K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

3 tháng 8 2022

Mở đoạn:

Dẫn dắt, giới thiệu chủ đề "tầm quan trọng của những bữa cơm nhà".

Vd: có thể dẫn từ suy nghĩ của những người xa nhà, những cậu bé/cô bé chê những bữa cơm ba/ mẹ nấu,....v.v..

Thân đoạn:

- Nêu lên tầm quan trọng của những bữa cơm nhà:

+ khi ngồi lại với nhau, mọi người trong gia đình sẽ gắn kết tình cảm cùng nhau xây dựng gia đình tiến bộ và hạnh phúc.

+ ngoài ra, nếu gia đình không có bữa cơm nhà thì đó không thực sự là một gia đình.

- Suy nghĩ, bàn luận:

+ không hạnh phúc nào bằng việc được ngồi vào mâm cơm gia đình và nghe mùi thức ăn mẹ nấu.

+ bữa cơm gia đình là nơi giữ lửa của văn hóa truyền thống Việt Nam nói chung và của mỗi gia đình nói riêng.

+ Bữa cơm gia đình cũng chính là chìa khóa của hạnh phúc, bởi chính bữa cơm ấy sẽ gắn kết các thành viên trong gia đình, xua tan những mệt mỏi, bỏ qua những giận hờn để rồi mỗi người tự thấy mình được chở che, được quan tâm, được bày tỏ những nguyện vọng, được ân cần chỉ bảo. 

- Điều chúng ta cần làm: 

+ Yêu gia đình để yêu hơn những lời ông bà căn dặn, cảm nhận rõ hơn tình cảm của cha mẹ sau tấm áo đã bạc màu vì mưa nắng, muốn được trở về, được vỗ về, chăm chút như những ngày thơ bé bên bữa cơm gia đình.

+ quý trọng những phút giây đầm ấm, hạnh phúc bên gia đình, duy trì những bữa cơm gia đình bởi ở đó tình yêu được tỏa sáng, được nhân lên và lan tỏa.

Kết đoạn:

Tổng kết lại vấn đề, khẳng định lại suy nghĩ của mình.

- Liên hệ bản thân.

Đoạn văn bạn tự viết theo dàn ý.

3 tháng 5 2016

DÀN Ý: 

1.  Mở bài:

* Giới thiệu chung:

- Hoàn cảnh xảy ra sự việc.

- Hành động sai trái của em là gì?

- Thái độ của mọi người lúc đó như thế nào?

2.  Thân bài:

* Kể và tả lại sự việc:

- Bữa cơm chiều thứ bảy là dịp đoàn tụ của gia đình.

- Mẹ nấu những món ăn ngon cả nhà ưa thích.

- Bàn ăn được bày biện tươm tất hơn mọi ngày.

- Ông bà, bố mẹ đang chuyện trò vui vẻ.

- VI bịđiểm kém nên em buồn bực, không ngồi vào bàn ăn, mặc cho mọi người mời mọc...

- Bố hỏi lí do, em nói dối là mệt rồi bỏ vào phòng nằm.

- Thái độ và hành động của em đã làm cho ông bà, bố mẹ phiền lòng.

3.  Kết bài:

* Cảm nghĩ của em:

- Tự trách mình về sự dối trá và thái độ bất nhã.

- Thầm hứa sẽ không lặp lại hành động sai trái như trên.

Bài làm: 

Bố em công tác xa tận trên nhà máy thuỷ điện Hoà Bình nên theo thường lệ chiều thứ bảy cuối tháng là dịp Đềgia đình em đoàn tụ. Thường thường, bữa cơm diễn ra trong không khí ấm cúng và thân thiết. Mọi người cùng san sẻ những chuyện vui buồn hằng ngày và tìm 'thấy dưới mái ấm gia đình một nguồn động viên an ủi rất lớn. Vậy mà trong bữa cơm chiều thứ bảy tuần qua, em đã có một hành động sai trái khiến cho cả nhà phải buồn lòng.

Chuyện là thế này:

Biết chắc là bố em sẽ về nên từ sáng sớm, bà nội và mẹ đã xách làn đi chợ, mua thịt cá, rau củ và trái cây Đềchuẩn bị cho bữa cơm chiều. Mẹ không quên mua một bó hồng nhung, thứ hoa mà bố em rất thích, ông nội soạn sẵn bàn cờ tướng Đềđấu vài ván với bố em.

