1 bài văn kể trải nghiệm buồn
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.



1. What do you often do to protect the planet?
I often recycle plastic, paper, and glass. I also try to reduce waste by using reusable bags and bottles, and I save energy by turning off lights and electronics when not in use.
2. How often do you do those things?
I recycle and save energy every day. I use reusable bags and bottles whenever I go shopping or leave the house.
3. Do you do these things alone or with someone?
I usually do them with my family. We all try to be responsible and help each other remember to recycle and reduce waste.
Why do you think it's important to protect the Earth?
I think it’s important because the Earth is our home. If we don’t take care of it, we could face serious problems like pollution, climate change, and the loss of animals and plants. By protecting the Earth, we’re also protecting our future.
1. I often protect the planet by saving electricity, recycling, and picking up trash.
2. I do these things every day or every week.
3. Sometimes I do them alone, but I also do them with my family and friends.
4. I think it’s important to protect the Earth because we need clean air, water, and nature to live.

Ý nghĩa của câu chuyện chuỗi ngọc lam:Ca ngợi ba nhân vật trong truyện là những con người có lòng nhân hậu,biết quan tâm và đem lại niềm vui cho người khác.

Hiện nay, tình trạng một số người già sống cùng con cháu nhưng không được chăm sóc chu đáo là một vấn đề đáng suy ngẫm. Nhiều người cho rằng con cháu quá bận rộn với công việc, cuộc sống, nên không có thời gian quan tâm đến ông bà, cha mẹ. Tuy nhiên, dù cuộc sống có bận rộn đến đâu, việc chăm sóc và quan tâm đến người già vẫn là trách nhiệm và bổn phận của con cháu. Người già đã dành cả đời để nuôi dưỡng, yêu thương con cái, vậy nên họ xứng đáng được nhận lại sự quan tâm khi tuổi cao sức yếu. Sự thiếu quan tâm không chỉ khiến người già cảm thấy cô đơn, mà còn ảnh hưởng tiêu cực đến sức khỏe tinh thần và thể chất của họ. Một xã hội văn minh không thể để người cao tuổi bị bỏ rơi ngay trong chính gia đình của mình. Thay vì viện lý do bận rộn, con cháu cần sắp xếp thời gian hợp lý để chăm sóc, trò chuyện với ông bà, cha mẹ nhiều hơn. Đôi khi, chỉ một cử chỉ nhỏ như hỏi thăm sức khỏe hay cùng nhau ăn bữa cơm gia đình cũng đủ khiến người già cảm thấy ấm áp. Nếu mỗi gia đình đều dành sự quan tâm đúng mức đến người già, xã hội sẽ trở nên nhân văn và giàu tình thương hơn. Việc chăm sóc người cao tuổi không chỉ là nghĩa vụ, mà còn là một cách để thể hiện lòng biết ơn đối với thế hệ đi trước.

