K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

15 tháng 2

Tuổi thơ tôi gói gọn trong những đêm đông giá lạnh, khi mùa đông về, làn gió rét mướt thổi qua từng khe cửa, luồn lách vào căn phòng nhỏ bé, khiến cho từng hơi thở của đêm đen trở nên thật nặng nề và buồn hơn. Lửa bập bùng trong bếp, là điểm sáng duy nhất trong không gian tĩnh lặng, khói bếp tỏa lên từ những nồi canh nóng hổi, làn hơi ấm áp bốc lên quanh tôi, nhưng cái lạnh ngoài kia vẫn bám riết trong tâm hồn không lối thoát. Những đêm ấy, bà ngồi bên ánh lửa chập chờn, kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích, lời bà nhẹ nhàng, chậm rãi như muốn xua tan đi sự tịch mịch của mùa đông. Đối với tôi lúc này, cả thế giới dường như thu nhỏ lại bên bếp lửa ấm áp, và tôi lại rúc mình trong lòng bà, nghe bà kể chuyện.

Ngoại tôi là một người phụ nữ với mái tóc bạc phơ và đôi tay chai sần theo năm tháng, là cả bầu trời tuổi thơ của tôi. Ngoại thường kể những câu chuyện cổ tích, giọng bà trầm ấm, chậm rãi, tựa như lời ru kéo tôi vào giấc mơ diệu kỳ. “Ngày xửa ngày xưa...” – khi câu mở đầu ấy được cất lên, tôi như lạc vào một thế giới nơi cái thiện luôn chiến thắng cái ác, lòng nhân hậu được đền đáp xứng đáng. Những nhân vật như Thạch Sanh, cô Tấm hay cậu bé thông minh bước ra từ lời kể của ngoại, sống động đến mức tôi có cảm giác như chính mình đang đồng hành cùng họ qua những thử thách cam go. Có lần, nghe xong một câu chuyện, tôi tò mò hỏi:

-Ngoại ơi, sao người tốt lại khổ thế?

Ngoại mỉm cười, vuốt tóc tôi:

-Vì ông Trời đang thử lòng họ đấy. Qua khó khăn, mình mới biết trân trọng những điều tốt đẹp nhất, cháu ạ!

Lúc ấy, tôi không thể hiểu hết được ý nghĩa những lời ngoại nói, nhưng vòng tay bà đủ làm tôi thấy an yên. Bà ngồi đó, kể cho tôi nghe những câu chuyện không chỉ để tôi say mê, mà còn để dạy tôi bài học về lòng nhân ái, sự kiên trì và biết trân quý hạnh phúc trong cuộc đời.

Thế nhưng, thời gian không ngừng trôi. Mỗi khi Tết đến, tôi lại vừa háo hức vừa lo âu. Háo hức vì được trở về bên bà, quây quần bên mâm cỗ ngày xuân, nhưng cũng lo lắng vì Tết lại làm ngoại già đi thêm một tuổi. Tôi sợ thời gian sẽ lấy đi ngoại của tôi, lấy đi những đêm bà kể chuyện, những ngày bà dẫn tôi ra chợ Tết, mua cành đào, chậu quất để trang hoàng nhà cửa. Tôi nhớ những mùa Tết bên bà, khi cả không gian như ngập tràn hương vị của ngày xuân. Những cành đào hồng thắm, những chậu quất trĩu quả vàng tươi làm sáng bừng góc sân nhà. Bà, với dáng người nhỏ nhắn nhưng đôi bàn tay luôn thoăn thoắt, bận rộn gói bánh chưng, nấu nồi nước lá mùi để cả nhà rửa mặt ngày đầu năm. Tôi còn nhớ như in hương thơm thoang thoảng của lá dong, nếp mới hòa quyện với mùi khói bếp, tất cả như một phần không thể thiếu của tuổi thơ tôi.

Ngày Tết bên bà không chỉ là những món ăn ngon, mà còn là những khoảnh khắc đầy yêu thương. Tôi theo bà ra chợ xuân, nơi bà cẩn thận chọn từng nhành hoa, từng cành đào. Bà bảo, hoa đào là linh hồn của ngày Tết, và mỗi bông hoa nở rộ như một lời chúc an lành. Tôi hay líu ríu bên bà, đôi khi tò mò hỏi về những phong tục, tập quán mà bà luôn nhẫn nại giải thích.

