Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
1. Gạch dưới các quan hệ từ nối các vế câu ghép sau:
Mặc dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, thiếu thốn nhưng gia đình họ sống rất hạnh phúc.
2. Phân tích bộ phận chủ ngữ, vị ngữ trong mỗi vế câu của câu ghép trên: Vế thứ nhất:
- Chủ ngữ:cuộc sống
- Vị ngữ:còn nhiều khó khăn,thiếu thốn
Vế câu hai:
- Chủ ngữ:gia đình họ
- Vị ngữ: sống rất hạnh phúc
3. Gạch dưới các quan hệ từ thể hiện quan hệ tương phản trong các câu ghép sau:
- Nay tuy châu chấu đá voi
Nhưng mai voi sẽ bị lòi ruột ra.
- Cây bồ quân được lũ trẻ rất yêu thích, mặc cho cây đầy những chùm gai.
1. Gạch dưới các quan hệ từ nối các vế câu ghép sau:
Mặc dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, thiếu thốn nhưng gia đình họ sống rất hạnh phúc.
2. Phân tích bộ phận chủ ngữ, vị ngữ trong mỗi vế câu của câu ghép trên: Vế thứ nhất:
- Chủ ngữ:cuộc sống
- Vị ngữ:còn nhiều khó khăn,thiếu thốn
Vế câu hai:
- Chủ ngữ:gia đình họ
- Vị ngữ: sống rất hạnh phúc
3. Gạch dưới các quan hệ từ thể hiện quan hệ tương phản trong các câu ghép sau:
- Nay tuy châu chấu đá voi
Nhưng mai voi sẽ bị lòi ruột ra.
- Cây bồ quân được lũ trẻ rất yêu thích, mặc cho cây đầy những chùm gai.
Tôi và Hân là đôi bạn thân ngay từ thuở mẫu giáo. Chúng tôi gắn bó đi học và lớn lên cùng nhau. Mối quan hệ của chúng tôi thân thiết và gắn bó. Chúng tôi có nhiều kỉ niệm và khó quên nhất là khi chúng tôi cãi nhau vào giờ giải lao trong trường.
Chuyện xảy ra cũng đã 5 năm nhưng tôi vẫn còn nhớ mãi. Buổi sáng đẹp của mùa xuân, không khí ấm áp, chúng tôi đi dạo trong vườn hoa của trường. Vườn có nhiều hoa đẹp như hoa cúc vàng đẹp, nhiều cánh và có mùi thơm nhẹ. Tôi mới hỏi Hân:
- Hân ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao!
Hân bĩu môi:
- Nhìn rất bình thường. Không bằng hoa hồng bởi hoa hồng là chúa tể của các loài hoa.
Tôi và Hân mải miết tranh luận bởi ai cũng có lý của mình. Cả hai từ tranh luận thành ra cãi nhau và nói chuyện lớn tiếng. Bác bảo vệ thấy vội lại gần chúng tôi:
Hai cháu ơi, bác đã nghe hai cháu tranh cãi về vẻ đẹp của hoa rồi. Bây giờ bác nói thế này xem có lý không: “Hoa nào cũng có vẻ đẹp riêng, không thể so sánh hoa nào đẹp hơn. Chúng ta cùng nhau chăm sóc để hoa mãi tươi đẹp”.
Sau khi bác bảo vệ cất tiếng, tôi và Hân không còn cãi nhau nữa mà trở nên im lặng. Chúng tôi đều biết lỗi của mình nhưng đều vụng về khi thể hiện tình cảm. Khi chưa biết nói thế nào với cậu ấy. Hân quay sang cười làm hoà với tôi:
- Mình xin lỗi nhé! Mình nóng tính quá.
Tôi vội vàng cười nhẹ:
- Không! Mình cũng sai rồi. Đáng lẽ nên suy nghĩ hơn trước khi nói.
Trước mắt chúng tôi là vườn hoa đẹp với nhiều sắc màu của các loài hoa đua nhau khoe sắc. Cả hai chúng tôi cùng vui vẻ, cười đùa. Bạn bè dù thân thiết đến mấy cũng không thể tránh khỏi việc mâu thuẫn, tranh luận. Chúng ta cần biết kiềm chế và học cách bao dung để giữ gìn tình bạn đẹp.
Hễ son nỗ lực học tập và đạt kết quả cao trong học tập thì bố mẹ sẽ cho con đi du lịch Đà Năng.
Giá Nam cố gắng thức đêm để làm nốt bài tập thì Nam đã không bị cô phạt sáng nay
1.thương người như thể thương thân.
2.lá lành đùm lá rách
3.môi hở răng lạnh
4.Một miếng khi đói bằng một gói khi no.
5. Một giọt máu đào hơn ao nước lã
Câu chuyện: Dấu chân trên cát
Anh là một người thành đạt, luôn bận rộn với những cuộc họp, những con số và những dự án lớn. Cuộc sống của anh như một guồng máy chạy đều, không có nhiều thời gian để ngắm nhìn xung quanh. Cho đến một ngày, một cơn mưa lớn bất chợt đổ xuống, khiến anh phải dừng xe bên lề đường.
