Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
tia x
điện cảm ứng
teslascope
máy phát tia chết chóc
đốt lạnh
khai thác tia vũ trụ
điếu khiển thời tiết
súng tia x
dòng điện xoay chiều
thắp sáng thế giới
máy giao động của tesla
Nicola Peet left school at eighteen, went to college and then worked at a local airport. After nine months, she went to work for Saudi Arabian Airlines and then she joined British Airways as n air-hostess. For years later, she got her present job as a manager.
This is what she told us about her job:
“ My office is at Heathrow Airport, but I spend 60% my time in the air, I teach air-hostesses and help them with any problems. I also go to lots of meetings. My hours are usually from 8 am to 4 p.m but sometimes I work from 1 pm to 9 pm. At work, the first thing I do is to check plane time on my computer and then I speak with some of the air-hostesses. Sometimes I go on long flights to check how the air-hostesses are doing. That’s my favorite part of job, but I like office work too. Traveling can be a hard work. When I get back from a long journey, all I can do is eating something and then going to bed! I don’t earn much money, but I’m happy with British Airways and want to stay there and continue to travel.”
1. When Nicola first started working for British Airways, she was A. a manager B. an air hostess C. a pillot
2. Nicola does most of her work
A. in the office B. in aeroplanes C. in meetings
3. Most days, Nicola starts work at
A. 8 a.m B. 1 p.m C. 4 p.m
4. At the begining of each day, Nicola
A. goes to a meeting B. talks to air hostesses C. works with her computer
5. What does Nicola like best ?
A. flying B. working in the office C. helping people
6. The first thing Nicola does after a long journey is
A. go to bed B. have a meal C. go to the office
7. Nicola would like to
A. stay in the same job B. stop travelling C. ear more money
Giọt nước vốn nằm dưới đáy biển sâu. Sống tù túng mãi cũng chán một hôm nó quyết định đi phiêu lưu để học hỏi những điều hay lẽ phải. Nó lách mình qua những giọt nước anh em tiến dần về phía mặt nước nơi nó nhìn thấy ánh sáng.
Càng đi nó càng thấy người mình ấm dần lên. Lên sát mặt nước nó nhìn thấy bầu trời trong xanh không một chút gợn mây. Ông mặt trời chào nó bằng một nụ cười rạng rỡ khoe những tia nắng óng ánh. Đàn chim hải âu sải cánh là là sát mặt nước rập rờn đùa giỡn. Ôi thích quá! Giọt nước nhảy tung tăng đùa giỡn khắp nơi. Bỗng dưng nó thấy người mình nhẹ hẫng đi. Hình như nó đang bị tách dần khỏi mặt nước.
- Ôi không…
Giọt nước quáng quàng kêu lên. Nhưng không kịp nữa rồi. Lúc này nó đã trở thành giọt hơi nước bé tí ti mà mắt thường không nhìn thấy. Chị Gió từ đâu xộc đến đưa nó lên cao cùng những giọt hơi nước khác. Từ trên cao nó nhìn xuống phía dưới. Mặt biển ánh lên màu bàng bạc. Trên những chiếc tàu các ngư dân đang mải mê kéo lưới. Gió đưa nó đi mãi cho đến khi biển cả chỉ là một chấm sáng nhỏ lùi dần về phía sau.
Có rất nhiều giọt hơi nước được chị Gió đưa đi. Nó hỏi một giọt hơi nước màu xanh:
- Cậu từ đâu đến?
- Tớ ấy à? Tớ đến từ lá cây.
Nó quay sang hỏi một giọt hơi nước màu vàng nhạt:
- Cậu từ đâu đến?
- Tớ ấy à? Tớ đến từ dòng sông dưới kia.
- Thế còn cậu? Giọt hơi nước biển cả quay sang hỏi một giọt hơi nước màu xám đen có vẻ bẽn lẽn.
- Tớ… tớ…
- Cậu ấy đến từ vũng ao tù đấy! Hôi lắm- Giọt hơi nước đến từ dòng sông trả lời.
Giọt nước ao tù vội thanh minh:
- Nhưng bây giờ tớ có còn hôi nữa đâu?
