Anh em như thể chân tay
Rách lành đùm bọc dở hay đỡ đần.
Thế mà, hai anh em trong văn bản Cuộc chia tay của những con búp bê phải chia tay vì bố mẹ của họ bỏ nhau.
Như bao trẻ thơ khác, hai anh em đã từng có một mái ấm gia đình để yêu thương, gắn bó. Em gái rất ngoan, luôn quan tâm đến anh. Con anh trai cũng rất hiền, biết yêu thương chăm sóc và lo lắng cho em. Hai anh em có biết bao kỉ niệm, có những kí ức tuổi thơ tươi đẹp hồn nhiên, hạnh phúc.
Rồi một sự thay đổi đảo lộn cuộc sống khiến hai anh em không khỏi xót xa. Tình anh em khăng khít xưa kia nay phải chia lìa bởi một hiện thực: bố mẹ chia tay. Ôi thật cảm động! Dường như hai anh em không sao chịu nổi trước cảnh tượng chia li đâu xót ấy. Cuộc sống của bố mẹ đã làm tổn thương hai tâm hồn bé nhỏ, làm mất đi tình cảm gia đình. Tại sao những người bố, người mẹ không có lòng vị tha để đem lại hạnh phúc cho các con? Làm cho các con của họ phải mất mát tình cảm, quạnh hiu trong cuộc đời. Cuộc sống của những đứa con khi bố mẹ chúng bỏ nhau thì sẽ trống vắng, tẻ nhạt biết nhường nào!
Thật thương cảm thay cho số phận của hai anh em: "Em thôi học theo mẹ đi xa, anh nhìn em nhưng phải ở lại với bố". Thật xúc động bởi tình anh em đằm thắm: "Hoa nở, chim hót nhưng hai anh em chẳng có niềm vui, trời nắng ấm nhưng hai anh em tê tái trong lòng...Họ chỉ biết khóc, biết sụt sùi, thút thít". Vì yêu cầu của bố mẹ, hai anh em phải xa nhau nhưng những con búp bê của chúng mãi mãi không chia xa. Anh nhường cho em, em để lại cho anh. Hai anh em muốn gửi gắm tâm hồn bé nhỏ của mình vào hai con búp bê xinh xắn ấy. Hai con búp bê đã thể hiện tình cảm anh em không thể nào vơi. Dù cuộc sống có đưa đẩy họ chia xa nhưng tình ruột thịt không bao giờ dứt, nó gợi nhắc những gì mà bố mẹ họ đã lãng quên.
Tình cảm anh em thật tràn đầy, không mảy may sứt mẻ. Dù xa nhau nhưng anh vẫn quan tâm đến em và em cũng luôn lo lắng cho anh. Anh đưa em đi thăm trường, thăm lớp, đi chào cô giáo cùng các bạn trước lúc em theo mẹ đi xa. Em dặn anh hãy tìm đến chỗ em khi anh rách áo, em sợ anh không có người chăm sóc. Tình cảm của em thật đáng trân trọng. Tình cảm đó làm ta xúc động biết nhường nào!
Thật đáng thương khi em phải theo mẹ ra đi nhưng cứ ngoái đầu nhìn lại. Em nghẹn ngào khóc nấc lên còn anh nhìn em qua màng nước mắt. Anh mếu máo chẳng nói được gì, chân cứng như ai chôn xuống đất, anh mãi nhìn em với cái bóng nhỏ liêu xiêu. Nếu bố mẹ họ không bỏ nhau thì đâu có cuộc chia li đáng thương ấy!
Đây là cuộc chia tay đau đớn và đầy cảm động vì gia đình đổ vỡ. Bức tranh chia li và tiếng khóc của hai anh em đã nhắn mọi người: Hãy cố gắng bảo vệ mái ấm gia đình! Hãy đừng làm tổn thương đến tình cảm và tương lai cảu trẻ thơ. Hãy giúp trẻ thơ có điều kiện vươn lên...
Cuộc chia tay của những con búp bê” của Khánh Hoài là một tác phẩm hay và đầy ý nghĩa. Nó khiến cho em xúc động không chỉ bởi vì tình cảm hồn nhiên và dễ thương của hai anh em Thành và Thủy mà còn bởi vì cuộc chia ly đột ngột giữa hai anh em, hai tâm hồn nhạy cảm và trong sáng.
