Viết về thành phố Sài Gòn bằng tiếng anh (không copy trên mạng) Giúp mình vs
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Saigon remember it? City breaks parting hair, blurred vision farewell city last April an enemy hand touch. Not remember Saigon "These months old blue velvet, silk days ago, that city, Saigon beloved, solar lighting dreams, moonlight illuminating the anniversary. Every sidewalk is a dream prize. Each ramp is a gust of happiness. Impregnated joy and great regret that, after ten years of wandering. There are more wonderful place to Saigon? City warm year round. City leaves similar wind music. The rainy night, soot cry nothingness. Poetic fairy slightly chilled. Erotic fragrant collection of thousands of old. Saigon Textile poetry as sunshine. Between lower heart was legendary spring lãng Tu Xuong style of silk, brocade background Huyen Tran. Just a rainbow, old soul was troubled. Just steps from the Season, has blue eyes childhood, girls pink lips. Saigon dear girl, the girl long flowing coat streets, the girls short neat shirt factory, the girls on the road uniforms rhythmic building and defending the homeland, the Vietnamese girl throbbing drums Me Linh, plying the horses and Bui Thi Xuan ...
Phen horse's heels came a blinding dust country. War invasions from the north came down. Like all city youth, rural, Saigon boys working under the executioner put pen bows, traditional flower goodbye to engage young river protection. Every inch of his native land resubmit father were deposited by the sweat, tears and blood. Then fight to win back every inch of land fall into enemy hands must also sweat, tears and blood. Vietnam youth was glorious, glorious still, forever glorious. The did so glorious victories Bach Dang, Chi Lang Street, Dong Da ... to make the winning Binh Long, Kontum and Quang Tri ... Saigon Youth was honored to contribute to the history of blood fight voice…
***
Heart has repeatedly ethnic rifts dividing demanding passages. Today, once again, ethnic bleeding heart. These fibers royal blood here and there. On pain. On conviction in mind. Joy and hope to remember names not remember the name. Saigon is a conviction not remember the name. Remember Saigon? Not remember the name remember joy, joy remember restless, gnawing conviction flesh I remember every minute, every second. I remember the old school gate waiting for me in late autumn afternoon? Remember the old way leaves me green rain sex? Saigon, joy nostalgia on the lipstick, in the eyes and in the breath. Saigon, joy and longing for happiness in misery. In young age and in old age. With spring coming into and collect ultramarine pink over. In life today and tomorrow we die. In thousands of miles away who foot thick haze. In the first inch of the street gang who ward. In the park early fog grass hydrated. In a roundabout way street lamps excellent color ...
***
From a sentiment not remember the name, Saigon became known pain. Take great shape, Saigon, our general partner, lost in enemy hands. States have lost abominable enemy hand mirror? When refined slim ferret shirt overlaid name Saigon, my city being skinned. As I was skinning it. And that is the pain fester in our hearts each. The romantic flowers old path, now, to the vicious hatred, anguish, dreary, pity. Smiles yesterday as tears today. Hope yesterday was desperate today. Life is full of threats during the day, the night terror. "If walking lamppost, lampposts will cross the sea in search of freedom." Who was speaking for the lampposts Saigon Centre? Ethnic Vietnam gentle and always unfortunate, no doubt, after a life changing grim, turned out miserable boat floating on the ocean surface toddler implications. Take the land into the sea. Where sea guide? Where and how May will pale sorrow expatriation. Land takes the land into the sea but not shared with the tragic adventure. Where sea guide, lead you, the sea did not understand the hunger, fear's pleasure to sail. That is, from the pain of humanity have clear our names from a list of gold encrusted humiliation: Boat People ...
Abandon their homeland, leaving Saigon withering of enemy hands. Remember Saigon? Think of Saigon now? Saigon now like? Do not ask the rain, the sun asked. Rain and sun sadly also fled the city already. Ask the mother wandering the corner. Ask first stumbled sugar daddy. Ask her to sit pear flea market. Ask me the adoration of black rice measuring red blood selling. Sunset makeup of a living pavement. Tears night the bitter fate of people. Such Saigon now. Elderly to bark stripped to the high tops. Visit Botanical animals emaciated and died of starvation. Lovely looks past the current discrete pedestal. Saigon Pearl maiden hand was bulky scabies because irrigation water forced alum. Blue eyes and white children were already exhausted from chronic cassava. Saigon to the street not long coat. Saigon said the street is not laughing, chirping. Stooping is a prison, concentration camp. Looking to the vicious police. Weather Saigon now fully hydrated anxious. The air-Special Saigon now pity. Saigon is now at home with sorrow, sighing, with the tears silently dripping pieces tênh sad life, clam bored ...
