K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

8 tháng 7 2023

kb đi thì giúp

gửi rồi đó

 

8 tháng 7 2023

hảo hảo

I remember that when I was in 5th grade, my class was good at studying, reacted aggressively in all activities of the school so it was very popular with teachers and friends. In grade 5, the exam that we are most interested in is the excellent student exam. I have chosen to send gold to send the task of taking good students. I have to say I was proud and proud to do so. And I know that besides me, there is no one qualified to take this exam. At that time, I was a smug little girl, always...
Đọc tiếp

I remember that when I was in 5th grade, my class was good at studying, reacted aggressively in all activities of the school so it was very popular with teachers and friends. In grade 5, the exam that we are most interested in is the excellent student exam. I have chosen to send gold to send the task of taking good students. I have to say I was proud and proud to do so. And I know that besides me, there is no one qualified to take this exam. At that time, I was a smug little girl, always thought I was good and despise the people around. Ms. Thu enthusiastically study for me, I also try my best to study under the guidance of her.



Two days before the exam I allowed myself to rest for the day with the most comfortable spirit. I am very confident in what I have learned. On the day of the competition everyone happy to wish me success, won high. I completed the excellent essay for Literature, but Mathematics was a terrible failure. The best thing I can do is not to do it, because I volunteered to ignore it because I thought it was too simple to put on a good student exam. I lost my spirits from that moment, suddenly all the knowledge in my head flew away, I can not remember anything anymore. Even if I try my best, I can not regain my composure. And then I knew that I would not get any awards in this competition. Every wish, expectation of everyone or myself, all the smoke.

I step out of the examination room with a somber face, I do not want to meet anyone, just want to hide all the most is Ms. Thu who dedicatedly told me. I still remember as she wrote: "Whatever form of paper, whether hard or easy you must also scrutinize, do not subject yourself to any offline," she repeats it over and over again. many times. However, just because of the subjectivity, just because of arrogance, self-thinking good giang has made every hope of her break. I know how to face her, tell her how disappointing results this time.

The next day I always tried to avoid her, I was afraid to face, to explain to her, I was afraid to look her sad eyes. But I could not avoid it, that day, when she finished school she called me back to class. It was a talk that I would never forget the words she said later, the words she taught:

- Yesterday, she received the results of the excellent student exam, the subject children do very well by 9 points, but Math is too bad. I know your exam this time is not good since you left the examination room. But can you tell me why, math is so bad? She knows how good she is, she believes she can do well. So that…

"Your child, your child did not review you part ... I ... I ... really sorry for you. I am very angry with myself. Angry because of subjective self, has made her and everyone disappointed, ...

I sobbed, sorry for you, to say that my heart felt so much lighter. Listening to my words, she patted her shoulders lightly, hugging me to say,

- Keep your daughter quiet. Every one of us has been wrong, everybody has stumbled. The most important thing is self-perception and modification. I hope this will be a lesson that you will remember forever, so that whatever you do, whether large or small, you need to be careful, careful not to be subjective. Because just a minute of subjective, the consequences will not be unexpected.

I listened attentively as I swallowed her words. That was the first time I realized that just because a minute of negligence, your subjectivity affects so many people. It has happened for a long time but it will be a lesson for me: in anything that is not subjective, careful, meticulous, effort, try not stop.

0
7 tháng 1 2022

Mọi người đều có sở thích riêng của họ. Và sở thích của tôi là vẽ. Tôi nghĩ cuộc sống của tôi sẽ thật tẻ nhạt nếu không có bức tranh. Tôi bắt đầu học vẽ khi mới 7 tuổi. Người nhận ra tài năng hội họa của tôi là cha tôi. Bố đã gửi tôi đến các lớp học vẽ ngay sau đó. Với năng khiếu bẩm sinh và sớm được tiếp xúc với hội họa nên năng khiếu vẽ của em hơn hẳn các bạn cùng trang lứa. Tôi sẽ vẽ lại những điều thú vị mà tôi gặp hàng ngày. Khi có thời gian, tôi sẽ vẽ chân dung những người tôi yêu quý và tặng họ. Mọi người đều yêu thích những bức tranh tôi vẽ. Vẽ tranh giúp tôi cảm thấy mất hứng thú và mệt mỏi. Tôi có thể ngồi cả ngày trong phòng và vẽ bất cứ thứ gì mình muốn. Vẽ tranh giúp tôi giải tỏa căng thẳng và yêu đời hơn. Nhìn thấy những màu sắc rực rỡ khác nhau khiến tôi cảm thấy như cuộc sống của tôi ngập tràn màu sắc. Hội họa là một phần của tôi. Tôi nghĩ tôi sẽ theo đuổi nó cho đến cùng.

