✈️ ThẮp LêN TiẾnG NóI 🎺
Topic 7: Cho đi - Nhận lại?
(Vì một số lý do nên 20h tối nay các bạn cùng tranh luận tại đây nhé!)
Người già cả, cần lắm miếng cơm,
Người bệnh tật, cần lắm manh áo...
Cho là nhận, tại sao hẹp hòi? Ít đồng bố thí, họ no một bữa. Phơi mình cho nắng, họ đói cả ngày.
Nhưng đôi khi, “ăn mày" lại là tấm bình phong cho những kẻ lười biếng. Họ giả mù, giả què, giả nghèo khổ. Họ có đáng được người ta thương hại? Có. Họ thật đáng thương, vì trong khi người ta vui sướng hưởng thành quả lao động của mình, trong hình dáng “con người" thì họ đang mặt cau mày khổ, biến mình thành hình nộm bùi nhùi ngồi cạnh vài đồng lẻ. Trong khi người ta đang đứng thế kia, thì họ thấp hơn rất nhiều...
Xã hội là thế, thật giả lẫn lộn, làm sao biết được? Người ta thường tự nhắc nhau rằng: đừng bố thí, họ giả tật đấy! Đúng vậy, nếu ta bố thí cho kẻ giả tật thì chẳng khác nào a dua cho sự lười biếng của họ. Nhưng nếu họ tàn tật thật thì cũng thật là đáng thương!
Vậy ta có nên bố thí không?
Lưu ý: Giải thưởng tháng 3 này sẽ được gộp vào tháng 4 do trong thời gian qua, BTC còn nhiều sai sót nên chưa thể đánh giá độ tích cực của các bạn một cách tốt nhất.
Đây là thời gian cho các bạn chuẩn bị, 20h mọi người tập trung đông đủ chúng ta sẽ cùng tranh luận!
Nộp tranh tại: https://hoc24.vn/hoi-dap/question/948508.html
Thể lệ xem tại:
https://hoc24.vn/hoi-dap/question/949313.html
Trong cuộc sống chẳng có ai là hoàn hảo toàn vẹn,có những chiếc lá lành rồi sẽ có những chiếc lá rách,có người được phần này nhưng mất phần kia.Cuộc sống ngoài những con người đầy đủ thì vẫn còn lỗ hổng của con người bất hạnh và khi ấy con người cần có sự sẻ chia,đồng cảm.Sự giúp đỡ của người với người sẽ giúp cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn.Tuy nhiên ,cũng có những người không khó khăn ,nhưng lại sống giả tạo để chìa tay xin sự giúp đỡ,chìa tay xin ít tiền bố thí.Vậy nên trong cuộc sống có cần phải bố thí?Bố thí hành động hiến tặng vật chất, năng lực hoặc trí huệ cho người khác. Trong Phật giáo, được xem là phẩm hạnh quan trọng nhất trong Phật pháp.Bố thí cũng chính là công đức là hành động cho người khác một thứ gì đó.Bố thí không chỉ giúp cho người khác mà còn giúp cho mình,người được bố thí sẽ cảm thấy vui và hạnh phúc vì biết thành phần của họ vẫn được quan tâm,đồng thời chúng ta cũng thấy mãn nguyện,tâm hồn nhẹ nhàng thanh thản vì lúc này ta cảm nhận được tình yêu thương của nhân loại.Không nhất thiết bố thí phải là cho ai một thứ gì đó quý giá,đắt đỏ ,.. hành động bố thí có thể là cho họ cái quần cái áo mà mình không sử dụng nữa,cho họ quyển sách mà mình thấy không cần đến,cho họ đồ ăn thức uống ,.. hay đơn giản hơn là cái nắm tay ,bắt tay.Thực chất những thứ ta không dùng mà đem cho người khác đó không phải là đồ bỏ đi,đừng bao giờ nghĩ thứ đó là rác rưởi vì ta không còn dùng đến.Bởi lẽ,thứ đó không cần thiết với ta nhưng với người khác thì đáng cần,vậy tại sao chúng ta suy nghĩ như vậy nhỉ? tại sao lại không mở lòng mình ra?Thì tất nhiên việc ta bố thí thì không phải ai cũng khó khăn,hay nghèo thật,có những người lợi dụng việc đó giả nghèo,giả bệnh tật để kiếm sống bằng nghề ăn xin,được người khác bố thí mà không cần làm gì.Hãy tự hỏi bản thân mình đã có ai từng nghĩ tất cả người nghèo,tật nguyền đều giả bệnh không và ai từng nhủ với mình sẽ không giúp đỡ họ vì nghĩ họ giả tạo chưa?Những con người giả hoàn cảnh ấy chỉ xuất hiện ở một số bộ phận người trong xã hội ,tất nhiên khoảng 100 người mới có vài người như thế.Dù vậy ,những con người ấy cũng không làm ảnh hưởng gì đến việc chúng ta giúp đỡ hay bố thí người khác.Tại sao?Bởi lẽ ,nếu như xã hội ai cũng có suy nghĩ bi quan như thế sẽ trở thành người vô cảm ,rồi dần quen với lối sống thờ ơ,ích kỉ,chỉ nghĩ đến bản thân mình.Sống tiêu cực,luôn nghĩ xấu về cuộc sống ,con người bên ngoài để rồi không giúp đỡ thì xã hội sẽ trở nên thiếu tình yêu thương,mối quan hệ của con người sẽ trở nên xa cách.Và khi ấy,người nghèo vẫn cứ nghèo,người cuộc sống khấm khá vẫn khấm khá,sẽ hình thành những ranh giới rõ rệt.Vì vậy nên trong cuộc sống,hành động cho đi,giúp đỡ người khác là cần thiết đối với cuộc sống đặc biệt là trong thời đại hiện nay.Trong thời gian này,virus corona đang làm xôn xao con người trên thế giới,số người mắc đang tăng dần,Việt Nam trên con số 200 nhưng may mắn đã có người khỏi kể từ bệnh nhân số 16 đổ đi.Số người mắc nhiều,thiệt hại về mọi mặt,kinh tế khó khăn,số người thất nghiệp tăng,còn cả xuất ăn cho người cách ly nữa.Vì thế nên là một cá nhân sống trên trái đất này,hãy cùng chung tay đẩy lùi dịch,hãy quên góp ủng hộ bằng những gì mình có thể,không phải chỉ có vật chất mà để giúp đỡ đất nước hãy ở nhà để phòng tránh dịch,rửa tay thường xuyên đẻ bảo vệ mình và đất nước!!!!!!!!!!!Rồi sẽ ổn thôi,cần lắm sự giúp đỡ của mọi người,cố lên thế giới,fighting!!!!!!!!!!!!!!!!
