Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
rong các hành vi dưới đây, hành vi nào thể hiện sự tôn sư trọng đạo ?
A Tặng quà thầy để thầy cho điểm cao.
B Gặp người lớn ngoài đường liền ngã mũ chào.
C Đến thăm thầy cô giáo nhân ngày 20/11
- Hành vi thể hiện thái độ tôn sư trọng đạo là hành vi (1); (3):
(1) Năm đã có hành vi tôn trọng, lễ phép khi gặp cô giáo cũ: đứng nghiêm và bỏ mũ chào cô.
(3) Anh Thắng viết thư thăm hỏi cô giáo cũ dạy từ hồi cấp 1 chứng tỏ anh Thắng đã không quên công ơn dạy dỗ của cô giáo cũ đã dạy mình từ hồi còn là lớp 1, mặc dù bây giờ anh đã là sinh viên.
- Hành vi cần phê phán là hành vi (2); (4):
(2) Hoa đã không làm bài tập khi thầy giáo giao cho, Hoa không biết vâng lời thầy, chăm lo học hành.
(4) An có thái độ vô lễ, thiếu tôn trọng thầy giáo.
Trong những hành vi sau đây, hành vi nào thể hiện thái độ tôn sư trọng đạo? Hành vi nào cần phê phán? Vì sao?
(1) Ngày chủ nhật, Năm ra chợ, gặp cô giáo cũ, Năm đứng nghiêm bỏ mũ chào cô. => Thể hiện hành vi tôn sư trọng đạo ( Vì thể hiện sự kính trọng đối với thầy cô giáo )
(2) Thầy Minh ra bài tập Toán cho học sinh về nhà làm. Mải chơi nên Hoa không làm bài tập. => Không thể hiện hành vi tôn sư trọng đạo ( Vì coi việc học không bằng việc chơi )
(3) Anh Thắng là một sinh viên đại học, nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, anh Thắng đã viết thư thăm hỏi cô giáo cũ dạy anh từ hồi lớp 1. => Thể hiện hành vi tôn sư trọng đạo ( Vì thể hiện lòng biết ơn hay vẫn nhớ mãi công ơn dạy dỗ của thầy cô giáo )
(4) Giờ giả bài Tập làm văn, An bị điểm kém. Vừa nhận được bài từ tay thầy giáo, An đã vò nát và đút bài vào ngăn bàn. => Không thể hiện hành vi tôn sư trọng đạo ( Vì coi thường những kì kiểm tra , giấy thi mà chúng ta thường dựa vào đó để tự đánh giá mình qua điểm đạt được )
- Hành vi (1) và (3) thể hiện thái độ tôn sư trọng đạo vì cả Nam và anh Thắng đều rất tôn trọng và kính yêu những người đã dạy dỗ mình
- Hành vi (2) và (4) cần phải phê phán vì cả hai bạn Hoa và An đều không tôn trọng các thầy cô giáo
a) Về việc mang tiền làm quà 20-11 thì có lẽ một số thầy cô sẽ không nhận. Có thể đó là tiền của phụ huynh hoặc tiền của các em. Một số thầy cô thật sự chỉ cần các em có tấm lòng là được, đến thăm hỏi thôi cũng đủ là một món quà ý nghĩa với thầy cô rồi. Cho nên nếu là em thì em sẽ quy tiền ra bằng hiện vật gì đó, hoặc tới để hỏi thăm thầy cô với một bó hoa chẳng hạn...
b) Nếu thấy có bn quay cóp thì trước tiên em nên khuyên bạn nên dừng ngay việc đó lại nếu không sẽ bị phạt (bị phát hiện). Nếu trường hợp bạn vẫn tiếp tục hành vi thì báo cáo lên giáo viên
:) Ko biết đúng không, hì hì
- Hành vi thể hiện thái độ tôn sư trọng đạo là hành vi (1); (3):
(1) Năm đã có hành vi tôn trọng, lễ phép khi gặp cô giáo cũ: đứng nghiêm và bỏ mũ chào cô.
(3) Anh Thắng viết thư thăm hỏi cô giáo cũ dạy từ hồi cấp 1 chứng tỏ anh Thắng đã không quên công ơn dạy dỗ của cô giáo cũ đã dạy mình từ hồi còn là lớp 1, mặc dù bây giờ anh đã là sinh viên.
- Hành vi cần phê phán là hành vi (2); (4):
(2) Hoa đã không làm bài tập khi thầy giáo giao cho, Hoa không biết vâng lời thầy, chăm lo học hành.
(4) An có thái độ vô lễ, thiếu tôn trọng thầy giáo.
Bài làm:
Hành vi thái độ tôn sư trọng đạo là hành vi (1) và (3):
(1) Năm đã có hành vi tôn trọng lễ phép khi gặp cô giáo cũ: đứng nghiêm và bỏ mũ chào cô.
