Trong bài "Rừng Mơ" của nhà thơ Trần Lê Văn có đoạn:
"Rừng mơ ôm lấy núi
Mây trắng đọng thành hoa
Gió chiều đông gờn gợn
Hương bay gần bay xa ..."
-Ghi lại cảm nhận, cảm xúc của em khi đọc đoạn thơ trên.
Các tình iu ơi, mình đang cần gấp lắm lun! Ai viết nhanh và hay nhất mik sẽ tick và kb nhaa ❤☘
Đoạn thơ trích trong bài “ Rừng mơ” của tác giả Trần Lê Văn làm rung động lòng người bởi vẻ đẹp của bức tranh rừng mơ thơ mộng và hấp dẫn với việc sẻ dụng từ ngữ hình ảnh, phép tu từ đặc sắc. Thật không ngoa khi tác giả sử dụng động từ “ôm” một cách tự nhiên như vậy! Đúng là ngọn núi đầy những cảnh mơ trắng, chúng đan vào nhau nở rộ khắp nơi…Chúng tạo thành một tấm áo khoác lên với họa tiết tinh sảo mà chỉ có bàn tay thiên nhiên mới tạo nên được. Chiếc áo khoác đó tạo nên sự ấm áp cho ngọn núi trong buổi chiều đông vắng lặng này! Và với biện pháp nhân hóa rừng mơ biết “ôm” như thế đã tạo nên sự gần gũi, thân mật và cả một tấm lòng yêu và cảm nhận thiên nhiên dạt dào của tác giả! Câu thứ hai của đoạn thì đã khá rõ. Với độ cao hàng trăm mét so với mực nước biển thì việc những đám mây lẫn quất đầu cành, cuối ngọn cũng là hiển nhiên. Nhưng ý tác giả muốn nói hoa mơ trắng như những đám mây trên bầu trời kết lại vậy! Cách nói cường điệu này làm cho khoảng cách giữa trời và đất như được thu hẹp và trong một lúc tay ta cảm nhận dư vị của trời đất như hòa tan làm một! Gió gợn nhẹ từng cơn hay lòng người gợn lạnh vì gió? Sự tinh tế khi tác giả chọn “gờn gợn” đó là cơn gió nhẹ, mỏng, mơ hồ như những đám mây mà có lúc cũng giống sóng trên một dòng sông, không mạnh, không dồn dập…nhưng lại khiến người ta chạnh lòng. Cũng vì cơn gió ấy mà hương thơm của hoa mơ cứ thoang thoảng “Hương bay gần bay xa.” Hương hoa mơ được gió mang đến và mang đi một cách vô tình và hữu ích, hương hoa cứ quấn lấy ta lúc chặt, lúc hờ hững nhưng sao lại khiến ta sao xuyến một cách lạ kỳ, đó chính là một trong những đạc trưng của loại hoa rừng danh tiếng! Từ vẻ đẹp của thiên nhiên rừng mơ người đọc cảm nhận được tâm hồn nhạy cảm tinh tế, tình yêu thiên nhiên tha thiết, sự gắn bó với quê hương, đất nước của nhà thơ, đồng thời bồi đắp cho người đọc tình yêu và niềm tin niềm tự hào trước vẻ đẹpc ảu quê hương đất nước.