K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

[ 1 ] Nó nằm lặng lẽ ở đó, bóng râm của cây hòe bên sân không che được nó, hoa cũng chẳng bao giờ mọc trên mình nó. Cỏ dại mọc, dâu leo lan dần phủ lên nó một lớp rêu xanh màu đen lốm đốm. Bọn trẻ chúng tôi cũng ghét hòn đá, đã từng rủ nhau vần đi, song không vần nổi. Tuy luôn luôn mắng chê nó, song chẳng biết làm thế nào, đành kệ nó nằm chết gì ở đó.[ 2 ] Cuối cùng một hôm, có một nhà thiên văn về làng. Ông...
Đọc tiếp

[ 1 ] Nó nằm lặng lẽ ở đó, bóng râm của cây hòe bên sân không che được nó, hoa cũng chẳng bao giờ mọc trên mình nó. Cỏ dại mọc, dâu leo lan dần phủ lên nó một lớp rêu xanh màu đen lốm đốm. Bọn trẻ chúng tôi cũng ghét hòn đá, đã từng rủ nhau vần đi, song không vần nổi. Tuy luôn luôn mắng chê nó, song chẳng biết làm thế nào, đành kệ nó nằm chết gì ở đó.

[ 2 ] Cuối cùng một hôm, có một nhà thiên văn về làng. Ông đi qua ngõ nhà tôi, chợt phát hiện ra hòn đá này, ánh mắt cứ cuốn hút vào nó. Ông đã ở lại không đi nữa, và sau đó lại có vài người kéo đén, bảo đó là hòn đá rơi từ vũ trụ xuống đã hai ba trăm năm, là một hòn đá rất ghê gớm. Sau đó không lâu, một chiếc ô tô đến đã cẩn thận chở hòn đá đi.

[ 3 ] Chuyện này khiến bọn tôi đứa nào cũng hết sức ngạc nhiên. Hòn đá vừa xù xì, xấu xí, vừa tai quái này, thì ra từ trên trời rơi xuống. Nó đã từng vá trời, đã từng tỏa nhiệt, tỏa ánh sáng trên trời. Tổ tiên của chúng ta có lẽ đã nhìn thấy nó, nó đã đem lại cho tổ tiên ánh sáng, lòng ngưỡng mộ và sự ước ao, song nó đã rơi xuống trong bùn đất, trong cỏ hoang, nằm ở đấy mấy trăm năm ư?

Bà nội bảo:

- Thật chẳng thể nhận ra, hòn đá không bình thường, ngay đến tường cũng không xây nổi, bậc lên xuống cũng chẳng thể lát được!

- Nó xấu xí quá mà! - Nhà thiên văn bảo

- Đúng, nó xấu xí quá.

- Nhưng đó chính là cái đẹp của nó - Nhà thiên văn nói tiếp. - Nó lấy xấu làm đẹp.

- Lấy xấu làm đẹp ư?

- Đúng, xấu đến tận cùng là đẹp đến tận cùng. Chính vì thế nó không phải là hòn đá bướng bỉnh thông thường, đương nhiên không thể xây tường, lát bậc lên xuống, không thể điêu khắc và giặt vò quần áo. Nó không phải là thứ để làm những trò ấy, cho nên thường bị người ta chê bai.

Bà nội đỏ mặt. Tôi cũng đỏ mặt.

Tôi cảm thấy xấu hổ cho minh, đồng thời cảm thấy cái vĩ đại của hòn đá, thậm chí tôi còn oán giận hòn đá tại sao đã im lặng chịu đựng tất cả bao nhiêu năm nay? Song tôi lại lập tức cảm nhận sâu sắc sự vĩ đại của hòn đá đã sống âm thầm và không sợ hiểu lầm.

(Theo Giả Bình Ao, Cây Phật, in trong Tản văn, NXB Văn học, Hà Nội 2003)

Câu 1: Đoạn văn bản trên sử dụng phương thức biểu đạt gì? (0.5đ)

Câu 2: Đoạn văn 2 bản trên cho biết nguồn gốc của hòn đá từ đâu tới? (0.5đ)

Câu 3: Tại sao nhân vật tôi cảm thấy xấu hổ cho mình? (1đ)

Câu 4: Em hiểu như thế nào về ý nghĩa của câu:”Đúng, xấu đến tận cùng là đẹp đến tận cùng”? (1đ )