***
But there is far to go to heaven Saigon is happy? Be positive doodles angry without proper justification boat swallowing. Relive great abruptness waves buffeted the boat people. Imagine brutal pirate idea of raping, killing refugees. And, after the last, look for a long, carefully waiting for handouts date settled in favor of the refugee camp, known as "paradise inn front gate." Take a clear look footsteps olds, five, on the sand burns injustice makes home visits. Then will understand why "I know I will be sad". As long as it pleased nostalgic burning alive, a day boat longing for the old days of Saigon Leopard build ...
***
Where only the Saigon bankruptcy today. Our homeland, everywhere, are bankrupt, wealth and charity, blood from flag burning hatred haughtily flying fishy breath. Hanoi was the spreading over three decades. Heaven's cloud illusions and betray the bread of heaven is secondary Socialist drawing step backwards. No one dies of hunger that only those chronic hunger. Civilized land thousands of years, people living in material standards, materials and assimilated people, animals and people sharing and exploitation confided same. People who suffered poverty to liberate those fresh shirt. Ultimately, Saigon dark, doomed, tragic Hanoi par. Observe Hanoi, the capital of "human dignity", "elitist and progress". Look for Hanoi a precise definition of happiness. That's it, the images vivid and authentic Hanoi and Saigon under the color of the flag are arrogant and bloody stupid hatred. Saigon's honor was ejected sidewalk. The mother sat frowning in the sun soon. The father stood in the rain-dimensional grimaced. What about sending to Saigon? One consolation, a dream or a promise? City, trees, sun and rain, birds, the animals, the sidewalk, the corner shop, to send about? Send anything about?
Send just enough about to leave a homeland, a homeland piled sorrow? Send anything about the immense fields, for the vast river? Send anything about the new canal digging, just off the creek? What about sending away for the shore, for yards wide? Send anything about the low hills, the mountain? Send anything about the jungle, the ocean depths. What about sending rice to milk, the pigs may award contracts? What about sending flowers grapefruit, flowers frown? Send anything about the durian, mangosteen? What about the lullabies send diffuse, for warm tone ru? What about the line scented send the order to the family sex tile, bridges longed for? Send anything about? Send anything about? O homeland, just as almost hidden away farewell, it was revealed lovesick new straw smell, the smell of the smoke of copper, vile smell flowers, smell weed. And we see the simplest, most ordinary ones were most sadly smoke waves sunset. There is no place more beautiful our homeland. Send anything about? To send a dream return.
***
Back lit dream recollection. And reminisce with me about my hometown. That our waters. From looking down. Nha Trang white sand with legendary players Balls. Forest Hill do it. Dalat poetic. This Lake of Sighs. Ai An forest Nọ. I look back at the Military Academy old footprints, ancient silhouette of the guy "heroes stream of capital." The boys did, now, somewhere. Obviously, many people have "rather compares his robe on earth", the Vietnam-ground advantage. To Vietnam haughtily forever Many have gone, taking with Dang Dung said, just look forward to the liberation premature death lest the old river. I left the National Military School to celebrate the exuberant Yersin. School there, sadly with mimicry rename plight. Natural school dreamer, one day, former student of the past stirred. Retrospective gives us wings to fly free. A moment of recollection clapping, it was the site of Dalat Hoa Binh high translucent. Then we fly over the hill, to visit Da Lat University Hospital of little consolation for the current gloomy overhead. And we on, I go to a sunny Saigon. Boat takes guests to the Thu Thiem. Prime Language flagpole crying because yellow flag absent loved red stripes. Bach Dang wharf there. Liberty City the other. Public whistle-calling ship voyage. What prompted waves lap smoke sunset river. Oh, Saigon, a piece of Saigon alone, my heart warm enough afar. My soul is seemingly gaining momentum on Saigon. My soul is old streets, the old mansion. Naturally, we want to Saigon whispered: "I, Saigon like? Shirt color intact, while raising a dream, waiting for each other? Kids, remember the road injured entrance, past trees, birds words music wind, rain clouds tears, nothing lost yet "? Do not, do not lose anything, because I still dream about a day.
