K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

18 tháng 1 2018

Hôm thứ tư tuần trước, trường tổ chức dã ngoại ở Đầm Sen. Đó là chuyến đi đầu tiên của năm học mới mà trường tặng cho chúng tôi.
Đúng một giờ mười lăm, nhịp xe bắt đầu khởi hành. Cùng lúc đó, thầy chỉ đạo Trấn Anh bắt đầu hát “Anh em ta về”. Tiếng vỗ tay, tiếng reo hò, tiếng ca vang làm xe đi qua các con đường Lạc Long Quân, Lê Lợi… Con đường từ trường đến Đầm Sen khá dài nhưng nhờ sự nhộn nhịp của dòng người trên phố nên ai cũng quên đi thời gian, chỉ lo ca hát, cười nói thôi. Cuối cùng chúng tôi cũng đã tới địa điểm. Sau một lúc các trò chơi bắt đầu.

Cuộc vui thứ nhất: Hãy nói lại những vật mình đang thấy bằng tiếng Anh. Ví dụ: car, tree.. Khi nghe xong thể lệ, ai cũng hiểu ngay và làm thật nhanh. Trong thời gian mười phút sẽ phải nộp lại các bài thi. Em làm rất nhiều nào là: car, bicycle, trash can, leaves… Thế là mười phút trôi qua nhanh chóng, chúng tôi nộp lại các bài cho thầy cô.

Sau khi ổn định trật tự, chúng tôi tham gia vào cuộc thi thứ hai là: hãy tìm các cặp từ trái nghĩa với nhau, bằng tiếng Anh, Ví dụ: boy khác girl. Nhưng cuộc thi lại không đơn giản như vậy. Thầy Tuấn Anh bắt mình phải chọn một người trong đội hợp lại thành một cặp. Sau đó, lấy sợi dây buộc chân cua cặp đó lại. Sau khi chúng tôi làm xong "thủ tục" thì bắt đầu cuộc chơi. Chúng tôi khéo léo nhảy thật nhanh về tổ để người khác đi lên.

Sau tiếng còi chấm dứt cuộc thi này, chúng tôi ngưng viết và tập trung lại để chuẩn bị cuộc thi thứ ba. Vòng này khó khăn hơn. Mỗi đội phải bắt cặp sau đó phải cõng ngược lại bạn chơi của mình. Trên đó có đọc câu hỏi bằng tiếng Anh thì ở dưới phải phải trả lời bằng tiếng Anh luôn.

Sau khi xong cuộc thi thứ ba này rồi, chúng tôi được nghỉ mười làm phút tự do. Sau đó tập trung lại để dự vòng cuối cùng. Còn năm phút nữa mới tập trung, em tranh thủ chạy đi mua kem ăn cho đỡ cơn nóng nực. Nghe hồi còi, chúng tôi lật đật tập trung lại trong tổ của mình. Cuộc thi lần này khá khó khăn và đầy hấp dẫn, đòi hỏi phải vận dụng trí óc, sự đoàn kết và suy luận. Đó là trò chơi tìm người. Thầy đưa mỗi đội một mật thư. Nhưng mật thư thứ nhất chưa hoàn chỉnh phải điền vào những chỗ trống (bằng tiếng Anh). Nhóm em chơi được phân nửa: Hãy tìm người đàn ông lạ mặt, mặc toàn màu đen và hỏi thăm ông ta.

​Sau một hồi lâu chúng tôi đã giải xong mật mã và tìm được người đàn ông ấy. Đó là thầy Phi Hùng giả dạng! Thầy bắt chúng tôi phải dịch câu mật mã sang tiếng Việt, nếu đúng thì thầy mới đưa mật mã thứ hai cho đội. Lần này mật thư là ráp chữ lại cho hoàn chỉnh. Vì ráp chữ là món sở thích của em nên em ráp rất nhanh. Câu mật mã ấy là: Hãy tìm một người đàn ông lạ mặt, mang một cái kính đen. Sau đó hãy chỉ ông ta cách hát bài "Anh em ta về". Các đội đổ xô nhau đi tìm khắp nơi, đi một vòng cả Đầm Sen mà vẫn chưa tìm được. Chúng tôi đề nghị mướn xe đạp chạy đi tìm cho tiện mà lại đỡ mỏi. Tình cờ chúng tôi phát hiện ra người lạ mặt như mật thư đã nói là thầy Tuấn Anh. Chúng tôi chỉ cho thầy hát bài "Anh em ta về" và dịch mật thư đó cho thầy nghe. Tiếp theo, thầy đưa chúng tôi mật thư thứ ba: Dùng cách nói lái để giải nghĩa ý mật thư: Hãy tìm một người đàn ông có tóc đen, dài. Ong ấy sẽ chỉ những gì mà chúng tôi cần biết. Lần này thì dễ hơn. Chúng tôi tìm được ngay đó là thấy Quang. Thầy nói lấy thầy làm điểm gốc và cách thầy khoảng năm mét tạo ra một hình tròn. Trong đó sẽ có một báu vật vô giá. Cuối cùng một em lớp sáu trong đội của tôi đã tìm được. Đó là một viên pha lê màu trắng được mang từ châu Phi về.

Cuộc thi chấm dứt. Các thầy cô chụp chung với nhau trong đó có "hai vị khách lạ mặt" đến từ vùng núi và một vị đến từ "Ả Rập". Chúng tôi vừa nói vừa cười rồi chụp chung nhau bức hình lưu niệm trước khi về trường. Mọi người thu xếp đồ đạc. Xe khởi hành nhưng đi nửa đường bị kẹt nên chúng tôi về trễ hơn dự tính.

Sau cuộc thi cuối cùng ai cũng mệt. Tuy vậy, ai cũng cảm thấy vui vẻ. Buổi dã ngoại này đã dạy cho em nhiều bài học kinh nghiệm quý như: Làm gì cũng phải kiên trì nhẫn nại, phải có sự đoàn kết trong đồng đội, buổi dã ngoại còn tập cho ta cách suy luận một vấn dề. Nó nâng cao thêm trình độ tiếng Anh của mình. Tuy nhiên, đến với Đầm Sen, nó sẽ giúp ta giải trí sau những giờ học mệt mỏi. Tuy cuộc dã ngoại không lâu khống xa nhưng nó đã khiến em rất vui.

