Hãy làm một bài văn kể về những chuyện em sẽ làm khi nhận đc 3 điều ước
( Ko copy trên mạng)
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Chuyện kể rằng, có một chàng trai nọ không thể lo được cho mẹ già, anh cảm thấy bà như một gánh nặng thực sự khi mỗi ngày phải chăm lo cho từng miếng cơm, cốc nước. Chàng trai đã quyết định mang bà mẹ vào một khu rừng để chối bỏ trách nhiệm phụng dưỡng.
Kế hoạch như đã định, tối đến, chàng trai đã thủ thỉ với mẹ rằng anh muốn đưa bà đi dạo. Anh cõng mẹ trên lưng, men theo con đường mòn trên núi và đi tít vào sâu trong rừng. Trong thâm tâm chàng trai nghĩ rằng mẹ anh sẽ không thể nào tìm được đường về nhà, anh cứ cắm đầu đi mãi, đi mãi.
Bỗng dưng chàng trai phát hiện mẹ anh đã bí mật rải những đậu tương trên đường đi, anh tức giận hỏi: “Sao mẹ lại làm điều này?”. Bà mẹ bật khóc và trả lời: “Con ngốc lắm! Mẹ sợ không có mẹ con sẽ không tìm được đường về nhà”.
Cái này mik viết theo sách chứ ko copy nha!
Mk có tuyện ngẵn theo cô kể sơ sơ qua thôi Như này này:
SỰ TÍCH BÔNG HOA CÚC
Có một cô bé nọ, mẹ cô bị ốm nặng phải nằm ở nhà. Vì càng ngày bệnh tình càng nặng nên cô bé quyết đinh đi lên đường tìm thuốc cho mẹ.Nhưng tìm mãi ko thấy cô bật khóc bên đường,thì đột nhiên có một ông tiên điến bên và hỏi "Tại sao con lại khóc ?".Thì cô bé kể lại cho ông tiên nghe,hiểu chuyện ông liền đưa cho cô bé 1 bông hoa và nói "Bông hoa này có bao nhiều cánh thì mẹ con sẽ sống đến bấy nhiêu năm".Tạm biệt ông tiên cô bé ra về nhưng trên đường cô bé lại thương mẹ liền chia ra làm nhiều cánh hoa.Từ đó cho ra đời bông hoa cúc!!
Trong cuộc đời của mỗi người, ta sẽ gặp những người mà có lẽ ta không thể nào quên, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ta. Tôi cũng vậy, tôi có một người giáo viên luôn tồn tại trong trái tim tôi, cô giáo chủ nhiệm của tôi.
Cô giáo tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, là một nhà giáo luôn tận tâm và hết mình với nghề. Cô không cao lắm, dáng người cô hơi gầy. Cô có làn da hơi nâu sạm mà khỏe khoắn. Mái tóc cô đen óng, mượt mà, dài đến ngang gáy, ôm lấy khuôn mặt trái xoan, cân đối. Đôi mắt coi sáng ngời như vầng sao, ẩn hiện sau làn mi cong, đen láy. Nơi khóe mắt cô đã dần xuất hiện những nếp nhăn nhỏ, phải chăng đó là dấu hiệu của những năm tháng cô cống hiến hết mình cho nghề, cho học sinh thân yêu của mình. Đôi môi mỏng, lúc nào cũng nở nụ cười thân thiện với học trò, với mọi người xung quanh. Mỗi khi cô cười, sau làn môi lại là hàm răng trắng đều như sứ, cùng đôi má lúm đồng xu nhỏ ẩn hiện nơi cánh môi, khiến cô càng duyên dáng, gần gũi với học sinh.
Cô ăn mặc không quá cầu kì, ngày ngày đến lớp, cô chỉ mặc áo sơ mi, quần âu giản dị, đôi khi vào dịp lễ, cô mới diện những bộ váy, áo dài rực rỡ. Nhưng dù cô mặc trang phục gì, trong mắt tôi, cô vẫn luôn tỏa sáng, xinh đẹp. Cô có giọng nói trầm ấm, dịu dàng. Mỗi khi giảng bài, giọng nói cô như thu hút chúng tôi chú ý, đắm chìm vào trong từng bài giảng.
