K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

22 tháng 11 2019

Cô kính mến!

Có lẽ đã lâu rồi cô trò mình không được trò chuyện cùng nhau.Cháu nhớ rất rõ vè kỉ niệm tuổi thơ giữa cô và cháu rất đẹp,cô biets không ngày mai là ngày 20/11 rồi mà cháu không thể đến chúc cô được nên cháu viêt bức thư này như hồi tưởng lại tuổi thơ và mừng cô 20/11.Cô có biết:''Thầy cô, chỉ với hai tiếng thôi mà sao chúng em cảm thấy cao quý và thiêng liêng đến vậy. Có lẽ rằng, tình yêu nghề, yêu trẻ thơ đã ngấm sâu vào trong mỗi con người. Để đến khi trở thành những thầy giáo, cô giáo sự nhiệt huyết, tận tình trong mỗi con người lại dâng trào lên. Thầy cô chính là những người dẫn đường chỉ lối cho chúng em trên con đường đời của riêng mình, người vun đắp những ước mơ của chúng em vào một tương lai tươi sáng hơn.Mỗi thầy cô giáo là một người lái đò cần mẫn. Khi năm học kết thúc cũng chính là lúc những chuyến đò đã bắt đầu cập bến. Một chuyến đò với biết bao công sức và tâm huyết. Một chuyến đò chở biết bao tri thức, tình cảm mà thầy cô muốn gửi vào mỗi chúng em. Chúng em biết rằng để làm được điều đó thầy cô đã phải thức khuya, miệt mài, cặm cụi bên trang giáo án. Chúng em biết rằng đó là tất cả những giọt mồ hôi, nước mắt của các thầy cô. Tình yêu thương vô bờ bến ấy chúng em sẽ luôn trân trọng và cất giữ mãi trong trái tim.Thầy cô không những cho chúng em tri thức để từng ngày trôi qua là lúc chúng em bước lên cao hơn với nấc thang kiến thức. Thầy cô còn là người dạy cho chúng em biết, dạy cho chúng em hay về những đạo lí làm người. Đó cũng là những bài học đường đời đầu tiên mà chúng em được học từ thầy cô. Thầy cô là người dạy chúng em biết học, biết viết, biết làm những gì nên làm, biết nói những gì nên nói, biết khi nào nên im lặng để lắng nghe ý kiến của người khác; Người đã dạy em biết khóc, biết cười đúng lúc, biết quan tâm đến những người xung quanh, biết không làm ngơ trước những mảnh đời bất hạnh; Người dạy em biết thế nào là tình yêu thương, thế nào là đoàn kết cũng như làm thế nào để vượt qua đau khổ, thất bại. Những bài học tưởng chừng như đơn giản ấy sẽ là những hành trang vô cùng quý giá để chúng em bước vào đời.Tình yêu thương mà mỗi thầy cô dành cho những đứa học trò yêu quý của mình cũng giống như tình cảm cha mẹ dành cho chúng em vậy. Chẳng vậy mà người ta vẫn thường hay nói thầy cô là những người cha, người mẹ thứ hai của chúng em. Thầy cô an ủi và là nguồn động viên vô cùng to lớn đối với chúng em mỗi lần chúng em thất bại, vấp ngã hay là niềm hạnh phúc được nhân đôi những khi thành công. Nhìn những giọt nước mắt đau khổ của chúng em mỗi lần vấp ngã, thầy cô cũng chẳng dấu nổi nước mắt. Những lần như thế thầy cô đều ôm chúng em vào lòng và mong sao sự ấm áp đó sẽ xoa dịu nỗi đau trong lòng mỗi học trò mà thầy cô yêu thương như con.Chúng em đang dần lớn lên và cũng đã được học rất nhiều thầy giáo, cô giáo. Mỗi người thầy, người cô là một người chăm sóc vườn hoa để mỗi bông hoa sẽ tươi tốt và trở thành một con người có ích cho xã hội. Mỗi thầy cô dạy dỗ chúng em dù tính cách khác nhau nhưng tất cả đều có chung một tình yêu nghề, yêu học trò và cả sự nhiệt huyết trong mỗi con người.'' Ngày 20-11 đang đến gần. Dù không biết làm gì để đáp lại công ơn to lớn ấy nhưng chúng em cũng xin kính dâng lên các thầy, các cô những lời thành kính và tri ân nhất xuất phát từ sâu trong mỗi trái tim của chúng em. Chúng em xin hứa sẽ học tập thật tốt, sẽ gặt hái được nhiều thành công trong cuộc sống để xứng đáng với những kì vọng và mong mỏi của thầy cô. Dù sau này trên con đường của chúng em dẫu có phong ba, bão táp,chúng em sẽ luôn vững tin bước qua vì chúng em biết ở một nơi nào đó thầy cô vẫn đang mỉm cười và dõi theo chúng em.