(3) Anh Thắng viết thư hỏi thăm cô giáo cũ dạy từ hồi lớp 1, chứng tỏ anh Thắng đã không quên công ơn dạy dỗ của cô giáo cũ đã dạy mình từ hồi còn là lớp 1, mặc dù bây giờ anh đã là sinh viên.
Hành vi cần phê phán là hành vi (2) và (4):
(2) Hoa đã không làm bài tập khi thầy giáo giao cho. Điều đó thể hiện Hoa không biết vâng lời thầy, chăm lo học hành
(4) An có thái độ vô lễ, thiếu tôn trọng thầy.
Cô kính mến!
Có lẽ đã lâu rồi cô trò mình không được trò chuyện cùng nhau.Cháu nhớ rất rõ vè kỉ niệm tuổi thơ giữa cô và cháu rất đẹp,cô biets không ngày mai là ngày 20/11 rồi mà cháu không thể đến chúc cô được nên cháu viêt bức thư này như hồi tưởng lại tuổi thơ và mừng cô 20/11.Cô có biết:''Thầy cô, chỉ với hai tiếng thôi mà sao chúng em cảm thấy cao quý và thiêng liêng đến vậy. Có lẽ rằng, tình yêu nghề, yêu trẻ thơ đã ngấm sâu vào trong mỗi con người. Để đến khi trở thành những thầy giáo, cô giáo sự nhiệt huyết, tận tình trong mỗi con người lại dâng trào lên. Thầy cô chính là những người dẫn đường chỉ lối cho chúng em trên con đường đời của riêng mình, người vun đắp những ước mơ của chúng em vào một tương lai tươi sáng hơn.Mỗi thầy cô giáo là một người lái đò cần mẫn. Khi năm học kết thúc cũng chính là lúc những chuyến đò đã bắt đầu cập bến. Một chuyến đò với biết bao công sức và tâm huyết. Một chuyến đò chở biết bao tri thức, tình cảm mà thầy cô muốn gửi vào mỗi chúng em. Chúng em biết rằng để làm được điều đó thầy cô đã phải thức khuya, miệt mài, cặm cụi bên trang giáo án. Chúng em biết rằng đó là tất cả những giọt mồ hôi, nước mắt của các thầy cô. Tình yêu thương vô bờ bến ấy chúng em sẽ luôn trân trọng và cất giữ mãi trong trái tim.Thầy cô không những cho chúng em tri thức để từng ngày trôi qua là lúc chúng em bước lên cao hơn với nấc thang kiến thức. Thầy cô còn là người dạy cho chúng em biết, dạy cho chúng em hay về những đạo lí làm người. Đó cũng là những bài học đường đời đầu tiên mà chúng em được học từ thầy cô. Thầy cô là người dạy chúng em biết học, biết viết, biết làm những gì nên làm, biết nói những gì nên nói, biết khi nào nên im lặng để lắng nghe ý kiến của người khác; Người đã dạy em biết khóc, biết cười đúng lúc, biết quan tâm đến những người xung quanh, biết không làm ngơ trước những mảnh đời bất hạnh; Người dạy em biết thế nào là tình yêu thương, thế nào là đoàn kết cũng như làm thế nào để vượt qua đau khổ, thất bại. Những bài học tưởng chừng như đơn giản ấy sẽ là những hành trang vô cùng quý giá để chúng em bước vào đời.Tình yêu thương mà mỗi thầy cô dành cho những đứa học trò yêu quý của mình cũng giống như tình cảm cha mẹ dành cho chúng em vậy. Chẳng vậy mà người ta vẫn thường hay nói thầy cô là những người cha, người mẹ thứ hai của chúng em. Thầy cô an ủi và là nguồn động viên vô cùng to lớn đối với chúng em mỗi lần chúng em thất bại, vấp ngã hay là niềm hạnh phúc được nhân đôi những khi thành công. Nhìn những giọt nước mắt đau khổ của chúng em mỗi lần vấp ngã, thầy cô cũng chẳng dấu nổi nước mắt. Những lần như thế thầy cô đều ôm chúng em vào lòng và mong sao sự ấm áp đó sẽ xoa dịu nỗi đau trong lòng mỗi học trò mà thầy cô yêu thương như con.Chúng em đang dần lớn lên và cũng đã được học rất nhiều thầy giáo, cô giáo. Mỗi người thầy, người cô là một người chăm sóc vườn hoa để mỗi bông hoa sẽ tươi tốt và trở thành một con người có ích cho xã hội. Mỗi thầy cô dạy dỗ chúng em dù tính cách khác nhau nhưng tất cả đều có chung một tình yêu nghề, yêu học trò và cả sự nhiệt huyết trong mỗi con người.'' Ngày 20-11 đang đến gần. Dù không biết làm gì để đáp lại công ơn to lớn ấy nhưng chúng em cũng xin kính dâng lên các thầy, các cô những lời thành kính và tri ân nhất xuất phát từ sâu trong mỗi trái tim của chúng em. Chúng em xin hứa sẽ học tập thật tốt, sẽ gặt hái được nhiều thành công trong cuộc sống để xứng đáng với những kì vọng và mong mỏi của thầy cô. Dù sau này trên con đường của chúng em dẫu có phong ba, bão táp,chúng em sẽ luôn vững tin bước qua vì chúng em biết ở một nơi nào đó thầy cô vẫn đang mỉm cười và dõi theo chúng em.