Chị Gió cất giọng ôn tồn:
- Các cậu cãi nhau làm gì. Trước sau gì các cậu cũng hòa vào nhau cả thôi.
Cả bọn im lặng tiếp tục cuộc hành trình. Đoàn hơi nước vượt qua những thành phố lớn những xóm làng những rặng tre xanh. Giọt hơi nước niển cả chỉ tay xuống những khoảnh đất rộng màu trắng rụt rè hỏi chị Gió:
- Chỗ kia là gì vậy chị?
- À ruộng đang ải đấy! Họ đang chờ các cậu xuống để gieo hạt.
Càng lên cao không khí càng lạnh. Tự nhiên những giọt nước co cụm vào nhau tìm chút hơi ấm còn sót lại. Những màu sắc khác biệt đang bắt đầu hòa lẫn vào nhau. Ban đầu là màu trắng sữa đến trắng đục và cuối cùng là màu xám đen. Màu xám đen gần như che kín cả bầu trời. Cuộc hành trình bắt đầu chậm dần chậm dần. Những giọt hơi nước từ dưới lại bay lên không ngừng khiến cho đòan hơi nước tưởng chừng như ngạt thở. Những giọt hơi nước đưa mắt nhìn nhau. Chị Gió vội động viên:
- Đừng lo. Các cậu đang trong quá trình tạo thành mây đấy!
- Làm mây để làm gì chị Gió?
- Thế các cậu không biết gì à? À mà các cậu còn trẻ quá. Đầu tiên các cậu ở khắp mọi nơi: cậu này ở lá cây cậu này ở sông suối cậu này ở biển cả… Ánh mặt trời sẽ biến các cậu thành hơi nước còn tớ có nhiệm vụ đưa các cậu đi. Càng lên cao gặp không khí lạnh các cậu sẽ ngưng tụ thành Mây. Đến một lúc nhất định Mây sẽ biến thành Mưa.
- Thế Mưa để làm gì? Cả bọn nhao nhao.
- Đơn giản vì các cậu là Nước. Mà Nước thì…
- Thì sao hở chị?
- Ờ thì… Thì rất cần cho sự sống. Mọi sinh vật trên trái đất này đều rất cần có nước.
Đến lúc này những giọt hơi nước đều hòa chung làm một không còn nhận ra đâu là giọt hơi nước biển cả giọt hơi nước dòng sông và giọt hơi nước ao tù… Rào… Rào… Rào… Những giọt Mưa rơi xuống.
Giọt nước lại bắt đầu cuộc phiêu lưu mới. Những giọt nước rơi xuống đầu tiên chui sâu vào lòng đất đọng lại và chảy thành mạch nước ngầm. Những giọt nước chui không được sâu lắm thì theo đường rễ cây nuôi sống cành làm xanh màu lá. Những giọt nước lười biếng ở trên mặt đất thì đọng lại thành vũng. Nhiều vũng hợp lại thành Mương. Nhiều Mương hợp thành Suối. Nhiều Suối chảy thành Sông. Sông lại chảy ra Biển cả.
Một ngày kia giọt nước ngày xưa sẽ theo dòng trở về biển cả. Nhưng rồi nó lại tiếp tục cuộc phiêu lưu mới. Bởi vì nó biết rằng: cuộc phiêu lưu ấy rất cần cho sự sống.
Tôi vốn được sinh ra từ biển cả. Cuộc đòi tôi gắn liền với những cuộc phiêu lưu thật dễ thương và kì thú.
Mẹ tôi, người có nước da xanh lơ màu trời, luôn vỗ vễ, âu yếm tôi. Ngày ngày, tôi theo mẹ đi khắp đó đây, lúc thì nhảy lăn tăn nô đùa với những chị rong biển dịu dàng, lúc thì trò chuyện vói các chàng san hô trắng trẻo…
Thế rồi một hôm, tôi cảm thấy nóng bức và trong chốc lát, ông Mặt tròi đã hút tôi lên cao. Tôi được gió đưa đi khắp nơi, từ những rặng núi cao đến cánh đồng lúa chín như tấm thảm vàng. Nhưng hoàng hôn đã buông xuống, mọi vật quanh tôi chìm dần trong giấc ngủ, tôi thấy nhớ mẹ, nhớ nhà và ôi chao! Lạnh quá! Đang co ro chợt tôi bị rơi xuống một dòng sông nhỏ và hiền hòa. Ngày ngày tôi cùng các bạn có nhiệm vụ rất quan trọng: Làm vệ sinh cho mọi người sau giờ lao động. Các bà mẹ thường nhờ tôi kì cọ cho các cô, các cậu bé nghịch bẩn.