7 tháng 1 2022

Mọi người đều có sở thích riêng của họ. Và sở thích của tôi là vẽ. Tôi nghĩ cuộc sống của tôi sẽ thật tẻ nhạt nếu không có bức tranh. Tôi bắt đầu học vẽ khi mới 7 tuổi. Người nhận ra tài năng hội họa của tôi là cha tôi. Bố đã gửi tôi đến các lớp học vẽ ngay sau đó. Với năng khiếu bẩm sinh và sớm được tiếp xúc với hội họa nên năng khiếu vẽ của em hơn hẳn các bạn cùng trang lứa. Tôi sẽ vẽ lại những điều thú vị mà tôi gặp hàng ngày. Khi có thời gian, tôi sẽ vẽ chân dung những người tôi yêu quý và tặng họ. Mọi người đều yêu thích những bức tranh tôi vẽ. Vẽ tranh giúp tôi cảm thấy mất hứng thú và mệt mỏi. Tôi có thể ngồi cả ngày trong phòng và vẽ bất cứ thứ gì mình muốn. Vẽ tranh giúp tôi giải tỏa căng thẳng và yêu đời hơn. Nhìn thấy những màu sắc rực rỡ khác nhau khiến tôi cảm thấy như cuộc sống của tôi ngập tràn màu sắc. Hội họa là một phần của tôi. Tôi nghĩ tôi sẽ theo đuổi nó cho đến cùng.

Các bạn giúp mình dịch bài này sang tiếng anh mà không dùng google dịch nhé Food Cravings: They're All in Your Brain We have all been there. It's 3 o'clock and you've been hard at work. As you sit at your desk, a strong desire for chocolate overcomes you. You try to busy yourself to make it go away. But it doesn't. In fact, the more you try to NOT think about a square of deep, dark chocolate melting in your mouth, the more you want it. You can even smell it! Here is...
Đọc tiếp

Các bạn giúp mình dịch bài này sang tiếng anh mà không dùng google dịch nhé

Food Cravings: They're All in Your Brain

We have all been there. It's 3 o'clock and you've been hard at work. As you sit at your desk, a strong desire for chocolate overcomes you. You try to busy yourself to make it go away. But it doesn't. In fact, the more you try to NOT think about a square of deep, dark chocolate melting in your mouth, the more you want it. You can even smell it!

Here is another scenario. Perhaps you are not feeling well. You’re coming down with a cold and feel rundown. The only thing you want to eat is a big, bowl of chicken soup, like your mom used to make when you were sick as a child.

A food craving is a strong desire for a specific type of food. And they are normal. Most people have them even though what we crave might be different. One person might crave sweet chocolate, while another might crave salty potato chips.

1
2 tháng 4 2018

Sự thèm muốn đồ ăn: Tất cả ở trong não của bạn

Chúng tôi đã có mặt ở đó. Đó là vào lúc 3 giờ và bạn đang làm việc. Khi bạn ngồi ở bàn, một sự thèm muốn mạnh mẽ về sô-cô-la. Bạn cố gắng làm chính mình bận rộn để điều đó biến mất. Nhưng điều đó không thể được. Thực tế, bạn càng cố gắng để không nghĩ về một miếng sô-cô-la đen đang tan chảy trong miệng của bạn, thì bạn càng muốn nó. Bạn thậm chí còn có thể ngửi thấy nó!