18 tháng 1 2018

Cuộc sống ta luôn đối mặt với những bộn bề, những khó khăn và cả những thử thách. Có những lúc ai đó sẽ nghĩ đến những phút giây chán chường. Những lúc chán nản và bỏ cuộc. Nhưng Có nhiều người lại tìm đến những chuyến dã ngoại cùng người thân, những chuyến picnic với bạn bè hay đi chơi với ai đó. Và tôi- Tôi tìm cho mình giải pháp thứ hai.

Đó là tìm đến những nơi thanh bình hay cảnh đẹp nào đó để thả hồn vào thiên nhiên. Lấy lại tinh thần để tiếp tục những khó khăn mới. Và Chuyến đi để lại cho tôi ấn tượng nhiều nhất là chuyến về quê ngoại cùng với người mẹ dịu hiền vào dịp hè vừa rồi.. Nó giúp tôi có thêm nghị lực sống và lòng can đảm khi bước vào đời.

Xa rời chốn phồn hoa đô thị. Tôi đc mẹ dẫn về quê - nơi thanh bình yên ả với những lời hát ru, những câu hò thân thuộc. Tôi đã đc nghe mẹ kể nhiều về nơi mẹ đã sinh ra nhưng đây là lần đầu tiên tôi đc chứng kiến. Ngồi trên xe taxi . đâu đó tôi nghe thấy những tiếng gọi của lũ trẻ chăn trâu. Những tiếng à ơi quen thuộc......Xe dừng lại ngay trước nàh bà ngoại , tôi vội vàng xách vali xuống với tâm trạng thật háo hức. Tôi mong cái ngày này đã lâu và giờ đây tôi đang ở với bà. Ông mất khi tham gia cuộc kháng chiến chống mĩ. Bà phải lủi thủi một mình. Mẹ tôi và cậu tôi thì ở thành phố. Đã nhiều lần mẹ tôi có ý định đón bà lên nhưng bà k chịu. Phải chăng bà đã gắn bó với mảnh đất này khá lâu nên bà k thể xa nó. Hay nơi đây gắn với những kỉ niệm của ông khiến bà k nỡ rời bỏ nó mà đi......Hay còn một nguyên nhân nào khác.

Bà mừng rỡ ra đón hai mẹ con tôi. Bà ở 1 ngôi nhà k to, k rộng như nhà tôi trên TP nhưng nó tạo cho tôi một cảm giác lạ lùng khó tả. Bà dẫn tôi vào và cất đồ đạc giúp tôi. Biết mẹ con tôi đi xa mệt nên bà k để tôi phải làm gì.

Mấy ngày ở nhà bà, tôi thấy mình như nhẹ nhõm hơn. k phải bận tâm chuyện học hành, k phải nghĩ đến những lúc bạn bè cãi nhau... Và nơi đây thật sự bình yên. K ồn ào tiếng xe cọ, tiếng còi giao thông......Mấy ngày đầu lạ lẫm. nhưng rồi tôi nhanh chóng bắt kịp nhịp sống nơi đây.

Và rồi, một ngày tôi vô tình nhìn thấy một cậu bé gần nhà tôi. người nó đen thui, hơi gầy và có vẻ rất bụi. Đó là vào buổi trưa hè nắng cháy, tôi thấy nó xách cái giỏ và đi về hướng những đồng ruộng.Tôi k bít nó sẽ làm gì và nó làm gì vào giờ này. và đến chiều mới thấy nó về. Tôi phân vân nhưng k dám đi theo. Với bản chất tò mò của một cô bé mới lớn, hôm sau tôi cố tình k ngủ trưa và xem cậu bé đó có tiếp tục việc đó k. Và mọi việc cứ tiếp diễn như ngày hôm qua. Tôi bát đầu để ý nó và hình như buổi tối nó cũng như vậy. Bắt đầu đi từ chập tối và đến khuya mới về. Thế rồi tôi quyết định tìm hiểu về thằng bé này. Nó là bảo, nhà ở gần bên. nó bằng tuổi tôi nhưng sao tôi thấy nó bé thế. nó thấp và nhỏ hơn tuổi của nó nhiều. Nhà nó nghèo, bố mất tưg sớm, mẹ k có khả năng lao động vì bệnh tật liên miên. Nó học giỏi lắm nhưng k đủ tiền để đi học. Suốt ngày nó phải ra đồng mò cua bắt ốc để kiếm tiền nuôi mẹ. Ai thuê nó làm gì nó cũng làm. Một lần, tôi bắt gặp nó ngồi dưới gốc đa đầu làng. Tôi mạnh dạn lại làm quen và bắt đầu trò chuyện. Thấy nó lạnh lùng thế mà sao bắt chuyện có vẻ thân thiện gê. Phải chăng tại sự lam lũ của nó khiến cho khuôn mặt nó xám nắng và khó nhìn. Dần dần, tôi bắt đầu thân với nó. Và hình như nó cũng khá hiểu tôi. 1 tuần rồi hai tuần. Mỗi lúc buồn nó lại ngồi ở gốc cây đa và tôi lại trò chuyện với nó. K biết tự lúc nào tôi thấy thương nó vô cùng. Có những lúc tôi chợt động lòng, nhỏ những giọt nước mắt khi thấy nó làm lụng vất vả. Một lần , tôi hỏi nó có muốn đi học k? nó im lặng nước mắt bỗng ứa ra. Rồi mỉm cuời đáp: " Sống cho qua ngày đã rồi tính tiếp" Tôi lặng người, nhìn nó. Nhìn vào con mắt nó , tôi biết nó muốn đi học lắm nhưng k dám nói ra. Tôi cũng chẳng biết làm gì vì hiện tại tôi cũng chỉ là một đứa học sinh đang phụ thuộc vào gia đình. Tôi chỉ biết tâm sựvaf đọng viên nó những lúc nó cần. Quân tâm nó những ngày tôi về quê ngoại. Thời gian bỗng trôi thật mau từ khi tôi quen và thân nó. Thế là đã gần 1 tháng tôi về quê. Rồi bất thình lình mẹ bảo ngày mai thu dọn hành lý chuẩn bị về. Bố đi công tác và cần có người ở nhà. Thế là đột xuất tôi và mẹ pahir về. Về để kịp cho bố đi công tác. Tôi buồn và ước ao níu kéo đc thời gian ở lại. Tôi muốn muốn nhiều lắm nhưng có lẽ chẳng làm đc gì.

