Viết một bài văn kể về một trải nghiệm đáng nhớ của em(trải nghiệm về quê thăm ông nội) các bn giúp mink nhanh với ah mink đang cần gấp
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
4.
Tham Khảo:
Dàn ý:
1. Mở bài
Giới thiệu về trải nghiệm sẽ được kể.
2. Thân bài
a. Giới thiệu khái quát về câu chuyện
Giới thiệu thời gian, không gian xảy ra câu chuyện.Giới thiệu những nhân vật có liên quan đến câu chuyện.
b. Kể lại các sự việc trong câu chuyện
Điều gì đã xảy ra?Vì sao câu chuyện lại xảy ra như vậy?Cảm xúc của người viết khi xảy ra câu chuyện, khi kể lại câu chuyện?
3. Kết bài
Nêu cảm xúc của người viết với câu chuyện đã xảy ra.
Tham khảo :
Trong gia đình, người tôi yêu quý nhất chính là ông nội. Tuy rằng hiện tại ông đã không còn nữa, nhưng ông đã dạy cho tôi rất nhiều bài học quý giá để tôi trưởng thành hơn.
Nhà tôi có một khu vườn rất rộng lớn. Khu vườn được ông chăm sóc nên cây cối quanh năm đều xanh tốt. Những cây ăn quả đã cho trái ngọt không biết bao nhiêu mùa. Mỗi buổi sáng, ông thường ra vườn chăm sóc cây cối. Lúc đó, tôi lại chạy theo ông để đòi được tưới tắm cho cây cối trong vườn. Ông còn dạy tôi cách lắng nghe âm thanh của khu vườn nữa. Bạn phải nhắm mắt và cảm nhận từng sự chuyển động để thấy được những điều kỳ diệu. Tiếng gió thổi rì rào qua từng cánh lá. Tiếng chim hót ríu rít vang vọng cả khu vườn. Tiếng trái cây đung đưa theo nhịp… Không chỉ vậy, ông còn dạy cho tôi về cách chăm sóc các loại cây trong vườn: những loại cây ăn quả như nhãn, ổi, cam; hay những loại cây cảnh như: hoa lan, hoa hồng… Đó là những bài học mà tôi chẳng thể nhớ được hết, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe ông nói.
Mỗi lần tưới cây xong xuôi, ông cháu tôi lại mang ghế ra ngồi dưới vườn cây. Ông sẽ kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện hay. Đó không phải là những truyện cổ tích mà bà thường hay kể, mà là chuyện về cuộc sống của chính ông thời xưa. Tôi chăm chú lắng nghe, cảm nhận câu chuyện của ông. Cuộc sống thời xưa vất vả. Mỗi khi ngồi nghe ông kể, nhìn thấy đôi mắt hiền từ của ông dường như đang nhớ lại một thời đã xa.
Qua những câu chuyện của ông, tôi dần lớn lên. Tôi thầm cảm ơn những ngày tháng được sống cùng ông nội. Vì ông đã dạy cho tôi những bài học thật giá trị. Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy yêu thương và kính trọng ông rất nhiều.
Tham khảo:
Gia đình có vai trò thật quan trọng, và đối với tôi cũng vậy. Trong gia đình, người mà tôi yêu thương nhất chính là mẹ.
Mẹ tôi là một người phụ nữ giản dị. Nhưng mẹ đã dành cho tôi những sự hy sinh thật phi thường. Bố mẹ chia tay khi tôi còn rất nhỏ. Tôi sống cùng với mẹ. Mẹ vừa phải làm mẹ, vừa phải làm bố. Nhờ có tình yêu thương vô bờ của mẹ đã lấp đầy khoảng trống tình cảm của bố.
