K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Chương 2:

Nhật Quân men theo ánh nhìn của cô nàng, bắt gặp một bộ mặt u ám tựa hồ như sắp giết người đến nơi.

Đúng lúc đó thì phục vụ quán mang kem lên.

Quân hờ hững lên tiếng:

“Tức giận thì có ích gì? Người ta nói đúng sự thật thôi mà.”

Thúy Kiều trừng mắt, giận dữ đập cậu ta mấy cái, sau đó quay sang nhìn Út Hiên, nhẹ giọng nói:

“Cậu đừng tức giận. Tên Quân này nói nhảm đấy. Mấy đứa kia ghen ăn tức ở nên mới nói sau lưng cậu như thế. Đừng để ý.”

“Bọn họ nói đúng mà. Mình đúng là thi đầu vào chả ra làm sao! Chẳng phải cậu xếp thứ năm, còn tên Quân kia đứng nhất đó sao?”

“Hả? Đứng nhất?” – Thúy Kiều kinh ngạc hỏi lại, sau đó quay sang nhìn Quân như nhìn vật thể lạ.

“Ừ, hôm qua mình thắc mắc nên mới chạy đi nhìn bảng điểm thi niêm yết ở trước phòng giáo vụ, mới thấy tên cậu ta xếp đầu tiên.” – Út Hiên ủ rũ nói.

Cặp mắt to tròn của Thúy Kiều giờ phút này mở ra hết cỡ.

“Mà sao cậu ngạc nhiên thế? Đừng nói là lúc mới vào trường cậu cũng không dám xem bảng điểm giống mình đó nha.” – Út Hiên thắc mắc nhìn Thúy Kiều.

“Ừ, mình cũng không xem. Xem xong sợ áp lực.” – Thúy Kiều buồn bã trả lời.

Quân nghe thấy thế thì liếc mắt nhìn hai cô gái trước mặt, cảm thấy đám con gái thật khó hiểu và vô vị. Cậu ta vừa múc kem ăn vừa tranh thủ thao tác trên máy game, lơ đễnh nói:

“Dùng phao nên điểm mới cao thế đấy.”

Út Hiên nhìn Quân, bĩu môi đáp trả:

“Nói không ai tin. Hừ”

“Không tin thì thôi.” – Quân nhếch môi.

Cuộc trò chuyện ở bàn bên kia dường như không hề bị ảnh hưởng bởi những tiếng nói nho nhỏ phía bên này. Nhóm bốn cô nàng vẫn thi nhau bình luận các thành viên khác trong lớp, chỉ có điều Tú Quyên dường như ít nói hơn hẳn ba người còn lại. Nào là chuyện bạn A học hành thế này, bạn B gia cảnh thế kia, bạn C con ông cháu cha gì đó đều bị lôi ra cả... Mãi một lúc sau, Nhật Quân dường như mất hết kiên nhẫn, cậu ta đứng lên đi vệ sinh. Khi đi ngang qua bàn bên kia, cố tình cao giọng nói:

“Muốn nói xấu người khác thì bữa sau tìm chỗ nào kín đáo một tý.”

Bốn cô nàng chỉ còn biết ngồi trơ ra như phỗng, mặt mày tái mét. Đến nỗi kem chưa kịp ăn xong đã vội vội vàng vàng tính tiền rồi nhanh chóng rời khỏi.

********

Nhật Quân không bỏ tiết nữa. Cậu ta lên lớp đều đặn, dù vẫn hay ngủ gục và lơ đãng trong giờ học nhưng rõ ràng là đã tiến bộ hơn rất nhiều so với hai tuần đầu tiên. Mà nếu quan sát kỹ thì tâm trạng cậu ta có vẻ cũng không còn tệ như dạo trước, giao tiếp nhiều hơn, thỉnh thoảng còn nhếch miệng cười, có thể coi như tạm thoát ra khỏi bộ dạng “người chết”.

Từ hôm bị Quân dọa cho một trận xanh mặt ở quán kem, nhóm bốn cô nàng Quyên – Long – Vân – Trâm dường như yên phận hơn trước, không còn trưng ra mấy bộ mặt vênh váo, đắc ý như mọi khi. Út Hiên và Thúy Kiều đều cảm thấy có chút hả hê. Chỉ có điều, người ta nói “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, chẳng bao lâu thì “bọn người thích nói xấu” cũng không còn chột dạ nữa. Đến một ngày kia thì có một chuyện ly kỳ khác xảy ra, làm cho toàn bộ sự chú ý trong lớp đều đổ dồn lên một nhân vật khác: Thanh Tâm.

Nói đến Thanh Tâm, cô nàng là người có tính cách hơi ẻo lả, ưa lãng mạn, sến súa, từ kiểu ăn nói đến cung cách đi lại đều vô cùng đỏm dáng, điệu đà. Một ngày kia cả lớp chuyền tay nhau bức thư tình mà Thanh Tâm viết cho lớp trưởng Tuấn. Mặc dù Út Hiên không tận mắt xem, nhưng theo như Thúy Kiều mô tả, thì lời lẽ vô cùng sướt mướt, rung động lòng người… Út Hiên nghe thế thì nổi da gà một chặp, thật không thể tin nổi ở tuổi này lại có người con gái mạnh dạn bày tỏ tình cảm đến như thế. Có điều, nếu tên Tuấn kia không chấp nhận người ta, thì cũng không cần phải đến mức đem thư tình của người ta đi rêu rao như thế chứ? Cũng thật là tội nghiệp cho Thanh Tâm.

Nghĩ nghĩ như thế cho nên trong buổi họp ban cán sự lớp sau giờ học hôm ấy, Út Hiên đã làm một việc hơi ngớ ngẩn: gọi Tuấn ở lại để nói chuyện riêng.

“Cậu tìm tôi có việc gì?” – Tuấn hỏi.

“Thật ra không phải việc của mình. Có điều, chuyện Thanh Tâm viết thư cho cậu… cho dù cậu không thích cũng không nên đem thư tình của người ta đi rêu rao khắp nơi như thế.”

Út Hiên nói nguyên một lèo, sau đó mới ngẩng lên nhìn Tuấn. Lâu nay cậu ta vốn “mặt lạnh” ít cười, nước da lại hơi đen nên nhìn vào sẽ khiến người ta cảm thấy có chút khiếp sợ. Nhưng nếu “can đảm” nhìn kỹ, khuôn mặt cậu ta nét nào ra nét nấy, tóm lại là, đẹp trai theo khuynh hướng nam tính, cuốn hút.

“Thư tình gì?”, Tuấn nheo mắt hỏi lại.

Út Hiên bắt đầu cảm thấy bực bội.

“Cậu còn giả vờ? Thư tình bạn ấy viết cho cậu hôm nay bị chuyền tay trong lớp, mọi người thi nhau đọc. Cậu là đầu sỏ mà còn làm như không biết?”

“Tôi thực sự không biết.” – Tuấn nói, hai hàng lông mày nhíu lại thật chặt.

“Ok. Không có gì, là tôi rảnh quá nên kiếm chuyện.”

Út Hiên tức tối quăng lại một câu rồi chẳng đợi cậu ta kịp nói gì, đùng đùng bỏ về.

Đúng là khi không lại mua mệt vào người, suốt trên đường về Út Hiên cứ thấy lấn cấn không yên ở trong lòng. Theo hiểu biết của nó về Tuấn suốt bao nhiêu năm nay thì cậu ta không phải là người nhỏ nhen và hèn hạ như vậy. Nhưng nếu không phải cậu ta, thì làm sao bức thư lại bị rêu rao khắp nơi? Càng nghĩ càng rối. Cuối cùng, nó quyết định không nghĩ nữa.

Ngày hôm sau, lúc Út Hiên bước vào lớp thì ngạc nhiên phát hiện có cái gì đó không được bình thường. Rõ ràng còn mười lăm phút nữa mới vào tiết, nhưng cả lớp đang ngồi im phăng phắc không một tiếng động. Lẽ nào đồng hồ bị hư? Út Hiên hồi hộp đưa mắt nhìn, phát hiện lác đác có vài ba chỗ trống, hiển nhiên là có vài bạn cũng chưa đến lớp giống mình. Mà người đang hầm hầm đứng trên bục giảng là ai thế kia? Tuấn mặt lạnh? Út Hiên lơ ngơ đi về chỗ ngồi trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, chẳng hiểu việc gì đang xảy ra. Mà sự chú ý lúc này đều dồn hết về phía chàng lớp trưởng mặt mày đen thui đang đứng trên bục nên chẳng còn mấy ai chú ý đến sự xuất hiện của lớp phó nhỏ bé.

Sau khi yên vị về chỗ, Út Hiên đưa tay khều vào lưng Thúy Kiều, thì thào hỏi:

“Có chuyện gì thế?”

Thúy Kiều quay đầu xuống, khẽ nói:

“Lớp trưởng đang điều tra xem là ai phát tán lá thư tình hôm qua.”

Út Hiên giật mình ngước lên nhìn Tuấn, trong tay cậu ta đang cầm một tờ giấy, đoán chừng chính là “tang vật” của vụ án. Lại liếc nhìn về phía Thanh Tâm, cô bạn tội nghiệp đang khoanh tay gục mặt trên bàn, chẳng buồn để ý gì đến diễn biến trước mắt.

Ánh mắt Tuấn lướt nhanh qua Út Hiên, sau đó cậu ta dõng dạc tuyên bố:

“Nếu vẫn không có ai đứng ra nhận, tự mình sẽ âm thầm điều tra. Có điều, nếu để mình tra ra được là người nào làm, mình sẽ trình lên cô chủ nhiệm để cô xử lý”, nói xong thẳng tắp đi về chỗ ngồi.

Út Hiên nghĩ bụng “Cậu ta cũng ra vẻ quá”, có điều xem tình hình thì có lẽ thực sự không phải do cậu ta làm. Rốt cuộc là ai?

Dù lớp trưởng đã chấm dứt buổi điều tra công khai nhưng lớp học vẫn chìm trong không khí ảm đạm, dường như không ai lên tiếng, thậm chí không dám thở mạnh. Út Hiên liếc nhìn sang bên cạnh, Quân khốn kiếp như mọi khi vẫn đang nằm lăn ra bàn, hoàn toàn tách biệt khỏi bầu không khí căng thẳng từ đầu đến giờ. Đến là ngao ngán với cậu ta, cả ngày chỉ biết ngủ, ngủ và ngủ.

Tan học trưa hôm sau, Út Hiên bất ngờ bị Tuấn chặn đường… ép đi ăn kem. Lại là quán kem “thị phi” quen thuộc, nó thầm nghĩ.

Hai người chọn một góc vắng vẻ ngồi xuống. Kem nhanh chóng được mang ra, Út Hiên phắn một cái đã ăn hết sạch ba viên kem dừa, vậy mà Tuấn vẫn cứ ngồi im bất động.

“Có chuyện gì thì cậu nói nhanh đi”, Út Hiên xưa nay vẫn luôn khó chịu mỗi khi đối diện với Tuấn, cũng chẳng rõ lý do vì sao.

“Về chuyện lá thư… tôi đã tìm ra người làm rồi.”

“Là ai?” – Út Hiên quả thực không thể kìm nén nổi sự tò mò.

“Thực ra, là bạn ấy tự tìm đến nhận lỗi. Tôi đã hứa là không tiết lộ với người khác. Cho nên…”

“Không thể nói cho mình biết chứ gì?” – Út Hiên trừng mắt hỏi lại.

“Đích thực không phải do tôi làm. Trong chuyện này có chút rắc rối.”

“Thôi được rồi. Kem cũng đã ăn xong, mình về trước đây.”

Út Hiên đứng dậy xách cặp đi thẳng ra xe đạp. Tuấn vội vội vàng vàng để lại một tờ tiền hai mươi ngàn lên bàn rồi tất tả đuổi theo sau. Nhìn thái độ gấp gáp của cậu ta, Út Hiên quả thật cảm thấy có chút buồn cười. Tuấn bước lại gần, nhỏ giọng nói:

“Chỉ nói cho một mình cậu biết thôi. Là Tú Quyên.”

“Ra là cậu ta, cũng chẳng có gì bất ngờ”, Út Hiên khẽ nhếch môi, “có điều, lá thư đó Thanh Tâm gửi cho cậu, Tú Quyên làm sao mà có được nó?”

“Thực chất tôi chưa hề đọc được thư. Theo như Tú Quyên nói thì cậu ta phát hiện lá thư để trong ngăn bàn của tôi, tự ý lấy đi, sau đó phát tán.”

“Thủ đoạn cậu ta cũng ngày càng hiểm ác thật đấy” - Út Hiên chỉ còn biết lắc đầu.

“Cậu phải hứa với tôi là không được nói cho bất cứ ai.” – Tuấn lạnh giọng nhắc lại.

“Được rồi, hứa mà. Thôi, mình về đây.”

Út Hiên nói xong đạp xe đi thẳng. Để lại Tuấn một mình đứng nhìn theo, đáy mắt trở nên sâu thẳm mơ hồ.

Út Hiên là đứa giữ lời. Thế nên nó luôn giữ kín câu chuyện nghe được từ Tuấn, mặt ngoài vẫn tỏ ra như không biết gì, thờ ơ nhìn vụ án dần khép lại trong im lặng. Có điều, hơn ai hết nó biết rằng, sau chuyện này, vết thương lòng để lại cho Thanh Tâm không phải là nhỏ. Cũng đồng nghĩa với việc, từ nay trở đi, ánh mắt mọi người trong lớp nhìn Thanh Tâm sẽ không còn đơn thuần như trước nữa. Chỉ là, ở cái lứa tuổi hồn nhiên mơ mộng này, can đảm bộc lộ tình cảm và thể hiện bản thân mình cũng không phải là một điều gì đó quá đáng. Ngược lại nếu không dũng cảm làm điều mình muốn, nhiều khi sau này nhìn lại, sẽ cảm thấy hối tiếc. Tuổi trẻ ngông cuồng, cũng chỉ có một thời mà thôi.