Tôi thích nhất là khoảnh khắc giao thừa. Cả nhà quây quần bên nhau, còn bà thì luôn dành vài phút để thắp hương trước bàn thờ tổ tiên, khẽ thì thầm lời cầu nguyện cho một năm mới bình an. Lúc ấy, tôi thường nắm lấy bàn tay bà, bàn tay đã chai sần qua năm tháng nhưng vẫn luôn ấm áp.

Thế nhưng, Tết mỗi năm lại khiến tôi thêm lo sợ. Tôi lo rằng thời gian tàn nhẫn sẽ làm bà yếu hơn, chậm chạp hơn. Những nếp nhăn trên gương mặt bà ngày một rõ nét, đôi mắt mờ dần theo năm tháng. Tôi sợ một ngày nào đó, giọng kể ấm áp của bà sẽ chỉ còn là ký ức. Tôi nhớ những lần bà xoa đầu tôi và bảo:

-Mỗi năm qua đi là thêm một lần chúng ta được ở bên nhau, con à. Vì thế, hãy luôn trân trọng những phút giây hiện tại.

Những lời nói ấy khiến tôi thấm thía hơn bao giờ hết. Mỗi mùa Tết, tôi đều tự nhủ phải yêu thương bà nhiều hơn, phải ghi nhớ từng câu chuyện bà kể, từng món ăn bà nấu, từng ánh mắt, nụ cười của bà. Đó không chỉ là ký ức, mà còn là những kho báu quý giá của cuộc đời tôi.

Thời gian không chờ đợi ai, nhưng tình yêu thương mà bà dành cho tôi sẽ mãi là ánh sáng sưởi ấm tâm hồn tôi, như ngọn lửa bập bùng trong những đêm đông năm xưa. Tôi chỉ mong mỗi năm Tết đến, tôi vẫn được trở về bên bà, nghe bà kể chuyện, và cảm nhận trọn vẹn tình thương từ vòng tay ấm áp ấy.

Còn điều gì chưa nói? Có lẽ đó là lời cảm ơn sâu sắc mà tôi chưa kịp nói với bà – cảm ơn bà đã luôn là người chở che, đã luôn yêu thương tôi vô điều kiện, và đã dạy tôi những bài học quý giá về cuộc sống. Mỗi năm trôi qua, tôi càng hiểu rằng, những gì bà trao tặng tôi không chỉ là những câu chuyện cổ tích mà còn là sự thật giản dị của lòng nhân ái, tình yêu thương và sự sẻ chia. Và tôi sẽ luôn trân trọng từng giây phút bên bà, không chỉ trong những mùa Tết, mà trong suốt cả cuộc đời. 

 => đây là bài dự thi '' còn điều gì chưa nói "của mk , bn tham khảo nhé ^^

chúc bạn học tốt

15 tháng 2

tk cho mk

1 tháng 10 2021

nói về đăc sản món ăn truyền thống , danh lam thắng cảnh nổi tiếng , kể về truyền thuyết , nguồn gốc con ng việt 

12 tháng 7 2016

DÀN Ý

MỞ BÀI

+ Giới thiệu toàn cảnh về Đà Lạt: có núi, có thông, có thác.

+ Sự kiện tường thuật: Chuyến đi du lịch.

 

THÂN BÀI

1) Đường đến thác lúc sáng sớm

Xe chạy từ khách sạn, qua rừng thông có hương thơm, có gió nhẹ, có hơi lạnh.

2)  Mặt trời lên cao

+ Bầu trời trong vắt.

+ Đường khúc khuỷu gập ghềnh.

+ Không khí mát lạnh.

+ Cảm giác khỏe và dễ chịu.

3) Thăm cảnh sắc của thác

+ Bước xuống theo từng bậc thang để chiêm ngưỡng thác.

+ Cảm giác mát lạnh.

+ Những nhà chòi để khách nghỉ chân.

4) Sinh hoạt bên thác

+ Tập hợp hát hò vui vẻ.

+ Thời gian trôi rất nhanh.

5) Về chiều

+ Tập trung lên xe.

+ Không ai nói chuyện bởi còn lưu luyến với cảnh đẹp.

+ Hẹn một ngày trở lại.

KẾT LUẬN

+ Vào năm học mới rồi mà không sao quên được chuyên du lịch thú vị trong hè.

+ Muốn lên với thác Prenn trong hè tới.

