K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

tập 7 có rồi đây :) tập này cx hay lắm nha

Mừng lại thắc mắc, như thể muốn chứng minh Khoa chứi thầm nó là đúng:
- Mà mày định trò chuyện gì với nò! Với tụi con gái, cốc đầu đá đít là đủ rồi, có gì mà phải trò chuyện!
Nếu như thằng Mừng thốt ra câu này vào mùa hè năm ngoái, Khoa sẵn sàng công nhận đó là chân lý. Nhưng bây giờ là mùa hè năm nay, Múa hè năm nay, Khoa thở ra:
- Tao hết muốn cốc đầu đá đít nó rồi.
Cặp mắt Mừng tròn xoe:
- Sao vậy?
Khoa thở ra lần thứ hai:
- Tao cũng không biết nữa.
- Bây giờ mày chỉ muốn trò chuyện với nó? – Khoa liếm môi, thừa nhận một cách khó khăn.
Mặt mừng lộ vẻ căng thẳng, có cảm giác nó đang gồng người lên:
- Tức là mày muốn kết bạn với nó!
- Ờ.
Mừng ngơ ngác mất một lúc. Đến khi biết chắc mình không nghe lầm, nó xì nước bọt qua kẽ răng:
- Đồ tồi!
- Ờ.
- "Ờ" là sao?
Khoa xụi lơ:
- "Ờ" tức là tao nhận tao là "đồ tồi"!
Mừng không ngờ Khoa nhận tội một cách tỉnh bơ như vậy. Nó gầm lên:
- Tao không chơi vời mày nữa! Đồ phản bội!
- Tao mà phản bội á?
- Chứ gì nữa! Mày phản bội giao kèo của tụi con trai. Con trai là không chơi với bọn con gái mít ướt!
Cảm thấy đã là con gái mà chỉ có mỗi tội "mít ướt" thì nhẹ quá, Mừng hằm hè bổ sung:
- Vừa mít ướt vừa nhiều chuyện. Lại ưa mách lẻo nữa!
Nói xong, Mừng phẩy tay một cái, điệu bộ hết sức là kiên quyết, rồi đùng đùng bỏ đi.
Khoa nhìn theo bạn, muốn nói một câu gì đó để Mừng quay lại nhưng nó không biết phải nói gì, đành thò tay vặt mạnh một nhánh cây bên đường rồi lúi thúi ôm tập rẽ sang hướng khác.

Bị thằng Mừng tẩy chay, Khoa buồn lắm.
Buồn nhất là Khoa không biết phái giải thích với Mừng như thế nào đế thằng này đừng giận nó.
Bọn con trai trong làng thực ra có giao kèo giao ước gì đâu, nhưng xưa nay vậy: đã là con trai thì chỉ chơi với con trai, con gái thì túm tụm với con gái.
Con trai không đời nào thèm chơi các trò nháy lò cò, nháy dây hay đánh đũa của bọn con gái. Bọn con gái tất nhiên không thích trèo cây, đá bóng, vật nhau hay ném đất như tụi con trai.
Tự nhiên mà thành luật.
Con trai không chơi trò con gái, chỉ có chọc cho con gái khóc. Con gái khóc, con gái về méc mẹ thì lại thêm cái "tội" mách lẻo, con trai càng có cớ đế châm chọc, lên án.
Từ khi cha sinh mẹ đé đến giờ, Khoa lớn lên trong thế giới chia đôi đó, không chút thắc mắc. Khoa hồn nhiên tuân thủ luật lệ không biết do ai bày ra, cảm thấy đã là con trai thì phải như thế, phải "làm trai cho đáng nên trai", Không chỉ ở làng, ngay ở trường thị trấn Khoa cũng chỉ chơi với đám bạn trai. Con gái thì Khoa cạch. Ngược lại, tụi nó cũng không thèm chơi với Khoa.
Thế mà không hiếu sao, mùa hè năm nay Khoa bỗng nhiên không muốn tuân thủ luật lệ đó nữa. Khoa không muốn rứt tóc hay cốc đầu nhỏ Trang, không muốn chọc cho nhỏ Trang khóc. Khoa chỉ muốn trò chuyện với nhỏ. Vậy có phải là "phản bội" không ta? Khoa tự hỏi cả trăm lần trên đường về và khi về tới nhà rồi Khoa lại tự vấn lương tâm thêm một trăm lần nữa đế rốt cuộc khố sở nhận ra đầu óc mình vẫn mít đặc.
Thực ra, cho đến lúc đó Khoa vẫn chưa nói chuyện với nhỏ Trang được câu nào trong lớp.
Lúc Khoa lò dò xin vô học, lớp đã kín học trò và chỗ ngồi đã được sắp xếp đâu vô đó. Rốt cuộc thầy Tám nhét Khoa vào dãy bàn thứ hai, tự dưng trống một chỗ do có một đứa xin nghỉ học ngày hôm trước.
Trong lớp có vài đứa biết Khoa nhưng không đứa nào biết Khoa đang học lớp mấy nên chẳng cái miệng nào đặt dấu hỏi về động cơ học hè của Khoa.
Không bị nghi ngờ hay gặng hỏi, Khoa cảm thấy yên tâm. Chỉ yên tâm thôi, chứ chẳng thích thú gì. Vì Khoa ngồi bàn hai trong khi mục tiêu của Khoa là nhỏ Trang lại ngồi bàn năm - cách nhau ba dẫy bàn mà sao Khoa thấy khoảng cách vời vợi như trái đất với mặt trăng. Khoa rầu rĩ nghĩ bụng: Kiếu này chắc tới tết Công Gô mình mới mong trò chuyện được với nó.
Qua ngày thứ hai, Khoa nghĩ ra được một kế. Khoa lại gần thằng nhãi mặt mụn ngồi cạnh nhỏ Trang trong lớp, gạ:
- Mày đối chỗ với tao đi, Bông!
- Đổi chỗ là sao?
- Là mày lên ngồi chỗ tao, tao xuống ngồi chỗ mày. Tao bị cận thị, muốn xuống bàn dưới ngồi nhìn bảng cho rõ.
Chỗ nằy rõ ràng Khoa phịa. Những đứa bị cận thị càng ngồi xa càng không thấy chữ trên bảng. Nhưng thằng Bông không để ý. Nó thờ ơ buột miệng:
- Vậy hả?
- Ờ. - Khoa gật đầu, thấp thổm mừng thầm - Ngày mai bắt đầu đổi ha!

7
11 tháng 10 2017

nhanh ra tập ms

tập 6 nhé các bn MK XIN LƯU Ý , ĐÂY LÀ TRUYỆN CỦA TÁC GIẢ NGUYỄN NHẬT ÁNH NHÉ CÁC BN :) MK CHỈ COPY CHO CÁC BN ĐỌC THÔI CHỨ KO PHẢI LÀ MK ĂN CẮP NHÉ Khoa nặn ra vẻ mặt của một con mèo giận dỗi: - Tại những năm trước cháu còn bé. Năm nay cháu lớn rồi mà dì. Dì Liên nghiêng đầu qua một bên, dùng mắt soát xét thằng bé từ đầu tới chân, rồi từ chân lên đầu. Dì rà rà như vậy một lúc rồi gật gù đổi giọng: -...
Đọc tiếp

tập 6 nhé các bn

MK XIN LƯU Ý , ĐÂY LÀ TRUYỆN CỦA TÁC GIẢ NGUYỄN NHẬT ÁNH NHÉ CÁC BN :)

MK CHỈ COPY CHO CÁC BN ĐỌC THÔI CHỨ KO PHẢI LÀ MK ĂN CẮP NHÉ

Khoa nặn ra vẻ mặt của một con mèo giận dỗi:

- Tại những năm trước cháu còn bé. Năm nay cháu lớn rồi mà dì.

