Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Em thích uống trà chanh
Thích ăn luôn cả bánh.
Vì trong chanh với bánh
Đều có một chút anh.
pp chị iu của em
Mẹ có thể hi sinh tất cả để mang lại sự hạnh phúc,ấm lo cho con Dù chúng ta có ở đâu đi chăng nữa thì đôi mắt mẹ vẫn dõi theo ta, vẫn cùng ta bước đi trên con đường trưởng thành. Đó là tình mẫu tử - tình cảm thiêng liêng và quý giá nhất trên cõi đời này. Hồi còn thơ bé, mỗi lần vấp ngã, ta đều cất tiếng gọi mẹ để được mẹ ôm vào lòng và vỗ về, an ủi. Vòng tây của mẹ luôn dang rộng để chào đón chúng ta, nó ôm gọn cả những nỗi đau không thể nào xoa dịu. Cứ nhớ đến người phụ nữ tần tảo và hiền dịu ấy, nước mắt tôi lại trào ra, như một sự cảm thông dành cho người mẹ đã nuôi lớn tôi từng ngày. Chỉ qua hai câu thơ ngắn ngủi, nhà thơ Chế Lan Viên đã gửi đến người đọc mộ thông điệp giàu cảm xúc: Đừng bao giờ biến mình thành một người con bất hiếu, đừng bao giờ quên ơn nghĩa của người mẹ mà ta luôn kính trọng.
Mẹ có thể hi sinh tất cả để mang lại sự hạnh phúc,ấm lo cho con Dù chúng ta có ở đâu đi chăng nữa thì đôi mắt mẹ vẫn dõi theo ta, vẫn cùng ta bước đi trên con đường trưởng thành. Đó là tình mẫu tử - tình cảm thiêng liêng và quý giá nhất trên cõi đời này. Hồi còn thơ bé, mỗi lần vấp ngã, ta đều cất tiếng gọi mẹ để được mẹ ôm vào lòng và vỗ về, an ủi. Vòng tây của mẹ luôn dang rộng để chào đón chúng ta, nó ôm gọn cả những nỗi đau không thể nào xoa dịu. Cứ nhớ đến người phụ nữ tần tảo và hiền dịu ấy, nước mắt tôi lại trào ra, như một sự cảm thông dành cho người mẹ đã nuôi lớn tôi từng ngày. Chỉ qua hai câu thơ ngắn ngủi, nhà thơ Chế Lan Viên đã gửi đến người đọc mộ thông điệp giàu cảm xúc: Đừng bao giờ biến mình thành một người con bất hiếu, đừng bao giờ quên ơn nghĩa của người mẹ mà ta luôn kính trọng.
tham khảo :
Em là người con trong bài thơ "Những cánh buồm". Trong cuộc sống, mỗi người đều có cuộc hành trình riêng của chính bản thân mình, để đi đến những chân trời mới và em cũng vậy. Đối với em, cánh buồm trắng chính là những tri thức mà em tích lũy ngay từ trên ghế nhà trường, còn bến bờ mà em muốn đi đến đó chính là những vùng đất mới trên thế giới, để gặp gỡ những người bạn mới, khám phá những điều mới mẻ, dựng xây tương lai và mở mang tri thức hơn nữa. Thế nhưng, em biết rằng để đi được đến chân trời đó thì ai cũng phải trải qua những sóng gió, giống như con thuyền đi trên biển cũng có lúc gặp phải bão. Em sẽ luôn luôn cố gắng bằng tất cả sức mạnh nội tại của mình để có thể giành được những mục tiêu của chính bản thân mình. Bằng tất cả những gì trong khả năng, em sẽ không ngừng trau dồi và tăng cường vốn tri thức, năng lực và kỹ năng của bản thân mình. Em sẽ cố gắng để trở thành phiên bản tốt đẹp hơn của chính bản thân, hội tụ đầy đủ mọi kỹ năng và phẩm chất cần có để có thể thành công trong cuộc sống. Và đó, chính là cách mà cánh buồm trắng của em sẽ đi đến những vùng đất mới- vùng đất của ước mơ và tri thức.
Trong một lần dạo chơi trên bờ biển sau cơn mưa đêm rả rích, em chợt nhận ra rằng thế giới còn rộng lớn hơn những gì mình đang thấy. Ở ngoài khơi xa kia, không chỉ là nước, là mây trời, mà ở đó cũng có nhà, có cây, có những người đang sinh sống. Đó là một chân trời xa lạ mà cả bố cũng chưa từng đặt chân đến. Sự hấp dẫn của những thứ ta chưa biết thật to lớn biết bao. Trong em bùng lên khát vọng được đặt chân đến miền đất xa lạ ấy. Có lẽ ở đó, em sẽ thực hiện được ước mơ của mình, và cả của bố nữa. Vậy nên em sẽ mượn từ cha một cánh buồm trắng - đó chính là giấc mơ, là hi vọng của cha. Bằng đôi chân này, em sẽ thay cha chinh phục tất cả. Bởi rồi em sẽ trưởng thành, sẽ đứng trên chính đôi chân của mình, sẽ rời đi xa nhà để chinh phục những khát khao, vọng tưởng. Trên đôi vai trưởng thành ấy, có cả những giấc mơ còn dang dở của cha thân yêu. Vậy nên, hãy chờ con, cha nhé!