14 tháng 7 2016

Đề bài: Làm dàn ý kể lại một chuyến tham quan hay du lịch mà em có dịp tham dự. 

DÀN Ý

MỞ BÀI

+ Giới thiệu toàn cảnh về Đà Lạt: có núi, có thông, có thác.

+ Sự kiện tường thuật: Chuyến đi du lịch.

+ Thăm thác Prenn.  

THÂN BÀI

1) Đường đến thác lúc sáng sớm

 

Xe chạy từ khách sạn, qua rừng thông có hương thơm, có gió nhẹ, có hơi lạnh.

2)  Mặt trời lên cao

+ Bầu trời trong vắt.

+ Đường khúc khuỷu gập ghềnh.

+ Không khí mát lạnh.

+ Cảm giác khỏe và dễ chịu.

da-lat

Đà Lạt mộng mơ với rừng thông, thác Prenn

3) Thăm cảnh sắc của thác

+ Bước xuống theo từng bậc thang để chiêm ngưỡng thác.

+ Cảm giác mát lạnh.

+ Những nhà chòi để khách nghỉ chân.

4) Sinh hoạt bên thác

+ Tập hợp hát hò vui vẻ.

+ Thời gian trôi rất nhanh.

5) Về chiều

+ Tập trung lên xe.

+ Không ai nói chuyện bởi còn lưu luyến với cảnh đẹp.

+ Hẹn một ngày trở lại.

KẾT LUẬN

+ Vào năm học mới rồi mà không sao quên được chuyên du lịch thú vị trong hè.

+ Muốn lên với thác Prenn trong hè tới. 

 


 

[Blog Family] Mẹ ơi, con nhớ mẹ21:13 - 16/11/2015  Cuộc Sống Kỳ Diệu Blog Family  Cũng rất lâu rồi ngày chủ nhật của mình chỉ cuộn tròn trong chăn và vài tiếng khụ khạc vì thời tiết chuyển mùa nhanh quá. Dường như sự chật chội và đẩy đưa của Hà Nội khiến mình đi xa, lúc nhận ra thì thấy mình nằm gục co ro với tắm chăn mỏng manh và tiếng gió rít gào.Hà Nội chuyển mùa, cái thời...
Đọc tiếp

[Blog Family] Mẹ ơi, con nhớ mẹ

21:13 - 16/11/2015  Cuộc Sống Kỳ Diệu Blog Family

 

 

Cũng rất lâu rồi ngày chủ nhật của mình chỉ cuộn tròn trong chăn và vài tiếng khụ khạc vì thời tiết chuyển mùa nhanh quá. Dường như sự chật chội và đẩy đưa của Hà Nội khiến mình đi xa, lúc nhận ra thì thấy mình nằm gục co ro với tắm chăn mỏng manh và tiếng gió rít gào.

Hà Nội chuyển mùa, cái thời tiết vừa man mát vừa lành lạnh khiến mình trở tay không kịp. Mình bị ốm, bị cảm cũng nặng, đầu mình ong lên như có ai khua chiêng gõ trống… tự dưng thấy mình tủi thân đến kỳ lạ, nước mắt cũng cứ tự dưng chảy khiến mình không kìm được, gối ướt đẫm vị xót xa, chực trào. Tự dưng nhớ mẹ… nhớ cái vuốt ve khi cảm, nhớ ánh mắt quan tâm khi mẹ dặn dò buổi sáng…

Mẹ ơi, mẹ còn nhớ…

Năm con bảy tuổi, đó là lần đầu tiên con tham gia kỳ thi cấp tỉnh môn toán, cả khối chọn 3 người và con là đứa giỏi nhất. Con biết mẹ rất vui, mẹ luôn vỡ òa khi con mang về từng kết quả của từng vòng sơ loại. Nhưng con còn nhớ, trước ngày chung kết, con có hỏi mẹ một bài toán, mẹ đã không giải được, con thất vọng và con cũng làm bài không tốt… con bỏ tham gia đội tuyển ôn hè. Mẹ không mắng con, không bắt ép con và con còn nhớ mẹ nói với bố một câu: “Tuổi của nó là tuổi chơi, hè bắt tội nó đi học.”

Năm lớp 4, con bị bệnh, đau bụng muốn chết đi sống lại. Con quằn quại trên giường mà lăn qua lăn lại từng giờ, Lúc mẹ đi làm về thấy con hoảng hốt vô cùng, mồ hôi đầm đìa, nhưng lúc đó cơn đau đã qua rồi. Đến tận nửa đêm lại tái phát, con khóc không ra tiếng, mẹ vội vàng bế con đến nhà bác sĩ trạm y tế tận hai cây.