Điều duy nhất khiến Út Hiên cảm thấy thích thú sau chuyện này, đó là nó đã phát hiện ra một bí mật: Tú Quyên thích Tuấn. Đơn giản vì, xưa nay cậu ta vốn dĩ không hề để ý đến một nhân vật mờ nhạt trong lớp như Thanh Tâm. Dựa theo tính cách của cậu ta, trừ khi Thanh Tâm chạm vào điều “kỵ” của cậu ta, cậu ta sẽ chẳng bao giờ mất công bày ra mấy trò vớ vẩn này, thậm chí có khi sẽ coi Thanh Tâm như người xa lạ không đáng để nhắc đến. Thế nên, chỉ có một giải thuyết duy nhất là cậu ta thích Tuấn, nên đâm ra ghét những cô nàng dây mơ rễ má dính líu đến Tuấn. Nghĩ cũng hài thật, người ta thích ai, cậu ta cũng đâu có quyền gì mà ganh ghét, cậu ta cũng đâu phải là bạn gái của Tuấn đâu? Út Hiên càng nghĩ càng thấy buồn cười. Cô nàng Tú Quyên này, càng lúc càng xấu tính rồi, còn hơn cả ngày xưa…

“Đang trong giờ học mà ngồi cười ngờ nghệch như con điên thế hả?” – Quân nghiêng người sang, thì thào vào tai cô nàng ngồi cạnh.

Út Hiên giật bắn mình, sực nhớ ra vẫn đang trong giờ Lịch sử. Nó quay sang lườm Quân một cái, sau đó cúi đầu ghi chép theo mấy dòng chữ nắn nót trên bảng.

“Đoạn đó không cần chép, trong sách giáo khoa có hết”, Quân nói xong còn cười khẩy một tiếng ra chiều khinh thường.

Đúng là quá mất mặt, bản thân là Lớp phó học tập lại để một con “sâu ngủ” lười học nhắc nhở chuyện học hành. Út Hiên cảm thấy như bị sỉ nhục, nên không thèm trả lời, chỉ cắm cúi xem sách rồi vờ chăm chú nghe giảng. Nhật Quân bên cạnh khẽ nhếch môi, ý cười như có như không.

4
27 tháng 10 2017

truyện bạn hay thiệt

28 tháng 10 2017

Học 24h : - Truyện tên gì thế cậu ?

Qua truyện mới nha mn cô nàng cute Shinichi Kudo nguyen huong giang... Chương 1: Nó thu người lại, cố gắng ép mình, nép sát vào bên trong mái hiên để tránh những hạt mưa nặng trĩu đang thi nhau lao xuống giữa đêm. Sau lưng nó, cánh cửa im ỉm khép chặt. Phía trước hiển nhiên là một màn trắng xóa, mù mịt. Lâu lắm rồi ở cái vùng quê nhỏ bé này mới lại xuất hiện một cơn mưa dữ dội như thế… cơn mưa bất chợt giữa...
Đọc tiếp

Qua truyện mới nha mn cô nàng cute Shinichi Kudo nguyen huong giang...

Chương 1:

Nó thu người lại, cố gắng ép mình, nép sát vào bên trong mái hiên để tránh những hạt mưa nặng trĩu đang thi nhau lao xuống giữa đêm. Sau lưng nó, cánh cửa im ỉm khép chặt. Phía trước hiển nhiên là một màn trắng xóa, mù mịt. Lâu lắm rồi ở cái vùng quê nhỏ bé này mới lại xuất hiện một cơn mưa dữ dội như thế… cơn mưa bất chợt giữa một đêm hè! Bỗng dưng có cảm giác đầu óc như được nước mưa thanh lọc… trống rỗng, nhẹ tênh.

Bất giác nó co rúm người lại vì một cơn lạnh tê tái ập đến. Dù đã cố gắng hết mức có thể, đầu tóc và quần áo vẫn có vài chỗ bị ướt nhẹp vì dính nước mưa, cái lạnh dần dần thẩm thấu vào bên trong. Làn da và đôi môi mỏng manh sớm đã tái đi, thoạt trông nó vô cùng nhợt nhạt và tiều tụy. Giữa lúc nó đang gồng mình vòng tay ôm lấy hai bả vai để cố chống chọi với cái lạnh thấu xương thì “két” một tiếng, cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra.

Ngay lập tức, nó giật mình, hốt hoảng quay đầu lại nhìn. Đập vào mắt là hình ảnh một người thanh niên cao to, mặt mũi ưa nhìn đang giương mắt nhìn nó đăm đăm. Cậu ta vận quần kaki lửng đến đầu gối, phía trên kết hợp với áo pull rộng rãi, chiếc khăn tắm hờ hững vắt quanh cổ thõng xuống trước ngực, trên mái tóc màu hạt dẻ có những hạt nước đang lã chã rơi xuống. Nó có chút lúng túng, thừ người ra mất mấy giây…

“Có muốn vào trong trú mưa một lát không?”



Tựu trường đã được hai tuần nhưng Út Hiên vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với môi trường mới, thầy cô mới và bạn bè mới. Khác với mọi năm, năm nay học sinh từ các xã khác nhau đều tề tựu về học chung trường huyện nên lớp học của nó hiện giờ ngoài những gương mặt mà nó đã nhìn phát ngán suốt mấy năm cấp hai thì cũng có rất nhiều gương mặt mới. Lớp nó là lớp chọn của khối Mười nên tập trung toàn là những thành phần ưu tú đứng đầu của các xã. Nhưng trong số đó thì xã của nó vẫn chiếm số lượng nhiều hơn các xã khác, vì dù gì xã Trung cũng là xã trung tâm của huyện.

Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Út Hiên lại “bị” chọn làm Lớp phó học tập. Có lẽ cũng tại dân tình xã Trung chiếm đa số trong lớp, mà địa vị của nó ở trường cấp hai xã Trung thì khỏi cần phải bàn đến. Tính luôn cả năm nay thì là đã là năm thứ mười liên tiếp trong đời học sinh nó bị dính phải cái chức danh Lớp phó học tập. Dù đã cố hết sức từ chối và viện đủ mọi lý do để chuồn, cô giáo chủ nhiệm vẫn khăng khăng giữ nguyên quyết định. Đơn giản là vì “Đây là quyết định của số đông, không ai có quyền phản bác”. Làm Lớp phó học tập thì cũng thôi đi, nếu Lớp trưởng là một cậu chàng đẹp trai nào đó đến từ xã khác thì Út Hiên còn có chút vui vẻ mà tiếp nhận. Đằng này, Lớp trưởng không ai khác lại chính là cái tên Tuấn mặt lạnh – Lớp trưởng “như hình với bóng” của nó, cũng là thành viên cùng đội tuyển thi học sinh giỏi Toán suốt bốn năm cấp hai. Nói một cách dễ hình dung, thời gian chạm mặt cậu ta có khi còn nhiều hơn thời gian nó gặp ba mẹ ấy chứ. Quá kinh khủng! Quá nhàm chán!

Chuông hết tiết inh ỏi vang lên, cô giáo Công dân chậm rãi ôm cặp đi ra khỏi lớp, tà áo dài nhẹ nhàng phấp phới tung bay trong nắng sớm. Khung cảnh thật đẹp đẽ biết mấy, nếu không tính đến tâm trạng thất thường gần đây của Út Hiên. Nó chau mày, đưa mắt nhìn sang chỗ trống bên cạnh, Nhật Quân lại trốn tiết. Suốt hai tuần nay, ngày nào cậu ta cũng bỏ tiết đầu, mà không hiểu vì nguyên do gì, hầu như giáo viên cũng không mấy chú ý đến sự vắng mặt của cậu ta. Đang nghĩ ngợi thì Nhật Quân từ bên ngoài lất cất đi vào, trên tay chỉ mang đúng một quyển vở, còn có một cây bút vắt vẻo trên túi áo trước ngực. Ngoài ra chẳng có gì khác. Đúng là chưa thấy ai như cậu ta, đi học mà “oai như cóc”, người ngoài không biết còn tưởng cậu ta đến lớp dự giờ ấy chứ. Ánh mắt của Út Hiên từ đầu đến cuối đều dán lên trên người Nhật Quân, tâm tình nó lúc này có chút phức tạp.

“Cậu nhìn đã đủ chưa?” - Quân hỏi.

“À, vẫn chưa”, Út Hiên thờ ơ đáp lại, di chuyển tầm mắt xuống quyển sách đang đặt trên bàn.

Quân vào chỗ ngồi, tùy tiện thả quyển vở đánh “bộp” một cái rồi gục đầu xuống bàn, nhắm mắt… ngủ.

“Cậu ngủ nướng ở nhà còn chưa đủ hay sao mà lên lớp còn tiếp tục ngủ?”, Út Hiên có chút bực bội, xẵng giọng hỏi.

“Chưa đủ”, Quân trả lời gọn lỏn, mắt vẫn nhắm nghiền như người chết.

Thật sự không hiểu làm thế nào mà cậu ta được đưa vào lớp chọn. Chẳng phải ai cũng nói lớp 10A1 tập trung toàn là tinh anh, điểm thi đầu vào đều nằm trong top đầu của khóa hay sao? Nó càng nghĩ càng thấy chẳng đâu vào đâu, liền quay sang lật quyển sách Toán, đọc trước bài mới.

Năm phút giải lao vèo hết, cô giáo dạy Toán – cũng chính là cô chủ nhiệm ôm cặp đi vào. Ánh mắt cô đảo quanh lớp học, nhanh chóng phát hiện Nhật Quân đang nằm gục trên bàn không nhúc nhích. Út Hiên cũng quay sang nhìn, sau đó nhẹ tay hất cậu ta vài cái, vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Mãi đến khi cô Tuyết bước xuống, đưa tay gõ mấy cái lên mặt bàn, trầm giọng gọi “Nhật Quân” thì cậu ta mới lơ mơ ngóc đầu dậy. Đám bạn xung quanh hầu như đều đang cố nín cười để không phát ra âm thanh, có đứa còn khoa trương lấy tay bụm miệng… tất cả các ánh mắt đều dổ dồn về phía này để chờ xem chuyện vui. Nhưng khá bất ngờ, cô Tuyết chỉ nhỏ giọng nói “Trưa nay tan học em đến phòng giáo viên gặp tôi một lát”, rồi chậm rãi di chuyển lên bục giảng. Những ánh mắt hào hứng xung quanh tiu nghỉu cụp xuống.

Tan học, Út Hiên thất thểu thả bộ ra nhà xe, sau đó thong thả dắt xe ra khỏi cổng trường. Đúng lúc đó, một bóng dáng cao lớn từ phía sau vượt qua nó, chiếc xe đạp thể thao nhanh chóng phóng vèo đi, chỉ một lát đã không thấy tăm hơi. Đáng lẽ giờ này tên Quân nên ở trong phòng giáo viên gặp cô Tuyết mới đúng. Nó nghĩ nghĩ, chỉ còn biết lắc đầu. Cái tên nhóc này, còn dám lơ cả lời của cô giáo chủ nhiệm. Đúng là điên rồ.

“Út Hiên, đang nghĩ gì đấy?”

Nó giật mình quay lại, thấy Thúy Kiều đang dắt xe đứng bên cạnh, trên miệng để lộ một nụ cười vô cùng duyên dáng. Nhắc đến Thúy Kiều, không thể không nói, cô nàng này người cũng đẹp y hệt như tên gọi, đôi mắt to tròn vô cùng sắc sảo, lông mi dài cong vút, chiếc mũi cao cứ như được bà mụ nắn nót nặn ra, bờ môi mọng hồng hồng, tất cả mọi thứ đẹp đẽ cùng nhau kết hợp lại trên một làn da mịn màng không chút tì vết. Nếu không phải vì chiều cao chỉ hơn một mét rưỡi, thì vài năm nữa đi thi hoa hậu chắc chắn sẽ giật giải cao. Không chỉ đẹp, cô bạn này còn rất dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ, giọng nói vô cùng êm tai. Tuy mới chỉ quen nhau được hai tuần nhưng giữa hai người cũng bắt đầu có chút thân thiết. Ở trên lớp, Út Hiên ngồi ngay sau lưng Thúy Kiều. Thỉnh thoảng hai người thường chuyền tay những mẩu giấy nhỏ lên xuống để trò chuyện, giờ giải lao cũng hay tụm lại một chỗ. Trước đây, nó đã từng có một người bạn gái thân rất thân. Sau khi đổ vỡ, có những vết thương không thể nào hàn gắn, mà niềm tin đã mất đi, cũng không dễ dàng gì lấy lại được. Nhưng dạo gần đây, Thúy Kiều đã mang đến cho nó khá nhiều tình cảm ấm áp, nhiều cảm giác phức tạp đan xen. Út Hiên cũng không rõ lắm, có lẽ là, trái tim từng bị thương tổn đang dần dần xây dựng lại một niềm tin khác. Hy vọng mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp.

“Ừ, mình đang tính đi ăn chè nè. Đi không?”

Thúy Kiều nhoẻn miệng cười, gật đầu ngay tắp lự.

Sáng hôm sau Út Hiên vừa bước chân vào lớp đã bị hù giật mình. Nhìn về phía chỗ ngồi quen thuộc, thấy Quân đang uể oải nằm ườn trên bàn, nhưng điểm quan trọng ở đây là, cậu ta đã xuất hiện, không còn cúp tiết đầu nữa. Nó có chút không tin được, đứng nguyên một chỗ dụi mắt mấy lần, sau đó mới lật đật chạy lại chỗ ngồi của mình. Đúng là cậu ta, không sai, nó không có nhìn nhầm. Thúy Kiều thấy Út Hiên tới thì cũng quay xuống nháy nháy mắt, sau đó nói thầm bằng khẩu hình miệng “hôm nay có động đất”. Nó phì cười, tâm tình bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên.