0
                                                                            CHIỀU BẰNG LĂNGThời học sinh nó yêu hoa tím.Yêu nhất bằng lăng.Phía sau trường nó học có một cây bằng lăng mọc lặng lẽ,trơ trụi cạnh bờ sông.Cũng chẳng biết có phải tại ai chẳng để ý hay chẳng ai yêu hoa bằng lăng mà chỉ có mỗi mình nó,thích ra ngồi dưới gốc cây bằng lăng và chỉ mỗi mình nó biết điều đó.Mùa hoa bằng...
Đọc tiếp

                                                                            CHIỀU BẰNG LĂNG

Thời học sinh nó yêu hoa tím.Yêu nhất bằng lăng.Phía sau trường nó học có một cây bằng lăng mọc lặng lẽ,trơ trụi cạnh bờ sông.Cũng chẳng biết có phải tại ai chẳng để ý hay chẳng ai yêu hoa bằng lăng mà chỉ có mỗi mình nó,thích ra ngồi dưới gốc cây bằng lăng và chỉ mỗi mình nó biết điều đó.

Mùa hoa bằng lăng nở.Giờ ra chơi,nó lặng lẽ bước ra khỏi lớp.Chẳng ai hỏi nó đi đâu?Không phải vì tiếc lời mà vì ai cũng biết nó vốn trầm lặng và ít nói...

Nó thích ngồi bên bờ sông hóng gió và sở thích này cũng đã trở thành thói quen của nó.Mà nó cũng chẳng biết thói quen này có từ khi nào nữa.Nó ngồi một mình dưới gốc cây bằng lăng,lắng nghe tiếng gió xì xào,rỉ vào ai nó những âm thanh thỏ thẻ,nó ngỡ như ai đang trò chuyện với nó.Thỉnh thoảng gió vẫn thổi lướt qua,nhè nhẹ vén mái tóc con trên trán nó về một phía,nghe thật mát mẻ và thoải mái.Dưới dòng sông,từng đợt sóng vỗ nhè nhẹ,những con sóng vỗ rờn rờn như một trò chơi rượt đuổi của trẻ con,phía xa xa vài vạt lục bình trổ hoa tím trôi bồng bềnh trên sông,bỗng dưng nó chạnh lòng,đôi mắt nhìn về phía chân trời xa và tự hỏi:"Chúng cứ bồng bềnh trôi mãi,liệu sẽ ra sao?Và đâu sẽ là bến dừng?"Nó vừa nghĩ về mình,và chợt hoài nghi cho số phận.          (còn tiếp)

3
16 tháng 1 2017

Tiếp đii bạn <3

16 tháng 1 2017

tiep di ban 

Sông nước miền tây hiền hòa,nhưng dưới dòng nước đục ấy là những chuyện huyền bí mà mình đã từnng chứng kiến…Hồi đó có lần mình theo ghe chở trái cây,sau khi tới bến,ghe neo vào,mấy anh em mới chuyển hàng lên vựa thì trời cũng tối nên phải ởlại,mấy anh kêu mình lên vựa ngủ nhưng mìnhnhất quyết không đi vì trên đó lạ chỗ…đêm, mấy anh thì lên bờ hết rồi, chỉ còn mình...
Đọc tiếp