Còn nhớ tuần trước, tôi đến nhà Hồng - cô bạn thân cùng lớp chơi. Do quá mải chơi nên khi về đến nhà thì trời đã tối. Tôi nghĩ thầm trong lòng rằng kiểu gì khi về đến nhà mẹ cũng mắng. Nhưng khi tôi về đến nơi, bước vào nhà lại thấy thật yên tĩnh, chỉ nhìn thấy trên bàn là cơm canh nóng hổi, mà không thấy mẹ đâu. Tôi ăn cơm xong mà lòng đầy lo âu. Tôi lén vào phòng của mẹ, thì nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường. Tôi khẽ gọi: “Mẹ ơi!” nhưng không thấy tiếng trả lời. Cảm thấy lo lắng, tôi chạy đến bên giường, khi chạm vào người mẹ thì thấy nóng bừng. Có lẽ mẹ đã bị sốt.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, xen lẫn cả sự ân hận. Tôi tự trách mình mải chơi, trong khi mẹ thì phải làm việc vất vả, lại bị ốm mà vẫn cố gắng nấu cơm cho tôi. Tự trấn an bản thân, tôi nhanh chóng chạy đi lấy khăn mặt lạnh đắp lên trán mẹ. Rồi còn nấu một ít cháo ăn liền và mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau, có vẻ đã khá hơn, mẹ tỉnh dậy. Tôi thuyết phục mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ vừa ăn vừa mỉm cười nhìn tôi. Xong xuôi, tôi nhìn mẹ, rồi ôm lấy mẹ và bật khóc nức nở: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ chỉ ôm tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu! Nín đi con!”.
Sáng hôm sau, mẹ đã khỏe hẳn và có thể đi làm bình thường. Nhưng nhờ có trải nghiệm hôm qua mà tôi mới biết mẹ đã vất vả vì tôi như thế nào. Tôi thầm nhắc nhở bản thân phải cố gắng học tập hơn, giúp đỡ mẹ nhiều hơn để mẹ khỏi lo lắng, vất vả.
Đối với tôi, mẹ chính là nguồn ánh sáng diệu kỳ. Sau hôm đó, tôi dường như thấu hiểu thêm công ơn của mẹ, cũng như hiểu được rằng:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con”
(Con cò, Chế Lan Viên)
Tham khảo:
Những ngày nghỉ nhằm giãn cách xã hội trong đợt dịch bệnh Covid19 vừa qua đã đem đến cho em những kỉ niệm, ấn tượng sâu sắc. Đó là việc em được tiếp xúc với một cách học mới mẻ, học trực tuyến.
Buổi học trực tuyến đem lại cho em những cảm giác thật hào hứng và mới mẻ. Lớp học giờ đây đã hoàn toàn khác, không phải bảng xanh, bàn ghế kê san sát nhau như trước đây. Thay vào đó là không gian quanh nhà, với bảng chính là chiếc màn hình máy tính. Lớp học của em vẫn bắt đầu như thường lệ, các tiết học vẫn được thầy cô giáo sắp xếp thật đầy đủ và cố định cho học sinh.
Giờ học trực tuyến của em bắt đầu thông qua phần mềm vô cùng hữu ích, đó chính là zoom. Vào gần giờ học, tất cả mọi thứ được chuẩn bị sẵn sàng như việc mở máy tính lên, chuẩn bị sách vở,...Cô giáo là người đầu tiên vào lớp rồi sẽ thêm các bạn học sinh vào. Giờ học diễn ra như bình thường, đảm bảo chất lượng như các giờ học trên lớp tại trường. Giáo viên vẫn hết sức quan tâm đến học sinh. Khồn khí lớp học thật náo nhiệt, sôi nổi. Các bạn trong lớp vẫn hăng hái tham gia phát biểu, xây dựng bài.
Kỉ niệm về những buổi học trực tuyến chẳng thể nào phai mờ trong tâm trí em.
Bạn tham khảo nhé!!
Nguồn: download.vn
Kì nghỉ hè năm nay, tôi được bố mẹ thưởng cho một chuyến du lịch. Đây là lần đầu tiên tôi được đi đến biển chơi, nên em cảm thấy vô cùng háo hức và mong chờ. Em hy vọng sẽ có nhiều kỉ niệm đẹp cùng với bố mẹ.
Đúng năm giờ sáng, xe xuất phát từ Hà Nội. Khoảng đến gần trưa thì xe đã đến nơi. Em cùng các bạn nhỏ cùng tuổi mình cảm thấy vô cùng thích thú vì sau một hành trình dài cuối cùng cũng đến Sầm Sơn. Sau khi đến khách sạn nhận phòng và cất đồ đạc. Mọi người cùng nhau đi ăn trưa, rồi nghỉ ngơi.
