K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

10 tháng 10

Giúp e với ạ

16 tháng 10

Câu 1: Mở đầu bằng mô típ quen thuộc trong ca dao: “Thân em". Cách vào để vừa duyên dáng, tự nhiên, vừa ngấm hé mở với người đọc, bài thơ sẽ đề cập tới một đề tài quen thuộc của ca dao: thân phận người phụ nữ trong xã hội phong kiến.

 

Tuy mở đầu bằng hai từ mang cảm hứng than thân nhưng giọng thơ vẫn vang lên đẩy kiêu hãnh, tự hào. Điểm nhấn nằm ở những từ "vừa... lại vừa...". Người phụ nữ trong bài thơ hẳn hãnh diện về vẻ đẹp “trắng tròn" của mình lắm! Mà không hãnh diện sao được, một làn da trắng này lại cả một thân hình cân đối, xinh xắn nữa. Cô gái quả là đẹp. Một vẻ đẹp hoàn hảo, gợi ta nhớ tới nàng Thúy Vân trong Truyện Kiều.

 

Vân xem trang trọng khác với

 

Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang.

 

Đáng lẽ với vẻ ngoài hoàn hảo như vậy, cô phải được hạnh phúc và sung sướng. Nhưng số phận của cô trong bài thơ cũng là bi kịch của bao người phụ nữ xưa:

 

Thân em như hạt mưa sa

 

Hạt vào đài các hạt ra ruộng cày.

 

Thân em như tấm lụa đào

 

Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai?.

 

Vừa mới kiêu hãnh, giọng thơ đã vội ngấm cái ngậm ngùi, xa xót quen thuộc của

 

những cuộc đời "hồng nhan bạc mệnh". Câu 2:

 

Bảy nổi ba chìm với nước non

 

Thành ngữ “Bảy nổi ba chìm" thường dùng để nói về sự trôi nổi, lênh đênh của kiếp người. Hai chữ "nước non" ý chỉ hoàn cảnh sống, cuộc đời, xã hội. Thành ngữ kết thúc ở chữ “chìm" càng gợi cho người đọc thấy cuộc đời người phụ nữ sao mà cay

 

cực, xót xa.

 

Câu 3:

 

Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn

 

Một lần nữa khái quát đặc điểm nổi bật của thân phận người phụ nữ trong xã hội

 

phong kiến, đó là thân phận bị phụ thuộc. Chiếc bánh trôi rắn hay nát phụ thuộc rất nhiều vào "tay kẻ nặn" thì thân phận người phụ nữ cũng vậy. Sự hạnh phúc hay khổ đau của họ phụ thuộc vào người nam giới trong xã hội. Xã hội phong kiến đã trao cho nam giới đến lắm quyền: Quyền năm thê bày thiếp và cả quyền cho hạnh phúc hay bất hạnh. Dùng “tay kẻ nặn" mà chẳng phải là “tay mình nặn” càng giúp người đọc cảm nhận sâu sắc thân phận phụ thuộc của họ.

 

Tuy nhiên, giọng điệu thơ không dừng lại là lời than thân trách phận thấm đẫm nước mắt mà còn là giãi bày sự bến gan, trong tủi cực mà vẫn kiên trình, thách thức. Cụm từ “nước non” được sử dụng đây ẩn ý. Người phụ nữ trong thơ Xuân Hương luôn đối mặt với không gian kì vĩ:

 

Nin đi kẻo thẹn với non sông

 

Trơ cái hồng nhan với nước non.

 

Người phụ nữ trong thơ Xuân Hương chẳng bao giờ cúi đầu nhận mình là hạt cơm nguội để chàng dùng những khi đói lòng, là chổi đầu hè để ai mưa nắng đi về chùi chân... Người phụ nữ trong thơ Xuân Hương luôn ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào số

 

phận, đối chọi với khó khăn của số phận. Rắn nát mặc dầu | tay kẻ nặn

 

Câu thơ:

 

Từ "mặc dầu" đứng ở giữa ngắm ý thách thức với "tay kẻ nặn”, vạch mặt "tay kẻ năn" là thủ phạm gây ra bao bất hạnh. Từ “mặc dầu" ở câu 3 còn như giữ lửa để khơi lên một sức sống, một sự kiêu

 

hãnh mãnh liệt hơn:

 

Mà em vẫn giữ tấm lòng son

 

Câu 4:

 

Quan hệ từ "mà" khép lại những bất hạnh, trái ngang, mở ra cho người đọc thấy một vẻ đẹp rực rỡ hơn, toàn bích hơn. Vẻ đẹp đó tựa lửa thử vàng, qua gian nan, vất và vẫn sáng ngời: “vẫn giữ tấm lòng son".

 

Bài thơ kết thúc ở màu đỏ son, nồng thắm, ở vẻ đẹp khác - một vẻ đẹp mà không một thế lực nào, một sức mạnh nào có thể làm hoen ố, mai một. Đó là vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ. Tấm lòng son ở đây chính là tấm lòng son sắt, thủy chung, ấm áp, nhân hậu của những người phụ nữ Việt Nam.