Sông nước miền tây hiền hòa,nhưng dưới dòng nước đục ấy là những chuyện huyền bí mà mình đã từnng chứng kiến…
Hồi đó có lần mình theo ghe chở trái cây,sau khi tới bến,ghe neo vào,mấy anh em mới chuyển hàng lên vựa thì trời cũng tối nên phải ởlại,mấy anh kêu mình lên vựa ngủ nhưng mìnhnhất quyết không đi vì trên đó lạ chỗ…đêm, mấy anh thì lên bờ hết rồi, chỉ còn mình nằm dưới ghe, sóng vỗ ì ạch là chiếc ghe lắc lư qua lại làm mình muốn say sóng luôn…chợt… mình nghe tiếng động “bạch…bạch…” phát ra từ phía lái ghe…nằm im lặng và nghe kỹ thì tiếng động ấy rất rõ ràng ,như là tiếng vỗ vào sàn ghe vậy…sợ bọn trộm, nên mình nhẹ nhàng tiến về phía tấm rèm treo ,thuận tay mình vớ lấy cây mác rồi kéo tấm rèm qua…dưới ánh đèn măngsông …mình thấy mộtđống màu đen ngồi trên thành ghe gần với chỗ phơi đồ…đống màu đen đó to lắm,đen bóng mà nhơn nhớt,toàn thân dính đầy rong rêu… nhớ lại mọi người thường nói là có bọn trộm ở mấy khu vực gần sông ,bọn chúng bôi nhớt khắp người rồi đi trộm cắp nên hay gọi bọn đó là ma nhớt….mình cầm cây mác lao thẳng ra ngoài rồi la lên “đ.m,ăn trộm hả,tao đâm chết mẹ mày”….bóng đen nhảy xuống nước… nhưng…. một bóng đen to lớn vậy mà nhảy xuống lại không nghe tiếng nước văng lên….sợ nó còn bám vào thành ghe ,mình tiến lại gần thìmình đạp trúng vũng nước gì đó trơn lắm làm mình trượt chân bay luôn xuống sông….nước sông ban đêm lạnh ngắt…mình vội bơi vào…bỗng…xung quanh mình có rất nhiều bong bóngnổi lên…chân mình đạp vào thứ mì đó lành lạnh…đáng lý ra đã ngâm lâu dưới nước thì thân nhiệt sẽ quen và không thấy lạnh,nhưng chỗ nước này…nó lạnh một cách không bình thường. Mình gắng sức bơi thật nhanh lại ghe rồi leo lên…quần áo ướt gặp gió thổi lạnh đến thấu xương.. mình vội lấy bình thuỷ dung nước sôi mà mấy anh đem xuống lúc chiều,rồi pha nước tắm,lúc lại sào lấy cái khăn lau mình thì m ình thấy toàn bộ đồ phơi đều dính thứ gì đó nhớt nhầy,đưa cái khăn lên mũi ngửi thì…một mùi thối như mùi cá ương lên lẫn với mùi sình đất…mình để ý thấy cóvũng nước kéo dài từ chỗ phơi đồ đến thành ghe ,chỗ bóng đen lúc nãy…lấy đồ khác thay,rồi mình đi một vòng ghe để kiểm tra ,sau đó thì đi ngủ….
Đang ngon giấc thì mình nghe tiếng “ùm….ùm…” như có ai nhảy xuống nước vậy ,rồi có tiếng cười đùa…. lúc này trời cũng gần sáng rồi,”quái thật,không lẽ mới sáng sớm mà có người tắm sông” mình nghĩ trong đầu….nhìn vào đồng hồ mới có ba giờ sáng,mình chui ra mui ghe thì…đứng hình….dưới ánh sáng mờ mờ…vô số bóng đen không rõ hình dạng từ trên bờ nhảy xuống sông…tiếng “ùm…ùmmm” phát ra nhưng mặt sông vẫn tĩnh lặnh,không có đến một giọt nước văng lên…đây là lần đầu mình đi ghe,và đây cũng là lần đầu mình thấy cảnh này…hoảng sợ…mình bắt cầu ván rồi chạy luônlên bờ để đi kiếm mấy anh….đến sáng hôm sau về lại ghe,chú năm chủ ghe mới kể mình biết thứ mình gặp là ma da,và chỗ bến này vào khoảng năm 1986 có một vụ chìm ghe làm chết năm người trên đó nên dân ở đây lập một cái miếu thờ chỗ bụi bần gần đó…..
Quái vật sông…
Sau vụ đó thì mình đâm ra sợ cái vụ đi ghe với tàu,nhưng vì chén cơm nên mình phải tiếp tục những chuyến hành trình trên sông nước….cũng như lần trước, lần này ghe mình neo lại chỗ ngã tư vàm,vì hàng chưa gom đủ nên mấy anh em rảnh rỗi rủ nhau tắm sông….mình thì không dám tắm mà chỉ ngồi trên ghe…”a,bắt được rắn to tụi bây ơi”..thì ra là anh quốc nãy giờ thấy lò mò chỗ bãi cát,anh quốc lấy cái áo trùm con rắn lại rồi leo lên ghe…mấy anh em gom lại,anh quốc thả con rắn vào thùng….con rắn to bằng cổ tay người lớn,dài chừng hai sải tay,vảy nó đen bóng ,đặc biệt phần đầu nó nhô lên một cục u trông như cái sừng,mà sau nó có vẻ mềm mềm như rắn mới đẻ….”rắn to quá đem bán đi”….”thôi, ngâm rượu là ngon”…mấy anh đang bàn tán vui vẻ thì…”cành…”….chiếc ghe như có vật gì đó tông mạnh vào bên hông làm chiếc ghe dạt sang một bên…hoảng hồn vì tưởng có ghe tông trúng,mn vội chạy lại xem thì chẳng thấy ghe nào….nhưnh…..dưới mặt nước… một bóng con gì đó dài hơn năm thước và to bằng một gốc dừa lâu năm…bóng đen bơi vòng ghe,nhìn dáng bơi của nó thì chắc chắn rằng đây là một con rắn….con rắn lại tông mạnh vào thành ghe một lần nữa…anh em trên ghe vội cầm lấy mái chèo với gậy tầm vông để thủ thế…chợt có giọng nói vang lên “không lẽ bắt trúng con nó”…mọi người nhìn về hướng cái thùng,con rắn con như cảm nhận được rắn mẹ ở gần nên giãy liên tục…anh quốc chạy nhanh lại cái thùng rồi cầm cái thùng quăng về hướng bãi cát gần đó….dưới dòng nước ,bóng con rắn to bơi nhanh về bãi cát rồi bò lên…mn trên ghe ai cũng xanh mặt vì con rắn to khủng khiếp… cái vảy nó gần bằng cái chén ăn cơm…nó ngậm con rắn con vào miệng rồi bơi xuống nước mất dạng…dòng sông lại yên tĩnh như ban đầu…chuyện này khi hỏi người dân sống ở đây thì họ bảo đó là Giao Long,hằng năm mọi người đều phải cúng tế nó,cách đây hơn hai chục năm,có một lần họ thấy xác giao long dạt vào bờ,nhưng nó chỉ to bằng cái cột nhà chứ không lớn như con mà bọn mình thấy…và họ nói bọn mình may mắn,vìbắt con của nó nhưng không bị nó trả thù…..mn cạch luôn chỗ bãi đó ,không bao giờ ghé lại nữa….
Có lần mình còn gặp cá sấu nữa, lúc đó đang đứng trên ghe đái bậy xuống sông thì thấy một vật gì đó to lắm,nó xù xì như một khúc cây vậy,nó trôi cách chỗ mình đứng chừng hai thước… nhưng…nước đang chảy thì khúc cây không trôi theo hướng dòng nước mà lại trôi ngược dòng…nhìn kỹ thì thấy hai con mắt nó to đùng…sợ quá mình vội chạy ra mui kêu mấy anh….
Nếu truyện hay,ace ủng hộ …đón tiếp phần hai : cướp người của hà bá

