các bạn cho mik hỏi tí
bài MỘT THỨC QUÀ CỦA LÚA NON CỐM
có phải là văn bản thuộc thể loại biểu cảm hk??????
giúp mik nha mik cần gấp lắm
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Nhà văn đã đưa ra nhận xét tinh tế về món cốm, một đặc sản lâu đời của Hà Nội: “Cốm là thứ quà riêng biệt của đất nước, là thức dâng của những cánh đồng lúa bát ngát xanh, mang trong hương vị tất cả cái mộc mạc, giản dị và thanh khiết của đồng quê nội cỏ”... Bằng tình cảm trân trọng, tác giả đã phát hiện ra nét đẹp văn hóa dân tộc ẩn chứa trong thứ quà quen thuộc ấy.
Vậy là đã được gần một tháng trôi qua khi anh từ Việt Nam trở về New York, đây quả là những khoảng thời gian anh đắm chìm vào trong cảm xúc, vào trong những ký ức tốt đẹp, ghi nhớ về những ngày tham quan ngắn ngủi tại Việt Nam.Lần đầu tiên anh đến Việt Nam và dừng chân ở Hà Nội, đối với anh Việt Nam còn rất nhiều bỡ ngỡ và lạ lẫm, mặc dù đã được tìm hiểu từ trước qua sách báo và được bạn bè chỉ dẫn khi tới Việt Nam nhưng anh vẫn lo ngại về chuyến đi đầu tiên này. May thay, anh được sự chỉ dẫn của chị Christine là một Việt kiều, chị ấy đã giới thiệu em và giúp anh liên hệ với em làm hướng dẫn cho anh tại Việt Nam.
Khi gặp được em tại sân bay quốc tế Nội Bài, cảm nhận đầu tiên về em, một hướng dẫn viên bản địa, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, có đôi chút hóm hỉnh đã tạo ấn tượng cho anh ngay lần đầu gặp mặt. Em đã làm tốt vai trò của một hướng dẫn viên du lịch những ngày anh ở Việt Nam, điều ấy đã để lại cho anh nhiều ấn tượng sâu sắc.
Một tuần ở đây đã cho anh nhiều trải nghiệm thú vị, anh đã cảm nhận được vẻ đẹp của Hà Nội và dường như nó đã quen thuộc trong anh thông qua sự hướng dẫn tỉ mỉ của em, cô hướng dẫn viên hóm hỉnh. Điểm đến tham quan bắt đầu từ khu phố cổ, rồi sau đó là Hồ Gươm; Cầu Thê Húc; Văn Miếu; Lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh; Chùa Trấn Quốc... và nhiều nơi khác nữa, đã khiến anh hiểu thêm cảnh vật của Việt Nam, hiểu về con người nơi đây.
Có lần em dẫn anh đến một quán nhỏ, nằm sát ven hồ Tây, anh thật sự bị lôi cuốn khi được nghe em giới thiệu về cốm làng Vòng, về một làng nghề truyền thống của Thăng Long xưa đã tồn tại cách đây ngàn năm, nay còn được lưu giữ lại.
Em đã nói "Cốm" thứ quà từ lúa nếp non, hạt ngọc của đất trời được làm ra từ những đôi tay cần mẫn của những bác nông dân Hà Nội. Xen lẫn thưởng thức với "Cốm" là "trà sen", thứ trà được ướp từ những hạt sen ở Hồ Tây, được ví như tinh hoa của trời đất. Sự kết hợp tinh tế giữa trà sen Hồ Tây và cốm làng Vòng đã tạo sự khác biệt cho quán.
Anh cảm nhận được sự yêu mến Hà Nội trong em khi đến đây. Ngồi nhâm nhi uống một cốc trà sen và ăn những hạt cốm xanh quả là cách thưởng thức thanh cao, nơi hội tụ đỉnh cao của cái tinh tế, phong cách tao nhã, thanh lịch và thú chơi thanh đạm của người Tràng An.
Sự ấn tượng về quán còn nữa khi anh bước vào đây là sự đón tiếp nồng hậu của những cô gái mặc áo yếm màu tím, cầm trên tay là những bông sen còn mơn mởn khoe sắc, đứng chào khách và còn được nghe các cô giới thiệu về cách thưởng thức trà; rót trà. Đây quả là cách phục vụ rất làm hài lòng khách mà anh thấy chỉ có ở đây.