Học sinh của cô
Nguyễn Túc Giang
Kính gửi cô giáo chủ nhiệm của chúng em!
Có lẽ, khi cô đọc lá thư này thì cô và chúng em đã chia tay nhau. Nhưng cô ơi, cho dù thế nào đi chăng nữa thì chúng em vẫn luôn nhớ về cô- người đã bồi đắp, nuôi dưỡng tâm hồn chúng em những điều đẹp đẽ nhất…
Cô còn nhớ cái ngày đầu tiên mà lớp chúng ta gặp nhau không? Khi đó, cô cầm danh sách lớp và nói với tụi em rằng: “Cô trò mình có duyên. Quê cô ở Lệ Bắc và đang sinh sống tại Cổ Tháp. Mà nay cô lại chủ nhiệm đúng cái lớp toàn là học sinh Lệ Bắc và Cổ Tháp”. Và dường như từ khi đó, duyên số đã áp đặt cô là mẹ của chúng em và chúng em là con của cô.
Ba mươi sáu bạn là ba mươi sáu cá tính khác nhau và chính vì thế nó đã làm cho cô bao phen đau đầu vì lũ chúng em. Cô nghiêm khắc nhưng cũng thật vị tha. Cả học kì một, mặc dù hay la mắng các bạn nhưng chưa bao giờ có một bản kiểm điểm có chữ kí phụ huynh của các bạn. Vậy mà sang kì II, lũ chúng em chẳng biết gì, đã ương bướng, gan lì, cùng nhau bắt tay đưa lớp đi xuống. Cô buồn lắm phải không cô?
Những khi mắc lỗi bị cô la, lũ chúng em chỉ biết cúi gằm mặt xuống mà không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cô để nói lời xin lỗi. Chúng em cứ vô tâm, thản nhiên nói chuyện trong lớp mà đâu hay rằng trái tim của cô đang từng ngày, từng phút, từng giây hướng về chúng em.
Cô còn nhớ cái lần các bạn nói chuyện trong giờ học phụ đạo bị thầy Đức trả lớp? Hôm đó cô đã cho lớp một trận lôi đình. Lần đầu tiên chúng em thấy cô như vậy. Cô la bạn Nhung, Phương và em biết, cô cũng đang la tất cả chúng em.
Cô nói rằng, từ nay các em muốn làm gì thì làm cô không quan tâm đến việc học của chúng em nữa.Nhưng cô ơi, chúng em chỉ biết cô giận nên nói vậy thôi chứ không bao giờ cô bỏ lớp đúng không cô?
Rồi tụi em cứ đoán già đoán trẻ. Đứa thì bảo cô giận lớp thật rồi nhưng cũng có bạn bảo chắc chắn ngày mai cô sẽ lên. Nhưng dù sao trong tâm tưởng chúng em vẫn luôn chờ đợi hình dáng của cô mỗi sáng vì có cô lớp chúng ta mới lo ôn lại bài cũ.
Cô biết không, nụ cười đã nở trên khuôn mặt của chúng em khi sáng hôm sau cô vẫn đến lớp như mọi ngày. Khi ấy trong lòng em chợt nghĩ: “Cô mình tuyệt thật!”
Cả một năm học hiếm khi tụi em thấy cô cười. Cô cười đẹp lắm sao lại không cười vậy cô? Hẳn, lớp mình ham chơi, không lo học nên mới khiến cô buồn như thế. Thành tích thi đua học kì một của lớp mình cũng đáng nể thật cô nhỉ?
Phong trào gì phát ra cũng được lớp mình hưởng ứng tích cực và ẳm gọn những phần thưởng. Những khi lớp nhận cờ luân lưu, dưới lớp các bạn la hét lên vì sung sướng còn trên kia, cô nhìn chúng em với ánh mắt tự hào, với nụ cười rạng rỡ.
Niềm vui của cô khiến niềm vui trong chúng em nhân lên bội lần. Vậy mà chúng em đâu biết giữ những khoảnh khắc ấy đâu.Sang đến kì II, lớp cứ ì à ì ạch vị thứ 6,7 toàn trường rồi chẳng có thành tích gì nổi bật trong các hoạt động cả.