Đây là một tình huống khác. Có lẽ bạn đang cảm thấy không tốt. Bạn đang bị cảm lạnh và cảm thấy tụt dốc.Thứ duy nhất bạn muốn là ăn thật nhiều, một tô súp gà, như mẹ của bạn của bạn đã từng làm khi bạn bị ốm vào lúc nhỏ.


Thèm ăn là sự mong muốn mạnh mẽ đối với một loại thực phẩm cụ thể. Và chúng vô cùng bình thường. Hầu hết mọi người đều trải qua chúng mặc dù những gì chúng ta khao khát có thể khác nhau. Một người có thể khao khát một thanh sô cô la ngọt ngào, trong khi một người khác có thể ao ước món khoai tây chiên mặn.

This passage contains ten mistakes. Each line has one, underline it and write the correct one in the numbered space. 0 is done as an example. (Đoạn văn sau đây có 10 lỗi sai. Mỗi dòng có một lỗi, gạch chân và sửa lại nó vào chỗ trống. 0 là một ví dụ)Dear Peter,I am a student in grade six in a school in Hanoi city. This year, I am twelve year old. I live in a house with me parents and my brother and my sister. It is a beautiful house. I go at school with...
Đọc tiếp

This passage contains ten mistakes. Each line has one, underline it and write the correct one in the numbered space. 0 is done as an example. (Đoạn văn sau đây có 10 lỗi sai. Mỗi dòng có một lỗi, gạch chân và sửa lại nó vào chỗ trống. 0 là một ví dụ)

Dear Peter,

I am a student in grade six in a school in Hanoi city. This year, I am twelve year old. I live in a house with me parents and my brother and my sister. It is a beautiful house. I go at school with my friends every morning. I like listening to music. I favorite subject is English. On the weekends I often go out with his friends. Sometime, we go to the cinema and go for a walk. At school, we playing many games. They are very funny. In our lessons, they learn about animals and people in the world. It is interesting. What about you? Write me soon.

0. at

V. Read the passage carefully and answer the questions (Đọc kĩ đoạn văn sau và trả lời câu hỏi):

David and Lucy live in London, in England. They have a big house near a park. There are three bedrooms and two bathrooms in their house. David and Lucy have two children: a boy and a girl. David works in a bank and his wife is a doctor. They usually leave home at eight o'clock. Lucy drives to school with her two children. Then she drives to works at the hospital. In the evening, Lucy always cooks dinner. After dinner, they sometimes watch TV.

1. Where do David and Lucylive?

................................................

2. Is their house near ahotel?

...................................

3. What does Lucydo?

........................................

4. What time do they leavehome?

.........................................

5. What do they sometimes do after dinner?

.................................

HELP ME , 

1
23 tháng 4 2019

Dear Peter,

I am a student (1)in grade six (2)in a school in Hanoi city. This year, I am twelve (3)year old. I live in a house with (4)me parents and my brother and my sister. It is a beautiful house. I go (5)at school with my friends every morning. I listening to music.(6)I favorite subject is English.(7) On the weekends I often go out with (8)his friends. Sometime, we go to the cinema and go for a walk. At school, we (9)playing many games. They are very funny. In our lessons, (10)they learn about animals and people in the world. It is interesting. What about you? Write me soon.

=> (1).at       (2).at       (3).years       (4).my       (5).to

     (6).My       (7).At       (8).my       (9).play       (10).we

0. at

V. Read the passage carefully and answer the questions (Đọc kĩ đoạn văn sau và trả lời câu hỏi):

David and Lucy live in London, in England. They have a big house near a park. There are three bedrooms and two bathrooms in their house. David and Lucy have two children: a boy and a girl. David works in a bank and his wife is a doctor. They usually leave home at eight o'clock. Lucy drives to school with her two children. Then she drives to works at the hospital. In the evening, Lucy always cooks dinner. After dinner, they sometimes watch TV.

1. Where do David and Lucy live ?

=> They live in London, in England.

2. Is their house near a hotel?

=> No, it isn't.

3. What does Lucy do?

=> She is a doctor.

4. What time do they leave home ?

=> They usually leave home at eight o'clock.

