Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Những con búp bê vốn là đồ chơi của tuổi nhỏ, thường gợi lên thế giới trẻ em với sự ngộ nghĩnh, trong sáng, thơ ngây, vô tội . Những con búp bê trong truyện cũng như hai anh em Thành và Thuỷ trong sáng, vô tư, không có tội lỗi gì.thế mà lại phải chia tay nhau. Tên truyện đã gợi ra một tình huống buộc người đọc phải theo dõi và góp phần thể hiên được ý đồ mà người viết muốn thể hiện.
vì tác giả sử dụng biện pháp so sánh,2 anh em Thành và Thủy được so sánh với 2 con búp bê khiến cho câu chuyện được hay hấp dẫn vẫn có thể đặt tên như thế nhưng tác giả muốn sử dụng tên "cuộc chia tay của những con búp bê " để thể hiện tính hấp dẫn của truyện nếu ddawwtj tên là cuộc chia tay của 2 anh em vẫn được nhưng như thế sẽ làm giảm tính hấp dẫn của truyện vì đề bài này đã nêu ra được chắc chắn 2 anh em Thành và Thủy sẽ chia tay nhau vì vậy sẽ làm giảm tính hấp dẫn còn đặt tên là cuộc chia tay của những con búp bê thì chưa biết được 2 anh em có chia tay hay không (nói chung là tăng tính hấp dẫn cho truyện )
(cô giáo dạy mk thế mk k bit là có đúng với yêu cầu của bạn k yk)
Đề 5 : Đoạn văn cảm nhận về bài thơ Bánh trôi nước của Hồ Xuân Hương ( mình làm lại nhé )
Hồ Xuân Hương là một trong những nhà thơ nữ xuất sắc của dân tộc ta, được mệnh danh là Bà Chúa Thơ Nôm.Bài thơ Bánh trôi nước của bà đã để lại trong em niềm xúc động sâu sắc.Với ngôn ngữ bình dị,gần gũi và thể thơ thất ngôn tứ tuyệt ngắn gọn,hàm súc,giàu hình tượng, bài thơ đã mượn hình ảnh chiếc bánh trôi nước-một món ăn bình dị,quen thuộc của dân tộc để nói lên thân phận,cuộc đời của người phụ nữ trong xã hội cũ.Họ thật đẹp”vừa trắng lại vừa tròn” nhưng số phận lại hẩm hiu,lận đận“bảy nổi ba chìm” và phải sống cuộc đời phụ thuộc,không có quyền tự quyết số phận của mình thật đáng thương . Nhưng vượt lên trên số phận hẩm hiu,người phụ nữ luôn giữ vững phẩm hạnh sắt son,chung thủy của mình”Mà em vẫn giữ tấm lòng son”.Họ như những đóa hoa sen thơm ngát vươn lên tỏa hương giữa chốn bùn lầy.Bài thơ cho em cảm nhận sự thương cảm,trân trọng sâu sắc của Hồ Xuân Hươngg đối với người phụ nữ thời bấy giờ.Đồng thời giúp em hiểu hơn về số phận,cuộc đời người phụ nữ trong xã hội cũ.Em thật hạnh phúc được sống trong xã hội bình đẳng ,công bằng,văn minh.
Đề 1:
Nguyễn Khuyến đã để lại nhiều bài thơ Nôm rất xuất sắc cho kho tàng văn học Việt. Thơ của ông nói nhiều về tình người, tình bạn, tình yêu thiên nhiên quê hương đất nước con người. Bài thơ: Bạn đến chơi nhà nói về một tình bạn thiêng liêng sâu sắcBài thơ là cảm xúc của tác giả khi được bạn đến chơi nhà. Đó là tâm trạng hồ hởi vui sướng của tác giả khi có người bạn tri kỉ đến thăm.
Kết thúc câu chuyện, tác giả lại một lần nữa, nhắc lại tấm chân tình của tác giả đối với người bạn của mình:
“Bác đến chơi đây, ta với ta”.