Đột nhiên Quân ngóc đầu dậy, trố mắt nhìn nó, hỏi:

“Cười gì đấy?”

Út Hiên lại càng toét miệng cười không chút giấu diếm.

“Thích thì cười thôi. Ai cấm?”

Quân “hừ” một tiếng, sau đó quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Hôm nay quả là một ngày đẹp trời. Tất cả các tiết học, dường như tiết nào Út Hiên cũng thấy hứng thú, vô cùng hào hứng và tập trung nghe giảng. Đến nỗi Thúy Kiều ngồi trên phải lén lút chuyền xuống cho nó một tờ giấy nhỏ với nội dung “Có chuyện gì mà trông cậu vui thế?”. Nó đọc xong, lại thấy tâm trạng tốt hơn một bậc, liền viết vào đó “Tý đi ăn kem không? Mình mời”. Rất nhanh, nó nhận lại tờ giấy, trên đó có thêm một chữ “Ok”.

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Út Hiên quay sang bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:

“Tý nữa đi ăn kem không?”

Quân nhíu nhíu mày, hỏi lại:

“Hôm nay cậu trúng số đấy à? Vui vẻ cả buổi sáng rồi.”

“Kệ tui. Túm lại là cậu có đi không?”

“Nếu cậu muốn tốn tiền thì tôi cũng không từ chối. Đi.”

“Xì… nói cái kiểu…”

Đúng lúc đó một giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt ngang cuộc hội thoại đang dang dở:

“Út Hiên! Nhật Quân! Hai em đang xì xầm gì đó?”

Thôi xong rồi! Thầy Địa lý vốn được mệnh danh là “Sát thủ” của trường. Trong lòng Út Hiên thầm than một tiếng, sau đó chậm rãi ngước nhìn lên trên bục giảng. Ánh mắt của thầy Địa lý tựa hồ có thể bắn ra được tia lửa đang đăm đăm hướng về phía nó và Nhật Quân. Mặt Út Hiên nhanh chóng đỏ lên, đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng phừng đang lan tỏa trong không khí. Quân ngược lại vô cùng bình thản, từ tốn đứng dậy, nói:

“Thưa thầy, tụi em đang thảo luận về bài học”. Nói dối trần trụi! Út Hiên thầm nghĩ.

“Thế à? Thế tôi đang giảng đến đoạn nào rồi, em nói nghe xem”, rõ ràng là “Sát thủ” không hề tin câu giải thích phô trương, gượng gạo của Quân.

“Dạ, đến đoạn… các dạng ký hiệu được dùng trên Bản đồ, bao gồm ký hiệu hình học, ký hiệu chữ và ký hiệu tượng hình.”

Vài giây im lặng trôi qua.

“Được rồi, ngồi xuống đi.”

Út Hiên thở phào một hơi, chớp chớp mắt nhìn Quân, thấp giọng hỏi:

“Tài thật. Cậu có nghe thầy ấy giảng thật sao?”

“Không nghe gì cả”

“Thế sao cậu biết?”

“Liếc nhìn một đoạn trong sách giáo khoa, sau đó… đoán bừa”

“Cậu… thật là…”

Út Hiên lắc lắc đầu, dường như không tin nổi vận may của hai người lại lớn đến thế. Khoảng thời gian còn lại không còn cách nào khác, nó đành ngoan ngoãn ngồi nghe giảng từ đầu đến cuối không sót một chữ. Kể ra làm Lớp phó học tập cũng phải chịu không ít áp lực. Người bình thường vi phạm cũng không đến nỗi nào, nhưng nếu là Lớp phó học tập, y như rằng sẽ bị gắn cho cái câu “thân là Lớp phó học tập mà lại…”, sau đó dĩ nhiên hình phạt cũng nghiêm khắc hơn. Nó không muốn bị như vậy đâu.

Hết tiết, Út Hiên thu dọn sách vở chuẩn bị thẳng tiến đến quán kem thì bỗng nhiên Tuấn mặt lạnh thình lình xuất hiện.

“Út Hiên. Dạo này cậu có chuyện gì?” Tên mặt lạnh hỏi người ta mà chẳng khác nào công an lấy khẩu cung.

“Hả?”, Út Hiên lơ ngơ không hiểu.

“Thấy cậu học hành có vẻ không tập trung…”, nói xong còn cố tình liếc sang Nhật Quân một cái, ánh mắt không mấy thiện cảm.

Út Hiên trố mắt ngước lên nhìn, không hiểu hôm nay tên Tuấn này uống nhầm phải thuốc gì. Bình thường cậu ta rất ít nói. Suốt bốn năm cấp hai chạm mặt nhau vô số lần, nhưng hầu như hai người cũng chẳng nói với nhau được bao nhiêu câu, phần lớn cũng chỉ xoay quanh công việc của ban cán sự lớp. Nay đột nhiên cậu ta nhào đến tra hỏi vấn đề học hành, khiến nó cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“À… không có gì. Chỉ là mới vào học nên chưa kịp thích ứng thôi.”

“Ừ… Đừng để ảnh hưởng đến hình tượng của lớp”, nói xong cậu ta quay lưng đi thẳng một mạch.

Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Tuấn, Út Hiên cố gắng hít sâu một hơi để khống chế sự tức giận đang dâng lên trong lồng ngực. Cậu ta là cái quái gì mà dám nói như thế?

Thúy Kiều ở bàn trên tò mò quay xuống hỏi:

“Lớp trưởng có vẻ quan tâm cậu quá. Hai người học chung lớp hồi cấp hai đúng không?”

“Quan tâm cái khỉ khô gì”, Út Hiên bực bội lên tiếng, “cậu ta sợ mình làm ô uế cái chức danh Lớp phó học tập đấy.”

“Đi ăn kem được chưa? Lề mề quá!” – Quân nói chen vào với vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Ồ, Nhật Quân cũng đi sao?” – Thúy Kiều dường như rất phấn khích.

“Ừ, đi thôi!” – Út Hiên uể oải lên tiếng.

Ba người ra đến quán kem thì ai nấy đều mồ hồi mồ kê nhễ nhại. Đã sang tháng chín nhưng tiết trời vẫn còn nóng, nắng vẫn còn rất gay gắt, không mấy dễ chịu. Sau khi đến quầy chọn kem xong, cả ba lựa một góc vắng người khuất sau một gốc cây to ngồi xuống. Vừa yên vị chưa được bao lâu thì có một nhóm bốn cô nàng bước vào quán, trong đó có một người mà Út Hiên vô cùng quen thuộc. Vì ba người bọn họ ngồi ở một góc khuất phía bên này nên những người mới tới nếu không chú ý sẽ không nhìn thấy. Mà bốn người này, thật trùng hợp đều là thành viên của 10A1.

“Tú Quyên, hồi cấp hai học chung lớp với Út Hiên phải không?” – là giọng nhỏ Trâm xã Thượng.

“Ừ” – Giọng nói trong trẻo quen thuộc của Tú Quyên vang lên.

Bất giác Út Hiên cảm thấy có chút hồi hộp, thấp thỏm không yên. Thúy Kiều cũng đang dỏng tai lên nghe ngóng, còn Quân thì ngồi chăm chú ôm máy game chơi trò xếp gạch. Vô hình chung ba người bên này cứ ngồi trong im lặng, mỗi người một việc.

“Nghe nói hồi cấp hai nhỏ đó học giỏi lắm, năm nào cũng đứng đầu khối? Thi học sinh giỏi năm nào cũng được giải?” – một giọng nói khác vang lên, là My Long xã Ninh.

“Ừ” – Tú Quyên yếu ớt trả lời.

“Ôi giời, có ích gì. Chẳng phải cậu ta thi đầu vào chỉ xếp thứ mười một thôi sao? Cũng chẳng giỏi giang gì lắm đâu” – Giọng nói này vô cùng chanh chua, rõ ràng mang theo ý giếu cợt, khiêu khích. Là nhỏ Vân xã Hạ.

Út Hiên lặng lẽ nắm chặt hai tay, cơ hồ cảm thấy sắp nghẹt thở đến nơi. Thúy Kiều nhìn sắc mặt nó không được tốt, liền quay sang khẽ huých huých mấy cái vào hông Nhật Quân. Cậu ta lưu luyến rời màn hình máy game, ngóc đầu lên, nhướn mắt như muốn hỏi “có việc gì”. Thúy Kiều nháy mắt, hất mặt về phía chênh chếch đối diện.

4
27 tháng 10 2017

ok bnok, hay, mk sẽ ủng hộ

27 tháng 10 2017

hay

~ PHƯƠNG PHÁP HỌC TẬP HIỆU QUẢ CAO, GIÚP BẠN NHANH CHÓNG THÀNH "VUA HIỆU QUẢ" ~ I - Giới thiệu sơ qua: - Cách 1 ngày hoặc nếu rảnh thì ngày tiếp theo tớ sẽ làm thêm nhiều chủ đề và nhiều mẩu truyện về học tập: - Có thể áp dụng với nhiều môn - Những chữ in đậm là những mục quan trọng trong mẩu truyện - Vì không biết phương pháp học thì nên đăng trong box nào nên tớ đăng đại trong box Mỹ Thuật...
Đọc tiếp

~ PHƯƠNG PHÁP HỌC TẬP HIỆU QUẢ CAO, GIÚP BẠN NHANH CHÓNG THÀNH "VUA HIỆU QUẢ" ~

I - Giới thiệu sơ qua:

- Cách 1 ngày hoặc nếu rảnh thì ngày tiếp theo tớ sẽ làm thêm nhiều chủ đề và nhiều mẩu truyện về học tập:

- Có thể áp dụng với nhiều môn

- Những chữ in đậm là những mục quan trọng trong mẩu truyện

- Vì không biết phương pháp học thì nên đăng trong box nào nên tớ đăng đại trong box Mỹ Thuật ạ:(((((

- Mấy bạn có câu hỏi hay ý kiến gì về mẩu truyện thì bình luận ở dưới nha >~<

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

~ 10 PHÚT TỰ CẠNH TRANH VỚI CHÍNH MÌNH ~

Thứ 6 tuần trước, giáo viên giao cho rất nhiều bài tập, yêu cầu cả lớp trong 2 ngày cuối tuần phải hoàn thành, đến thứ 2 kiểm tra bài tập. Khi tiếng chuông vào lớp vang lên, tâm trạng Hàn Phong bắt đầu lo lắng và hỏi Lạc Lạc bạn ngồi cùng bàn.

- Lạc Lạc, cậu đã làm xong hết bài tập chưa?

- Làm xong rồi, sao vậy?

- Tớ vẫn chưa làm xong, lát nữa thầy giáo kiểm tra rồi, phải làm thế nào đây?

- Ể... Tại sao cậu chưa làm xong? Vậy bây giờ cậu nhanh chóng làm đi!

Hàn Phong ngượng ngùng đáp:

- Cuối tuần tớ ở nhà xem phim hoạt hình, nên bài tập vẫn chưa làm xong.

- Ở nhà tớ cũng xem phim hoạt hình, có phải cậu làm bài tập chậm quá không?

- Có lẽ vậy, tại tớ nghĩ có hai ngày cuối tuần, sẽ đủ thời gian làm bài tập. Thế nên tớ đã làm rất chậm, được một lát lại xem phim, nên bây giờ vẫn chưa làm xong.

- Hàn Phong, cậu như thế là không được rồi, đừng lề mề thế chứ. Thế này nhé, tớ dạy cậu một cách, lần sau nhất định cậu sẽ hoàn thành bài tập đúng hạn.

- Phương pháp tốt à? Phương pháp gì vậy, nhanh nói với tớ nào. - Hàn Phong không đợi được, hỏi.

Lạc Lạc vừa cười vừa nói:

- Ừ, phương pháp này gọi là "10 phút tự cạnh tranh với chính mình", nó có thể giúp chúng ta chữa trị thói lề mề.

- A? Thật không vậy? - Hàn Phong hiếu kì hỏi.

- Đương nhiên là thật rồi. Có muốn nghe phương pháp cụ thể không? Haha! - Lạc Lạc tinh nghịch nói.

- Ái chà, đừng nói lung tung nữa, mau nói đi nào!

- Thật ra phương pháp này cậu có thể hiểu như sau: Để không làm mất thời gian xem hoạt hình, khi cậu bắt đầu làm bài tập về nhà, thì hãy xem nó như 1 trận chiến, không được lơ là, dốc sức làm 1 mạch hoàn thành hết bài tập, những việc khác thì phải đợi trận đấu kết thúc thì mới làm. Các bước cụ thể như sau:

1. Mỗi lần dành cho bản thân mình 10 phút, để xem trong 10 phút đó cậu có thể làm được bao nhiêu và còn lại bao nhiêu. Lại cho thêm 10 phút nữa, để xem trong 10 phút này cậu tiến bộ hơn lần trước bao nhiêu. Cứ kiên trì như vậy, trong thời gian ngắn, cậu có thể hoàn thành được bài tập rồi đấy. Sau này cậu sẽ không còn lề mề, chậm chạp nữa!

2. Mỗi lần làm bài tập phải quy định thời gian, hết giờ thì phải dừng bút.

3. Trước khi làm bài tập, chuẩn bị các đồ dùng học tập như bút, tẩy và cả cốc nước nữa... Sau khi chuẩn bị xong tất cả các đồ vật cần dùng, hẹn giờ đồng hồ, chạy đua cùng thời gian, phải toàn tâm toàn ý tập trung làm bài, nhất định sẽ hoàn thành đúng thời gian.