Dì Liên nghiêng đầu qua một bên, dùng mắt soát xét thằng bé từ đầu tới chân, rồi từ chân lên đầu. Dì rà rà như vậy một lúc rồi gật gù đổi giọng:

- Ờ, cháu lớn rồi mà dì không để ý.

Dì âu yếm đặt tay lên vai Khoa, giọng ngọt ngào như làm từ mía:

- Dì nói là nói thế thôi. Cháu mà để tâm đến chuyện học, dù chỉ bằng nauwr con mắt thôi, dì cũng đã vui lắm rồi!

- Dì vui thì cho tiền cháu đóng học phí đi chứ! – Khoa nhắc.

- Học phí bao nhiêu vậy cháu?

- Cháu nghe nói hai tháng là sáu trăm ngàn.

- Ối trời ơi, tao làm gì có tới chừng đó tiền. Mày tưởng tao là cái ngân hàng hả Khoa?

- Thì dì hỏi xin ông hộ cháu!

Thế là Khoa ôm tập đi học. Nó vô lớp muộn hơn tụi bạn nửa tháng nhưng thầy Tám vẫn nhận vì nó đóng đầy đủ học phí cả hai tháng. Thầy dạy toán, lý hóa, bảng đen hôm nào cũng chằng chịt những chữ số trông nhức cả mắt.

Dĩ nhiên là Khoa chả coi những bài toán trên bảng ra cái củ cà rốt gì. Khoa chuẩn bị vô lớp mười, nó chui vào lớp dành cho tụi học trò vừa xong lớp tám chỉ để có dịp ngồi gần trò chuyện với nhỏ Trang thôi.

Dì Liên chả biết thằng cháu của mình học thứ gì, ở lớp nào, chỉ thấy một đứa quanh năm lêu lổng như Khoa bỗng nhiên ham học là dì mở cờ trong bụng, đâu có biết nó đánh lừa dì lấy tiền chui vô cái lớp mà nó đã học qua rồi.

Trong làng, chỉ có thằng Mừng là ngạc nhiên.

Ngay ngày đầu tiên Khoa đi học, vừa ra về đã bị thằng Mừng chặn đường hỏi ngay:

- Ra là mày đi học đấy?

Cái kiểu hỏi giống như chế giễu của thằng này làm Khoa chột dạ:

- Ờ… ờ…

- “Ờ ờ” cái gì! – Mừng nhếch mép – Năm ngoái mày đã học lớp chính tại sao bây giờ mày lại chui vô lớp dành cho mấy đứa sắp lên lớp chín?

Mặc dù biết trước thế nào thằng Mừng cũng hỏi câu này, Khoa vẫn đực mặt ra một lúc. Rồi Khoa vờ ngẩng đầu nhìn trời?

- Tại sao hả? Ờ, tao cũng không biết tại sao nữa. Để tao nhớ xem…

Thằng Mừng nhìn Khoa như nhìn một đứa vừa va đầu phải gốc cây:

- Mày… mày…

- À, tao nhớ rồi – Khoa toét miệng cười – Năm ngoái tao học lớp chín nhưng cuối năm tao phải ở lại lớp vì bị xếp loại học sinh yếu.

Khoa nhìn Mừng bằng ánh mắt đắc thắng, sung sướng vì đã nghĩ ra được cách nói dối. Khoa bảo mình bị lưu ban mà vẻ mặt nó tươi hơn hớn như đang khoe mình đứng nhất lớp.

Nhưng Mừng đã làm Khoa cụt hứng:

- Nếu mày bị lưu ban thì năm nay mày tiếp tục học lớp chín chứ có tụt xuống lớp tám đâu mà phải học chung với tụi lớp tám?

Khoa gần như chết đứng trước câu hỏi vặn vẹo của Mừng. Nó quên phắt sự thật đơn giản đó. Mặt ửng lên, Khoa đưa tay gãi gáy:

- Ờ há! Vậy để tao nhớ lại lần nữa xem…

- “Nhớ, nhớ” cái đầu mày! – Mừng hừ mũi, vẫn nhìn lom lom vô mặt Khoa – Mày nói thật đi! Mày chui vô lớp học của thầy Tám để làm gì vậy?

Lần này Khoa biết mình không thể vòng vo được nữa. Khoa duỗi ra co vào mười ngón tay, đầu xoay như chong chóng. Mãi một lúc Khoa mới ngập ngừng:

- Tao nói với mày, mày không được nói lại với ai đó nhé!

- Ờ. – Mừng mau mắn gật đầu, nó hồi hộp nhìn chằm chằm vào đôi môi Khoa, làm như nếu như Khoa há miệng thế nào cũng có một con chuột hay con mèo từ trong đó nhảy ra.

- Sở dĩ tao theo học lớp này là vì… là vì…

- Vì sao? – Mừng giục.

- Là vì… là vì…

Khoa ấp úng mãi vẫn không sao nói tiếp nửa câu sau. Dù thằng Mừng là bạn thân của Khoa, Khoa vẫn thấy ngường ngượng nếu thú thật mục đích đi học hè của mình.

Mừng há hốc miệng, không biết thằng bạn thường ngày mồm mép như tép nhảy hôm nay phải thứ gì mà ngọng líu ngọng lo.

Nó sốt ruột quá, co chân đá vào chân Khoa:

- Vì sao, mày nói lẹ lên đi! Tao sắp phải về nhà nấu cơm cho bà tao rồi.

Khoa nhắm mắt lại, như thế nếu mở mắt nó sẽ không đủ can đảm thốt ra câu trả lời:

- Là vì… tao muốn được… ngồi cạnh nhỏ Trang.

- Ngồi cạnh nhỏ Trang?

- Ờ.

- Nhỏ Trang con bà Chín Ghe hả?

- Ờ.

- Mày ngồi cạnh nó để làm gì?

- Thì…để trò chuyện với nó.

Mừng ngẩn tò te:

- Chỉ vậy thôi?

- Chỉ vậy thôi.

- “Chỉ vây thôi” cái con khỉ! – Mừng đá Khoa cái nữa – Nó ở cạnh nhà ông mày, lại thường xuyên chạy qua chơi, mày muốn trò chuyện với nó lúc nào mà chẳng được, sao phải chui vô lớp của thầy Tám để trò chuyện?

Thắc mắc của Mừng chính đáng quá. Nhưng vì vậy mà nó làm Khoa bối rối. Khoa nuốt nước bọt hai lần, bụng rủa thầm thằng bạn đần độn này tơi bời.