Chữ bác lại lần nữa xuất hiện ở cuối bài thơ cho thấy tình bạn thật cao cả thiêng liêng. Vật chất không có những tình người thì chan chứa và ấm áp. Cụm từ “ta với ta” biểu lộ một niềm vui trọn vẹn, tràn đầy và lắng đọng trong tâm hồn, toả rộng trong không gian và thời gian. Bài thơ có niêm luật, đối chặt chẽ, hợp cách. Ngôn ngữ thuần Nôm, không có một từ Hán - Việt nào, đọc lên nghe thanh thoát, nhẹ nhàng, tự nhiên.
Bài thơ thể hiện tình cảm của nhà thơ với người bàn của mình. Đó là tình bạn chân thành, đáng quý. Với cách sống giản dị, mộc mạc, tình bạn ấy càng đáng quý biết bao. Ngôn ngữ mộc mạc, dung dị của lời thơ đã thể hiện được tài năng xuất sắc của tác giả và cũng là điều khiến bài thơ sống mãi với thời gian.
Tên tôi là Thủy, chắc hẳn ai cũng biết tôi. Tôi và Thành là nhân vật chính trong câu chuyện Cuộc chia tay của những con búp bê của tác giả Khánh Hoài. Tôi đã có 1 kí ức đầy đau khổ, tràn đầy nước mắt:
Hôm đó mẹ tôi nói giọng khản đặc, tiếng mẹ từ trong màn vọng ra:
- Thôi, hai đứa con tự chia nhau chỗ đồ chơi đó đi.
Vừa nghe thấy, tôi tự nhiên thấy lạnh người, run cầm cập, nhìn anh với ánh mắt thất vọng. Cặp mắt của tôi rất buồn, hai đôi mi đã sưng lên vì tôi đã khóc rất nhiều.
Đêm qua, lúc anh ngủ, tôi bật khóc trong phòng ngủ, tôi cắn chặt môi để tiếng khóc không vang ra nhưng giọt lệ không biết vì sao lại cứ tuôn trào, chảy xuống gối, ướt đẫm gối và 2 cổ tay áo.
Sáng nay tôi dậy sớm, đi theo anh Thành ra ngoài vườn. Tôi đặt tay lên vai anh, anh kéo tôi xuống và vuốt mái tóc đen của tôi.
Chúng tôi ngồi yên lặng. Trời bắt đầu hửng sáng. Cảnh thiên nhiên xung quanh đã rất quen thuộc với chúng tôi nhưng sao hôm nay tôi thấy nó như đang đè vào đầu tôi, tôi cảm thấy rất nặng nề, mệt mỏi.
Gia đình tôi không nghèo cũng không giàu. Anh em chúng tôi rất thương nhau. Tôi là cô bé ngoan, khéo tay. Lúc anh Thành học lớp 5, bạn anh đã về nhà tôi và bảo anh Thành đi đá bóng bị rách 1 mảnh áo khá to, vẫn đang ngồi ngoài sân cỏ. Tôi biết anh sợ bị mẹ đánh nên đã mang kim chỉ ra tận chỗ anh đá bóng. Tôi nói với anh:
- Anh mau cởi áo đi, em khâu lại cho anh. Em sẽ khâu khéo để mẹ không biết.
Bàn tay của tôi thoăn thoát, nhẹ nhàng đưa mũi kim qua chiếc áo. Nhìn anh có vẻ hối hận vì trước nay anh đều rất mải chơi, không chú ý đến tôi. Từ hôm đó, chiều nào tan học anh cũng đón tôi về. Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, nắm tay nhau rất vui vẻ.
Cứ ngỡ ngày tháng đó sẽ tiếp tục sau này, nhưng tôi không tưởng tượng được anh em tôi sắp phải rời xa nhau mãi mãi ...............