5. What do they sometimes do after dinner?

=>  They sometimes watch TV after dinner.

- Đây là một bài về chia thì. Sai câu nào thì chữa giùm cái nhe =))) I. Supply the correct verb forms: The Present Perfect orr Present Perfect Continous: 1. How long you (study) English? For 5 years. ----> have you been studying 2. I (wait) for two hours, but she (not come) yet. ----> have been waiting - hasn't come 3. They (live) in HCM City since 1975. ----> have been living 4. She (read) all the books written by Dickens. How many books you (read)? ----> has read -...
Đọc tiếp

- Đây là một bài về chia thì. Sai câu nào thì chữa giùm cái nhe =)))

I. Supply the correct verb forms: The Present Perfect orr Present Perfect Continous:

1. How long you (study) English? For 5 years.

----> have you been studying

2. I (wait) for two hours, but she (not come) yet.

----> have been waiting - hasn't come

3. They (live) in HCM City since 1975.

----> have been living

4. She (read) all the books written by Dickens. How many books you (read)?

----> has read - have you read

5. He (not be) here since Christmas, I wonder where he (live) since then.

----> has not been - has been living

6. Jack (go) to Paris for a holiday. He never (be) there.

----> has gone - have never been

7. You (sleep) so far? I (ring) the bell for the last twenty minutes.

----> have been sleeping - have rang

8. He (write) a novel for two years, but he (not finish) it yet.

----> has been writting - has not finished

9. Mary (lose) her hat and she (look) for it until now.

----> has losed - has been looking

10. I (see) that film several times because I like it.

----> have seen

1
14 tháng 6 2017

bạn kiểm tra thì của từng câu đi

Thank you for our class’ photo you sent me afew days ago. I was so glad to write for you and tell you about my feeling after I receive it.That photograph made me remember my old teacher who taught us high school. She is slim with along hair and blue eyes. Do you remember her? Our enghlish teacher, her name is Sara. I can’t forget that days when she played game with us in each class and we sang ‘ Anilmal song’ together. I also remember that She was very sad when our class didn’t do...
Đọc tiếp

Thank you for our class’ photo you sent me afew days ago. I was so glad to write for you and tell you about my feeling after I receive it.

That photograph made me remember my old teacher who taught us high school. She is slim with along hair and blue eyes. Do you remember her? Our enghlish teacher, her name is Sara. I can’t forget that days when she played game with us in each class and we sang ‘ Anilmal song’ together. I also remember that She was very sad when our class didn’t do homework and we felt so guilty with her. Then we studied Enghlish hard to fix our mistakes and she was so happy. But now she doesn’t still teach Enghlish in Viet Nam. Ha - our classmates said she came back England with her husband. I hope she would come to Viet nam, I will meet her because I miss her so much. What about you? What do you think about her? Have you ever had the old teacher who made you unforgettable

 các bn dịch và nêu ý nghĩa giúp mk nha >:3

4
16 tháng 7 2020

Cảm ơn bạn vì ảnh lớp của chúng tôi bạn đã gửi cho tôi cách đây vài ngày. Tôi rất vui khi viết cho bạn và kể cho bạn về cảm giác của tôi sau khi tôi nhận được nó.Bức ảnh đó khiến tôi nhớ đến giáo viên cũ của mình, người đã dạy chúng tôi ở trường trung học. Cô ấy mảnh khảnh với mái tóc và đôi mắt xanh. Bạn có nhớ cô ấy không Giáo viên tiếng Anh của chúng tôi, cô ấy tên là Sara. Tôi có thể quên đi những ngày đó khi cô ấy chơi trò chơi với chúng tôi trong mỗi lớp và chúng tôi đã hát bài hát Anilmal cùng nhau. Tôi cũng nhớ rằng cô ấy đã rất buồn khi lớp chúng tôi không làm bài tập về nhà và chúng tôi cảm thấy rất có lỗi với cô ấy. Sau đó, chúng tôi đã học tiếng Anh chăm chỉ để sửa chữa lỗi lầm của mình và cô ấy đã rất hạnh phúc. Nhưng bây giờ cô vẫn không dạy tiếng Anh ở Việt Nam. Hà - bạn cùng lớp của chúng tôi cho biết cô đã trở về Anh cùng chồng. Tôi hy vọng cô ấy sẽ đến Việt Nam, tôi sẽ gặp cô ấy vì tôi nhớ cô ấy rất nhiều. Thế còn bạn? Bạn nghĩ gì về cô ấy? Bạn đã bao giờ có giáo viên cũ làm bạn khó quên.