Mừng lại thắc mắc, như thể muốn chứng minh Khoa chửi thầm nó là đúng:

hết tập 6 rồi nhé các bn :)

4
10 tháng 10 2017

yeu hay á

10 tháng 10 2017

Nhanh ra tập tiếp theo nheyeu

tập 4 tập này cx hay ko kém gì tập trước nha . TẬP NÀY BẮT ĐẦU LÀ NGÔN TÌNH NHA CÁC BN :) Dĩ nhiên nhỏ Trang đâu có thèm nghe Khoa. Tủi thân, uất ức, xấu hổ, bẽ bàng, cả mớ cảm xúc đang trút lên người con bé như một đống gạch khiến tai nó ù đi. Nhưng cho dù nghe rõ những gì Khoa nói thì nhỏ Trang chắc chắn cũng chẳng dừng chân. - À, mày dám bướng với tao hả? Tao... tao... tao... Khoa vừa giận vừa thẹn, giận...
Đọc tiếp

tập 4

tập này cx hay ko kém gì tập trước nha . TẬP NÀY BẮT ĐẦU LÀ NGÔN TÌNH NHA CÁC BN :)

Dĩ nhiên nhỏ Trang đâu có thèm nghe Khoa. Tủi thân, uất ức, xấu hổ, bẽ bàng, cả mớ cảm xúc đang trút lên người con bé như một đống gạch khiến tai nó ù đi. Nhưng cho dù nghe rõ những gì Khoa nói thì nhỏ Trang chắc chắn cũng chẳng dừng chân.

- À, mày dám bướng với tao hả? Tao... tao... tao...

Khoa vừa giận vừa thẹn, giận con bé cứng cổ không thèm nghe lời nó và thẹn với thằng bạn đang thô lố mắt chứng kiến cái cảnh đó, cho nên Khoa cứ ngắc ngứ mãi vẫn không nói được hết câu.

Đúng vào lúc Khoa định rượt theo cốc đầu con nhỏ này một cái cho hả tức thì dì Liên đột ngột xuất hiện trước cửa bếp.

Mắt dì mở to khi thấy nhỏ Trang cầm chai xì dầu quay lại:

- Ủa, sao cháu không đem chai xì dầu về nhà cho mẹ đi cháu?

- Anh Khoa bắt cháu trả lại.

- Sao lại trả?

- Ảnh bảo cháu ăn cắp...

Nói tới đây, như không nén được, nhỏ Trang òa ra tức tưởi. Từ lúc bị Khoa hiếp đáp, nước mắt đã chảy dài trên mặt con bé nhưng nó cố kềm tiếng khóc. Nó không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt bọn con trai. Nhưng câu hỏi của dì Liên giống như một mũi khoan xoáy vào nỗi đau của nó. Thế là lòng nó thủng một lỗ to tướng: bao nhiêu dồn nén tích tụ nãy giờ bất thần xì ra. Nhỏ Trang khóc ồ ồ như vòi phun.

Dì Liên ôm lấy con bé, dỗ dành, và trợn mắt về phía bậc thềm:

- Thằng quỷ con kia! Mày hết chuyện làm rồi sao mà bắt nạt con gái hả?

Nhưng cũng như mọi lần, Khoa đã mất dạng từ hồi nào. Thằng bạn nó cũng biến nhanh như khói. Hiên nhà vắng tanh, như chưa từng có ai ngồi đó.

**

Đó không phải là lần duy nhất Khoa chọc nhỏ Trang khóc.

Giật đồ chơi, giật tóc, cốc đầu, véo tai, đá đít, tóm lại không có trò mất dạy nào là Khoa chưa làm với nhỏ Trang trước ánh mắt tán thưởng của thằng Mừng. Và mỗi lần lập được thành tích, mặt Khoa lại nghênh nghênh y như nó vừa đánh thắng một ông mánh nào lớn xác lắm chứ không phải bắt nạt một đứa con gái bé bỏng.

Nhưng đó ỉà nói những mùa hè trước đây. Là chuyện đã qua.

Năm nay nhỏ Trang vẫn là con gái bà Chín Ghe, vẫn là hàng xóm cúa nó, vẫn thỉnh thoảng qua nhà ông nó đế chơi với dì nó nhưng nhỏ Trang không còn là nhỏ Trang như nó từng biết.

Mới hè năm ngoái đây thôi, nhổ Trang vẫn còn là một con bé mảnh khảnh và đen đúa, hễ nhìn thấy là Khoa ngứa mắt chỉ muốn cốc đầu giật tóc.

Thế mà chỉ sau một năm không gặp, nhỏ Trang xuất hiện trong mắt Khoa y như một con người khác. Mười bốn tuổi, con bé tự nhiên lớn phống lên, đã ra dáng một thiếu nữ hắn hoi. Tóc nó dài ra, cơ thể nó đầy đặn lên, cặp mắt nó long lanh và đen lay láy như hai hạt nhãn.

Cách đây nứa tháng, Khoa vừa xách ba lô bước vào cống nhà ông ngoại nó đã thấy nhỏ Trang đi ra. Nhỏ Trang nhận ngay ra Khoa nhưng Khoa thì không nhìn ra con bé.

Đến khi nhỏ Trang bẽn lẽn cất tiếng chào thì Khoa mới ngớ ra:

- Ủa., ủa...

Khoa chi thốt được mấy tiếng chắng đâu vào đâu. Đến khi Khoa định thần, tính khen "Em mau lớn quá há Trang?" thì nhỏ Trang đã khuất dạng bên kia bờ giậu mồng tơi.

Khoa đứng đực giữa sân có đến một lúc, thấy lòng tự nhiên bầng khuâng lạ. Con bé hàng xóm sao bữa nay trông khác quá. Ngay cá Khoa nữa, Khoa cũng thấy mình khang khác. Những mùa hè trước đây, mỗi lần về quê gặp nhỏ Trang, việc đầu tiên Khoa làm là giật tóc con nhó này cho nó la oai oái chơi.

Lần này Khoa không những không nhấc tay nhấc chân nổi mà nói cũng không ra hơi.

Đã thế, tuy chưa thốt nên lời nhưng mẫu cầu Khoa định nói cũng tự nhiên thay đổi: "Em mau lớn quá há Trang?". Trước nay, Khoa toàn xưng tao gọi mày với con nhỏ này. Bữa nay Khoa đột ngột gọi nó bằng 'em", dù là gọi trong tâm tưởng. Chỉ nhớ lại thôi, Khoa đã thấy kỳ kỳ: Sao lạ vậy ta? Khoa tự hỏi, nghĩ ngợi, không tìm ra câu trá lời rồi lại tự nói thầm lần nữa, vẫn thấy đầu óc tối mò mò, đành tặc lưỡi xách ba lô đi thắng vô nhà.

Buổi chiều, mải theo thằng Mừng đi lặn hụp ở sông Đá Nhọn, hôm sau lại theo thằng này đi bắn chim tận Gò Thung đến tối mịt mới về, Khoa quên mất nhỏ Trang.

4
5 tháng 10 2017

cảm ơn cậu lắm

tớ có động lực hơn rồi

1 ngày tớ có thể ra bao nhiêu tập tùy ý

khi nào cậu muốn đọc thì ib tớ đăng nha

các bn thử đọc tập này xem , hay lắm tập 3 Gần như mùa hè năm nào, Khoa cũng được ba mẹ cho về chơi quê ngoại. Vì vậy nó chẳng lạ gì nhỏ Trang, con bà Chín Ghe. Nhà bà Chín Ghe là hàng xóm của ông nó. Hai khu vườn cách nhau một bờ giậu mồng tơi. Nhưng xưa nay Khoa chẳng bao giờ để nhỏ Trang vào mắt. Con bé này chỉ nhỏ hơn Khoa một tuổi nhưng Khoa vẫn xem nó là đồ con nít ranh. Nhỏ Trang hay mặc bộ đồ...
Đọc tiếp

các bn thử đọc tập này xem , hay lắm

tập 3

Gần như mùa hè năm nào, Khoa cũng được ba mẹ cho về chơi quê ngoại.

