K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Đọc truyện sau và trả lời các câu hỏi:Sự tích lễ hội Chử Đồng Tử1. Đời Hùng vương thứ 18, ở làng Chử Xá bên bờ sông Hồng, có một chàng trai tên là Chử Đồng Tử. Nhà nghèo, mẹ mất sớm, hai cha con chàng chỉ có một chiếc khố mặc chung. Khi cha mất, chàng thương cha nên đã quấn khố chôn cha, còn mình đành ở không. 2. Một hôm, đang mò cá dưới sông, chàng thấy một chiếc thuyền...
Đọc tiếp

Đọc truyện sau và trả lời các câu hỏi:

Sự tích lễ hội Chử Đồng Tử

1. Đời Hùng vương thứ 18, ở làng Chử Xá bên bờ sông Hồng, có một chàng trai tên là Chử Đồng Tử. Nhà nghèo, mẹ mất sớm, hai cha con chàng chỉ có một chiếc khố mặc chung. Khi cha mất, chàng thương cha nên đã quấn khố chôn cha, còn mình đành ở không. 

2. Một hôm, đang mò cá dưới sông, chàng thấy một chiếc thuyền lớn và sang trọng tiến dần đến. Đó là thuyền của công chúa Tiên Dung, con gái vua Hùng đang du ngoạn. Chàng hoảng hốt, chạy tới khóm lau thưa trên bãi, nằm xuống, bới cát phủ lên mình để ẩn trốn. Nào ngờ, công chúa thấy cảnh đẹp, ra lệnh cắm thuyền, lên bãi dạo rồi cho vây màn ở khóm lau mà tắm. Nước giội làm trôi cát đi, để lộ một chàng trai khỏe mạnh. Công chúa rất đỗi bàng hoàng. Nhưng khi biết rõ tình cảnh nhà chàng, nàng rất cảm động và cho là duyên trời sắp đặt, liên mở tiệc ăn mừng và kết duyên với chàng. 

3. Sau đó, hai vợ chồng Chử Đồng Tử không về kinh mà tìm thầy học đạo và đi khắp nơi truyền cho dân cách trồng lúa nuôi tằm, dệt vải. Cuối cùng, cả hai đều hóa lên trời. Sau khi về trời, Chử Đồng Tử còn nhiều lần hiển linh giúp dân đánh giặc. 

4. Nhân dân ghi nhớ công ơn Chử Đồng Tử, lập đền thờ ở nhiều nơi bên sông Hồng. Cũng từ đó hằng năm, suốt mấy tháng mùa xuân, cả một vùng bờ bãi sông Hồng lại nô nức làm lễ, mở hội để tưởng nhớ ông. 

- Chử Xá : tên một làng nay thuộc xã Văn Đức, huyện Gia Lâm, Hà Nội. 

- Du ngoạn : đi chơi, ngắm cảnh các nơi. 

- Bàng hoàng : sững sờ, không ngờ tới 

- Duyên trời : chuyện may mắn, hạnh phúc 

- Hóa lên trời : không chết mà trở thành thánh hoặc tiên trên trời. 

- Hiển linh : (thần thánh) hiện lên giúp người

Câu chuyện Sự tích lễ hội Chử Đồng Tử xảy ra vào thời nào ?

1
3 tháng 11 2017

 

Lời giải:

Câu chuyện Sự tích lễ hội Chử Đồng Tử diễn ra vào thời Vua Hùng Vương thứ 18

9 tháng 2 2019

Công chúa Tiên Dung quyết định kết duyên cùng Chử Đồng Tử vì nàng rất cảm động trước tình cảnh và tấm lòng hiếu thảo cua Chử Đồng Tử. Công chúa cho sự gặp gỡ này là do Trời sắp đặt.

3 tháng 5 2019

Lời giải: 

 Chàng hoảng hốt chạy tới bãi lau, bới cát phủ lên mình để trốn.

