Em hãy chọn các nội dung gợi ý dưới đây để điền vào cột C sao cho phù hợp .
1. “Chuyện con chó có nghĩa của một nhà nghèo”- a. Ca ngợi lòng trung thành, khí tiết và nghĩa tình – dù là ở một con vật.
Nội dung gợi ý: - Đề cao phẩm chất lương thiện, thật thà.
- Ca ngợi lòng nhân hậu và lối sống thiện lương.
- Phê phán con người chạy theo danh lợi, phản bội lý tưởng và đạo nghĩa.
- Ca ngợi lòng trung thành, khí tiết và nghĩa tình – dù là ở một con vật.
- Phê phán chế độ quan liêu, tệ nạn sách nhiễu nhân dân
- Đề cao tình yêu thương giữa các thành viên trong gia đình, đồng thời nhắc nhở bài học về việc cần trân trọng những người thân trong gia đình mình
- Lên án lòng tham, toan tính vụ lợi; phê phán thái độ bạc bẽo, tàn nhẫn trong tình thân
- Ca ngợi tình mẫu tử thiêng liêng, xúc động giữa những con người nghèo khổ
- Bộc lộ niềm xót xa, sự đồng cảm với những mảnh đời bé nhỏ giữa dòng đời xô bồ.
a. - Con chó Hàn Lư luôn quanh quẩn bên chủ: “Anh đi đâu, nó cũng đi theo. Anh ngồi đâu, nó cũng đứng chầu bên cạnh.
” - Mấy tháng sau, anh có việc phải trở về quê hương. Con chó phải ở lại. Nó quanh quẩn ra vào ở cửa phòng học. Ban ngày xua đuổi gà lợn, ban đêm phòng giữ kẻ gian. (Dù không có cơm ăn, nó vẫn không bỏ đi mà ở lại trông nhà, giữ cửa) - Bị Phú ông dụ dỗ sang ở với nhà ông sẽ có sự sung sướng, con chó Hàn Lư không đồng ý, nó nói bằng tiếng người: + “Giống súc vật tuy khác với loài người, song vẫn có tính trời phú, biết giữ vững khí tiết đối với chủ của mình”. 2 + “Ông nói năng lung tung chẳng đúng gì, nên tôi tha thứ cho. Nếu không miệng này sẽ cắn cho một miếng nữa, chẳng ngần ngại gì!
” b. - Sao mà lòng người chẳng còn được như xưa, thói đời đổi thay nhiều dạng? Lúc nước nhà yên vui thì bợ đỡ cầu vinh, lúc cuộc đời rối ren thì trở mặt đổi giọng, bán nước kiếm ăn, theo thời cầu lợi, không còn chút liêm sỉ, thật là quá quắt! (Lời kể của tác giả ở cuối truyện) - Tác giả nhận định: có nhiều người còn không bằng con chó. “Vé xem xiếc”
c. - Truyện kể về hai mẹ con nghèo – người mẹ đơn thân bán bánh mì rong và cậu con trai 6 tuổi sắp vào lớp 1. Vì mặc cảm với bộ dạng lôi thôi, chị chỉ đứng ngoài cổng trường đưa đón con. Ngày con tốt nghiệp mẫu giáo, được tặng vé xem xiếc, chị quyết định phá lệ dẫn con đi xem. - Khi vào cửa, chị bị chặn lại vì chỉ có vé trẻ em, bắt buộc phải mua thêm vé người lớn thì trẻ con mới được vào (trẻ con phải có người lớn đi kèm). “Ôi, con trai bé bỏng của chị, chị biết phải làm sao đây? Chị lần dây rút, kín đáo đếm lại số tiền trong đạy. Những đồng tiền ít ỏi của chị đủ để mua một tấm vé vào xem xiếc. Nhưng còn ngày mai, ngày kia…”
d. Người đàn bà đau đớn nhìn đôi mắt trong veo của con trai đang ngước vào phía trong. Chắc nó sốt ruột muốn nhanh lên ngồi ở hàng đầu để nhìn cho rõ… Lấy hết can đảm, người đàn bà cúi xuống sát tai nó, giọng nghẹn lại: - Bi ơi, mình về thôi con! - Không kìm được, chị ghì lấy nó, đôi dòng nước mắt lặng lẽ rơi: - Mẹ xin lỗi con, thứ lỗi cho mẹ, con nhé! Thằng bé day mặt về phía chị, chỉ thoáng chốc, một thoáng chốc thôi, khuôn mặt thằng bé đã ở trạng thái bình thường. Nó chạy trước chị một quãng, nói lớn để chị không thể nhận ra giọng nói đã méo xệch của mình, rằng, mẹ ơi, đoàn xiếc này cũng còn non nghề, ai mà thèm xem, nhỉ, mẹ nhỉ! “Dế chọi”
e. - Đời Tuyên Đức nhà Minh, trong cung rất chuộng trò chọi dế, hàng năm bắt dân gian dâng nộp. Chỉ vì quan tỉnh cho chọi thử thấy hay bèn đòi dâng nộp thường xuyên, các quan tri huyện, lí trưởng, lí dịch liên tục bắt bọn du thủ du thực ở chợ tìm bắt được con nào hay là nhốt vào lồng nuôi, hoặc sách nhiễu dân chúng, làm mấy nhà khuynh gia bại sản.