Vào một buổi chiều nọ, tôi được bác nông dân mang về nhà, cho vào ấm và đun lên. Lúc đầu, tôi cảm thấy khoan khoái, dễ chịu vố cùng. Nhưng một lúc sau, tôi cảm thấy nóng bức quá. Những tiếngTên của tôi tuy nhỏ nhưng bác vẫn nghe: “nóng quá”, rồi đến lúc tôi rên to hơn: “ục„.ục…ục… đừng đun nữa!”, không chịu được, tôi đành buồn rầu bảo: “rè…rè…rè… vĩnh biệt” và thoát ra ngoài qua ống vòi. Sáng hôm sau, tôi nhập vào họ hàng liti nhà tôi và kết thành một đám mây bay bồng bềnh trên nền tròi xanh ngắt. Ở trên ấy thật sung sướng. Chúng tôi luôn thấy mát mẻ và dễ chịu. Cứ rong ruổi hoài với những ngọn gió lang thang, chúng tôi lúc thì kết lại với nhau thành những tảng lớn, lúc thì phân tán thành những đám mây nhỏ. Có bạn thì muốn lại gần mặt trời, có bạn thì muốn lên cao, bạn thì muốn xuống thấp để nhìn cho rõ cảnh vật kì thú của núi đồi, sông nước dưới kia… Một hôm, tôi cùng bạn bè mình bay đến phía đám mây ở gần phía chân trời. Bay mãi bay mãi mà đám mây kia vẫn cứ xa tít tắp. Mỏi mệt, nặng trĩu nỗi buồn, chúng tôi như muốn đứt hơi, đứng lơ lửng giữa tầng không. Thì bỗng nhiên bao nhiêu là mây dồn lại phía chúng tôi. Gió cứ vậy xua chúng tôi chạy đến chóng mặt đến phía Bắc. Rồi gió ngừng thổi. Cả bầu trời xám lại. Mặt trời chạy trốn từ lúc nào. Nhìn xuống phía dưới tôi thấy một dòng sông loáng nước, và một cái đập chắn khổng lồ. Một cảnh tượng kì lạ, mới mẻ và thật hùng vĩ. Càng sa xuống thấp, tôi càng ngạc nhiên vì có những cột thép to lớn với những cánh tay rắn rỏi kéo căng những sợi dây điện to lớn. Tiếng thác đổ, tiếng chạy ỳ ỳ của một cái máy nào rất lớn. Tôi biết ngay đây là sông Đà và kia là nhà máy thủy điện Hòa Bình.
Thế rồi trời đổ cơn mưa. Theo các bạn tôi lao nhanh xuống đất. Thật may mắn, tôi rơi ngay vào mặt nước sông Đà. Tôi chạy rất nhanh tới cái đập nước sừng sững trước mặt. Không kịp suy nghĩ và ngắm cảnh, tôi chạy như bay đến một dòng nước xiết. Thật là chóng mặt đến kinh khủng. Tôi thấy như có ai hút lấy tôi với một mãnh lực ghê gớm.
Tôi hụt hẫng và cùng các bạn lao nhanh về phía ngọn thác đang đổ xuống ầm ầm phía xa. Chỉ trong nháy mắt tôi đã lao vào một vật gì thật cứng và tôi nghe rất rõ tiếng máy nhà máy điện đang chạy. Cuốn tôi phăng phăng xuống phía hạ lưu, dòng nước đã bắt đầu hiền hòa hơn. Chúng tôi thong thả chảy dọc đê sông Hồng để được ngắm những bãi bắp non, những màu xanh trên những cù lao màu mỡ phù sa… Chúng tôi vẫn không quên những thích thú khi nhảy ào vào máy phát điện…
Tội mê mải nghe các bạn kể về những xứ sở mà các bạn ấy đã đi. Bao nhiêu nơi kì thú mà qua lời kể, tôi thấy rằng mình còn thèm muốn được chu du. Thì ra họ hàng nước nhà tôi có khả năng du lịch rất nhiều nơi, cả trên trời lẫn dưới đất.