Lớp buồn. Cô buồn. Khoảng cách giữa cô và trò mình ngày càng xa hơn bởi nụ cười trên môi cô giờ đây đã nhạt tắt hẳn. Sáng đến lớp, nhìn vào sổ đầu bài cô la chúng em. Cô mời phụ huynh những bạn quậy phá. Khi ấy, chúng em rất sợ cô. Nhưng hôm nay, trong giờ phút chia tay như thề này, thật sự chúng em mới thấy những lời rày la, nhắc nhở của cô lại đáng quý biết bao.
Cô chính là vị thần Alibaba đã cảm hóa được 36 tên cướp chúng em, để rồi tất cả các bạn đều được xét tốt nghiệp phổ thông. Cảm ơn cô vì cô đã cho mỗi bạn một con đường để bước tiếp. Những lời la mắng của cô giờ đây như một chất xúc tác, thấm dần, hòa quyện vào tâm hồn chúng em những điều tuyệt vời nhất.
Cô kính mến!
Dòng tuần hoàn của thời gian cứ luân phiên thay đổi và chúng em phải nói lời chia tay với cô, với ngôi trường mà em hằng gắn bó suốt 4 năm cấp II. Có những vui buồn, những nụ cười và đôi khi còn là những giọt nước mắt mà chúng em đã để lại nơi đây. Nhưng có lẽ năm cuối cấp này sẽ mãi ngự trị trong lòng chúng em.
Xa trường, chúng em sẽ rất nhớ cô, nhớ 36 gương mặt thân quen của lớp 92 và cũng nhớ lắm bục giảng cùng phấn trắng bảng đen. Chúng ta đã cùng sông với nhau hơn 9 tháng, giờ đây khi đã thấm thía hai tiếng chia tay nó đã vỡ òa thành những giọt nước mắt.
Sẽ nhớ lắm cái phòng học số 05 đầy tiếng kiện cáo mỗi buổi sinh hoạt lớp chỉ vì sợ tổ mình bỏ heo, nhớ lắm những buổi đi lao đọng vệ sinh, tụi con trai và con gái cứ í é khắp sân trường để cô phải vào cuộc làm vị bao công phán xét… những khoảnh khắc ấy ai nỡ quên phải không cô?
Nhưng thời gian cứ trôi, cái tiếng trống khai trường đầu tiên mà chúng em bước vào ngôi trường này nghe như vẫn thoang thoảng đâu đây…vậy mà sao hồi trống kết thúc cấp học lại đến nhanh quá vậy? Rồi cái ngày chia tay cũng đẫ đến. Cô trò ta cùng nhau ngồi tâm sự, từng tình cảm mà bấy lâu nay chúng em giấu trong lòng nay lại mở ra hết.
Đằng sau sự ương bướng, gan lì..lớp mình cũng đáng yêu đấy cô nhỉ? Những việc làm ngây ngô, thiếu suy nghĩ đều được các bạn tự thú trong buổi chia tay đó. Từng bạn thi nhau nói, nói và nói. Nói cho đến khi nào vơi đi nỗi buồn nhưng thật khó cô ạ.
Nỗi buồn ấy cứ dai dẳng trong chúng em mấy ngày hôm sau. Cô biết không? Chúng em thật sự xúc động khi cô đưa cho lớp bảng danh sách lớp và bảo bạn lớp trưởng giữ nếu bạn nào có gì thì nhớ liên lạc với cô. Chuyến đò mà cô lái đã cập bến nhưng trái tim của cô vẫn luôn hướng về đôi chân chúng em trên đường đời. chúng em cảm nhận được điều đó khi nhìn vào ánh mắt của cô.
Có thể chín tháng học với nhau, cũng đã để lại cho cô nhiều kỉ niệm. Dù là kỉ niệm buồn hay vui nhưng chúng em mong cô hãy giữ những kỉ niệm đó, xếp nó vào một chỗ trống trong tim để mai này, khi chúng ta gặp lại nhau thì sẽ có những kỉ niệm kể cho nhau nghe cô nhỉ?
Rồi đây mỗi đứa chúng em se bước trên mỗi ngả đường nhưng chúng em tin, tất cả đều nhớ về cô và thầm cảm ơn cô- người đã chắp cho chúng em đôi cánh để vững chãi bay vào đời.
Nhân ngày 20/11 em kính chúc cô sức khỏe, ngày càng thành công trong công việc của mình. Đâu đó 36 trái tim đang khắc khoải mong ngày gặp lại. Những đứa học trò tinh nghịch của cô.
Học sinh thân yêu của cô
Đỗ Trà My