Người ta thường nói búp bê thì không biết khóc bao giờ. Búp bê chỉ là một đồ vật vô tri vô giác mà thôi. Nhưng con người bằng xương bằng thịt thì khác. Họ có thể vui, buồn, giận dỗi và khóc khi mình gặp phải những biến cố hay mất mát nào đó trong đời, cũng có thể khóc khi vui sướng. Thành và Thủy cũng chính là những con người như vậy. Hai anh em không chỉ rất yêu thương nhau mà còn muốn ba mẹ hai em không chia tay để trong hai trái tim bé nhỏ ấy không biết bao lần thổn thức. Thành là một người anh trai yêu thương em gái hết mực, dù cho đồ chơi của chúng chẳng có gì nhiều nhưng anh vẫn dành hết đồ chơi cho đứa em gái ngây thơ của mình. Thủy tuy còn nhỏ và khá trẻ con, nhưng hành động “võ trang cho con Vệ Sĩ”, đem đặt đầu giường để gác đêm cho anh để anh không chiêm bao thấy ma nữa xuất phát từ tình anh em. Thủy không thể chịu đựng nổi khi thấy Thành đem chia hai con búp bê, con Vệ Sĩ và con Em nhỏ ra, em càng không thể cầm lòng khi em biết chỉ trong một thời gian ngắn ngủi thôi, em phải xa người anh trai mà em hết lòng tôn sùng và yêu mến. Hai anh em cũng chỉ là hai con búp bê có cảm xúc phải chia tay nhau khi còn quá nhỏ để luyến lưu một góc trời ký ức đầy dư âm và kỷ niệm. Hai em không phải là người quyết định cuộc chia tay ấy mà chính quyết định ly hôn của ba mẹ hai em đã khiến cho hai em phải xa nhau, xa những tháng ngày hạnh phúc và đầy những ký ức đẹp như cổ tích. Khi biết chuyện, cô và các bạn của Thủy đã rất đau lòng, càng đau lòng hơn khi phải đối mặt với một sự thật phũ phàng rằng từ nay Thủy sẽ không còn được đi học nữa. Sự thật vẫn là sự thật. Em chỉ ước một điều là cái tổ ấm nhỏ bé ấy sẽ không bị tan vỡ và nụ cười lại nở trên mối hai anh em tội nghiệp. Người lớn thì có bao giờ hiểu được con trẻ nghĩ gì khi tuy còn nhỏ mà chúng phải chứng kiến cảnh ba mẹ bỏ nhau và phải nói lời chia xa với những người mà mình yêu thương nhất. Hai con búp bê cũng phải chúng kiến cảnh tượng đau lòng đó. Em không biết là chúng có khóc không nếu chúng phải chia tay nhau sau một thời gian dài bên nhau, chơi đùa cùng hai con người đáng yêu và dễ thương như hai thiên thần. Có thể chúng sẽ không khóc đâu vì búp bê làm gì có nước mắt. Nhưng cuộc chia tay đã làm nhói đau Thành và Thủy, để lại trong tim hai em một vết thương rất lớn không gì hàn gắn nổi. Dù vậy thì cuộc sống vẫn tiếp tục trôi, “mọi người vẫn đi lại bình thường và nắng vẫn vàng um trùm lên cảnh vật”. Hai em có thể xa rời nhau, nhưng tôi tin chắc một điều là chúng vẫn luôn nhớ về nhau, nhớ khung trời tuổi thơ với những cảnh vật quen thuộc, mãi mãi không quên. Em thấy lòng mình đau đớn khi trong phút giây nói lời tạm biệt, Thủy bắt thành phải hứa là sẽ không bao giờ để hai con búp bê ngồi xa nhau, cũng giống như hai sinh linh ấy sẽ mãi dõi theo nhau trên mọi nẻo đường đời.
Câu chuyện là một bài học về tình anh em, để lại trong lòng người đọc những ấn tượng khó có thể phai mờ. Búp bê có lỗi gì mà phải chia tay? Búp bê vẫn muốn mình được hạnh phúc trong vòng tay đùm bọc, chở che của ba mẹ. Cuộc chia tay đau đớn và đầy cảm động của hai em bé trong truyện có lẽ sẽ nhắc nhở chúng ta rằng: Gia đình chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim mỗi người. Để bảo vệ và gìn giữ được hạnh phúc gia đình không có gì hơn là chúng ta phải đừng để những cuộc chia ly như thế diễn ra để con trẻ tự nhiên lại phải hứng chịu những mất mát không gì hàn gắn được.