Học sinh của cô

Nguyễn Túc Giang

22 tháng 11 2019

Kính gửi cô giáo chủ nhiệm của chúng em!

Có lẽ, khi cô đọc lá thư này thì cô và chúng em đã chia tay nhau. Nhưng cô ơi, cho dù thế nào đi chăng nữa thì chúng em vẫn luôn nhớ về cô- người đã bồi đắp, nuôi dưỡng tâm hồn chúng em những điều đẹp đẽ nhất…

Cô còn nhớ cái ngày đầu tiên mà lớp chúng ta gặp nhau không? Khi đó, cô cầm danh sách lớp và nói với tụi em rằng: “Cô trò mình có duyên. Quê cô ở Lệ Bắc và đang sinh sống tại Cổ Tháp. Mà nay cô lại chủ nhiệm đúng cái lớp toàn là học sinh Lệ Bắc và Cổ Tháp”. Và dường như từ khi đó, duyên số đã áp đặt cô là mẹ của chúng em và chúng em là con của cô.

Ba mươi sáu bạn là ba mươi sáu cá tính khác nhau và chính vì thế nó đã làm cho cô bao phen đau đầu vì lũ chúng em. Cô nghiêm khắc nhưng cũng thật vị tha. Cả học kì một, mặc dù hay la mắng các bạn nhưng chưa bao giờ có một bản kiểm điểm có chữ kí phụ huynh của các bạn. Vậy mà sang kì II, lũ chúng em chẳng biết gì, đã ương bướng, gan lì, cùng nhau bắt tay đưa lớp đi xuống. Cô buồn lắm phải không cô?

Những khi mắc lỗi bị cô la, lũ chúng em chỉ biết cúi gằm mặt xuống mà không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cô để nói lời xin lỗi. Chúng em cứ vô tâm, thản nhiên nói chuyện trong lớp mà đâu hay rằng trái tim của cô đang từng ngày, từng phút, từng giây hướng về chúng em.

Cô còn nhớ cái lần các bạn nói chuyện trong giờ học phụ đạo bị thầy Đức trả lớp? Hôm đó cô đã cho lớp một trận lôi đình. Lần đầu tiên chúng em thấy cô như vậy. Cô la bạn Nhung, Phương và em biết, cô cũng đang la tất cả chúng em.

Cô nói rằng, từ nay các em muốn làm gì thì làm cô không quan tâm đến việc học của chúng em nữa.Nhưng cô ơi, chúng em chỉ biết cô giận nên nói vậy thôi chứ không bao giờ cô bỏ lớp đúng không cô?

Rồi tụi em cứ đoán già đoán trẻ. Đứa thì bảo cô giận lớp thật rồi nhưng cũng có bạn bảo chắc chắn ngày mai cô sẽ lên. Nhưng dù sao trong tâm tưởng chúng em vẫn luôn chờ đợi hình dáng của cô mỗi sáng vì có cô lớp chúng ta mới lo ôn lại bài cũ.

Cô biết không, nụ cười đã nở trên khuôn mặt của chúng em khi sáng hôm sau cô vẫn đến lớp như mọi ngày. Khi ấy trong lòng em chợt nghĩ: “Cô mình tuyệt thật!”