Buổi chiều, mọi người trong đoàn cùng đi tắm biển. Thật kì diệu! Em đang đứng trước một bài biển rộng mênh mông. Nước biển xanh và trong. Đứng gần biển em có thể nhìn thấy từng đợt sóng đánh vào bờ. Nhìn ra xa phía chân trời, bầu trời và biển như hòa vào làm một. Gió biển lồng lộng, cùng với tiếng sóng vỗ nghe thật vui tai. Bên cạnh bãi biển, núi Trường Lệ - một địa danh khá nổi tiếng ở đây, đứng sừng sững chạy dài theo mép nước. Phía nam dãy Trường Lệ còn có bãi tắm Tiên Ẩn, một thung lũng nhỏ với cảnh quan gần như nguyên sơ. Cuối bãi là đền Độc Cước cổ kính uy nghi, tọa lạc trên một hòn núi đá. Tất cả đều tuyệt đẹp như những bức ảnh mà em đã được xem trên mạng khi tìm hiểu về Sầm Sơn.
Bờ biển lúc này thật đông người. Tiếng nói cười rộn vang khắp cả không gian. Người lớn thích thú bơi lội dưới nước. Trẻ em thì nghịch cát, xây thành những tòa lâu đài tuyệt đẹp. Em cùng các bạn nhỏ mỗi người một chiếc phao, rồi nhảy xuống tắm biển. Nước biển mát lạnh khiến em cảm thấy vô cùng dễ chịu. Sau khi tắm biển xong, mọi người cùng nhau đi ăn đồ hải sản nướng. Các món ăn đều rất ngon và mang đậm hương vị của biển.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Chuyến du lịch ba ngày hai đêm đã kết thúc. Nhưng em cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì đã có những trải nghiệm vô cùng thú vị ở đây. Em mong sẽ có thêm nhiều chuyến du lịch như vậy cùng với gia đình của mình.
THAM KHẢO
Kì nghỉ hè năm nay, tôi được bố mẹ thưởng cho một chuyến du lịch. Đây là lần đầu tiên tôi được đi đến biển chơi, nên em cảm thấy vô cùng háo hức và mong chờ. Em hy vọng sẽ có nhiều kỉ niệm đẹp cùng với bố mẹ.
Đúng năm giờ sáng, xe xuất phát từ Hà Nội. Khoảng đến gần trưa thì xe đã đến nơi. Em cùng các bạn nhỏ cùng tuổi mình cảm thấy vô cùng thích thú vì sau một hành trình dài cuối cùng cũng đến Sầm Sơn. Sau khi đến khách sạn nhận phòng và cất đồ đạc. Mọi người cùng nhau đi ăn trưa, rồi nghỉ ngơi.
Buổi chiều, mọi người trong đoàn cùng đi tắm biển. Thật kì diệu! Em đang đứng trước một bài biển rộng mênh mông. Nước biển xanh và trong. Đứng gần biển em có thể nhìn thấy từng đợt sóng đánh vào bờ. Nhìn ra xa phía chân trời, bầu trời và biển như hòa vào làm một. Gió biển lồng lộng, cùng với tiếng sóng vỗ nghe thật vui tai. Bên cạnh bãi biển, núi Trường Lệ - một địa danh khá nổi tiếng ở đây, đứng sừng sững chạy dài theo mép nước. Phía nam dãy Trường Lệ còn có bãi tắm Tiên Ẩn, một thung lũng nhỏ với cảnh quan gần như nguyên sơ. Cuối bãi là đền Độc Cước cổ kính uy nghi, tọa lạc trên một hòn núi đá. Tất cả đều tuyệt đẹp như những bức ảnh mà em đã được xem trên mạng khi tìm hiểu về Sầm Sơn.
