Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
tham khảo
Mẹ tôi vốn vui tính, thích nói thích cười, dẫu cho công việc nhà nông hằng ngày vất vả. Vậy mà mấy hôm nay, mẹ ốm phải nằm một chỗ.
Mẹ nằm thiêm thiếp sau cánh màn buông lỏng. Ruộng vườn vắng bóng dáng cặm cụi cuốc cày của mẹ. Chắc là nắng mưa bao năm lặn trong đời mẹ giờ đây đã làm cho mẹ ốm. Khắp người mẹ nóng ran, đau nhức, khiến mẹ khó chịu vô cùng.
Cô bác trong làng kéo đến hỏi thăm. Người cho trứng, người cho cam. Anh y sĩ ở trạm y tế cũng vào khám bệnh và phát thuốc. Mẹ cố gượng cười cảm ơn. Nhìn vẻ tiều tuỵ của mẹ, em thương đứt ruột!
Sáng nay, bất chợt trời đổ mưa rào. Cơn mưa ập đến rất nhanh và tạnh cũng rất nhanh. Mặt trời lại toả nắng giữa không trung bao la. Trong vườn, ríu rít tiếng chim và thơm ngát mùi trái chín đầu mùa. Chừng như cảm thấy cơn bệnh đã lui, mẹ bước xuống, lần giường tập đi từng bước. Đôi chân cả đời đi gió đi sương, giờ run rẩy đỡ tấm thân gầy của mẹ.
Tự đáy lòng, em cầu mong mẹ mau hết bệnh, ngày ăn ngon miệng, tối ngủ ngon giấc, để rồi mẹ lại tiếp tục những công việc đồng áng quen thuộc, lại đọc Kiều, ngâm Kiều và kể chuyện cổ tích cho em nghe. Mẹ ơi! Mẹ là những gì quý giá nhất! Mẹ là quê hương, đất nước, tháng ngày của con!
TK
Mẹ tôi vốn vui tính, thích nói thích cười, dẫu cho công việc nhà nông hằng ngày vất vả. Vậy mà mấy hôm nay, mẹ ốm phải nằm một chỗ.
Mẹ nằm thiêm thiếp sau cánh màn buông lỏng. Ruộng vườn vắng bóng dáng cặm cụi cuốc cày của mẹ. Chắc là nắng mưa bao năm lặn trong đời mẹ giờ đây đã làm cho mẹ ốm. Khắp người mẹ nóng ran, đau nhức, khiến mẹ khó chịu vô cùng.
Cô bác trong làng kéo đến hỏi thăm. Người cho trứng, người cho cam. Anh y sĩ ở trạm y tế cũng vào khám bệnh và phát thuốc. Mẹ cố gượng cười cảm ơn. Nhìn vẻ tiều tuỵ của mẹ, em thương đứt ruột!
Sáng nay, bất chợt trời đổ mưa rào. Cơn mưa ập đến rất nhanh và tạnh cũng rất nhanh. Mặt trời lại toả nắng giữa không trung bao la. Trong vườn, ríu rít tiếng chim và thơm ngát mùi trái chín đầu mùa. Chừng như cảm thấy cơn bệnh đã lui, mẹ bước xuống, lần giường tập đi từng bước. Đôi chân cả đời đi gió đi sương, giờ run rẩy đỡ tấm thân gầy của mẹ.
Tự đáy lòng, em cầu mong mẹ mau hết bệnh, ngày ăn ngon miệng, tối ngủ ngon giấc, để rồi mẹ lại tiếp tục những công việc đồng áng quen thuộc, lại đọc Kiều, ngâm Kiều và kể chuyện cổ tích cho em nghe. Mẹ ơi! Mẹ là những gì quý giá nhất! Mẹ là quê hương, đất nước, tháng ngày của con!
Bài thơ "Hành trình của bầy ong" là một tác phẩm tuyệt vời, mở ra trước mắt độc giả không chỉ một hành trình về vật lý, mà còn là một hành trình về tâm hồn. Từng dòng thơ chìm đắm trong sự phấn khích và hiểm nguy của cuộc phiêu lưu, làm cho trái tim độc giả đồng cảm và liên kết với bầy ong như những người thám hiểm dũng cảm.