- Wow! Lạc Lạc, cậu thật giỏi, sao cậu lại có phương pháp hay đến vậy?

- Đó là vì trước kia tớ cũng thường không làm bài tập theo đúng thời gian, mẹ tớ đã dạy cách đó, thế rồi tớ cũng không còn kéo dài thời gian làm bài tập nữa. - Lạc Lạc cười và nói. - Chẳng trách mỗi lần cậu làm bài tập đều vừa nhanh lại vừa tốt, hóa ra cậu dùng phương pháp này.

- Thật ra cũng không hẳn như vậy, mới đầu thì tớ cũng dùng phương pháp này, sau đó thì đã quen dần, tự nhiên tốc độ làm bài tập của tớ đã nhanh hẳn lên, bây giờ tớ làm bài tập cũng không cần hẹn giờ đồng hồ, tớ đều có thể hoàn thành bài tập trước.

- Wow! Thật là giỏi! Vậy sau này tớ có thể như cậu, sẽ có thời gian hợp lí để học bài và xem hoạt hình rồi.

- Ừ! Cậu có thể hiểu như vậy, có thể đem việc xem phim hoạt hình của cậu ra để làm động lực thúc đẩy cho việc làm bài tập của cậu, haha!

- Nói như vậy cũng đúng, hahha!

- Đương nhiên rồi. Nhưng giờ thì cậu tiêu rồi, thầy giáo xuống rồi kìa.

- Hả??? Bài tập của tớ...

#𝟑 𝐩𝐡𝐮́𝐭 𝐦𝐨̂̃𝐢 𝐧𝐠𝐚̀𝐲, 𝐡𝐨̣𝐜 𝐩𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐚́𝐩 𝐡𝐚𝐲

Các bạn có phải đang buồn phiền vì chưa làm xong bài tập về nhà không? Có phải đã từng bị giáo viên phê bình vì chưa hoàn thành bài tập? Nếu các bạn vẫn còn buồn vì điều đó, thì hãy áp dụng phương pháp này xem sao, tự định cho mình thời gian và tốc độ làm bài, như vậy trong quá trình đó, trong thâm tâm sẽ tạo ra một mục tiêu và động lực làm bài, bằng cách này, sẽ hoàn thành bài tập đúng thời gian quy định. Các bạn hay mau mau thử xem sao!!!

---------------------------------------------------------------------------------------------

Mọi người cứ cho mình nhận xét về phương pháp này nhé !!! Cảm ơn nhiều ạ! ❤️

~ Mẫn Nhiii ~

4
12 tháng 7 2020

TAT_Shiro Quen á??? Nghe đou cơ>?

Phạm Ngọc Thanh Trâm Ko bik nhưng nghe quen thoyy mờ. :(

CHAP 2: TÁI NGỘ (2) Cuối cùng cái lễ khai giảng ấy cũng kết thúc. Trong lớp học, Kim Ngưu đang ngồi ở một góc ăn snack chẳng để ý tới cô bạn vừa mới quen tên Song Ngư đang ngồi đọc tiểu thuyết ở bên cạnh. Cửa lớp mở. Sư Tử bước vào làm Kim Ngưu hết hồn. Sư Tử đùng đùng sát khí nhìn Kim Ngưu nhưng cuối cùng nó lại lẳng lặng về chỗ.(T/g: Chắc bé Ngưu lại đắc tội với Sư Tử rồi đây…). Một...
Đọc tiếp

CHAP 2: TÁI NGỘ (2)

Cuối cùng cái lễ khai giảng ấy cũng kết thúc.

Trong lớp học, Kim Ngưu đang ngồi ở một góc ăn snack chẳng để ý tới cô bạn vừa mới quen tên Song Ngư đang ngồi đọc tiểu thuyết ở bên cạnh. Cửa lớp mở. Sư Tử bước vào làm Kim Ngưu hết hồn. Sư Tử đùng đùng sát khí nhìn Kim Ngưu nhưng cuối cùng nó lại lẳng lặng về chỗ.(T/g: Chắc bé Ngưu lại đắc tội với Sư Tử rồi đây…). Một lát sau các sao còn lại mới lần lượt đi vào.

Bảo Bình vừa bước qua cánh cửa đã va ngay phải một người. Đó chính là…Song Tử. Hiện tại thì Song Tử đang đè lên người của Bảo Bình.

– Cậu không sao chứ? – Cự Giải và Xử Nữ vội chạy ra xem cô bạn hậu đậu này.

– Mình không sao – Song Tử từ từ đứng dậy.

Bây giờ, Cự Giải mới thấy Bảo Bình đang đứng dậy. Ngay lập tức Bảo Bình bị chị Giải quát:

– Này tên kia! Mắt anh để trang trí hả? Bộ không nhìn thấy bạn tôi đang đi ra hay sao mà còn đâm sầm vào nó. Tôi biết rồi nhá. Anh không chỉ là loại keo kiệt mà còn là một đứa háo sắc. Đồ dê xồm! Dám lợi dụng Song Tử ngây thơ à? Muốn làm gì?….

Bảo Bình vừa đứng dậy còn chưa biết đâu là trời đâu là đất vậy mà đã bị chị Giải tuôn một tràng (T/g: Khổ thân Bảo Bảo quá! Híc…híc Bảo Bình: Chỉ tại con t/g nên tui mới khổ như vậy nè! Vậy mà còn khóc được à! *tức giận* T/g: Em biết rồi…). Bảo Bình sau một hồi trấn tĩnh lại mới lên tiếng:

– Cậu không sao chứ?

– Mình…mình không sao – Song Tử thấy Bảo Bình quan tâm tới cô như vậy có chút xấu hổ.

– Không sao gì chứ?! – Cự Giải gầm gừ nhìn Bảo Bình – Đồ dê xồm!

– Dê xồm!? – Bảo Bình nhìn Cự Giải ngạc nhiên.

– Cậu ra đây – Chị Cua kéo bé Song ra đằng sau rối chỉ vào mặt Bảo Bình – Có tôi ở đây tôi cấm cậu động đến Song Tử của tôi. Cậu phải cách xa nó ít nhất là 5m.

– Điên! Làm sao cô có thể ép buộc tôi được. Tôi cứ thích ở gần cô ấy đấy! – Bảo Bình hét vào mặt Cự Giải.

– Trời ơi! Đừng có chia rẽ Romeo và Juliet. Họ là một cặp tình nhân mãi mãi thuộc về nhau – Song Ngư xúc động nói làm cho cả bọn sững người.

Romeo?

Juliet?

Mãi mãi thuộc về nhau?

Thiên Bình vô tay đôm đốp đưa cả bọn trở lại hiện thực.

– Cái gì mà Romeo với Juliet ở đây? – Xử Nữ ngơ ngác hỏi.

– Ý cậu ấy : Song Tử là Juliet; Bảo Bình là Romeo. Cự Giải đóng vai người trong gia đình của Song Tử chia rẽ hai người ấy – Ma Kết im lặng nãy giờ mới lên tiếng giải thích.

– Cái gì? – Cự Giải hét lên – Không thể như vậy được!

– Về chỗ đi

Cái giọng trầm trầm khiến cho người ta lạnh sống lưng này không ai khác chính là của Thiên Yết. Mọi người lẳng lặng về chỗ không nói thêm câu nào.

————-

Một cô giáo trẻ bước vào. Cô mỉm cười chào cả lớp:

– Chào các em cô rất vui vì được làm quen với các em. Tên cô là Christina. Cô vừa là giáo viên chủ nghiệm của các em vừa là cô giáo dạy tiếng Anh.

Nụ cười của cô đẹp tuyệt vời. Đôi mắt to màu xanh thẫm với mái tóc nâu nhẹ nhàng.

– Cô xinh quá! – Song Ngư nhìn cô giáo mơ màng.

– Hôm nay chúng ta chỉ làm quen thôi nhé! Ai trước nào?

– Em! – Sư Tử giơ tay – Em tên là Sư Tử. Rất mong được các bạn giúp đỡ. Có một điều các bạn cần lưu ý: Mình ghét nhất kẻ nào đó vì ăn uống mà bỏ rơi bạn bè * liếc Kim Ngưu*

Kim Ngưu nuốt nước bọt cũng không trôi.

Hội thoại ánh mắt của Sư – Ngưu

” Chỉ chờ có 8 tiếng thui mà. Làm gì mà giận dữ vậy? – Ngưu ‘thanh minh’ ”

” Chỉ có 8 tiếng? Cậu cứ thử đứng suốt 8 tiếng xem! – Sư ‘gào’ lên”

” Mà không thấy tui thì cậu về đi ai mượn đứng chờ làm gì? Hay là mải ngắm trai hử?”

” Ngắm trai đó! Có sao không? Tui sẽ xử cậu?”

Kết thúc hội thoại

– Sư Tử, em có thể chỉ người tiếp theo! – Cô Christina nói.

Dĩ nhiên là chị Sư chỉ định Kim Ngưu rồi. Ngưu đứng dậy cười tươi như chưa có chuyện gì:

– Chào! Mình là Kim Ngưu! Rất vui được làm quen với các bạn! Người tiếp là Song Ngư.

Song Ngư buộc tóc hai bên rất dễ thương:

– Mình là Song Ngư. Mình rất thích đọc tiểu thuyết. Bạn nào có nhớ cho mình mượn nhé!

– Mình có! – Thiên Bình mỉm cười nhìn Song Ngư.

– Cậu tiếp nhé!

– Mình tên là Thiên Bình. Cứ gọi mình là Tiểu Bình nhé! – Thiên Bình cười làm cho Song Ngư ngây ngất luôn – Romeo?

Một làn khói trắng tỏa ra tiếp đó là sự xuất hiện của Bảo Bình. Nhìn Bảo Bình có vẻ hơi hơi thảm hại nhưng vẫn rất cool.

– Tên mình là Bảo Bình không phải Romeo.

– Cậu tự nhận đấy chứ! – Thiên Bình nhún vai – Mình chỉ nói Romeo thôi mà!

– Bạch Dương! – Bảo Bình tức lắm nhưng không làm được gì nên gọi thằng bạn thân.

Bạch Dương đang ngồi ngắm Giải thì giật mình vội đứng dậy.

– Mình là Bạch Dương. Chào các bạn! Ờ…Juliet?

Song Tử vô tư đứng dậy:

– Mình là Song Tử. Chào!

Thấy Song Tử không phản ứng gì làm Bạch Dương mất vui.

– Cự Giải?

Cự Giải như biết trước được:

– Chào! Mình là Cự Giải. Mời cậu – Chỉ Xử Nữ.

Xử Nữ đang soi gương vội đứng dậy. Tiếp là…chỉnh lại tóc. Sau đó là…chỉnh quần áo. Kế tiếp là…soi gương lại…

1 phút sau…

Thấy mọi người nhìn mình Xử Nữ mới lên tiếng:

– Chào mọi người! Mình tên là Xử Nữ. Cậu! – Cô chỉ Nhân Mã.

– Hey everybody! Tôi là Nhân Mã. Bạn? – Nhân Mã chỉ Ma Kết.

– Tôi là Ma Kết. Rất hân hạnh được làm quen – Ma Kết lịch sự nói ( T/g: Đúng là con nhà thương gia.) – Thiên Yết!

Giờ mọi người mới để ý tới cái tên lạnh như băng ở dưới cuối lớp.

– Thiên Yết

Hai chữ? Nhanh gọn! ( T/g: Không hổ danh là Yết ca…* ‘xúc động’ *)

Cô Christina nhìn cả lớp một lượt. Cô nói:

– Cô sẽ phân công lớp trưởng và lớp phó – Cô rút từ túi ra một tờ giấy – Lớp trưởng là Sư Tử và lớp phó là Ma Kết.

– Thôi xong – Kim Ngưu lẩm bẩm.

————-

Giờ mới là lúc câu chuyện thực sự bắt đầu…banh

9
26 tháng 9 2017

hay!!!yeu

26 tháng 9 2017

Hay lắm... Có j tag tên mk nhé...

M.n ơi, giải lao chút đi Chương 01: Đãng trí ​Dưới áng mây trắng bồng bềnh trong gió, những tia nắng ấm áp khẽ chiếu xuống sân trường nội trú Ngôi Sao. Một ngày đầu tuần với niềm háo hức của tất cả mọi người. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên cạnh hàng cây phượng già ngày nào. Nhưng đâu đó, trên dãy hành lang, trong một lớp học, tiếng cãi nhau vẫn không ngừng tiếp diễn... “Tôi đã nói bao nhiêu lần...
Đọc tiếp

M.n ơi, giải lao chút đi

Chương 01: Đãng trí
​Dưới áng mây trắng bồng bềnh trong gió, những tia nắng ấm áp khẽ chiếu xuống sân trường nội trú Ngôi Sao. Một ngày đầu tuần với niềm háo hức của tất cả mọi người. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên cạnh hàng cây phượng già ngày nào.

Nhưng đâu đó, trên dãy hành lang, trong một lớp học, tiếng cãi nhau vẫn không ngừng tiếp diễn...

“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Cậu lau bảng kiểu này đấy hả?” Vân đang đứng trước cửa lớp chống tay cùng nét mặt hình sự hơn bao giờ hết.

“Nhiều chuyện.” Có vẻ như Phong chẳng buồn để ý đến sự tức giận của cô bạn lớp phó, cậu nằm vắt chéo chân trên bàn giáo viên mà thoải mái nghe nhạc.