Vì vậy nó chẳng lạ gì nhỏ Trang, con bà Chín Ghe.

Nhà bà Chín Ghe là hàng xóm của ông nó. Hai khu vườn cách nhau một bờ giậu mồng tơi.

Nhưng xưa nay Khoa chẳng bao giờ để nhỏ Trang vào mắt. Con bé này chỉ nhỏ hơn Khoa một tuổi nhưng Khoa vẫn xem nó là đồ con nít ranh.

Nhỏ Trang hay mặc bộ đồ vải hoa, thỉnh thoảng chạy qua nhà ông nó, lúc thì xin dì Liên cho nó hái măng tre ở bờ rào hoặc lang thang trong vườn hái nấm, lúc thì mượn cái siêu sắc thuốc bắc hay xin rơm về lót ổ cho gà đẻ.

Nhỏ Trang còn chạy qua nhà ông nó vì nhiều lý do linh tinh khác nữa, nhưng Khoa không nhớ hết.

Khoa chỉ nhớ là nó không bao giờ chơi với con nhỏ này. Có một quy ước bất thành văn giữa bọn con trai với nhau: đứa con trai nào chọc cho con gái khóc, đứa đó là anh hùng; còn đứa nào đánh bạn với con gái, đứa đó là đồ bỏ đi, không xứng mặt nam nhi và dĩ nhiên bị bạn bè chọc ghẹo, xa lánh.

Khoa tất nhiên tự coi mình là anh hùng. Vì trước nay nó khiến cho nhỏ Trang khóc không biết bao nhiêu là lần.

- Ê, mày đánh cắp chai xì dầu của nhà tao hả Trang?

Chẳng hạn có lần, trước mặt thằng Mừng, Khoa ra oai khi thấy nhỏ Trang cầm chai xì dầu từ trong nhà bếp của ông nó bước ra sân.

Nhỏ Trang quay mặt lại, rụt rè:

- Dạ, đâu có. Em hỏi mượn dì Liên mà.

- Xạo đi mày! Mày hỏi mượn dì Liên sao tao không biết.

Dĩ nhiên là Khoa không thể biết. Vì dì Liên ở trong bếp, còn Khoa đang ngồi chơi với thằng Mừng trên bậc thềm trước hiên. Nhưng nó vẫn nạt nộ nhỏ Trang như thể nó tận tay bắt quả tang con bé này đang lấy trộm chai xì dầu.

Thấy Khoa giở giọng ngang phè, nhỏ Trang đứng thộn mặt giữa sân, cái lưỡi thụt đi đâu mất.

- Còn đứng ì ra đó nữa hả! - Khoa lại gầm lên, rất ghê, như sắp phun khói qua lỗ mũi - Đem chai xì dầu trả lại cho nhà tao đi!

Nước mắt bắt đầu ứa ra trên mặt nhỏ Trang. Nó bị khép tội ăn cắp thật là oan ức quá. Đã vậy, lúc này có tới bốn con mắt đang nhìn nó chằm chằm khiến nó ngượng chín cả người. Khi bạn không làm gì sai, nhưng bỗng có một người kết tội bạn, còn người đứng bên cạnh không những không lên tiếng bênh vực bạn lại trố mắt ra nhìn bạn như nhìn một tên tội phạm, tự nhiên bạn có cảm giác bạn giống như là tội phạm thật. Nhỏ Trang đang rơi vào cảm giác tồi tệ đó. Thế là một tay nắm chặt chai xì dầu, một tay quẹt nước mắt, nó cúi đầu lầm lũi quay vào nhà bếp.

Tự nhiên Khoa thấy tội tội con nhỏ. Nó thấy nó ra oai như thế đủ làm cho thằng Mừng nhìn nó bằng cặp mắt lé xẹ rồi.

Thế là Khoa lại quát:

- Thôi, tha cho mày! Tao cho mày mượn chai xì dầu đó. Đem về cho mẹ mày đi!

6
3 tháng 10 2017

cũng bình thường thông hay lắm ák!

3 tháng 10 2017

Uk. Đoạn cuối hay nhất.

tập 5 càng ngày càng hay nha các bn CHÚ Ý : TẬP NÀY DÀI NÊN CÓ GÌ CÁC BN NT VS MK NHA VÌ NHIỀU BN MUỐN XEM TẬP MỚI SỚM HƠN NÊN MK ĐÃ CHO TẬP DÀI RA Buổi chiều, mải theo thằng Mừng đi lặn hụp ở sông Đá Nhọn, hôm sau lại theo thằng này đi bắn chim tận Gò Thung đến tối mịt mới về, Khoa quên mất nhỏ Trang. Nhưng qua ngày thứ ba, Khoa đang tha thẩn trước sân chờ thằng Mừng qua rú đi xem tát đìa, bỗng thấy nhỏ...
Đọc tiếp

tập 5

càng ngày càng hay nha các bn

CHÚ Ý : TẬP NÀY DÀI NÊN CÓ GÌ CÁC BN NT VS MK NHA

VÌ NHIỀU BN MUỐN XEM TẬP MỚI SỚM HƠN NÊN MK ĐÃ CHO TẬP DÀI RA

Buổi chiều, mải theo thằng Mừng đi lặn hụp ở sông Đá Nhọn, hôm sau lại theo thằng này đi bắn chim tận Gò Thung đến tối mịt mới về, Khoa quên mất nhỏ Trang.
Nhưng qua ngày thứ ba, Khoa đang tha thẩn trước sân chờ thằng Mừng qua rú đi xem tát đìa, bỗng thấy nhỏ Trang bước qua.
Nhỏ Trang liếc Khoa một cái rồi lật đật đi một mạch vô bếp. Nó sợ Khoa kêu lại rồi ngứa tay cốc đầu giật tóc như trước đây.
Nhỏ Trang không biết thằng Khoa năm nay không còn là thằng Khoa quen bắt nạt như nó từng biết.

