
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.



Chưa , chị ko chuyên môn đá cầu, chị chỉ hào hứng chơi mỗi cờ vua với môn cầu lông thôi :))

Hai đoạn thơ đều gợi ra khung cảnh mùa xuân nhưng cách cảm nhận lại mang dấu ấn riêng của từng tác giả. Trong Truyện Kiều của Nguyễn Du, mùa xuân hiện lên với vẻ đẹp cổ điển, thanh khiết và tinh khôi: “Cỏ non xanh tận chân trời / Cành lê trắng điểm một vài bông hoa”. Ở đây, thiên nhiên được miêu tả giản dị, trong sáng, mang màu xanh bất tận của cỏ non và sắc trắng tinh khôi của hoa lê. Không gian thanh minh vừa trang trọng trong “lễ tảo mộ”, vừa rộn ràng trong “hội đạp thanh”, phản ánh một mùa xuân của truyền thống, gắn với nếp sống văn hoá dân gian. Ngược lại, trong Mùa xuân chín của Hàn Mặc Tử, mùa xuân lại mang vẻ đẹp trữ tình, lãng mạn và pha chút xót xa. Cỏ xanh gợn sóng dưới ánh xuân, hòa với tiếng hát trong trẻo của các cô thôn nữ. Nhưng ngay trong không khí tươi vui ấy, thi nhân vẫn thoáng thấy sự chia ly: “Ngày mai trong đám xuân xanh ấy / Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi”. Mùa xuân ở đây vừa rực rỡ vừa man mác buồn, gợi suy tư về tuổi trẻ và kiếp người. So sánh hai đoạn thơ, ta thấy Nguyễn Du cảm nhận mùa xuân từ góc nhìn lễ hội, văn hoá truyền thống, còn Hàn Mặc Tử lại lắng nghe tiếng lòng, gửi gắm tâm sự nhân sinh. Cả hai đều góp phần làm giàu thêm vẻ đẹp đa dạng của mùa xuân trong văn học Việt Nam.
--Chúc bạn học tốt nhá!!!--