Cô ít khi trách mắng học sinh bao giờ mà thường chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng. Mỗi khi phải nặng lời với học trò, đôi mắt cô thường buồn bã, giọng nói cô đầy u sầu, có lẽ cô cũng đau lòng lắm, những lúc như vậy, chúng tôi thường cảm thấy có lỗi với cô và thương cô nhiều lắm. Cô luôn không quản thời gian, vất vả để truyền đạt kiến thức cho chúng tôi, chỗ nào không hiểu hay có bài tập nào khó, cô đều sẵn sàng hướng dẫn cho chúng tôi cách làm bài. Có lẽ, niềm hạnh phúc của cô chính là được nhìn lũ học trò thơ ngây ngày một trưởng thành, tiếp thu được tri thức. Với cô phải chăng như vậy là quá đủ.
Cứ mỗi chuyến đò qua sông, người lái đò lại quay trở lại, tiếp tục những chuyến hành trình đưa đò với những hành khách khác của mình. Cũng giống như cô giáo tôi vậy, cô đã đưa bao lứa học trò qua sông, hoàn thành nhiệm vụ, trọng trách của một nhà giáo. Tôi rất yêu quý cô giáo của tôi. Tôi sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt để khiến cô có thể tự hào.
trong suốt tuổi học trò cắp sách đến trường, em đã dược nhiều thầy cô giáo day dỗ và truyền đạt những bai học hay, bổ ích. nhưng em ấn tượng nhất vẫn là cô giáo dạy toán em năm học lớp sáu, mỗi lần giảng bài với chất giọng truyền cảm, cô đã đưa chúng em đến những kiến thức hay. hình ảnh cô say sưa giảng bài làm em ghi nhớ mãi.
cô Phượng - giáo viên dạy môn toán của lớp em đã ngoài bốn mươi tuổi. dáng ngừoi cô cao, hơi đậm. dáng người ấy không mảnh mai, thon thả như bao cô giáo khác nhưng trong mắt em, cô rất đẹp. mái tóc dài đã phai sương bởi sự khắc nghiệt của thời gian, luôn được cô buộc lên gon gàng, rất hợp với gương mặt thanh tú của cô.
đúng như cái tên, cô rất giản dị và dễ gần, học sinh ai cũng quý mến, coi cô như người bạn lớn, ngừoi mẹ hiền. mỗi lần có những băn khoăn, thắc mắc về bài học, cứ hỏi cô thì sẽ được giải đáp ngay. lời giảng của cô không chỉ cho em hiểu được sâu sắc về bài học mà còn khám phá ra biết bao điều thú vị sau đó. cô dịu dàng, tận tụy, yêu thương học sinh hết mực. vì tình cảm này mà cô đã gắn bó với nghề dạy học hơn hai mưoi năm, đưa biết bao chuyến đà cặp bến.
em chẳng thể nào quên buổi học toán và chiều thứ bảy tuần vừa rồi. bài học với những kiến thức tưởng chừng khó tiếp thu, giờ với chúng em thật đơn giản.trước khi vào tiết học, cô hỏi chúng em thế nào là phân số ? cả lớp xôn xao, nhiều gương mặt ngơ ngác, không có cánh tay nào dơ lên vì câu trả lừoi chưa được chắc chắn. đợi cho tiếng xì xào lặng xuống, cô liền từ tốn giảng bài rồi đi vào kiến thức trọng tâm. cô đã cuốn chúng em vào những con số, khơi dậy sự học hỏi của mỗi chúng em. qua lừoi giảng của cô, chẳng mấy chốc, những cánh tay dơ lên với hy vọng được cô mời trả lời. lớp học sôi động hẳn lên, các bạn ai cũng chăm chú, hoạt động tích cực trong giờ học.cả lướp ai cũng hiểu bài, say sưa nghe giảng quên cả thời gian. hồi trống lại vng lên, em thấy tiết học còn quá ít bởi lẽ cô mang lại không khí vui tươi trong lớp học chú không phải là những tiết toán khô khan và căng thẳng nữa.
chúng em rất kính mến cô. cô là một giáo viên thật giỏi và tận tụy với nghề dạy học. có lẽ trong suốt quảng đời cắp sách đến trường, em sẽ mãi chẳng quên cô, chẳng quên những năm tháng được nghe cô giảng bài trên mái trường này. em mong rằng sang năm sẽ tiếp tục được cô dạy bộ môn này.