“Cậu… Lớp trưởng Vũ Nhật Phong!” Ôi! Một tiếng hét với cường độ âm thanh bằng tiếng sấm sét giữa vũ trụ bao la. Tất cả học sinh cho đến giáo viên, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, ai nấy đưa đôi mắt kinh hoàng về phía cửa lớp 11 Toán.

“Trời ơi! Người ta đang ăn mà làm hết hồn hà. Kì quá đi.” Giọng nói nửa nam nửa nữ không lẫn vào đâu được của bà tám Chí Nam với biệt danh là Chí Nữ.

“Bình tĩnh nào! Qua đây ngồi với tụi tui.” Trúc và Trân sau một hồi cố gắng trấn tĩnh thì cũng chạy lại kéo Vân về chỗ ngồi.

Còn Phong vẫn thế. Cậu bạn biết trước được tình huống này nên đã mở tiếng nhạc to nhất có thể. Nở một nụ cười nửa miệng xen lẫn đắc ý, Phong đứng dậy tiến lại phía Vân và ngồi đối diện. Hai tay khoanh lại trước ngực, chân bắt hình chữ ngũ, đưa đôi mắt màu nâu đậm nhìn cô bạn của mình chăm chú.

Vân thì cũng chẳng khác gì. Một tay chống cằm liếc mắt qua Phong, một tay gõ lốc cốc trên bàn. Nhỏ vẫn thường làm như thế mỗi khi suy nghĩ điều gì đó. Đôi mắt đen láy nhìn Phong với ánh mắt dò xét. Cậu muốn làm gì đây?

Không đợi cậu lên tiếng, nhỏ liền mở miệng “ra lệnh”:

“10 giây để làm sạch cái bảng trên.”

Và tất nhiên, người lau không phải Phong mà là... Huy “kính cận”. Khuôn mặt nhăn nhó cùng nụ cười đau khổ, cậu bước lên bục với dáng vẻ ngơ ngác.

Lúc này, thành viên trong lớp cũng đã tập trung lại đông đủ. Đánh ánh mắt sang hướng khác tỏ ý không hài lòng, Vân đứng dậy đi về phía bàn giáo viên. Nhưng có cái gì đó cứ ở dưới chân cô nhóc. Thấy chút khó chịu, nhỏ ngước xuống nhìn xem. Rồi...

“Trời ơi! Rác!!”

Lập tức như một phản xạ có điều kiện, Vân quay sang nhìn Phong với đôi mắt hình viên đạn. Nhỏ biết chắc người bày ra trò này không ai khác ngoài cậu. Bao nhiêu giấy vụn, vỏ bánh kẹo,... đều đổ dồn dưới chân ghế Lam Vân. Mặt nhỏ bắt đầu đỏ lên vì tức giận, liếc Phong một cái sắc lẻm, máu đã lên tới đỉnh não, nó chạy lại bàn cậu rồi xắn tay áo lên.

“Á á á!”

Tiếng la thất thanh của Phong lại vang vọng tận mây xanh. Một hành động không mấy đẹp lắm với dáng vẻ của cô lúc này. Khuôn mặt thanh tú phảng phất chiếc mái ngố xinh xắn. Mái tóc đen nhánh hơi xoăn nhẹ được buộc lên cao. Tay đeo đủ thứ vòng đầy màu sắc. Đặc biệt, dáng người nhỏ nhắn của nó rất hợp với chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy sọc đỏ ngắn ngang đầu gối. Cô học trò nhỏ dễ thương trong mắt các giáo viên gần xa đang dùng tay bóp cổ một cậu lớp trưởng ngỗ ngược.

“Reng!”

Dù tiếng chuông đã vang lên báo hiệu tiết học đầu tiên bắt đầu. Nhưng nhỏ vẫn không buông tha cậu. Mặc cho mọi người có nhảy vào kéo ra cũng không nổi với sự “mạnh mẽ” được tiềm tàng trong cô – Một thiếu nữ mười bảy tuổi. Và chắc hẳn sẽ có người nghe đến câu: “Thiếu nữ là từ viết tắt của thiếu nữ tính.” Có lẽ đây là minh chứng cho câu nói ấy.

“Dừng lại hết cho tôi.” Kèm theo một tiếng đập bàn lớn. “Rầm!”

Do mải mê lôi kéo một sát thủ và một nạn nhân ra, nên chẳng ai để ý đến sự hiện diện của “Nga hổ báo” lúc này. Và tất cả đã nhanh chóng yên vị trên chiếc ghế thân yêu của mình. Không phải vì sợ bà cô già ấy mà là… vì mệt. Mệt đến bở cả hơi tai.

“Các em làm cái gì thế hả? Muốn loạn à? Bây giờ muốn học hay muốn xuống phòng giám thị ngồi?” Tuy đang mặc một chiếc áo dài màu tím rất thướt tha, nhưng giọng nói vẫn “dữ dội” như thường.

“Tùy cô ạ.” Các bạn rất chi là đồng thanh.

“Các... các... em...” Sự ngập ngừng, đứt quãng trong lời nói cũng đủ để biết rằng sự tức giận của cô đang đến mức độ nào.

Đâu đó là tiếng cười khúc khích của những cô cậu “học trò quỷ”.

“Rầm!”

Tiếc thương cho chiếc bàn giáo viên. Dưới nội công thâm hậu đã được “luyện ngày luyện đêm” ngần ấy năm cũng đủ để tấm gỗ vỡ làm đôi. Còn chiếc bàn thì... chỉ nứt nẻ tí thôi. Cầm chiếc cặp màu đen, cô bước ra khỏi lớp trong bộ dạng “mặt đỏ tía tai”.

Đợi bóng dáng ấy khuất khỏi sau dãy hành lang, bà tám Chí Nữ chạy về mà sự vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt. Xem như là trống tiết.

Nhưng thật sự mà nói thì lũ “trời ơi” này mặc dù có quậy đến đâu cũng không bao giờ đối xử với các thầy cô như vậy. Chỉ duy nhất có “Nga hổ báo” là ngoại lệ. Bởi cái tính khó chịu kiêm dữ dằn đây thì phải dùng đến giải pháp này mà “xử lí” thôi.

Sau vài phút im lặng đến kinh ngạc, thì Phong mới đưa tay ra hiệu. Vậy là đã hiểu.

Tấm rèm được kéo xuống, bao nhiêu cánh cửa sổ đều khép lại. Bây giờ cái lớp học chẳng khác nào một đám hỗn loạn, tiếng hét, tiếng nhạc,... Đối với phe Vân là một đống tạp âm khủng khiếp. Phong vẫn ngồi đó, mà nói đúng hơn là nằm trên bàn đưa hai tay gác lên trán. Hoàng Anh nhìn Vân mà thở dài thườn thượt. Không biết làm cách nào mà nhỏ vẫn cứ chăm chú vào cuốn tiểu thuyết trên tay. Quả là bái phục. Có lẽ một năm hai tháng sống chung với cái lớp này suốt rồi cũng quen.

Rồi cậu lại ngước nhìn lên trên, hai chị em sinh đôi Trúc và Trân. Có lẽ đặc điểm dễ nhận ra của hai người nhất là tính cách. Người chị Ngọc Trân thì dịu dàng, nhẹ nhàng và lặng yên. Trái ngược với cô em Ngọc Trúc với sự hồn nhiên, vô tư đến cá tính. Thêm một chi tiết nữa, tông màu của cô chị là trắng còn của cô em là đen.

Có những lúc tụi nó tự hỏi, sao tụi nó lại gặp nhau? Duyên phận chăng? Bởi không có lúc nào là không có tiếng cãi cọ. Từ chuyện nhỏ cho đến chuyện to, từ hiền cho đến dữ, không khí nơi đây luôn là sự ồn ào. Cũng như lúc này...

“Này này! Cậu vừa phải thôi nhá! Lấn qua bàn người khác mà còn nói nữa hả? Uống nước sao lại phun qua chỗ tui hả? Ướt hết áo tui rồi nè! Ôi! Mấy cái vòng tay tui mới mua nữa. Hức...” Thảo “điệu đà” đập bàn đập ghế và đập cả ai kia. “Bốp! Bốp!”

“Đau! Trời ơi tui nói xin lỗi rồi mà. Ai kêu tui đang uống nước bà gác chân lên người tui. Đồ... đồ...” Huy “kính cận” đau khổ la oai oái.

“Đồ gì? Hả? Tui gác thì sao?” Đôi mắt tròn xoe của nhỏ giờ lại thêm tròn hơn. Mặc kệ ai đó nhăn nhó đến phát tội, nhỏ vẫn dùng nội lực của mình mà đánh.

Duy Khang ngồi kế bên, vẫn thản nhiên như không. Cậu luôn là vậy. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì vẫn như vậy, lặng lẽ xem xét tình hình. Có thể nói, đây là một sự đặc biệt của riêng cậu. Rất đặc biệt.

“Reng. Reng.”

Tiết hai sắp bắt đầu. Chí Nữ vội chạy vào thông báo. Tất cả tạm gác trận hỗn chiến qua một bên, vì tiết này là tiết kiểm tra Sinh. “Phao”đã chuẩn bị đầy đủ. Sẵn sàng để... chép. Nhưng không phải ai cũng như “phe phái nhà lớp trưởng”, bên đội nhà lớp phó đều thuộc bài hết cả rồi.

Thầy Sinh bước vào lớp, nở một nụ cười thân thiện, bảo mọi người lấy giấy kiểm tra rồi từ từ viết đề lên bảng. Và một phát hiện...

“Ý chết! Quên mang cặp rồi.” Vân hoảng hốt.

Cả lớp cười lớn. Thật hết nói nổi với cô học trò đãng trí này. Thầy giáo cố nén một nụ cười, quay xuống nói:

“Em là học sinh có một không hai đó.”

“Hậu đậu đến thế là cùng.” Phong bình thản lên tiếng. Nhưng thật sự trong lòng cậu rất muốn cười phá lên. Nhưng lại sợ... mất “hình tượng” nên thôi.

“Hứ!” Nhỏ liếc xéo Phong một cái.

Rồi cũng bắt đầu làm bài. Cũng nhờ có Trân cho mượn cây bút và tờ giấy kiểm tra. Không thì tiêu mất.

Hết giờ học và cũng đến giờ ra chơi.

Cả lớp chạy tán loạn xuống căn tin. Riêng nhỏ thì xụ mặt xuống đi về kí túc xá để lấy cặp. Vừa bước nhỏ vừa tự rủa bản thân mình về cái tính hay quên trầm trọng. Lấy về xong, tâm trạng cũng đã thoải mái hơn nhiều, Vân tung tăng nhảy chân sáo về phía sân sau của trường. Một nơi mà nó rất thích. Bình yên và tĩnh lặng.

Đến nơi, khẽ đặt chân mình lên thảm cỏ xanh mướt, nhỏ thích thú nghịch những bông hoa. Nắng hôm nay rất dịu, đúng là mùa thu có khác. Một tiếng hát cất lên từ miệng nhỏ.

I believe I can love
You give me your loving care
I believe in what we are
I don't know where I would be
Without you staying with me.

Sometimes, I'm lost in misery
You will take me all the way, I'm not afraid
Oh, you and me, hand in hand
To everywhere amazing
Be my friend, oh friend
We are forever friends
Oh baby, you give me all the love I need
You are the only one.

I believe I can love
You give me your loving care
I believe in what we are
You will take me all the way, as day by day
Oh, you and me, hand in hand
To everywhere amazing
Be my friend, oh friend
We are forever friends
Oh baby, you give me all the love I need
You are the only one.

You will take me all the way, as day by day
Oh, you and me, hand in hand
To everywhere amazing
Be my friend, oh friend
We are forever friends
Oh baby, you give me all the love I need
You are the only one.

“Có vẻ như cậu rất thích đến nơi này nhỉ?”

Nhỏ thoáng giật mình và quay đầu lại.

2
23 tháng 10 2017

tuyệt

22 tháng 10 2017

M.n xem phần giới thiệu nha!

Một lớp học cực kì rắc rối…

Bao gồm hai mươi tám thành viên “quái dị”…

Bốn dãy nam và nữ đồng đều…

Được chia làm hai phe phái khác nhau…

Với nhiều tình huống dở khóc dở cười…

Từ học sinh cho đến giáo viên…

Tất cả đều phải bó tay…

Vũ Nhật Phong - Cậu lớp trưởng nghịch ngợm, ranh ma.

“Mọi người cứ tự nhiên mà quậy nhé!”

Trần Lam Vân - Cô lớp phó nghiêm túc, cứng đầu.

“Cậu nên nhớ mình là lớp trưởng đấy! Tôi bảo là dừng lại ngay.”

Và những học sinh đặc biệt khác…

“Trời ơi! Lại có chiến tranh nữa rồi.” Chí Nam bà tám.

“Cho tớ xin giây phút bình yên.” Hoàng Anh điềm đạm.

“Các cậu một ngày không gây là không ăn ngon hả?” Thanh Linh nhu mì.

“Từ từ mà đánh. Để mình soi gương tí.” Phương Thảo điệu đà.

“Sẵn sàng để chiến đấu.” Chị em sinh đôi Ngọc TrúcNgọc Trân.

“Chậc chậc!” Huy “kính cận” lắc đầu.

“Các em dừng lại hết cho tôi!” Cô chủ nhiệm lừng danh “Nga hổ báo.

“Không!”

Và liệu... Lớp 11 Toán sẽ tiếp tục ra sao trước công cuộc “chiến đấu” của hai vị thần Phong - Vân?

Mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào trong suốt quá trình học tập?

Ai có thể ngăn cản nổi được đây?

Đến giây phút cuối cùng, là nụ cười hay là nước mắt?

Là hạnh phúc hay là chia tay?

Mời mọi người tiếp tục theo dõi nhé!