Ngày mai tôi phải về. Tối hôm ấy, tôi k sao ngủ đc.. nằm trằn trọc rồi nghĩ về tương lai của thằng bạn mới quen. Umk! Mới quen thôi nhưng nó thân quá! Nước mắt lại chảy ra. Tôi nghĩ miên man. Rồi nhắm mắt lúc nào k hay. Sáng thức dậy, mẹ đã chuẩn bị mọi thứ. Kể cả taxi mẹ cũng gọi và khoảng hai tiếng nữa là xe đến. Tôi bỏ lại hành lí và qua nhà tìm nó, thấy mẹ nó đang cố gượng quét cho xong cái nhà. Tôi hỏi, mẹ nó bảo nó đã ra đồng từ sớm. Tôi bồn chồn và k bít tìm nó ở đâu! Chẳng lẽ tôi và nó sẽ kết thúc thế này!

Tôi buồn bã quay về nhà để kịp chuyến đi. Taxi đến! Mẹ xách va li và một số quà bà gửu. Tôi thẫn thờ bước ra xe. Cứ ngỡ rằng sẽ chẳng thể nào gặp lại thằng bạn đáng thương ấy nữa. Nhưng rồi, đằng xa, tôi thấy một bóng hình quen thuộc đang chạy về phía tôi. uh! Là nó. Đúng! Chính xác là nó. Nó đi đâu mà giờ mới chịu về. Thấy nó, tôi mừng khôn xiết. Thế là tôi vẫn đc gặp nó lần cuối rồi!! Nó cầm tay tôi, đưa cho tôi một con ốc nhỏ. Nó bảo đó là con ốc mà nó luôn giữu bên mình. Nó chẳng biết cho tôi cái gì để làm kỉ niệm. Cũng chẳng biết tới lúc nào hai đứa sẽ gặp nhau. Nó bảo chưa bao giờ nó có bạn và tôi là người bạn đầu tiên. Tôi chẳng biết nói gì, vội nhét cho nó tờ giấy ghi địa chỉ nhà tôi và bảo nó cố giữu liên lạc. Tôi cố gắng nén nước mắt mình lại để nó k khóc. Đằng kia mẹ đang giục...

Trên suốt quãng đường về nhà, tôi luôn ở trong tâm trạng. Nếu k có chuyến đi này, chắc sẽ chẳng bao giờ tôi gặp đc thằng bạn tốt như thế! Sẽ chẳng bao giờ tôi hiểu đc sự vất vả, lam lũ của những con người nơi thôn quê. Và đặc biệt là những đứa con sinh ra trong gđ nghèo khó. Từ nhỏ tôi chỉ biết sống trong sự no đủ, trong tình thương của bố mẹ. Vì thế chẳng bao giờ tôi hiểu và thấu nỗi khổ đau của bao con người khổ cực. Nhưng gì mà họ gánh phải thật sự quá sức chịu đựngc của 1 con người. Nghĩ về nó, tôi lại thấy bùn. Từ nhỏ, nó đã mất bố, mẹ k thể nuôi nó ăn học tử tế nhưng nó luôn sống lạc quan và nuôi người mẹ bệnh tật. Đúng là một nghị lực sống, một tấm gương chẳng đâu xa lạ. Chẳng cần nghe ai kể mà là tôi đã chứng kiến.

Tôi thấy mình sao thật may mắn khi đc sống trong ngôi nhà này. Có tình thươg có nụ cười của bố mẹ mỗi ngày. Đc ăn học tử tế và sống sung sướng. Chẳng mấy khi tôi phải lo nghĩ đến kinh tế gđ. Và qua chuyến đi, nó- Bảo đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Tiếp thêm nghị lực sống để tôi sống yêu đời hơn. Những khó khăn của tôi chẳng là gì so với nó. Bát cơm tôi ăn là do bố mẹ kiếm ra nhưng nó thì khác. Nó tự kiếm ra bàn sức lao động của mình. k bít sau này nó có tìm đến tôi theo địa chỉ mà tôi ghi k nữa. nhưng dù sao, tôi vẫn cầu nguyện cho nó và ước cho tôi đc gặp nó thêm một lần nữa.

24 tháng 11 2017

Cuộc sống ta luôn đối mặt với những bộn bề, những khó khăn và cả những thử thách. Có những lúc ai đó sẽ nghĩ đến những phút giây chán chường. Những lúc chán nản và bỏ cuộc. Nhưng Có nhiều người lại tìm đến những chuyến dã ngoại cùng người thân, những chuyến picnic với bạn bè hay đi chơi với ai đó. Và tôi- Tôi tìm cho mình giải pháp thứ hai.

Đó là tìm đến những nơi thanh bình hay cảnh đẹp nào đó để thả hồn vào thiên nhiên. Lấy lại tinh thần để tiếp tục những khó khăn mới. Và Chuyến đi để lại cho tôi ấn tượng nhiều nhất là chuyến về quê ngoại cùng với người mẹ dịu hiền vào dịp hè vừa rồi.. Nó giúp tôi có thêm nghị lực sống và lòng can đảm khi bước vào đời.

Xa rời chốn phồn hoa đô thị. Tôi đc mẹ dẫn về quê - nơi thanh bình yên ả với những lời hát ru, những câu hò thân thuộc. Tôi đã đc nghe mẹ kể nhiều về nơi mẹ đã sinh ra nhưng đây là lần đầu tiên tôi đc chứng kiến. Ngồi trên xe taxi . đâu đó tôi nghe thấy những tiếng gọi của lũ trẻ chăn trâu. Những tiếng à ơi quen thuộc......Xe dừng lại ngay trước nàh bà ngoại , tôi vội vàng xách vali xuống với tâm trạng thật háo hức. Tôi mong cái ngày này đã lâu và giờ đây tôi đang ở với bà. Ông mất khi tham gia cuộc kháng chiến chống mĩ. Bà phải lủi thủi một mình. Mẹ tôi và cậu tôi thì ở thành phố. Đã nhiều lần mẹ tôi có ý định đón bà lên nhưng bà k chịu. Phải chăng bà đã gắn bó với mảnh đất này khá lâu nên bà k thể xa nó. Hay nơi đây gắn với những kỉ niệm của ông khiến bà k nỡ rời bỏ nó mà đi......Hay còn một nguyên nhân nào khác.