(Còn 1, 2 đoạn nữa bạn cố gắng viết ra nhé, mk chỉ giúp đc vậy thôi ạ)
Trước bi kịch gia đình, tình cảm của hai anh em Thành và Thủy càng trở nên thiết tha, rất mực gần gũi, thương yêu, chia sẻ và quan tâm lẫn nhau. Suốt đêm nghe em gái khóc thì Thành cũng đau khổ “nước mắt cứ tuôn ra như suối”. Mờ sáng, Thành “rón rén" đi ra vườn, đau khổ ngồi xuống gốc cây hồng xiêm, thì chỉ một lát sau, em gái cũng đi ra vườn ngồi cạnh anh trai. Em gái "lặng lẽ" đặt tay lên vai anh trai, còn anh trai thì “kéo em ngồi xuống và khẽ vuốt lên mái tóc" em gái. Khi Thủy nhớ bố, mong gặp bố, chào bố trước khi theo mẹ về quê ngoại, thì Thành “xót xa nhìn em” và nghĩ: “Bao giờ nó cũng chu đáo và hiếu thảo như vậy”. Nghe Thủy nói: “Hay anh dẫn em đến trường một lát" thì Thành lấy chiếc khăn mặt ướt đưa cho em… Thành lại dẫn em gái đến trường như những ngày còn nhỏ…
Thủy là một em bé rất nhân hậu, giàu tình thương, rất quan tâm săn sóc đến anh trai. Mỗi con búp bê đều được Thủy đặt cho một,cái tên riêng: con Vệ Sĩ, con Em Nhỏ, và Thủy luôn luôn đặt chúng cạnh nhau, “quàng tay lên vai nhau” thân thiết. Thủy đã mang kim chỉ ra bãi bóng vá áo cho anh trai. Trước khi giã biệt anh còn dặn dò: "Anh ơi! bao giờ áo anh có rách, anh tìm về chỗ em, em vá cho anh nhé..”. Thành nằm mê ngủ thấy ma, Thủy-đã có sáng kiến bắt con Vệ Sĩ khoác dao díp gác cho anh trai ngủ. Trước lúc theo mẹ về quê ngoại, Thủy ôm hôn con Vệ Sĩ và ân cần dặn dò: "Vệ Si thân yêu ở lại nhé ! Ở lại gác cho anh trai tao ngủ nhé..”.
Cảnh chia đồ chơi đã nói lên một cách tuyệt đẹp tình anh em thắm thiết. Thành bảo với Thủy: “Không phải chia nữa. Anh cho em tất”. Nhưng rồi em gái lại “buồn bã” lắc đầu: “Không, em không lấy. Em để hết lại cho anh”. Trước lời mẹ “quát”, hai anh em bắt buộc phải chia đồ chơi. Con Vệ Sĩ ở lại với anh trai, còn Thủy mang theo con Em Nhỏ. Nhưng trước lúc giã biệt anh, Thủy đã để con Em Nhỏ ở lại với lời dặn dò… Cách ứng cử của Thủy rất nhân hậu và rất quan tâm săn sóc anh trai. Em không bao giờ để hai con búp bê phải chia tay nhau. Và em cũng chỉ mong muốn anh em mình không bao giờ phải xa nhau.
Cảnh giã biệt đau lòng: Thủy “khóc nức lên" nắm tay anh trai dặn dò; Thành “mếu máo đứng như chôn chân xuống đất nhìn theo cái bóng nhỏ liêu xiêu của em gái… – đã biểu lộ tất cả nỗi đau và tình thương của hai anh em trước bi kịch gia đình.