Cả một năm học hiếm khi tụi em thấy cô cười. Cô cười đẹp lắm sao lại không cười vậy cô? Hẳn, lớp mình ham chơi, không lo học nên mới khiến cô buồn như thế. Thành tích thi đua học kì một của lớp mình cũng đáng nể thật cô nhỉ?

Phong trào gì phát ra cũng được lớp mình hưởng ứng tích cực và ẳm gọn những phần thưởng. Những khi lớp nhận cờ luân lưu, dưới lớp các bạn la hét lên vì sung sướng còn trên kia, cô nhìn chúng em với ánh mắt tự hào, với nụ cười rạng rỡ.

Niềm vui của cô khiến niềm vui trong chúng em nhân lên bội lần. Vậy mà chúng em đâu biết giữ những khoảnh khắc ấy đâu.Sang đến kì II, lớp cứ ì à ì ạch vị thứ 6,7 toàn trường rồi chẳng có thành tích gì nổi bật trong các hoạt động cả.

Lớp buồn. Cô buồn. Khoảng cách giữa cô và trò mình ngày càng xa hơn bởi nụ cười trên môi cô giờ đây đã nhạt tắt hẳn. Sáng đến lớp, nhìn vào sổ đầu bài cô la chúng em. Cô mời phụ huynh những bạn quậy phá. Khi ấy, chúng em rất sợ cô. Nhưng hôm nay, trong giờ phút chia tay như thề này, thật sự chúng em mới thấy những lời rày la, nhắc nhở của cô lại đáng quý biết bao.

Cô chính là vị thần Alibaba đã cảm hóa được 36 tên cướp chúng em, để rồi tất cả các bạn đều được xét tốt nghiệp phổ thông. Cảm ơn cô vì cô đã cho mỗi bạn một con đường để bước tiếp. Những lời la mắng của cô giờ đây như một chất xúc tác, thấm dần, hòa quyện vào tâm hồn chúng em những điều tuyệt vời nhất.

Cô kính mến!

Dòng tuần hoàn của thời gian cứ luân phiên thay đổi và chúng em phải nói lời chia tay với cô, với ngôi trường mà em hằng gắn bó suốt 4 năm cấp II. Có những vui buồn, những nụ cười và đôi khi còn là những giọt nước mắt mà chúng em đã để lại nơi đây. Nhưng có lẽ năm cuối cấp này sẽ mãi ngự trị trong lòng chúng em.

Xa trường, chúng em sẽ rất nhớ cô, nhớ 36 gương mặt thân quen của lớp 92 và cũng nhớ lắm bục giảng cùng phấn trắng bảng đen. Chúng ta đã cùng sông với nhau hơn 9 tháng, giờ đây khi đã thấm thía hai tiếng chia tay nó đã vỡ òa thành những giọt nước mắt.

Sẽ nhớ lắm cái phòng học số 05 đầy tiếng kiện cáo mỗi buổi sinh hoạt lớp chỉ vì sợ tổ mình bỏ heo, nhớ lắm những buổi đi lao đọng vệ sinh, tụi con trai và con gái cứ í é khắp sân trường để cô phải vào cuộc làm vị bao công phán xét… những khoảnh khắc ấy ai nỡ quên phải không cô?

Nhưng thời gian cứ trôi, cái tiếng trống khai trường đầu tiên mà chúng em bước vào ngôi trường này nghe như vẫn thoang thoảng đâu đây…vậy mà sao hồi trống kết thúc cấp học lại đến nhanh quá vậy? Rồi cái ngày chia tay cũng đẫ đến. Cô trò ta cùng nhau ngồi tâm sự, từng tình cảm mà bấy lâu nay chúng em giấu trong lòng nay lại mở ra hết.

Đằng sau sự ương bướng, gan lì..lớp mình cũng đáng yêu đấy cô nhỉ? Những việc làm ngây ngô, thiếu suy nghĩ đều được các bạn tự thú trong buổi chia tay đó. Từng bạn thi nhau nói, nói và nói. Nói cho đến khi nào vơi đi nỗi buồn nhưng thật khó cô ạ.