Một ngày nọ tôi bỗng nghe tiếng sóng vỗ dào dạt, vui tươi… Trước mặt tôi, mẹ biển cả yêu dấu đang mở lòng đón những đứa con trở về… Tôi nhìn màu nước xanh thẳm, tôi nếm vị mặn của muối mà rưng rưng, cảm động. Trên trời, những đứa con của mẹ hiền lại kết thành, những đám mây bạc để tiếp tục cuộc hành trình, mang lợi ích đến cho đời… Tối muốn nghỉ ngơi trong lòng mẹ một thời gian. Rồi một ngày náo đó, tôi lại bay đi.
Gọi tuổi của ông là x với điều kiện x thuộc N*
thời thơ ấu chiếm 1/6 *x hay x/6
thời thanh niên là 1/12*x hay x/12
thọi gian sống đọc thân là x/7
thời gian sống với con là x/2
theo đề bài ta có phương trình
x/6+ x/12 + x/7 +5 + x/2 + 4 = x
giải phương trình ra ta có x= 84( thỏa mãn điều kiện ) . Vậy ông sống được 84 tuổi
Em tham khảo:
vũ nương và thúy kiều khổ như nhau
VÌ:
* Nhân vật Vũ Nương trong "Chuyện người con gái Nam Xương" của Nguyễn Dữ: Nàng Vũ Nương là nạn nhân của chế độ phong kiến nam quyền đầy bất công đối với người phụ nữ.
Cuộc hôn nhân của Vũ Nương với Trương Sinh không bình đẳng (Trương Sinh xin mẹ trăm lạng vàng cưới Vũ Nương về làm vợ) - sự cách biệt giàu nghèo khiến Vũ Nương luôn sống trong mặc cảm "thiếp vốn con kẻ khó được nương tựa nhà giàu" và cũng là cái thế để Trương Sinh đối xử với vợ một cách vũ phu, thô bạo và gia trưởng.
Chỉ vì lời nói con trẻ ngây thơ mà Trương Sinh tin nên đã hồ đồ độc đoán mắng nhiếc đánh đuổi vợ đi, không cho nàng thanh minh, Vũ Nương buộc phải tìm đến cái chết oan khuất để tự minh oan cho mình.
Cái chết đầy oan ức của Vũ Nương cũng không hề làm cho lương tâm Trương Sinh day dứt. Anh ta cũng không hề bị xã hội lên án. Ngay cả khi biết Vũ Nương bị nghi oan, Trương Sinh cũng coi nhẹ vì việc đã qua rồi. Kẻ bức tử Vũ Nương coi mình hoàn toàn vô can
* Nhân vật Thuý Kiều trong "Truyện Kiều" của Nguyễn Du: Nàng Kiều lại là nạn nhân của xã hội đồng tiền đen bạc:
Vì tiền mà bọn sai nha gây nên cảnh tan tác, chia lìa gia đình Kiều.
"Một ngày lạ thói sai nha
Làm cho khốc liệt chẳng qua vì tiền
"Để có tiền cứu cha và em khỏi bị đánh đập, Kiều đã phải bán mình cho Mã giám sinh - một tên buôn thịt bán người, để trở thành món hàng cho hắn cân đong, đo đếm, cò kè, mặc cả, ngã giá...
Cũng vì món lợi đồng tiền mà Mã giám sinh và Tú bà đã đẩy Kiều vào chốn lầu xanh nhơ nhớp, khiến nàng phải đau đớn, cay đắng suốt mười lăm năm lưu lạc, phải "thanh lâu hai lượt, thanh y hai lần"
* Nhân vật Vũ Nương trong "Chuyện người con gái Nam Xương" của Nguyễn Dữ: Nàng Vũ Nương là nạn nhân của chế độ phong kiến nam quyền đầy bất công đối với người phụ nữ.