g. - Gặp kì nộp dế, Thành (làm chức lí chính) không dám sách nhiễu dân nhưng không có gì để bù, lo buồn chỉ muốn chết. Thành tự đi tìm dế nhưng không được, cuối cùng: “qua hơn mười ngày Thành đã bị đánh trăm trượng, hai mông máu me bê bết” - Về sau, nhà Thành sau trở nên giàu sang phú quý, “ruộng vườn trăm khoảnh, trâu dê cả ngàn con”.
h. - Vợ Thành đến nhờ bà đồng bói toán, nhận được một bức vẽ kỳ lạ gợi ý nơi có dế. Thành lần theo tranh tìm được một con dế to khỏe, nuôi dưỡng cẩn thận. - Không ngờ con trai anh làm chết con dế ấy. Quá sợ hãi, cậu bé tự vẫn nhưng may sống lại, tuy ngây dại. Thành đang đau khổ thì bỗng có một con dế kỳ lạ xuất hiện, nhỏ bé nhưng rất mạnh. Thành cho chọi thử thì con dế ấy chiến thắng tất cả, kể cả gà trống. - Hơn năm sau con Thành bình phục, kể rằng mình hoá thành dế, khoẻ mạnh chọi giỏi, nay mới sống lại. “”
i. - Tuy nghèo nhưng Ất sống lương thiện, hay giúp đỡ người khốn khó. - Một hôm, Ất cưu mang một ông lão ăn mày ốm yếu, hôi hám. Sau khi được Ất chăm sóc tận tình, ông lão cảm động, yêu cầu Ất lấy muôi đập vào mũi mình. Từ đó, máu chảy ra rồi hóa thành vàng. Trước khi rời đi, ông dặn Ất tiếp tục làm việc thiện.
k. - Nguyễn Ất là một người nghèo khổ, mồ côi cha mẹ, sống nhờ anh trai là Giáp – một kẻ tham lam và tàn nhẫn. Khi lớn lên, Ất bị chiếm hết gia sản, chỉ còn một mảnh ruộng cằn và căn nhà nát. - Nghe tin em phát đạt, vợ chồng Giáp kinh ngạc, dò hỏi nguyên do và quyết tâm làm theo. Khi thấy một ông lão ăn mày đi qua, họ tưởng là “tiên ông”, liền kéo vào nhà, cung phụng, sau đó cưỡng ép ông đập mũi để “lấy vàng”. Họ đánh ông đến mức ông cụ bị thương nặng.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Đọc xong câu chuyện này em thấy cô Phô-xơ và con chó trong câu chuyện đều rất đáng thương và tội nghiệp. Phô-xơ là một cô gái quê nghèo, không người thân thích, không mái nhà che đầu, từ nhỏ đã phải đi hành khất kiếm sống. Cô chỉ có người bạn duy nhất, thân thiết và cảm thông với cô, đó là con chó của ông chủ quán. Con chó nhỏ này thường ném cho cô những ánh nhìn thân thiện. Cô cũng thương con chó tội nghiệp đó. Tuy kiếm sống bằng nghề hành khất nhưng cô dành cho nó những miếng ăn ngon lành nhất của mình, cô còn dạy nó những điểu tốt. Cô và con chó đều là những thân phận nhỏ nhoi, biết thông cảm với nhau, dành cho nhau những điều tốt đẹp. Nó thể hiện tấm lòng nhân ái cao cả. Trong cuộc sống có những thân phận nhỏ bé, đáng thương và tội nghiệp nhưng họ biết tìm đến với nhau để chia sẻ, thông cảm với nhau trong những hoàn cảnh khó khăn.
(Theo Phạm Thị Nhiệm)

Những chi tiết trong bài nói lên cảnh ngộ của cô Phô-xơ đó là:
- Là một cô gái quê nghèo, từ nhỏ đã phải đi hành khất kiếm sống
- Buổi tối ngủ trong vựa cỏ tại nhà một chủ quán
- Bị mọi người xa lánh, ruồng bỏ, chỉ có thể kết bạn với con chó của chủ quán

Tôi tên là Nguyễn Văn An. Tôi là một người hàng xóm của ông giáo và lão Hạc. Một hôm đi qua nhà ông giáo, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa lão Hạc và ông giáo. Lão Hạc kể cho ông giáo nghe về chuyện bán chó của mình.
Trước kia, khi chưa được nghe câu chuyện lão Hạc kể, trong mắt tôi lão chỉ là một con người tầm thường, bê tha, có tiền mà lại không ăn, thật là ngu xuẩn. Nhưng sau khi nghe thấy việc lão kể cho ông giáo nghe, thái độ của tôi đã thay đổi hoàn toàn. Hôm đấy, từ ngoài cổng đã nghe thấy tiếng lão khóc lớn: “Cậu Vàng đi đời rồi ông giáo ạ!”.
Ông giáo ngạc nhiên hỏi:
-Cụ bán rồi?