p/s : dù đoạn cuối hơi lạc nhưng e thấy hnay dịch bệnh nguy hiểm quá,còn nhỏ nên chẳng bt làm gì cho đất nước cả,nhiều lúc nghĩ cảm thấy rất buồn chỉ có lời động viên cố lên vì tất cả ,việt nam nói riêng và thế giới nói chung!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trong cuộc sống quanh ta,ở đâu đó vẫn có người đang sống rất nghèo khổ,họ hằng ngày phải đi mưu sinh để kiếm từng miếng cơm manh áo để có thể bươn chải và tồn tại trên xã hội này.Có những ước mơ cháy bỏng vẫn còn đam mê nhưng lại không thể nào thực hiện được,cũng chẳng có thể vươn lên được.Vì thế nên,trong xã hội này rất cần tấm lòng bao dung,rộng lượng rất nhiều.Trên thế giới này có những con người vẫn đang ăn mặc sung sướng,hạnh phúc nhưng họ vẫn còn kêu ca,tỏ ra thái độ khinh bỉ với những người ăn mày,...còn một nửa thế giới thì họ vẫn đang gặp khó khăn,luôn cố gắng làm mà chẳng chịu chú ý tới sức khỏe bất chấp tất cả để có thể kiếm được những đồng tiền để tồn tại qua ngày,nhưng lại có một số người lại dùng dáng vẻ đáng thương hại cho mọi người thấy,để có thể kiếm những đồng tiền bằng cách ngồi và cầu xin thôi.Tại sao,họ có chân có tay tại sao không tự vận động làm đi chứ cứ ngồi thụ động mãi thế?
Xã hội này thật phức tạp,nhưng tôi nghĩ ở đâu đó vẫn còn có những vị anh hùng những người mang ánh sáng cho tất cả những người nghèo khổ.Họ đã luôn chia sẻ những yêu thương đến những người đang gặp khó khăn,họ luôn cho đi những gì họ có mà chẳng chừa một phần nào cho bản thân.Có rất nhiều người làm từ thiện một đời,họ trao đi rất nhiều nhưng chẳng nhận lại điều gì.Nhưng tôi tin chắc rằng thứ họ nhận lại được chính là sự nhẹ nhõm,bình an trong tâm mình.Cho chính là sự san sẻ,giúp đỡ,yêu thương xuất phát từ tâm hay tim của mỗi con người.Nhận chính là được đền đáp công ơn,xứng đáng.Có những lúc tôi đã tự hỏi bản thân rằng là:"Những người hùng ngoài kia họ cứ cho đi mãi mà chẳng nhận lại cái gì trừ hai từ 'Cảm ơn',có phải là quá bất công hay sao.''Nhưng khi tôi hành động giống như họ thì lúc đó tôi mới hiểu được cảm giác của họ cứ cho đi mãi mà chẳng cần nhận thứ gì là:"Khi tôi trao đi hạnh phúc cho người khác,tôi mới cảm thấy rằng cuộc sống của mình thật đáng để sống và đáng trân trọng.''.Định nghĩa cho và nhận luôn luôn ở quanh ta vì vậy chúng ta hãy biết cho đi những yêu thương rồi chúng ta sẽ nhận lại những điều vô cùng ý nghĩa.
*Bài học:chúng ta không nên sống tàn nhẫn,ích kỷ trên mồ hôi của người khác,kẻ tầm thường chỉ muốn nhận mà không muốn trả.Hãy sống như như câu nói của nhà thơ Tố Hữu:'Sống là đâu chỉ nhận cho riêng mình' mà hãy sống vì mọi người chứ đừng đề một người sống vì ta.
P/s:Cảm ơn mọi người rất nhiều,bài văn hơi lủng củng có lỗi gì mong mọi người rộng lượng ạ