28 tháng 11 2017

a) Vì thương dân, Chử Đổng Tử và công chúa đi khắp nơi dạy dân cách trồng lúa, nuôi tằm, dệt vải.

b) Vì nhớ lời mẹ dặn không được làm phiền người khác, chị em Xô-phi đã về ngay.

c) Tại thiếu kinh nghiệm, nôn nóng và coi thường đối thủ, Quắm Đen đã bị thua.

d) Nhờ ham học, ham hiểu biết và muốn đem hiểu biết của mình ra giúp đời, Lê Quý Đôn đã trở thành nhà bác học lớn nhất của nước ta thời xưa.

9 tháng 10 2018

Hàn Nhạc cầm hai bầu rượu đi vào phòng Hách Khiếu Phong, hạ nhân đứng ngoài cửa vừa thấy hắn liền cúi người hành lễ:

- Tướng quân!

- Hách đại nhân đâu?

- Đại nhân... ngài ấy… - hạ nhân dường như khó nói thành lời, chắc chắn là chủ nhân có lệnh không tiếp bất kỳ người nào cho nên không đợi cho hạ nhân bẩm báo, Hàn Nhạc nói thẳng:

- Không cần báo, ta tự đi tìm hắn.

- Không được đâu tướng quân...

- Đã nói là tự bản tướng quân tự xông vào mà - hắn khoát tay đi nhanh tới phía nội viện.

Xuyên qua một đường cổng vòm vào nội viện, Hàn Nhạc giật mình vì ngổn ngang khắp nơi đều là thân cây bị đánh gãy, dường như nơi đây vừa trải qua một trận mưa gió lớn trông vô cùng thê thảm, nhìn kỹ trên mấy thân cây còn lưu lại chưởng ấn*.

*chưởng ấn: vết bàn tay dùng lực mạnh hằn lại

Tiếp tục đi vào phía trong, tới thư phòng, toàn bộ tranh họa, bàn ghế đều bị phá nát có chung số phận với nhưng cái cây ngoài kia. Hàn Nhạc lắc đầu, khi tìm tới phòng ngủ không thấy bóng dáng Hách đại ca đâu thì hắn đã biết nên đi đâu để tìm đại ca.

Hắn điểm chân, thân mình bay lên mái hiên, nơi có người hắn muốn tìm.

- Quả nhiên là huynh đanh uống rượu giải sầu một mình! - Hàn Nhạc đi lại gần hắn, ngồi phịch xuống khoanh hai chân lại.

Hách Khiếu Phong không nhìn Hàn Nhạc, tiếp tục uống rượu của mình, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Hàn Nhạc vụng trộm đánh giá Hách đại ca, hắn biết trong lòng đại ca rất buồn khổ, người yêu thương sắp phải gả cho một nam nhân khác, đây đúng là một đả kích đau đớn nhất.

- Vừa rồi đệ có đi bái kiến công chúa.

Thân thể Hách Khiếu Phong hơi hơi chấn động, biểu tình âm trầm cuối cùng cũng có phản ứng:

- Nàng… thế nào?

- Công chúa trông rất gầy yếu, tỳ nữ nói nàng ăn rất ít và cũng không đi ra khỏi cửa - Hàn Nhạc thở dài, vừa nói vừa chăm chú quan sát Hách đại ca thì phát hiện bàn tay đang nắm bình rượu siết chặt lại.

Hắn thực sự rất xem trọng nhân duyên của công chúa và Hách đại ca, ai ngờ hoàng thượng lại chấp nhận thỉnh cầu hòa thân của sứ thần của Thổ Phiên. Nhiều công chúa như vậy sao cứ phải chọn Văn Nhạc công chúa, thật không biết hoàng thượng nghĩ cái gì, sao ngài không chọn một phi tử nào đó chưa lâm hạnh rồi phong làm công chúa đưa đi hòa thân sao cứ muốn Văn Nhạc công chúa đi, cuối cùng lại chia rẽ một mối nhân duyên tốt đẹp.

