Viết thơ lục bát về quê hương không chép mạng
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Trong xanh màu quê hương yêu dấu,
Nơi đây trái tim ta mãi nhớ thương.
Đồng ruộng bao la, cánh đồng bát ngát,
Nương dâu, lúa mì, màu xanh tươi thắm.
Sông nước êm đềm, dòng chảy êm đềm,
Gió thổi mát lành, hương hoa thơm ngát.
Người dân hiền hòa, tấm lòng chân thành,
Quê hương ơi, ta mãi mãi ghi nhớ.
Núi non xanh biếc, đồi cỏ mơn mởn,
Cánh đồng bát ngát, màu xanh tươi thắm.
Còn đây làng quê, những ngôi nhà cổ,
Đón chào mỗi ngày, tình yêu thương thơm.
Quê hương ơi, nơi đây ta sinh ra,
Nơi đây ta lớn lên, nơi đây ta yêu.
Trong tim ta mãi luôn có quê hương,
Nơi đây ta trở về, nơi đây ta về.
Quê hương ơi, bao kỷ niệm đẹp đẽ,
Trong tim ta mãi mãi không phai mờ.
Dù xa xôi, dù bao năm trôi qua,
Quê hương ơi, ta mãi mãi yêu thương.
mình chỉ biết làm thơ NGỤ NGÔN ĐƯỜNG LUẬT và TỰ DO,5 CHỮ,7 CHỮ chứ ko làm thơ lục bát mấy.
quê hương là lời mẹ thơ
lời ru mẹ hát trưa hè à ơi
ngoài đồng bát ngát đẹp ơi
dòng sông như khúc nước vơi vào thuyền
quê hương hồi đó vui ơi
tôi là cậu bé tò mò ,dại khơ
chúng tôi ngày đó thả diều
trên đám mây chiều
lặng lẽ vờ ơ
tự nghĩ ko chép mạng
“Về làng đi dọc triền đê
Mùi thơm lúa chín hương quê ngọt ngào
Say cảnh mặt trời lên cao
Dừng chân cùng bước ghé vào tán cây
Gió đồng thanh mát hây hây
Cò trắng bay lả tràn đầy mộng mơ
Phong cảnh đẹp đến thẫn thơ
Để người xa xứ ngẩn ngơ nhớ nhà.”
nho tick cho min nhaaaa
Trên miền quê xanh tươi thắm đẹp
Người dân thanh bình , hạnh phúc, nhiệt huyết
Trên đồng ruộng mênh mông, lúa chín vàng
Gió hát nhè nhẹ, lúa chín trĩu cành
Quê hương yên bình như bài thơ
Gửi trao tình yêu, lòng trắn trở
Non Nước Việt Nam
Ta đi muôn nẻo dặm trường,
Không đâu sánh được quê hương nước nhà.
Non xanh nước biếc quê ta,
Nhìn xem phong cảnh hài hòa biết bao.
Con người tính khí thanh cao,
Giàu lòng nhân ái biết bao nghĩa tình.
Từ đầu Móng Cái, Quảng Ninh,
Đến Cà Mau cũng tươi xinh ,cũng hiền.
Quê hương tươi đẹp trăm miền,
Cần thêm giới trẻ sách đèn sớm hôm.
Từ vùng núi tới phố, thôn
Văn nhân tài tử đền ơn sinh thành.
Năm châu cường quốc vinh danh
Việt Nam hai chữ rành rành phải không.
Đẹp cùng núi rạng cùng sông
Việt Nam hai tiếng sử hồng còn lưu.
Tác giả Thương Hoài
Quê hương Việt Nam đất mẹ yêu thương,
Dòng sông êm ái, lúa chín vàng vương.
Cánh đồng xanh mướt, lúa thấm mồ hôi,
Chim bay trên mái, gọi mùa xuân tươi.
Ngọn núi cao vời, mây phủ mờ sương,
Lúa vàng bờ ao, ngập tràn hương.
Bước chân con trẻ qua những con đê,
Bên mái tranh nghèo, vẫn đầy ắp quê.
Dòng sông quê hương lững lờ trôi,
Vẫn nghe tiếng mẹ ru hời ru hời.
Tình quê nồng nàn, chưa bao giờ phai,
Dù đi xa mãi, vẫn nhớ về ai.
Bao la đất trời, bao la tình yêu,
Quê hương Việt Nam trong trái tim siêu.
Đất mẹ vẫn vững, cây cối vẫn xanh,
Dẫu đi muôn nơi, vẫn nhớ về đây.
Em yêu từng sợi nắng cong
Bức tranh thủy mặc dòng sông con đò
Em yêu chao liệng cánh cò
Cánh đồng mùa gặt lượn lờ vàng ươm
Em yêu khói bếp vương vương
Xám màu mái lá mấy tầng mây cao
Em yêu mơ ước đủ màu
Cầu vồng ẩn hiện mưa rào vừa qua
Em yêu câu hát ơi à
Mồ hôi cha mẹ mặn mà sớm trưa
Em yêu cánh võng đong đưa
Cánh diều no gió chiều chưa muốn về
Đàn trâu thong thả đường đê
Chon von lá hát vọng về cỏ lau
Trăng lên lốm đốm hạt sao
Gió sông rười rượi hoa màu thiên nhiên
Em đi cuối đất cùng miền
Yêu quê yêu đất gắn liền bước chân.
xin lỗi ! mình ko nghĩ ra được nên đành chép trên mạng! SORRY!
Người đi đã mấy giao mùa
Mộng trăng sáng tỏ ai mua nửa vầng
Gieo vần gửi đám tre măng
À ơi trưa sớm mấy tầng mây treo
Mạ non tuổi tím lưng đèo
Tìm cung đàn cũ ta leo gió đùa
Mái chèo tình ái xin mua
Nợ thêm một nửa giao mùa trôi qua
Tóc mây trắng nửa mái nhà
Ơ ầu tìm lại tuổi hoa đã tràn
Lối về tím rụng hoa xoan
Tím xưa heo hắt dựa màn sương khuya
Cậu cai nón dấu lông gà,
Ngón tay đeo nhẫn gọi là cậu cai.
Ba năm được một chuyến sai,
Áo ngắn đi mượn, quần dài đi thuê.
Bài ca dao trên là một bức tranh châm biếm, biếm họa thú vị về một cậu cai, thường được dân gian rủ tai nhau giải trí sau những buổi làm đồng. Bài thơ khắc họa hình ảnh một cậu cai có cái danh không xứng với thực. Đường đường là một “viên chức nhà nước” đội mũ lông ga tay đeo nhẫn quý, vô cùng oai phong. Thế mà, lại ở nhà ngồi không đến ba năm mới được một lần ra nhiệm vụ. Đã vậy, lại chẳng có một món đồ gì, cái áo thì phải đi mượn, còn cái quần thì phải đi vay. Chẳng ra thể thống gì. Bài thơ đã khắc họa thành công chân dung một cậu cai kệch cỡm, thích phô trương, làm ra vẻ để lòe thiên hạ, chứ thực ra chẳng có tí tài năng hay của cải gì. Tiếc thay, chẳng ai bị cậu ta qua mặt cả. Với giọng điệu hóm hỉnh, lối kể thú vị, bài ca dao không chỉ phê phán một thói xấu trong xã hội, mà còn đem đến tiếng cười thư giãn cho người đọc.
Việt nam đất nước ta ơi
Mênh mông biển lứ đâu trời đẹp hơn
Em vẽ làng xóm
Tre xanh, lúa xanh
Sông máng lượn quanh
Một dòng xanh mát
hk tốt Châu Giang