Câu 2. Tập làm văn ( 3 điểm)
Mẹ và quả
Những mùa quả mẹ tôi hải được
Mẹ vẫn trông vào tay mẹ vun trồng
Những mùa quả lặn rồi lại mọc
Khi mặt trời khi như mặt trăng
Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên
Còn những bị và bầu thì lớn xuống
Chúng mang dáng giọt mồ hôi mặn
Rỏ xuống lòng thầm lặng mẹ tôi
Và chúng tôi thứ quả ngọt trên đời
Bảy mươi tuổi mẹ đợi chờ được hải
Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi
Mình vẫn còn một thứ quá non xanh ?
( Nguyễn Khoa Điềm)
“ Ở khổ thơ cuối cùng, nhà thơ đã sử dụng phép nói giảm, nói tránh như “ngày bàn tay mẹ mỏi” mà “Mình vẫn còn một thứ quả non xanh” làm cho ý thơ nghe có vẻ nhẹ; nhưng thực ra nó có sức nặng lay thức tất cả chúng ta. Những đứa con trên cõi đời này hãy sống sao cho mẹ yên lòng thanh thản. Đừng tự biến mình thành thứ quả sâu, quả độc làm đau lòng mẹ; rồi khi cài lên ngực mình bông hồng trắng, mà hối hận thì đã quá muộn màng!.........Qua bài thơ Mẹ và quả , nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm muốn bày tỏ tình cảm yêu thương và biết ơn công lao sinh thành và nuôi dưỡng của mình đến người mẹ kính yêu. Đồng thời qua bài thơ mang một làn sóng lan toả yêu thương nhắn nhủ đến bạn đọc hãy yêu thương những bậc sinh thành của mình khi còn có thể.”
Từ những lời tâm sự của tác giả Nguyễn Khoa Điềm trong khổ thơ cuối cùng (phần in đậm), viết bài văn với nhan đề “ Hãy dành tặng cho mẹ những mùa quả ngọt !”,