Bà mừng rỡ ra đón hai mẹ con tôi. Bà ở 1 ngôi nhà k to, k rộng như nhà tôi trên TP nhưng nó tạo cho tôi một cảm giác lạ lùng khó tả. Bà dẫn tôi vào và cất đồ đạc giúp tôi. Biết mẹ con tôi đi xa mệt nên bà k để tôi phải làm gì.

Mấy ngày ở nhà bà, tôi thấy mình như nhẹ nhõm hơn. k phải bận tâm chuyện học hành, k phải nghĩ đến những lúc bạn bè cãi nhau... Và nơi đây thật sự bình yên. K ồn ào tiếng xe cọ, tiếng còi giao thông......Mấy ngày đầu lạ lẫm. nhưng rồi tôi nhanh chóng bắt kịp nhịp sống nơi đây.

Và rồi, một ngày tôi vô tình nhìn thấy một cậu bé gần nhà tôi. người nó đen thui, hơi gầy và có vẻ rất bụi. Đó là vào buổi trưa hè nắng cháy, tôi thấy nó xách cái giỏ và đi về hướng những đồng ruộng.Tôi k bít nó sẽ làm gì và nó làm gì vào giờ này. và đến chiều mới thấy nó về. Tôi phân vân nhưng k dám đi theo. Với bản chất tò mò của một cô bé mới lớn, hôm sau tôi cố tình k ngủ trưa và xem cậu bé đó có tiếp tục việc đó k. Và mọi việc cứ tiếp diễn như ngày hôm qua. Tôi bát đầu để ý nó và hình như buổi tối nó cũng như vậy. Bắt đầu đi từ chập tối và đến khuya mới về. Thế rồi tôi quyết định tìm hiểu về thằng bé này. Nó là bảo, nhà ở gần bên. nó bằng tuổi tôi nhưng sao tôi thấy nó bé thế. nó thấp và nhỏ hơn tuổi của nó nhiều. Nhà nó nghèo, bố mất tưg sớm, mẹ k có khả năng lao động vì bệnh tật liên miên. Nó học giỏi lắm nhưng k đủ tiền để đi học. Suốt ngày nó phải ra đồng mò cua bắt ốc để kiếm tiền nuôi mẹ. Ai thuê nó làm gì nó cũng làm. Một lần, tôi bắt gặp nó ngồi dưới gốc đa đầu làng. Tôi mạnh dạn lại làm quen và bắt đầu trò chuyện. Thấy nó lạnh lùng thế mà sao bắt chuyện có vẻ thân thiện gê. Phải chăng tại sự lam lũ của nó khiến cho khuôn mặt nó xám nắng và khó nhìn. Dần dần, tôi bắt đầu thân với nó. Và hình như nó cũng khá hiểu tôi. 1 tuần rồi hai tuần. Mỗi lúc buồn nó lại ngồi ở gốc cây đa và tôi lại trò chuyện với nó. K biết tự lúc nào tôi thấy thương nó vô cùng. Có những lúc tôi chợt động lòng, nhỏ những giọt nước mắt khi thấy nó làm lụng vất vả. Một lần , tôi hỏi nó có muốn đi học k? nó im lặng nước mắt bỗng ứa ra. Rồi mỉm cuời đáp: " Sống cho qua ngày đã rồi tính tiếp" Tôi lặng người, nhìn nó. Nhìn vào con mắt nó , tôi biết nó muốn đi học lắm nhưng k dám nói ra. Tôi cũng chẳng biết làm gì vì hiện tại tôi cũng chỉ là một đứa học sinh đang phụ thuộc vào gia đình. Tôi chỉ biết tâm sựvaf đọng viên nó những lúc nó cần. Quân tâm nó những ngày tôi về quê ngoại. Thời gian bỗng trôi thật mau từ khi tôi quen và thân nó. Thế là đã gần 1 tháng tôi về quê. Rồi bất thình lình mẹ bảo ngày mai thu dọn hành lý chuẩn bị về. Bố đi công tác và cần có người ở nhà. Thế là đột xuất tôi và mẹ pahir về. Về để kịp cho bố đi công tác. Tôi buồn và ước ao níu kéo đc thời gian ở lại. Tôi muốn muốn nhiều lắm nhưng có lẽ chẳng làm đc gì.

Ngày mai tôi phải về. Tối hôm ấy, tôi k sao ngủ đc.. nằm trằn trọc rồi nghĩ về tương lai của thằng bạn mới quen. Umk! Mới quen thôi nhưng nó thân quá! Nước mắt lại chảy ra. Tôi nghĩ miên man. Rồi nhắm mắt lúc nào k hay. Sáng thức dậy, mẹ đã chuẩn bị mọi thứ. Kể cả taxi mẹ cũng gọi và khoảng hai tiếng nữa là xe đến. Tôi bỏ lại hành lí và qua nhà tìm nó, thấy mẹ nó đang cố gượng quét cho xong cái nhà. Tôi hỏi, mẹ nó bảo nó đã ra đồng từ sớm. Tôi bồn chồn và k bít tìm nó ở đâu! Chẳng lẽ tôi và nó sẽ kết thúc thế này!

Tôi buồn bã quay về nhà để kịp chuyến đi. Taxi đến! Mẹ xách va li và một số quà bà gửu. Tôi thẫn thờ bước ra xe. Cứ ngỡ rằng sẽ chẳng thể nào gặp lại thằng bạn đáng thương ấy nữa. Nhưng rồi, đằng xa, tôi thấy một bóng hình quen thuộc đang chạy về phía tôi. uh! Là nó. Đúng! Chính xác là nó. Nó đi đâu mà giờ mới chịu về. Thấy nó, tôi mừng khôn xiết. Thế là tôi vẫn đc gặp nó lần cuối rồi!! Nó cầm tay tôi, đưa cho tôi một con ốc nhỏ. Nó bảo đó là con ốc mà nó luôn giữu bên mình. Nó chẳng biết cho tôi cái gì để làm kỉ niệm. Cũng chẳng biết tới lúc nào hai đứa sẽ gặp nhau. Nó bảo chưa bao giờ nó có bạn và tôi là người bạn đầu tiên. Tôi chẳng biết nói gì, vội nhét cho nó tờ giấy ghi địa chỉ nhà tôi và bảo nó cố giữu liên lạc. Tôi cố gắng nén nước mắt mình lại để nó k khóc. Đằng kia mẹ đang giục...

