K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Có những người ta mới gặp lần đầu đã cảm thấy mến họ. Bởi lẽ, họ là những người hiền hậu, nhũn nhặn, cư xử chân tình nên dễ gây cảm tình với ta. Bác Hai hàng xóm sát vách nhà em là một người như thế.

Bác Hai năm nay đã sáu mươi lăm tuổi. Dáng bác hơi gầy, đi lại nhanh nhẹn. Tóc bác bạc gần hết mái đầu. Trên khuôn mặt bác, làn da đã nhăn nheo, đùn lại thành nếp ở đuôi mắt, khoé miệng. Đôi mắt bác từ tốn, hiền lành, nheo nheo như cười. Có lúc mắt bác như tư lự, đăm chiêu, nghĩ ngợi điều gì, Đôi mắt ấy có khi biểu lộ sự e dè, nể nang mọi người, cái nhìn của bác thật rộng lượng, bao dung. Bàn tay bác đã nhăn nheo. Những ngón tay to và ngắn, thô ráp, kết quả của những năm tháng còn trẻ lao động cực nhọc. Bác thường mặc quần ngắn với áo thun ngắn tay. Có việc đi đâu, bác mặc quần âu với áo sơ-mi đàng hoàng, tươm tất.

Trong xóm, bác Hai luôn hoà nhã với mọi người và thường giúp đỡ bà con lối xóm. Làm việc gì bác cũng nhận phần nhiều hơn dù trong xóm nể bác có tuổi, thường phân bác việc nhẹ. Bác là người ít nói, thường im lặng chiều theo ý kiến của mọi người. Do tính cả nể và thích gánh vác, bác chiều ý người khác, có làm thêm đôi chút cũng chẳng sao. Tính bác giản dị, điềm đạm. Bà con lối xóm đều mến bác, đến trẻ con cũng yêu bác. Bác thường dạy lũ trẻ trong xóm các trò chơi hoặc tập cho chúng hát. Vào những ngày lễ Tết, bác đi thăm và chúc Tết hết thảy bà con lối xóm. Bác lì xì phong bao cho lũ trẻ. Khỏi phải nói, dù phong bao chỉ có đôi ngàn đồng, lũ trẻ cũng vui mừng hí hửng. Chúng cảm ơn bác rối rít rồi đồng thanh chúc bác: “Chúc bác Hai khoẻ mạnh, sống lâu.” Bác Hai ở xóm em hiền lành, dễ mến như thế đó.

Em rất kính trọng bác Hai. Cư xử của bác với bà con làng giềng rất độ lượng, khoan dung. Bác Hai là tấm gương sáng để em noi theo.

Một trong những người thân yêu nhất của em là bà ngoại. Từ lúc em mới chào đời, bà đã ru em bằng những lời ru ngọt ngào của làng quê xứ Quảng mến thương.

   Ngoại em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, thanh mảnh. Đôi mắt bà rất sáng, bà nhìn em với ánh mắt hiền dịu đầy yêu thương. Khuôn mặt xương xương của bà đã hằn in những nếp nhăn vì năm tháng. Mái tóc bà bạc phơ, óng ánh, búi gọn gàng sau gáy. Tiếng nói nhẹ nhàng của bà nghe êm dịu vô cùng. Mỗi lần nghe bà gọi, em lại thấy yêu bà nhiều hơn. Bà đã truyền cho em bao yêu thương, tưởng như thời còn bé được nằm trong lòng bà nghe bà ru, bà hát. Những ngày thơ ấu, em được sống trong tình thương bao la của bà. Bà bao giờ cũng yêu quý và chăm sóc em chu đáo. Bằng những lời hát êm ái, những câu chuyện cổ tích li kì, bà đã ru em say nồng giấc ngủ. Em lớn lên từ lời ru ngọt ngào ấy.