Trước bi kịch gia đình, tình cảm của hai anh em Thành và Thủy càng trở nên thiết tha, rất mực gần gũi, thương yêu, chia sẻ và quan tâm lẫn nhau. Suốt đêm nghe em gái khóc thì Thành cũng đau khổ “nước mắt cứ tuôn ra như suối”. Mờ sáng, Thành “rón rén" đi ra vườn, đau khổ ngồi xuống gốc cây hồng xiêm, thì chỉ một lát sau, em gái cũng đi ra vườn ngồi cạnh anh trai. Em gái "lặng lẽ" đặt tay lên vai anh trai, còn anh trai thì “kéo em ngồi xuống và khẽ vuốt lên mái tóc" em gái. Khi Thủy nhớ bố, mong gặp bố, chào bố trước khi theo mẹ về quê ngoại, thì Thành “xót xa nhìn em” và nghĩ: “Bao giờ nó cũng chu đáo và hiếu thảo như vậy”. Nghe Thủy nói: “Hay anh dẫn em đến trường một lát" thì Thành lấy chiếc khăn mặt ướt đưa cho em… Thành lại dẫn em gái đến trường như những ngày còn nhỏ…
Thủy là một em bé rất nhân hậu, giàu tình thương, rất quan tâm săn sóc đến anh trai. Mỗi con búp bê đều được Thủy đặt cho một,cái tên riêng: con Vệ Sĩ, con Em Nhỏ, và Thủy luôn luôn đặt chúng cạnh nhau, “quàng tay lên vai nhau” thân thiết. Thủy đã mang kim chỉ ra bãi bóng vá áo cho anh trai. Trước khi giã biệt anh còn dặn dò: "Anh ơi! bao giờ áo anh có rách, anh tìm về chỗ em, em vá cho anh nhé..”. Thành nằm mê ngủ thấy ma, Thủy-đã có sáng kiến bắt con Vệ Sĩ khoác dao díp gác cho anh trai ngủ. Trước lúc theo mẹ về quê ngoại, Thủy ôm hôn con Vệ Sĩ và ân cần dặn dò: "Vệ Si thân yêu ở lại nhé ! Ở lại gác cho anh trai tao ngủ nhé..”.
Cảnh chia đồ chơi đã nói lên một cách tuyệt đẹp tình anh em thắm thiết. Thành bảo với Thủy: “Không phải chia nữa. Anh cho em tất”. Nhưng rồi em gái lại “buồn bã” lắc đầu: “Không, em không lấy. Em để hết lại cho anh”. Trước lời mẹ “quát”, hai anh em bắt buộc phải chia đồ chơi. Con Vệ Sĩ ở lại với anh trai, còn Thủy mang theo con Em Nhỏ. Nhưng trước lúc giã biệt anh, Thủy đã để con Em Nhỏ ở lại với lời dặn dò… Cách ứng cử của Thủy rất nhân hậu và rất quan tâm săn sóc anh trai. Em không bao giờ để hai con búp bê phải chia tay nhau. Và em cũng chỉ mong muốn anh em mình không bao giờ phải xa nhau.
Cảnh giã biệt đau lòng: Thủy “khóc nức lên" nắm tay anh trai dặn dò; Thành “mếu máo đứng như chôn chân xuống đất nhìn theo cái bóng nhỏ liêu xiêu của em gái… – đã biểu lộ tất cả nỗi đau và tình thương của hai anh em trước bi kịch gia đình.
p/s: ngắn lắm rồi đấy :V
Thành và Thủy là hai anh em rất mực yêu thương, đùm bọc, chở che cho nhau từ tấm bé. Tình cảm đó được biểu hiện qua nhiều chi tiết như hồi lớp Năm, có lần Thành đi đá bóng bị rách áo, chính Thủy đã đem kim chỉ ra sân để vá cho anh. Một biểu hiện thật bình dị, giản đơn nhưng đượm tình nghĩa. Hai anh em đi học cũng luôn đi cùng nhau “vừa đi vừa trò chuyện”.
Khi bố mẹ bỏ nhau, hai anh em phải mỗi người một nơi, nỗi đau hiện lên từng khuôn mặt đến ngạt thở. Thủy “khóc nức nở, tức tưởi” trong khi Thành thì “cắn chặt môi để khỏi bật lên tiếng khóc to, nhưng nước mắt cứ tuôn ra như suối, ướt đẫm cả gối”. Những giọt nước mắt đó chứa đầy sự đau đớn và tủi nhục khi gia đình tan vỡ. Tác giả đã khiến người đọc không kìm được xúc động khi đọc những câu văn thẫm đẫm nước mắt này.