Bờ biển lúc này thật đông người. Tiếng nói cười rộn vang khắp cả không gian. Người lớn thích thú bơi lội dưới nước. Trẻ em thì nghịch cát, xây thành những tòa lâu đài tuyệt đẹp. Em cùng các bạn nhỏ mỗi người một chiếc phao, rồi nhảy xuống tắm biển. Nước biển mát lạnh khiến em cảm thấy vô cùng dễ chịu. Sau khi tắm biển xong, mọi người cùng nhau đi ăn đồ hải sản nướng. Các món ăn đều rất ngon và mang đậm hương vị của biển.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Chuyến du lịch ba ngày hai đêm đã kết thúc. Nhưng em cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì đã có những trải nghiệm vô cùng thú vị ở đây. Em mong sẽ có thêm nhiều chuyến du lịch như vậy cùng với gia đình của mình.
TL :
Mỗi người bạn trong đời luôn là điều quý giá mà chúng ta có được. Bạn bè luôn đồng hành và cùng ta học tập, vui chơi, chuyện trò, san sẻ những niềm vui, nỗi buồn. Và điều khó quên nhất chắc có lẽ là những kỉ niệm mà chúng ta có cùng người bạn ấy. Em cũng có một kỉ niệm vô cùng thú vị và đầy cảm động với người bạn thân.
Người bạn ấy tên là Lan, chúng em quên nhau trong dịp hoạt động đội liên trường. Chúng mình sống ở hai xã khác nhau nhưng khoảng cách ấy không làm giảm đi sự thân thiết và tình cảm hài đứa dành cho nhau. Thỉnh thoảng, em vẫn thường đạp xe qua nhà Lan để học tập lẫn nhau và vui chơi.
Hôm đó, là sinh nhật em, mọi người đã đến đông đủ nhưng mãi vẫn không thấy Lan đâu. Mình rất lo lắng cho cậu ấy, dù vui vẻ cùng những người bạn trong lớp mà dạ vẫn bồn chồn không yên. Cứ đinh ninh là Lan đến trễ nhưng đến cuối tiệc sinh nhật, khi mọi người đã dần về hết mà Lan cũng chưa đến, mình trách Lan vì là bạn thân mà lại quên đi ngày sinh nhật mình mặc dù trước đó mình có gửi lời mời tới cậu ấy.
Đang buồn lòng thì có tiếng chuông của réo, mình chạy ra mở cửa thì thấy Lan đứng đó. Em nhanh chóng mời Lan vào nhà, vừa lo lắng hỏi:
- Sao cậu tới muộn thế này? Cậu đi bộ tới nhà tớ à?
Lan khẽ gục đầu tỏ sự đồng ý rồi bảo:
- Tớ đi trên đường thì xe bị hư, quanh đó không có quán lại sợ trễ nên tớ gửi xe nhà người quen rồi nhanh chóng đi bộ tới. Vậy mà lại trễ mất tiệc của cậu rồi. Mình xin lỗi.
Giờ em mới hiểu ra mọi chuyện, hoá ra em đã trách lầm cô bạn ấy. Mở hộp quà Lan tặng, em càng xúc động hơn khi đó là hai quả xoài lớn.
Lan bảo:
"Cậu còn nhớ không, đây là hai quả xoài mà lần xuống nhà tớ chơi cậu đã bảo là rất thích chúng đấy. Hồi đó nó còn nhỏ mà giờ nó lớn thế này rồi đấy. Đây là món quà tớ đã chăm sóc và dành riêng cho cậu đấy"
Em lúc ấy xúc động đến rơm rớm nước mắt, Lan vẫn như vậy, vẫn chu đáo và tận tâm, luôn quan tâm đến những điều nhỏ nhặt nhất. Em ôm Lan rồi cảm ơn cậu ấy trong hạnh phúc vô bờ.
Bên cạnh Lan, em luôn cảm nhận được sự ấm áp từ cậu ấy. Cho đến bây giờ, hai đứa may mắn được học chung lớp khi vào cấp hai, chúng em lại ngày càng thân thiết hơn. Hy vọng tình bạn chúng em sẽ mãi bền lâu.
**Tham khảo mạng**
Kì nghỉ hè năm nay, tôi được bố mẹ thưởng cho một chuyến du lịch. Đây là lần đầu tiên tôi được đi đến biển chơi, nên em cảm thấy vô cùng háo hức và mong chờ. Em hy vọng sẽ có nhiều kỉ niệm đẹp cùng với bố mẹ.