- Đã gần một tháng rồi, đi thăm công chúa đi - Hàn Nhạc khuyên nhủ, kỳ thực đây chính là ý đồ của hắn. Cúc Hương và Khấu Nhi nhờ vả hắn tìm gặp Hách đại ca, thời gian không còn nhiều nữa, ngày hòa thân không còn xa nhưng Hách đại ca hẳn là nắm chắc có thể gặp mặt nàng.

- Đi cũng không thay đổi được gì, ngược lại càng làm cho nàng đau khổ, chi bằng không nhìn thấy thì hơn - thanh âm Hách Khiếu Phong khô khốc chua xót, không phải hắn không muốn nhìn thấy nàng mà là không thể đi được!

Hiện tại nàng chính là phi tử tương lai của Thổ Phiên vương, hắn chỉ sợ giữ nàng không được. Hắn rất muốn rũ bỏ tất cả rồi mang nàng đi ngao du thiên hạ nhưng hắn không làm được. Nếu hắn mang Dung Nhi đi thì việc hòa thân sẽ thất bại, tất nhiên sẽ làm cho Thổ Phiên tức giận, đến lúc đó sóng gió nổi lên nhất định sẽ phá vỡ cuộc sống thái bình thịnh thế trước mắt. Hắn không thể làm được! Đành phải mượn rượu tiêu sầu!

Hàn Nhạc chưa từng thấy Hách đại ca nản lòng như thế này, hắn rất muốn giúp đỡ nhưng hắn cũng hiểu bây giờ có nói gì cũng vô ích. Hoàng thượng hạ chỉ Văn Nhạc công chúa đi hòa thân là một sự thật không thể thay đổi, đây chính là một nỗi bi ai của những người sinh ra và lớn lên trong hoàng cung. Nếu đối tượng hoàng thượng tứ hôn là một vị đại quan thì còn có cơ hội cứu vãn nhưng đây lại là ngoại tộc dĩ nhiên nó biến thành quốc gia đại sự không thể nói đổi là đổi được.

Ngày mai hắn phải quay lại biên cương, trước lúc đi hắn hy vọng có thể cố hết sức mình mà khuyên nhủ Hách đại ca.

- Tỳ nữ nói suốt ngày nàng lấy nước mắt rửa mặt, Hách đại ca hay là…

Nháy mắt, bầu rượu trong tay bị Hách Khiếu Phong bóp vỡ làm cho Hàn Nhạc im bặt. Nhìn tới tay Hách đại ca nắm chặt thành quyền, bầu rượu bị vỡ đồng thời cắt vào da thịt, máu và rượu của chảy xuống, miệng vết thương mà đụng tới rượu thì nhất định sẽ rất đau, người bình thường tuyệt đối không chịu nổi. Hách đại ca vẫn để mặc cho máu chảy, cầm lấy bình rượu hắn mang tới đưa lên miệng, yên lặng uống.

Thôi thì cứ uống rượu đi! Hắn vỗ vỗ vai Hách đại ca rồi chính mình cũng cầm lên một bình rượu uống.

***

Trời chuyển mùa, gió sáng sớm mang theo hơi lạnh run người, Lý Vân Dung đứng ở cửa sổ, gió lách qua cửa sổ xông vào phòng. Cúc Hương vừa mở cửa đi vào thì liền phát hiện trong phòng thật lạnh.

- Công chúa, người đừng đứng ở cửa sổ nữa, sẽ lạnh đó - Cúc Hương đi lên, tới khi đứng bên cạnh công chúa nàng ấy sợ tới mức ngây dại - Công chúa! - Cúc Hương kinh hô thành tiếng.

Dung nhan tái nhợt của Lý Vân Dung che kín nước mắt, đôi mắt đã sưng đỏ chứng tỏ nàng khóc đã rất lâu rồi, cánh môi không hề có chút huyết sắc, trên mặt không có tức giận mà giống như chấp nhận buông xuôi một thứ gì đó. Cúc Hương chưa bao giờ thấy khuôn mặt công chúa tiều tụy như thế này.

- Công chúa! Công chúa! - Cúc Hương vội vàng la lên.