Nỗi buồn ấy cứ dai dẳng trong chúng em mấy ngày hôm sau. Cô biết không? Chúng em thật sự xúc động khi cô đưa cho lớp bảng danh sách lớp và bảo bạn lớp trưởng giữ nếu bạn nào có gì thì nhớ liên lạc với cô. Chuyến đò mà cô lái đã cập bến nhưng trái tim của cô vẫn luôn hướng về đôi chân chúng em trên đường đời. chúng em cảm nhận được điều đó khi nhìn vào ánh mắt của cô.

Có thể chín tháng học với nhau, cũng đã để lại cho cô nhiều kỉ niệm. Dù là kỉ niệm buồn hay vui nhưng chúng em mong cô hãy giữ những kỉ niệm đó, xếp nó vào một chỗ trống trong tim để mai này, khi chúng ta gặp lại nhau thì sẽ có những kỉ niệm kể cho nhau nghe cô nhỉ?

Rồi đây mỗi đứa chúng em se bước trên mỗi ngả đường nhưng chúng em tin, tất cả đều nhớ về cô và thầm cảm ơn cô- người đã chắp cho chúng em đôi cánh để vững chãi bay vào đời.

Nhân ngày 20/11 em kính chúc cô sức khỏe, ngày càng thành công trong công việc của mình. Đâu đó 36 trái tim đang khắc khoải mong ngày gặp lại. Những đứa học trò tinh nghịch của cô.

Học sinh thân yêu của cô

Đỗ Trà My

11 tháng 6 2018

     Hà Nội , ngày 25 tháng 7 năm 2018 

     Cô Hương kính mến ! 

     Hôm nay là gần sinh nhật của cô rồi , cô nhỉ ? Làm sao con quên được vì ngày sinh nhật của cô gần ngày sinh nhật của con mà , 26/7 là của cô còn con là 28/7 , cô có nhớ không ? Hôm trước khi chia tay trường lớp , cô còn đùa : " Dương ơi , hay tổ chức chung đi " mà . Con nói thật là con quý cô lắm , các bạn khác , đến khi con hỏi thì 1 lời yêu cô 2 lời quý cô nhưng sau lưng cô là các lời nói xấu thậm tệ nhất mà con từng nghe cô ạ ... Hôm chia tay , chỉ trừ các phần tử " chỉ thích chơi game , tâm hồn lạnh lẽo " như : Quý Bách , Xuân Nghĩa ,... ( Nhưng thực thì Quý Bách cũng quý cô lắm ) ra thì hầu như ai cũng khóc cả , và mặt bạn Trà Phương thì vẫn vậy , nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng dù ai có phát biểu gì đi chăng nữa ! Cô sinh nhật có vui không ? Cô còn trẻ lắm , mắt còn tinh cho nên cô phải thật khỏe mạnh , thật yêu đời để hôm sinh nhật chũng con đến chúc mừng chứ cô ! Chúc cô sinh nhật vui vẻ , tràn đầy sinh khí như bài thơ con cóc này : 

                                                 Tươi như hoa thiên lý 

                                                 Khỏe như đá kim cương

                                                 Sức mạnh rắn phi thường 

                                                 Vượt qua hết vất vả ! 

Cô phải thật khỏe để sao cho làm người lái đò hết các khóa sau sau nữa cô nhé ! 

                                                           CON YÊU CÔ LẮM , CÔ HƯƠNG ƠI ! 

                                                                  Dương

                              Mai Dương siêu thông minh của cô ! 

                                                            

 

 

                               

 

11 tháng 6 2018

Mai Dương viết tuyệt wá cơ ! Nhớ cô Hương thế không biết ?! ( Tụi này học chung 1 lớp ) ...