Bài tập Mỹ thuật
Thằng Khoa năm nay vừa nhác thấy nhỏ Trang, bụng giật thót một cái và hấp tấp quay mặt đi chỗ khác.
Đợi nhỏ Trang đi một quãng, nó rụt rè ngoái cổ nhìn theo rồi lại quay đầu nhìn ra giàn hoa giấy trước cổng; đầu óc tự dưng nghĩ ngợi vẩn vơ.Rốt lại, về quê được nửa tháng rồi mà Khoa vẫn chưa trò chuyện với nhỏ Trang được lần nào. Khoa bắt gặp nhỏ Trang qua nhà ông nó không ít lần nhưng lần nào cũng vậy, Khoa chỉ biết đưa mắt nhìn trộm con nhỏ này, mỗi khi thấy con nhỏ này sắp quay mặt về phía Khoa thì Khoa lại vội nhìn đi đâu đó như thể ta đây đang mải mê ngắm cảnh.
Khoa cố nghĩ như vậy thật, tự đánh lừa mình rằng thực sự nhỏ Trang là cái thá gì mà phải quan tâm nhưng đến khi nhỏ Trang ra về rồi thì Khoa lại thở dài, tự trách mình sao mà nhát cáy. Cũng có khi Khoa chạy qua nhà bà Chín Ghe và gặp nhỏ Trang ở đó. Đó là những hôm Khoa làm dì Liên tròn xoe mắt trước sự nhiệt tình đột xuất cúa nó.
- Để cháu đi cho dì.
- Cái gì? Cháu qua nhà bà Chín Ghe mượn cái sàng cho dì thật à? Ối trời ơi, mày có định làm cho dì xỉu không vậy, thằng lười chảy thây kia!
Khoa trả lời dì bằng cách vọt ra cửa, vù qua nhà bà Chín Ghe theo cái cách cúa người hăm hở đi dự tiệc. Nhưng tới nơi rồi thì vẻ hùng hổ của Khoa lập tức tiêu tan, y như một thực khách vừa tới nơi bỗng thấy bàn tiệc đã bị dọn mất.
Khoa đứng lấp ló trước cứa, lấm lét nhìn vào nhà. Bà Chín Ghe đang ngồi trên chõng loay hoay nhặt bông cỏ trong thúng gạo trước mặt, còn nhỏ Trang đang ngồi đằng bàn học bài. Con nhỏ này học bài thật hay giả vờ thế nhỉ? Đang nghỉ hè kia mà! Khoa nhủ bụng, cảm thấy phân vân quá.
Khoa không nghĩ sẽ gặp bà Chín Ghe. Vào giờ này, lẽ ra bà đã xách giỏ đi chợ hoặc xắn quần lội ruộng thăm lúa. Nhưng làm như biết trước Khoa sẽ mò qua chọc ghẹo con gái mình, bà quyết tâm ở nhà để canh chừng kẻ gian hay sao ấy. Đó là những ý nghĩ xuất hiện trong đầu của kẻ "có tật giật mình" là Khoa, và khi suy đoán như vậy, Khoa thấy trái tim trong ngực nó bắt đầu giã gạo.
Đúng vào lúc Khoa dợm chân định bỏ chạy, bà Chín Ghe bất giác ngẩng đầu nhìn ra sân.
- Ồ! - Bà kêu lên khi nhác thấy mái tóc bù xù cúa Khoa thập thò ngoài cửa - Cháu đi đâu đó, Khoa?
Mặt Khoa đỏ như gấc, rõ ràng là vẻ mặt cúa tên trộm bị bắt quả tang.
- Dạ... dạ... - Khoa ú ớ, nhất là khi nó biết nhỏ Trang cũng đang quay đầu nhìn nó mặc dù Khoa không đám đánh mắt về phía bàn học.
Bà Chín Ghe gỡ bí cho thằng bé:
- Cháu vào nhà đi đã.
Y như tháo được miếng băng keo vô hình dán ngang miệng, đôi môi Khoa lập tức cử động trơn tru:
- Dì Liên sai cháu qua nhà bác mượn cái sàng về sàng gạo.
Bà Chín Ghe quay sang nhổ Trang:
- Con ra sau nhà lấy cái sàng đưa cho anh đi con.
Khoa đã bớt sợ; ngực nó nhẹ dần. Bà Chín Ghe dịu dàng quá. Hôm nay bà không ra khỏi nhà chắc là vì bà phải nhặt bông cỏ chứ không phái đế canh chừng mà thộp cố Khoa như Khoa tưởng tượng,
Khoa thứ nhúc nhích vai và hông, thấy cơ thể không còn căng cứng như khi nãy. Khoa hít vào một hơi, kiểm tra lại lưỡi và môi; sung sướng thấy mọi thứ đâu vẫn còn nguyên đó.Nhưng điều đó cũng chẳng giúp ích được gì cho Khoa. Khi nhỏ Trang cầm cái sàng từ nhà bếp lên đưa cho Khoa, Khoa lại thấy tay chân yếu ớt như không còn chút hơi sức, chỉ lí nhí được hai tiếng cảm ơn rồi quay mình đi như chạy.
Thật chả ra làm sao! Khoa tự mắng mỏ mình; đá tung một hòn gạch trước mặt, kêu "oái" một tiếng vì hòn gạch cứng quá, rồi đi cà nhắc về nhà.

Bài tập Mỹ thuật
**
Nhỏ Trang ngồi đằng bàn chúi mặt vào tập hôm nọ hóa ra là nó học bài thật chứ không phải giả vờ. Khoa phát hiện ra điều đó khi tình cờ nhìn thấy con nhỏ ôm tập đi ngang trước cổng nhà ông nó.
Nó chui hàng rào, chạy qua nhà thằng Mừng:
- Ê, nghi hè rồi mà sao tao thấy nhiều đứa trong làng vẫn ôm tập đi học há mày!
- Tụi nó đi học hè.
Dò hỏi một hồi, Khoa biết thầy Tám đang mở lớp dạy hè cho tụi học trò chuẩn bị vô lớp chín Nhỏ Trang đang học lớp này.
Thế là hôm sau Khoa nằng nặc xin dì Liên cho nó đi học.
- Mày siêng học từ bao giờ thế, Khoa!
- Cháu siêng học lâu rồi; tại đì không biết đó thôi.
- Tao mà không biết mày á? Tao còn lạ gì mày hả Khoa! - Dì Liên rọi mắt vào mặt Khoa, như muốn lục lọi xem sự dối trá nấp ở đâu đằng sau vẻ thật thà đáng ngờ của thằng bé - Những mùa hè trước, tao thấy mày toàn chạy nhảy nghịch phá, tập vở mày vứt tận đâu đâu kia mà.

3
7 tháng 10 2017

chắc thế limdim not có tập 6 đag đọc giữa chừng khocroi

7 tháng 10 2017

gianroi thất vọng tràn trề.đang đọc đoạn hay mà ko có tập tiếp theo khocroi

2 tháng 1 2023

năm mới vui vẻ ạ^^

Happy new year!!!!hiuhiu

tập 2 Khoa nghĩ quả không sai. Dì Liên đã rắp tâm sẽ tóm lấy vành tai thằng cháu hoang đàng khi nó đặt chân xuống đất và tiếp theo sẽ nghĩ ra những hình phạt đích đáng cho nó, nhưng khi thấy Khoa không đặt chân mà đặt mông xuống đất (và sau khi lao xuống đất bằng tư thế khó coi đó rồi thì Khoa có vẻ không chết cũng đã trọng thương) thì dì không còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện trừng phạt thằng bé nữa. Hồn...
Đọc tiếp

tập 2

Khoa nghĩ quả không sai. Dì Liên đã rắp tâm sẽ tóm lấy vành tai thằng cháu hoang đàng khi nó đặt chân xuống đất và tiếp theo sẽ nghĩ ra những hình phạt đích đáng cho nó, nhưng khi thấy Khoa không đặt chân mà đặt mông xuống đất (và sau khi lao xuống đất bằng tư thế khó coi đó rồi thì Khoa có vẻ không chết cũng đã trọng thương) thì dì không còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện trừng phạt thằng bé nữa.

Hồn vía lên mây, dì quýnh quíu chạy lại phía Khoa, miệng mồm mếu xệch:

- Khoa, Khoa! Cháu có sao không?

Khoa vẫn nằm im lìm, trông bộ dạng thì có vẻ sẽ không bao giờ dậy nữa.

Nước mắt ròng ròng trên má, dì Liên ôm vai Khoa lay lay như người ta đang lắc một chiếc xe cạn xăng, hy vọng sẽ đánh thức một giọt sinh khí còn sót lại đâu đó trong cơ thể bất động kia.