Tan học về, em thấy bàn ăn đã được bày biện tươm tất, sẵn sàng. Toàn là những món cả nhà ưa thích: đĩa gà luộc vàng ươm có rắc lá chanh non thái chỉ, bát canh măng nấu nấm, đĩa xúp lơ xào lòng và hấp dẫn nhất là món cá chép rán giòn, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thèm.

Mẹ nhắc em tắm rửa rồi ra ăn cơm. Em lí nhí đáp: “Vâng ạ! ” rồi cứ ngồi lì trong phòng ngủ; lòng buồn bực vì điểm 3 môn Toán hồi chiều. Cũng tại em hấp tấp, chủ quan nên mới ra nông nỗi.

- Cháu Hùng đâu rồi?

- Hùng ơi! Tắm nhanh lên con! Đừng Đềcả nhà chờ!

Tiếng ông, tiếng bố thúc giục. Em vẫn ngồi im lặng, vừa xấu hổ, vừa bối rối. Có nên cho cả nhà biết hay không? Nếu giấu thì liệu giấu được đến bao giờ?

Có lẽ sốt ruột nên bố em đã vào tìm. Thấy em cúi mặt thẫn thờ, bố vội hỏi:

- Con mệt hả Hùng? Sao không ra ăn cơm?

Em đáp qua loa cho xong chuyện:

- Vâng! Con mệt! Cả nhà cứ ăn cơm trước đi! Con không muốn ăn!

Bô' đặt tay lên trán em và nói:

- Trán con vẫn mát. Con có đau ốm gì đâu? Chắc lại xảy ra chuyện gì phải không? Nói cho bố nghe nào!

Em vẫn khăng khăng:

- Chẳng có chuyện gì đâu bố ạ! Con không thấy đói!

Ông bà và mẹ cũng lo lắng, hỏi han. Còn em thì...

Bữa cơm mất vui. Mọi người tỏ ra khó hiểu trước thái độ không bình thường của em. Em biết mình có lỗi nhưng không thể nói lên lời. Em giận và tự trách mình lười học, bất nhã đã làm cho buổi sum họp của gia đình mất vui. Có lẽ đến sáng mai, em sẽ thú thật với ông bà, cha mẹ. Với lòng khoan dung, độ lượng, chắc mọi người sẽ tha thứ cho em.

 
15 tháng 5 2017
Mẹ! Tiếng gọi quá đỗi kính yêu và ngọt ngào.Bởi bên mẹ,con nhận được biết bao sự dạy dỗ,chăm sóc yêu thương…Và, rồi trong thâm tâm con cứ ngỡ :con sẽ chẳng bao giờ làm cho mẹ buồn phiền vì con,sẽ chẳng bao giờ con sai phạm điều gì …Thế nhưng mẹ ạ, con cũng đã có lỗi với mẹ,làm mẹ ưu phiền và biết bao lo lắng trong một lần con mắc lỗi đã quên lời mẹ dạy.



Đó là một buổi cơm chiều mùa đông ảm đạm, con theo mấy đứa bạn trong xóm đi chơi xa. Với bọn trẻ chúng con mà được vui chơi thì chẳng còn nhớ thời gian.Mải ham vui nên con quên bẵng lời dặn của mẹ. Lúc về, trời nhá nhem tối, không thấy mẹ ở nhà, con biết mẹ đang tất bật đi tìm con khắp xóm. Một lát sau, mẹ hớt hải chạy về, áo quần ướt sẫm, khuôn mặt xương xương của mẹ tái xanh vì lạnh, mấy cọng tóc lòa xòa bên đôi má... Trông mẹ thật lo lắng, mẹ vừa mừng vừa giận. Mừng vì con đã về nhà trước cơn mưa, giận vì đi chơi xa mà không xin phép mẹ, lại về nhà tối. Mẹ không nói gì nhưng đôi mắt sâu và thâm quầng của mẹ hiện rõ vẻ giận dỗi, bực bội . Rồi mẹ nghiêm nghị bảo:
_ Con xem lại việc làm của con đấy nhé !
Giọng nói của mẹ đã khàn đi vì cơn mưa rạt rào, thấm ướt. Mẹ húng hắn ho rồi xuống bếp dọn cơm lên. Con cũng xuống bếp rồi rụt rè phụ mẹ. Vừa làm vừa nghĩ đến hình ảnh mẹ trong cơn mưa lúc ban chiều, con lại nghĩ đến lời nói của mẹ vừa rồi. Tuy đơn sơ, ngắn gọn nhưng đã thấm sâu vào tâm trí của con. Lúc ấy, con như người ngủ say trong màn đêm lạnh lẽo được mẹ đánh thức dậy và đưa ra ngoài ánh sáng hửng ấm khí trời. Biết mẹ giận, em lễ phép thưa:
_ Con xin lỗi mẹ ạ! Từ nay, con sẽ nhớ lời mẹ dạy.Con sẽ không làm mẹ lo lắng về con nữa đâu!
Mẹ nhìn con như đã nguôi đi cơn giận, mẹ con đi tắm.