Khi mẹ bảo hai anh em chia đồ chơi thì ai cũng nhường cho người kia, vì dương như những con búp bê và cả hai anh em đều không muốn chia xa. Khi Thành chia đôi hai con búp bê Vệ Sĩ và Em nhỏ cho hai anh em thì Thủy đã có những hành động mâu thuân, trái ngược nhau. Một mặ Thủy nghĩ rằng “anh ác”, nhưng mặt khác lại lo lắng vì sợ không có người “gác đêm cho anh”. Một cô bé giàu tình cảm, yêu thương anh tha thiết và chân thành.
Điều bất ngờ là ở cách giải quyết của Thủy, để hai con búp bê lại cho anh. Haicon búp bê sẽ mãi mãi không xa nhau, anh trai cũng không sợ thấy ma mỗi đêm. Người đọc xúc động trước cử chỉ và suy nghĩ đầy tình yêu này của Thủy. Có thể nói đây là chi tiết đắt mà tác giả đã xây dựng. Một tình cảm vị tha thật đáng ngưỡng mộ.
Khi tác giả kể về khoảng khắc Thủy chia tay lớp, thực sự người đọc không kìm được cảm xúc của mình nữa. Khi cô giáo tặng Thủy quyển sổ và cây bút thì Thủy không dám nhận vì em sẽ không được đi học nữa, vì “mẹ em sẽ sắm cho em một thúng hoa quả để ra chợ ngồi bán”. Chi tiết này khiến cô giáo “tái mặt và nước mắt giàn giụa”. CŨng chi tiết này phản ảnh thực tế đau lòng của những đứa trẻ khi bố mẹ chia tay nhau, cuộc sống của những đứa trẻ rơi vào bế tắc, không lối thoát. Trách nhiệm của bố mẹ đã không hoàn thành khi để những đứa con của mình không được đến trường nữa.
Khung cảnh chia tay lớp học của Thủy là khung cảnh ám ảnh người đọc, một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi học lại phải lăn lộn kiếm sống. Thật đau lòng.
Tác giả đã tái hiện lại quang cảnh sau khi hai anh em rời khỏi trường “Thành kinh ngạc khi thấy mọi người đi lại bình thường và nắng vẫn vàng ươm trùm lên cảnh vật”. Mọi thứ vẫn như vậy nhưng gia đình của hai anh em đã không còn vẹn nguyên, mỗi người một nơi. Cuộc sống càng ngày càng khắc nghiệt với những đứa trẻ đáng ra được hưởng hạnh phúc.
Khánh Hoài với giọng văn nhẹ nhàng, da diết và đầy day dứt đã khiến cho người đọc cảm nhận được nỗi đau, sự mất mát bao trùm lên tác phẩm. Số phận của những đứa trẻ trong một câu chuyện hôn nhân tan vỡ sẽ như thế nào?
Vì bố mẹ chia tay nhau, hai anh em Thành và Thuỷ cũng phải mỗi người một ngả: Thuỷ về quê với mẹ còn Thành ở lại với bố. Hai anh em nhường đồ chơi cho nhau, Thuỷ đau đớn chia tay thầy cô, khi chia tay còn quyến luyến anh không muốn rời,... Ba cuộc chia tay gợi lên ở bạn đọc những xúc cảm mạnh mẽ cùng nỗi xót thương cho cảnh ngộ mà lẽ ra những người bạn nhỏ không phải gánh chịu.