 
76491121.jpg

Lớp 5, đó là lần đầu tiên con biết kiếm tiền, con nhặt đồng nát và bán được khoảng 12000 đồng. Hôm sau con đi chợ, con mua được cho em họ một bán bún lòng 3000 đồng, về nhà nó khoe khắp cả, con thấy nụ cười của mẹ tỏa nắng, con đoán mẹ vui vì điều con làm, con không ăn một mình, con biết chia sẻ. Các cô cậu đều xoa đầu khen con. Mẹ chỉ ôm con vào lòng và cười lớn. Và từ Tết năm đó, tiền mừng tuổi mẹ để cho con tự quản và tự tiêu.

Lớp 6, con dọn về ở với bà nội. Con ở với bà đến tận năm lớp 11, me con mình không còn trò chuyện với nhau nhiều lắm. Ban ngày mẹ đi làm, con ăn với mẹ bữa trưa rồi vội vàng đi học, cũng chả nói với nhau một câu, tự dưng con thấy mình xa cách với mẹ quá. Lúc nói chuyện cũng chỉ nói về chị hai, con tủi thân. Mẹ cũng không biết, bà nội cũng hay hỏi về chị con lắm, nhiều lúc con ấm ức mà chỉ muốn khóc lên. Con quậy, tham gia đủ trò ở trường để được quan tâm, nhưng chẳng ai hỏi thăm con, con rất buồn.

Những năm cuối cấp dài và dai dẳng, mẹ bảo con về nhà với mẹ để mẹ chăm con tốt hơn. Những kỳ thi dồn dập, năm đó con còn tham gia đội tuyển môn Sinh học, cũng chẳng có mấy thời gian nói chuyện với mẹ. Những bữa cơm vội vã, những câu chuyện dang dở, con cặm cụi học bài, vì con vì đội tuyển… nhưng con chỉ dừng chân ở giải huyện. Kỳ thi đại học đến gần, con chênh vênh giữa những sự lựa chọn. Mẹ đến bên con, không áp đặt, những lời vụn vặt về lời khuyên, con chọn một trường không nổi tiếng, và đến bây giờ con không hối hận vì lựa chọn của mình.

Năm nay con đã là sinh viên năm hai, cứ mỗi lần về quê, con đều rúc vào lòng mẹ như một đứa trẻ. Mẹ! Con biết mẹ tin tưởng con, mẹ an tâm về con hơn so với chị gái, nhưng mẹ ơi cho con “ích kỷ” một lát có được không? Những lúc con về nhà, mẹ hãy dành cho con những phút giây trọn vẹn có mẹ con mình thôi nhé!

Con yêu mẹ rất nhiều!

 
6
15 tháng 5 2016

hay tuyệt mk cx đang rất cần bài văn ntn. cám ơn bn rát nhìu

15 tháng 5 2016

bn sống rất tình cảm. Cảm ơn bn vì đã cho mk hiểu ra mọi chuyện

17 tháng 1 2018

tui hay bạn kết bạn với mình đi

17 tháng 1 2018

vi no bat buoc nen ban phai thi roi

 Người mẹ trẻ 26 tuổi nhìn xuống đứa con đang bị bệnh bạch cầu đến giai đoạn cuối. Cậu bé không còn tương lai để thực hiện ước mơ của mình. - Bobsy à, con có bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ làm nghề gì khi lớn lên không? Con có mơ ước về điều mà con sẽ làm trong cuộc đời mình?- Mẹ ơi, con vẫn ước mơ sẽ trở thành lính cứu hỏa khi con lớn lên. Một người lính tốt bụng, dũng...
Đọc tiếp

 