25 tháng 3 2020

Tên ...? Bạn ấy là bạn thân hoặc bạn cùng lớp ( có thể anh chị em / cùng trường khác lớp nhưng chung bạn thân / hoặc là bạn thân của nhau . Người ấy mấy tuổi , tên là gì , sở thích , con trai hoặc con gái hoặc bede , cao mấy cm , em rất yêu bạn ấy

3 tháng 2 2023

Ví dụ gửi thầy cô " Dạy học là đặt vết tích của một người vào sự phát triển của một người khác. Và chắc chắn học trò là ngân hàng nơi bạn có thể gửi kho báu quý giá nhất của bạn." - Eugene P. Bertin - 

1 tháng 7 2016

bn xem cua minh nha 

 

1 tháng 7 2016

nhưng mà viết ra thì dài lắm 

 

24 tháng 5 2022

Cha mẹ kính yêu ơi!

Nhiều năm đi học xa nhà hôm nay con mới viết lá thư đầu tiên gửi về cho cha mẹ. Con thật là hư phải không cha mẹ. Con sắp bước vào kì thi cuối cấp hai rồi, con rất lo lắng, đợt này lại bận ôn thi nên con không thể về thăm nhà, chỉ đành qua những dòng thư gửi lời cảm ơn sâu sắc đến cha mẹ trong suốt thời gian qua.

Ngày còn tấm bé, con còn ngây thơ, chưa nghĩ đến sự biết ơn công lao dưỡng dục, sinh thành của bố mẹ. Chẳng hiểu được mẹ đã vất vả hy sinh những gì để sinh ra con, cũng chẳng bao giờ nghĩ đến cha đã phải làm lụng vất vả thế nào để kiếm từng đồng trang trải cho cuộc sống của gia đình. Bây giờ con đã lớn, hy vọng con đã không quá muộn để nhận ra sự hy sinh lớn lao, công ơn nuôi dưỡng cao như biển trời của cha mẹ. Đi học xa nhà ngay từ khi bước vào cấp hai con đã buộc phải sống tự lập, cha mẹ là người đã giúp con trưởng thành nhanh hơn, biết tự lo cho bản thân. Ở xa nhà nhiều lúc con rất nhớ cha mẹ, nhớ từng bát canh cua đồng mẹ nấu, nhớ từng chiếc diều tre cha đã làm cho con. Con biết vì con muốn học ở trường huyện xa nhà nên bố mẹ cũng rất lo lắng và phải chuẩn bị rất nhiều tiền. Nhiều lúc con gọi về thấy cha hoặc mẹ ốm con rất lo và tự trách mình ở xa không chăm sóc cho cha mẹ. Còn con thì chỉ nói hơi mệt là bố mẹ lại từ nhà đi xe lên huyện để xem tình hình của con. Bố mẹ ơi! Con không biết dùng ngôn từ nào để có thể nói hết được lòng biết ơn sâu nặng đối với cha mẹ, nếu không có cha mẹ sẽ chẳng có con của ngày hôm nay. Con chỉ biết tự nhủ và xin hứa với cha mẹ rằng sẽ luôn mạnh mẽ, kiên cường, cố gắng học tập và vượt lên mọi khó khăn nghịch cảnh. Con sẽ thi tốt và rồi sẽ trở về lao vào vòng tay của cha mẹ thật hạnh phúc. Hẹn gặp lại cha mẹ vào ngày con thi tốt nghiệp xong nhé, cha mẹ làm việc nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé, con yêu cha mẹ rất nhiều!

Con của bố mẹ
Hưng Thịnh

24 tháng 5 2022

Cô giáo của bạn máy móc quá. Cô giáo văn mình vui hơn, yêu cầu tụi mình,  viết một lá thư gởi người nhận là em của 5 năm sau. Bạn thấy sao? cô giáo văn mình luôn cho điểm cao nếu bạn viết không sai chính tả, câu càng ngắn càng tốt. Nếu có liên từ thì điểm cộng.

Mình là online 1000 người nhận là online100 của năm 2027.

Chào Online1000. Mình biết bạn rất rõ khi bạn học lớp 6 A trường Nguyễn Khiêm quân 3 thành phố Hồ Chí Minh. Cô giáo môn văn của bạn là Nguyễn Thị Vân, và bạn có tham gia olm nũa. Bạn có niềm  mơ ước sau này bạn trở thành một ông chủ trang trại trồng cây ăn trái và cây bonsai xuất khẩu, đúng không?