0
So sánh 2 đoạn văn sau và cho biết đoạn nào là văn biểu cảm.Vì sao?Hãy chỉ ra nội dung biểu cảm của đoạn văn ấy.a)Hải đường: Loài cây nhỡ, họ chè, lá dài, dày, mặt trên bóng, mép có nhiều răng cưa. Hoa mọc từ 1 đến 3 đóa ở gần ngọn cây, ngọn cành, có cuống dài, tràng hoa màu đỏ tía, nhị đực rất nhiều. Hoa nở ở Việt Nam vào dịp Tết âm lịch, đẹp, không thơm. Thường trồng...
Đọc tiếp

So sánh 2 đoạn văn sau và cho biết đoạn nào là văn biểu cảm.Vì sao?Hãy chỉ ra nội dung biểu cảm của đoạn văn ấy.

a)Hải đường: Loài cây nhỡ, họ chè, lá dài, dày, mặt trên bóng, mép có nhiều răng cưa. Hoa mọc từ 1 đến 3 đóa ở gần ngọn cây, ngọn cành, có cuống dài, tràng hoa màu đỏ tía, nhị đực rất nhiều. Hoa nở ở Việt Nam vào dịp Tết âm lịch, đẹp, không thơm. Thường trồng làm cảnh.

b)Từ cổng vào, lần nào tôi cũng phải dừng lại ngắm những cây hải đường trong mùa hoa của nó, hai cây đứng đối nhau trước tấm bình phong cổ, rộ lên hàng trăm đóa ở đầu cành phơi phơi như một lời chào hạnh phúc. Nhìn gần, hải đường có một màu đỏ thắm đỏ quý, hân hoan, say đắm. Tôi vốn không thích cái lối văn hoa của nhà nho cứ muốn tôn xưng hoa hải đường bằng hình ảnh của những người đẹp vương giả. Sự thực ở nước ta hải đường đâu phải chỉ mọc nơi sân nhà quyền quý, nó sống khắp ở vườn dân, cả đình, chùa, nhà thờ họ. Dáng cây cũng vậy lá to thật khỏe, sống lâu nên cội cành thường sần lên những lớp rêu da rắn màu gỉ đồng, trông dân dã như cây chè đất đỏ. Hoa hải đường rạng rỡ, nồng nàn, nhưng không có vẻ gì là yểu điệu thục nữ cánh hoa khum khum như muốn phong lại cái nụ cười má lúm đồng tiền. Bỗng nhớ năm xưa, lần đầu từ miền Nam ra Bắc lên thăm Đền Hùng, tôi đã ngẩn ngơ đứng hoa hỉa đường nở đỏ núi Nghĩa Linh