Những cảm xúc đầu tiên mà bài thơ mang lại là sự kích thích và hứng thú. Đối mặt với những thách thức khó khăn và địa hình nguy hiểm, bầy ong không ngần ngại, mà chiến đấu với bản năng sinh tồn và sự đoàn kết mạnh mẽ. Đọc giả như được hòa mình vào cảm giác hồi hộp, nhưng cũng đầy tò mò về những điều kỳ diệu mà hành trình có thể mang lại.
Tuy nhiên, đằng sau sự hứng thú là cảm xúc sâu sắc về sự đoàn kết và sự hi sinh. Bầy ong không chỉ là những sinh linh chăm chỉ lao động để tìm thức ăn, mà còn là biểu tượng của sự đoàn kết và hy sinh vì lợi ích chung. Những đoạn thơ về những chiến binh gian lao đang nỗ lực mang về nectar quý giá, như những chiến sĩ không ngần ngại hy sinh để bảo vệ tổ quốc.
Tổng cảm nhận, bài thơ "Hành trình của bầy ong" không chỉ là một hành trình về không gian, mà còn là một hành trình về lòng can đảm, đoàn kết và tình yêu thương. Đọc xong, ta không chỉ đắm chìm trong vẻ đẹp của thi ca mà còn mang theo những bài học vô cùng sâu sắc về cuộc sống.
Như này được chưa bạn
" Mẹ ơi " là 2 tiếng con cất lên từ lúc sinh ra gọi mẹ. Mẹ hi sinh cho con tất cả, mẹ là thế giới của riêng con. Con sinh ra và lớn trên trong vòng tay ấm áp được mẹ bồng từ khi bé. Cho đến lớn mẹ vẫn theo con, con vấp ngã, mẹ đỡ con dậy và nói " không sao đâu con " câu nói động viên ấy khắc sâu trong lòng con, những lúc vấp ngã không có mẹ con tựa như mẹ nói câu đó mà đứng dậy lấy thêm nguồn sức mạnh cho bản thân mình. Con là thứ vô cùng quý giá với mẹ, với mẹ con luôn là đứa con bé bỏng chưa lớn khôn. Mẹ ơi ! con không dám nói con yêu mẹ nhường nào nhưng con sẽ thể hiện nó qua lòng hiếu thỏa của mình. Tình yêu của mẹ thiêng liêng rộng lớn như đất trời. Cả đời này con nợ mẹ hai chữ " Cảm ơn "
Bạn tham khảo nhé
Khi đọc “Mẹ” của Phạm Thái Mình, em cảm thấy thật xúc động về tình mẫu tử. Trước tiên, bài thơ là lời của người con muốn bày tỏ tình cảm dành cho người mẹ. Tác giả đặt mẹ trong sự so sánh tương quan đối lập với “cau”. Những câu thơ thể hiện điều đó như “Lưng mẹ còng rồi - Cau thì vẫn thẳng” và “Cau - ngọn xanh rờn, Mẹ - đầu bạc trắng”, “Cau gần với trời - Mẹ thì gần đất” đã giúp người đọc hiểu được rằng thời gian đang khiến mẹ ngày càng già đi. Đặc biệt, hình ảnh “Một miếng cau khô - Khô gầy như mẹ” khiến người đọc càng thêm xót xa, quặn thắt khi nghĩ về mẹ. Và người con trong bài đã nâng niu vô cùng cẩn thận “Con nâng trên tay - Không cầm được lệ”. Ở cuối bài, người con đã tự hỏi “Ngẩng hỏi giời vậy - Sao mẹ ta già”. Câu hỏi tu từ, hỏi đấy mà dường như chính người con cũng đã biết được câu trả lời. Chúng ta càng hiểu được rằng chẳng thể ngăn được guồng quay của thời gian tàn nhẫn. Hình ảnh cuối bài thơ “mây bay về xa” gợi ra mái tóc của mẹ ngày càng bạc trắng, đến một ngày nào đó sẽ rời xa những đứa con. Bài thơ khiến tôi cảm thấy thật xúc động về tình cảm mẫu tử thiêng liêng, chân thành.