(Sơ đồ lớp)

[​IMG]

Cậu luôn là tình yêu của tớ, Ran! Ran Mori Là một cô gái hiền lành, tốt bụng nhưng đôi lúc cũng khá dữ dằn. Đặc biệt cô rất giỏi võ Karate. Ba là một cảnh sát còn mẹ là một vị luật sư nổi tiếng. Bạn thân là Sonoko và Kazuha Kudo Shinichi Là một thám tử nổi tiếng của Nhật Bản. Khá lạnh lùng và trầm tính nhưng không muốn chịu thua bất cứ ai. Ba là tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng còn mẹ là một diễn...
Đọc tiếp

Cậu luôn là tình yêu của tớ, Ran!

Ran Mori

Là một cô gái hiền lành, tốt bụng nhưng đôi lúc cũng khá dữ dằn. Đặc biệt cô rất giỏi võ Karate. Ba là một cảnh sát còn mẹ là một vị luật sư nổi tiếng. Bạn thân là Sonoko và Kazuha

Kudo Shinichi

Là một thám tử nổi tiếng của Nhật Bản. Khá lạnh lùng và trầm tính nhưng không muốn chịu thua bất cứ ai. Ba là tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng còn mẹ là một diễn viên rất được yêu thích. Bạn thân nhất là Heiji

Kazuha

Là một người tinh nghịch và là bạn từ nhỏ của Heiji.Giống như Ran, cô cũng giỏi võ nhưng không phải Karate mà là Akido. Bố cô là một sĩ quan cảnh sát còn mẹ là nột trợ. Bạn thân là Ran và Sonoko

Heiji Hattori

Cũng là một chàng thám tử khá nổi tiếng ở Nhật Bản, hay trêu chọc Shinichi và Kazuha nhưng dĩ nhiên không có ý gì xấu. Là bạn từ nhỏ của Kazuha. Bố cậu là cảnh sát trưởng còn mẹ là nội trợ. Bạn thân nhất của cậu là Shinichi

Suzuki Sonoko

Là tiểu thư của tập đoàn Suzuki giàu có nhưng không kiêu căng mà còn khá vui tính. Bạn thân nhất là Ran và Kazuha

Chap 1: Học sinh mới
Reng reng reng-tiếng chuông vào lớp vang lên. Thầy giáo bước vào lớp:

-Cả lớp im lặng nào-Thầy nói to-Hôm nay lớp ta sẽ có một bạn học sinh mới,vào đi em.

Cả lớp đang hồi hộp không biết bạn mới như thế nào,thì...cửa mở ra,một bạn gái với nụ cười tươi trên môi bước vào


Cô tự giới thiệu:
-Xin chào các bạn. Mình à Mori Ran. Mình mới chuyển đến trường này thôi nên hi vọng các bạn xẽ giúp đỡ!
-Các em nhớ giúp đỡ bạn nhé. Giờ thì để coi,Ran ngồi chỗ nào nhỉ?-Nói xong,thầy giáo nhìn quanh cả lớp

Bọn con trai trong lớp đứa nào cũng muốn ngồi cạnh Ran cả. Thầy giáo nhìn xuống cuối lớp chỗ của Shinichi-cậu ta chẳng quan tâm gì đến cô bạn mới này lắm. Thầy nói:

-Ran này, em xuống chỗ cuối lớp kia ngồi nhé, bên cạnh bạn Shinichi ấy.

-Dạ?-Shinichi tỏ vẻ khó chịu-Sao em phải ngồi với con bé...à không,bạn này chứ?

Thôi nào Shinichi, Ran em xuống chỗ đó ngồi nhé!

-Dạ! Bằng giọng nhẹ nhàng Ran đáp lại.

Ran từ từ đi xuống. Shinichi dọn dẹp đống sách vở bề bộn trên bàn một cách khó chịu và bực tức. Ran thấy có lẽ mình không được lòng cậu bạn ngồi cùng bàn này lắm. Suốt buổi học, hai người không nói chuyện với nhau một chút nào cả. Im lặng một cách đáng sợ.


Nhân vật mới nè:
Kudo Yukiko:

Là mẹ của Shinichi. Một nữ diễn viên nổi tiếng với vẻ ngoài xinh đẹp và tài năng. Tuy là mẹ nhưng tính cách của cô rất vui tính và nghịch ngợm.
Chap 2: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
Hết tiết học:

Chào cậu,Ran! Tớ là Sonoko. Rất vui được gặp cậu!-Sonoko bước tới và chào hỏi Ran

-À,chào cậu-Ran mỉm cười chào lại

-Ừ,mà Ran nè, cái tên Shinichi đó tính tình hơi kiêu căng và là một tên ngốc nên hắn có nói gì thì cậu cũng đừng có quan tâm nha! Còn nếu mà hắn bắt nạt cậu thì cứ nói mình,mình sẽ cho tên đó biết tay liền.-Sonoko nói

-Ừm mình biết rồi,cậu đừng có lo. Mình có học karate mà. À, thôi tạm biệt cậu nha, mình phải rẽ qua hướng kia rồi.

-Ừ, tạm biệt, mai gặp lại nha!

Trong lúc đó thì Shinichi đã về tới nhà:

Mẹ à, con về rồi nè!-Shinichi nói

-Con về rồi hả? À mà Shinichi nè, tối nay mẹ thì phải qua Mỹ để tham gia đóng một bộ phim còn ba con thì phải qua Đức để phá một vụ án. Tối nay con ở nhà nha!-Mẹ Shinichi nói

-Dạ? Vậy là con phải ở nhà một mình sao? Như vậy thì chán chết-Shinichi tỏ vẻ chán nản và nói

Mẹ cậu mỉm cười và nói:

-Một mình đâu mà một mình. Hôm nay con của một người bạn mẹ sẽ đến ở nhờ nhà của chúng ta, cô bé cũng khoảng chừng tuổi con thôi, dễ thương lắm đó. Mẹ đã nấu sẵn thức ăn rồi, tối chỉ cần hâm lại là ăn được ngay

-Lại một con bé nữa sao? Mệt thật!Thôi con đi lên phòng đây!-Shinichi nói.

Lúc này, Ran bước vào nhà Shinichi. Cô nói:

-Dạ cháu chào cô! Cháu là Ran ạ!

-À, Ran đó hả? Vào đi cháu! Cô xin lỗi, tối nay cô và chồng cô phải đi nước ngoài để giải quyết một số chuyện, cháu ở nhà với con trai cô nha!

-Dạ, có gì mà phải xin lỗi cô. Cháu đến ở nhà cô, chắc là phiền gia đình cô lắm ạ!-Ran nói

-Phiền gì chứ, cả nhà đi hết, có cháu chắc con cô cũng đỡ thấy buồn-Mẹ Shinichi nói



-À để cô giới thiệu con của cô cho cháu biết. Shinichi ơi, xuống đây mẹ bảo!

Shinichi bước xuống nhà và nói:

-Chuyện gì vậy mẹ? Con đang nằm ngủ mà

-Đi học về là ngủ liền vậy? Xuống chào bạn một chút nào. Đây là Ran, con của bạn mẹ mà hồi nãy mẹ nói với con đó

Shinichi vừa mới thực sự tỉnh thì lại hoàn hồn:

-Sao...sao...sao cô lại ở đây chứ?

-Ơ... là anh sao?-Ran ngạc nhiên

Chap 3: Cô thật phiền phức
-Ơ, hai đứa biết nhau hả?-Mẹ Shinichi nói

-Con không muốn ở chung với cô ta đâu-Shinichi bực tức rồi chạy thẳng lên phòng.
Yukiko ngạc nhiên nhưng cũng không kém phần bực tức vì hành động của cậu con trai:
-Cái thằng bé này!-Rồi cô quay sang nói với Ran:
-Ran à, cô xin lỗi con nha, ko biết thằng bé bị sao nữa. À mà thôi, phòng của cháu ở trên tầng hai đó, cháu lên đó thay đồ rồi nghỉ ngơi cho khỏe đi.

Ran vẻ cảm thông nói:
-Dạ không sao đâu cô. Cháu không để ý đâu ạ.

Tuy nói là không để ý nhưng Ran thật sự rất buồn. Cô chẳng biết mình đã làm gì để rồi phải bị Shinichi ghét như vậy. Nhưng Ran chẳng thể hỏi cậu vì nếu gặp cậu bây giờ thì chắc chắn cô sẽ tự tạo thêm chuyện khiến Shinichi ghét cô hơn và chẳng thể sống yên ổn trong nhà đâu

Đến tối:
-Shinichi, Ran, ba mẹ đi đây. Ở nhà Shinichi nhớ giúp Ran nha!-Mẹ Shinichi dặn

-Dạ, cháu tạm biệt cô-Ran chạy ra nói

-Ừ, nếu mà thằng Shinichi nhà cô nó bắt nạt cháu thì khi nào cô chú về cháu nhớ nói cho cô chú biết đấy!

Ran nở một nụ cười dịu hiền và nói:
-Dạ vâng, cảm ơn cô vì đã lo lắng ạ!
Cánh cửa của biệt thự nhà Kudo cuối cùng cũng đã khép lại, cũng đã khá tối rồi mà từ chiều đến giờ cô vẫn chưa ăn gì khiến Ran bắt đầu thấy đói bụng nhưng cô phải gọi Shinichi xuống ăn thì mới có thể ăn được, lấy hết can đảm,Ran lên phòng Shinichi gõ cửa và nói
-Shinichi, cậu xuống ăn cơm đi

-Ai cho cậu gọi tôi là Shinichi hả?

-Ơ nhưng... cậu là Shinichi mà, không gọi là Shinichi thì gọi là gì chứ?

-Thì tôi đúng là Shinichi nhưng gọi bằng họ thôi, là Kudo, nhớ chưa?

-Ờ, tôi biết rồi. Mà thôi, cậu xuống ăn cơm đi

-Tôi muốn ăn giờ nào thì kệ tôi, cô xuống đi-Shinichi nói

Ran không còn cách nào khác nên đành xuống ăn một mình

Sáng hôm sau:

-Shini....à không Kudo, cậu dậy chưa? Xuống ăn sáng đi kẻo trễ giờ học bây giờ!-Ran lên phòng đánh thức Shinichi
Shinichi vẫn còn
trong giấc ngủ, nghe tiếng Ran, cậu nói:

-Cô phiền phức thật đó, làm gì mà kiểm soát tôi dữ vậy chứ. Mau xuống nhà đi để tôi còn ngủ nữa chứ

-Ơ, được rồi. Cậu mà trễ giờ học là tôi không chịu trách nhiệm đâu nha!

-Rồi rồi, tôi biết rồi
ĐỌC XONG CHO MK Ý KIẾNvui

3
14 tháng 8 2017

cũng hay đấy

14 tháng 8 2017

àk, mk đọc truyện này rồi, hay phết, ở wattpad đúng ko bn, có nhìu truyện kiểu này lémvuiyeu

Chương 4: Hình phạt​ “Giỏi nhỉ?” Tiếng thầy giám thị vang lên làm tụi nó giật bắn. Ngước những khuôn mặt “hồn nhiên, vô số tội” của mình lên, bắt gặp ánh mắt của bốn thành viên thân quen đang đau khổ, tuyệt vọng. Vân thở hắt ra. Cậu lớp trưởng tiến lên một bước định nói gì đó thì chợt có một bàn tay níu lại, là của Vân. Nhỏ khẽ lắc đầu tỏ ý muốn chịu trận. Phong nhíu mày nhưng rồi cũng...
Đọc tiếp

Chương 4: Hình phạt
“Giỏi nhỉ?” Tiếng thầy giám thị vang lên làm tụi nó giật bắn.

Ngước những khuôn mặt “hồn nhiên, vô số tội” của mình lên, bắt gặp ánh mắt của bốn thành viên thân quen đang đau khổ, tuyệt vọng. Vân thở hắt ra. Cậu lớp trưởng tiến lên một bước định nói gì đó thì chợt có một bàn tay níu lại, là của Vân. Nhỏ khẽ lắc đầu tỏ ý muốn chịu trận. Phong nhíu mày nhưng rồi cũng dừng lại, quay mặt sang hướng khác.

“Nói. Tối qua các anh chị đã đi đâu, làm gì? Ăn mặc kiểu gì quần rách áo thun đây.” Thầy cố gắng tra hỏi.

“Đi chơi, thưa thầy.” Chẳng có chút gì gọi là vẻ lo sợ, Phong nói thẳng ra với một khuôn mặt… “tỉnh như ruồi”.

“Ô hay! Trốn khỏi trường mà còn mạnh miệng gớm. Mỗi đứa chạy mười vòng sân trường ngay cho tôi. Khi nào chạy xong mới được ăn trưa. Nhanh.” Ông thầy tức đỏ mặt, hai bên tai xì khói ra lệnh.

“Nhưng tụi em còn chưa ăn sáng cơ mà thầy.” Trúc mếu máo.

“Tôi không cần biết.” – Nói xong, ông phủi mông quay đi không thương tiếc.

“Không công bằng, tối qua tụi tui ở nhà ngủ mà. Hức hức.” Hân, Châu, Khoa và Đạt dậm chân rầm rầm.

“Tui chưa cho mấy người ăn dép là may lắm rồi đấy! Đàn ông con trai đàn bà con gái gì đụng chút là khai đụng chút là khóc vậy hả? Dư hơi dư sức quá ha. Lo mà chạy đi. Tiền ăn trưa hôm nay bốn người liệu mà tự xử.” Phong bực mình hằn giọng rồi cũng “bắt chân” vào mà chạy.



Tại lớp học của 11 Toán.

“Áaaaaaaaaaaaaaa! Cái quái gì thế này?” Nga hổ báo như phát điên khi chứng kiến cảnh tượng trong phòng học.