1
19 tháng 9 2016

+ Đoạn a không phải là văn biểu cảm vì chỉ miêu tả hoa Hải Đường dưới góc độ sinh học
+ Đoạn b là văn biểu cảm vì bộc lộ rõ cảm xúc:

  • Tả hai cây hải đường trổ hoa,từ đó liên tưởng tới lời chào hạnh phúc
  • Cảm nhận:khi đứng gần hoa thì "hân hoan ,say đắm"
  • thái độ: không đồng tình với cách xưng tôn của các nhà nho
  • cảm xúc bâng khuâng của tác giả trước vẻ đẹp khỏe khoắn,dân dã của hoa

Nội dung biểu cảm:Đoạn văn đó đã bày tỏ tình cảm khi ngắm nhìn thấy cây hoa hải đường cảm xúc của tác giả khi ngắm nó, và đặc biệt nó để lại những chi tiết rất đặc sắc và mang một ý nghĩa vô cùng quan trọng tới người đọc.

 


 

 

Đi lên Kon Tum gặp ông dân tộc, ổng kể chuyện vô rừng săn cọp thời ổng còn trẻ: làm cái chòi cao thật cao trên cây rồi thợ săn lên ngồi rình, có khi ở cả 1 2 tuần liền mới gặp cọp.Có một điều cấm kị là không được hú, bởi tiếng hú sẽ gọi con ma rừng tới bắt người. Chiều nọ, ông bạn đi chung của ổng làm gì đó mà lỡ hú 1 tiếng. 2 người cũng hốt lắm, nhưng lỡ rồi nên...
Đọc tiếp

Đi lên Kon Tum gặp ông dân tộc, ổng kể chuyện vô rừng săn cọp thời ổng còn trẻ: làm cái chòi cao thật cao trên cây rồi thợ săn lên ngồi rình, có khi ở cả 1 2 tuần liền mới gặp cọp.

Có một điều cấm kị là không được hú, bởi tiếng hú sẽ gọi con ma rừng tới bắt người. Chiều nọ, ông bạn đi chung của ổng làm gì đó mà lỡ hú 1 tiếng. 2 người cũng hốt lắm, nhưng lỡ rồi nên đành thức trắng đêm đó canh ma rừng. Nửa đêm nó tới thật, nó cũng hú y như con người, dáng người cao lớn hơn con người, lông màu đen và đu trên cây như vượn. Nó tiếp cận chòi của 2 ông, nhưng vì có súng nên 2 ông bắn lung tung doạ nó. Nó ré lên như tiếng con nít khóc, rồi lấy đá ném về cái chòi. Một lát sau có thêm con nữa đến, 2 con thi nhau ré với ném đá, cành cây như vũ bão. Đến hừng đông bọn nó mới bỏ đi, 2 ông lật đật dọn chòi chạy như bay về làng, kệ mẹ con cọp.

📷

Đến năm 1966, có lính Mỹ bị con ma rừng giết nên Mỹ cử 1 đội khoảng 15 tay súng, đến làng hỏi thăm cách đi rừng rồi thuê cả 1 người bản địa dắt đoàn đi. Sau 1 tháng mò mẫm thì bắt được ma rừng, nhưng tổn thất 1 lính Mỹ bị nó bóp nát đầu. Hôm đưa con ma rừng về thì cả làng ông chú ra xem, nó bị tiêm thuốc mê liều mạnh và bị trói chặt trên băng ca nên nằm im bất động. Ông chú kể là nó chẳng khác gì con người, nhưng chỉ có 4 ngón tay 4 ngón chân, cao phải trên 2m, toàn thân lông đen sì.

Người Mỹ đem nó về sân bay Kon Tum rồi chở đâu mất. Độ 1 tuần sau, tưởng như mọi chuyện đã kết thúc thì một việc kinh hoàng xảy ra. Cả gia đình người dắt đoàn Mỹ (vợ, chồng, 4 đứa con) bỗng dưng mất tích không một dấu vết chỉ sau 1 đêm. Người làng hò nhau đi tìm nhưng mãi chẳng thấy đâu nữa. Già làng mổ heo đem vào bìa rừng cúng, rồi cả làng bỏ xuống Ngọc Bay ở đến tận bây giờ.