Câu 3. a) Mở bài : Giới thiệu những tình cảm và suy nghĩ của em khi được sống trong tình yêu thương của những người thân trong gia đình và bộc lộ niềm thương cảm cho những ai không có được những may mắn đó thông qua việc đọc các văn bản Những câu hát về tình cảm gia đình, Mẹ tôi (Ét-môn-đo đơ A-mi-xi), Cuộc chia tay của những con búp bê (Khánh Hoài).
b) Thân bài : Bộc lộ những tình cảm và suy nghĩ của em một cách cụ thể chi tiết khi được sống trong tình yêu thương của những người thân trong gia đình và bộc lộ niềm thương cảm cho những ai không có được những may mắn đó trên cơ sở các văn bản “ Những câu hát về tình cảm gia đình”, “Mẹ tôi” (Ét-môn-đo đơ A-mi-xi), “Cuộc chia tay của những con búp bê” (Khánh Hoài) :
- Bộc lộ những tình cảm và suy nghĩ của em khi được sống trong tình yêu thương của những người thân trong gia đình trên cơ sở các văn bản “ Những câu hát về tình cảm gia đình”, “Mẹ tôi” (Ét-môn-đô đơ A-mi-xi), “Cuộc chia tay của những con búp bê” (Khánh Hoài)
+ Cảm xúc sung sướng, hạnh phúc biết bao khi được sống trong tình yêu thương của cha mẹ, ông bà, anh chị em, được cha mẹ, ông bà sinh thành dưỡng dục, nâng niu chăm sóc
+ Biết ơn, trân trọng nâng niu những tình cảm, công lao mà cha mẹ, ông bà, anh chị em trong gia đình đã giành cho mình
+ Bày tỏ tình cảm một cách sâu sắc nhất bằng cách nguyện ghi lòng tạc dạ chín chữ cù lao, làm tròn chữ hiếu, anh em hoà thuận làm cho cha mẹ vui lòng, nhớ thương cha mẹ ông bà trong mọi hoàn cảnh
+ Thật đáng xấu hổ và nhục nhã cho kẻ nào chà đạp lên tình yêu thương đó
- Bộc lộ niềm thương cảm cho những ai không có được những may mắn đó trên cơ sở văn bản “Cuộc chia tay của những con búp bê” (Khánh Hoài).
+ Cuộc đời còn biết bao nhiêu bạn sống thiếu những tình yêu thương của cha mẹ, anh em phải xa cách chia lìa như Thành và Thuỷ trong “Cuộc chia tay của những con búp bê” (Khánh Hoài) và biết bao tình cảnh éo le khác
+Ước mong không có những cảnh đời bất hạnh, tất cả đều được sống trong vòng tay yêu thương của mọi nguời.
c) Kết bài : Khái quát, khẳng định lại những tình cảm và suy nghĩ của em khi được sống trong tình yêu thương của những người thân trong gia đình...thông qua ba văn bản trên.
Tôi là Thủy. Ba mẹ tôi hôm nay lên tòa để ly hôn, trước khi đi mẹ dặn tôi và anh Thành:
- Hai đứa lo liệu mà chia đồ chơi đi.
Tôi nghe xong run bần bật lên, ánh mắt thảm buồn, sưng vì khóc hướng về anh. Hôm qua, tôi nằm ngủ ko được chỉ biết nức nở chẳng lên tiếng. Bỗng nghe âm thanh khóc của anh, tôi chạy sang phòng anh hé cửa ra thì thấy anh ngồi ôm mặt cố bình tĩnh nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.
Sáng hôm sau, tôi vừa thức giấc thấy anh Thành đi đâu đó, tôi liền chạy theo sau thì biết anh đang muốn ra vườn ngồi dưới gốc cây ngắm bình minh. Tôi đặt tay lên vai anh, anh nhẹ nhàng kéo tôi ngồi xuống và vuốt lên mái tóc tôi. Hai chúng tôi ngồi lặng im ko nói lời gì, chỉ ngắm khung cảnh xung quanh.
Gia đình tôi khá giả, hai anh em tôi rất thương nhau. Nhớ lần anh đi chơi bóng lỡ làm rách áo ko dám về nhà sợ mẹ đánh nên ngồi lì ở đó. Nghe bạn anh nói với tôi, tôi liền đem kim chỉ ra tận sân vận động. Tôi bảo:
- Anh cởi áo ra em vá lại cho. Em khéo lắm, khâu vầy chắc mẹ ko biết đâu.