Cuộc hôn nhân của Vũ Nương với Trương Sinh không bình đẳng (Trương Sinh xin mẹ trăm lạng vàng cưới Vũ Nương về làm vợ) - sự cách biệt giàu nghèo khiến Vũ Nương luôn sống trong mặc cảm "thiếp vốn con kẻ khó được nương tựa nhà giàu" và cũng là cái thế để Trương Sinh đối xử với vợ một cách vũ phu, thô bạo và gia trưởng.
Chỉ vì lời nói con trẻ ngây thơ mà Trương Sinh tin nên đã hồ đồ độc đoán mắng nhiếc đánh đuổi vợ đi, không cho nàng thanh minh, Vũ Nương buộc phải tìm đến cái chết oan khuất để tự minh oan cho mình.
Cái chết đầy oan ức của Vũ Nương cũng không hề làm cho lương tâm Trương Sinh day dứt. Anh ta cũng không hề bị xã hội lên án. Ngay cả khi biết Vũ Nương bị nghi oan, Trương Sinh cũng coi nhẹ vì việc đã qua rồi. Kẻ bức tử Vũ Nương coi mình hoàn toàn vô can
* Nhân vật Thuý Kiều trong "Truyện Kiều" của Nguyễn Du: Nàng Kiều lại là nạn nhân của xã hội đồng tiền đen bạc:
Vì tiền mà bọn sai nha gây nên cảnh tan tác, chia lìa gia đình Kiều.
"Một ngày lạ thói sai nha
Làm cho khốc liệt chẳng qua vì tiền
"Để có tiền cứu cha và em khỏi bị đánh đập, Kiều đã phải bán mình cho Mã giám sinh - một tên buôn thịt bán người, để trở thành món hàng cho hắn cân đong, đo đếm, cò kè, mặc cả, ngã giá...
Cũng vì món lợi đồng tiền mà Mã giám sinh và Tú bà đã đẩy Kiều vào chốn lầu xanh nhơ nhớp, khiến nàng phải đau đớn, cay đắng suốt mười lăm năm lưu lạc, phải "thanh lâu hai lượt, thanh y hai lần"
Phân số chỉ thời gian ông sống trước khi sinh con là:
1/6 + 1/12 + 1/7 = 11/28
Phân số chỉ thời gian ông sống với con trai là: 1/2
Phân số chỉ thời gian con lại là:
1 - ( 11/28 + 1/2) = 3/28
Số tuổi của ông là:
( 5 + 4 ) : 3/28 = 84 ( tuổi )
Đáp số:....
Cuộc đời(1822-1888)
Nhân dân lục tỉnh gọi ông với cái tên trìu mến:Đồ Chiểu.
-Xuất thân gia đình nhà nho.
-1843:Đỗ tú tài tại trường thi Gia Định.
-1846:Ông ra Huế ra học, chuẩn bị thi tiếp. Lúc vào trường thi nhận tin mẹ mất thì bỏ thi về chịu tang mẹ. Do khóc thương mẹ quá nhiều nên ông bị đau mắt rồi mù cả 2 mắt.
-Trên thực tế, ông là một phế nhân cuarxax hội, nhưng bằng nghị lực sống, sự cố gắng của chính bản thân, ông đã vươn lên trở thành một vĩ nhân.
-Trong Nguyễn Đình Chiểu tồn tại ba con người ở ba lĩnh vực khác nhau:
+Nguyễn Đình Chiểu là một thầy giáo.Khi dạy học ông có nhiều học trò theo học và ông cảm hóa được nhân dân nhiều thế hệ.
+Nguyễn Đình Chiểu là một thầy thuốc có một quan niệm sâu sắc trong lòng:"Ăn mày cũng đứa trời sinh-Bệnh còn cứu đặng, thuốc đành không cho."
+Nguyễn Đình Chiểu là một nghệ sĩ-một nhà thơ có quan niệm văn chương rõ ràng, trước sau như một.
-Khi Pháp đánh vào Gia Định ông đã đứng đầu cuộc kháng chiến chống Pháp.Ông cùng các lãnh đạo nghĩa quân sáng tác những vần thơ lòng căm thù giặc.
