Có những cơn mưa khiến người ta quên mất bản thân từng yêu thích những ngày nắng. Chúng kéo đến bất chợt, như một kẻ lữ hành u uất mang theo hơi thở lạnh lẽo của trời đất, phủ lên vạn vật tấm màn ẩm ướt, khiến thành phố vốn đã xám lại càng thêm phần ảm đạm. Tôi đã từng ghét những cơn mưa như thế—không phải vì sự bất tiện mà nó gây ra cho những đôi giày cũ kỹ đã sờn gót, hay vì những cơn gió buốt cắt qua từng thớ vải mỏng manh của kẻ không có lấy một chiếc áo khoác đủ dày—mà bởi lẽ, mưa là thứ gợi nhớ. Và sẽ không có gì đáng sợ hơn một ký ức đã ngủ quên nay bỗng thức giấc.
Dưới những dãy nhà cao tầng đổ bóng xuống con phố hẹp, tôi từng đứng lặng dưới mái hiên cũ kỹ, đôi mắt dõi theo từng dòng người vội vã tìm đường về nhà, từng cỗ xe ngựa lộc cộc băng qua những con đường lát đá đầy vũng nước, từng ô cửa kính bị mưa làm mờ đi hình bóng của những kẻ ngồi bên trong. Tôi không có nơi nào để trở về, cũng chẳng có bàn tay nào chìa ra kéo tôi khỏi cái lạnh thấm vào từng ngón tay tê cứng. Chỉ có màn mưa trước mắt—trắng xóa, mênh mang, như một vết mực loang trên trang giấy cũ.
Và thế rồi, vào một chiều mưa như thế, tôi đã gặp cô ấy.
Không giống như những người khác, cô ấy không nép mình dưới những mái hiên hay cuống cuồng tìm đường tránh mưa. Cô ấy cứ thế mà bước đi, như thể màn nước xối xả kia chẳng có gì đáng bận tâm. Chiếc áo đồng phục đã sờn màu của cô thấm đẫm nước, từng giọt mưa trượt dài trên mái tóc ướt rượt, nhưng cô không hề rùng mình hay cố xua đi cơn lạnh buốt. Ánh mắt cô, lạ lùng thay, không có chút gì phiền muộn hay ngán ngẩm như những kẻ khác. Nó tĩnh lặng, mơ hồ, như thể cô đang lắng nghe một điều gì đó chỉ mình cô hiểu.
Tôi không kiềm được mà cất tiếng gọi, giọng nói khô khốc vì cái lạnh.
— Cậu không ghét mưa à?
Ly dừng lại, đôi mắt trong veo ngước nhìn tôi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác mình vừa hỏi một điều quá đỗi ngây thơ, như một đứa trẻ lần đầu tiên biết đến thế nào là mùa đông.
— Tại sao tớ phải ghét mưa?
Cô hỏi lại, và tôi lúng túng.
— Vì mưa buồn.
Ly khẽ cười—một nụ cười không rõ là dành cho tôi, hay dành cho chính câu trả lời của tôi. Cô không vội vã đáp lời, mà chỉ đưa tay ra, hứng lấy những giọt nước lạnh giá đang trút xuống lòng bàn tay nhỏ nhắn của mình.
— Mưa không buồn. Mưa chỉ là mưa thôi.
Trong ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều xám xịt, tôi nhìn thấy những hạt nước đọng lại trên da thịt cô lấp lánh như những viên pha lê bé nhỏ. Và tôi đã đưa tay ra, chẳng rõ vì điều gì—có thể là để kiểm chứng lời cô nói, hoặc cũng có thể, chỉ để lần đầu tiên trong đời thực sự chạm vào một cơn mưa.
Từ đó về sau, mỗi khi trời đổ nước xuống những mái nhà cũ kỹ của thành phố, tôi không còn đứng dưới mái hiên mà căm ghét mưa nữa. Tôi bước ra đường, để mặc những giọt nước thấm vào vai áo, để mặc những cơn gió quấn lấy mình, và để mặc những ký ức cũ kỹ tự do trôi về những năm tháng xa xôi.
Vì tôi biết, đâu đó trong những con phố ngập nước này, sẽ có một bóng dáng nhỏ bé bước đi dưới mưa, lặng lẽ và bình yên, như thể thế giới chưa từng có điều gì đáng để vội vã.
Và đó là lần đầu tiên tôi thực sự chạm vào mưa.
Những giọt nước lạnh buốt đọng trên đầu ngón tay tôi, len qua từng kẽ tay rồi rơi xuống mặt đất, hòa vào những vệt nước loang lổ trên vỉa hè cũ kỹ. Cảm giác ấy vừa thực vừa mơ hồ, như thể tôi vừa nắm lấy một thứ gì đó mong manh nhưng cũng vĩnh viễn không thể giữ lại.
Ly vẫn đứng đó, dưới cơn mưa đang rơi không ngừng, dáng vẻ bình thản đến lạ. Tôi không biết phải nói gì, không chắc liệu có nên nói gì.
— Cậu không thấy lạnh sao? — Tôi hỏi, giọng khẽ hơn cả tiếng mưa rơi.
Ly nghiêng đầu, mái tóc ướt sũng bết lại bên gò má, ánh mắt như đang suy nghĩ rất lâu về một câu hỏi vốn dĩ quá đơn giản.
— Lạnh chứ. Nhưng rồi cũng quen thôi.
Tôi cau mày. Đó không phải là câu trả lời tôi mong đợi. Tôi đã nghĩ cô sẽ bảo mình không thấy lạnh, hay cô thích mưa đến mức chẳng bận tâm. Nhưng cô lại thừa nhận điều đó một cách thản nhiên, như thể lạnh cũng chỉ là một phần tất yếu của cuộc sống, như thể nó chẳng đủ quan trọng để than phiền.
Rồi cô đưa tay ra, để mặc những giọt nước tiếp tục rơi xuống lòng bàn tay.
— Tớ thích mưa. Vì khi trời mưa, không ai biết mình đang khóc.
Câu nói ấy nhẹ bẫng, nhưng lại vang lên rất lâu trong tôi.
Tôi nhìn cô, nhìn thật lâu. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra có một nỗi buồn lặng lẽ mà cô không hề che giấu, nhưng cũng chẳng bao giờ nói ra.
— Vậy… cậu đang khóc à?
Ly không trả lời ngay. Cô mỉm cười, một nụ cười nhạt nhòa như chính cơn mưa đang rơi xuống đôi vai gầy guộc.
— Không. Nhưng nếu tớ khóc, cũng chẳng ai biết, phải không?
Tôi im lặng.
Chúng tôi cứ đứng đó, giữa cơn mưa xám xịt của một chiều tháng Mười một, giữa những bóng người tất tả chạy trốn khỏi cái lạnh. Nhưng tôi không còn muốn chạy trốn nữa.
Lần đầu tiên, tôi lặng lẽ lắng nghe tiếng mưa.
Và lần đầu tiên, tôi tự hỏi: Có phải từ trước đến giờ, mình đã thực sự hiểu về những cơn mưa chưa?
Hbth cảm ơn các bạn , mong rằng sẽ nhận được những ý kiến riêng của mọi người ạ ^^!
cảm ơn bạn đã tạo ra nha ~