Ông chú nói, nếu đi vào rừng mà gặp BẤT KÌ thứ gì bất thường (thú lạ, chòi lá bên trong sáng đèn NGAY GIỮA RỪNG, trẻ sơ sinh khóc, bà già tắm ở suối 1 mình, con nít mặc quần áo thời xưa đến xin đồ ăn,…) thì phải kệ mẹ nó, không được nhìn, không được chỉ trỏ lại gần, làm ngơ mà đi. Nếu tò mò thì sẽ mãi mãi không bước chân ra khỏi rừng già được.

0
26 tháng 12 2018

 thẳng, sần sùi, nhiều  ,dài, đặc biệt, xanh, mơn mởn,  nâu đỏ,mát mẻ ,phảng phất , gay gắt,  căng, tròn, bóng mịn 

                                                                               CHIỀU BẰNG LĂNG(tiếp theo)Một buổi chiều,nó nhận được lá thư rồi lặng lẽ ra phía bờ sông ngồi đọc.Một bông hoa tím khẽ run run then gió rồi chợt rơi nhẹ trên vai nó.Một chút gió lao xao,thổi nhẹ làm mái tóc dài buông xuống cũng thoi thóp,động đậy.Thời tiết đã thay đổi,trời lành lạnh.Nó vẫn không biết rằng những ngày...
Đọc tiếp

                                                                               CHIỀU BẰNG LĂNG(tiếp theo)

Một buổi chiều,nó nhận được lá thư rồi lặng lẽ ra phía bờ sông ngồi đọc.Một bông hoa tím khẽ run run then gió rồi chợt rơi nhẹ trên vai nó.Một chút gió lao xao,thổi nhẹ làm mái tóc dài buông xuống cũng thoi thóp,động đậy.Thời tiết đã thay đổi,trời lành lạnh.Nó vẫn không biết rằng những ngày mùa đông đã đến.Gió thổi,những bông hoa bằng lăng rụng thêm,tím ngắt bờ sông.Màu tím,dòng sông...và cả nó nữa cũng chẳng biết chờ đợi điều gì...Nó chỉ biết nó đang chờ đợi và hy vọng và có lẽ chờ đợi điều đó đã trở thành một giấc mơ của riêng nó.Giấc mơ về một mùa đông...

Vào một buổi chiều đông,mùa đông,đúng sinh nhật nó.Nó vẫn có thói quen là sở thích nên khoác vội chiếc áo màu tím hoa bằng lăng rồi ra bờ sông lặng lẽ đọc thư,lặng lẽ buồn.Ánh mắt nhìn về dòng sông như mơ ước một điều gì nữa...

Đã lâu rồi không còn ai nhớ đến ngày sinh nhật của nó,bạn bè và cả những người thân của nó cũng vậy,không ai tặng nó dù một món quà nhỏ để nó vui,không ai nói với nó dù chỉ một lời để mùa đông nó không cảm thấy lạnh lùng và giá buốt.Chẳng ai biết nó mơ ước như thế nào.Người ấy sẽ trở về vào sinh nhật nó và cũng vào một ngày mùa đông và người ấy xòe tay tặng nó một đóa hoa tím rồi nói với nó điều bí mật về trái tim của một người...

Một mùa đông,mùa đông sau rồi mùa đông sau nữa,nó vẫn ngồi dưới gốc cây bằng lăng cạnh bờ sông.Chẳng ai biết nó có ngồi chờ đợi hay chỉ ngồi hóng gió?Nó cúi xuống nhặt từng cánh hoa rơi trên mặt đất,cẩn thận xếp chúng ngay ngắn vào từng trang vở.Cũng vẫn chiếc áo màu tím,nó ngồi đọc thư,tất cả những lá thư,hình như đã cũ và đã phai nhòa mực tím,chỉ duy nhất có một lá thư còn mới và trong đó nguyên vẹn một bông hoa khô màu tím,có lẽ ai đó đã ép kĩ vào thư rồi gửi tặng nó...Nó vẫn chờ đợi và nó tin tưởng,hy vọng.Ánh mắt nó vẫn xa xăm,lặng lẽ nhìn về khoảng trời xa xôi:"Có lẽ người ấy rồi sẽ về..."             (còn tiếp)

1
16 tháng 1 2017

Bn hỏi gì vậy?

Bn tk mk nhé

Mk tk lại