Đúng năm giờ sáng, xe xuất phát từ Hà Nội. Khoảng đến gần trưa thì xe đã đến nơi. Em cùng các bạn nhỏ cùng tuổi mình cảm thấy vô cùng thích thú vì sau một hành trình dài cuối cùng cũng đến Sầm Sơn. Sau khi đến khách sạn nhận phòng và cất đồ đạc. Mọi người cùng nhau đi ăn trưa, rồi nghỉ ngơi.
Buổi chiều, mọi người trong đoàn cùng đi tắm biển. Thật kì diệu! Em đang đứng trước một bài biển rộng mênh mông. Nước biển xanh và trong. Đứng gần biển em có thể nhìn thấy từng đợt sóng đánh vào bờ. Nhìn ra xa phía chân trời, bầu trời và biển như hòa vào làm một. Gió biển lồng lộng, cùng với tiếng sóng vỗ nghe thật vui tai. Bên cạnh bãi biển, núi Trường Lệ - một địa danh khá nổi tiếng ở đây, đứng sừng sững chạy dài theo mép nước. Cuối bãi là đền Độc Cước cổ kính uy nghi, tọa lạc trên một hòn núi đá. Tất cả đều tuyệt đẹp như những bức ảnh mà em đã được xem trên mạng khi tìm hiểu về Sầm Sơn.
Bờ biển lúc này thật đông người. Tiếng nói cười rộn vang khắp cả không gian. Người lớn thích thú bơi lội dưới nước. Trẻ em thì nghịch cát, xây thành những tòa lâu đài tuyệt đẹp. Em cùng các bạn nhỏ mỗi người một chiếc phao, rồi nhảy xuống tắm biển. Nước biển mát lạnh khiến em cảm thấy vô cùng dễ chịu. Sau khi tắm biển xong, mọi người cùng nhau đi ăn đồ hải sản nướng. Các món ăn đều rất ngon và mang đậm hương vị của biển.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Chuyến du lịch ba ngày hai đêm đã kết thúc. Nhưng em cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì đã có những trải nghiệm vô cùng thú vị ở đây. Em mong sẽ có thêm nhiều chuyến du lịch như vậy cùng với gia đình của mình.
Cuộc sống của mỗi người là 1 chuỗi những trải nghiệm. Có trải nghiệm tạo ra niềm vui, hạnh phúc. Có trải nghiệm mang đến kinh nghiệm. Có trải nghiệm để lại sự tiết nuối, day dứt. Song, tất cả đều là những bài học quý giá giúp ta thêm khôn lớn, trưởng thành. Và với em, có 1 trải nghiệm thật thú vị mà em vô cùng quý trọng đó chính là trải nghiệm về thăm quê – nơi chôn rau cắt rốn.
Một năm học qua, kì nghỉ hè lại đến, mẹ bảo với em rằng hè này gia đình mình sẽ về quê ngoại để thăm ông bà. Trong bữa cơm gia đình, mẹ công bố 1 điều mà em hằng mong ước từ lâu vì đã 3 năm, từ ngày em học lớp 2 thì em chẳng được nhìn thấy bóng dáng của ông bà. Em vui sướng, vỡ òa, háo hức vì lâu rồi chưa được về quê, em rất tò mò xem cảnh có thay đổi không, mọi người có thay đổi không, ông bà đã lớn tuổi đến cỡ nào, liệu cu Tí, cu Tèo hàng xóm còn nhớ mình không,… và hàng ngàn câu hỏi em thấy thật thắc mắc.