“CÁC EM ĐÂU RỒI RA ĐÂY HẾT CHO TÔI!” Có một sự tức giận không hề nhẹ. Phải nói là khủng bố.

“Chuyện gì thế cô Nga?” Do sức chịu đựng của con người có hạn, đặc biệt là màng nhĩ, nên thầy giám thị đành xách dép lên tận lầu ba để “thăm hỏi”.

“Đám lũ quỷ đó đâu rồi thầy? Sao trong bàn giáo viên toàn rác thế này?” Lúc mở miệng, bà cô không quên chạy lại tặng vài cái “lắc miễn phí” cho ông thầy.

“Cô cứ bình tĩnh. Tụi nó đêm qua trốn đi chơi nên hôm nay bị phạt rồi.” Thầy vừa thở hổn hển vừa nói.

Buông cánh tay mình ra, bà cô quay lại nhìn bao quát lớp học. Sự trừng phạt chưa kết thúc ở đây…

Trong lúc đó, cả đám đang miệt mài lê lết từng bước chân nặng nhọc. Vừa đói vừa khát và còn vừa mệt mỏi. Nguyên nhân chính không hẳn là do chạy mà là… do cười. Cứ nghĩ đến cảnh tượng bà cô già la toáng lên thì tụi nó như muốn vỡ cả bụng.

“Nga hổ báo sẽ làm gì nhỉ? Hãy tưởng tượng xem vẻ mặt ‘đáng yêu’ của cô ấy khi nhìn thấy thành quả của chúng ta. Há há…” Chí Nam bà tám cất tiếng.

“Ôi giời! Đáng yêu cái nổi gì. Cậu có biết tui đã bị ám ảnh cái tiếng hét đó và nằm mơ thấy ác mộng biết bao nhiêu lần không? Cứ nghĩ đến là nổi hết cả da gà da vịt.” Hoàng Anh lên giọng kể lể.

“What the lợn? Hoàng Anh trầm tĩnh, dễ thương nhà ta hôm nay đã chịu mở miệng rồi sao? Cứ tưởng cậu là ‘thánh chịu đựng’ chứ? Hố hố…” Ngọc Trúc giả vờ che miệng hớn hở cười.

“Một nụ cười thiệt mất thiện cảm người nhìn, mất cảm tình người nghe.” Nhân vật nghìn năm băng tuyết cuối cùng cũng đã chịu tan chảy trước giọng cười của bạn Trúc nhà ta.

Và rồi, hai vận động viên điền kinh của trường đang chuẩn bị một cuộc đua Mèo bắt Chuột có một không hai. Khi Mèo là bạn áo vàng và Chuột là bạn áo xanh…

Quái lạ, quá quái lạ!

Chợt có tiếng ai đó vừa đáp đất rất “nhẹ nhàng”…

“Ui da!” Thảo điệu đà nhăn nhó mặt mày như sắp khóc.

“Lại chuyện gì nữa thế?” Phong quay sang “hầm hầm như thịt bằm nấu cháo”.

“Hu hu hu tui bị té rồi. Trật chân rồi.” Thấy bản mặt khó ưa của cậu nhỏ bật khóc ầm lên.

Một món quà nho nhỏ mà Phong gửi đến Huy, đôi mắt… hình chấm bi. Ý nhầm hình chấm than.

“Trời ơi! Leo lên tui cõng cho. Mệt quá!” Huy vừa nói vừa đau khổ cúi xuống cho Thảo trèo lên.

Một lát sau.

“Này! Làm gì cứ chọc chọc vào hông tớ thế?” Huy ngước mặt lên nhìn Thảo khó chịu hỏi.

“Hí hí.”

“Trời ơi! Con lạy má! Nhột!”

Huy gào thét lên còn Thảo chỉ mỉm cười thỏa mãn. Ai đời… Thật khổ, quá khổ cho cậu bạn bốn mắt…

Ngay thời khắc những tiếng cười reo vang, một góc khuất sau dãy hành lang dài, đâu đó là cặp mắt đang nhìn chằm chằm về phía chúng nó.

“Reng… Reng.”

Tuy hì hục hết cả năm tiết học nhưng cả đám chỉ mới “chiến đấu” được sáu vòng mà thôi. Tội nghiệp nhất không ai khác chính là Quốc Huy nhà ta. Cậu sắp ngất xỉu đến nơi rồi. Và…

“Áaaaaaaaa!” Tiếng của cô nàng nào đó trong lớp.

“Cái quái gì nữa vậy? Chỉ một phút nữa thôi có lẽ cậu lớp trưởng sẽ phát điên lên mất.

“Chết cái mông tui rồi. Thằng quỷ này! Sao đang cõng cái thả người ta xuống vậy nè?” Thảo rưng rưng nước mắt nghẹn ngào nói.

“Tại… Tại… Tui mệt! Hức… Bà ăn… ăn gì mà mập như con… heo vậy.” Huy tức tối càm ràm.

Một lần nữa chiến tranh lại xảy ra. Chỉ khác mỗi điều là hai thành viên này đang “trên cùng một chiếc thuyền”. Trận đấu khẩu không ngừng tiếp diễn cho đến tận 12 giờ trưa. Sân trường lúc này như rộng hơn gấp mười lần, không còn bóng dáng ai nữa. Ngoại trừ hai mươi tám con người đang ngồi bẹp dưới sân cỏ xanh mướt. Mỗi học sinh mỗi tâm trạng khác nhau. Vui vẻ, bực tức, mệt mỏi, giận hờn,… Thậm chí có cả… vô cảm. 11 Toán quả thật là nơi hội tụ những cung bậc cảm xúc “hỗn hợp” nhất.

Mải mê đùa giỡn, tắm nắng để quên đi cái đói, bóng dáng của người cô thánh thiện mà tụi nó thầm “tôn thờ” đang đứng trước mặt mà không hay.

“11 Toán! Các em đang làm gì đó?” Tiếng gọi thiết tha cùng câu hỏi ngọt ngào kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch thì cả đám mới chịu ngước đôi mắt “long lanh trái chanh” của mình lên nhìn.

“Tụi em bị phạt vì…”

“Cô ơi tụi em đói.” Linh chưa nói hết câu đã bị Trúc nhảy vào miệng ý muốn “chặn họng”.

Không cần hỏi cũng biết, cô Hải Đan đã đoán được lí do mà những cô cậu học trò thân yêu phải ra nông nỗi này. Nở một nụ cười an ủi, cô bước nhanh về phía căn tin để mua tạm thức ăn cho tụi nó. Cả đám mừng rỡ nhìn nhau cười híp mí.

Tại căn tin.

Bước vào trong, cô nhìn về phía bà bán hàng nhỏ nhẹ nói:

“Cho tôi hai mươi tám phần thức ăn nhanh.”

“Cho 11 Toán?” Đưa ánh mắt dò hỏi nhìn cô Đan, bà thắc mắc.

Cô khẽ gật đầu.

“Nhưng thầy giám thị đã nói, 11 Toán không được ăn trước khi xong hình phạt.” Bà phục vụ tỏ vẻ ái ngại.

“Đúng vậy.” Một giọng nói được phát ra từ phía cánh cửa lớn. Là cô “Nga hổ báo”.

Đưa đôi mắt bình thản về phía trước, cô Đan khẽ cười. Rồi cô quay lưng bước đi, đến trước mặt người vừa cất tiếng nói, không gian rơi vào im lặng.

“Đừng quên tôi là ai.” Câu nói trong trẻo vang lên, cô Đan đã biến mất trong ánh nắng trưa gay gắt. Để lại một đôi mắt ngơ ngác và một ánh nhìn căm phẫn.

2
23 tháng 10 2017

hay tuyệt

25 tháng 10 2017

Hay thế

Chương 02: Kế hoạch​ “Là cậu.” Vân cười nhẹ. “Không là tớ thì là ai?” Phong thản nhiên đáp rồi ngồi xuống cạnh nhỏ. Ánh nắng lúc này đã không còn đâu. Thay vào đó là cơn gió dịu nhẹ thổi bay những cánh hoa vươn mình lên cao. Có lẽ đây là lí do thu hút Vân và Phong đến nơi này. Một cánh đồng bồ công anh bao la nằm cạnh khuôn viên đầy những loài hoa nhiều màu sắc. Nhưng cả hai vẫn chọn nơi đây. Tuy nó không rực...
Đọc tiếp

Chương 02: Kế hoạch
“Là cậu.” Vân cười nhẹ.

“Không là tớ thì là ai?” Phong thản nhiên đáp rồi ngồi xuống cạnh nhỏ.

Ánh nắng lúc này đã không còn đâu. Thay vào đó là cơn gió dịu nhẹ thổi bay những cánh hoa vươn mình lên cao. Có lẽ đây là lí do thu hút Vân và Phong đến nơi này. Một cánh đồng bồ công anh bao la nằm cạnh khuôn viên đầy những loài hoa nhiều màu sắc. Nhưng cả hai vẫn chọn nơi đây. Tuy nó không rực rỡ như bao vườn hoa khác, mà nó lại có ý nghĩa riêng cho hai con người. Phong và Vân. Gió và mây.

“Sao không hát nữa?” Vừa nói cậu vừa thả người nằm dài trên bãi cỏ.

“Không thích.” Bỗng nhiên nhỏ hơi buồn mà không rõ lí do, thấy lòng chợt nặng trĩu.

“Nếu một ngày gió bay đi mà không cuốn mây theo thì cậu nghĩ sao?”

“Sao là sao?” Đôi mày nhíu lại, nhỏ hỏi với vẻ nghi hoặc.

Phong chỉ cười. Một nụ cười buồn. Không gian giờ đây rơi vào khoảng không của im lặng. Cả nhỏ lẫn cậu đều ngước nhìn lên bầu trời xanh biếc. Những đám mây lững lờ trôi cùng ngọn gió. Đâu đó vài cánh hoa bồ công anh nhẹ tênh như cố vươn mình đi đến một nơi thật xa xôi để tìm “chàng gió”.

Tiếng chuông của tiết học thứ ba vang lên.

Hai cô cậu thở dài. Khi vào học thì họ sẽ trở thành một con người khác.

Bước vào lớp, trận chiến lại tiếp tục xảy ra…

“Rầm!”

Âm thanh được phát ra từ bàn của Chí Nữ. Nhưng nguyên nhân lại là chị Ngọc Trúc nhà ta.

“Gan nhỉ? Ăn mà không rủ nha!” Trúc vừa nói vừa cố dành mấy gói bánh kẹo.

“Thì từ từ chứ. Chút vào lớp rồi ăn vụn mà.” “Cô nàng” cố chối cãi.

“Không được. Đưa tui ba bịch. Nhanh!”

“Không.”

“Rầm! Rầm!”

Vậy là nhỏ đuổi bắt Nữ chạy như điên. Hết va vào người này lại va vào người kia. Và…

“Áaaaaaaaaaaaaa!”

Tiếng hét của… cô hiệu trưởng. Lần này cả hai tiêu thật rồi.

“Các em… quá lắm đấy! Lên phòng hiệu trưởng ngay.” Bà cô quát trong sự tức giận đến cực đỉnh.

“Khoan đã, cô hiệu trưởng.”

Phong bước ra, tay bỏ vào túi quần, đôi mắt sâu ngước nhìn chằm chằm vào người cô già đáng kính. Chợt khuôn mặt bà tối sầm xuống, hiện rõ vẻ lo lắng, run sợ.

“Thôi được rồi. Tôi tạm tha cho các em.”

Nói xong bà vội vã đi nhanh về phía trước, không nhìn lấy ai một cái.

Phù! Cả lớp thở phào nhẹ nhõm. Cũng nhờ có đại thiếu gia Nhật Phong ra mặt, không thì hôm nay phòng hiệu trưởng đã đông nghẹt… các phụ huynh rồi.

Đánh đôi mắt thật sắc về phía Chí Nữ, cậu quay trở về chỗ ngồi của mình.

Nga hổ báo bước vào lớp chuẩn bị cho tiết học Ngữ Văn – môn học mà tụi nó như đang nằm trên mây. Sau khi ổn định vị trí, thì “Hằng Nga” nhà ta bắt đầu “hát ru” cho mấy “chú Cuội” ngủ.

“Các em có nghe tôi nói gì không thế?” Nét mặt bà cô bắt đầu biến sắc. Đầu tiên là màu đỏ.

“Lúc có lúc không ạ.” Đồng thanh tập hai trong ngày.

“Ô hay! Phải có hết hiểu chưa? Tập trung vào đi.” Sau đó là màu vàng.

“Chưa hiểu ạ.”

“Hừ!” Dần dần màu cam xuất hiện.

Vài phút sau, bỗng nhiên Hoàng Anh ho sặc sụa. Lí do là bị… mắc nghẹn. Ai bảo Chí Nữ nhét một đống bánh tráng vào miệng cậu làm gì. Mà là bánh tráng ớt nữa chứ! Trân đành đưa cậu chai nước suối uống đỡ.

“Lại chuyện gì nữa thế?” Bà cô quay xuống nhìn học sinh bằng khuôn mặt màu… lục.

“Ho mà cũng hỏi. Hí hí.” Có vài học sinh ríu rít ở bàn cuối.

Bà cô quay phắt lên mà không quên trừng tụi nó bằng đôi mắt gợn vài ngọn sóng màu xanh.

Đến tiết tư, nhân đến giây phút chuông reo cả lớp cố tình hò hét lên đủ kiểu.

“Đây vẫn là tiết của tôi. Trật tự đi.” Có lẽ do lấy hơi quá nhiều mà sau khi hét gương mặt bà trở nên tím đi.