Từ đa nghĩa: đôi vai trưởng thành
"Trăm năm trong cõi người ta".
Tấm thân phụ nữ đã là tướng gia.
Một mình gánh vác việc nhà.
Việc không tên, tuổi, thêm đà việc con.
Sức tuổi trẻ, lúc còn son.
Xe hoa một chuyến, sang sông theo chồng.
Đời con gái, nhiều ước mong.
Mong sao lấy được người chồng thương yêu.
Cùng nhau chung sức sớm, chiều.
Xây lên hạnh phúc, thêm nhiều ước mơ.
Giấc mơ ấy, không phải mong là có.
Thời gian như gió lướt, mây trôi.
Quay đi ngoảnh lại thôi rồi.
Tóc sương điểm bạc, đồi mồi màu da.
Thêm đàn con nhỏ, vắng cha.
Hai vai nặng gánh tề gia, việc đời.
Vẫn vui tươi, vẫn yêu đời.
Vẫn lòng chung thuỷ, không lời oán chi.
Sớm, khuya vất vả chỉ vì.
Vì chồng, con cái xá gì gian nan.
Hoa tươi, tươi mấy cũng tàn.
Xuân thì biết mất, da nhăn hiện về.
Hỡi ai, ai vẫn mải mê.
Đông, Tây, Nam, Bắc nhớ về mẹ yêu.
Lòng mẹ hiền không lời nào tả hết.
Tình yêu con như vũ trụ bao la.
Vòng tay mẹ hơn vạn, vạn lời ca.
Chỉ bên mẹ mới là, là xuân thôi.
~ Học tốt ~
bài thơ này xin chúc tặng chị em
những người con gái luôn luôn là tuyệt nhất
con cảm ơn người đầu tiên là mẹ
tiếp đến bà, đến thím, đến cô
con luôn dành trọn niềm tin yêu
với những ngừoi con thầm gọi khẽ
những người ấy-luôn là hạnh phúc cho con sống khỏe
tình thương bao la, mẹ viết trang sách đầu
lời ru của bà luôn đưa con đi đâu
đến tận chân trời nào của những trang cổ tích
con gặp trong mơ những chàng mồ côi, ông bụt
và hơi ấm bà, nâng giấc ngủ con
khóm hồng nào vẫn lặng lẽ ngủ yên
trên tay con, cô đỡ lấy xúc động
con nhìn vào trong khóe mắt nâu
con tự hiểu, mình vẫn nợ vòng tay ấy
con chữ số nằm yên trên trang giấy
chút gió đi qua, khẽ lạnh đầu ngọn bút
con thầm gọi về " cảm ơn vì tất cả "
Ôi cái lạnh mùa đông
Đã biến mất
Rồi cái ấm mùa xuân
Đã tràn về
Ngồi cạnh những bếp lò sưởi ấm mà thấy vui quá
Mùi hương ngào ngạt của bánh chưng xanh
Những chiếc bánh chưng tượng chưng cho đất
Ngào ngạt một mùi Tết sang .
P/S " Ko hay lắm đâu ! ĐỪng ném đá mik nhé !!!
các bạn nghĩ đề hộ mình và đánh giá bài thơ nha
đi học như đi tu
ngồi học như ngồi tù
ngồi cạnh đứa xấu mù
học càng ngày càng ngu
Một đời mẹ thức nhiều đêm
Ru ru con cái êm êm mỗi ngày.
Mong sao con lớn mỗi ngày
Báo ơn cha mẹ ngày ngày vẫn mong.
( tự làm )
Hạt gạo làng ta
Màu trắng nõn là
Cắm cơm ngon lắm
Em ăn với mắm
Cùng con cá khô
Tham khảo
Bao mùa thu đi qua
Gói hành trang thêm nặng
Mái đầu thầy bạc trắng
Hòa trong nắng thời gian
Những vất vả gian nan
Ơn thầy, sao đếm được?
Mênh mông như biển nước
Cao lớn tựa núi non
tham khảo
Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô
Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã...
Cô không lời từ giã
Xa trường tự lúc nào
Em ngỡ như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô dịu hiền
Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về
Lúc xưa cô vỗ về...
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Bao giờ gặp lại cô?!
Tự chế á
Nè:
Chú bé loắt choắt
Cái xắc xinh xinh
Cái chân thoăn thoắn
Cái đầu "cắt moi"
:))))))
haha
nhức nách