Quán có một không gian thoáng đãng, được trang trí rất hài hòa giữa thiên nhiên và những đồ dùng mộc mạc làm tôn lên vẻ đẹp thuần túy của quán. Nghe em kể về lịch sử hồ Tây và cảm nhận những làn gió mát của mùa thu Hà Nội, đó là những giây phút thật tuyệt vời đối với anh, người lần đầu đặt chân tới Việt Nam. Kết thúc chuyến tham quan là lúc anh phải rời xa em, cũng là lúc anh chợt nhận ra em đã ở trong trái tim anh.
Anh cũng nhận ra được điều đó ở em, khi em gửi tặng anh món quà từ Việt Nam về New York, nước Mỹ. Đó là cốm xanh được bọc trong lá sen, mùi hương lá sen, mùi hương lúa mới nó nồng nàn và say đắm, nó muốn giữ anh ở lại gần em.
Đã gần một tháng trôi qua anh luôn nhớ về em, nhớ về những hạt cốm là hạt ngọc của đất trời và vị ngon của trà sen, anh nhớ Hà Nội. Anh đã thu xếp công việc ổn thỏa để trở lại Việt Nam vào tháng tới, và để được gặp em, người con gái Hà Nội, cô hướng dẫn viên hóm hỉnh ạ. Cốm Vòng ơi, em luôn trong trái tim anh.
Mạch cảm xúc của nhà văn chuyển từ tiền thân và sự hình thành của cốm đến giá trị của nó. Nhà văn không tiếc lời ca ngợi cốm: "Cốm là thức quà đặc biệt riêng của đất nước, là thức dâng của những cánh đồng lúa bát ngát xanh, mang trong hương vị tất cả cái mộc mạc, giản dị và thanh khiết của đồng quê nội cỏ Việt Nam". Thứ quà đồng quê đã được nâng tầm trở thành bản sắc của dân tộc Việt Nam, biểu tượng cho hạnh phúc mãi mãi bền lâu của đôi lứa. Những lời bình luận của Thạch Lam giúp cho ta hiểu sâu sắc hơn về một phong tục tập quán tốt đẹp của dân tộc: dùng cốm làm quà siêu tết, trong các lễ nghi. Trân trọng những truyền thống ấy, ông nhẹ nhàng phê phán những kẻ học đòi kệch cỡm đang làm mất dần đi giá trị của cốm và bắt chước người người ngoài.
Kết thúc bài tùy bút, nhà văn chia sẻ với người đọc về cách ăn và thưởng thức cốm: "Cốm không phải là thức quà của người vội; ăn cốm phải ăn từng chút ít, thong thả và ngẫm nghĩ". Ăn cốm đã được Thạch Lam nâng lên tầm nghệ thuật. Thưởng thức cốm để cảm nhận "mùi thơm phức của lúa mới, của hoa cỏ dại ven bờ". Cốm là kết tinh của bao nhiêu sản vật làng quê Việt Nam, vậy nên "phải kính trọng cái lộc của Trời, cái khéo léo của người, và sự cố tiềm tàng và nhẫn nại của thần lúa". Đó là lời đề nghị chân thành, tha thiết của một tâm hồn gắn bó sâu nặng với những sản vật của quê hương, với những nét đẹp bình dị của mảnh đất kinh kì thuở xưa.
Bằng tâm hồn nhạy cảm và tấm lòng nâng niu trân trọng những sản vật quê hương, nhà văn đã phát hiện được nét đẹp của văn hóa dân tộc qua: cốm- thứ quà quê bình dị, dân dã. Cốm không chỉ là thức quà riêng người Hà Nội mới có mỗi khi thu đến, nó đã gói gọn cả tâm hồn của mảnh đất kinh kì cũng như của biết bao con người Việt Nam.
✔️ bạn ơi! Mik thấy nó hơi dài í. Thì bạn lược bỏ bớt đi cho nó ngắn nha.
k nhé
Văn bản này thể loại là tuỳ bút chứ không phải biểu cảm nhé!Thiên về cảm xúc trữ tình, chú trọng thể hiện cảm xúc, suy nghĩ của tác giả là chủ yếu