” Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không?”
Tym hộ bài viết
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
" Ai còn mẹ xin đừng để mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không..."
MẸ ƠI! MẸ LÀ CỦA CON!
Mẹ ơi! Tiếng gọi đó rất đỗi bình thường và giản dị với mọi người, nhưng với tôi đó là tiếng nấc lòng. Cuộc đời mẹ lặng lẽ vô cùng, mẹ sinh con ra trong một gia đình khá giả, mẹ sinh ra như mọi người, nhưng tuổi thơ của mẹ luôn chịu bất hạnh và cô đơn vì thiếu sự quan tâm từ gia đình. Nhưng với mẹ đó cũng là bình thường thôi bởi vì đơn giản với tôi mẹ là người mạnh mẽ nhất mà tôi đã từng gặp.
\Rồi tuổi thơ lam lũ cũng dần trôi qua, mẹ trở thành thiếu nữ có nhan sắc nhất nhì trong làng, tình yêu đã đến với mẹ qua những câu “Sli” mẹ cưới bố. Tháng ngày vui vẻ chưa được bao lâu mẹ bắt đầu yếu dần, người ta thường nói “hồng nhan bạc mệnh” với mẹ quả không sai.
Mẹ mắc chứng bệnh tim hiểm nghèo, sau khi sinh con sức khỏe mẹ suy sụp, những cơn đau tim hành hạ mẹ, đã bao lần mẹ ngất lịm đi vì cơn đau, bố đưa mẹ đi khắp nơi chữa trị nhưng bệnh cũng chỉ giảm phần nào mà thôi. Khi em con chào đời, căn bệnh càng thên trầm trọng hơn, mẹ vẫn can đảm sống bởi lẽ mẹ có tình yêu lớn lao dành cho chúng con, chúng con chính là động lực để mẹ có thể vượt qua những cơn đau và tiếp tục sống.
Mặc dù chịu sự dày vò của bệnh tật nhưng mẹ vẫn luôn là tấm gương sáng để chúng con học tập và noi theo, mẹ vẫn luôn dạy chúng con “đói cho sạch rách cho thơm”, mẹ dạy con không được sống hổ thẹn với truyền thống gia đình, với cha mẹ.
Hồi cấp I con học yếu lắm, đến lớp con chỉ ngịch, mẹ biết được, mẹ nhìn con với ánh mắt buồn rầu nhưng mẹ không mắng mà chỉ nhỏ nhẹ: Ngày xưa mẹ rất chăm chỉ học, và học rất giỏi, nhưng học hết cấp I ông bà ngoại không cho mẹ học nữa vì hoàn cảnh khó khăn nên mẹ phải ở nhà phụ giúp ông bà ngoại công việc gia đình. Mẹ ngậm ngùi nói với con rằng mẹ có một ước mơ trở thành giáo viên nhưng đó mãi chỉ là ước mơ mà thôi, nói đến đây nước mắt mẹ rơi từng giọt trên mi. Mẹ bảo tôi dù gia đình mình khó khăn như thế nào mẹ cũng phải lo cho con học đến nơi đến chốn, nếu không sau này con sẽ khổ lắm. Từ đó tôi không bao giờ đi học muộn và nói chuyện riêng trong lớp nữa, tôi nghĩ mình phải cố gắng học để bù đắp những gì mình đã gây ra khiến mạ tôi phải buồn.
Rồi sức khỏe mẹ yếu dần, cái gì đến rồi cũng đã đến năm học lớp 6 bệnh tim của mẹ nặng trầm trọng, bố đưa mẹ đi khắp mọi nơi chữa trị nhưng không hiệu quả, mẹ nhắm măt xuôi tay chỉ nói với tôi một câu “Con cố lên mẹ tin ở con”. Hồi ấy tôi chưa đủ lớn để biết rằng mình sắp mất đi một thứ tình cảm vô cùng lớn lao mà sẽ không bao giờ có lại nữa đó là mẹ.