Người mẹ trẻ 26 tuổi nhìn xuống đứa con đang bị bệnh bạch cầu đến giai đoạn cuối. Cậu bé không còn tương lai để thực hiện ước mơ của mình.
- Bobsy à, con có bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ làm nghề gì khi lớn lên không? Con có mơ ước về điều mà con sẽ làm trong cuộc đời mình?
- Mẹ ơi, con vẫn ước mơ sẽ trở thành lính cứu hỏa khi con lớn lên. Một người lính tốt bụng, dũng cảm, giúp đỡ tất cả mọi người.
- Vậy sao? Mẹ chắc là con sẽ thực hiện được ước mơ đó. Hãy chờ xem chúng ta có thể làm gì để cho ước mơ của con trở thành sự thật hay không.
Trong ngày hôm đó, cô đi đến đội cứu hoả khu vực của thành phố Phoenix, bang Arizona. Cô giải thích ước mơ của con mình và xin cho con cô được đi một vòng trên xe cứu hỏa.
- Xem nào, chúng tôi có thể làm hơn thế nữa ấy chứ. Nếu cô có thể chuẩn bị cho con vào 7 giờ sáng thứ tư, chúng tôi sẽ cho cậu bé trở thành lính cứu hỏa danh dự của thành phố. Cậu bé có thể tới trạm cứu hỏa, ăn cùng chúng tôi, chạy cùng chúng tôi tới tất cả các vụ cứu hoả trong ngày. Và nếu cô cho chúng tôi kích cỡ của cậu bé, chúng tôi sẽ làm cho cháu một bộ đồng phục lính cứu hỏa dành riêng, với một cái mũ cứu hỏa - không phải là đồ chơi - với phù hiệu lính cứu hoả Phoenix trên đó, một bộ áo nhựa màu vàng như của chúng tôi và ủng cao su.
- Đúng vậy. Tất cả đều được làm tại Phoenix nên chúng ta sẽ có rất nhanh thôi.
Ba ngày sau, đội trưởng lính cứu hỏa đến đón Bobsy
- Nào cậu bé, cháu đã sẵn sàng để gia nhập đôi lính cứu hỏa danh dự của thành phố chưa?
- Mẹ ơi, thế này là thế nào ạ? Con được làm lính cứu hỏa ư?
- Đúng rồi con trai. Hôm nay sẽ là ngày con thực hiện được ước mơ của mình.
Bobsy mặc bộ đồng phục của lính cứu hỏa và đưa cậu từ giường bệnh đến chiếc xe cứu hỏa đang chờ.
- Cháu cảm giác như đang ở trên thiên đường vậy. Cháu sẽ tham gia chữa cháy phải không chú?
- Dĩ nhiên rồi. Nếu hôm nay có hỏa hoạn trong thành phố, cháu sẽ giúp chúng ta dập lửa nha Bobsy.
- Dạ, Bobsy đã sẵn sàng!
Hôm đó có ba cú điện thoại gọi cứu hỏa và Bobsy tham dự cả ba cuộc xuất quân. Với giấc mơ trở thành sự thật Bobsy hạnh phúc đến mức cậu đã sống thêm được ba tháng - một thời gian dài hơn mức tất cả các bác sĩ dự đoán.

Một đêm nọ, tất cả các dấu hiệu sự sống của cậu bé tụt xuống một cách đột ngột. Người y tá trưởng nhớ đến ngày mà Bobsy sống như một lính cứu hỏa, cô gọi cho chỉ huy lính cứu hỏa.
- Chúng tôi sẽ có mặt ở đó trong vòng 5 phút nữa. Xin cô hãy thông báo cho mọi người đừng hoảng hốt, đó chỉ là đội cứu hỏa đên để chia tay với một trong những thành viên tuyệt vời nhất của mình.
Chiếc xe cứu hỏa với cả móc và thang chạy đến bệnh viện, dựng cái thang lên cho đến cửa sổ phòng Bobsy ở lầu 3. 14 lính cứu hỏa nam và 2 lính cứu hỏa nữ trèo qua thang vào phòng của Bobsy. Được mẹ cậu bé cho phép, họ ôm cậu và nói với cậu bé rằng họ rất yêu cậu.
- Thưa chỉ huy, vậy cháu là lính cứu hỏa thật sự phải không?
- Phải, cháu là lính cứu hỏa thật sự.

Với những lời nói đó , cậu bé mỉm cười và nhắm mắt lại mãi mãi...

6
7 tháng 11 2016

Bài văn này thật cảm động khocroi

9 tháng 11 2016

vừa hay vừa cảm động mk đọc mà muốn khóc luôn

6 tháng 6 2018

Gia đình hiện tại mà cô bé sống cùng không biến mất bởi vì đó không phải là bố mẹ ruột của cô bé, nói cách khác thì cô bé là con nuôi của nhà này. Do đó khi cô bé ước gia đình mình chết đi thì gia đình mà cô đang sống không có ai chết cả, mà thay vào đó cô bé đã gián tiếp giết gia đình thật của mình. Do đó, cô bé mới hối hận và khóc lóc.

