo cho tương lai của con : “ Ai lại bán vườn đi lấy vợ ? Vả lại bán vườn đi thì cưới vợ về ở đâu? Với lại , nói cho cũng nữa, nếu đằng gái họ cứ khăng khăng đòi như vậy, thì dẫu có bán vườn đi cũng không đủ cưới”. Con trai lão “thấy bố nói thế thì thôi ngay”, “thôi” nhưng nó có vẻ buồn vì “hai đứa mê nhau lắm”

4 tháng 12 2021

BẠN tham khảo

 

Cô bé bán diêm có một hoàn cảnh thật bất hạnh. Mẹ mất sớm, em sống với người cha hay chửi bới, mắng nhiếc và đe dọa đánh đập. Trong đêm giao thừa, khi nhà nhà đều quây quần bên lò sưởi ấm cúng, cây thông Nô-en được trang hoàng rực rỡ những ngôi sao và bàn cỗ đầy đặn thức ăn, cùng nhau đón chào một năm mới với bao điều tốt đẹp. Cô bé tội nghiệp ấy vẫn lang thang ngoài đường trong giá buốt, không ai để ý đến em, mua cho em những que diêm nhỏ bé. Em nép vào góc tường tăm tối và quẹt những que diêm như muốn xua đi không khí lạnh buốt. Khi ánh sáng nhỏ nhoi sáng lên, em như sống trong những mộng tưởng tươi sáng về lò sưởi ấm áp, bàn cỗ đầy đủ thức ăn, rồi em mơ về bà và cùng bà bay lên cao mãi. Cuối cùng, em đã chết trong đêm giao thừa lạnh lẽo ấy, sự ra đi của em như sự giải thoát khỏi những tăm tối của cuộc đời. Em được đến bên người thân ở một thế giới khác. Nhà văn đã nâng đỡ linh hồn của em bé đáng thương, dường như không phải em chết mà em đang đi vào cõi bất tử, nơi có tình thương bao la của bà em mà em từng khao khát với nụ cười mãn nguyện. Câu chuyện với kết thúc buồn đã để lại bao xúc động trong lòng người đọc. 

 

Suy nghĩ của em về mẩu chuyện “Cánh bướm hồng” Bố kể cho con nghe hai câu chuyện của bố: * Câu chuyện thứ nhất: Hồi nhỏ, có lần bố thấy con bướm trong bếp, đó không phải là lần đầu bố gặp một con bướm bay lạc vào nhà. Bố thường đơn giản là mở cửa kính để chúng dễ dàng bay ra ngoài. Nhưng con bướm này có màu đặc biệt mà bố chưa...
Đọc tiếp

Suy nghĩ của em về mẩu chuyện “Cánh bướm hồng”

Bố kể cho con nghe hai câu chuyện của bố:

* Câu chuyện thứ nhất:

Hồi nhỏ, có lần bố thấy con bướm trong bếp, đó không phải là lần đầu bố gặp một con bướm bay lạc vào nhà. Bố thường đơn giản là mở cửa kính để chúng dễ dàng bay ra ngoài. Nhưng con bướm này có màu đặc biệt mà bố chưa từng thấy bao giờ: một con bướm lớn với những chấm tròn màu hồng nhạt. Bố đã loay loay để bắt được nó và giữ chặt nó trong tay. Rồi bố lấy cái hộp bia cũ nhét đầy lá cây và cỏ rồi nhốt con bướm vào đó. Chắc con cũng đoán được điều xảy ra với con bướm phải không? Con bướm chết! Bố không giữ được con bướm bên mình!

* Câu chuyện thứ hai:

Bố nhớ ngày đầu tiên con tập đi xe đạp, bố đã tháo hai cái bánh xe nhỏ ở xe đạp của con ra nhưng con cứ nằng nặc muốn bố phải giữ tay lái và yên xe suốt chặng đường. Bố nói: "Bố thả ra một lát nhé!". Còn con hét ầm lên: "Đừng, đừng bố ơi, con sợ lắm!". Khi con hét lên như thế, bố thấy ấm lòng vì bố biết con vẫn cần bố, cần vòng tay ấp ủ, chở che của bố. Những ngày đông mưa rét, bố cất xe đạp của con đi. Đợi đến mùa xuân trời ấm áp bố lại lấy xuống giúp con trèo lên xe. Bố đẩy xe cho con. "Thả ra bố ơi!", con reo lên và hơi lạng qua lạng lại một chút trước khi có thể chạy thẳng được. Con cười hớn hở khi xe đạp chạy xa dần trên con đường trải nhựa, trong khi bố đứng sững lại nhìn theo con mãi. Lúc đó bố muốn chạy theo đuổi kịp con, giữ yên xe và tay lái để cảm thấy tóc con chạm vào má và cảm thấy hơi thở của con phả nhẹ lên mặt… Nhưng bố vẫn gọi theo con : "Đạp mạnh lên con, giữ chắc tay lái". Rồi bố vỗ tay thật to để nói với con rằng : Con lái xe đạp rất tuyệt! Bố sẽ không tìm cách giữ lại con bướm hồng, bố sẽ không giữ chặt con bên mình. Cho dù bố mong muốn biết bao rằng con sẽ mãi mãi là con bé con loạng choạng trên cái xe đạp, má đỏ hồng và kêu lên: "Đừng thả ra bố ơi!". Nhưng rồi cũng có một ngày, bố phải thả tay để con tự đạp xe một mình. Để cho con mãi là một cánh bướm hồng bay mãi trên trên bầu trời xanh thăm thẳm…

1
19 tháng 2 2018

Gợi ý

A. Về nội dung (4 điểm)- Người bố khi còn nhỏ đã thấy một con bướm màu hồng đẹp lạc vào nhà bếp. Người bố đã rất muốn giữ con bướm màu hồng ấy nên đã nhốt con bướm vào trong một hộp bia cũ kĩ. Nhưng chính vì muốn giữ con

bướm đẹp mà người bố đã giết chết nó và mãi mãi không có được nó. (1điểm)

- Khi người bố có con, người bố dạy con đi xe đạp, người bố muốn đứa con mãi cần mình, bên mình. Nhưng người bố đã không vì thứ tình yêu ích kỉ đó mà giữ người con bên mình. Người bố đã để cho người con được trưởng thành, được tự lập.(1 điểm) - Rút ra bài học cuộc sống: (2 điểm) + Tình yêu ích kỉ chỉ đem lại cho người mình thương yêu sự đau khổ.(0.5 điểm) + Tình yêu thương cũng giống như những hạt cát: càng nắm chặt sẽ càng trôi đi, biết mở rộng tấm lòng tình yêu sẽ lớn lên (0.5 điểm) + Tình yêu thương vô bờ bến của người cha. (0.5 điểm) + Xác định thái độ sống của bản thân: biết vượt lên trên tình yêu thương ích kỉ của mình để làm những gì thực sự là tốt cho người ta yêu thương.



19 tháng 2 2018

cậu cứ như cô giáo v nhỉ

Câu 3 (5đ): Chích đi kiếm mồi, tìm được những hạt kê ngon lành ấy, bèn gói lại cẩn thận vào chiếc lá rồi chạy đi tìm người bạn thân thiết của mình. Vừa gặp Sẻ, Chích đã reo lên : -Chào bạn Sẻ thân mến ! Mình vừa kiếm được 10 hạt kê rất ngon ! Đây này, chúng mình chia đôi : cậu 5 hạt mình 5 hạt - Chia làm gì cơ chứ ? Không cần đâu ! - Sẻ lắc lắc...
Đọc tiếp

Câu 3 (5đ):
Chích đi kiếm mồi, tìm được những hạt kê ngon lành ấy, bèn gói lại cẩn thận vào chiếc lá rồi chạy đi tìm người bạn thân thiết của mình. Vừa gặp Sẻ, Chích đã reo lên :
-Chào bạn Sẻ thân mến ! Mình vừa kiếm được 10 hạt kê rất ngon ! Đây này, chúng mình chia đôi : cậu 5 hạt mình 5 hạt
- Chia làm gì cơ chứ ? Không cần đâu ! - Sẻ lắc lắc chiếc mỏ xinh sắn của mình tỏ ý không thích
- ai kiếm được thì của người ấy ăn !
- Nhưng mình với bạn là bạn của nhau cơ mà Đã là bạn của nhau thì bất cứ cái gì cũng phải chia cho nhau. Lẽ nào cậu không nghĩ như thế ?
Nghe Chích nói thế , Sẻ rất xấu hổ . Thế mà chính Sẻ đã ăn hết một hộp kê đầy
Sẻ cầm 5 hạt Chích đưa ngượng nghịu nói :
- Mình rất cảm ơn cậu , cậu đã cho mình những hạt kê ngon lành này , còn cho mình cả một bài học quý về tình bạn (Bài học qúy Tiếng Việt 5)
a) Xác định vai giao tiếp trong đoạn trên (1đ)
b) Lời thoại nào cho thấy Sẻ ích kỉ trong tình bạn (1đ)
c) lời thoại thứ 2 của Sẻ có gì khác so với lời thoại thứ nhất (2₫)
d) Xác định câu nghi vấn trong đoạn hội thoại trên (1₫)̉