Mẹ đi về nơi vĩnh hằng khi tuổi còn rất trẻ, bác tôi nói với tôi “từ bây giờ cháu sẽ không còn mẹ nữa, anh em cháu phải yêu thương đùm bọc nhau, cùng giúp đỡ nhau học tốt hơn” lúc đó một đứa trẻ con lên 10 chợt hiểu rằng mình đã mất mẹ, nước mắt tôi lặn vào trong, trái tim tôi đau đớn đến tuột cùng.
Mẹ ơi đến bây giờ mỗi khi nhớ về mẹ nước mắt con lại tuôn trào, mẹ ơi con muốn được nghe lời mẹ mắng, lời mẹ trách, con muốn hơn một lần nữa được sà vào lòng mẹ. Mẹ ơi, mẹ biết không con yêu mẹ nhiều lắm dù lòng con không nói. Mẹ ở nơi xa đó hãy yên tâm rằng con luôn nhớ và yêu mẹ nhiều.
Ai còn mẹ xin đừng để mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không
Giờ này mẹ đã đi về cõi vĩnh hằng lâu rồi, con cũng đã dần quen với cuộc sống thiếu vắng tình cảm của mẹ, không phải vì con không yêu mẹ nữa mà là vì con phải tập sống tự lập, tập bươn chải mẹ ạ. Mẹ ơi con sẽ tự bước đi trên chính đôi chân của mình, con sẽ sống theo đúng ước mong của mẹ, con xin lỗi mẹ về những năm tháng đã qua, con hứa với mẹ con sẽ sống thật tốt, sẽ hoàn thành ước mơ mà con đưa ra. Mẹ đừng lo lắng cho con mẹ nhé, con trai của mẹ đã đủ lớn để biết cuộc sống không phải chỉ là một màu hồng và thành công không phải không có chỗ cho những người nghèo khó mà quan trọng là ở chính con. Dù xa cách hai thế giớ nhưng trong trái tim con mẹ vẫn luôn là mẹ hiền của con.
Mẹ ơi!… Mẹ ạ!… Mẹ…!
hay đó nhưng mà bạn bỏ chỗ tôi muốn nhắn nhủ mẹ bạn bỏ tu mẹ đi nó sẽ hay hơn
Mình làm thế này :
Mẹ là người cho em niềm vui , tiếng cười, những kỉ niệm đẹp , cho em lớn lên . Mẹ nuôi em khôn lớn và dành trọn tình thương cho em . Mẹ như một vị thần cao cả . Con yêu mẹ , yêu mẹ nhất trên đời
Mỗi lần nghe ai nói: "Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.", tôi lại nghĩ ngay đến mẹ, nhớ đến đôi mắt đong đầy tình yêu thương của mẹ. Tôi yêu quý đôi mắt của mẹ biết bao! Chính đôi mắt mẹ đã cho tôi bao nhiêu niềm vui sống.
Tôi không rành lắm khi nhận định về một đôi mắt. Nhưng tôi thấy mẹ có một đôi mắt khá đẹp - đôi mắt đen, tròn và nhân hậu. Bây giờ, tuy mẹ phải mang kính khi làm việc, vì mẹ đã lớn tuổi rồi, mắt mẹ có lẽ đã không còn sáng như hồi còn trẻ, nhưng tôi vẫn thấy nó rất đẹp. Cái đẹp mà tôi yêu quý nhất từ đôi mắt mẹ là cái đẹp của một tâm hồn. Đôi mắt ấy đã trao cho tôi bao tình thương mến từ khi tôi còn nằm trong đôi tay của mẹ thuở bé thơ. Đôi mắt mẹ cho tôi sự bình an tuyệt vời. Đôi mắt mẹ dõi theo tôi từng bước tập tễnh thuở mới tròn năm. Đôi mắt ấy theo tôi từng phút, từng giờ, ... quan sát, chăm sóc cho tôi từng li từng tí, từ miếng ăn, giấc ngủ đến việc ăn mặc, học hành, chơi đùa,...