Trên suốt quãng đường về nhà, tôi luôn ở trong tâm trạng. Nếu k có chuyến đi này, chắc sẽ chẳng bao giờ tôi gặp đc thằng bạn tốt như thế! Sẽ chẳng bao giờ tôi hiểu đc sự vất vả, lam lũ của những con người nơi thôn quê. Và đặc biệt là những đứa con sinh ra trong gđ nghèo khó. Từ nhỏ tôi chỉ biết sống trong sự no đủ, trong tình thương của bố mẹ. Vì thế chẳng bao giờ tôi hiểu và thấu nỗi khổ đau của bao con người khổ cực. Nhưng gì mà họ gánh phải thật sự quá sức chịu đựngc của 1 con người. Nghĩ về nó, tôi lại thấy bùn. Từ nhỏ, nó đã mất bố, mẹ k thể nuôi nó ăn học tử tế nhưng nó luôn sống lạc quan và nuôi người mẹ bệnh tật. Đúng là một nghị lực sống, một tấm gương chẳng đâu xa lạ. Chẳng cần nghe ai kể mà là tôi đã chứng kiến.

Tôi thấy mình sao thật may mắn khi đc sống trong ngôi nhà này. Có tình thươg có nụ cười của bố mẹ mỗi ngày. Đc ăn học tử tế và sống sung sướng. Chẳng mấy khi tôi phải lo nghĩ đến kinh tế gđ. Và qua chuyến đi, nó- Bảo đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Tiếp thêm nghị lực sống để tôi sống yêu đời hơn. Những khó khăn của tôi chẳng là gì so với nó. Bát cơm tôi ăn là do bố mẹ kiếm ra nhưng nó thì khác. Nó tự kiếm ra bàn sức lao động của mình. k bít sau này nó có tìm đến tôi theo địa chỉ mà tôi ghi k nữa. nhưng dù sao, tôi vẫn cầu nguyện cho nó và ước cho tôi đc gặp nó thêm một lần nữa.

24 tháng 11 2017

uộc sống ta luôn đối mặt với những bộn bề, những khó khăn và cả những thử thách. Có những lúc ai đó sẽ nghĩ đến những phút giây chán chường. Những lúc chán nản và bỏ cuộc. Nhưng Có nhiều người lại tìm đến những chuyến dã ngoại cùng người thân, những chuyến picnic với bạn bè hay đi chơi với ai đó. Và tôi- Tôi tìm cho mình giải pháp thứ hai.

Đó là tìm đến những nơi thanh bình hay cảnh đẹp nào đó để thả hồn vào thiên nhiên. Lấy lại tinh thần để tiếp tục những khó khăn mới. Và Chuyến đi để lại cho tôi ấn tượng nhiều nhất là chuyến về quê ngoại cùng với người mẹ dịu hiền vào dịp hè vừa rồi.. Nó giúp tôi có thêm nghị lực sống và lòng can đảm khi bước vào đời.

Xa rời chốn phồn hoa đô thị. Tôi đc mẹ dẫn về quê - nơi thanh bình yên ả với những lời hát ru, những câu hò thân thuộc. Tôi đã đc nghe mẹ kể nhiều về nơi mẹ đã sinh ra nhưng đây là lần đầu tiên tôi đc chứng kiến. Ngồi trên xe taxi . đâu đó tôi nghe thấy những tiếng gọi của lũ trẻ chăn trâu. Những tiếng à ơi quen thuộc......Xe dừng lại ngay trước nàh bà ngoại , tôi vội vàng xách vali xuống với tâm trạng thật háo hức. Tôi mong cái ngày này đã lâu và giờ đây tôi đang ở với bà. Ông mất khi tham gia cuộc kháng chiến chống mĩ. Bà phải lủi thủi một mình. Mẹ tôi và cậu tôi thì ở thành phố. Đã nhiều lần mẹ tôi có ý định đón bà lên nhưng bà k chịu. Phải chăng bà đã gắn bó với mảnh đất này khá lâu nên bà k thể xa nó. Hay nơi đây gắn với những kỉ niệm của ông khiến bà k nỡ rời bỏ nó mà đi......Hay còn một nguyên nhân nào khác.

Bà mừng rỡ ra đón hai mẹ con tôi. Bà ở 1 ngôi nhà k to, k rộng như nhà tôi trên TP nhưng nó tạo cho tôi một cảm giác lạ lùng khó tả. Bà dẫn tôi vào và cất đồ đạc giúp tôi. Biết mẹ con tôi đi xa mệt nên bà k để tôi phải làm gì.

Mấy ngày ở nhà bà, tôi thấy mình như nhẹ nhõm hơn. k phải bận tâm chuyện học hành, k phải nghĩ đến những lúc bạn bè cãi nhau... Và nơi đây thật sự bình yên. K ồn ào tiếng xe cọ, tiếng còi giao thông......Mấy ngày đầu lạ lẫm. nhưng rồi tôi nhanh chóng bắt kịp nhịp sống nơi đây.