tham khảo :
Thăm thẳm muôn trùng, mênh mông bất tận, ngút ngàn rợn ngợp… biển như là đại diện cho những gì vô cùng vô tận, phi thường và kỳ vĩ trên thế gian này. Con người ta hay ví mình là giọt nước giữa lòng biển khơi, là hạt cát nhỏ nhoi trên bờ biển, như một sự tự ý thức về kiếp nhân sinh nhỏ bé, mong manh của chính mình. Nhưng điều kỳ lạ ngỡ như mâu thuẫn mà rất hợp lý, rằng con người dẫu biết mình mong manh vẫn muốn hóa cường tráng, nhỏ nhoi vẫn muốn hóa lớn lao… nên trước biển, khát khao vẫn trào lên như muôn ngàn lớp sóng. Biển, vì thế còn là đại dương của ước mơ!
Bởi vậy chăng mà tự cổ chí kim đã có không biết bao nhiêu thi nhân say mê viết về biển. “Những cánh buồm” của Hoàng Trung Thông là một trong muôn vàn những thi phẩm hay về đề tài này. Bài thơ được Hoàng Trung Thông sáng tác từ năm 1963 và được chọn làm tên chung cho tập thơ của ông do NXB Văn học ấn hành năm 1971. Tác phẩm khắc họa một cuộc dạo chơi của hai cha con trên bãi biển, lời thơ giản dị mà khơi gợi bao ý nghĩa sâu xa:
Hai cha con bước đi trên cát
Ánh mặt trời rực rỡ biển xanh
Bóng cha dài lênh khênh
Bóng con tròn chắc nịch
Cha và con xuất hiện trên nền của biển trời lồng lộng, cát trắng phẳng lì. Khả năng quan sát tinh tế đã khiến Hoàng Trung Thông miêu tả hai con người với hai cái bóng in trên nền cát. Cái lênh khênh của bóng cha như đối lập với cái tròn chắc nịch của bóng con, cái già nua vì thời gian của thế hệ cha anh như đối lập với cái vững chãi, tự tin của cả thế hệ con cháu. Cha dắt con đi hay chính quá khứ dìu bước cho hiện tại, lớp trước nâng bước cho lớp sau, trong một tâm trạng Nghe con bước lòng vui phơi phới. Đặc biệt trong một không gian rực rỡ Nắng mai hồng là thứ ánh nắng ấm áp, tinh khôi mở đầu ngày mới bình yên. Cha và con đi trong nắng mai hồng như một sự hòa nhập với hiện tại sáng tươi, cái hiện tại làm lòng cha phơi phới bởi biết ở con đang nảy nở những ước mơ trong trẻo và cao đẹp. Và thật ngộ nghĩnh khi: “Con bỗng lắc tay cha khẽ hỏi:/ - Cha ơi! Sao xa kia chỉ thấy nước thấy trời/ Không thấy nhà, không thấy cây, không thấy người ở đó?”. Người con trong bài thơ này còn nhỏ quá nên mới đặt ra những câu hỏi ngây thơ đến vậy! Một câu hỏi ngây thơ mà không hề vô nghĩa! Đôi mắt lần đầu tiên thấy biển của con đã khơi gợi những nỗi băn khoăn rất đáng yêu trước mịt mùng biển trời bát ngát. Đó cũng là cái cớ để người cha bày tỏ trải nghiệm cuộc đời mình qua lời giải đáp cho con: “Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xa/ Sẽ có cây, có cửa, có nhà/ Vẫn là đất nước của ta…”.
Cứ theo như lời của cha, thì cánh buồm sẽ là phương tiện để con người có thể đi đến những nơi cha chưa hề đến. Người cha đã tự thừa nhận cái giới hạn của mình. Và thật bất ngờ khi: “Con lại trỏ cánh buồm xa nói khẽ/ Cha mượn cho con buồm trắng nhé/ Để con đi…”.