Nhớ mãi những ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa tôi đến trường rồi mà vẫn đứng từ xa nhìn theo tôi mãi. Đôi mắt mẹ lúc ấy vừa vui để động viên tôi, vừa lo cho tôi còn vụng dại, ngỡ ngàng... Những khi tôi vui khỏe, học hành tiến bộ, tôi thấy mắt mẹ cười, lấp lánh niềm vui khôn tả. Tôi biết mẹ vô cùng hạnh phúc. Nhớ nhất là những lần tôi bị bệnh, sốt cao. Mẹ lo lắng vô cùng. Mẹ ở bên tôi suốt để chăm sóc tôi, vỗ về, an ủi... Đôi mắt của mẹ lúc ấy sao mà xót xa, lo buồn và băn khoăn đến thế. Những lúc như thế, tôi đều cố gắng uống thuốc, ăn uống theo yêu cầu của mẹ để chóng lành bệnh cho mẹ yên tâm.
Nhưng đã bao lần, chính tôi đã làm cho đôi mắt mẹ đượm một nỗi buồn khó tả. Đó là những lúc tôi không ngoan, không vâng lời. Nhìn vào đôi mắt mẹ lúc ấy, tôi thấy ân hận và thương mẹ biết bao. Tôi muốn nói lời xin lỗi mẹ để mẹ vui, nhưng đôi khi tôi lại không thốt được nên lời. Thật lạ lùng, lúc ấy mẹ như hiểu thấu lòng tôi, đôi mắt mẹ ánh lên sự thương yêu, tha thứ. Mẹ mãi chia sẽ cùng tôi những băn khoăn, vui buồn, như một người bạn. Tôi đặt hết niềm tin vào mẹ.
Tôi đặt biệt hãnh diện vì tấm lòng nhân hậu của mẹ dành cho những người nghèo khổ. Đó là điều mẹ đã dạy tôi từ thuở ấu thơ. Tôi cảm nhận sâu sắc điều ấy trong đôi mắt đầy thương cảm của mẹ khi gặp một cảnh thương tâm, một em bé mồ côi hay một kẻ tật nguyền... Mẹ luôn thể hiện lòng thương bằng một hành động cụ thể để chia sẻ cùng người khốn khó. Ôi, đôi mắt của mẹ, dịu hiền và sâu lắng, là nguồn an ủi, là niềm vui của cả cuộc đời tôi.
Xin cho tôi nói vài lời cùng người mẹ dấu yêu: "Mẹ ơi, con hiểu rằng đôi mắt đầy yêu thương của mẹ sẽ mãi dõi theo con trong suốt cuộc đời. Con cám ơn mẹ đã cho con cả một tuổi thơ hạnh phúc trong vòng tay mẹ. Con tự hứa rằng, con sẽ cố gắng học hành, sống xứng đáng là con của mẹ, biết "cho đi" để mang lại niềm vui cho tha nhân và nhất là để con được nhìn thấy đôi mắt mẹ mãi tràn đầy niềm hạnh phúc."
"Ngài thật trên cả tuyệt vời vì Ngài đến với cuộc đời con thật kì diệu qua đôi mắt Mẹ con với sự hi sinh và tình yêu vô bờ bến. Con xin cảm tạ Ngài."
Mỗi lần nghe ai nói: "Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.", tôi lại nghĩ ngay đến mẹ, nhớ đến đôi mắt đong đầy tình yêu thương của mẹ. Tôi yêu quý đôi mắt của mẹ biết bao! Chính đôi mắt mẹ đã cho tôi bao nhiêu niềm vui sống.