***
Hung's death is the general rule for ever. Strawberry happened Sea for thought, let alone a dynasty, a regime or an ism. A poet has defined the sea-law never, never die:
Everybody all dead
The other was permanently Vietnam
One other poets define what never lose:
Me dear, earnest ago
What took the man did not lose Vietnam
Vietnam people permanently. Vietnam eternal love. It did not take people never took the homeland. And memories of the homeland is not lost. And then, with the Notre Dame Cathedral of Saigon, with Zoo, the Museum, the Mausoleum Mr. Ba Chieu. And then, Hue with red flock amniotic summer flamboyant fall colors sprinkled blood on the ancient Hue style, quietly. And then, with the tombs of Hue, radio. And then, Hue with "ancient chariot marks" with "old castle background". And then, the soul's money on the table shy moss layer, on the threshold of the echo of a time level. O immortal ancestors, who did not have to die, the only retreat under a lotus pond. And the meaning of life still yellow petal lotus stamen, still fragrant lotus. I crave, chimes Thien Mu Hue called on the anxiety in each row of trees, every brick, every wall, every roof, every cauldron peaks, each bearing flowers of a bygone dynasties filled with pity. And then, Hue Ngu Mountain Perfume River, the Trang Tien bridge, bridge White Tiger. And then, Hue with leaves above the water level of gently peace. And then, with the course of An Cuu Hue "muddy rain sun" and the boats loaded with moon night swept on Vi Da.
Why do not you visit the village of Vi
New row sun sunny scowling look up
Who lush gardens too. emerald
Horizontal bamboo leaf cover complete typeface
Cloudy Wind wind street style rattan
Corn sad waters lay flowers
Moon River boat dock that anyone beans
Keep carrying moon tonight
Mo hotel guest distance distance
White shirt so you do not look out
Here's smog blurred image
Who knew the salty one
And then, Hue, intact, the waterfront with her laundry mats, with a smile so beautiful, so poetic. Dong Khanh school yard there flying white butterfly. And that dream University ports deep blue. There, intact, when we about. And then, Hanoi West Lake, Truc Bach Lake, the path Co Ngu childhood dreaming pupil. Quan Thanh temple there. And then Ngoc Son Temple, The Huc Bridge, Hoan Kiem Lake, Turtle Tower. And that area Vo Van Mieu, One Pillar Pagoda. 36 streets that also ...
And native Vietnam. Intact. If we do not forget and do not ever lose the people of Vietnam, though it reaches the end expatriation injustice. Vietnam forever. Vietnam forever ...
I'm from a countryside. I have to go to Ho Chi Minh City in order to learn. I have been living here for 2 years. And I see differ between the City and countryside.As you know the Saigon City has always been known to be a place of crowded and noisy as opposed to the countryside, where is a place of peace and quiet. It's too quiet to hear birdsong.Life in the city is full of activity. Early in the morning everybody rush out of their homes. Start a new day with a coffee. Soon the streets are full of traffic. Shop and offices open, students go to school. The day's work begins.
Tham khảo
Cứ như mọi đêm, qua khung cửa sổ, tôi lại ngắm nhìn ra phố. Sài Gòn nhiều đèn quá, đông vui quá, tấp nập quá! Nhưng vẫn có gì đó buồn và cô độc lắm! Sài Gòn thân thiện, chan hoà, sôi động, nhưng sau những cuộc vui ấy, ta lại trở về với những cảm xúc trống trãi, như còn luyến tiếc một điều gì đó giữa thế giới rộng lớn này!
Đêm rồi! Ngoài đường xe cộ vẫn tấp nập. Nhịp sống hối hả không ngừng. Nhiều lúc ta thấy như bị choáng ngợp trước cái nhịp sống đó. Nó cuốn ta theo, nó khiến ta quên mất những điều giản dị thường ngày, cũng như hạnh phúc giản đơn mà ta ngỡ như đã mất. Dòng đời hối hả, người ta cứ chạy giữa muôn vàn mệt mỏi. Có bao giờ ta dành một chút thời gian để chiêm nghiệm cuộc sống và dành tặng cho mình một chút gì đó bình yên.
