Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Ca dao từng có câu: “Công cha như núi Thái Sơn”. Có phải vì vậy mà người cha luôn khao khát những đứa con có được sự vững vàng, rắn rỏi mạnh mẽ trên đường đời. Qua bài thơ Nói với con của Y Phương, người đọc nhận thấy tình cảm và mong ước của một người cha như vậy dành cho con, một thứ tình cảm nồng ấm và thiêng liêng, giản dị. Bài thơ đồng thời cũng gợi cho người đọc những suy nghĩ sâu sắc về trách nhiệm của người làm con.
Mượn lời một người cha nói với con, bài thơ gợi về cội nguồn của mỗi con người, đồng thời bộc lộ niềm tự hào trước sức sống mạnh mẽ, bền bỉ của quê hương mình. Nhà thơ đã mở rộng từ tình cảm gia đình đến tình cảm quê hương, từ những kỷ niệm gần gũi, thiết tha mà nâng lên thành lẽ sống.
Mở đầu bài thơ bằng những hình ảnh cụ thể, Y Phương đã tạo được không khí gia đình đầm ấm, quấn quýt. Từng bước đi, từng tiếng nói tiếng cười của con được cha mẹ mừng vui đón nhận:
“Chân phải bước tới cha
Chân trái bước tới mẹ
Một bước chạm tiếng nói
Hai bước tới tiếng cười”
Những câu thơ có cách diễn đạt thật độc đáọ đã cho thấy tình yêu thương của cha mẹ đối với con. Con lớn lên hàng ngày trong tình yêu thương ấy, trong sự nâng niu, mong chờ của cha mẹ.
Không chỉ có tình yêu thương của cha mẹ, thời gian trôi qua, con trưởng thành trong cuộc sống lao động, trong thiên nhiên thơ mộng và nghĩa tình của quê hương. Đó là cuộc sống của những “người đồng mình", rất cần cù và tươi vui:
"Người đồng mình thương lắm con ơi
Đan lờ cài nan hoa, vách nhà ken câu hát
Rừng cho hoa, con đường cho những tấm lòng
Cha mẹ nhớ mãi về ngày cưới
Ngày đầu tiên đẹp nhất trong đời”.
Những từ ngữ giàu sắc thái biểu hiện: cài nan hoa, ken câu hát,... đã miêu tả cụ thể cuộc sống ấy đồng thời thể hiện tình cảm gắn bó, quấn quýt của con người quê hương. Rừng núi quê hương thơ mộng và trữ tình cũng là một trong những yếu tố nuôi con khôn lớn, nâng đỡ tâm hồn con. Thiên nhiên với những sông, suối, ghềnh, thác... đã nuôi dưỡng con người cả về tâm hồn và lối sống: "Rừng cho hoa, con đường cho những tấm lòng". Cách gọi “người đồng mình” đặc biệt gần gũi, thân thiết và gắn bó như gợi niềm ruột thịt yêu thương.
Đoạn thơ nhắc nhở chúng ta về tình cảm gia đình ấm cúng, ca ngợi truyền thống cần cù, sức sống mạnh mẽ của quê hương, của dân tộc. Qua lời nói với con, ta phần nào hiểu rõ hơn, cảm nhận sâu sắc hơn những tình cảm của người cha dành cho con. Những bài học mà người cha trong bài thơ Nói với con có lẽ là những bài học mà bất kỳ người cha nào cũng muốn dạy cho con mình. Và những bài học giản dị, mộc mạc đó có lẽ sẽ theo con suốt trên chặng đường đời, bài học của cha - bài học đầy ý nghĩa sâu sắc.
c)Gợi ý:
-Cội nguồn của mỗi con người chính là gai đình và quê hương bởi đó là nơi để bắt đầu hình thành lên tình yêu thương của mỗi con người. Nó có tác động vô cùng quan trọng tới con người chúng ta.
- Vì vậy, ta cần có trách nhiệm bảo vệ nơi khởi đầu đó bằng những hành động thiết thực như giữ gìn bản sắc văn hóa dân tộc, chia sẻ với đất nước khi khó khăn, ...