Mẹ ơi!Tấm lòng mẹ thật nhân ái, độ lượng, bao dung. Bàn tay gầy guộc của mẹ đã nuôi chúng con khôn lớn và cũng đôi bàn tay ấy mẹ đã nấu nước tắm cho con. Nước thật ấm, ấm như tấm lòng của mẹ đang ủ ấm cho con. Vừa tắm con vừa hình dung hình ảnh của mẹ liêu xiêu đang rảo bước dưới mưa. Con lại hình dung đôi mắt dịu hiền của mẹ nhìn con khi con mắc lỗi. Ôi! Lòng mẹ thật bao la! Tình cảm của mẹ dành cho con thật thiêng liêng, cao cả và không bao giờ vơi cạn. Lúc nào con cũng có mẹ ở bên chăm sóc, giúp đỡ bảo ban, chở che tiếp thêm sức mạnh để em còn vươn lên trong cuộc sống. Ấy thế mà em đã làm mẹ đau lòng!


Bây giờ con đã lớn khôn, con đã hiểu thế nào là sự nhọc nhằn của mẹ. Nhìn những cơn mưa cùng cái rét căm căm, bóng dáng của mẹ lại hiện về trong kí ức của con...với dáng mẹ gầy, với gương mặt bao lo lắng đang lầm lũi trong cơn mưa... Mẹ ơi! Con có lỗi với mẹ biết bao!Và,trong con lại vang lên khúc hát mà mỗi mùa Vu Lan con hay hát:


''...Rồi một chiều nào đó con về

Nhìn mẹ yêu,nhìn thật lâu

Rồi nói,nói với mẹ rằng:

Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ có biết hay không?

Biết gì?Biết là...Biết là...Con thương mẹ không?'

I. DÀN Ý

1. Mở bài:

* Giới thiệu chung:

- Hoàn cảnh xảy ra sự việc.

- Hành động sai trái của em là gì?

- Thái độ của mọi người lúc đó như thế nào?

2. Thân bài:

* Kể và tả lại sự việc:

- Bữa cơm chiều thứ bảy là dịp đoàn tụ của gia đình.

- Mẹ nấu những món ăn ngon cả nhà ưa thích.

- Bàn ăn được bày biện tươm tất hơn mọi ngày.

- Ông bà, bố mẹ đang chuyện trò vui vẻ.

- VI bịđiểm kém nên em buồn bực, không ngồi vào bàn ăn, mặc cho mọi người mời mọc...

- Bố hỏi lí do, em nói dối là mệt rồi bỏ vào phòng nằm.

- Thái độ và hành động của em đã làm cho ông bà, bố mẹ phiền lòng.

3. Kết bài:

* Cảm nghĩ của em:

- Tự trách mình về sự dối trá và thái độ bất nhã.

- Thầm hứa sẽ không lặp lại hành động sai trái như trên.