- Hắn không tới! - Lý Vân Dung vẫn đứng đó nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

- Công chúa?

- Cuối cùng thì hắn vẫn tàn nhẫn không chịu đến gặp ta. Hôm nay là ngày ta lên đường thế mà hắn ngay cả lần gặp mặt cuối cùng mà vẫn không chịu.

Nàng cảm thấy cơ thể rất lạnh, tim cũng lạnh, cứ thế mà đứng bất động, tùy ý để Cúc Hương khoác chiếc áo choàng lên người.

- Trời, công chúa… mặt của người rất lạnh, tay cũng lạnh, người… đã đứng ở đây bao lâu rồi? Chẳng lẽ cả đêm người không ngủ sao?

- Ta không ngủ được…

Mắt Cúc Hương cay xè, nàng đóng cửa sổ lại rồi kéo công chúa tới ngồi xuống giường:

- Công chúa, nô tỳ đi pha một ly trà nóng để người làm ấm cơ thể.

Cúc Hương chạy đi, không bao lâu thì Khấu Nhi cũng đến, các nàng pha nước ấm mang vào, dùng khăn nhúng nước ấm lau mặt giúp công chúa tẩy đi vệt nước mắt. Mấy ngày hôm nay công chúa không chịu ăn uống, ban đêm thì khóc nức nở, các nàng rất đau lòng nên đã tìm đến Hàn tướng quân nhờ giúp đỡ truyền lời nhưng Hách đại nhân vẫn không chịu xuất hiện.

Một công chúa tràn ngập sức sống và tinh thành phấn chấn đã không thấy, trước mặt các nàng là một công chúa thương tâm muốn chết. Hai nàng ôm lấy công chúa, họ muốn dùng nhiệt độ của cơ thể giúp nàng sưởi ấm.

- Ta lạnh… không phải cơ thể mà là tim…

Lời nói thốt ra làm cho Cúc Hương bật khóc, hốc mắt Khấu Nhi cũng ươn ướt, cay nóng.

- Khấu Nhi… Cúc Hương… thì ra cảm giác hư không lại khiến cho người ta cô đơn, bất lực đến vậy, rốt cuộc thì ta cũng hiểu được cái gì là bi thương tới mức chết tâm rồi.

- Công chúa, người còn có bọn nô tỳ mà - Khấu Nhi cố nén dòng lệ chực tuôn ra, nàng không cho phép mình rơi lệ trước mặt công chúa.

Lý Vân Dung nhẹ nở một nụ cười thế nhưng nụ cười thực thống khổ, bất luận kẻ nào nhìn thấy đều lo lắng đau đớn. Nàng lau khô nước mắt, nhắm mắt lại, khi một lần nữa mở mắt ra thì trong đáy mắt đã khôi phục vài điểm thần trí, thậm chí là lạnh lẽo như băng vậy.

- Đừng khóc, ta không sao, giúp ta trang điểm một chút, đừng làm chậm giờ lành.

- Công chúa…

- Yên tâm, nước mắt của ta đến hôm nay đã cạn rồi, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ không vì hắn mà rơi bất kỳ một giọt nước mắt nào nữa. Nếu đây là điều hắn muốn thì ta sẽ thành toàn cho hắn.

Nàng hạ quyết tâm, tim nát, sẽ không nát thêm được nữa, khóc khô nước mắt, sẽ không còn giọt nào để rơi nữa. Bắt đầu từ hôm nay nàng sẽ làm cho chính mình sinh ra một lần nữa.

Mặc hỉ phục vào, đầu vấn lên gọn gàng, đeo những trang sức đẹp nhất.

Lý Vân Dung ngẩng đầu mà bước đi trên chính con đường mình đã lựa chọn.

Hoàng đế chiếu cáo thiên hạ, Thổ Phiên đưa đoàn người ngựa dâng sính lễ, của hồi môn gồm hoàng kim năm ngàn lượng, mấy trăm kiện vải vóc thượng hạng, Văn Nhạc công chúa được gả cho Thổ Phiên vương, thắt chặt tính hữu được an bang giữa hai nước.