Từ hôm đấy chiều nào anh cũng đi đón tôi học về. Và dành thời gian chơi với tôi nhiều hơn. Tình cảm anh em tôi ngày càng thắm thiết, thế nhưng giờ lại sắp phải xa nhau và có thể là mãi mãi. Bỗng vọng tiếng trong nhà:
- Thằng Thành, con Thủy đâu?
Chúng tôi giật mình đứng giậy, mẹ bảo chia đồ chơi ra đi có vẻ hơi tức giận. Tôi ôm chặt cánh tay anh, anh dìu tôi vào nhà bảo:
- Ko phải chia nữa, anh cho em tất.
Lúc này tôi như người mất hồn, anh nói hai ba lần tôi mới nghe, tôi liền lắc đầu nói:
- Ko, em ko lấy đâu. Anh lấy hết đi.
Mẹ tôi quát: - lằng nhằng mãi, chia đi!
Tôi ghé tai anh nói: - thôi thì anh cứ chia ra vậy.
Tôi đã giận lên khi thấy anh lấy hai con búp bê trong tủ ra, đặt sang hai phía.
- Anh lại chia rẽ con Vệ sĩ với con Em nhỏ ra à? Sao anh ác thế!
Nhìn vẻ mặt anh buồn bã
- Thì anh đã nói rồi, anh cho em tất cả.
Anh Thành đặt con Vệ sĩ với con Em nhỏ giữa đống đồ chơi của tôi, nhưng lúc này tôi lại nghĩ ra một điều, lại kêu lên:
- Nhưng như vậy thì ai gác đêm cho anh.
Tôi buộc con dao díp vào lưng con búp bê lớn và đặt ở đầu giường tôi. Đêm ấy, tôi ko chiêm bao thấy ma nữa. Từ đấy, tối nào học bài xong tôi đều ngụy trang cho con Vệ sĩ, tới sáng lại tháo dao ra, đặt lại chỗ cũ, cạnh con Em nhỏ. Hai con quàng tay nhau, thân thiết. Từ khi về nhà tôi chúng chưa xa nhau lần nào, nên bây giờ thấy anh chia chúng ra tôi mới giận dữ lên. Một lát sau anh Thành đem hai con búp bê về chỗ cũ quàng tay lên nhau, tôi cảm thấy vui vẻ lên:
- Anh xem chúng đang cười kìa! ^_^
Nhưng tự nhiên tôi lại buồn xịu mặt xuống:
- Sao bố còn chưa về nhỉ? Như vậy thì em không chào được bố trước khi đi.
Đã mấy ngày nay bố biệt tăm không về nhà, nhưng tôi vẫn muốn gặp bố lần cuối, có thể ôm, nũng với bố lần cuối. Tôi rất muốn là đứa con hiếu thảo của cả bố và mẹ.
- Hay anh dẫn em đến trường một lát- anh Thành nói.
Anh đứng dậy lấy chiếc khăn ướt cho tôi lau nước mắt rồi chải lại tóc. Chúng tôi đi trên đường đất đỏ thân thuộc của thị xã quê hương. Đôi lúc, tôi dừng lại xem đau đáu vào gốc cây, mái nhà nào đó mà tôi và anh đã rất quen từ thuở ấu thơ, muốn ko bao giờ quên đi chúng.
Gần trưa tôi với anh mới đi đến trường. Anh dẫn tôi đến lớp 4B. Cô giáo Tâm đang giảng bài, tôi và anh đứng nép vào gốc cây trước lớp. Tôi cắn chặt môi im lặng, mắt đăm đăm nhìn khắp sân trường, bỗng nhiên tôi khóc nức nở lên.
- Ôi, em Thủy!- Tiếng kêu sửng sốt của cô Tâm làm chúng tôi giật mình.
Anh dẫn tôi vào lớp:
- Thưa cô, em đến chào cô...- Tôi nức nở.
Cô Tâm ôm chặt lấy tôi:
- Cô biết chuyện rồi. Cô thương em lắm!