Sài Gòn là miền đất hứa, người dân Bắc Trung Nam đều đổ về đây để kiếm kế sinh nhai. Nhưng lời hứa của miền đất ấy không dành cho tất cả mọi người. Người nhà cao, đi xe hơi, đồ ăn của lạ đến phát ngán. Kẻ còng lưng làm việc, chạy tảo buôn tần cả ngày lẫn đêm, tháng này qua tháng nọ cũng không đủ dư. Đời là vậy đó! Có bao giờ bạn đi ngang đường và chú ý những người bán hàng rong, nhìn sâu trong ánh mắt họ có gì đó mong chờ mòn mỏi. Có bao giờ bạn nhìn kĩ hơn những cụ già tật nguyền, những đứa em thơ phải vác cái bụng đói đi bán từng tờ vé số. Rồi những con người lầm than nhặt rác trên đường, từng tiếng rao như chất chứa một cái gì đó đến não lòng. Cuộc sống vẫn tiếp diễn! Dù người ta đi trong mòn mỏi đấy thôi!
Người ta vẫn cứ đi với biết bao lo toan. Người ta vẫn phải gồng mình để đấu tranh với sự ích kỉ, nhỏ nhen, tham lam, lòng dạ đến ” bất ngờ ” của con người. Để rồi sau tất cả, họ thấy mình như một quân cờ giữa một kiếp người phù du đến đáng sợ! Nỗi đau của họ có ai hiểu thấu cho!
Tham khảo:
Cứ như mọi đêm, qua khung cửa sổ, tôi lại ngắm nhìn ra phố. Sài Gòn nhiều đèn quá, đông vui quá, tấp nập quá! Nhưng vẫn có gì đó buồn và cô độc lắm! Sài Gòn thân thiện, chan hoà, sôi động, nhưng sau những cuộc vui ấy, ta lại trở về với những cảm xúc trống trãi, như còn luyến tiếc một điều gì đó giữa thế giới rộng lớn này!
Đêm rồi! Ngoài đường xe cộ vẫn tấp nập. Nhịp sống hối hả không ngừng. Nhiều lúc ta thấy như bị choáng ngợp trước cái nhịp sống đó. Nó cuốn ta theo, nó khiến ta quên mất những điều giản dị thường ngày, cũng như hạnh phúc giản đơn mà ta ngỡ như đã mất. Dòng đời hối hả, người ta cứ chạy giữa muôn vàn mệt mỏi. Có bao giờ ta dành một chút thời gian để chiêm nghiệm cuộc sống và dành tặng cho mình một chút gì đó bình yên.
Sài Gòn là miền đất hứa, người dân Bắc Trung Nam đều đổ về đây để kiếm kế sinh nhai. Nhưng lời hứa của miền đất ấy không dành cho tất cả mọi người. Người nhà cao, đi xe hơi, đồ ăn của lạ đến phát ngán. Kẻ còng lưng làm việc, chạy tảo buôn tần cả ngày lẫn đêm, tháng này qua tháng nọ cũng không đủ dư. Đời là vậy đó! Có bao giờ bạn đi ngang đường và chú ý những người bán hàng rong, nhìn sâu trong ánh mắt họ có gì đó mong chờ mòn mỏi. Có bao giờ bạn nhìn kĩ hơn những cụ già tật nguyền, những đứa em thơ phải vác cái bụng đói đi bán từng tờ vé số. Rồi những con người lầm than nhặt rác trên đường, từng tiếng rao như chất chứa một cái gì đó đến não lòng. Cuộc sống vẫn tiếp diễn! Dù người ta đi trong mòn mỏi đấy thôi!
Người ta vẫn cứ đi với biết bao lo toan. Người ta vẫn phải gồng mình để đấu tranh với sự ích kỉ, nhỏ nhen, tham lam, lòng dạ đến ” bất ngờ ” của con người. Để rồi sau tất cả, họ thấy mình như một quân cờ giữa một kiếp người phù du đến đáng sợ! Nỗi đau của họ có ai hiểu thấu cho!
No mạng :
I have traveled to many places and experienced many different cities. However, my favorite city is Danang. Danang is known as the most livable city in Vietnam. Here the air is very fresh. Everyone here is extremely friendly. In many other cities, many theft, in Da Nang, theft is strictly handled. Peace of mind makes people feel secure to live. Danang has very pleasant weather. There are many famous tourist spots here. I really like the beach in Danang. When I was in Da Nang, I somehow felt all the good things in this life. I suddenly forgot the hustle of Hanoi. Instead, I’m living my own self-satisfaction. The consciousness of the people here is very good. Due to the measurement, the traffic condition is also excellent. In Da Nang you can experience free wifi wherever you go – great, right? I am so proud of being Vietnamese, proud that there is such a wonderful place in this beautiful S-shaped country like Da Nang.