Hôm nay quả là một ngày đẹp trời, nắng ấm trong lành, hoàng đế cùng hơn trăm đại quần thần tự mình tiễn chân Văn Nhạc công chúa xuất giá, thống lĩnh đại nhân Hách Khiếu Phong đã đứng ở trước cửa cung chờ giờ hoàng đạo.

Sau khi Văn Nhạc công chúa hướng hoàng huynh bái lễ thì được cung nữ nâng hạ xoay người, thảm đỏ được trải dài từ trong đại điện hoàng cung ta tận thềm ngoài cung. Từng bước nàng đi bách quan quần thần đều dập đầu quỳ lạy nàng. Lúc đi tới trước mặt Hách Khiếu Phong, chiếc khăn tay màu hồng trên tay nàng vô thức rơi xuống trước mặt hắn.

Hách Khiếu Phong chấn động, bất giác ngẩng đầu lên, ẩn dưới mạng che mặt màu đỏ kia là dung nhan tiều tụy nhưng vẫn xinh đẹp vạn phần, nhất thời cả người hắn cứng lại.Nước mắt, từ đôi mắt trong trẻo đến lạnh lùng của nàng hai hàng lệ chảy xuống, lóe lên ánh sáng hại người ta đau lòng cho một sắc đẹp bi ai, nước mắt rơi xuống như vô số ánh sao lấp lánh, từng giọt từng giọt rớt trên mặt hắn.

Tuy rằng gần trong gang tấc chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy nhưng sao cảm giác thật xa vời. Đối với hắn mà nói thì một cái liếc mắt chính là khổ hình lớn nhất trong cuộc đời hắn.

Cung nữ nhặt chiếc khăn đặt vào tay nàng, nàng quay đầu nhìn về phía trước, chậm rãi hướng bên ngoài cung mà đi.

Hách Khiếu Phong vẫn cứng ngắc đứng đó, nước mắt của nàng hung hăng đâm vào tâm can hắn, so với đao kiếm thì đau đớn hơn rất nhiều, tất cả cứ thẳng tắp mà xuyên vào ngực hắn trong khi hắn không thể nào động đậy, kháng cự.

Đột nhiên hắn có cảm giác nàng sẽ biến mất, cảm giác này làm cho thân mình hắn chấn động mạnh, bấ...

13 tháng 3 2022

Những chi tiết cho thấy nhà Chử Đồng Tử rất nghèo khó là: Hai cha con chỉ có một chiếc khố mặc chung. Khi cha mất, Chử Đồng Tử thương cha nên đã quấn khố chôn cha, còn mình đành ở không.
 

HT

14 tháng 3 2022

nhà nghèo, mẹ mất sớm, hai cha con chàng chỉ có một chiếc khố mặc chung. khi cha mất, chàng thương cha nên đã quấn khố chôn cha, còn mình đành ở không

20 tháng 11 2017

Trái nghĩa với yêu thương là : thù hận 

Trái nghĩa với công chúa là : nô tì

Trái nghĩa với im lặm : náo nhiệt, sôi nổi

     tk mình nhaImage result for anime

20 tháng 11 2017

ghét ghỏ

nô tì

sôi động, sôi nổi

26 tháng 2 2019

Lời giải: 

Các chi tiết nói lên sự nghèo khó và tình yêu thương dành cho cha mẹ của Chử Đồng Tử:

- Mẹ Chử Đồng Tử mất sớm

- Hai cha con chàng mặc chung nhau một chiếc khố.

- Khi cha mất chàng dùng khố để chôn cha nên đành ở trần, không quần áo.