-Khi Nam Kì mất vào tay giặc ông ở lại Bến Tre, bọn thực dân Pháp tìm mọi cách mua chuộc ông nhưng ông không chấp nhận, quyết giữ trọn tấm lòng thủy chung với nước với dân đến hơi thở cuối cùng.
\(\Rightarrow\) Tóm lại, cuộc đời Nguyễn Đình Chiểu là 1 tấm gương sáng cho nhiều thế hệ noi theo.
Cuộc đời ông có nhiều dấu hiệu đặc biệt liên quan đến con số 3. Người ta nói rằng Tesla thường đi vòng quanh 3 lần trước khi vào 1 tòa nhà, và ông luôn yêu cầu 18 (1 con số chia hết cho 3) chiếc khăn ăn để đánh bóng đồ bạc và cốc nước mỗi tối. Ông sống 1 mình những năm cuối đời trong căn hộ 3327 (cũng 1 con số chia hết cho 3) trên tầng 33 của khách sạn New York. Cuối cùng thì ông mất 3 ngày trước sinh nhật lần thứ 87 của mình.
Ông từng nói số 3, 6 và 9 có tầm quan trọng rất lớn, vì chúng là chìa khóa của Vũ trụ. Không ai hiểu rõ ý của Nikola Tesla, và lượng tài liệu nhắc tới câu nói này cũng khá ít, ta không rõ ông có thực sự nói thế và nếu có, thực sự đáng tin không hay đây chỉ là những gì Tesla nói trong lúc không tỉnh táo.
Những thói quen kì lạ, những việc ông làm thoạt nghe có vẻ buồn cười, nhưng ta thấy rõ Tesla là một cá nhân chịu ảnh hưởng rất nặng của bệnh tâm lý. Đáng buồn, ông sống vào thời đại người ta chưa quan tâm nhiều tới những gì diễn ra trong bộ não của một bệnh nhân, chưa coi những hành động khác lạ là biểu hiện của bệnh.
Tesla không phải là người duy nhất mắc bệnh tâm lý trong gia đình mình. Cả bố và anh trai của Tesla đều có triệu chứng bệnh tâm thần phân liệt và rối loạn nhân cách. Nhiều tài liệu ghi rằng cha của Nikola Tesla thường tự tranh luận rất gay gắt với bản thân mình, tự tạo ra các nhân cách khác; còn anh trai Tesla thường gặp ảo giác.
Tesla cũng gặp ảo giác, dù vậy ông khẳng định một số ảo giác đã giúp ông tìm ra những khám phá mới. Theo những gì Tesla nói, ý tưởng động cơ dòng điện xoay chiều đến với ông trong một ảo giác về ánh đèn nháy và lửa cháy.
Có những tin đồn rằng Tesla đã từng làm việc suốt 84 giờ không ngủ. Và những giấc ngủ của ông cũng luôn chập chờn, đứt quãng. Thậm chí còn có một số người cho rằng ông nảy sinh ra phát minh trong giấc ngủ của mình. Ngoài sự khác thường trong giấc ngủ thì bình thường ông có lối sống khá lành mạnh và chú trọng đến bề ngoài. Tesla tin rằng, điều mà những nhà chuyên môn về chăm sóc sức khỏe ngày nay đều đồng tình, rằng một thân thể khỏe mạnh sẽ tạo nên một trí óc sáng suốt. Vì thế, ông thường đi bộ 8 đến 10 cây số mỗi ngày. Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, ông thường massage các ngón chân vì tin rằng điều đó sẽ kích thích các tế bào não bộ. Tuy nhiên Tesla lại chọn cho mình một cuộc sống độc thân. Cuối đời, Tesla đã trả lời phỏng vấn rằng lý do khiến ông không cưới vợ chính là vì khoa học. Ngoài ra Tesla rất yêu thích động vật mà đặc biệt là loài chim bồ câu.