Tất cảToánVật lýHóa họcSinh họcNgữ vănTiếng anhLịch sửĐịa lýTin họcCông nghệGiáo dục công dânÂm nhạcMỹ thuậtTiếng anh thí điểmLịch sử và Địa lýThể dụcKhoa họcTự nhiên và xã hộiĐạo đứcThủ côngQuốc phòng an ninhTiếng việtKhoa học tự nhiên
Anh em như thể chân tay
Rách lành đùm bọc dở hay đỡ đần.
Thế mà, hai anh em trong văn bản Cuộc chia tay của những con búp bê phải chia tay vì bố mẹ của họ bỏ nhau.
Như bao trẻ thơ khác, hai anh em đã từng có một mái ấm gia đình để yêu thương, gắn bó. Em gái rất ngoan, luôn quan tâm đến anh. Con anh trai cũng rất hiền, biết yêu thương chăm sóc và lo lắng cho em. Hai anh em có biết bao kỉ niệm, có những kí ức tuổi thơ tươi đẹp hồn nhiên, hạnh phúc.
Rồi một sự thay đổi đảo lộn cuộc sống khiến hai anh em không khỏi xót xa. Tình anh em khăng khít xưa kia nay phải chia lìa bởi một hiện thực: bố mẹ chia tay. Ôi thật cảm động! Dường như hai anh em không sao chịu nổi trước cảnh tượng chia li đâu xót ấy. Cuộc sống của bố mẹ đã làm tổn thương hai tâm hồn bé nhỏ, làm mất đi tình cảm gia đình. Tại sao những người bố, người mẹ không có lòng vị tha để đem lại hạnh phúc cho các con? Làm cho các con của họ phải mất mát tình cảm, quạnh hiu trong cuộc đời. Cuộc sống của những đứa con khi bố mẹ chúng bỏ nhau thì sẽ trống vắng, tẻ nhạt biết nhường nào!
Thật thương cảm thay cho số phận của hai anh em: "Em thôi học theo mẹ đi xa, anh nhìn em nhưng phải ở lại với bố". Thật xúc động bởi tình anh em đằm thắm: "Hoa nở, chim hót nhưng hai anh em chẳng có niềm vui, trời nắng ấm nhưng hai anh em tê tái trong lòng...Họ chỉ biết khóc, biết sụt sùi, thút thít". Vì yêu cầu của bố mẹ, hai anh em phải xa nhau nhưng những con búp bê của chúng mãi mãi không chia xa. Anh nhường cho em, em để lại cho anh. Hai anh em muốn gửi gắm tâm hồn bé nhỏ của mình vào hai con búp bê xinh xắn ấy. Hai con búp bê đã thể hiện tình cảm anh em không thể nào vơi. Dù cuộc sống có đưa đẩy họ chia xa nhưng tình ruột thịt không bao giờ dứt, nó gợi nhắc những gì mà bố mẹ họ đã lãng quên.
Tình cảm anh em thật tràn đầy, không mảy may sứt mẻ. Dù xa nhau nhưng anh vẫn quan tâm đến em và em cũng luôn lo lắng cho anh. Anh đưa em đi thăm trường, thăm lớp, đi chào cô giáo cùng các bạn trước lúc em theo mẹ đi xa. Em dặn anh hãy tìm đến chỗ em khi anh rách áo, em sợ anh không có người chăm sóc. Tình cảm của em thật đáng trân trọng. Tình cảm đó làm ta xúc động biết nhường nào!
Thật đáng thương khi em phải theo mẹ ra đi nhưng cứ ngoái đầu nhìn lại. Em nghẹn ngào khóc nấc lên còn anh nhìn em qua màng nước mắt. Anh mếu máo chẳng nói được gì, chân cứng như ai chôn xuống đất, anh mãi nhìn em với cái bóng nhỏ liêu xiêu. Nếu bố mẹ họ không bỏ nhau thì đâu có cuộc chia li đáng thương ấy!
Đây là cuộc chia tay đau đớn và đầy cảm động vì gia đình đổ vỡ. Bức tranh chia li và tiếng khóc của hai anh em đã nhắn mọi người: Hãy cố gắng bảo vệ mái ấm gia đình! Hãy đừng làm tổn thương đến tình cảm và tương lai cảu trẻ thơ. Hãy giúp trẻ thơ có điều kiện vươn lên...
Cuộc chia tay của những con búp bê” của Khánh Hoài là một tác phẩm hay và đầy ý nghĩa. Nó khiến cho em xúc động không chỉ bởi vì tình cảm hồn nhiên và dễ thương của hai anh em Thành và Thủy mà còn bởi vì cuộc chia ly đột ngột giữa hai anh em, hai tâm hồn nhạy cảm và trong sáng.