Và cô quay xuống lớp:
- Bố mẹ bạn Thủy bỏ nhau. Thủy phải xa lớp ta, theo mẹ về quê ngoại.
Một tiếng " ồ " nổi lên kinh ngạc. Cả lớp sững sờ, có tiếng khóc thút thít của mấy đứa bạn thân, vài đứa mạnh dạn ra khỏi chỗ ngồi nắm chặt tay tôi như ko muốn rời.
Cô Tâm gỡ tay tôi, bước về phía bục, mở cặp lấy một quyển sổ và chiếc bút máy nắp vàng đưa cho tôi và nói:
- Cô tặng em. Về trường mới, em cố gắng học tập nhé!
Tôi đặt vội quyển sổ với bút máy lên bàn:
- Thưa cô, em ko dám nhận...em ko được đi học nữa.
- Sao vậy? - Cô sửng sốt
- Nhà bà ngoại em ở xa trường học lắm. Mẹ em bảo sẽ sắm cho em một thúng hoa quả để ra chợ ngồi bán.
" Trời ơi ", cô tái mặt và nước mắt giàn giụa. Mấy đứa dưới lớp khóc cũng càng to lên, sợ làm ảnh hưởng đến giờ học, tôi nức nở:
- Thôi, em chào cô ở lại. Chào tất cả các bạn, tôi đi.
Anh dắt tôi ra khỏi lớp. Nhiều thầy cô ngừng giảng bài, ái ngại nhìn theo chúng tôi ra khỏi trường, tôi kinh ngạc khi thấy mọi người vẫn đi lại bình thường và nắng vẫn vàng ươm trùm lên cảnh vật.
Vừa về tới nhà, tôi đã nhìn thấy một chiếc xe tải đỗ trước cổng. Mấy người hàng xóm đang giúp mẹ tôi khuân đồ đạc lên xe.
Cuộc chia tay đột ngột quá. Tôi như người mất hồn, mặt tái xanh như tàu lá. Tôi chạy vội vào trong nhà mở hòm đồ chơi của tôi ra. Hai con búp bê anh đã đặt gọn vào trong đó. Tôi lấy con Vệ sĩ ra đặt trên giường anh, rồi ôm ghì lấy con búp bê, hôn gấp gáp lên mặt nó và thì thào:
- Vệ sĩ thân yêu ở lại nhé! Ở lại gác cho anh tao ngủ nhé! Xa mày con Em nhỏ sẽ buồn lắm đấy, nhưng biết làm thế nào...
Tôi khóc nức lên và chạy lại nắm tay anh dặn dò:
- Anh ơi! Bao giờ áo anh có rách, anh tìm về chỗ em, em vá cho, ánh nhé...
Anh khóc nấc lê. Mẹ tôi từ ngoài đi vào. Mẹ vuốt tóc anh rồi nhẹ nhàng dắt tay tôi đi:
- Đi thôi con.
Tôi theo mẹ lên xe, bỗng nhiên tội chạy lại về phía anh, tay ôm con búp bê. Tôi đi nhanh về chiếc giường, đặt con Em nhỏ quàng tay vào con Vệ sĩ.
- Em để nó ở lại - Giọng tôi ráo hoảnh - Anh phải hứa với em ko bao giờ để chúng nó ngồi cách xa nhau. Anh nhớ chưa? Anh hứa đi.
- Anh xin hứa.
Tôi chạy lên xe, nước mắt giàn giụa, cứ nhìn mãi về phía anh, chiếc xe dần đi xa và tôi ko thấy anh một nữa từ lần đó nhưng ko gì có thể chia cắt tình cảm của anh em chúng tôi.
< nếu bạn thấy dài, có thể bỏ đi phần nào thừa nha ^_^ >
BẠN ƠI CÓ THỂ VIẾT NGẮN HƠN KO MÌNH CHỈ CẦN ĐỦ 1 TRANG RƯỠI THÔI
MÌNH CẦU XIN BẠN ĐÓ
NHA!NHA!NHA!