Hôm nay ngày cuối kỳ cô giáo đề nghị viết tiểu văn tri ân. Mình hy vọng sau 5 năm sau bạn đọc bài văn của bạn bạn sẽ thấy khô khan đến dường nào.

28 tháng 9 2018

Giờ đây, nghĩ đến mẹ, con thấy hiện lên hình ảnh mẹ chín tháng trời mang nặng con trong bụng. Rón rén từng bước đi, cẩn thận từng ngụm nước, kiêng khem từng món ăn, lo cho con từ khi con chưa có hình hài. Ngày con chào đời, mẹ đã phải chịu bao đau đớn, bao giày vò. Sau ngày rời bụng mẹ, con lại chẳng ngoan ngoãn, khỏe mạnh như những đứa trẻ khác mà ốm đau, bệnh tật thường xuyên. Bà nội từng kể cho con nghe một lần con ốm nặng, bác sĩ đã lắc đầu quay đi nhưng mẹ thì âm thầm ôm chặt con vào lòng khóc không thành tiếng. Mẹ kiên trì mời những người bác sĩ khác tới thăm bệnh cho con, nhẫn nại chăm sóc con, căng thẳng hồi hộp với từng nhịp thở, từng cái hắt hơi, từng cái ngáp vặt của con...
 
 Mẹ đã vứt bỏ nhiều tháng ngày thanh thản, hạnh phúc và tưởng như sẵn sàng vứt bỏ mạng sống của mình thức khuya, đi lại... để cứu lấy mạng sống cho con. Mẹ ơi! Nếu trời Phật không thương con cho con làm con của mẹ thì có lẽ ngày ấy Người đã bắt con phải trở về. Nhưng có lẽ quá cảm động trước tình cảm của mẹ mà Người đã cho qua cơn hiểm nghèo. Mẹ đã làm được “điều kì diệu” mà nhiều người hàng xóm của chúng ta còn nhắc đến.
 
Ấy vậy mà đứa con ngu ngốc, dại dột của mẹ lại có lúc quên bẵng đi những ân tình, thiêng liêng của mẹ. Con thấy xấu hổ và nhục nhã khi nghĩ đến ngày cô giáo đến chơi mà con lại thiếu lễ độ với mẹ. Nhìn gương mặt mẹ thất thần, lạnh lẽo con thấy mình là kẻ tội đồ đáng nguyền rủa nhất trên đời. Con đã chà đạp lên tình mẫu tử thiêng liêng và cao quý mà mẹ đã sẵn sàng hi sinh mạng sống để gây dựng.
 
Mẹ ơi! Con biết rằng lời con nói không thể rút lại, việc con làm không thể coi như chưa xảy ra, vết thương con gây ra trong tim mẹ không thể lấy nước mắt để xóa mờ... Nhưng con chỉ mong muốn một điều rằng mẹ không quá đau buồn về con thêm nữa vì rằng khi viết những dòng này, En-ri-cô của mẹ hiểu rằng nó chỉ còn một cách để chuộc tội với mẹ kính yêu. Con sẽ không bao giờ làm mẹ phải xấu hổ, thất vọng thêm một lần nào nữa.
 
 Mẹ ạ, tội lỗi đã mắc phải khiến con hiểu rằng nếu con còn lặp lại nó thì con không còn xứng đáng là con của mẹ; không còn ghế ngồi, không còn giường nằm, không còn nơi đặt chân, không còn bát ăn cơm trong ngôi nhà của mẹ nữa. Con ngàn lần xin lỗi mẹ và mong mẹ rộng lượng tha lỗi cho con.
 
Đứa con đã biết lỗi của mẹ.
 
En-ri-cô

Hk tốt

4 tháng 9 2019

HƯỚNG DẪN VIẾT

19 – 11 – 2018

Cô Lan yêu quý !

Nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam 20 – 11, em kính chúc cô mạnh khỏe và hạnh phúc và công tác tốt.

Học trò cũ của cô

Ngọc

Lê Minh Ngọc