Người ta thường nói búp bê thì không biết khóc bao giờ. Búp bê chỉ là một đồ vật vô tri vô giác mà thôi. Nhưng con người bằng xương bằng thịt thì khác. Họ có thể vui, buồn, giận dỗi và khóc khi mình gặp phải những biến cố hay mất mát nào đó trong đời, cũng có thể khóc khi vui sướng. Thành và Thủy cũng chính là những con người như vậy. Hai anh em không chỉ rất yêu thương nhau mà còn muốn ba mẹ hai em không chia tay để trong hai trái tim bé nhỏ ấy không biết bao lần thổn thức. Thành là một người anh trai yêu thương em gái hết mực, dù cho đồ chơi của chúng chẳng có gì nhiều nhưng anh vẫn dành hết đồ chơi cho đứa em gái ngây thơ của mình. Thủy tuy còn nhỏ và khá trẻ con, nhưng hành động “võ trang cho con Vệ Sĩ”, đem đặt đầu giường để gác đêm cho anh để anh không chiêm bao thấy ma nữa xuất phát từ tình anh em. Thủy không thể chịu đựng nổi khi thấy Thành đem chia hai con búp bê, con Vệ Sĩ và con Em nhỏ ra, em càng không thể cầm lòng khi em biết chỉ trong một thời gian ngắn ngủi thôi, em phải xa người anh trai mà em hết lòng tôn sùng và yêu mến. Hai anh em cũng chỉ là hai con búp bê có cảm xúc phải chia tay nhau khi còn quá nhỏ để luyến lưu một góc trời ký ức đầy dư âm và kỷ niệm. Hai em không phải là người quyết định cuộc chia tay ấy mà chính quyết định ly hôn của ba mẹ hai em đã khiến cho hai em phải xa nhau, xa những tháng ngày hạnh phúc và đầy những ký ức đẹp như cổ tích. Khi biết chuyện, cô và các bạn của Thủy đã rất đau lòng, càng đau lòng hơn khi phải đối mặt với một sự thật phũ phàng rằng từ nay Thủy sẽ không còn được đi học nữa. Sự thật vẫn là sự thật. Em chỉ ước một điều là cái tổ ấm nhỏ bé ấy sẽ không bị tan vỡ và nụ cười lại nở trên mối hai anh em tội nghiệp. Người lớn thì có bao giờ hiểu được con trẻ nghĩ gì khi tuy còn nhỏ mà chúng phải chứng kiến cảnh ba mẹ bỏ nhau và phải nói lời chia xa với những người mà mình yêu thương nhất. Hai con búp bê cũng phải chúng kiến cảnh tượng đau lòng đó. Em không biết là chúng có khóc không nếu chúng phải chia tay nhau sau một thời gian dài bên nhau, chơi đùa cùng hai con người đáng yêu và dễ thương như hai thiên thần. Có thể chúng sẽ không khóc đâu vì búp bê làm gì có nước mắt. Nhưng cuộc chia tay đã làm nhói đau Thành và Thủy, để lại trong tim hai em một vết thương rất lớn không gì hàn gắn nổi. Dù vậy thì cuộc sống vẫn tiếp tục trôi, “mọi người vẫn đi lại bình thường và nắng vẫn vàng um trùm lên cảnh vật”. Hai em có thể xa rời nhau, nhưng tôi tin chắc một điều là chúng vẫn luôn nhớ về nhau, nhớ khung trời tuổi thơ với những cảnh vật quen thuộc, mãi mãi không quên. Em thấy lòng mình đau đớn khi trong phút giây nói lời tạm biệt, Thủy bắt thành phải hứa là sẽ không bao giờ để hai con búp bê ngồi xa nhau, cũng giống như hai sinh linh ấy sẽ mãi dõi theo nhau trên mọi nẻo đường đời.
Câu chuyện là một bài học về tình anh em, để lại trong lòng người đọc những ấn tượng khó có thể phai mờ. Búp bê có lỗi gì mà phải chia tay? Búp bê vẫn muốn mình được hạnh phúc trong vòng tay đùm bọc, chở che của ba mẹ. Cuộc chia tay đau đớn và đầy cảm động của hai em bé trong truyện có lẽ sẽ nhắc nhở chúng ta rằng: Gia đình chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim mỗi người. Để bảo vệ và gìn giữ được hạnh phúc gia đình không có gì hơn là chúng ta phải đừng để những cuộc chia ly như thế diễn ra để con trẻ tự nhiên lại phải hứng chịu những mất mát không gì hàn gắn được.