TK#Mỗi chúng ta ai cũng từng một lần phạm sai lầm. Dù vô tâm hay cố ý, sai lầm ấy đều có thể làm tổn thương đến những người xung quanh. Ngày còn bé, em cũng từng gây ra một lỗi lầm mà đến tận bây giờ, em vẫn còn nhớ như in. Đó là một hành động ngang bướng trong bữa cơm chiều của gia đình em.
Suốt một ngày dài, điều em mong chờ nhất chính là bữa cơm sum họp mỗi buổi chiều. Khi ấy, cả nhà em sẽ quây quần bên mâm cơm, ấm áp và vui vẻ. Khi ấy, em học lớp 3, tiếng trống tan trường vừa vang lên, em liền tạm biệt các bạn để về nhà. Cánh cổng nhà thân quen hiện ra trước mặt, em tung tăng nhảy chân sáo vào nhà. Nhưng ngoài sự trông mong của em, bố mẹ em đều không ở nhà. Thay vào đó, em thấy chiếc làn màu đỏ lấm chút bùn đất để ngoài cửa, bên cạnh còn có một quả bưởi to. Em xịu mặt xuống. Đúng lúc đó, bà ngoại xuất hiện trước mắt em, bà mặc bộ quần áo màu nâu đã bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở một nụ cười:
- An đã về rồi à con? Bà nấu cơm xong rồi, đợi bố mẹ về là dọn cơm ăn ngay.
Em trai cũng không ở nhà nên em cho rằng bố mẹ đã đưa nó đi chơi, cảm giác ghen tị khiến em nảy sinh thái độ xấu, em không tả lời bà mà đi thẳng vào phòng.
Một lát sau, bố mẹ về, em trai em cầm trong tay con gấu nhỏ, cười toe toét. Cho rằng mình đã đoán đúng, mẹ có nói thế nào em cũng không ra giúp bà dọn cơm. Bà ngoại thấy thế chỉ cười hiền hậu, bà bảo cứ để bà làm, không mấy khi bà lên nhà em. Cả bữa cơm, em chỉ giữ khư khư cái bát, bố mẹ chỉ chăm lo dỗ dành em trai đang khóc vì nó không chịu ăn. Bà ngoại cứ liên tục bảo em đưa bát bà gắp thêm cái này cái kia. Tiếng gào khóc của trẻ con và những lời dỗ dành ngon ngọt của bố mẹ cứ đan xen. Lúc bà định lấy bát em để thêm cơm, em chợt gạt phắt tay bà ra, bát cơm rơi xuống đất, “choang” một cái vỡ tan, những hạt cơm trắng rơi vương vãi khắp mặt đất.
Đôi đũa gỗ cũng bắn xuống, một cái rơi ở trên mâm cơm, một cái rơi xuống đất. Đôi tay gầy guộc của bà ngoại đang giơ lên chợt run run. Em trai em nín khóc, không khí bàn ăn bỗng trầm hẳn xuống. Rồi mẹ vung tay “chát”, má bên phải em chợt đau nhói. Em nhìn chằm chằm mẹ, hét lên:
- Con ghét mẹ, ghét em, ghét tất cả mọi người.
Rồi đứng dậy chạy vào phòng đóng chặt cửa. Mặc kệ bụng đói, em ngồi trên giường, uất ức khóc. Khóc đến khi mệt lả người, em ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Nửa đêm, em mơ màng thấy cửa phòng mở, bà ngoại bưng một bát cháo nóng hổi, lay em dậy. Bà ân cần bảo:
- Dậy ăn cháo rồi ngủ, bụng đói đi ngủ sẽ bị đau dạ dày.
Lúc ấy, sự bướng bỉnh đã dịu xuống, em chợt thấy mình đã hỗ với bà nên ôm bà khóc nấc lên. Bà vuốt mái tóc mềm mại của em, hình như bà thở dài. Bà bảo em trai đang ốm nên bố mẹ đưa nó đi khám, nó khóc không chịu ăn nên mẹ mới tức giận như vậy, mẹ không cố ý đánh em. Em chợt thấy ân hận vô cùng, lí nhí xin lỗi bà vì thái độ của mình.
Đêm hôm ấy, bà ôm em ngủ. Em càng hối hận hành động của mình với bố mẹ, với em trai và với bà ngoại. Em rụt rè xin lỗi mẹ, mẹ cũng ôm em, vỗ về. Em vẫn nhớ khi ấy mẹ nói:
- Mẹ đánh con, mẹ xin lỗi. Bà ngoại lặn lội từ quê lên để chăm sóc con, sợ em ốm bố mẹ sẽ không để ý đến con. Con không được hư như thế với bà.
Lời dặn ấy đã in sâu vào tâm trí em. Sau đó, em ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn. Mọi người không bao giờ nhắc lại câu chuyện nhưng bữa cơm chiều hôm ấy vẫn mãi mãi là kí ức khó quên đối với em, nhắc nhở em về một lỗi lầm mà mình đã gây ra.
27 tháng 4 2021