Dịch , đọc sẽ hiểu y/nghĩa :

Cảm ơn bạn vì ảnh lớp của chúng tôi bạn đã gửi cho tôi cách đây vài ngày. Tôi rất vui khi viết cho bạn và kể cho bạn về cảm giác của tôi sau khi tôi nhận được nó. Bức ảnh đó khiến tôi nhớ đến giáo viên cũ của mình, người đã dạy chúng tôi ở trường trung học. Cô ấy mảnh khảnh với mái tóc và đôi mắt xanh. Bạn có nhớ cô ấy không Giáo viên tiếng Anh của chúng tôi, cô ấy tên là Sara. Tôi có thể quên đi những ngày đó khi cô ấy chơi trò chơi với chúng tôi trong mỗi lớp và chúng tôi đã hát bài hát Anilmal cùng nhau. Tôi cũng nhớ rằng cô ấy đã rất buồn khi lớp chúng tôi không làm bài tập về nhà và chúng tôi cảm thấy rất có lỗi với cô ấy. Sau đó, chúng tôi đã học tiếng Anh chăm chỉ để sửa chữa lỗi lầm của mình và cô ấy đã rất hạnh phúc. Nhưng bây giờ cô vẫn không dạy tiếng Anh ở Việt Nam. Hà - bạn cùng lớp của chúng tôi cho biết cô đã trở về Anh cùng chồng. Tôi hy vọng cô ấy sẽ đến Việt Nam, tôi sẽ gặp cô ấy vì tôi nhớ cô ấy rất nhiều. Thế còn bạn? Bạn nghĩ gì về cô ấy? Bạn đã bao giờ có giáo viên cũ làm bạn khó quên

I feel like I’ve got two identities: being deaf and being black. It’s a double struggle to fit in and I’ve had to work 10 times harder than my classmates. [A recent report from the National Deaf Children’s Society, which analysed government data, found deaf pupils in England are struggling “at every stage of their education”.] I was born hearing but became ill with meningitis when I was a baby. After that I became deaf. I grew up in Barking and Dagenham, in East London, with my...
Đọc tiếp

I feel like I’ve got two identities: being deaf and being black. It’s a double struggle to fit in and I’ve had to work 10 times harder than my classmates. [A recent report from the National Deaf Children’s Society, which analysed government data, found deaf pupils in England are struggling “at every stage of their education”.]

I was born hearing but became ill with meningitis when I was a baby. After that I became deaf. I grew up in Barking and Dagenham, in East London, with my mum, who works as a caterer and a cleaner at two different colleges. I was bullied in primary school – people would say “ew, you’ve got hearing aids in” – and felt like I didn’t belong. By the time I got to secondary school I had accepted my identity, but that didn’t mean everyone accepted me. I communicate using sign language, so people would stare and I knew I stood out.

I worked hard in secondary school, but was still told I wouldn’t be able to go to college or university. I was told deaf people didn’t go on to higher education. “Which deaf people do you know who have gone to university?” someone asked. The truth was I didn’t know any, because I had no role models.

This made me frustrated, and my frustration came out as anger. The main way I dealt with my anger, though, was positive. I channelled it into a determination to show people I could achieve, despite my disability.

I got my GCSEs and applied to do BTec business level three at Barking and Dagenham College. I spent two years at the college and the vocational course was fantastic. I met so many different professional people, I had a mentor and people supported me. I’m now able to study a degree in politics and economics and have completed my first year at Lancaster University.

However, the discrimination hasn’t gone away. The first person I met when I got to university immediately made a racist joke. He said: “I’ve got loads of black friends, don’t worry.”