Trong lúc chờ mưa tạnh, anh nhìn thấy một cậu bé nhỏ thó đang ngồi co ro dưới mái hiên một ngôi nhà cũ kỹ. Cậu bé mặc bộ quần áo tả tơi, đôi chân trần ướt sũng. Đôi mắt cậu bé to tròn, long lanh, nhìn anh với ánh mắt ngây thơ và tò mò.
Anh xuống xe, tiến lại gần cậu bé và hỏi: “Con đang đợi ai vậy?” Cậu bé ngập ngừng một lúc rồi trả lời: “Con đang đợi mẹ về. Mẹ đi làm từ sáng sớm, đến giờ vẫn chưa thấy về.”
Anh ngồi xuống bên cạnh cậu bé, lắng nghe cậu bé kể về cuộc sống của mình. Cậu bé sống với mẹ trong một căn nhà nhỏ, hằng ngày mẹ cậu phải làm việc vất vả để kiếm tiền nuôi con. Cậu bé rất thương mẹ, nhưng cũng rất cô đơn vì không có bạn bè để chơi cùng.
Nghe câu chuyện của cậu bé, anh chợt nhận ra rằng cuộc sống của mình thật hạnh phúc biết bao. Anh có một gia đình yêu thương, một công việc ổn định và những người bạn tốt. Trong khi đó, có những người phải sống trong khó khăn, thiếu thốn.
Khi cơn mưa tạnh, anh đưa cậu bé về nhà. Trước khi chia tay, anh tặng cậu bé một món quà nhỏ và hứa sẽ quay lại thăm cậu bé vào một ngày gần nhất.
Từ đó, anh thường dành thời gian để quan sát cuộc sống xung quanh. Anh thấy có rất nhiều người đang gặp khó khăn, cần sự giúp đỡ. Anh bắt đầu tham gia vào các hoạt động từ thiện, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn.
Anh nhận ra rằng, khi ta mở rộng trái tim để yêu thương những người xung quanh, ta sẽ cảm thấy cuộc sống của mình ý nghĩa hơn rất nhiều.
Chiều tan học, trời nhá nhem tối, từng dòng xe cộ vội vã lao về phía trước. Tôi đạp xe chầm chậm trên con đường quen thuộc, lòng ngập tràn suy nghĩ về bài kiểm tra hôm nay. Bất giác, tôi thấy bên lề đường một cô bé khoảng tám, chín tuổi, dáng người nhỏ thó, đôi dép cũ kỹ rách toạc một bên, đang cúi nhặt những lon bia, chai nhựa trong đống rác bẩn thỉu. Ánh đèn đường chiếu rọi, tôi nhận ra khuôn mặt lem luốc của em. Đôi mắt em sáng trong nhưng ánh lên nét buồn không giấu được. Chiếc áo em mặc đã vá nhiều chỗ, gió lạnh cứ lùa qua khiến em khẽ rùng mình. Tôi dừng xe, tò mò hỏi: – Em không lạnh sao? Em ngẩng lên, đôi môi mím chặt như đang đấu tranh để trả lời. Cuối cùng, em nói khẽ: – Dạ không sao chị ạ, em quen rồi. Em đi nhặt ve chai để giúp mẹ. Nhà em nghèo lắm, mẹ bệnh không làm được gì, em phải kiếm tiền mua thuốc cho mẹ. Tim tôi như nghẹn lại. Ở cái tuổi này, lẽ ra em phải được ngồi trong lớp học, hồn nhiên vui đùa với bạn bè. Nhưng em lại đang gồng mình trước gánh nặng cuộc sống. Tôi lặng lẽ tháo đôi giày thể thao mình đang đi, đưa cho em và nói: – Em mang tạm đôi giày này nhé, để chân không bị lạnh. Em thoáng ngạc nhiên, đôi mắt sáng lên nhưng rồi lại lắc đầu: – Dạ thôi chị ạ, em sợ làm bẩn giày của chị. – Không sao đâu, chị có đôi khác ở nhà. Chị muốn tặng em. Lần này, em nhận đôi giày bằng hai tay, ánh mắt rưng rưng cảm động. Tôi mỉm cười, tạm biệt em rồi quay xe về nhà. --- Suốt chặng đường hôm đó, lòng tôi trĩu nặng. Tôi chợt nhận ra rằng cuộc sống không chỉ có màu hồng như mình từng nghĩ. Có những mảnh đời bất hạnh mà tôi chưa bao giờ để ý, dù chúng hiện hữu ngay quanh mình. Từ hôm ấy, tôi bắt đầu quan sát cuộc sống nhiều hơn, không chỉ để cảm nhận mà còn để yêu thương và sẻ chia. Vì tôi biết, đôi khi một chút quan tâm nhỏ bé cũng có thể sưởi ấm trái tim của một con người.