Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Câu chuyện này đã xây ra cách đây một năm rồi, nhưng mỗi khi nhớ lại em vẫn có một cảm giác buồn và xấu hổ vì hành động thiếu trung thực của mình. Đó là một câu chuyện đã cho em biết về cái giá phải trả cho sự thiếu trung thực của bân thân chính là sự day dứt không nguôi trong lòng. Câu chuyện đã xảy ra như sau:
Hôm đó là vào ngày chủ nhật dì em đã đón em từ nhà đến nhà di chơi cùng với các em họ. Em rất vui, khi dì ra ngoài đi chợ, em cùng các em họ chơi trốn tìm xung quanh nhà. Em đã tìm được một chỗ ẩn nấp rất lí tưởng. Em đứng sau hiên nhà, nơi có mấy chậu hoa dì trồng mọc um tùm nên yên tâm là sẽ không ai có thể phát hiện ra mình. Khi em đang đứng ở đó thì bỗng bị giật mình vì một con mèo vừa chạy vụt đằng sau, em bèn nhảy lên và không may đã làm gãy mấy cành hoa hồng mà dì vừa mới trồng xong. Nhìn cành hoa gãy làm đôi, em hoảng sợ vô cùng vì biết dì đã rất mất công sức mới có thể trồng được giống hoa hồng Đà Lạt này. Em gần như phát khóc vì không biết phải làm sao. Nhìn xung quanh không thấy ai, các em họ đang mải chơi cũng không ai nhìn thấy em, nghĩ vậy em liền nhanh chân chuyển sang một chỗ ẩn nấp mới và coi như mình không hề biết chuyện gì đã xảy ra.
Trưa hôm đó, mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường vì không ai để ý đến cây hoa, dì em thì còn bận nấu nướng và dọn dẹp nên vẫn chưa phát hiện ra. Trong bữa ăn, dì nấu cho em nhiều món ngon, lại còn liên tục khen em trước mặt các em họ nữa. Lúc đấy em đã rất xấu hổ, em thấy mình không hề ngoan như dì nói, em còn là một người không dám thừa nhận lỗi lầm của mình nữa.
Buổi tối, khi trở về nhà, lòng em nặng trĩu. Mẹ thì tưởng em ốm nên cũng chỉ hỏi han xem em có khỏe không, mẹ sờ trán thấy em không sốt nên cũng không nói gì. Những ngày sau đó, em đã day dứt và khổ sở lắm. Cứ nhớ đến những lời khen của dì dành cho em trong bữa cơm hôm đó là em khó chịu với bân thân vô cùng. Đến cuối tuần, không thể chịu đựng thêm nữa, em đã khóc và kể với mẹ tất cả. Em đã xin mẹ hôm sau cho phép mình đến nhà dì, em sẽ nhận lỗi và xin dì tha thứ.
Mẹ ôm em vào lòng, mẹ còn an ủi em nữa và đồng ý sẽ đến nhà dì cùng em. Khi em nói lời xin lỗi, dì nói không giận em và khen em là một đứa trẻ vừa ngoan vừa dũng cảm.
Em biết, mình chưa xứng đáng với lời khen đó. Em hứa từ nay về sau sẽ luôn trung thực dù có chuyện gì đi chăng nữa vì em biết, sống trong cảm giác tội lỗi là khó chịu và day dứt như thế nào.
Mình cóp mạng nha

b, Lỗi: sử dụng quan hệ từ sai
Sửa: Người thanh niên trong lặng lẽ Sapa của Nguyễn Thành Long không chỉ say mê công việc mà còn lạc quan yêu đời.
Đoạn văn trên có một số lỗi về cách dùng từ, cấu trúc câu và lập luận. Dưới đây là phân tích và sửa chữa các lỗi: Lỗi tập luận: "Thèm người": Cụm từ "thèm người" không phải là cách diễn đạt chính xác để mô tả tính cách của nhân vật trong trường hợp này. Cụm từ này có thể gây hiểu nhầm, vì "thèm người" thường mang ý nghĩa tiêu cực hoặc không rõ ràng. Thực tế, nhân vật trong truyện ngắn "Lặng lẽ Sa Pa" của Nguyễn Thành Long chỉ có nhu cầu giao tiếp, muốn chia sẻ và gặp gỡ mọi người, chứ không phải "thèm người" theo nghĩa đen. Lỗi về diễn đạt: "Lăn một cây to chắn ngang giũa đường đề được gặp mặt và trò chuyện với đoàn khách lên Sa Pa dù chỉ là một vài phút." Câu này không rõ ràng, cần sửa lại cho dễ hiểu và chính xác hơn. Lỗi về cấu trúc câu: "Anh sống làng lẽ một mình, làm mất công diệc thầm lặng nhưng không có nghĩa là anh chán ghét cuộc đời" có những từ sai chính tả ("làng lẽ" -> "lặng lẽ", "diệc" -> "việc") và câu cũng không rõ ràng, cần được chỉnh sửa lại cho mạch lạc hơn. Sửa chữa: Người thanh niên trong truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa của Nguyễn Thành Long không chỉ say mê công việc, lạc quan, yêu đời mà còn rất cần sự giao tiếp với mọi người. Anh muốn gặp gỡ và trò chuyện với những người xung quanh, thậm chí đã tự tay lăn một cây to chắn ngang giữa đường chỉ để được gặp đoàn khách lên Sa Pa, dù chỉ trong ít phút. Chính sự khao khát giao lưu ấy đã giúp chúng ta hiểu rõ hơn về tính cách của anh. Dù sống một mình, làm công việc thầm lặng và cô đơn, nhưng điều đó không có nghĩa là anh chán ghét cuộc sống. Ngược lại, anh vẫn yêu đời, yêu người, và đó chính là biểu hiện rõ nét của tinh thần lạc quan.