5 tháng 6 2018

Vì họ đã đi ra ngoài

Chủ đề đánh giặc cứu nước, giành thắng lợi là chủ đề lớn, xuyên suốt trong dòng văn học Việt Nam nói chung và văn học dân gian Việt Nam nói riêng. Trong đó, truyền thuyết Thánh Gióng là truyện dân gian thể hiện chủ đề này thật tiêu biểu và độc đáo.

Truyện kể về ý thức và sức mạnh đánh giặc có từ rất sớm của dân tộc ta. Hình tượng Thánh Gióng hiện lên với nhiều chi tiết nghệ thuật hay và để lại trong em những ấn tượng sâu sắc. Không những thế, truyện Thánh Gióng còn chứa đựng những chi tiết thật hoang đường, kỳ ảo. Ban đầu là mẹ của Thánh Gióng đi ra đồng, ướm thử chân mình vào một dấu chân rất to lớn, rồi sau đó về nhà bà mang thai, mười hai tháng sau sinh ra một cậu bé. Có ai lại mang thai tới mười hai tháng bao giờ? Điều này cũng chính là dấu hiệu báo cho ta có thể biết trước sự lạ lùng về chú bé. Quả đúng như vậy, chú bé được sinh ra khôi ngô, tuấn tú nhưng lạ thay, lên ba tuổi mà vẫn không biết đi, đứng, nói, cười; đạt đâu thì nằm đó. Thật khác hẳn với những em bé bình thường. Chú bé này thật khác lạ khiến mọi người ai cũng cảm động và lo lắng cho chú. Nhưng khi có giặc Ân kéo đến xâm phạm bờ cõi Văn Lang, chú bé liền cất tiếng nói. Và tiếng nói đầu tiên của chú bé lên ba là tiếng nói đòi đánh giặc. Chú bé đã bật ra tiếng nói kịp thời, tiếng nói cất lên khi nghe thấy tiếng rao của sứ giả đi tìm người hiền tài cứu nước. Tiếng rao của sứ giả ờ đây chính là lời hiệu triệu của Vua Hùng, là tiếng gọi của non sông đất nước khi Tổ Quốc lâm nguy. Chi tiết này làm em thật cảm động. Chú là người yêu quê hương đất nước tha thiết. Lòng yêu quê hương đất nước tha thiết đã giúp chú bé mới ba tuổi không nói, không cười lớn nhanh như thổi, vươn vai một cái bỗng trở thành một tráng sĩ oai phong lẫm liệt với ý chí quật cường có thể dời non, lấp biển. Thánh Gióng là một biểu tượng của muôn người gộp sức, cùng nhau chống giặc ngoại xâm.

Chú bé Gióng đã có mặt kịp thời khi đất nước lâm nguy đã dẹp tan quân giặc. Ngựa phun ra lửa, roi sắt thần kì quật tan quân thù. Khi roi gãy thì nhổ tre đánh giặc. Thật sung sướng và tự hào biết bao khi Tổ Quốc ta có được một vị anh hùng như Thánh Gióng. Ta càng tự hào hơn khi Thánh Gióng đánh giặc xong không hề đợi vua ban thưởng mà một mình một ngựa từ từ bay lên trời. Đây là một chi tiết hoang đường, kì ảo nhưng lại có ý nghĩa vô cùng sâu sắc. Sự ra đi kì lạ của Thánh Gióng rất phù hợp với ý nguyện nhân dân, nên nó có một sức sống trường tồn trong lòng nhân dân như một nét đẹp rực rỡ, trong sáng nhất của người anh hùng chống giặc. "Cả người lẫn ngựa từ từ bay lên trời" - thật là kì ảo, nhưng thật nhẹ nhàng, ung dung. Người con yêu nước ấy đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đánh giặc cứu nước của mình, và đã ra đi một cách vô tư, thanh thản, không hề màng tới công danh địa vị cho riêng mình. Áo giáp sắt nhân dân làm cho để đánh giặc, khi đánh tan giặc rồi, trả lại cho dân để bay về trời. Điều đó cho em thấy ở hình tượng Thánh Gióng- trong con người của chàng chỉ có yêu nước và cứu nước - tất cả đều cao đẹp, trong sáng như gương, không một chút gợn nào. Phải chăng đó cũng chính là gương mặt của nhân dân ta được kết tinh trong người Thánh Gióng, ý chí phục vụ thật là vô tư , lớn lao và gương mẫu. Công lao to lớn ấy đã được nhà vua phong làm Phù Đổng Thiên Vương, nhân dân muôn đời ghi nhớ. Thánh Gióng đánh giặc đâu phải là đơn phương độc mã. Thử hỏi rằng nếu không có cơm gạo... của dân làng, của nhà vua thì Thánh Gióng làm được những gì? Công lao của Thánh Gióng cũng có một phần của nhân dân lao động góp sức tạo lên. Thánh Gióng chính là sự tượng trưng cho sự lớn mạnh của đất nước ta, dân tộc ta.