Đáp án : C đừng giành giật những gì ...
giành giật viết sai , đúng là tranh giành.
Cuộc sống không chỉ có niềm vui, mà còn có nỗi buồn. Và chắc hẳn trong cuộc đời nhiều người từng trải qua những kỉ niệm buồn.
Khi đó, tôi đang là học sinh lớp một. Buổi chiều thứ bảy, tôi có tiết học thêm ở trường. Bố đã đến đón tôi từ rất sớm. Trên đường về, bố nói rằng sẽ vào siêu thị để mua một vài món đồ cho mẹ. Tôi cảm thấy háo hức vô cùng. Trong siêu thị có rất nhiều đồ ăn vặt ngon. Tôi sẽ thuyết phục bố mua cho tôi một vài món.
Bố gửi xe ở bên ngoài, rồi dắt tôi vào bên trong. Siêu thị lúc này khá đông người. Bố phải đẩy xe để đồ nên không thể dắt tay tôi. Chính vì vậy, bố yêu cầu tôi phải chú ý theo sát. Tôi gật đầu đồng ý, còn hứa sẽ luôn theo sát bố. Khi đi đến quầy bánh kẹo, tôi đã nói với bố mua cho tôi loại bánh và loại kẹo mà tôi thích. Bố đã vui vẻ đồng ý, bỏ chúng vào xe để đồ.
Rồi hai bố con đi qua một quầy đồ chơi. Rất nhiều bạn nhỏ đang đòi bố mẹ mua cho mình món đồ chơi yêu thích. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một con búp bê rất đẹp. Tôi mải ngắm nhìn con búp bê mà quên mất phải theo sát bố. Thế rồi, tôi đã bị lạc. Lúc này, tôi rất sợ hãi. Xung quanh rất nhiều người qua lại. Tôi liền chạy đi tìm bố. Mãi tôi vẫn không tìm thấy bố. Lúc này, tôi òa khóc nức nở. Một cô nhân viên tốt bụng đi qua, thấy tôi đang khóc thì hỏi chuyện. Tôi kể cho cô nghe, cô đề nghị sẽ đưa tôi tới chú bảo vệ. Sau đó, chú bảo vệ đã cầm loa thông báo để bố biết. Khoảng mười phút sau, bố đã đến đón tôi. Tôi chạy tới ôm chầm lấy bố, bật khóc. Còn bố thì chỉ nhẹ nhàng nói: “Không sao con, bố đây rồi!”. Sau đó, bố quay sang và cảm ơn chú bảo vệ và cô nhân viên.
Trải nghiệm khiến tôi nhớ mãi, dạy cho tôi bài học giá trị trong cuộc sống. Nó đã giúp tôi hiểu được tình yêu thương của người thân dành cho mình.
Gợi ý Dàn ý viết bài văn kể lại một trải nghiệm buồn của bạn như sau:
1. Mở bài
Dẫn dắt, giới thiệu về trải nghiệm em định kể: Một kỉ niệm buồn của em.
2. Thân bài
a. Giới thiệu về trải nghiệm
b. Kể lại diễn biến
3. Kết bài
Khẳng định lại giá trị của trải nghiệm đối với người viết.
Bài viết tham khảo Kể lại một trải nghiệm buồn cho bạn:
( Dựa trên trải nghiệm buồn của tớ)
Trong cuộc sống, ai cũng có những trải nghiệm khiến mình nhớ mãi. Có những kỷ niệm vui giúp ta mỉm cười mỗi khi nhớ lại, nhưng cũng có những trải nghiệm buồn để lại trong lòng một khoảng lặng, khiến ta trưởng thành hơn. Với em, một trải nghiệm buồn mà em không thể quên, đó là lần em và bạn thân giận nhau – một kỷ niệm buồn nhưng đầy ý nghĩa.
Bạn thân của em tên là Linh. Từ năm lớp 5, em và Linh đã là một đôi bạn rất thân thiết. Cả hai chúng em đều thích đọc sách, mê truyện tranh và thường xuyên học nhóm cùng nhau. Mỗi ngày đến trường đối với em đều thật vui vẻ vì lúc nào cũng có Linh ở bên cạnh. Chúng em cùng chia sẻ mọi chuyện, từ việc học cho đến những niềm vui, nỗi buồn nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Thế nhưng, đến năm lớp 7, tình bạn ấy đã trải qua một cơn sóng gió khiến em vô cùng buồn bã. Hôm đó là buổi kiểm tra Toán giữa kỳ. Đề bài khá khó và em đã phải cố gắng lắm mới làm được. Trong lúc đang làm bài, Linh quay sang và khẽ nói: "Cho tớ xem bài một chút được không?" Em nghe thấy nhưng không quay lại. Em sợ bị cô giáo phát hiện, sợ sẽ bị lập biên bản hay trừ điểm hạnh kiểm. Vậy là em không giúp Linh. Sau buổi kiểm tra, Linh giận, không nói chuyện với em nữa. Cả tuần sau đó, Linh né tránh em, không cùng em học nhóm, không ngồi cạnh em trong lớp như mọi khi.
Em buồn lắm. Mỗi lần thấy Linh cười nói với bạn khác mà không phải em, em cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Trong lòng em đầy hối hận và tiếc nuối. Em không biết mình đúng hay sai. Nếu giúp Linh, có thể chúng em vẫn là bạn, nhưng liệu có bị cô bắt và liên lụy không? Còn nếu không giúp – như em đã làm – thì lại mất đi một người bạn thân. Những ngày đó, em cảm thấy cô đơn, không còn ai để tâm sự hay học nhóm cùng như trước.
Em đã nhiều lần muốn đến xin lỗi Linh, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Mãi đến gần cuối học kỳ, khi lớp em được chia nhóm làm bài thuyết trình, cô giáo xếp em và Linh chung nhóm. Em thấy lo lắng, nhưng cũng nghĩ đây là cơ hội để nói chuyện lại. Trong buổi làm việc nhóm, em lấy hết can đảm để nói lời xin lỗi. Em giải thích lý do vì sao em không giúp bạn, không phải vì ích kỷ mà vì sợ bị điểm kém và ảnh hưởng đến cả hai.
Linh im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Tớ hiểu rồi. Lúc đó tớ chỉ quá lo lắng nên mới giận cậu. Xin lỗi vì đã lạnh lùng với cậu suốt thời gian qua." Nghe những lời ấy, em như trút được gánh nặng trong lòng. Chúng em lại cười nói như xưa, và tình bạn được nối lại.
Trải nghiệm buồn ấy tuy khiến em đau lòng một thời gian, nhưng cũng giúp em nhận ra nhiều điều. Em hiểu rằng tình bạn là một điều vô giá, cần sự chân thành, thấu hiểu và bao dung để giữ gìn. Em cũng học được cách đối mặt với mâu thuẫn, biết xin lỗi và tha thứ.
Giờ đây, mỗi khi nhớ lại, em không còn buồn nữa, mà thấy biết ơn vì nhờ lần giận hờn ấy, em đã biết cách trân trọng tình bạn hơn.