0
Phần I: Đọc đoạn trích sau và trả lời câu hỏi: - Đã đành là thế, nhưng tôi bòn vườn của nó bao nhiêu, tiêu hết cả. Nó vợ con chưa có. Ngộ nó không lấy gì lo được, lại bán vườn thì sao?... Tôi cắn rơm, cắn cỏ tôi lạy ông giáo! Ông giáo có nghĩ cái tình tôi già nua tuổi tác mà thương thì ông giáo cứ cho tôi gửi. Thấy lão nằn nì mãi, tôi đành...
Đọc tiếp

Phần I: Đọc đoạn trích sau và trả lời câu hỏi:

- Đã đành là thế, nhưng tôi bòn vườn của nó bao nhiêu, tiêu hết cả. Nó vợ con chưa có. Ngộ nó không lấy gì lo được, lại bán vườn thì sao?... Tôi cắn rơm, cắn cỏ tôi lạy ông giáo! Ông giáo có nghĩ cái tình tôi già nua tuổi tác mà thương thì ông giáo cứ cho tôi gửi.

Thấy lão nằn nì mãi, tôi đành nhận vậy. Lúc lão ra về, tôi còn hỏi:

- Có đồng nào, cụ nhặt nhạnh đưa cho tôi cả thì cụ lấy gì mà ăn?

Lão cười bảo:

- Được ạ! Tôi lo liệu đâu vào đấy... Thế nào rồi cũng xong.

Câu 1: Đoạn trích là lời đối thoại giữa những nhân vật nào? "Nó" được nhắc đến ở đây là ai?

Câu 2: Dấu hai chấm được sử dụng trong đoạn trích có ý nghĩa gì? Chỉ ra một câu ghép có trong đoạn trích và phân tích cấu tạo ngữ pháp.

Câu 3: Nhân vật "lão" muốn gửi ông giáo vật gì? Tại sao nhân vật này lại phải gửi ông giáo giữ hộ? Qua những việc làm của nhân vật, em hiểu được tình cảm mà lão dành cho con như thế nào?

Câu 4: Việc ông giáo nhận lời giữ hộ cho thấy ông giáo là một người như thế nào? Cách ứng xử ấy gợi cho em nhớ tới nhân vật nào trong tác phẩm "Chiếc lá cuối cùng" của O.Henry?

Câu 5: Tình cảm mà nhận vật "lão" dành cho con khiến người đọc vô cùng cảm động. Hãy ghi lại cảm nhận của em về điều này bằng đoạn văn khoảng 7 - 9 câu. Trong đoạn văn có sử dụng một thán từ và một câu ghép. (Gạch chạn và chú thích rõ)

Câu 6: Kể tên một tác phẩm (trong chương trình ngữ văn 8) cũng viết về đề tài người nông dân trước Cách mạng tháng Tám. Ghi rõ tên tác giả.

Phần II:

Học sinh chọn một trong hai đề sau:

Đề 1: Đóng vai nhân vật cô bé bán diêm kể cho bà nghe những gì đã xảy ra khi em đi bán diêm trong đêm giao thừa.

Đề 2: Viết bài văn thuyết minh giới thiệu về Nam Cao và truyện ngắn "Lão Hạc".

Các bạn giúp mình làm trong ngày hôm nay nhé. Mình cảm ơn ạ.

1
4 tháng 12 2018

Câu 1: Đoạn trích là lời đối thoại giữa những nhân vật ông giáo và lão Hạc

"Nó" được nhắc đến ở đây là con trai lão Hạc

Câu 2: Dấu hai chấm được sử dụng trong đoạn trích có ý nghĩa : dùng để đánh dấu lời đối thoại

1 câu ghép là:

Ông giáo/ có nghĩ cái tình tôi //già nua tuổi tác mà thương thì ông giáo cứ cho tôi gửi.

cụm C-V: Ông giáo là (chủ ngữ ),có nghĩ cái tình tôi già nua tuổi tác mà thương thì ông giáo cứ cho tôi gửi (vị ngữ)

cụm C-V nhỏ: tôi (chủ ngữ ), già nua tuổi tác mà thương thì ông giáo cứ cho tôi gửi(vị ngữ)