- Ôi, cháu làm sao thế Khoa! Cháu vừa nói chuyện với dì đây mà! khocroi

Dì Liên nức nở ghê quá khiến Khoa cảm thấy mềm lòng. Nhưng hồn nó đã trót lìa khỏi xác, Khoa cố mím chặt cả môi lẫn mắt, biết rằng bất cứ một sự bất cẩn nào cũng khiến cặp mông nó trả giá. Thậm chí nó ép mình nín thở càng lâu càng tốt.

Dì Liên sờ tay lên mũi nó, thấy cháu mình hoàn toàn tắt thở thì khóc rống lên:

- Ôi, tội nghiệp thằng bé! Nó chỉ nghịch cây chổi thôi mà mình đã khiến nó ra nông nỗi này. Cây chổi thì có đáng gì cơ chứ. Ngoài chợ người ta bán hàng mớ, muốn mua mấy cây chả được. Thế mà thằng bé phải bỏ mạng chỉ vì một cây chổi vứt đi!

Dì khóc, nói một tràng, ngưng khóc để xì mũi rồi tiếp tục ca cẩm trong đau thương, rồi lại tự dằn vặt bản thân, trông cái cách dì kịch liệt lên án mình có cảm tưởng nếu có thể tống được mình vào tù dì không ngần ngại gì mà không làm. Cuối cùng dì quyết định bày tỏ sự hối hận to lớn đó bằng hành động.

Dì lục lọi trong túi áo, moi ra một cây compa, đặt vào bàn tay “giá lạnh” của Khoa:

- Dì trả cho cháu nè. Sáng nay dì tịch thu nó chẳng qua dì sợ cháu dùng nó đánh nhau với bạn... hiu

Khoa mừng quá, suýt chút nữa nó đã co các ngón tay lại để nắm lấy món đồ tưởng đã ra đi không bao giờ trở lại đó.

Dì lục túi áo bên kia, lần này dì tìm thấy một hòn đá đen, nhẵn thín, lớn bằng quả ổi sẻ. Lại đặt vào bàn tay kia của Khoa, không để ý bàn tay đó vừa rồi nắm hờ nay đã xòe ra từ lúc nào:

- Dì trả cho cháu luôn hòn đá khi nãy này. Bây giờ thì cháu không thể dùng nó để ném vỡ đồ đạc nữa rồi.

Dì nhìn cây compa bên tay này của Khoa, rồi nhìn hòn đá bên tay kia của Khoa, bất giác động lòng ôm mặt khóc rấm rứt.

Dì mải khóc làm Khoa sốt ruột quá. Nó nhớ dì Liên đã tịch thu của nó bao nhiêu là thứ và thật không có cơ hội nào thuận lợi hơn lúc này để thu hồi tài sản.

Thế nhưng sau khi trả lại cho Khoa hai món đồ, dì dường như quên mất chuyện tiếp tục bày tỏ sự hối hận với thằng cháu tội nghiệp bằng cách trả các món thứ ba, thứ tư...

Khoa he hé mắt liếc trộm dì, thấy dì vẫn vùi mặt vào giữa hai bàn tay, thút tha thút thít, và cứ cái kiểu này có vẻ dì không còn nhớ gì đến những món đồ đã thu giữ của Khoa.

Sau một thoáng lưỡng lự, Khoa liều cất tiếng:

- Còn bộ bài cát-tê nữa...

- Ờ, bộ bài dì giấu trong ngăn tủ quần áo. - Dì Liên thôi bưng mặt, dì dùng cườm tay quẹt nước mắt lẫn nước mũi và lảo đảo đứng lên - Để dì vào nhà lấy...

- Còn con dao nhíp... - Khoa nhắc, lòng tham ùn ùn trỗi dậy.

- Cháu yên tâm! - Dì gật đầu dễ dãi, giọng tràn ngập bao dung - Dì nhớ con dao đó rồi...

Nhưng vừa dợm bước, như sực nhớ ra điều gì, dì Liên quay ngoắt lại, limdim miệng há hốc:

- Ủa, Khoa!

Trong nháy mắt, dì Liên biến thành con người khác, tương phản hoàn toàn với con người dịu dàng vừa rồi. Giọng dì rít lên, the thé:

- Tao tưởng mày chết rồi mà, Khoa! Thế ra...

Không đợi dì Liên nói hết câu, Khoa trượt đi bằng hai gót chân, thoát khỏi cú tóm của dì. Thêm một cái chỏi tay nữa, Khoa lật người lại, lồm cồm bò dậy và nhanh như cheo, nó lạng tuốt ra xa, phóng về phía hàng rào cuối vườn, tay vẫn nắm khư khư hai món đồ béo bở.

Khoa nghe rất rõ tiếng giậm chân bình bịch và tiếng gọi í ới của dì nó ở phía sau nhưng nó mặc kệ. Như một vận động viên nhảy cao, nó búng người bay qua hàng giậu mồng tơi, vướng chân vào bụi tơ hồng, ngã đánh uỵch.

Khoa nén đau, lóp ngóp đứng lên, quay mặt đá chân vào hàng giậu để trả thù cú té rồi tập tễnh đi tiếp.

ko phải mk nghĩ nha

nếu thấy hay thì cmt nha

1
2 tháng 10 2017

Tập này thấy có ý nghĩa hơn nek

3 tháng 10 2017

tập đầu hơi tẻ nhạt mak

hello , chào các bạn , truwosc khi kể cho các bn nghhe câu chuyện có thực thì mk cần thời gian để suy nghĩ cách diễn đạt cái đã :) do đó mk sẽ cho các bn nghe câu chuyện này cái đã Tên truyện ......................... Khoa kẹp chân vào cán chổi, hai đầu gối cụng vào nhau để giữ thăng bằng, cứ thế Khoa đong đưa trong gió như một con diều. Theo cung cách mà Khoa thể hiện thì Khoa đúng là chàng phù thủy trẻ tuổi đang...
Đọc tiếp

hello , chào các bạn , truwosc khi kể cho các bn nghhe câu chuyện có thực thì mk cần thời gian để suy nghĩ cách diễn đạt cái đã :)

do đó mk sẽ cho các bn nghe câu chuyện này cái đã

Tên truyện .........................