* Dịch:
Tôi từng được đi du lịch ở nhiều nơi và trải nghiệm tại nhiều thành phố khác nhau. Tuy nhiên thành phố mà tôi thích nhất đó là Đà Nẵng. Đà Nẵng nổi tiếng là thành phố đáng sống nhất Việt Nam. Ở đây không khí rất trong lành. Mọi người ở đây vô cùng thân thiện. Ở nhiều thành phố khác, rất nhiều trộm cắp thì ở Đà Nẵng tình trạng trộm cắp được xử lý nghiêm ngặt. Cảm giác yên bình khiến cho mọi người yên tâm mà sống. Đà Nẵng có thời tiết rất dễ chịu. Ở đây có nhiều địa điểm du lịch nổi tiếng. Tôi rất thích bãi biển ở Đà Nẵng. Khi ở Đà Nẵng tôi mới phần nào cảm nhận được hết những điều tốt đẹp của cuộc sống này. Tôi bỗng chốc quên đi sự vội vã của Hà Nội. Thay vào đó tôi đang sống cho chính cảm giác mãn nguyện của bản thân. Ý thức của người dân ở đây rất tốt. Do đo, tình trạng giao thông cũng vô cùng tuyệt vời. Ở Đà Nẵng bạn được trải nghiệm wifi miễn phí dù đi đến bất cứ đâu – thật tuyệt vời phải không nào? Tôi thật tự hào khi là người Việt Nam, tự hào rằng trên đất nước hình chữ S xinh đẹp này đã có một nơi tuyệt vời như Đà Nẵng.
Bài 2 :
Each person has different preferences. Some people like a peaceful, gentle life in a warm countryside, some strangers like the cheerful bustle of the street. If anyone has ever lived in the city, there are many benefits to being here. The city is a place of economic development. It is not difficult for you to find a job. Therefore, many people tend to come to big cities to live and develop. While living in the city, you can meet many knowledgeable and knowledgeable people. From there add self-improvement. Quality of life in cities will be fundamentally better than in the countryside. The quality of training in the city is also better than that in the countryside. Most of the quality schools are located in cities. In the city there are many modern and convenient entertainment areas. This is a safe and reasonable place to play for all families. As a young person who likes new and comfortable things, I enjoy life in this beautiful city.
* Dịch:
Mỗi người có sở thích khác nhau. Có người thích cuộc sống bình yên nhẹ nhàng ở một vùng quê ấm áp, có người lạ thích sự nhộn nhịp vui tươi của phố xá. Nếu ai đã từng sống ở thành phố thì sẽ thấy có rất nhiều lợi ích khi ở đây. Thành phố là nơi có kinh tế phát triển. Không khó để bạn tìm kiếm một công việc. Do đó nên nhiều người thường có xu hướng đến những thành phố lớn để sinh sống và phát triển. Khi sinh sống tại thành phố bạn có thể được tiếp xúc với nhiều người có trí hướng và hiểu biết rộng. Từ đó thêm hoàn thiện bản thân. Chất lượng sống ở thành phố về cơ bản sẽ tốt hơn ở nông thôn. Chất lượng đào tạo ở thành phố cũng tốt hơn ở nông thôn. Hầu hết những trường học chất lượng đều nằm ở những thành phố. Ở thành phố có rất nhiều khu vui chơi giải trí hiện đại và tiện nghi. Nơi đây là địa điểm vui chơi an toàn và hợp lí cho mọi gia đình. Là một người trẻ trung và thích những điều mới mẻ, tiện nghi thì tôi thích một cuộc sống ở thành phố xinh đẹp này.
I've learnt English since grade sixth. It's not soon but it's also not late with me to learn English. English is very important when you want to find a job. It's one of the competition with other candidates when you want to work in a professional environment. Luckily, I know that and I've tried to learn English since I was a student. In my opinion, listening and writing are the most difficulties, talking and reading is easier a little bit. To learn vocabulary well, I usually take note the new words and repeat any time I'm free or have chance. To listen English well, I listen more and more, watch the films that have English subtitle or listen to English songs. To talk English well, I often talk day by day with my friends, specially I make friends with some foreigners and talk with them. And finally, to read and write English well, I have to know new words as much as possible, otherwise I have to learn grammar very well. It's all my experience about learning English but now my ability in English is not good as I want. Thanks for reading my essay.