Tham khảo nha em:

Bố em là sĩ quan hải quân, công tác tại Vân Đồn thuộc tinh Quảng Ninh. Mẹ em là cán bộ tài chính huyện Hoành Bồ. Anh trai em tên là Kiên, học sinh lớp 12 chuyên Toán trường Trung học phổ thông Hạ Long. Em đang học lớp 6, nên được bố mẹ yêu thương, cưng chiểu, được anh trai chăm sóc và quý mến hết mực. Em chỉ mới là một học sinh thuộc diện học khá, đang nỗ lực phấn dấu vươn lên học giỏi. Bố mẹ vẫn thường nói với em: “Bao giờ cô Mai, con gái út ít của bố mẹ “rinh ” phần thưởng học sinh giỏi về để cả nhà mua bò giết thịt ăn mừng đấy!"Hôm nào bố về, bữa ăn gia đình cũng thật vui và ấm cúng. Bố kể chuyện ngoài đảo xa. Mẹ kể chuyện cơ quan. Anh Kiên và em kể chuyện học hành, chuyện vui ở trường, ở lớp.
 
Bữa ăn tối hôm ấy, em kể về một nữ sinh mới của lớp tên là Nhọc, Nguyễn Thị Nhọc. Trong lớp có 18 cô gái, tên cô nào cũng đẹp như: Yến, Hạnh, Quỳnh, Hương,...Cô gái nào cũng xinh. Còn Nhọc thi bé loắt choắt, người đen, tóc đỏ quạch. Nhọc có bộ mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn như một kẻ mất hồn.
 
Bố lắng nghe rồi nhẹ nhàng hỏi? “Thế con có biết gì về hoàn cảnh gia đình bạn Nhọc không? Cũng nên biết hoàn cảnh gia đình của bạn để cảm thông và quý mến nhau, con ạ!... 
 
- Bố ơi! Bạn ấy bị bọn mẹ mìn bắt bán sang Trung Quốc. Sau hơn một năm, bố mẹ mới tìm được con đưa về. Nhọc học kém nhất lớp, cô Liên chủ nhiệm lại cho về tổ bốn của con. Thật là nặng gánh. Tổ con thế nào cũng mất điểm thi đua!... ”
 
Anh Kiên nói chen vào:
 
- Báo Quảng Ninh đã có bài viết rất cảm động về chuyện đó. Nhờ các chú Công an biên phòng mà Nhọc được đoàn tụ với gia đình...
 
Bố nói:
 
- Lần sau, bố về phép, con mời bạn Nhọc đến nhà ta chơi nhé. Con và các bạn nên giúp đỡ và thương yêu bạn Nhọc nhiều hơn nữa. Sống ghẻ lạnh và không có tinh thương thì thật đáng chê!
 
Cũng trong bữa cơm tối ấy, em khoe với bố mẹ là anh Kiên đã có người yêu, chị ấy tên là Hiền, con gái thầy Hùng, bạn học cùng lớp.
 
- Sao con biết? - Mẹ ngạc nhiên hỏi.
 
- Con xem nhật kí của anh Kiên nên con mới biết chuyện bí mật đó!
 
Anh Kiên đỏ mặt lên. Bố khẽ thở dài. Còn mẹ thì đăm chiêu, suy nghĩ. Em thì vô tư, cười rú lên. 
 
Hai hôm sau, bố đã trở về đơn vị. Mẹ ôm con gái bé bỏng vào lòng và nói: “Mai à! Bố không vui về thái độ, tình cảm của con và các bạn dối với Nhọc. Con phải phát hiện ở Nhọc những diều tốt đẹp và cảm thông với cảnh ngộ buồn của bạn mà quý mến, yêu thương chứ. Và còn nữa việc con xem trộm nhật kí của anh Kiên là một việc không tốt. Bố đi xa về nên không muôn trách mắng con. Bố nhắc mẹ nói với con về những điều đó, con phải nhớ lấy. Đừng làm bố mẹ buồn... ”.
 