Ngày xửa ngày xưa có 1 chàng trai trẻ chưa cưới được vợ, chàng trai sống bằng nghề nông quanh năm gắn bó với con trâu và cái cày. Vào 1 ngày nọ chàng trai vác rìu lên rừng kiếm củi. Trong lúc chàng trai đang hì hụi đốn cây, anh nhìn thấy 1 con quạ đen tha 1 con chim sẻ nhỏ bay tới đậu ở 1 tảng đá tại gần chỗ anh đang làm việc. Nhìn thấy con quạ sắp ăn thịt con chim sẻ, chàng trai bỗng...
Đọc tiếp

Ngày xửa ngày xưa có 1 chàng trai trẻ chưa cưới được vợ, chàng trai sống bằng nghề nông quanh năm gắn bó với con trâu và cái cày. Vào 1 ngày nọ chàng trai vác rìu lên rừng kiếm củi. Trong lúc chàng trai đang hì hụi đốn cây, anh nhìn thấy 1 con quạ đen tha 1 con chim sẻ nhỏ bay tới đậu ở 1 tảng đá tại gần chỗ anh đang làm việc. Nhìn thấy con quạ sắp ăn thịt con chim sẻ, chàng trai bỗng động lòng trắc ẩn thương cho chú chim nhỏ bé sắp sửa lọt vào miệng loài quạ quái ác.

Chàng trai cúi xuống nhặt một viên đá ném vào con quạ. Con quạ đen giật mình thấy có ai ném mình nên bỏ lại con mồi rồi vỗ cánh bay lên. Bực tức bởi vì hỏng ăn, con quạ chửi bới om sòm. Chàng trai nhặt thêm viên đá nữa ném tiếp vào con quạ và mắng: – “Đồ chim quái ác, mày hãy biến ngay !”. Con quạ đen tức tối bay đi, trước khi bay đi nó còn đe dọa chàng trai là sẽ quay lại trả thù. Chàng trai chạy lại phiến đá nhặt chú chim sẻ đang ngoi ngóp, anh tìm đủ mọi phương cách ủ cho con chim sống lại. Với cố gắng và lỗ lực cứu chú chim, chỉ gần 1 tiếng sau, chú chim nhỏ đã tỉnh lại và vỗ cánh bay được. Chú chim sẻ cảm ơn chàng trai và bảo anh ngồi đợi nó một lát để nó bay đi lấy tặng anh 1 vật quý.

Truyện cổ tích việt nam: Ai mua hành tôi

Truyện cổ tích Việt Nam: Ai mua hành tôi

1 lúc sau, chú chim đã quay trở lại và trong miệng ngậm 1 cái lọ bé tí xíu đặt xuống bên cạnh chàng trai và nói: – “Đây là lọ nước thần có phép màu làm cho một người đang già có thể trẻ lại, làm cho một vật nhỏ có thể to thêm, trên thế gian này không có một ai có”. Nói xong chú chim sẻ vỗ cánh bay đi. Chàng trai tò mò bèn mở nút lọ nước thần ra xem, anh thấy nước trong lọ tỏa ra một hương thơm ngào ngạt. Chàng trai nghĩ thầm: – “Những thứ nước thơm như này chủ yếu để cho các bà nhà giàu có sức vào làm đỏm, chứ mình thì chắc chả bao giờ dùng loại nước thơm này “. Rồi anh đậy nắp lọ lại cẩn thận, cất vào túi áo và gánh củi mang về. Về tới nhà anh treo lọ nước lên kèo nhà, rồi thời gian cứ thế trôi qua, cũng do quá bận bịu với công việc đồng áng nên anh cũng bẵng quên đi, không còn nhớ tới cái lọ nước ấy nữa.

Một vài năm sau đó, vất vả mãi chàng trai mới cưới được một cô vợ. Vợ của anh cũng là con gia đình làm nông nên quanh năm chân lấm tay bùn, vì suốt ngày phải tiếp xúc với việc đồng áng cho nên vợ anh cũng đen đủi và xấu xí. Nhưng vợ chồng nhà anh rất yêu thương nhau.