Lão Hạc trả lời:
-Bán rồi! Họ vừa bắt xong.
Nhưng trong lời lẽ “khoe lớn” là một nỗi buồn sâu thẳm. Ông giáo mời lão Hạc vào trong nhà ngồi. Nhà lão Hạc đã nghèo, nhà ông giáo cũng chẳng thua kém gì, chỉ có vài đồ đạc đơn sơ, cũ kĩ trong nhà. Hai người ngồi trên chiếc ghế “cọt cà cọt kẹt” để nói chuyện. Dù buồn nhưng lão vẫn cố tỏ ra vui vẻ trước mặt ông giáo, tuy vậy, cảm xúc vẫn cứ trào lên mạnh mẽ. Lão cười trông như mếu, đôi mắt lão ầng ậc nước. Lúc này, tôi nghe thấy giọng nói an ủi của ông giáo. Cảm xúc của ông giáo bây giờ cũng rất xót thương cho lão Hạc. Ông không còn thấy tiếc cho 5 quyển sách của mình quá nữa, mà ông giáo thấy ái ngại cho lão. Nhìn gương mặt của ông giáo, chắc hẳn ông chỉ muốn ôm chầm lấy lão Hạc mà òa khóc lên vì thương thay cho số phận đau khổ này, vì nghèo đói mà phải đứt ruột bán đi những thứ mà mình thương yêu, trân trọng. Lão Hạc đã đứt ruột bán đi con chó Vàng – kỉ vật duy nhất mà người con trai để lại. Nỗi xót xa ngày càng lên cao, đột nhiên mặt lão co rúm lại. Những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc...Trông lão lúc này thật đáng thương. Lão như đang tự dằn vặt mình vì đã nỡ lòng nào lừa một con chó. Lão Hạc thuật lại cho ông giáo nghe về quá trình cậu Vàng bị bắt. Trong lúc nói chuyện, tôi còn nghe thấy lão Hạc tự chửi rủa mình rằng: “A! Lão già tệ lắm! Già bằng này tuổi đầu rồi còn đi đánh lừa một con chó”. Lão coi con chó như người bạn tri âm của mình, giúp lão giải sầu mỗi khi cô đơn không có người tâm sự. Ông giáo thấy lão Hạc đau khổ như thế cũng vỗ vai an ủi:
-Cụ cứ tưởng thế chứ nó chẳng hiểu gì đâu! Vả lại ai nuôi chó mà chẳng hay giết thịt. Ta giết nó chính là hóa kiếp cho nó đấy, hóa kiếp để cho nó làm kiếp khác.
Lão Hạc đáp lại bằng một chất giọng đầy chua chát:
-Ông giáo nói phải. Kiếp con chó là kiếp khổ thì ta hóa kiếp cho nó để làm kiếp người, may ra có sung sướng hơn một chút…kiếp người như kiếp tôi chẳng hạn.
Lời nói của lão Hạc ẩn bên trong đầy sự cay đắng, oán trách số phận khổ cực, nghèo nàn. Tôi nghe thấy mà lòng không khỏi bùi ngùi, xót xa. Ông giáo cũng không biết nói gì hơn, chỉ biết nhìn lão Hạc với ánh mắt cảm thông. Vì hoàn cảnh của ông giáo cũng không hơn lão Hạc là bao: “Cụ tưởng tôi sung sướng hơn chăng?”. Một lời nói chứa đầy bế tắc: “Kiếp người cũng khổ nốt thì ta nên làm kiếp gì cho thật sướng?”. Cuối cùng, ông giáo và lão Hạc nghĩ rằng chẳng có kiếp nào sung sướng cả, chỉ có ngồi lại bên nhau – những con người hàng xóm láng giềng, chung số phận, cùng ăn khoai, uống nước chè là vui, là sung sướng nhất. Ông giáo nắm lấy cái vai gầy của lão Hạc, an ủi lão quên đi nỗi đau.
Nghe xong câu chuyện về sự việc bán chó của lão Hạc, tôi thấy lão là một người nặng tình, nặng nghĩa, sống rất thủy chung, có một tấm lòng giàu yêu thương sâu sắc. Tôi đã dần dần có những suy nghĩ khác về lão.

-Ông chủ nhà trong câu truyện cư xử rất tốt và ko phân biệt giàu hay nghèo
-Ongo đã làm cho mọi người đều phải cảm động
+)Hạnh phúc,cảm động
+)Vui vẻ,tươi tắn
+)Đồng cảm và cho họ là tốt
Tui hc qua bài này rùi
- Ông chủ nhà trong câu truyện cư xử rất tốt và không phân biệt giàu hay nghèo.
- Ông đã làm cho mọi người phải cảm động.
+ Hạnh phúc, cảm động.
+ Vui vẻ, tươi tắn.
+ đồng cảm và cho họ là tốt.

1.Ông chủ đối xử rất tốt ko phân biệt giàu hay nghèo
2.Đã làm cho mọi người đều phải cảm động
3.+)Hạnh phú,cảm động
+)Vui vẻ, tươi tắn
+)Đồng cảm cho họ là tốt