English is an international language. It is very popular in the world. Therefore, I like to learn English very much. There are many reasons for learning English but I have three main reasons for it: find a good job, communicate with foreigners and especially catch up with the age. Firstly, We learn English to find a good job easily after graduation from college. I think it is right. If we want to work in foreign companies with high salary, first of all we have to know to use English. We have to write CV in English and speak english to employer in an interview that required. And I am sure that if we are good at English and a little experience in work we get, we will have a good job with high salary that we always want. Secondly, communicating in English with foreigners is very useful. Actually, We have many opportunities to learn and understand clearly about differences between British and American English. Moreover, they will correct us when we make mistakes in using words in English. That helps us improve English very much. Thirdly, We are living in the era of information technology. Therefore, we have to use personal computer in our work. And if we know English, we can read and understand programs in English easily. Moreover, we can read English News to know what happening in the world, listen to our favourite English songs or play games in free time. And it is very useful for us to relax after hard working days. Learning English brings us many opportunities to catch up the age. We can broaden knowledge and study many things from it. We can know about cultures, manners and customs from many countries in the world. Therefore, right now we have to study English to prepare for our lives in the future. And We always hope we can do everything if we try to best. That makes us successful in life.
Ha Long Bay of the descending dragon - is popular with both Vietnamese and international tourists. One of the attractions of Ha Long is the Bay's calm water with limestone mountains. The Bay's water is clear during the spring and early summer. Upon arriving in Ha Long city, visitors can go along Chay beach. From the beach, they can hire a boat and go out to the Bay. It is heard that the visitors can find some of Southest Asia's most beautiful sites. Dau Go cave is one of the most beautiful caves at Ha Long.
Referring to the beautiful landscapes, places with charming water in Vietnam, it is hard not to mention Ha Long Bay. That name is well known by Vietnamese people. It is not only beautiful in the present or the future, but it is also beautiful from ancient times in the verse of Nguyen Khoa Diem: "The chicken, the toads also turn Ha Long into a landscape". Recently, Ha Long Bay has been recognized by UNESCO as one of the seven most beautiful wonders in the world. So do not know that Ha Long has what is so honored?
Ha Long Bay also has a legend that the Jade Emperor sent Mother Dragon to bring a herd of Dragons to the world to help Vietnamese fight the enemy. Enemy boats from the sea rushed ashore just as the Dragons came to earth. The Dragon immediately spewed fire to scorch the enemy, partly releasing Chau Ngoc into a towering stone wall that made the enemy boat crashed and shattered, stopping foreign progress.
hi . my name is .... my favourite food is hamburger;chicken and sausage.my favourite drink is coca soda and fruit.i go shopping and go swimming because i want to be relaxed.time ruling i listen to music and walk in the park. i to make cookie . it is my favourite goodbye
ko bit co hay ko
Tham khảo:
Sài Gòn tôi yêu là một bài tuỳ bút nằm trong tập tuỳ bút - bút kí Nhớ... Sài Gòn tập I của Minh Hương. Sài Gòn tôi yêu là một cảm nhận sâu sắc và một mối tình đằm thắm chân tình của nhà văn với con người và mảnh đất mà ông gắn bó suốt mấy chục năm.
Bài tuỳ bút mở đầu bằng những ấn tượng chung về Sài Gòn: Sài Gòn cứ trẻ hoài như một cây tơ đương độ nõn nà, trên đà thay da, đổi thịt, miễn là cư dân ngày nay và cả ngày mai biết cách tưới tiêu, chăm bón, trận trọng giữ gìn cái đô thị ngọc ngà này. Một sự cảm nhận thật độc đáo, với hình ảnh so sánh liên tưởng đầy bất ngờ, thú vị.
Từ ấn tượng chung, tác giả đột ngột chuyển sang bày tỏ trực tiếp tình yêu Sài Gòn của mình:
Tôi yêu Sài Gòn da diết... Tôi yêu trong nắng sớm, một thứ nắng ngọt ngào, vào buổi chiều lộng gió nhớ thương, dưới những cây mưa nhiệt đới bất ngờ. Tôi yêu thời tiết trái chứng với trời đang âm u buồn bã, bỗng nhiên trong vắt lại như thuỷ tinh. Tôi yêu cả những đêm khuya thưa thớt tiếng ồn. Tôi yêu phố phường náo động, dập dìu xe cộ vào những giờ cao điểm. Yêu cả cái tĩnh lặng vào buổi sáng tinh sương với làn không khí mát dịu, thanh sạch trên một số đường còn những cây xanh che chở.
