Em hãy nhập vai thành cây hồng nhung kiêu căng trong vườn nhà để kể về cuộc sống của mình và sự đắt giá phải trả khi tỏ vẻ kiêu ngạo rồi chê bai những cây khác ( Ko chép mạng nhé ) giúp mk nhanh nha
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Mở bài: giới thiệu về bản thân ( hoa hồng) vẻ đẹp
Thân bài:
+ So sánh với các loài hoa khác
+ Sử dụng phép liệt kê để kể tên 1 số loài hoa nói về hoa hồng
+ Khoe khoang về vẻ đẹp của bản thân
+ Loài hoa khác chê về cái khoe khoang, kiêu ngạo đó
+ Bản thân cảm thấy thế nào khi bị nhận xét vậy
+ Xấu hổ bị mọi người coi thường
Kết bài:
==> Từ những ý trên lúc ra bài học cho bản thân.
Do time không có nên mk cho bạn dàn ý làm bài nhé!
Bạn tham khảo ở đây nha:
http://www.yan.vn/mat-sat-nhan-vien-ban-hang-va-bai-hoc-dat-cho-co-gai-khinh-nguoi-106905.html
mình trả lời là câu chuyện Ếch Ngồi Đáy Giếng ở trong sách Ngữ Văn lớp 6 tập 1
Có một bạn trong lớp 6..... , bạn ấy rất kiêu ngạo . Luôn khoe thành tích học tập của mình là cao nhất . Nhưng khi làm bài kiểm tra thì loay hoay không biết làm thế nào , tất cả các bạn nhìn bạn đó với ánh mắt ngạc nhiên . Bạn đó biện minh rằng đang tập trung suy nghĩ và giả vờ làm bài cho đỡ xấu hổ . Cuối cùng bạn ấy chỉ được 1 điểm vì không học những lí thuyết cơ bản và tính kiêu căng .
tick nhé
Kiêu ngạo thay bằng kiêu hãnh
- Trong vắt thay bằng trong lành
- Lung lay thay bằng đung đưa
Không biết tự bao giờ cùng với bến nước sân đình cây đa đã trở thành biểu tượng của làng quê đất Việt. Ai đó xa quê hẳn không thể không có những phút bâng khuâng mỗi khi nhớ về những kỷ niệm bên gốc đa làng. Cây đa đi vào ca dao trong chuyện cổ tích trong mỗi khúc dân ca. Quên sao được câu chuyện của bà dưới gốc đa có Thạch Sanh chú Cuội. Nhớ vô cùng điệu "Lý cây đa" người thương ta đã hát. "Cây đa bến nước sân đình" phải chăng đã trở thành phần nào đó của biểu tượng Việt Nam ta?
Thật vậy với đặc tính sinh vật của mình cây đa đã gắn bó sâu sắc với làng. Đa rất dễ trồng và sống lâu tới ngàn tuổi. Trong bão táp phong ba trải qua bao thế hệ cây đa vẫn sừng sững toả bóng mát giữa trời ôm cả một góc quê hương. Cành đa vươn đến đâu buông rễ chùm rễ nổi đến đó. Từ rễ mẹ hóa thành nững rễ con. Những cành đa đó như những cánh tay khổng lồ cơ bắp cuồn cuộn nâng cả tán cây lên giữa trời xanh. Ngoài những cội chính ra đó đa còn có bao nhiêu là rễ chùm rễ phụ buông lơ lửng lưng trời như tóc ai đang xoà bay trong gió. Những đứa trẻ thi nhau nô đùa m, hò hét Lá đa xanh ngắt bốn mùa gọi chim về làm tổ. Trong vòm lá chim ríu rít gọi bầy. Dưới gốc đa trẻ nô đùa hò hét. Và kia con trâu nhà ai đang mơ màng lim dim nằm nhai cỏ để cho lũ chim sáo nhảy nhót cả lên đầu.
Đa không có giá trị kinh tế như các loài cây khác không cho quả thơm như mít như xoài; không có hoa đỏ như gạo hoa tím như xoan. Đa chỉ có tấm thân lực lưỡng trăm cành hiên ngang và tán lá quanh năm xanh ngắt. Đa chỉ có bóng mát cho đời. Đa càng sống lâu càng khoẻ chắc kiên cường. Đa là cây cao bóng cả của làng. Chim muông tìm đến đa để làm tổ. Người thương lấy gốc đa làm nơi hò hẹn đợi chờ. Xao xuyến làm sao một đêm trăng cành đa la đà trước ngõ để cho ai đó ngắm trăng ngơ ngẩn đợi người! Những trưa hạ oi nồng gốc đa thành nơi dừng chân cho bao lữ khách. Người làng ra đồng ra bãi gồng gánh trên vai cả con trâu cái cày cũng lấy gốc đa làm chỗ nghỉ. Quán nước ven đường dưới gốc đa ấy râm ran bao chuyện ở đời. Bát nước chè xanh hay bát vối đặc cùng với ngọn gió mát lành dưới bóng đa rì rào ấy đã xua đi bao gian khó nhọc nhằn của cuộc sống mưu sinh. Cổng làng bên cạnh gốc đa nơi thuở thiếu thời ta chong chong chờ mẹ đi chợ về có gió cành đa vỗ về ôm ấp để đến bây giờ cái cảnh ấy vẫn hoài niệm canh cánh mãi trong ta. Và anh nghệ sỹ góc máy nào gam màu nào để anh có được một tấm ảnh một bức tranh cổng làng ta mái đình quê ta với gốc đa sần sùi rêu mốc lá đa xanh ngát đẹp ngời đến thế!