- Và trong thế kỉ 21- thế kỉ của sự hội nhập- thì Việt Nam đang đứng trước vô vàn những khó khăn thử thách đòi hỏi ta cần bảo vệ tốt bản sắc của mình
Đứa con sinh ra suốt một thời ấu thơ của nó.Bước đi chập chưỡng đầu tiên của một con người thật trang trọng và cảm động.Vì nó có thể yên tâm ,tin cậy trong vòng tay của cha,của mẹ..Con lớn lên từng ngày trong tình thương yêu của cha và mẹ.Bằng những hình ảnh thật cụ thể,Y Phương đã tạo được không khí gia đình đầm ấm,quấn quýt.Đứa trẻ sinh ra trong gia đình hạnh phúc và lớn lên bằng sự đùm bọc,dìu dắt:”Chân trái bước tới cha-Chân phải bước tới mẹ”.Tấm lòng của mẹ,của cha là cái đích để con hướng tới.Sự lớn lên của đứa trẻ rất đỗi hồn nhiên.Hình ảnh cụ thể mà giàu chất thơ: ”Một bước chạm tiếng nói-Hai bước tới tiếng cười”.Hai thao tác tư duy không cùng hệ thống,vừa ngọ nghĩnh vừa sáng tạo biết bao!Không biết đó là sáng tạo của nhà thơ hay của dân tộc Tày ở Cao Bằng,một cách nói mộc mạc vốn dĩ đã có hồn thơ.Câu thơ có được cái ấm áp,rối rít,ngọt ngào,một thứ âm vang của những người làm mẹ,làm cha ai mà không bồi hồi,xao xuyến.Tuy vậy,dù tấm lòng của cha mẹ có độ bao dung sâu lớn đến đâu,đứa con rất cần nhưng chưa đủ.Ở đây có bầu sữa tinh thần thứ hai là quê hương.Như vậy,khổ thơ đầu của bài thơ là bức tranh gia đình đầm ấm,hạnh phúc trong sự chăm chút đứa con,đồng thời người cha nói với con lời đầu tiên,nhắc nhở con về tình cảm gia đình rột thịt,về cội nguồn của mỗi người
*GIA Đình:
''chân phải bước tới cha
chân trái bước tới mẹ
một bước chạm tiếng nói
hai bước tới tiếng cười.''
=>sử dụng nghệ thuật tự sự và miêu tả để xây dựng hình ảnh một gia đình hạnh phúc,đầm ấm yêu thương,nơi đó tràn ngập tiếng nói tiếng cười.mỗi bước đi của con đều được cha mẹ dang rộng vòng tay yêu thương chờ đón.con được sinh ra trong gia đình hạnh phúc.những kỉ niệm cha mẹ chung sống,những kỉ niệm tình yêu của cha và mẹ vẫn còn nguyên vẹn :
''cha mẹ mãi nhớ về ngày cưới
ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời''
Điều đó cũng có nghĩa con là kết quả tình yêu thương của cha mẹ,con là hạnh phúc bến bờ yêu thương mà cha mẹ vun đắp.Con được sinh ra và nuôi dưỡng trong gia đình hạnh phúc,yên vui.
*Quê Hương:
''Người đồng mình yêu lắm con ơi
Đan lờ cài nan hoa
Vách nhà ken câu hát
Rừng cho hoa
Con đường cho những tấm lòng.''
Tác giả dùng từ biểu cảm trực tiếp''yêu'' là yêu những tính cách ,nét đẹp trong tâm hồn người đồng mình.Người đồng mình có bàn tay tài hoa,họ đan dụng cụ đánh bắt cá như một công trình nghệ thuật''đan lờ cài nan hoa''.Những ngôi nhà ngăn cách không phải tường gỗ mà là nhà nhà ngăn cách với nhau bằng câu hát.
=>Khẳng định tâm hồn người đồng mình rộng mở,gắn bó ,đoàn kết,yêu thương,chung thực sẻ chia.Ngoài ra người đồng mình có sẵn tình cảm yêu thương như hoa ở rừng ,con người trên mặt đất.
<=>Gia đình và quê hương đã chắp cánh cho con ước mơ đầu tiên ,con hãy nhớ trước khi đi xa.
Cách miêu tả gợi cho ta hình ảnh một gia đình tràn đầy hạnh phúc với những “tiếng nói”, “tiếng cười”; cả ngôi nhà như rung lên trong “tiếng nói”, “tiếng cười” của cha, của mẹ. Mỗi bước con đi, mỗi tiếng con cười đều được cha mẹ đón nhận, chăm chút, mừng vui.Trong tình yêu thương, trong sự nâng niu của cha mẹ.
“Chân phải bước tới cha
Chân trái bước tới mẹ
Một bước chạm tiếng nói
Hai bước tới tiếng cười”.