Vậy là xong. Nhiệm vụ hoàn thành. Bảy sắc cầu vồng đã yên vị trên khuôn mặt hổ báo ấy. Đỏ, vàng, cam, lục, lam, tràm và tím. Cũng là nhờ phúc của các cô cậu trò “bé bỏng” mà bà đã trở thành người có thể biến đổi sắc mặt với sự “đa dạng và phong phú” rồi. Phải cảm ơn mới đúng chứ nhỉ? Tụi nó nghĩ vậy.

Tiết năm… trống tiết.

“Hoan hô!” Hạnh phúc nhất là đây, vui mừng nhất là đây.

Cả lớp tung tăng xách cặp đi về kí túc xá trong niềm sung sướng. Mấy ai biết rằng, bao nhiêu giấy rác đều được nhét lại trong… bàn giáo viên. Rồi ngày mai sẽ ra sao nhỉ?

…oOo…​


“Ô la la! Đến nhà rồi. Lướt facebook thôi. Tự sướng vài tấm mới được.” Chí Nữ hí hửng bước vào trong.

“Ê ê! Nhà ông bên kia nhá! Cảm nắng hả?” Thảo điệu đà chặn trước giường rồi lôi ra không cho cậu vào.

“Nhưng bên kia toàn là con trai không hà. Tui hông chịu đâu. Bên đây mới thực sự là nhà của tui.” Nữ nũng nịu. Có lẽ đây sẽ là biệt danh mới của cậu. À không của cô.

“Biến.” Trúc đá thẳng vào mông “nhỏ” mà không thương tiếc.

Nam đưa một bộ mặt đưa đám ra khỏi phòng. Ai bảo cậu là “Thế giới thứ ba” làm chi. Chứ thật ra cậu cũng xứng tầm làm hot boy lắm luôn ấy. Chỉ tiếc cho cái số phận đau lòng của cậu. Chắc là do “linh hồn nhập nhầm xác”.

Sau khi phái nữ đã tập hợp đông đủ, Thanh Linh mới đứng lên dõng dạc tuyên bố:

“E hèm! Tối nay chúng ta có một kế hoạch. Ai tham gia thì tốt, không tham gia thì câm. Hiểu chưa?” Kèm theo đôi mắt chớp chớp nhìn gian vô cùng.

“Kế hoạch gì nói nhanh đi chị hai.” Kỳ Lam lên tiếng.

“Là thế này.” Linh bắt đầu nhỏ tiếng đi.

Tại phòng của các “quý ông”.

“À à hiểu rồi.” Tiếng rì rầm dần tản ra.

Hoàng Anh lại thở dài. Từ hồi vào cái lớp này cậu đã nhanh chóng trở thành một ông cụ non mất rồi. Suốt ngày chỉ biết ủ rũ, mặt nhăn mày nheo hết chỗ nói. Kể cũng tội.

Một lúc sau, cả đám kéo nhau xuống phòng ăn. Hai mươi tám con người “quái đản” ấy vừa đặt chân vào cánh cửa là tiếng bàn tán lại cất lên.

“Ôi cái lớp học trời ơi lại đến rồi. Tránh xa ra mau.”

“Hơ hơ mà công nhận anh lớp trưởng đẹp trai quá à.”

“Trời ạ! Cậu thử đụng vào xem, coi chừng đó.”



“Cái lũ ruồi bọ dở hơi ăn không ngồi rồi này.” Trúc liếc đôi mắt tròn xoe của mình qua phía tụi nữ sinh lớp 11 Văn.

Đúng thật. Hình như cái lớp này kị môn Văn thì phải. Nơi đâu có Văn là nơi đó có đại chiến. Nể tình là lớp phó nên tụi nó chưa nhào vào xé xác Lam Vân và Kỳ Lam thôi. Suốt ngày cứ cầm quyển tiểu thuyết đi qua đi lại. Ngay cả ăn mà cũng mang theo truyện để đọc. Thế nên…

“Ý chết! Sorry nha!” Thảo ra vẻ ăn năn nói với Lam.

Nhỏ không nói gì vì thừa biết là cô bạn cố ý mà. Tự nhiên chai nước trên bàn đổ lên quyển sách của nhỏ thì quá vô lí. Cũng chằng vừa, Lam liền đợi lúc Thảo đang cúi xuống ăn thì lấy chân nâng bàn làm thức ăn văng lên tung tóe. Thế đấy! Chưa lúc nào mà mấy cô nàng của nhà này được bình yên. Luôn tìm cách để đối đầu nhau trong mọi hoàn cảnh. Như lúc này đây, bàn ăn của lớp chẳng khác gì một bãi chiến trường hỗn loạn. Vân và Trân lắc đầu ngán ngẩm.

Kết thúc bữa ăn, sau khi thành viên cuối cùng của lớp “dời gót ngọc” ra đi, học sinh của cả khối mới dám thở mạnh. Kiếp nạn “bị hụt đạn” ngày hôm nay cũng trôi qua suôn sẻ. Nhưng ngày mai thì chưa biết trước được gì.

Vẫn như mọi ngày, hai phe phái Phong và Vân được tách ra về chỗ cũ. Nhóm lớp phó ở phòng nữ, nhóm lớp trưởng ở phòng nam. Cả hai bên có thời gian là một buổi chiều để “họp nhóm”.

7 giờ tối.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ, kế hoạch “Leo rào đi chơi” chính thức bắt đầu.

6
23 tháng 10 2017

hay

25 tháng 10 2017

tuyệt vời

~ PHƯƠNG PHÁP HỌC TẬP HIỆU QUẢ CAO, GIÚP BẠN NHANH CHÓNG THÀNH "VUA HIỆU QUẢ" ~ 🌸 List: 👉🏻 10 phút tự cạnh tranh với chính mình 👉🏻 "Học một biết mười", Lâm Thiên không làm kẻ ngốc -------------------------------------------------------- ~ 3 PHÚT ĐỂ CỦNG CỐ ~ "Lăng Lăng sắp đến nhà rồi, còn ngủ gì nữa?" - Xe bus trên đường về nhà, Tần Phong và Lăng Lăng ngồi cùng nhau, Tần Phong tưởng Lăng Lăng đang...
Đọc tiếp

~ PHƯƠNG PHÁP HỌC TẬP HIỆU QUẢ CAO, GIÚP BẠN NHANH CHÓNG THÀNH "VUA HIỆU QUẢ" ~

🌸 List:

👉🏻 10 phút tự cạnh tranh với chính mình

👉🏻 "Học một biết mười", Lâm Thiên không làm kẻ ngốc

--------------------------------------------------------

~ 3 PHÚT ĐỂ CỦNG CỐ ~

"Lăng Lăng sắp đến nhà rồi, còn ngủ gì nữa?" - Xe bus trên đường về nhà, Tần Phong và Lăng Lăng ngồi cùng nhau, Tần Phong tưởng Lăng Lăng đang ngủ say nên đã thốt lên.

- Ui trời, Tần Phong, đừng có kêu lên như vậy, cậu đã làm mạch suy nghĩ của tớ xáo trộn lên rồi. - Lăng Lăng khó chịu, nói.

- Mạch suy nghĩ? Cậu đang nghĩ gì vậy chứ? - Tần Phong hiếu kì hỏi.

- Tớ đang nghĩ lại kiến thức hôm nay học, vẫn còn 1 chút chưa hiểu, cho nên mới ngồi nghĩ.

- Ồ! Kiến thức ngày hôm nay thì có gì đáng phải suy nghĩ chứ, về nhà xem lại cũng không muộn mà, trên xe chỉ có 1 chút thời gian, cậu có thể nghĩ ra cái gì? - Tần Phong nói với vẻ mặt không đồng tình.

- Đấy là mẹ tớ dạy đó, mẹ nói cách này gọi là "3 phút để củng cố", tớ thấy rất hữu dụng.

- Cái gì gọi là 3 phút củng cố hả Lăng Lăng, cậu có thể nói với tớ được không? Tớ cũng muốn biết.

- Đương nhiên có thể rồi, 3 phút để củng cố, đó là trong thời gian chúng ta đợi xe bus, đợi cầu thang máy, trên đường về nhà hoặc nằm trên giường, có thể dùng thời gian ngắn đó để suy nghĩ về buổi học ngày hôm nay, như vậy sẽ không mệt, mà thu hoạch cũng sẽ rất lớn.

- Thật không vậy? Tớ cũng muốn học, cậu nói cụ thể cho tớ biết đi.

- Ừ, 3 phút củng cố có 3 điều cần phải lưu ý. Thứ nhất là: Phải biết đọc thầm, có nghĩa là phải xem lại từng câu từng chữ thích hợp với những nội dung chúng ta vừa học xong. Thứ 2 là: Nghĩa thầm, đem công thức, khái niệm hoặc bài viết đã học ra nghĩ qua 1 lượt, phù hợp đùng dể học nhanh 1 lượng kiến thức lớn, tốc độ nhanh và chính xác. Thứ 3 là: Phải chú ý đến tốc độ nhớ lại bài, khi nhớ về kiến thức thì nhất định phải chú ý đến khống chế tốc độ. Những kiến thức mà mình đã nắm khá vững rồi thì có thể lướt qua, chỗ nào không nắm được thì có thể ngừng lại một chút để suy ngẫm, như vậy dễ dàng kiểm tra, bổ sung được những kiến thức chưa được nhập tâm… - Không đợi cho Lăng Lăng nói xong Tần Phong đã cắt ngang lời.

- Lăng Lăng, đây đều là những phương pháp mà cậu dùng hằng ngày phải không? Sao kỳ lạ thế, như kiểu muốn nắm bắt thời gian học, sợ lãng phí từng giây từng phút vậy?

- Ê… Tần Phong, có phải cậu nghĩ rằng học là không cần như vậy, dù sao thì vẫn còn nhiều thời gian để học phải không?

- Ừ, dù sao thì cũng có rất nhiều thời gian học, xem ra cách học của cậu rất là mệt, mỗi ngày đi học về lại còn phải nghĩ về chuyện trên lớp.

- Cậu chưa từng nghe câu này sao “Biển học vô bờ” và “Lội thuyền ngược dòng” sao?

- Tớ chưa từng nghe thấy bao giờ, có ý nghĩa gì vậy? - Tần Phong ngỡ ngàng hỏi.

- “Biển học vô bờ”, có nghĩa là việc học tập không bao giờ kết thúc cả, nên nỗ lực không ngừng. Và câu “Thuyền lội ngược dòng” nói về việc học cũng giống như đi thuyền ngược nước, nếu không cố gắng thì sẽ bị đẩy lùi về phía sau. Giống như chúng ta vừa học kiến thức xong, nếu cậu không suy nghĩ và xem lại bài, thì rất nhanh quên.

- Hả? Những câu này cậu đều học từ đâu vậy? Nghe rất có lý!

- Những câu này đều do người thế hệ trước nói, rất có ý nghĩa đấy, chúng ta cần phải học tốt, mai sau mới có thể trở thành người có ích được.

- Ừ, có lý, vậy sau này tớ cũng phải duy trì trạng thái học tập như cậu.

- Không cần phải như vậy, nếu lúc nào cũng đều duy trì trạng thái học như thế, cậu sẽ chịu không nổi, và người khác cũng sẽ chịu không nổi.

- Vậy tớ phải làm thế nào?

- Cách mà tớ vừa nói, thì sau khi học xong môn học nào, cậu hãy nhớ lại 1 lượt, tìm những chỗ nào không hiểu lắm, rồi dần dần giải quyết. Chứ đâu có bảo cậu từng giờ từng phút đều phải nghĩ tới việc học.

- Ồ, tớ biết rồi, chỉ cần mỗi ngày xem lại 1 lượt kiến thức đã học là được, hihi.

- Ừ, đúng rồi, phải như vậy. Và phải ghi nhớ, chỗ nào không hiểu thì cần phải làm rõ để hiểu, như vậy thì việc học mới tiến bộ được.

- Ừ, tớ hiểu rồi, về nhà tớ sẽ thử phương pháp này xem sao!

- Tại sao lại phải để về nhà, bây giờ cũng có thể được mà?

- Bây giờ hả? Vậy thì tớ xuống xe rồi nói tiếp. - Tần Phong nói xong liền xuống xe.

- Tần Phong, đến bến xe rồi mà cậu không bảo tớ à? Này, đợi tớ với… - Lăng Lăng vừa nói vừa đuổi theo.

#𝟑 𝐩𝐡𝐮́𝐭 𝐦𝐨̂̃𝐢 𝐧𝐠𝐚̀𝐲, 𝐡𝐨̣𝐜 𝐩𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐚́𝐩 𝐡𝐚𝐲

Có phải các bạn cảm thấy không nhớ chắc được những kiến thức học qua rồi không, sau khi chơi đùa xong thì những thứ đã nhớ càng ngày càng ít? Thật ra đa số các bạn đều rơi vào tình trạng này. Các bạn có thể làm theo phương pháp của Lăng Lăng nói, mỗi ngày cần phải nghĩ lại 1 lượt những kiến thức đã học, như vậy cũng tương đương với việc nhớ 2 lần, sẽ rất khó quên. Các bạn mau mau thử xem nhé!

------------------------------------------------------------------------------------------

⚡ Mọi người cứ cho mình nhận xét về phương pháp này nhé !!! Còn bạn nào muốn mình ra thêm phương pháp nào dễ học hơn hay là phù hợp với môn nào đó thì cứ bình luận ở dưới nha ~ Cảm ơn nhiều ạ! ❤️

~ Mẫn Nhiii ~

1
14 tháng 7 2020

Đặng Khánh Linh Okeyyy bạn!!!

14 tháng 7 2020

Đặng Khánh Linh Bạn muốn hc tốt Văn hơn phần nào????

8 tháng 10 2017

Tớ thích cậu=)

8 tháng 10 2017

Hay, viết nhìu nhìu mấy câu này nhoa, bn j đó ơi