Suốt tuần lễ sau đó, tôi cứ buồn và ân hận mãi về chuyện ấy.
31 tháng 10 2018

đề 1 

 Mở bài:

* Giới thiệu chung :

-  Thời gian: Chiều 30 Tết.

-  Không gian: Ngôi nhà của em.

-  Nhân vật: Những người thân trong gia đình.

2. Thân bài:

 Bữa cơm sum hpp :

-  Cách bài trí trong nhà, dưới bếp. (Chú ý các chi tiết, hình ảnh có liên quan đến Tết.)

-  Không khí chuẩn bị ra sao? (Mọi người cùng làm. Người lớn việc lớn, người nhỏ việc nhỏ...)

-  Bàn ăn (hay mâm cơm) có những món gì?

-  Bữa ăn diễn ra đầm ấm, vui vẻ như thế nào?

-  Sau bữa ăn, mọi người làm gì? (Uống nước, chuyện trò tâm sự...)

3. Kết bài:

*  Cảm xúc của em :

-  Cảm động và thích thú.

-  Mong có nhiều dịp được sum họp đầy đủ với người thân.

-  Nhận ra rằng gia đình quả là một tổ ấm không thể thiếu đối với mỗi con người.


đề 2 Mở bài 

Sau một tuần học tập căng thẳng, em lại có ngày chủ nhật làm được nhiều việc giúp mẹ.

II. Thân bài

- Chuông đồng hồ réo gọi em thức giấc. Em liền choàng dậy và làm vệ sinh.

- Sau khi làm mấy động tác thể dục, em làm vệ sinh rồi cùng cả nhà ăn sáng.

- Ản sáng xong, em bắt đầu các công việc của mình:

+ Em cùng chị chổi quét nhà, lau nhà.

+ Sắp xếp lại đồ dạc trong góc học tập của em.

+ Lau bàn ghế, tủ,...

+ Em rửa tay, giúp mẹ nấu cơm và làm thức ăn trưa cho cả nhà. + Ăn cơm trưa cùng bô" mẹ.

+ Ngủ trưa.

+ Học bài và làm bài cho ngày thứ hai.

+ Chăm sóc cây trong vườn. 

+ Cùng mẹ lo bữa cơm tối.

+ Cả nhà quây quần bên mâm cơm, xem ti vi.

+ Chuẩn bị sách vở và đồ dùng học tập cho ngày hôm sau rồi đi ngủ.

III. Kết bài

Ngày chủ nhật của em trôi qua như thế. Em mong ngày chủ nhật lại đến thật nhanh để em làm nhiều việc như thế giúp mẹ.

31 tháng 10 2018

k mình nha

30 tháng 3 2023

Mở bài : Giới thiệu vấn đề cần bàn luận 

Thân bài : Đưa ra ý kiến bàn luận 

- Ý 1 : lí lẽ , bằng chứng

- Ý 2 : lí lẽ , bằng chứng 

- Ý 3 : lí lẽ , bằng chứng 

-...............

Kết bài : Khẳng định lại ý kiến của mình 

17 tháng 3 2021

Tham khảo nha em:

Dàn ý:

I. Mở bài

Dẫn dắt, giới thiệu về biển, về cảnh bình minh trên biển.Cả một đêm hồi hộp không ngủ được, tôi nóng lòng thức dậy đi ra ngoài. Giây phút tôi chờ đợi cuối cùng đã đến: lần đầu tiên trong đời, tôi đang được chiêm ngưỡng minh trên biển, ngày ở trước mắt mình.

