hãy viết thơ bằng cách gieo vần từ các chủ đề sau : gia điình,quê hương
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Viên xúc xắc mùa thu – Hoàng Nhuận Cầm
Gió đầu ô – Chu Hoạch
Cây bàng cuối thu – Nguyễn Bính
Thu rừng – Huy Cận
Cảm thu tiễn thu – Tản Đà
Cuối thu – Hàn Mặc Tử
Đây mùa thu tới – Xuân Diệu
em chỉ biết từng đó thôi
Thu rừng – Huy Cận
Bỗng dưng buồn bã không gian
Mây bay lũng thấp giăng màn âm u.
Nai cao gót lẫn trong mù
Xuống rừng nẻo thuộc nhìn thu mới về.
Sắc trời trôi nhạt dưới khe;
Chim đi lá rụng, cành nghe lạnh lùng.
Sầu thu lên vút song song.
Với cây hiu quạnh, với lòng quạnh hiu.
Non xanh ngây cả buồn chiều,
– Nhân gian e cũng tiêu điều dưới kia.
Tiếng thu – Lưu Trọng Lư
Em không nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức?
Em không nghe rạo rực
Hình ảnh kẻ chinh phu
Trong lòng người cô phụ?
Em không nghe rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô?
Cảm thu tiễn thu – Tản Đà
Từ vào thu đến nay
Gió thu hiu hắt
Sương thu lạnh
Giăng thu bạch
Khói thu xây thành
Lá thu rơi rụng đầu ghềnh
Sông thu đưa lá bao ngành biệt ly
Nhạn về én lại bay đi
Đêm thì vượn hót, ngày thì ve ngâm
Lá sen tàn tạ trong đầm
Nặng mang giọt lệ âm thầm khóc hoa
Sắc đâu nhuộm ố quan hà
Cỏ vàng, cây đỏ, bóng tà tà dương
Nào người cố lý tha hương
Cảm thu, ai có tư lường hỡi ai?
Nào những ai
Bảy thước thân nam tử
Bốn bể chí tang bồng
Đường mây chưa bổng cánh hồng
Tiêu ma tuế nguyệt, ngại ngùng tu my
Nào những ai
Sinh trưởng nơi khuê các
Khuya sớm phận nữ nhi
Song the ngày tháng thoi đi
Vương tơ ngắm rện nhỡ thì thương hoa
Nào những ai
Tha phương khách thổ
Hải giác thiên nha
Ruột tầm héo, tóc sương pha
Gốc phần chạnh tưởng quê nhà đòi cơn
Nào những ai
Cù lao báo đức
Sinh dưỡng đền ơn
Kinh sương nghĩ nỗi mền đơn
Giầu sang bất nghĩa mà hơn nghèo hèn!
Nào những ai
Tóc xanh mây cuốn
Má đỏ huê ghen
Làng chơi duyên đã hết duyên
Khúc sông giăng rãi con thuyền chơi vơi
Nào những ai
Dọc ngang giời rộng
Vùng vẫy bể khơi
Đội giời đạp đất ở đời
Sa cơ thất thế quê người chiếc thân
Nào những ai
Kê vàng tỉnh mộng
Tóc bạc thương thân
Vèo trông lá rụng đầy sân
Công danh phù thế có ngần ấy thôi
Thôi nghĩ cho
Thu tự giời
Cảm tự người
Người đời ai cảm ta không biết
Ta cảm thay ai, viết mấy lời
Thôi thời
Cùng thu tạm biệt
Thu hãy tạm lui
Chi để khách đa tình đa cảm
Một mình thay cảm những ai ai!
Cuối thu – Hàn Mặc Tử
Lụa trời ai dệt với ai căng,
Ai thả chim bay đến Quảng Hàn,
Và ai gánh máu đi trên tuyết,
Mảnh áo da cừu ngắm nở nang.
Mây vẽ hằng hà sa số lệ,
Là nguồn ly biệt giữa cô đơn.
Sao không tô điểm nên sương khói,
Trong cõi lòng tôi buổi chập chờn.
Đây bãi cô liêu lạnh hững hờ,
Với buồn phơn phớt, vắng trơ vơ.
Cây gì mảnh khảnh run cầm cập,
Điềm báo thu vàng gầy xác xơ.
Thu héo nấc thành những tiếng khô.
Một vì sao lạ mọc phương mô?
Người thơ chưa thấy ra đời nhỉ?
Trinh bạch ai chôn tận đáy mồ?
Đây mùa thu tới – Xuân Diệu
Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,
Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng;
Đây mùa thu tới – mùa thu tới
Với áo mơ phai dệt lá vàng.
Hơn một loài hoa đã rụng cành
Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh;
Những luồng run rẩy rung rinh lá…
Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.
Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ…
Non xa khởi sự nhạt sương mờ…
Đã nghe rét mướt luồn trong gió…
Đã vắng người sang những chuyến đò…
Mây vẩn từng không, chim bay đi,
Khí trời u uất hận chia ly.
Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì.
- Viết theo thể thơ Thất ngôn tứ tuyệt Đường luật
- Đặc điểm :
+ Số câu : 4
+ Gieo vần ở chữ cuối câu 1,2,4 .
- Cách đối : tiểu đối ( đối trong cùng một câu )
" Thiếu tiểu " đối với " lão đại "
" li " đối với " hồi "
Viết theo thể thơ Thất ngôn tứ tuyệt đường luật
Số câu :4
Gieo vần chữ cuối câu124
Cách đối tiểu đối
Quê hương đẹp mãi trong tôi
Dòng sông bên lở bên bồi uốn quanh
Cánh cò bay lượn chòng chành
Đàn bê gặm cỏ đồng xanh mượt mà
Xuân về gió lạnh heo may
Trời xuân thổi gió bên ngoài hành lang
Chập chừng mấy ngày kề xuân
Nhà nhà sắm tết mua đồđi chơi
Nhà nhà quây quần bên nhau
Gói đòn bánh tét gói cặp bánh chưng
Nhà tôi cũng giống vậy thôi
Người chẻ lạt dây người rọc lá động
Vừa làm vừa kể chuyện vui
Ngồi cười khúc khích khằng khặc bên nhau
. Ngồi cạnh nồi bánh chưng xanh
Đắp chăn chải chiếu nằm cạnh bên nhau
Trong bài thơ “Quê hương”, nhà thơ Tế Hanh đã dành trọn tình cảm tha thiết cho quê hương mình . Bài thơ này đã đem lại nguồn cảm xúc lớn không chỉ đối với tác giả mà còn đối với cả chúng ta. Nó nhắc nhỏ chúng ta không nguôi nhớ về miền kỉ niệm ấy. Hình ảnh chiếc thuyền hiện lên không dịu dàng như chiếc thuyền của Xuân Quỳnh mà nó mang một vẻ đẹp kiên cường mạnh mẽ như một con tuấn mã. Tác giả so sánh thật hay, thật đúng, thật chính xác cái sức nhanh của chiếc thuyền ra khơi. Mọi cảnh vật hiện ra trước mắt chúng ta với vẻ đẹp của tốc độ và những chiếc thuyền mộc mạc đơn sơ. Nó không đi dữ dội mà chỉ nhẹ hăng, có lẽ nó nhanh nhưng như lướt trên mặt những con sóng của biển cả thân yêu. Tác giả đã thổi hồn vào những sự vật gần gũi thân thương khiến các sự vật mang 1 vẻ đẹp 1 linh hồn riêng. Điều này càng thể hiện rõ tình yêu quê sâu nặng của ông.
Bài về quê hương nhakk ( k cho tui nha, tự làm hết á)
Nhớ tới quê hương , chiều đang xuống
Buồn đến nỗi nhớ, thương đến thương
Lập lòe ngoài cửa kẻ vui vẻ
Lác đác ngoài kia người buồn thiu
Nhớ quê đau lòng, sao nói hết
Thương bà mỏi miệng, làm sao quên
Dừng chân nhớ lại kỉ niệm cũ
Một mảnh tình riêng, con với quê
Bài về gia đình:
Đã bấy lâu nay, chưa về nhà
Các em đi vắng, chẳng còn ai
Ao sâu nước cả, thật nhiều cá
Vường rộng gà chơi thật vui tai
Con về thăm mẹ sao hết nhớ
Tối đến dùng chung bữa cơm rau
Con đây về nhà, chẳng có gì
Mẹ vẫn đón con, không đắn đo
MẸ
mẹ là chốn rèn luyện cho con
mưa nắng ko quản ngại giúp con
những hôm trời rét con ốm nặng
mẹ nằm bên cạnh xuýt xoa thương.
mẹ dù già nhưng vẫn thương con
từ lúc lọt lòng đến mai sau
mej vẫn mong con sẽ khôn lớn
để tròn chữ hiếu tròn đạo con.
thật vui! thật sướng! thật hạnh phúc!
vì có 1 người mẹ thương con
tình thương ấy như vần trăng tỏ
toả sáng trong đêm giữa bầu trời.
bước vào xã hội ko để ý
trượt chân vấp ngã té rất đau
mẹ là người luôn giúp đỡ con
để con ko bị vấp ngã nữa.
lúc mẹ đi xa con rất nhớ
nhớ tháng ngày mẹ giúp đỡ con
những giọt nước mắt rơi trên má
vì con thương nhớ mẹ vô cùng.