Và rồi, một ngày tôi vô tình nhìn thấy một cậu bé gần nhà tôi. người nó đen thui, hơi gầy và có vẻ rất bụi. Đó là vào buổi trưa hè nắng cháy, tôi thấy nó xách cái giỏ và đi về hướng những đồng ruộng.Tôi k bít nó sẽ làm gì và nó làm gì vào giờ này. và đến chiều mới thấy nó về. Tôi phân vân nhưng k dám đi theo. Với bản chất tò mò của một cô bé mới lớn, hôm sau tôi cố tình k ngủ trưa và xem cậu bé đó có tiếp tục việc đó k. Và mọi việc cứ tiếp diễn như ngày hôm qua. Tôi bát đầu để ý nó và hình như buổi tối nó cũng như vậy. Bắt đầu đi từ chập tối và đến khuya mới về. Thế rồi tôi quyết định tìm hiểu về thằng bé này. Nó là bảo, nhà ở gần bên. nó bằng tuổi tôi nhưng sao tôi thấy nó bé thế. nó thấp và nhỏ hơn tuổi của nó nhiều. Nhà nó nghèo, bố mất tưg sớm, mẹ k có khả năng lao động vì bệnh tật liên miên. Nó học giỏi lắm nhưng k đủ tiền để đi học. Suốt ngày nó phải ra đồng mò cua bắt ốc để kiếm tiền nuôi mẹ. Ai thuê nó làm gì nó cũng làm. Một lần, tôi bắt gặp nó ngồi dưới gốc đa đầu làng. Tôi mạnh dạn lại làm quen và bắt đầu trò chuyện. Thấy nó lạnh lùng thế mà sao bắt chuyện có vẻ thân thiện gê. Phải chăng tại sự lam lũ của nó khiến cho khuôn mặt nó xám nắng và khó nhìn. Dần dần, tôi bắt đầu thân với nó. Và hình như nó cũng khá hiểu tôi. 1 tuần rồi hai tuần. Mỗi lúc buồn nó lại ngồi ở gốc cây đa và tôi lại trò chuyện với nó. K biết tự lúc nào tôi thấy thương nó vô cùng. Có những lúc tôi chợt động lòng, nhỏ những giọt nước mắt khi thấy nó làm lụng vất vả. Một lần , tôi hỏi nó có muốn đi học k? nó im lặng nước mắt bỗng ứa ra. Rồi mỉm cuời đáp: " Sống cho qua ngày đã rồi tính tiếp" Tôi lặng người, nhìn nó. Nhìn vào con mắt nó , tôi biết nó muốn đi học lắm nhưng k dám nói ra. Tôi cũng chẳng biết làm gì vì hiện tại tôi cũng chỉ là một đứa học sinh đang phụ thuộc vào gia đình. Tôi chỉ biết tâm sựvaf đọng viên nó những lúc nó cần. Quân tâm nó những ngày tôi về quê ngoại. Thời gian bỗng trôi thật mau từ khi tôi quen và thân nó. Thế là đã gần 1 tháng tôi về quê. Rồi bất thình lình mẹ bảo ngày mai thu dọn hành lý chuẩn bị về. Bố đi công tác và cần có người ở nhà. Thế là đột xuất tôi và mẹ pahir về. Về để kịp cho bố đi công tác. Tôi buồn và ước ao níu kéo đc thời gian ở lại. Tôi muốn muốn nhiều lắm nhưng có lẽ chẳng làm đc gì.

Ngày mai tôi phải về. Tối hôm ấy, tôi k sao ngủ đc.. nằm trằn trọc rồi nghĩ về tương lai của thằng bạn mới quen. Umk! Mới quen thôi nhưng nó thân quá! Nước mắt lại chảy ra. Tôi nghĩ miên man. Rồi nhắm mắt lúc nào k hay. Sáng thức dậy, mẹ đã chuẩn bị mọi thứ. Kể cả taxi mẹ cũng gọi và khoảng hai tiếng nữa là xe đến. Tôi bỏ lại hành lí và qua nhà tìm nó, thấy mẹ nó đang cố gượng quét cho xong cái nhà. Tôi hỏi, mẹ nó bảo nó đã ra đồng từ sớm. Tôi bồn chồn và k bít tìm nó ở đâu! Chẳng lẽ tôi và nó sẽ kết thúc thế này!

Tôi buồn bã quay về nhà để kịp chuyến đi. Taxi đến! Mẹ xách va li và một số quà bà gửu. Tôi thẫn thờ bước ra xe. Cứ ngỡ rằng sẽ chẳng thể nào gặp lại thằng bạn đáng thương ấy nữa. Nhưng rồi, đằng xa, tôi thấy một bóng hình quen thuộc đang chạy về phía tôi. uh! Là nó. Đúng! Chính xác là nó. Nó đi đâu mà giờ mới chịu về. Thấy nó, tôi mừng khôn xiết. Thế là tôi vẫn đc gặp nó lần cuối rồi!! Nó cầm tay tôi, đưa cho tôi một con ốc nhỏ. Nó bảo đó là con ốc mà nó luôn giữu bên mình. Nó chẳng biết cho tôi cái gì để làm kỉ niệm. Cũng chẳng biết tới lúc nào hai đứa sẽ gặp nhau. Nó bảo chưa bao giờ nó có bạn và tôi là người bạn đầu tiên. Tôi chẳng biết nói gì, vội nhét cho nó tờ giấy ghi địa chỉ nhà tôi và bảo nó cố giữu liên lạc. Tôi cố gắng nén nước mắt mình lại để nó k khóc. Đằng kia mẹ đang giục...

Trên suốt quãng đường về nhà, tôi luôn ở trong tâm trạng. Nếu k có chuyến đi này, chắc sẽ chẳng bao giờ tôi gặp đc thằng bạn tốt như thế! Sẽ chẳng bao giờ tôi hiểu đc sự vất vả, lam lũ của những con người nơi thôn quê. Và đặc biệt là những đứa con sinh ra trong gđ nghèo khó. Từ nhỏ tôi chỉ biết sống trong sự no đủ, trong tình thương của bố mẹ. Vì thế chẳng bao giờ tôi hiểu và thấu nỗi khổ đau của bao con người khổ cực. Nhưng gì mà họ gánh phải thật sự quá sức chịu đựngc của 1 con người. Nghĩ về nó, tôi lại thấy bùn. Từ nhỏ, nó đã mất bố, mẹ k thể nuôi nó ăn học tử tế nhưng nó luôn sống lạc quan và nuôi người mẹ bệnh tật. Đúng là một nghị lực sống, một tấm gương chẳng đâu xa lạ. Chẳng cần nghe ai kể mà là tôi đã chứng kiến.

Tôi thấy mình sao thật may mắn khi đc sống trong ngôi nhà này. Có tình thươg có nụ cười của bố mẹ mỗi ngày. Đc ăn học tử tế và sống sung sướng. Chẳng mấy khi tôi phải lo nghĩ đến kinh tế gđ. Và qua chuyến đi, nó- Bảo đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Tiếp thêm nghị lực sống để tôi sống yêu đời hơn. Những khó khăn của tôi chẳng là gì so với nó. Bát cơm tôi ăn là do bố mẹ kiếm ra nhưng nó thì khác. Nó tự kiếm ra bàn sức lao động của mình. k bít sau này nó có tìm đến tôi theo địa chỉ mà tôi ghi k nữa. nhưng dù sao, tôi vẫn cầu nguyện cho nó và ước cho tôi đc gặp nó thêm một lần nữa.