CHÚC EM HỌC GIỎI NHÉ! CHỊ XIN CAM ĐOAN RẰNG BÀI NÀY CHỊ TỰ LÀM NHÉ! EM TÌM KHẮP TRANG MẠNG CŨNG HỔNG THẤY ĐÂU >.< THẬT ÍK
Làm thì có thể làm đc nhưng đừng ra giọng kiêu ngạo đến thế " Làm theo điều trên ....."
Họ có phải là nô lệ của bạn k z ?
Còn đòi k nhận này nọ nữa. Chính bạn đang đi cop bài của người khác đó .
Bài trên mạng thì sao ? Bạn cũng có thể lấy nó để viết bài của riêng mình mà đúng không ?
SUY NGHĨ DÙM ĐI NHAK
To ❤️Hoài__Cute__2007❤️ :
Bạn ko trả lời thì thôi, còn mk thick ghi gì thì kệ mk.
Ko cần bạn phải ns - ok?
MB: Trên lớp cũng như ở nhà đều có những người bạn thân thiết, luôn chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn với ta. Nhưng trong số những người bạn đó, chỉ có một hoặc hai người bạn gắn bó thân thiết nhất với ta. Tôi cũng vậy, tới đây người tôi muốn nhắc tới là...
KB: Tôi rất yêu quý bạn... Bạn... là người đồng hành của tôi trên bước đường dài phía trước. Tôi mong tình cảm bạn bè của tôi sẽ càng thắm thiết và không phai mờ kể cả khi 2 đứa có cách xa nhau.
Dan y
I. DÀN Ý
1. Mở bài:
* Giới thiệu chung:
- Em có rất nhiều bạn.
- Thân nhất là bạn Thắng nhà ở cùng phố và học chung một lớp.
2. Thân bài:
* Tả bạn Thắng: a/ Ngoại hình:
- Dáng người cân đối, chân tay săn chắc.
- Mái tóc cắt ngắn hợp với khuôn mặt đầy đặn, rám nắng.
- Đôi mắt sáng toát lên vẻ thông minh, hóm hỉnh, b/ Tính nết, tài năng:
- Dễ mến, hay giúp đỡ bạn.
- Học ra học, chơi ra chơi.
- Giỏi Toán nhất lớp.
- Là chân sút số một của đội bóng...
- Là người tổ chức những trò chơi vui vẻ... c/ Kỉ niệm sâu sắc trong tình bạn với Thắng:
- Thắng giúp em tập bơi, khắc phục tật sợ nước. ,
3. Kết bài:
* Cảm nghĩ cùa em:
- Em và Thắng đều có những ước mơ đẹp đẽ.
- Tình bạn thân thiết sẽ giúp chúng em biến những ước mơ đó thành hiện thực.
Ngày xưa, có hai vợ chồng một lão nông nghèo đi ở cho nhà một phú ông. Họ hiền lành, chăm chỉ nhưng đã ngoài năm mươi tuổi mà chưa có lấy một mụn con.
Một hôm, người vợ vào rừng lấy củi. Trời nắng to, khát nước quá, thấy cái sọ dừa bên gốc cây to đựng đầy nước mưa, bà bèn bưng lên uống. Thế rồi, về nhà, bà có mang. It lâu sau, người chồng mất. Bà sinh ra một đứa con không có chân tay, mình mẩy, cứ tròn lông lốc như một quả dừa. Bà buồn, toan vứt nó đi thì đứa bé lên tiếng bảo.
– Mẹ ơi! Con là người đấy! Mẹ đừng vứt con mà tội nghiệp. Bà lão thương tình để lại nuôi rồi đặt tên cho cậu là Sọ Dừa.
Lớn lên, Sọ Dừa vẫn thế, cứ lăn lông lốc chẳng làm được việc gì. Bà mẹ lấy làm phiền lòng lắm. Sọ Dừa biết vậy bèn xin mẹ đến chăn bò cho nhà phú ông.
Nghe nói đến Sọ Dừa, phú ông ngần ngại. Nhưng nghĩ: nuôi nó thì ít tốn cơm, công sá lại chẳng đáng là bao, phú ông đồng ý. Chẳng ngờ cậu chăn bò rất giỏi. Ngày ngày, cậu lăn sau đàn bò ra đồng, tối đến lại lăn sau đàn bò về nhà. Cả đàn bò, con nào con nấy cứ no căng. Phú ông lấy làm mừng lắm!