II. Thân bài

  

1. Khi trời còn tờ mờ sáng:

Bầu trời: bóng tối đang bao trùm lấy hầu hết không gian. Trên bầu trời, những vì sao vẫn còn đang lấp lánh. Một vài chỗ đã hửng sáng với những đám mây trắng nơi cuối chân trờiMặt biển: cùng một màu đen với bầu trời. Chỉ nghe tiếng sóng vỗ êm ả, như hát khúc ca dạo cho giấc ngủ của mọi người. Vài con sao biển trôi dạt vào bờ đang lấp lánh sángKhung cảnh: tĩnh lặng, không có tiếng nói cười của người hay âm thanh của con vật

2. Khi mặt trời bắt đầu xuất hiện

Đây là thời khắc đẹp nhất của cảnh bình minhBầu trời: có sự chuyển biến rõ rệt với vùng ửng hồng phía chân trời. Những đám mây xám xịt còn xót lại cũng vội chạy mau trước khi bị mặt trời thiêu đốt.Mặt trời: màu cam, như một hòn bi đang dần nổi lên trên mặt nước với thứ ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ xung quanh. Ánh sáng ôm trùm lấy mọi thứ, nhưng không phải màu vàng úa, lụi tàn của hoàng hôn mà nó mang trong mình một sinh khí mới, một sức sống mới.Mặt biển: là bức tranh phản chiếu của bầu trời và mặt trời: những đợt sóng cứ chạy đuổi nhau chạy vào bờ, mang theo làn ánh sáng óng ánh kì diệu.Bãi cát: màu trắng của cát cũng nhuốm màu cam của ánh nắng đầu ngày. Những ngội sao biển không còn lấp lánh. Nhờ những con sóng, chúng lại được trở về với gia đình của mìnhÂm thanh: tiếng những chú chim đi kiếm ăn buổi sớm gọi nhau phía xa chân trời, tiếng sóng ngân lên giai điệu của ngày mời vui vẻCon người: có một vài người dậy sớm để đón bình minh. Họ ngồi, đứng, hoặc đi dạo nhưng rất yên tĩnh và thư giãn để thưởng thức trọn vẹn.

3. Khi trời sáng hẳn

Những tia nắng vàng không cònNhững đám mây trắng như bông như còn ngái ngủ, trôi lững lờ trong làn gió mai mát mẻMặt trời tách khỏi biển, mang màu vàng tươi tới khắp muôn nơiMặt biển chuyển màu xanh lam, phía xa còn thấu những chú cá đang thực hiện chuyến phiêu lưu của mìnhBài biển ngày một thêm đông đúc: người bán hàng, người mua hàng, người ngắm biển, tắm biển; những chiếc thuyền vừa mới cập bến sau hành trình vất vả với những giỏ cá tôm đầy ắp, tươi ngon. Tiếng chào hỏi, cười vui, náo nhiệt vang khắp không gian.

III. Kết bài:

Nêu cảm nghĩ của mình về cảnh biển lúc bình minh

Bắt đầu một ngày mới với sức sống mãnh liệt của mặt trời, với sự năng động của biển và trong lành như không khí tinh khôi thật là một lựa chọn tuyệt vời. Đó chính là lí do người ta yêu biển đến thế. Tôi cũng vậy.

Đoạn văn:

Hè vừa qua, em được đi chơi ở Vũng Tàu. Đây là lần đầu em được nhìn cảnh mặt trời mọc thật huy hoàng, rực rỡ làm sao. Buổi sáng đó, em thức dậy thật sớm để ngắm mặt trời. Cả nhà cùng xuống biển để tảng bộ. Lúc trời khá tối nên trông nước biển đục ngầu. Bỗng từ phía Đông, ông mặt trời từ từ nhô lên và biển được khoác lên một cái áo mới, chiếc áo long lang và sáng chói của mặt trời trao tặng.Những con thuyền ra khơi giờ đã về. Sương đêm đọng trên lá cây, ngọn cỏ, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Đúng thật, mặt trời vừa đẹp, vừa sang. Nhưng đối với em nó như một bức tranh thiên nhiên thật đẹp.

 

15 tháng 9 2018

a kể lại một đoạn trong truyện

b nhân vật : Sơn Tinh Thủy Tinh

sự việc : Thủy Tinh đến sau không lấy được vợ đến đành rút quân về

mở bài : giới thiệu

thân bài : kể diễn biến

kết bài : nêu kết thúc câu chuyện 

mik đang hok lớp 6 nên có sai sót gì mong bn thông cảm

15 tháng 9 2018

a) kể lại 1 đoạn trong truyện Sơn Tinh , Thủy Tinh từ chỗ Thủy Tinh đến sau ko lấy được vợ đến đành rút quân về