15 tháng 1 2018

Tiếng anh

Every year, before school holidays, the school usually organizes classes for students to go on a picnic. In third grade, my class went to Suoi Tien.
Since dawn, we have gathered at the school grounds. You also dress neatly, carry your backpack on your shoulders, go for sandals or cloth shoes. We bring food and water. The doctor at the school's health room also went with the class. When the bus arrived, the teacher and his classmates gave food and water to the car. The master also carries a guitar, tents and a small camera. The car departed at seven and a half hours, crossing the highway and entering traffic on Highway A. One hour later, the car stopped at the Suoi Tien tourist port. The group moved to carry things down small pushcarts, pushed into the gate. Suoi Tien is a large tourist area of ​​the city. Here, the natural scenery is decorated by architects very beautiful, and beautiful natural beauty of the stream, mountain forests mixed with the magnificence of Vietnamese culture. On the high cliffs, the rocky mountains are carved, carved into large dragons. The curved tail is very strong. In the resort there is a swimming pool, a dolphin pond. We see dolphins playing, playing football and they know how to do math. After we see the dolphins circus finish, teachers give us collective activities. The tents carried by the teacher are spread under the tree under the cover. Mr. Chi as the host, the teacher in charge of the chorus for us to sing. My teacher is fresh, neat in the sportswear, she cheerfully encourages you to dance shy and cheerful singing. She clapped her hands to sing the song "You are the Party of the Party". To finish the program of collective activities, her teacher and teacher in charge of the duet song "Reo wine dawn." Group lunch under the shade of cool trees. Then we tidy up the canvas, using personal backpacks for pillows, lunch break. At fourteen hours, we wake up, have personal hygiene and are led by teachers to see the streams and games, meet the beautiful scene, the teacher in charge of the children again to record cameras. We get back at sixteen. In the car, Captain Chi asked her to sing a song because she had not sung at all. We applauded, asked her to sing. She sang well, her voice was strong. The car ran to the city in the warmth of her doctor and the sound of our pace. The picnic ended happily.
Field trips help us to have fun, entertainment, visit many beautiful natural scenery, open more knowledge about life, behavior. communication. Every time we go out to picnic, we find nature more intimate and friendly with our friends. We all feel bigger, stronger and more solid.

Tiếng việt

Hằng năm, trước khi nghỉ hè, trường em thường tổ chức cho học sinh các lớp đi du lịch dã ngoại. Năm lớp ba, lớp em được đi chơi Suối Tiên.
Từ mờ sáng, chúng em đã tập trung tại sân trường. Bạn nào cũng ăn mặc gọn gàng, mang ba lô cá nhân trên vai, đi xăng-đan hoặc giầy vải. Chúng em mang theo thức ăn và nước uống. Cô y sĩ ở phòng y tế trường cũng đi với cả lớp. Khi xe bus đến, cô giáo và các bạn tổ trưởng đưa thức ăn và nước uống lên xe. Thầy Tổng phụ trách còn mang theo cả đàn ghi-ta, mấy tấm lều bạt và một chiếc máy quay hình nhỏ. Xe khởi hành lúc bảy giờ rưỡi, xuyên qua xa lộ rồi nhập vào dòng xe cộ trên quốc lộ Một A. Một giờ sau, xe dừng sát cổng khu du lịch Suối Tiên. Cả đoàn lịch kịch chuyển đồ đạc mang theo xuống những xe đẩy nhỏ, đẩy vào cổng. Suối Tiên là một khu du lịch lớn của thành phố. Ở đây, cảnh thiên nhiên được các kiến trúc sư tô điểm thiết kế rất kì vĩ, vừa tôn nét đẹp tự nhiên của suối, núi rừng vừa pha lẫn cảnh sắc hoành tráng của văn hoá dân tộc Việt. Trên các mỏm đá cao, núi đá được đẽo, khắc tạc thành những con rồng lớn. đuôi uốn khúc rất uy dũng. Trong khu du lịch có hồ bơi, hồ nuôi cá heo. Chúng em được xem cá heo biểu diễn, chơi bóng và chúng còn biết làm toán nữa. Sau khi chúng em xem cá heo làm xiếc xong, thầy cô giáo cho chúng em sinh hoạt tập thể. Những tấm lều bạt thầy phụ trách mang theo được trải ngay ngăn dưới bóng cây. Bạn Chi đội trưởng làm người dẫn chương trình, thầy phụ trách đệm đàn cho chúng em hát. Cô giáo em tươi tắn, gọn gàng trong bộ đồ thể thao, cô tươi cười động viên các bạn còn e lệ nhút nhát xung phong hát giúp vui. Cô vỗ tay bắt nhịp cho cả lớp hát bài "Em là mầm non của Đảng". Đểkết thúc chương trình sinh hoạt tập thể, cô giáo chủ nhiệm của em và thầy phụ trách cùng song ca bài "Reo vang bình minh ". Cả đoàn ăn trưa dưới bóng cây mát rượi. Sau đó chúng em giũ sạch lều bạt,dùng ba lô cá nhân làm gối, nghỉ trưa. Đúng mười bốn giờ, chúng em thức dậy, vệ sinh cá nhân rồi được các thầy cô dẫn đi xem suối và các trò chơi, gặp cảnh đẹp, thầy phụ trách lớp em lại bấm máy quay ghi hình. Chúng em ra xe trở về lúc mười sáu giờ. Trên xe, bạn Chi đội trưởng đề nghị cô ysĩ hát một bài vì lúc nãy cô chưa hát lần nào. Chúng em vỗ tay hoan hô, yêu câu cô hát. Cô hát thật hay,giọng cô trong, mạnh. Xe chạy về thành phố trong tiếng hát ấm áp của cô y sĩ và tiếng vỗtay theo nhịp của chúng em. Buổi dã ngoại kết thúc thật vui.
Sinh hoạt dã ngoại giúp chúng em được vui chơi, giải trí, tham quan nhiều phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp,mở mang nhiều kiến thức về đời sống, ứng xử. giao tiếp. Mỗi một lần đi dã ngoại., chúng em thấy yêu thiên nhiên và thân thiết với bạn bèmình hơn. Chúng em đều thấy mình lớn thêm, mạnh dạn và đoàn kết hơn.

15 tháng 1 2018

Đi hỏi chị Google ấy nhé

Các thông tin này có thể tìm được trên Internet.