Bốn câu thơ đầu bài thơ "Nói với con" (Y Phương) [thành phần biệt lập:phụ chú] cho ta thấy hình ảnh một gia đình hạnh phúc,đầm ấm yêu thương,nơi đó tràn ngập tiếng nói tiếng cười, mỗi bước đi của con đều được cha mẹ dang rộng vòng tay yêu thương chờ đón. Thông qua những ngôn ngữ mộc mạc, bình dị, cách nói tự nhiên của người dân núi, bốn dòng thơ đã góp phần khơi gợi khung cảnh cảnh trong một ngôi nhà sàn đơn sơ, đầm ấm, một đứa trẻ thơ đang chập chửng với những bước đi chưa vững chải, bi bô những tiếng nói thơ ngây đầu đời gữa vòng tay yêu thương, nâng đón của người mẹ, người cha. Cứ thế, khi bàn chân phải của đứa con chẳng may hụt hẫng, ngã nghiêng thì đã có người cha sẵn sang nâng đỡ, còn khi trẻ vấp váp về bên trái thì vòng tay yêu thương của mẹ lại dang ra, ôm ấp, xuýt xoa… Mỗi bước đi vững chải của con, từng tiếng nói được con phát ra rành rọt là những tiếng cười mừng vui của mẹ, của cha vang lên. Với lớp ngôn từ bình dị ấy, khổ thơ như khẳng định rằng: người con được lớn lên, được trưởng thành là nhờ vòng tay yêu thương của cha mẹ trong không khí của một gia đình hạnh phúc.
phép liên kết câu:phép thế ở các từ: cha mẹ, người mẹ, người cha, mẹ, cha
#bài được trích mẫu từ mạng, có chỉnh sửa, thêm bớt#
Đoạn thơ là lời của người cha đã nói với con về cội nguồn sinh dưỡng của con để con biết con được lớn lên trong tình yêu thương,sự chăm lo của cha mẹ và sự đùm bọc của người đồng mình,quên hương mình.
Bằng hình ảnh cụ thể,Y Phương tạo được không khí gia đình đầm ấm hạnh phúc:
Chân phải bước tới cha
Chân trái bước tới mẹ
Một bước chạm tiếng nói
Hai bước chạm tiếng cười.
Con sinh ra và lớn lên trong tình yêu thương vô bờ của cha mẹ.Từng bước đi của con được cha mẹ vui mừng ,đón nhận.Đi đến đâu,con cũng nhận được tình yêu ấy.Tấm lòng cha mẹ chính là cái đích mà con hưỡng tới.Bốn câu thơ tưởng như chỉ là kể,là tả mà biết bao trìu mến thân thương gửi trong đó.Hình ảnh cụ thể,giàu chất thơ,cách đo đếm chiều dài theo bước chân con thể hiện tình yêu thương của cha mẹ.
Người đồng mình yêu lắm con ơi
Đan lờ cài nan hoa
Vách nhà ken câu hát
Người đồng mình đó là những người cùng sống trên một miền đất,cùng quê hương,cùng một dân tộc.Sự đan xen giữa các danh từ:lờ,nan hoa,câu hát và các động từ:đan,cài,ken diễn tả sự gắn bó ,tạo thành kết cấu khái quát diễn tả cuộc sống êm đềm vui tươi,cần cù của người dân miền núi.
Rừng cho hoa
Con đường cho những tấm lòng
Cha mẹ mãi nhớ về ngày cưới
Ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời.
Thiên nhiên mang lại những gì tươi đẹp nhất,ngát hương nhất cho con.Hình ảnh con đường là hình ảnh ẩn dụ:đó chính là con đường đời mà đứa trẻ đi qua.Trên mỗi bước đi của chặng đường đời ấy đứa trẻ được nâng đỡ bởi những tấm lòng yêu thương,bởi sự bao dung che chở và chính điều ấy sẽ nuôi dưỡng,vun đắng tâm hồn đứa trẻ nhân ái,rộng mở với con người,cuộc đời.
Quê hương và gian đình là cái nôi nuôi dưỡng đứa trẻ lớn lên ở chặng đường đời đầu tiên của bé,ý thức về cội nguồn sau này là từ cả hai chung đúc lại giúp cho đứa trẻ trưởng thành đặt chân lên con đường dài rộng hơn kế tiếp.
-Đó là bài mk tự lm ko cháp mạng nha
bài này hôm trc mk viết đc 9 điểm