Khoa kẹp chân vào cán chổi, hai đầu gối cụng vào nhau để giữ thăng bằng, cứ thế Khoa đong đưa trong gió như một con diều. ngaingung Theo cung cách mà Khoa thể hiện thì Khoa đúng là chàng phù thủy trẻ tuổi đang cưỡi chổi bay trong một ngày đầu hè tuyệt đẹp. Có thể thấy ráng chiều đỏ ối phía chân trời phản chiếu óng ánh trên mặt chàng. Ở trên cao, lưng chừng trời, chàng phù thủy trẻ mắt vẫn không ngừng bám cứng hàng rào mồng tơi nhà hàng xóm, miệng ngân nga một giai điệu chả biết có đúng phép tắc âm nhạc hay không nhưng chắc chắn là rất rực rỡ trữ tình: - Trên chiếc chổi bay này tôi nhớ em Giữa cơn gió lạnh tê người này tôi nhớ em... vui Em ở đây, trong trí não của chàng phù thủy trẻ tuổi tên Khoa, là nhỏ Trang con gái bà Chín Ghe. Nhỏ Trang vào giờ này thường ra sau hè ngồi lặt rau, vo gạo. Khoa biết vậy nên nó cứ đu đưa trên cây chổi mà gào thật to, giống như kiểu các thợ săn vẫn gõ thanh la để đánh động thú rừng. Cây chổi được treo toòng teng trên nhánh ổi bằng hai sợi dây cột ở hai đầu, trông từa tựa cái xích đu nhưng thế ngồi của Khoa thì đúng là thế ngồi hùng dũng của một kỵ sĩ đang xông ra chiến trường (ở đây là... tình trường). Một tay nắm chặt cán chổi, tay kia níu nhánh cây trên đầu cho khỏi ngã, chàng phù thủy bạo dạn và lãng mạn của chúng ta cứ kẹp cứng lấy cây chổi mà buông ra những lời nhăng nhít. Trời lưng lửng chiều, nóng hầm hập, nhưng Khoa vẫn ca cẩm "giữa cơn gió lạnh tê người" cho ra vẻ thống thiết. Nhưng nhỏ Trang chẳng biết biến đi đằng nào. Khoa ra sức gào rát cả họng nhưng chẳng thu hoạch được gì. Đã thế, cái trò tán tỉnh rẻ tiền của nó chỉ đem lại tai họa. - Mày làm cái trò om sòm gì thế, thằng khỉ kia? hum Dì Liên thò đầu ra khỏi cửa ngách, quát. Rồi nhác thấy thằng cháu bảo bối đang lơ lửng trên cao, mặt dì từ đỏ chuyển qua xanh: - Ối trời ơi! bucqua Mày leo lên tám tầng trời làm gì thế, có xuống nhanh đi không! Giọng dì chợt dịu xuống, lo lắng khi thấy Khoa đang luống cuống: - Từ từ thôi cháu! Coi chừng té gãy cổ bây giờ! Từ từ mà trèo xuống, dì không phạt cháu đâu... Đang chuyển giọng ngọt ngào, dì chợt nhận ra cái mà Khoa đang kẹp giữa hai chân là cây chổi dì tìm mỏi mắt từ trưa đến giờ, thế là dì chuyển giọng một lần nữa - lần này là từ thấp lên cao: - Trời ơi là trời! Thế ra là mày đã lấy cây chổi của tao mà nghịch đấy! - Dạ... dạ... Khoa ấp úng đáp, chả biết mình phun ra từ gì vì vậy ý nghĩa của chuỗi "dạ... dạ" ha kia thật vu vơ, vừa đảo mắt tìm chỗ đặt chân. Chân nó khều khều huơ huơ trong khoảng không, một lát cũng mò trúng được chỗ chạc ba. Nó dồn trọng tâm lên chân phải, nhưng đến khi nó rút chân trái ra khỏi chiếc "xích đu" gót chân nó lại vướng vào cán chổi. "Phựt" một tiếng, sợi dây treo đứt ngang, cây chổi chúc một đầu xuống đất nhưng vẫn lơ lửng trên không bởi sợi dây bên kia vẫn còn bám chắc trên cành. Trong khi đó, Khoa mất đà, bổ nhào xuống cỏ. Khác với cây chổi, Khoa đã lao là lao thẳng một lèo. Khoa không nhớ mình tiếp đất bằng bộ phận nào, nó chỉ nghe một tiếng "binh", rất giống tiếng mít rụng, mông đau nhói. khocroi Nhánh ổi mà Khoa treo cây chổi thực ra cao chưa tới hai mét nên cú ngã của nó không lấy gì làm đau khổ tang thương cho lắm. hiha Nhưng mà ngã xuống rồi thì Khoa rú lên một tiếng như còi xe lửa, lăn qua lăn lại kha khá vòng - một động tác chỉ có ở người sắp về chầu ông bà, và tất nhiên cuối cùng là nó nằm bất động như một thằng người bằng gỗ - lần này thì là tư thế của kẻ đã gặp ông bà rồi. gianroi Chàng phù thủy Khoa không chỉ gan dạ, lãng mạn, tình tứ mà còn một ưu điểm nữa là rất ranh mãnh. Chàng nghĩ mình chỉ có chết đi thì dì của chàng mới không tóm lấy tai chàng lôi xềnh xệch vào nhà và sau đó trừng phạt những tội trạng mà chàng đã gây ra bằng một thứ gì đó có hình thù na ná cây chổi, nhỏ hơn nhưng mềm hơn, vì vậy đét vô mông thì đau hơn. Vũ khí đáng gờm đó, xưa nay dân gian vẫn gọi là "roi". nếu thấy hay thì cmt phía dưới cho mk bt để kể tiếp nha bye bye........
4
2 tháng 10 2017

- Trời ạ ! Viết truyện gì icon cho mệt nhở ? Mình viết truyện khong có thích thêm icon vì truyện sẽ hơi hơi ấy

1 tháng 10 2017

Kiriya Aoi

thử xem nha :)

Có truyện đọc nè , part 1 nha : ĐỒ NHI! ĐỪNG THÍCH TA Câu chuyện về một cô nàng mắc chứng...sợ yêu! *** "Vân Nhi muội muội, học về ghé qua phòng ta, có quà quê nhé!" Vân Nhi tắt điện thoại, cho vào túi xách, hớn hở đi từ dãy nhà G ra phía nhà xe. Đoạn đường từ trường cô đến nhà lão Mập tuy ngắn nhưng cũng phải đợi đến 4 lần đèn đỏ. Nhìn dòng người cứ chầm chậm mà đi, Vân Nhi có cảm giác dòng...
Đọc tiếp

Có truyện đọc nè , part 1 nha :

ĐỒ NHI! ĐỪNG THÍCH TA

Câu chuyện về một cô nàng mắc chứng...sợ yêu!

***

"Vân Nhi muội muội, học về ghé qua phòng ta, có quà quê nhé!"

Vân Nhi tắt điện thoại, cho vào túi xách, hớn hở đi từ dãy nhà G ra phía nhà xe. Đoạn đường từ trường cô đến nhà lão Mập tuy ngắn nhưng cũng phải đợi đến 4 lần đèn đỏ. Nhìn dòng người cứ chầm chậm mà đi, Vân Nhi có cảm giác dòng chảy cuộc sống ở Huế cũng chậm rãi như dòng sông Hương vậy. Huế đẹp, một vẻ đẹp nên thơ và cổ kính. Con đường mùa thu xanh rợp bóng cây. Chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua thôi cũng khiến người ta cảm thấy Huế như một nàng thục nữ. Có ai đó từng nói rằng: Nếu bạn không biết hát, đến Huế sẽ biết hát. Nếu bạn không biết làm thơ, đến Huế sẽ biết làm thơ". "Nếu bạn chưa biết yêu, đến Huế sẽ biết yêu" – Vân Nhi khẽ mỉm cười khi cái ý nghĩ đó lóe lên trong đầu.

do-nhi-dung-thich-ta

Nhìn thấy cửa phòng lão Mập đang mở, Vân Nhi ghé đầu vào:

- Lão Mập! Quà của lão nương đâu?

Lão Mập đang cày game, mắt không rời điện thoại, chỉ tay về phía cậu con trai đang ngơ ngác nhìn cô.

- Quà quê cho mày đấy!

Lão Mập chưa dứt câu thì nhận ngay quyển sách ném vào đầu. Vân Nhi bật cười khanh khách:

- Đáng đời!

- Đùa mày thôi. Giới thiệu với mày ông anh trai sinh sau đẻ muộn sẽ ở cùng phòng với tao – Anh Tuấn.

- Là sao? Không hiểu?

- À, em nhỏ tuổi hơn Công, nhưng nó phải gọi em một tiếng anh vì mẹ em là chị gái của mẹ nó ấy mà – Anh Tuấn giải thích.