Khép trang sách lại mà hình tượng Thánh Gióng vẫn đọng mãi trong tâm trí em - một hình tượng nghệ thuật dân gian tuyệt đẹp, tràn đầy tư tưởng yêu nước, căm thù giặc và ý chí quyết thắng. Quả là không có hình tượng nào sánh kịp.

29 tháng 12 2018

Hoàng linh ơi xa chủ đề quá bạn

26 tháng 2 2022

đó là: bài thơ này rất hay , cần lưu lại để đọc

Tôi nói cái này ko phải ở trong bài nhưng tôi sẽ nói qua một bài văn    ĐIỀU TÔI NGHĨ MUỐN NÓI NHƯNG CÓ LẼ KHÔNG BAO GIỜ THỂ NÓI     Tôi là một học sinh của Trường THCS Lập Thạch.Ban đầu tôi thấy tôi rất vinh dự khi đỗ được vào trường nhưng một thời gian dần dần tôi cứ chăm chỉ nhưng tại sao mình thi vẫn được điểm kém.Nhưng ban đầu tôi tự nhủ rằng có lẽ mình không chăm...
Đọc tiếp

Tôi nói cái này ko phải ở trong bài nhưng tôi sẽ nói qua một bài văn

    ĐIỀU TÔI NGHĨ MUỐN NÓI NHƯNG CÓ LẼ KHÔNG BAO GIỜ THỂ NÓI

     Tôi là một học sinh của Trường THCS Lập Thạch.Ban đầu tôi thấy tôi rất vinh dự khi đỗ được vào trường nhưng một thời gian dần dần tôi cứ chăm chỉ nhưng tại sao mình thi vẫn được điểm kém.Nhưng ban đầu tôi tự nhủ rằng có lẽ mình không chăm chỉ cần cố gắng hơn.Và cho đến hôm nay ngày 30/12/2021 tôi mới hiểu ra tôi thiếu cái gì đó là tôi thiếu sự động viên của cả gia đình.Mỗi lần tôi điểm kém bố mẹ tôi dùng những câu nói không nên nói với trẻ em.Còn khi tôi được điểm cao bố mẹ tôi lại dùng những câu nói để dìm tôi xuống thấp tôi không có nổi một câu nói nào khen tôi từ bố mẹ và gia đình.Hôm nay tôi vừa thi tôi biết tôi sẽ được điểm kém nhưng mẹ tôi không nghe tôi giải thích về đề bố mẹ ai cũng đều quát tôi tôi muốn nói tôi cũng phải im lặng.Có lẽ tôi phải tạm biệt hoc24 để ôn thật tốt trong vòng 6 năm thôi tôi sẽ quay trở lại hoc24 tôi hứa đấy.Còn bây giờ tôi như một con dối không được ai dẫn tôi trên con đường mòn vậy.Tôi được điểm kém trong tôi cũng cố gắng nhưng ai trong gia đình cũng cố kéo tôi xuống con đường chết.Nhiều lúc tôi cầm những thứ sắc nhọn và ở một mình và nghĩ đến những ngày còn lại tôi lại càng muốn chết.Nhưng tôi vẫn thương cho bố mẹ tôi tôi không thể chết nhưng tôi lại có bố mẹ không hiểu được tôi gì cả.Tôi muốn nói lời cuối TẠM BIỆT NHÉ CỘNG ĐỒNG HOC24 VÀ MỌI NGƯỜI GIA ĐÌNH HOC24 CỦA TÔI.TÔI HẸN GẶP LẠI.

9
30 tháng 12 2021

TẠM BIỆT!

30 tháng 12 2021

:V?