Cây đa đi vào lịch sử mỗi làng. Nghe bà em kể thời chống Pháp ngọn đa là nơi treo cờ khởi nghĩa gốc đa là nơi cất giấu thư từ tài liệu bí mật. Thời chống Mỹ ngọn đa lại là chòi gác máy bay nơi treo kẻng báo động. Em rất tự hào về cây đa và bứ tranh cây đa đầu làng.Còn mãi trong ta hình ảnh cây đa Tân Trào thủ đô kháng chiến khi xưa. Đa là nỗi kinh hoàng cho lũ giặc là bình yên cho xóm cho làng. Phải chăng "thần cây đa" cũng là từ ý nghĩa đó.
Ai đó có nhớ Bác Hồ đã từng dạy chúng ta phải trồng nhiều cây xanh, đó là một trong những truyền thống tốt đẹp của nhân dân ta.Em yêu đa đầu làng, nó không chỉ đi vào những dấu ấn lịch sử mà còn là thể hiện biểu tượng cho làng quê em.
Chúc bạn học tốt!
Tôi- một đoá hoa hồng nhung xinh đẹp, kiều diễm- đang đứng trong một chiếc bình cổ quý giá được đặt ở hiên nhà. Tôi thấy mình thật quý phái, sang trọng, thật hợp với chiếc "váy" quý hiếm của mình. Tôi ngó sang bên đường để ngắm cô chủ nhỏ dễ thương của tôi đang nô đùa cùng các bạn thân. Chợt tôi thấy một bông hoa dại xấu xí đang đứng xó xỉ ở bên đường. Trông cô ta thật bẩn thỉu, ghê tởm bởi xung quanh nhỏ có bao nhiêu là bùn đất, còn dính cả phân trâu nữa chứ! Thật quê mùa! Xem kìa, cô ta không bằng một góc nhỏ của tôi, tôi thì được bao bọc bởi đất ẩm sạch sẽ chứ chẳng giống như nhỏ, phải sống trong vũng bùn dơ dáy! Hứ. Trong lúc tôi đang định quay đầu đi để không phải ngửi cái mùi kinh tởm đó thì, bác quản gia của cô chủ đột nhiên bế tôi ra ngoài. Vừa đi ông ta vừa lẩm bẩm : "Thật phiền phức! Thôi mặc kệ, cứ đưa chiếc bình này để ở bên đường trước rồi tính sau." Thì ra là họ định chuyển nhà đến TP. Hồ Chí Minh để tiện cho cô chủ học hành. Tôi được đặt ở trước cổng nhà ngay sau đó. Hừ! Lại phải vất vả đi một chuyến đây. Bỗng nhiên tôi nghe thấy mùi hôi nào quen quen, quay ra thì thấy cô bạn quê mùa lúc nãy. Ôi trời! Làm ơn đưa tôi ra khỏi chỗ này đi! Hôi quá! Thật quá đáng mà! Tức quá! Trong lúc tức giận, tôi quát:
- Tránh xa ta ra, đồ bẩn thỉu!
-Á! Tôi xin lỗi.- Con nhỏ đó nói trong sợ hãi.
Thế rồi cô ta quay sang một hướng khác. Sau khi kìm nén cơn giận xuống, tôi khinh:
-Hứ! Đồ như ngươi mà đòi đứng với ta sao? Thật quá quách!
-Tôi thực sự xin lỗi, tôi không cố ý!
-Không cố ý đâu, mà chỉ cố tình thôi đúng không?
-Tôi thực sự không có.
-Thôi, khỏi nói với người làm gì cho tốn nước miếng.
-V..vâng ạ!
-Tốt.
Thế là tôi cứ càng lúc càng cố tránh xa hỏi mùi hôi hám dính trên người cô ta ra nhưng không được, tôi và nhỏ đứng quá gần.
-Sao ngươi không đi rửa người cho mình đi?- Tôi mở lời
-Tôi có muốn cũng không được ạ! Tôi không được như cô, được ăn sung mặc sướng, được sống trong một ngôi nhà quyền quý, được bao bọc bởi lớp đất ẩm và tắm rửa sạch sẽ chứ không như tôi- một kẻ không được ai chăm sóc, nâng niu, được sống cuộc sống như cô. Tôi chỉ được sống trong cái vũng bùn bẩn này, cùng lắm thì được tắm bằng nước bẩn bắn vào người, nhưng như thế cũng tốt lắm rồi!. Tôi chỉ cần được sống, được phát triển là được rồi! Tôi không như cô, tôi không trở nên kiêu căng bởi điều kiện sống tốt, được người khác nâng niu từng ti, từng tí. Mà tôi cũng chẳng sống lâu được nữa! Nhưng trước khi tôi chết, tôi muốn khuyên cô một điều rằng: Đừng bao giờ cho mình là nhất, bởi sự kiêu căng đó sẽ làm hỏng tâm hồn trong sáng của bạn. Nếu cô không thay đổi thì cô sẽ gặp một hậu quả lớn đấy! Cô sẽ hiểu hơn nếu cô ở trong hoàn cảnh của tôi hiện giờ. Tạm biệt và mong cô sẽ hiểu được những lời tôi nói hôm nay.
Nghe xong, tôi cảm thấy mình thật bất lực. Giá như tôi không kiêu căng, không cho mình là nhất và không coi thường nhỏ thì chắc chắn tâm hồn của cô cũng trong sáng trong lời bông hoa dại này nói. Nhỏ nói đúng, tôi phải thay đổi để cuộc sống của cô được vui vẻ, hạnh phúc hơn. Cảm ơn cô- bông hoa dại nhỏ bẩn thỉu, hôi hám nhưng có tâm hồn trong sáng, thánh thiện, nhờ cô mà tôi đã học được một bài học lớn đấy!
Cái này là mình tự chế, tuyệt đối không chép mạng. Nếu có gì sai sót, mong chỉ bảo!