I also get combined prejudice for being both black and deaf. I chose a white hearing aid because I like it and I’m proud of who I am, so I don’t mind if people notice it. But recently a deaf woman pointed at me and said: “Look at him, his hearing aid doesn’t match his skin colour!”

It’s difficult to keep calm all the time. I try to stay positive, but quite often I feel like I want to give up. When that happens, I tell myself I’ve got to look to what I can achieve next. That keeps me going.

I made a few friends at uni last year, but so far I feel I’ve missed out on the full university experience. Next year, I’m transferring to Leeds; it’s a bigger city and I think there will be more deaf students, so I’m hoping I’ll feel less isolated.

I want to talk about my experiences and show young deaf students that it’s possible to go to college or university and achieve things. I got a 2:1 at the end of my first year of university, which I’m proud of, and last year I was named Leidos Career Ready UK Student of the Year.

I want to tell other deaf black students to keep working hard. Have the right attitude and arrive on time, because you can achieve anything if you stay strong. To young people with disabilities, I say keep your identity and be proud of it. Society will always try and push you aside; show them you’re not going to disappear.

Tóm tắt bài luận trên

Giúp mik nha mik rất rất cần.

0

I think that you are an elephant. The title is not clear.

@Cỏ

#Forever

I think that you an elaphant.

@Cỏ

#Forever

các bạn giúp mik dịch bài này sang tiếng việt mà không dùng google dịc nhé Food Cravings: They're All in Your Brain We have all been there. It's 3 o'clock and you've been hard at work. As you sit at your desk, a strong desire for chocolate overcomes you. You try to busy yourself to make it go away. But it doesn't. In fact, the more you try to NOT think about a square of deep, dark chocolate melting in your mouth, the more you want it. You can even smell it! Here is...
Đọc tiếp

các bạn giúp mik dịch bài này sang tiếng việt mà không dùng google dịc nhé

Food Cravings: They're All in Your Brain

We have all been there. It's 3 o'clock and you've been hard at work. As you sit at your desk, a strong desire for chocolate overcomes you. You try to busy yourself to make it go away. But it doesn't. In fact, the more you try to NOT think about a square of deep, dark chocolate melting in your mouth, the more you want it. You can even smell it!

Here is another scenario. Perhaps you are not feeling well. You’re coming down with a cold and feel rundown. The only thing you want to eat is a big, bowl of chicken soup, like your mom used to make when you were sick as a child.

A food craving is a strong desire for a specific type of food. And they are normal. Most people have them even though what we crave might be different. One person might crave sweet chocolate, while another might crave salty potato chips

1
2 tháng 4 2018

Sự thèm muốn đồ ăn: Tất cả ở trong não của bạn

Chúng tôi đã có mặt ở đó. Đó là vào lúc 3 giờ và bạn đang làm việc. Khi bạn ngồi ở bàn, một sự thèm muốn mạnh mẽ về sô-cô-la. Bạn cố gắng làm chính mình bận rộn để điều đó biến mất. Nhưng điều đó không thể được. Thực tế, bạn càng cố gắng để không nghĩ về một miếng sô-cô-la đen đang tan chảy trong miệng của bạn, thì bạn càng muốn nó. Bạn thậm chí còn có thể ngửi thấy nó!

Đây là một tình huống khác. Có lẽ bạn đang cảm thấy không tốt. Bạn đang bị cảm lạnh và cảm thấy tụt dốc.Thứ duy nhất bạn muốn là ăn thật nhiều, một tô súp gà, như mẹ của bạn của bạn đã từng làm khi bạn bị ốm vào lúc nhỏ.


Thèm ăn là sự mong muốn mạnh mẽ đối với một loại thực phẩm cụ thể. Và chúng vô cùng bình thường. Hầu hết mọi người đều trải qua chúng mặc dù những gì chúng ta khao khát có thể khác nhau. Một người có thể khao khát một thanh sô cô la ngọt ngào, trong khi một người khác có thể ao ước món khoai tây chiên mặn.