Sáng hôm ấy, trong niềm vui sướng, em cùng ba mẹ ra bến xe thật sớm để bắt đầu chuyến đi. Lúc đến nơi, em thấy khung cảnh ở bến xe thật đông đúc, có khá nhiều người ở đó vì có lẽ dịp hè là lúc để mọi người đi du lịch để giải trí. Và đúng 6 giờ, chuyến xe bắt đầu lăn bánh. Cả nhà em cùng háo hức và vui vẻ về quê, không ai nói với ai điều gì nhưng mọi người đều toát lên vẻ vui tươi, nói cười vui vẻ và nhắc lại những câu chuyện ngày còn ở quê với sự bồi hồi, nhớ nhung, cứ trông đợi cho đến nơi thật nhanh. Đường đi thật dài, em cứ mải ngắm cảnh mà ngủ quên lúc nào cũng chẳng hay. Xe chạy đến đầu làng, khung cảnh như xưa nhưng vẫn có 1 chút thay đổi: cây cối nhiều hơn, có nhiều người chuyển đến sinh sống nên nhà ở có nhiều hơn. Đi một đoạn xa, em và ba mẹ phải đi xuống đi bộ. Đến ngay nhà ông bà, ông bà vẫn chưa nhận ra, một lúc sau thì bà mới biết và ra đón mọi người vào. Ông ở trong nhà cười rất tươi vì lần này gia đình em về thật bất ngờ mà chẳng ai biết. Ngoại ôm em trọn vào lòng, ấm áp, mừng mừng tủi tủi vì cũng đã 3 năm không gặp. Sau khi vào nhà, bà dọn cơm lên cho gia đình em ăn. Bữa ăn gia đình ở quê ý nghĩa biết bao! Đó là những bữa ăn đầm ấm bên gia đình và người thân - những bữa ăn xum họp gia đình có đầy đủ các thành viên trong gia đình. Trong bếp, Bà lo chuẩn bị những món ăn thật dân dã nhưng lại rất ngon: canh khổ qua, thịt kho trứng, nồi cơm thật nóng hổi được bày ra đủ trên bàn. Mọi người trò chuyện một cách vui vẻ khiến không khí gia đình càng thêm ấm áp. Thỉnh thoảng, mọi người lại cười lên vì những câu chuyện cười liên quan đến chủ đề của cuộc nói chuyện. Gia đình em mỗi khi về luôn nhận được nhiều lời hỏi han , quan tâm của ông bà. Em được hỏi han em về chuyện học tập còn ba mẹ thì được hỏi về việc làm. Sau bữa ăn, ông bà có dắt em đi làm quen với hàng xóm mới và gặp lại những “đứa” bạn thân cũ như cu Tí, cu Tèo. Em đi khắp xóm, ai cũng hỏi han em. Những người hàng xóm ở đây sống rất rất tình cảm, thấy ai từ xa về thăm quê là họ lại dành ra ít phút để hỏi han, chia sẻ. Em được gặp lại bạn cũ, 3 đứa chẳng ai nhận ra ai nhưng sau khi được giới thiệu rồi thì em lại nhớ vì nhìn nét mặt cũng không thay đổi nhiều lắm. Bà về nhà, chúng em ra đồng bắt dế, chơi thả diều, ô ăn quan và niềm vui tràn ngập khi đây là những trò chơi tuổi thơ mà lâu lắm rồi em vẫn chưa có dịp chơi lại. Em chơi hết cả buổi chiều, buổi tối lại về nhà, sum họp cùng gia đình. Nằm trên chiếc võng đong đưa trước hiên nhà, bà còn kể lại cho em nghe về những ngày em phải xa quê, vừa ngắm trăng, vừa nghe chuyện thật là một cảm giác vô cùng ấm áp trong tuần về quê.
1 tuần trôi qua, em rất vui vì những kỉ niệm mình có được cùng ông bà, gia đình, bạn bè và hàng xóm dưới quê. Em rất muốn được ở lại nhưng thời gian có hạn nên em phải về lại thành phố. Em khá buồn vì phải rời ra nơi này – nơi chôn rau cắt rốn mà em rất quý trọng nhưng lại ít có dịp về. Em nghĩ rằng hè năm sau chắc mình sẽ có thêm cơ hội nữa. Đi trên xe về, lòng em nhớ mãi những kỉ niệm mà em đã cùng mọi người xong xóm vun đắp nên. Đó là 1 trải nghiệm thật tuyệt vời và ý nghĩa!