 

Vào một hôm, khi người chồng đang cày giở nốt mảnh ruộng người đồng, vợ anh ở nhà cho lợn gà ăn và thu dọn nhà cửa sạch sẽ. Trong lúc đang lau dọn, chị phát hiện trên kèo nhà có một lọ gì đó nho nhỏ, chị tò mò mở ra thì ngửi thấy một hương thơm ngào ngạt lan tỏa ra khắp nhà, chị tưởng đây là nước thơm chồng để đây nhân dịp đặc biệt sẽ tặng cho vợ. Lát sau, chị đun nước tắm gội rồi cho nọ nước thơm xức khắp mình mẩy.

Thật không ngờ, sau khi xức xong, từ một con người với vẻ ngoài xấu xí, bỗng chốc chị đã trở lên xinh đẹp lạ thường. Vẻ đẹp của chị giờ có thể nói là “nghiêng nước nghiêng thành” không ai sánh bằng. Nước thần trên người chị chảy xuống mấy cây hành nhỏ bên cạnh giếng, bỗng nhiên mấy cây hành bỗng lớn phổng một cách lạ thường, củ hành to như bình vôi, dọc hành dài như một chiếc đòn gánh.

Khi người vợ đi cày trở về nhà thì anh không thể nhận ra vợ mình nữa, anh cứ ngỡ rằng mình đang gặp một tiên nữ giáng trần, mãi sau anh mới nhận ra vợ vì nghe được giọng nói quen thuộc của chị. Chị vợ ngồi kể cho chồng nghe toàn bộ sự việc, nghe xong anh mới sực nhớ ra lọ nước thần mà con chim sẻ 3 năm trước báo đáp đền ơn anh đã cứu mạng. Kể lại chuyện cũ trong rừng cho vợ nghe, hai vợ chồng ôm nhau mừng rỡ, anh ngồi ngắm vợ mãi không biết chán.

Cũng kể từ hôm đó, anh quấn lấy vợ không rời. Chính vì thế mà một phần việc đồng áng có chút phần bê trễ. Nhưng cứ ở nhà ngắm vợ như này mãi không ổn, như này thì hai vợ chồng không có cơm để ăn mất. Anh nghĩ ra một cách, ngày hôm sau anh đi tìm và thuê một thợ vẽ cực giỏi để vẽ hình vợ anh. Thế là từ giờ, cứ mỗi khi ra đồng làm việc, anh lại mang theo tấm hình của vợ để ngắm lúc mệt mỏi.

Một hôm khi đang cày ruộng, vừa cày được mươi luống thì con quạ năm xưa xà xuống quắp mất tấm hình của vợ anh rồi bay đi mất. Anh thấy vậy đuổi theo nhưng không kịp, con quạ đã vẫy cánh bay xa. Để báo thù mối thù 3 năm về trước, con Quạ mang bức tranh tới tận kinh đô, thả xuống sân rồng (Sân của hoàng cung nhà vua). Bọn lính canh thấy có bức tranh vẽ hình một cô gái rất đẹp nên đã cầm lên trình vua xem. Vì người con gái trong tranh quá xinh đẹp, vua ngắm mãi không hề biết chán, trong bụng nghĩ “Trong cung ta đã có rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần, nhưng không có một người nào đẹp như người con gái trong tranh. Hẳn là trời sai con quạ kia đến mách cho ta đây!”.

Lập tức vua ra lệnh cho một viên quan đại thần trong triều phải gấp rút tìm được cho ra người con gái xinh đẹp trong tranh và mang nàng về đây. Viên quan cho người đi dò la lùng sục khắp mọi vùng. Để việc dò la hiệu quả hơn, viên quan còn cho mở hội ở các vùng, khi người dân đến chơi hội đông, chúng lấy bức tranh ra và giả vờ nói là tình cờ nhặt được, ai là chủ nhân thực sự của bức tranh thì đến nhận lại.

Một hôm, chúng tới mở hội ở quên hai vợ chồng anh chàng có lọ nước thần. Quả nhiên anh chàng đã rơi vào bẫy của chúng. Thấy tấm hình của vợ mình, anh mừng rỡ tới nhận lại tranh. Nhưng anh không ngờ rằng, bọn chúng đã bí mật theo anh về tới tận nhà. Khi nhìn thấy vợ anh đúng là người phụ nữ trong tranh, chúng ập tới bắt nàng và đưa lên kiệu rước nàng về kinh đô, mặc cho người chồng của nàng quỳ lạy than khóc.