Những thói quen, hành động kỳ lạ của Tesla thường bị những người ngưỡng mộ ông gạt đi, cho rằng đó chỉ là tính lập dị của thiên tài; còn những người chỉ trích Tesla lại dùng đó nhưng chứng cớ cho thấy Tesla hoàn toàn không tỉnh táo. Họ đều sai, Tesla là một bệnh nhân cần được chăm sóc, đáng tiếc là ông không có được điều đó.
o nhiều lý do mà so với Edison không nhiều người hiểu hết được tầm vĩ đại của Tesla cũng như những ứng dụng quan trọng từ những phát minh của ông. Tất nhiên bài viết không cố gắng để phải đặt cùng lúc hai con người vĩ đại lên bàn cân, cả hai đều có những thành công riêng. Đối với Edison, ông đã thành công với mục đích thương mại, những phát minh mang tính ứng dụng cực cao và khá gần gũi. Còn với Tesla thì hầu hết mọi người nhìn nhận ông như một nhà khoa học đơn thuần, luôn cống hiến hết mình cho khoa học và để lại những di sản đáng quý. Bài viết này sẽ đề cập đến Tesla và những gì khác biệt giúp ông trở thành một nhà khoa học vĩ đại.
Thấy được tiềm năng
Ở thời kì đó khi đồng tiền là thứ được đặt lên hàng đầu, hầu hết các nhà khoa học và kỹ sư đều chú trọng vào vấn đề thương mại của các chương trình khoa học cũng như các phát minh. Đối với Tesla thì khác, ông luôn đi trên con đường riêng của mình. Chính vì lý do này mà cuộc đời khoa học của ông có nhiều thăng hoa nhưng cũng lắm gian khổ, bần hàn. Theo một số tư liệu thì thậm chí có một số lần ông còn bị lợi dụng bởi những người đồng nghiệp.
Tesla không giống như Edison, ông không tích cực vận động, quảng bá hình ảnh mạnh mẽ tới công chúng hay vận dụng báo chí để có được lợi thế. Ông chỉ đơn thuần đi sâu vào công việc của mình, đấu tranh để vận động trong công việc nghiên cứu lâu dài. Tesla đã đưa ra được nhiều ý tưởng, công trình mang tầm vĩ mô và tiềm năng cho tương lai. Ví dụ như khi ông đăng kí phát minh cuộn dây Tesla sử dụng để truyền và nhận các tín hiệu vô tuyến mạnh khi được điều chỉnh cho cộng hưởng ở cùng tần số hay vào khoảng những năm 1900 ông đã viết một bài dài 60 trang cho tạp chí Thế kỷ với tiêu đề "Vấn đề tăng cường nguồn năng lượng của loài người". Sự sáng tạo của ông không đủ thực dụng như những đồng nghiệp cùng thời nhưng lại có sức ảnh hưởng lớn tới các vấn đề trong tương lai.
Những giấc mơ lớn
Tesla không chỉ có tài mà còn mang trong mình những hoài bão lớn, tuy nhiên đôi khi ông cũng bị coi là một nhà khoa học điên vì điều này. Ngay trong những năm thơ ấu, ông còn nung nấu trong mình một ý tưởng đó là khai thác sức mạnh của thác Niagara. Sau này ông cũng giành được một hợp đồng để thực hiện kế hoạch của mình, nhưng ngay cả như thế cũng không nhiều người tin tưởng rằng những máy thủy điện của Tesla sẽ làm việc. Tuy nhiên, nửa đêm ngày 16 tháng 11 năm 1896, công trình này đã truyền điện năng qua một khoảng cách 25 dặm tới những nhà máy ở Buffalo, New York. Dám mơ ước, dám thực hiện những điều ít người nghĩ đến là một trong những nét riêng của Tesla.
Năm 1883, tại tại Hội chợ Thế giới ở Chicago (Mỹ), Tesla đã nói về mạng lưới truyền dẫn điện không dây. Theo đó, những cuộn dây lớn có thể thắp sáng các bóng đèn huỳnh quang không cần dây nối cách xa cả chục mét, và do điện trường tác động trực tiếp thành ánh sáng và không sử dụng các điện cực. Ông cũng mơ đến ngày công nghệ này cho phép con người có thể thu được năng lượng từ khoảng cách xa hơn mà không cần dây. Tuy giấc mơ này đến nay cả thế giới vẫn chưa thực hết được nhưng với tốc độ phát triển công nghệ thì cũng không còn xa nữa giấc mơ của ông sẽ thành hiện thực. Nguồn: Khoahoc.tv