Mỗi lần về quê sống với ông bà ngoại, em đều có rất nhiều kỉ niệm. Kỉ niệm nào cũng thật đáng nhớ. Với em, trải nghiệm về quê là 1 kí ức thật đẹp mà em không bao giờ quên vì những bữa cơm gia đình, trò chơi dân gian, tiếng kể chuyện của bà đã gắn bó và trở thành điều thiêng liêng trong em. Nhờ đó mà em thêm yêu cuộc sống, yêu những con người và cảnh vật thiên nhiên trên quê hương mình. Em vô cùng biết ơn và trân trọng những gì mình đang có được trong từng khoảnh khắc mình đang sống trên cuộc đời.
Tick nha!
Kì nghỉ hè năm nay, tôi được bố mẹ cho về quê thăm ông bà ngoại. Và tôi đã có một trải nghiệm vô cùng đáng nhớ.
Mỗi buổi sáng thức dậy, tôi cùng với ông nội đi dạo trên cánh đồng lúa mênh mông, cảm nhận hương thơm của bông lúa mới. Tôi cũng được thưởng thức bữa cơm ngon lành mà bà ngoại nấu, dù giản dị nhưng chan chứa tình yêu thương của bà. Hay được dạo chơi cùng đám bạn trong xóm đi thả diều, bắt cá ngoài đồng. Những trải nghiệm mới mẻ mà tôi chưa từng làm trong đời.
Nhưng trải nghiệm đáng nhớ nhất của tôi không chỉ có vậy. Tôi còn nhớ, buổi chiều hôm đó, chúng tôi rủ nhau ra bờ sông chơi. Tôi cùng anh Tùng - anh trai của tôi thì ngồi câu cá. Mấy bạn khác lại rủ nhau xuống sông thi đấu bơi lội với nhau. Cuộc thi đấu dường như diễn ra rất sôi nổi. Tôi ngồi câu cá nhưng vẫn nghĩ về trận đấu cách đó không xa. Cuối cùng, tôi quyết định chạy lại tham gia cùng nhóm bạn. Cả nhóm hào hứng đồng ý ngay.
Sơn - trọng tài của cuộc thi hô to để bắt đầu hiệp đấu. Tôi và Hoàng sẽ thi đấu với nhau. Trong tư thế chuẩn bị, chúng đã nhanh chóng vào cuộc đua. Hoàng đưa mắt nhìn tôi đầy thách thức. Trước đó, cậu đã thắng được phần lớn những người tham gia thi đấu. Nên cậu tự tin có thể đánh bại tôi. Còn tôi thì tự tin mình có thể giành chiến thắng. Tiếng hô hào, cổ vũ vang vọng khắp con sông. Chúng tôi là những đối thủ ngang sức, không ai chịu kém ai vẫn đang bơi song song nhau. Bỗng nhiên Hoàng bơi chậm lại rồi dần tụt lùi phía sau. Có tiếng ai hoảng hốt kêu lên: “Hình như thằng Hoàng bị chuột rút rồi”. Mọi người ở trên bờ lo lắng dõi theo Hoàng. Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, bợi thật nhanh đến cứu Hoàng.
Cuộc thi đã kết thúc bằng một tiết mục cứu người đầy ngoạn mục. Khi tôi đưa Hoàng lên bờ, mọi người đều vỗ tay khen ngợi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì đã cứu được Hoàng. Riêng Hoàng, cậu đã nói cảm ơn với tôi. Điều đó khiến tôi cảm thấy vui hơn cả việc giành được chiến thắng.
Một kỉ niệm thật đáng nhớ mà tôi được chứng kiến đã giúp cho tôi nhận ra bài học to lớn về tình bạn. Tôi sẽ còn nhớ mãi kỉ niệm này như một kí ức đẹp trong cuộc đời.
Mùa hè đã qua nhưng đọng lại trong kí ức của em là cả một chuyến đi thật ý nghĩa và đầy kỉ niệm, nó đã lưu lại trong em nhiều hiện thực cuộc sống, nhiều hình ảnh thời ấu thơ và đó là chuyến đi về quê thăm ông nội.