Sau khi bị bắt vào cung, người vợ không cười mà cũng không nói, biết bao nhiêu áo đẹp nhưng nàng vẫn không mặc, đầu tóc rối bù không chải, không cho một ai đến gần. Đem được người đẹp về cung, vua lấy làm mừng rỡ nhưng làm đủ mọi cách, người đẹp cũng không nở một nụ cười, không cất lên một tiếng, suốt ngày chỉ im lặng. Vua lệnh cho rao trong dân chúng rằng, hễ trong nhân gian có ai làm cho nàng cười nói được, người đó sẽ được phong quan và thưởng rất hậu hĩnh.

Nghe được tin này, từ những gánh hề nổi tiếng cho tới những bậc cao y nô nức kéo nhau đến kinh thành với hy vọng có thể làm cho người đẹp nói cười. Nhưng đủ trò được giở ra, đủ mọi biện pháp từ diễn hề tới cúng bái cũng không làm cho nàng mở miệng.

Lại nói đến chuyện anh chồng, từ khi mất vợ, anh không thiết làm gì nữa, tất cả công việc anh đều không màng tới, chỉ ở nhà nhớ vợ. Khi nghe được tin loan báo ai làm cho người đẹp trong cung cười nói thì sẽ được vua ban thưởng, anh liều mình một phen lên kinh tìm vợ. Trước khi đi, anh nhổ mấy củ hành lớn bên cạnh giếng buộc làm một gánh quẩy theo. Đến kinh đô, anh đi qua đi lại trước cửa hoàng cung rồi rao lớn:

“Dọc bằng đòn gánh,
Củ bằng bình vôi,
Ai mua hành tôi,
Thì thương tôi với!”

Tiếng rao của anh mỗi lúc một lớn vọng vào cung vua. Nghe thấy tiếng chồng, nét mặt của người vợ tươi tỉnh hắn. Cuối cùng nàng cũng quay ra nói với thị nữ:

– Hãy ra mời người bán hành vào đây cho ta!

Khi nhìn thấy chồng mình, người vợ cười lên một tiếng. Thấy người đẹp bỗng dưng cười nói, vua lấy làm sung sướng, lại thấy mấy cây hành to kì lạ, vua càng làm thấy ngạc nhiên. Cứ ngỡ rằng chắc nàng cười nói là do mấy cây hành kì lạ kia, vua nảy ra một ý muốn tự cải trang thành người bán hành gánh qua gánh lại để làm vui lòng người đẹp. Vua bảo anh chồng:

– Nhà ngươi cởi hết quần áo ra, ta sẽ cho ngươi tạm mặc long bào vào, ta sẽ mặc bộ quần áo của ngươi để giả làm người bán hành rong.

Thấy vua mặc quần áo xong, gánh gánh hành đi qua đi lại rao như anh chồng rao, người vợ lại càng cười ngặt ngẽo. Thấy người đẹp thích thú vua lại càng làm già. Nhưng đột nhiên người vợ bảo thị nữ thả chó ra. Đàn chó thấy vua cứ ngỡ là người lạ liền nhảy bổ vào cắn xé cho đến chết. Người vợ bảo chồng mình:

– Mình hãy mau mau leo lên ngai vàng ngồi đi!

Anh chồng lật đật trèo lên ngai vàng giữa lúc trăm quan và cung nữ rập đầu bái mạng. Từ đó anh làm vua và ở với vợ trọn đời.

LÀ CHUYỆN CỔ TÍCH GÌ???TRẢ LỜI THÌ NHỚ KẾT BẠN LUÔN NHA

13
24 tháng 3 2018

là truyện cổ tích Lọ nước thần 

30 tháng 4 2018

biết là chuyện Lọ Nước Thần rồi lại còn hỏi