Tôi không rành lắm khi nhận định về một đôi mắt. Nhưng tôi thấy mẹ có một đôi mắt khá đẹp - đôi mắt đen, tròn và nhân hậu. Bây giờ, tuy mẹ phải mang kính khi làm việc, vì mẹ đã lớn tuổi rồi, mắt mẹ có lẽ đã không còn sáng như hồi còn trẻ, nhưng tôi vẫn thấy nó rất đẹp. Cái đẹp mà tôi yêu quý nhất từ đôi mắt mẹ là cái đẹp của một tâm hồn. Đôi mắt ấy đã trao cho tôi bao tình thương mến từ khi tôi còn nằm trong đôi tay của mẹ thuở bé thơ. Đôi mắt mẹ cho tôi sự bình an tuyệt vời. Đôi mắt mẹ dõi theo tôi từng bước tập tễnh thuở mới tròn năm. Đôi mắt ấy theo tôi từng phút, từng giờ, ... quan sát, chăm sóc cho tôi từng li từng tí, từ miếng ăn, giấc ngủ đến việc ăn mặc, học hành, chơi đùa,...
Nhớ mãi những ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa tôi đến trường rồi mà vẫn đứng từ xa nhìn theo tôi mãi. Đôi mắt mẹ lúc ấy vừa vui để động viên tôi, vừa lo cho tôi còn vụng dại, ngỡ ngàng... Những khi tôi vui khỏe, học hành tiến bộ, tôi thấy mắt mẹ cười, lấp lánh niềm vui khôn tả. Tôi biết mẹ vô cùng hạnh phúc. Nhớ nhất là những lần tôi bị bệnh, sốt cao. Mẹ lo lắng vô cùng. Mẹ ở bên tôi suốt để chăm sóc tôi, vỗ về, an ủi... Đôi mắt của mẹ lúc ấy sao mà xót xa, lo buồn và băn khoăn đến thế. Những lúc như thế, tôi đều cố gắng uống thuốc, ăn uống theo yêu cầu của mẹ để chóng lành bệnh cho mẹ yên tâm.
Nhưng đã bao lần, chính tôi đã làm cho đôi mắt mẹ đượm một nỗi buồn khó tả. Đó là những lúc tôi không ngoan, không vâng lời. Nhìn vào đôi mắt mẹ lúc ấy, tôi thấy ân hận và thương mẹ biết bao. Tôi muốn nói lời xin lỗi mẹ để mẹ vui, nhưng đôi khi tôi lại không thốt được nên lời. Thật lạ lùng, lúc ấy mẹ như hiểu thấu lòng tôi, đôi mắt mẹ ánh lên sự thương yêu, tha thứ. Mẹ mãi chia sẽ cùng tôi những băn khoăn, vui buồn, như một người bạn. Tôi đặt hết niềm tin vào mẹ.
Tôi đặt biệt hãnh diện vì tấm lòng nhân hậu của mẹ dành cho những người nghèo khổ. Đó là điều mẹ đã dạy tôi từ thuở ấu thơ. Tôi cảm nhận sâu sắc điều ấy trong đôi mắt đầy thương cảm của mẹ khi gặp một cảnh thương tâm, một em bé mồ côi hay một kẻ tật nguyền... Mẹ luôn thể hiện lòng thương bằng một hành động cụ thể để chia sẻ cùng người khốn khó. Ôi, đôi mắt của mẹ, dịu hiền và sâu lắng, là nguồn an ủi, là niềm vui của cả cuộc đời tôi.
Xin cho tôi nói vài lời cùng người mẹ dấu yêu: "Mẹ ơi, con hiểu rằng đôi mắt đầy yêu thương của mẹ sẽ mãi dõi theo con trong suốt cuộc đời. Con cám ơn mẹ đã cho con cả một tuổi thơ hạnh phúc trong vòng tay mẹ. Con tự hứa rằng, con sẽ cố gắng học hành, sống xứng đáng là con của mẹ, biết "cho đi" để mang lại niềm vui cho tha nhân và nhất là để con được nhìn thấy đôi mắt mẹ mãi tràn đầy niềm hạnh phúc."
"Ngài thật trên cả tuyệt vời vì Ngài đến với cuộc đời con thật kì diệu qua đôi mắt Mẹ con với sự hi sinh và tình yêu vô bờ bến. Con xin cảm tạ Ngài."
- Like!
- Lắm lúc mẹ còn khóc vì HẠNH PHÚC nữa!
like cho bn