Ông nội em sống ở tận dưới quê còn gia đình em thì sống ở trên phố, khoảng cách xa nhau hàng chục km nên ông nội và gia đình ít khi gặp nhau nên cứ mỗi dịp hè, em lại được ba mẹ đưa về quê chơi.Năm nào hẳn là cũng về nhưng cảm giác lâu ngày không gặp ông vẫn cứ lưu luyến trong tâm trí em mỗi lần được nghe ông kể chuyện hay làm vườn cùng ông. Ông nội em năm nay đã gần 70 tuổi, thời gian thấm thoắt trôi đưa, chắc chỉ khoảng 3,4 năm nữa thôi là ông tròn 70 tuổi rồi. Vẫn nhớ ngày nào em còn bé tí, chưa biết gì, hiểu gì, ông mới có 50, 60 vậy mà giờ đã sắp sửa bước sang tuổi 70. Về quê chơi, em được hòa mình vào không khí thiên nhiên, đậm chất làng quê, dân dã với nhiều hoạt động buôn bán đông đúc,tấp nập ngày qua ngày. Mùa hè này, em được chú Dũng dạy cho cách thả diều vi vu ngoài cánh đồng vào mỗi chiều hôm,cứ ngày nào gió mát, hơi se lạnh là diều bánh cao tít. Trông thật vi diệu làm sao! Năm nay 2 người em của em cũng về chơi. 2 đứa ở tận nước ngoài nên chắc về ít hơn nhà em, cũng phải gần 1 năm mới gặp nhau trực tiếp, đứa thì thư tay, đứa thì con búp bê bằng giấy, đứa thì cái vòng ngọc trai bằng nhựa,...Quà này quà kia mấy đứa cứ tặng nhau suốt. Nhưng nay được tận tay trao cho nhau, cùng niềm vui, tiếng cười rôm rả thì mới vui làm sao. Về quê vui thì vui biết mấy nhưng có một nỗi buồn vẫn e ấp trong lòng em đó là bà nội em đã mất từ lâu khiến cho mỗi lần về quê ngoại, em chỉ thấy có dáng ông lủi thủi, cặm cụi một mình trong vườn vun xới cho từng luống rau, giàn mướp một. Dịp hè mới là lúc em được trổ tài đi chợ phụ mẹ và nấu nướng bao món sở trường đãi chú, đãi ba mẹ, đãi anh chị và đặc biệt là ông nội. Cả nhà ăn uống đơn sơ, giản dị không có gì là cao sang, đặc biệt nhưng được quây quần bên nhau vào mỗi trưa hè là điều đáng quý nhất! Người thì gắp cho miếng thịt, người thì xới cho bát cơm, chỉ là điều giản đơn vậy thôi nhưng chan chứa kỉ niệm tuổi thơ lắm chứ! Mùa hè này về em cũng có cái để ông hãnh diện với làng với xóm, em được giấy khen và mấy chùm 10 lận. Tối đến em vẫn được ông kể chuyện cho nghe, dù ông đã già, mắt đã kém nhưng kho tàng truyện của ông thì bao la, rộng lớn, thảo nào khi nghe bố kể chuyện em thường thấy không hấp dẫn bằng ông. Ông còn nấu ăn rất ngon nữa chứ! Đó là những điều khiến em luôn tự hào về ông và vui mừng, hớn hở nhất với việc về quê. Sau mỗi ngày làm việc vất vả, chúng em đều được ông thưởng cho đứa thì túm kẹo, sổ tay hoặc ô mai mận. Món ăn vặt phổ biến của trẻ em vùng quê ngày trước mà ông tự làm còn khéo hơn cả mẹ. Tưởng chừng ngày nào em còn vi vu với cánh diều bay, say mê với từng câu chuyện của ông. Vậy mà giờ em đã phải tạm biệt ông cùng với chú rồi. Nhưng rồi nhiều mùa hè khác lại đến và em lại được gặp ông gắn liền với nhiều kỉ niệm thân thuộc, gần gũi và đáng quý trọng.
Chuyến đi này không đơn giản là về thăm quê, làng xóm mà còn giúp gắn kết với nhiều người thân, thuở thơ ấu và kỉ niệm, quá khứ tràn đầy sắc màu và ý nghĩa nữa. Vậy nên dù coi đó là điều đương nhiên hoặc bình thường thì cũng rất đáng quý và nuôi dưỡng tuổi thơ, sự trưởng thành của mỗi con người.