Em có thể nhờ sự trợ giúp của bố mẹ, anh chị trong gia đình hoặc thầy cô để tìm kiếm những nguồn này trên Internet.

Phương pháp: Lập bảng hỏi, phỏng vấn

Lí giải: vì dễ dàng tiến hành khảo sát, nắm bắt được ý kiến của các học sinh

Hằng năm, trước khi nghỉ hè, trường em thường tổ chức cho học sinh các lớp đi du lịch dã ngoại. Năm lớp ba, lớp em được đi chơi Suối Tiên.

Từ mờ sáng, chúng em đã tập trung tại sân trường. Bạn nào cũng ăn mặc gọn gàng, mang ba lô cá nhân trên vai, đi xăng-đan hoặc giầy vải. Chúng em mang theo thức ăn và nước uống. Cô y sĩ ở phòng y tế trường cũng đi với cả lớp. Khi xe bus đến, cô giáo và các bạn tổ trưởng đưa thức ăn và nước uống lên xe. Thầy Tổng phụ trách còn mang theo cả đàn ghi-ta, mấy tấm lều bạt và một chiếc máy quay hình nhỏ. Xe khởi hành lúc bảy giờ rưỡi, xuyên qua xa lộ rồi nhập vào dòng xe cộ trên quốc lộ Một A. Một giờ sau, xe dừng sát cổng khu du lịch Suối Tiên. Cả đoàn lịch kịch chuyển đồ đạc mang theo xuống những xe đẩy nhỏ, đẩy vào cổng. Suối Tiên là một khu du lịch lớn của thành phố. Ở đây, cảnh thiên nhiên được các kiến trúc sư tô điểm thiết kế rất kì vĩ, vừa tôn nét đẹp tự nhiên của suối, núi rừng vừa pha lẫn cảnh sắc hoành tráng của văn hoá dân tộc Việt. Trên các mỏm đá cao, núi đá được đẽo, khắc tạc thành những con rồng lớn. đuôi uốn khúc rất uy dũng. Trong khu du lịch có hồ bơi, hồ nuôi cá heo. Chúng em được xem cá heo biểu diễn, chơi bóng và chúng còn biết làm toán nữa. Sau khi chúng em xem cá heo làm xiếc xong, thầy cô giáo cho chúng em sinh hoạt tập thể. Những tấm lều bạt thầy phụ trách mang theo được trải ngay ngăn dưới bóng cây. Bạn Chi đội trưởng làm người dẫn chương trình, thầy phụ trách đệm đàn cho chúng em hát. Cô giáo em tươi tắn, gọn gàng trong bộ đồ thể thao, cô tươi cười động viên các bạn còn e lệ nhút nhát xung phong hát giúp vui. Cô vỗ tay bắt nhịp cho cả lớp hát bài "Em là mầm non của Đảng". Đểkết thúc chương trình sinh hoạt tập thể, cô giáo chủ nhiệm của em và thầy phụ trách cùng song ca bài "Reo vang bình minh ". Cả đoàn ăn trưa dưới bóng cây mát rượi. Sau đó chúng em giũ sạch lều bạt,dùng ba lô cá nhân làm gối, nghỉ trưa. Đúng mười bốn giờ, chúng em thức dậy, vệ sinh cá nhân rồi được các thầy cô dẫn đi xem suối và các trò chơi, gặp cảnh đẹp, thầy phụ trách lớp em lại bấm máy quay ghi hình. Chúng em ra xe trở về lúc mười sáu giờ. Trên xe, bạn Chi đội trưởng đề nghị cô ysĩ hát một bài vì lúc nãy cô chưa hát lần nào. Chúng em vỗ tay hoan hô, yêu câu cô hát. Cô hát thật hay,giọng cô trong, mạnh. Xe chạy về thành phố trong tiếng hát ấm áp của cô y sĩ và tiếng vỗtay theo nhịp của chúng em. Buổi dã ngoại kết thúc thật vui.

Sinh hoạt dã ngoại giúp chúng em được vui chơi, giải trí, tham quan nhiều phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp,mở mang nhiều kiến thức về đời sống, ứng xử. giao tiếp. Mỗi một lần đi dã ngoại., chúng em thấy yêu thiên nhiên và thân thiết với bạn bèmình hơn. Chúng em đều thấy mình lớn thêm, mạnh dạn và đoàn kết hơn.


 

After a stressful semester, my parents decide take me to the country to visit grandparents, leave the noise of city behind. Homeland is a small and peaceful land, beside the Red River. The atmosphere here is very fresh, there is no noise, no pollution as in the city I am living. On two sides of the road there are the rows of green trees and birds singing beside the ears. In front of my grandparents’s house is a small garden. Every morning, after sweeping the house, I am taken to the garden to water vegetables, feed chickens. The feeling of watching the little yellow chickens run around the legs is really amazed. In the afternoon, my brother leads me to fly kites on the long dyke with children in the neighborhood. These children also think some interesting games such as chasing, hide and seek ... For me, everything here is new and amazing. After the trip, I know how to swim and learn many many things. I hope next summer parents will take me to visit the grandparents again.

Dịch
Sau một kì học đầy căng thẳng, mình được bố mẹ cho về quê thăm nội, bỏ lại cuộc sống ồn ào chốn thành thị. Quê nội là một mảnh đất nhỏ bé, thanh bình bên cạnh dòng sông Hồng. Không khí ở đây rất trong lành, không ồn ào, ô nhiễm như ở thành phố mình sống. Hai bên đường là những hàng cây xanh mướt và tiếng chim hót véo von bên tai. Trước sân nhà bà có mộ mảnh vườn nho nhỏ. Mỗi buổi sáng, sau khi quét nhà, mình lại được bà dẫn ra vườn để tưới rau, cho gà ăn. Cảm giác nhìn từng đàn gà nhỏ vàng tơ chạy loanh quanh bên chân thật là thích. Buổi chiều, mình lại được anh dẫn đi thả diều trên chiều đê dài với lũ trẻ con hàng xóm. Bọn trẻ còn bày ra một số trò chơi thú vị như đuổi bắt, bịt mắt bắt dê, ... Đối với mình, mọi thứ ở đây thật mới mẻ và thú vj. Sau chuyến về quê ấy, mình đã biết bơi và còn học được bao điều hay ho khác. Hi vọng hè năm sau bố mẹ sẽ lại cho mình về nội chơi.