Ngay trong phần đầu của bài tuỳ bút, tác giả đã bộc lộ tình yêu nồng nhiệt, thiết tha của mình với thành phố Sài Gòn. Điệp từ tôi yêu được điệp lại ở đầu các câu văn như ngân đi ngân lại điệp khúc tình yêu, như nhấn thêm vào bản đàn tâm trạng rộn rã yêu thương của nhà văn.
Minh Hương yêu Sài Gòn với tất cả những cái đáng yêu, cả những điều không mấy dễ chịu của nó. Dường như hình ảnh Sài Gòn đã ăn sâu vào trong tiềm thức, trở thành một phần máu thịt không thể thiếu trong cuộc sống của ông.
Tình yêu Sài Gòn sâu nặng khiến nhà văn có được cảm nhận thật chính xác và tinh nhạy về thành phố. Con mắt tinh tường của nhà văn nhận ra cả cái sắc nắng "ngọt ngào" buổi sớm mai, cái "nhớ thương" của cơn gió lộng buổi chiều, cái ào ào đột ngột của những cơn mưa nhiệt đới; cả sự "trái chứng" của thời tiết đang ui ui buồn bã, bỗng nhiên trong vắt lại như thuỷ tinh; cả cái nhịp sống đa dạng của phố phường; thưa thớt về đêm khuya, náo động, dập dìu vào giờ cao điểm; cả cái không khí mát dịu, thanh sạch ở những con đường rợp bóng cây xanh... Tất cả đã tạo nên vẻ đẹp và những nét riêng biệt cho thành phố phương Nam này.
Có thể nói, đây là đoạn văn kết hợp cảm xúc với quan sát tinh tế, đậm chất trữ tình.
Sau những dòng cảm xúc trữ tình, nhà văn chuyển sang những cảm nhận và bình luận về người Sài Gòn . Phải chăng, ông muốn lí giải kĩ hơn căn nguyên sâu xa tình yêu Sài Gòn của mình: không chỉ yêu nhịp sống, thời tiết, phong cảnh mà còn yêu hơn người Sài Gòn.
Người từ bốn phương hội về đây, rồi nhanh chóng hoà hợp thành người Sài Gòn. Thành phố bao dung và nhân hậu này bao giờ cũng dang hai cánh tay rộng mở mà đón nhiều người từ trăm nẻo đất nước kéo đến. Một thành phố như vậy, lẽ nào lại không yêu? Và có lẽ tình yêu Sài Gòn không chỉ là của riêng nhà văn.
Yêu Sài Gòn, tác giả yêu tất cả những con người Sài Gòn và nhận ra ở họ bao nét đẹp tâm hồn, làm nên một phong cách bản địa mang nhiều nét đặc trưng:
Họ ăn nói tự nhiên, nhiều lúc hề hà, dễ dãi. Phần đông ít dàn dựng, tính toán, người Sài Gòn cũng như phần lớn người Lục tỉnh đều rất chân thành, bộc trực.
Theo tác giả, phong cách ấy đã được kết tinh, trải nghiệm trong một thời gian dài của cuộc sống, được thử thách trong cam go của lịch sử.
Giới thiệu về phong cách người Sài Gòn, tác giả đi sâu vào giới thiệu phong cách của cô gái Sài Gòn - những bông hoa của thành phố làm cho thành phố thêm rực rỡ hơn hương thơm và sắc màu.
Cách viết xen lẫn những dòng cảm nhận và những lời bình luận của Minh Hương làm cho đoạn văn vừa đậm đà cảm xúc trữ tình, vừa giàu chất suy ngẫm.
Bài tuỳ bút kết thúc bằng việc khẳng định lại tình yêu son sắt thuỷ chung và mong ước tha thiết của nhà văn:
Vậy đó, tôi yêu Sài Gòn và yêu cả con người ở đây. Một mối tình dai dẳng, bền chặt. Thương mến bao nhiêu cũng không uổng công, hoài của. Tôi mong ước mọi người, nhất là các bạn trẻ, đều yêu Sài Gòn như tôi.
Cách kết thúc như vậy khiến cho chủ đề được xoáy sâu, nổi bật lên mà để lại những dư âm trong người đọc.