- Ra là vậy. Em học năm nhất à? Trường nào?

- Em học Đại học sư phạm.

- Cùng trường với chị rồi. Khoa nào thế?

- Thủ khoa khoa Toán trường mày đấy! – Quang Công trả lời thay, vẻ mặt đầy kiêu hãnh.

- Siêu thế!

- Thế chị học khoa nào?

- Khoa mà không thành lập được đội bóng nam do không đủ số lượng ấy?

- Khoa nào mà đặc biệt thế?

- Em sẽ sớm biết thôi.

- Dù gì cũng cùng trường, mọi sự sau này nhờ chị giúp đỡ nhé!

- Em nhờ nhầm người rồi. Chị nói cho em biết, Quang Công đệ đệ của em là một tài năng xuất chúng. Cậu ta có một tâm hồn ăn uống vô biên đến mức không kiểm soát được cân nặng nên được bạn bè ưu ái đặt cho biệt danh là lão Mập. Các hàng ăn uống trong thành phố này không có chỗ nào mà cậu ta không biết. Về khoản học hành, từ nhỏ, cậu ta đã là thần đồng toán học lẫn anh văn. Cậu ta nằm trong số 6 người có xếp hạng cao nhất được chọn đi bồi dưỡng ở Viện toán học Hà Nội mỗi năm đấy. Em cứ từ từ mà khai thác tài nguyên.

Lão Mập được khen, cố làm ra vẻ đạo mạo. Cậu bỏ chiếc điện thoại sang một bên, vớ lấy quyển sách, gật gù họa theo lời kể của Vân Nhi. Vân Nhi nhìn sang cậu, thầm tạ ơn chiếc kính cận giúp cậu vớt vát phần nào dung nhan, bởi nếu không có nó, trông cậu lúc này chẳng khác gì một tên lưu manh giả danh trí thức cả.

5
17 tháng 11 2017

ahy lém bn

~ PHƯƠNG PHÁP HỌC TẬP HIỆU QUẢ CAO, GIÚP BẠN NHANH CHÓNG THÀNH "VUA HIỆU QUẢ" ~ 🌸 List: 👉🏻 10 phút tự cạnh tranh với chính mình -------------------------------------------------------- ~ "HỌC MỘT BIẾT MƯỜI", LÂM THIÊN KHÔNG LÀM KẺ NGỐC ~ Buổi tối, Lâm Thiên được bố kèm làm bài tập. Lâm Thiên gặp 1 đề khó, lập tức hỏi bố: - Bố ơi! Đề này làm thế nào ạ? Bố kiên nhẫn giảng giải cho Lâm Thiên cách tính và...
Đọc tiếp

~ PHƯƠNG PHÁP HỌC TẬP HIỆU QUẢ CAO, GIÚP BẠN NHANH CHÓNG THÀNH "VUA HIỆU QUẢ" ~

🌸 List:

👉🏻 10 phút tự cạnh tranh với chính mình

--------------------------------------------------------

~ "HỌC MỘT BIẾT MƯỜI", LÂM THIÊN KHÔNG LÀM KẺ NGỐC ~

Buổi tối, Lâm Thiên được bố kèm làm bài tập. Lâm Thiên gặp 1 đề khó, lập tức hỏi bố:

- Bố ơi! Đề này làm thế nào ạ?

Bố kiên nhẫn giảng giải cho Lâm Thiên cách tính và kết quả. Ai ngờ được 1 lúc, Lâm Thiên lại nói::

- Bố ơi, đề này con cũng không biết làm, hãy nói cho con biết đi.

Bố cầm lên xem, nhưng không đưa ra ngay kết quả, mà nói với Lâm Thiên rằng:

- Con xem kỹ đề này đi rồi xem đề này với đề trước có gì khác nhau không?

- Hình như không khác lắm, chỉ có số khác nhau. - Lâm Thiên nhìn kĩ lại, sau đó nói với bố.

- Đúng rồi, cái này có nghĩa là đề giống nhau, chỉ có điều số đã thay đổi. Lâm Thiên à, làm bài phải biết được câu "Học một biết mười" như vậy biết làm 1 bài cũng như biết làm nhiều rồi đó, phân tích tổng kết các đề cùng loại, thành thạo trong kỹ năng nắm bắt bí quyết giải bài, thì hiệu suất học tập mới có thể nâng cao lên được. Nếu không biết "Học một biết mười" thì khi làm 1 đề thì chỉ biết 1 đề mà thôi, vậy con sẽ rất dễ bị cùng 1 hòn đá làm vấp ngã 2 lần.

- Vâng ạ, bố nói rất đúng, có lúc cùng 1 loại đề, có bài con biết làm, có bài con lại không biết làm. - Lâm Thiên rất đồng ý với ý kiến của bố, giống như lời thầy cô vẫn nói, khi thi nhất định sẽ không xuất hiện những đề giống như đã học, ít nhất thì cũng thay đổi số, cho nên, nhất định phải học được cách "Học một biết mười".

- Đúng rồi, Lâm Thiên, bởi vậy mà chúng ta phải biết "Học một biết mười", như vậy khi làm bài mới có hiệu quả cao được.

- Thế nhưng phải làm như thế nào mới học được cách "Học một biết mười" - Lâm Thiên băn khoăn

- Vậy bố sẽ nói với con một cách nhé, con phải ghi nhớ đấy. Cứ cách 1 thời gian, con có thể đem những bài đã làm rồi mang ra phân loại, loại đề giống nhay con có thể phân vào cùng 1 chỗ, đặc biệt là những bài ví dụ mẫu trong sách giáo khoa cần phải chú ý. Sau khi giải xong 1 bài, con có biết làm hay chưa, nếu đều biết làm rồi thì tự mình tổng kết lại xem mình đã dùng phương pháp nào để tìm được kết quả đó, làm như vậy là được rồi.

- Vâng, con biết rồi ạ! - Lâm Thiên rất vui mừng, như vậy sau này sẽ đỡ tốn công sức hơn rất nhiều rồi.

- Biết là tốt, vậy bây giờ con thử làm đề này, thử nghĩ cách làm của đề thứ nhất là gì, xem con có làm được không?

- Vâng ạ!

3 phút sau, Lâm Thiên làm theo cách dạy của bố, quả nhiên đã đúng. Lâm Thiên nghĩ, những đề như thế này, về sau mình đều có thể làm được, "Học một biết mười" quả thật là phương pháp học tập đem lại hiệu quả cao!

#𝟑 𝐩𝐡𝐮́𝐭 𝐦𝐨̂̃𝐢 𝐧𝐠𝐚̀𝐲, 𝐡𝐨̣𝐜 𝐩𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐚́𝐩 𝐡𝐚𝐲

Để nâng cao khả năng "Học một biết mười", nâng cao hiệu quả học tập, sau khi các bạn làm xong 1 đề trọng điểm hoặc 1 đề khó, có thể tự mình ra đề, thử làm 1 số đề cùng loại, qua 1 thời gian làm lại đề đó, thử xem mình có làm được nữa không và làm có đúng không.

---------------------------------------------------------------------------------------------

⚡ Mọi người cứ cho mình nhận xét về phương pháp này nhé !!! Cảm ơn nhiều ạ! ❤️

~ Mẫn Nhiii ~

2
13 tháng 7 2020

ai đó gỡ khỏi câu hỏi hay r kìa bạn :v

14 tháng 7 2020

KO đc lên đâu, vì sẽ làm trôi CHH nhé