B) Nhân vật : Sơn Tinh ,Thủy Tinh , Mị Nương

Sự việc : sư việc 1 : Thủy Tinh đến sau không lấy được Mị Nương nổi giận đem quân đánh Sơn Tinh

sự việc 2: cuộc giao tranh diễn ra giữa 2 thần

sự việc 3 : cuối cùng Thủy Tinh Thua

Sáng hôm sau, khi tia nắng đầu tiên của ngày mới chưa xuất hiện, khi bầu trời còn đang đắm chìm trong màn sương đêm thì Sơn Tinh cùng đoàn tuỳ tùng đã đến rước Mị Nương về núi Tản. Thuỷ Tinh đến sau, không lấy được vợ liền đùng đùng nổi giận, sai đoàn thuỷ quái đánh đuổi Sơn Tinh. Sơn Tinh gọi một đoàn quân hùng dũng gồm hùm beo gấu rắn.., lên đánh lại Thuỷ Tinh. Trời đất tối sầm, những tia sét ngang dọc lượn trên bầu trời như những con rắn khổng lồ đang uốn lượn như muốn xé tan bầu trời. Sơn Tinh cùng quân lính liên tục ném đá vào lũ thuỷ quái. Sau một hồi giao chiến, Thuỷ Tinh bèn dâng nước lên cao, nhấn chìm mọi nhà cửa ruộng đồng cây cối,… chẳng bao lâu, cả thành Phong Châu ngập chìm trong biển nước. Nhân dân cùng muông thú vội chạy lên núi cao trú ẩn. Sơn Tinh hoá phép cho đồi núi luôn cao hơn nước của Thuỷ Tinh. Thuý Tinh dâng nước cao bao nhiêu, Sơn Tinh lại dâng núi cao bấy nhiêu. Trận chiến diễn ra hết ngày này sang ngày khác. Thuỷ Tinh dần kiệt sức, đành phải rút quân về. Mọi người xuống núi dựng lại nhà cửa, vỡ ruộng khai hoang.

Hok tốt

# MissyGirl #

16 tháng 9 2018

Bài làm

I. DÀN Ý 

1. Mở bài: 

* Giới thiệu nhân vật: 

- Tên bạn, mối quan hệ với em (bạn học, bạn hàng xóm...). 

- Nêu lí do khiến em yêu mến bạn. 

2. Thân bài: 

* Những phẩm chất của bạn: 

- Chăm chỉ. 

- Học giỏi. 

- Tận tình giúp đỡ bạn bè. 

- Chịu khó học hỏi, thích tìm hiểu, quan sát. 

- Tự giác giúp đỡ bố mẹ. 

3. Kết bài: 

* Ảnh hưởng của bạn đối với em và mọi người: 

- Là tấm gương tốt cho em noi theo. 

- Bạn được mọi người yêu mến, tin cậy. 

 

16 tháng 9 2018

I.DÀN Ý:

1.Mở bài:- Giới thiệu về người bạn tốt mà em muốn kể.

-Lí do em muốn kể về bạn ấy.

2.Thân bài: -Nói về những phẩm chất tốt đẹp của người bạn đó (khi ở nhà bạn ấy như thế nào?Lúc ở trường bạn ấy là một học sinh gương mẫu như thế nào?Giao tiếp vs bạn bè ra sao?Tính cách của người bạn đó?)

- Kể về một việc làm tốt của người bạn đó.

3.Kết bài: Viẹc làm của bạn có tầm ảnh hưởng như thế nào đối vs em và XH (Bạn là một tấm gương sáng cho em noi theo,mọi người rất yêu quý bạn,cô giáo đã tuyên dương bạn trước lớp..v..v..)

II.Mở bài:

Linh là một cô bạn cùng lớp của em.Em và Linh đã rất thân thiết từ lúc vừa mới nói chuyện với nhau lần đầu.Em không những rất quý mến Linh mà còn rất tự hào về cô bạn thân này bởi việc làm tốt của bạn ấy(việc làm tốt gì bạn tự nghĩ ra nha :>)

III.Kết bài:

Mọi người ai cũng yêu quý Linh cả. Qua việc làm tốt của Linh,em lại càng yêu quý và tự hào về đứa bạn thân của em hơn.Em sẽ noi gương của Linh để trở thành một công dân tốt cho xã hội.