Mẹ
- Trưa về đến sau đồi
Gọi con như mọi bận
Mà không nghe trả lời
Thì mẹ ơi đừng giận
Nhìn vở bài Toán đố
Con làm con dở dang
Bỏ quên bên cửa sổ
Đừng bảo con không ngoan
Sân nhà đầy lá rụng
Mẹ đừng trách con lười
Thấy áo con đẫm máu
Mẹ đừng khóc, mẹ ơi !
- Giặc Mĩ nó nhằm con
Mà bắn vào tim mẹ
Đừng khóc con, mẹ nhé
Khóc sao hả căm thù !
Nguyễn Lê
b, Viết đoạn văn ngắn (khoảng 5 – 7 dòng) trình bày cảm xúc của em khi đọc bài thơ
b) Giặc Mĩ rất là ác. Chúng bắn những người vô tội như trẻ con, người già, phụ nữ. Chúng không tha cho bất kì người nào vì sợ sau đó người đó có thể chiến lại họ. Và cậu bé trong bài thơ rất ảo tưởng sức mạnh. Tưởng máy bay Mĩ là đồ chơi nên cậu đuổi theo. Kết cục là bị bọn chúng bắn chết, nghoẻo ngay tại chỗ. Cậu bé đã chết trong một niềm vinh hạnh - đó chính là được lập một cái bàn thờ!