Vào ngày mùa, tôi tớ ra đồng làm hết cả, phú ông bèn sai ba cô con gái thay phiên nhau đem cơm cho Sọ Dừa. Trong những lần như thế, hai cô chị kiêu kì, ác nghiệt thường hắt hủi Sọ Dừa, chỉ có cô em vốn tính thương người là đối đãi với Sọ Dừa tử tế.
Một hôm đến phiên cô út mang cơm cho Sọ Dừa. Mới đến chân núi, cô bỗng nghe thấy tiếng sáo véo von. Rón rén bước lên cô nhìn thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú đang ngồi trên chiếc võng đào thổi sáo cho đàn bò gặm cỏ. Thế nhưng vừa mới đứng lên, tất cả đã biến mất tăm, chỉ thấy Sọ Dừa nằm lăn lóc ở đấy. Nhiều lần như vậy, cô út biết Sọ Dừa không phải người thường, bèn đem lòng yêu quý.
Đến cuối mùa ở thuê, Sọ Dừa về nhà giục mẹ đến hỏi con gái phú ông về làm vợ. Bà lão thấy vậy tỏ ra vô cùng sửng sốt, nhưng thấy con năn nỉ mãi, bà cũng chiều lòng.
Thấy mẹ Sọ Dừa mang cau đến dạm, phú ông cười mỉa mai:
– Muốn hỏi con gái ta, hãy về sắm đủ một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm đem sang đây.
Bà lão đành ra về, nghĩ là phải thôi hẳn việc lấy vợ cho con. Chẳng ngờ, đúng ngày hẹn, bỗng dưng trong nhà có đầy đủ mọi sính lễ, lại có cả gia nhân ở dưới nhà chạy lên khiêng lễ vật sang nhà của phú ông. Phú ông hoa cả mắt lúng túng gọi ba cô con gái ra hỏi ý. Hai cô chị bĩu môi chê bai Sọ Dừa xấu xí rồi ngúng nguẩy đi vào, chỉ có cô út là cúi đầu e lệ tỏ ý bằng lòng.
Trong ngày cưới, Sọ Dừa cho bày cỗ thật linh đình, gia nhân chạy ra chạy vào tấp nập. Lúc rước dâu, chẳng ai thấy Sọ Dừa trọc lốc, xấu xí đâu chỉ thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú đứng bên cô út. Mọi người thấy vậy đều cảm thấy sửng sốt và mừng rỡ, còn hai cô chị thì vừa tiếc lại vừa ghen tức.
Từ ngày ấy, hai vợ chồng Sọ Dừa sống với nhau rất hạnh phúc. Không những thế, Sọ Dừa còn tỏ ra rất thông minh. Chàng ngày đêm miệt mài đèn sách và quả nhiên năm ấy, Sọ Dừa đỗ trạng nguyên. Thế nhưng cũng lại chẳng bao lâu sau, Sọ Dừa được vua sai đi sứ. Trước khi đi, chàng đưa cho vợ một hòn đá lửa, một con dao và hai quả trứng gà nói là để hộ thân.
Ganh tị với cô em, hai cô chị sinh lòng ghen ghét rắp tâm hại em để thay làm bà trạng. Nhân quan trạng đi vắng, hai chị sang rủ cô út chèo thuyền ra biển rồi cứ thế lừa đẩy cô em xuống nước. Cô út bị cá kình nuốt chửng, nhưng may có con dao mà thoát chết. Cô dạt vào một hòn đảo, lấy dao khoét bụng cá chui ra, đánh đá lấy lửa nướng thịt cá ăn. Sống được ít ngày trên đảo, cặp gà cũng kịp nở thành một đôi gà đẹp để làm bạn cùng cô út.
Một hôm có chiếc thuyền đi qua đảo, con gà trống nhìn thấy bèn gáy to:
ò… ó… o
Phải thuyền quan trạng rước cô tôi về.
Quan cho thuyền vào xem, chẳng ngờ đó chính là vợ mình. Hai vợ chồng gặp nhau, mừng mừng tủi tủi. Đưa vợ về nhà, quan trạng mở tiệc mừng mời bà con đến chia vui, nhưng lại giấu vợ trong nhà không cho ai biết. Hai cô chị thấy thế khấp khởi mừng thầm, tranh nhau kể chuyện cô em rủi ro ra chiều thương tiếc lắm. Quan trạng không nói gì, tiệc xong mới cho gọi vợ ra. Hai cô chị nhìn thấy cô em thì xấu hổ quá, lén bỏ ra về rồi từ đó bỏ đi biệt xứ.