Vậy là với người cha, những hiểu biết về chân trời xa chỉ dừng lại trong nhận thức. Nhưng với người con, sự nhận thức giờ đây đã hóa thành ước mơ hoài bão lớn. Và Cánh buồm trắng sẽ giúp con thực hiện những điều cha chưa làm được. Đi không còn chỉ hành động cụ thể trong suy nghĩ ngây thơ của đứa trẻ nữa mà đi còn là “ý nghĩa cuộc đời, là sứ mệnh của đời trẻ” (Vũ Nho). Khoảng cách giữa cha và con là khoảng cách của hai thế hệ, nhưng qua lời của con, người cha chợt nhận ra có một sự kết nối đặc biệt:
Lời của con hay tiếng sóng thầm thì
Hay tiếng của lòng cha từ một thời xa lắm
Lần đầu tiên trước biển khơi thăm thẳm
Cha gặp lại mình trong tiếng ước mơ con.
Có thể trước đây, khi còn nhỏ như con, cha cũng từng khát khao đi như thế. Con và cha của quá khứ và hiện tại cùng chung một ước vọng, một ý nguyện. Bờ là bến đỗ của cha nhưng cũng là điểm xuất phát của con. Chân trời là khao khát của cha nay lại ươm mầm lớn dậy trong con. Cha đã trao lại cho con ngọn lửa của đam mê và khát vọng, để thế hệ trẻ hôm nay bước tiếp con đường của cha anh thuở trước! Những cánh buồm của Hoàng Trung Thông là bài ca đẹp về ước mơ vươn tới của con người…
Bài thơ “Những cánh buồm” của nhà thơ Hoàng Trung Thông là một trong số các bài thơ nói về tình cha con để lại cho tôi nhiều cảm xúc nhất. Tác phẩm được trích từ tập thơ cùng tên và được in vào năm 1964.
Tác phẩm khắc họa một cuộc dạo chơi của hai cha con trên bãi biển, lời thơ giản dị mà khơi gợi bao ý nghĩa sâu xa. Tác giả còn sử dụng một số biện pháp nghệ thuật như điệp từ, ẩn dụ và phép đối lập. Đọc qua bài thơ ta thấy người cha trong bài thơ yêu thương con của mình vô cùng. Tình yêu ấy thể hiện qua hành động dịu dàng nắm lấy tay con, dắt con đi, mỉm cười xoa đầu con nhỏ của người cha và kiên nhẫn trả lời những câu hỏi ngô nghê của con. Và người con cũng yêu thương, quấn quýt cha mình. Cậu bé đặt ra những câu hỏi, nắm tay cha và nói về những ước mơ của mình. Bầu không khí ấm áp ấy khắc họa tình cha con mộc mạc và giản dị, nhưng vô cùng chân thật. Chỉ qua những hành động nhỏ nhặt của người cha cũng cho chúng ta biết được tình cảm ấm áp, yêu thương trìu mến mà người cha dành cho đứa con của mình. Qua câu thơ “Cha gặp lại mình trong tiếng ước mơ con” Có thể biết khi còn nhỏ như con người cha cũng từng khát khao đi như thế.
Bài thơ trên không chỉ ca ngời về ước mơ, khát vọng đẹp của con người mà còn thể hiện tình cảm cha con gắn bó, thân thiết. Đọc xong bài thơ trên. Bài thơ đã khiến tôi nhớ đến cha mình, người đã yêu thương tôi chăm sóc tôi chu đáo. Tôi tự nhắc nhở mình phải yêu thương cha nhiều hơn nữa vì tôi vẫn may mắn hơn rất nhiều người vì tôi vẫn còn có cha.
Bài thơ Về thăm mẹ của Đinh Nam Khương là một bài thơ lục bát nói về tình cảm của người con dành cho mẹ khi nhìn thấy cuộc sống của mẹ từ những “chuyện giản đơn thường ngày”. Thơ lục bát vẫn gắn liền với ca dao, thể hiện đời sống và tâm tình của người Việt. Khi nói về những hình ảnh cuộc sống của mẹ, với những hình ảnh giản dị, vốn quen thuộc với người dân Việt Nam, cùng với việc bộc lộ tình cảm thì lục bát là một lựa chọn phù hợp. Dùng lục bát để thể hiện tình cảm tưởng như là điều đã quen thuộc, rất dễ rơi vào sáo mòn, nhưng tác giả bài thơ vẫn thể hiện được sự độc đáo về mặt nghệ thuật. Điển hình là cụm từ “òa cơn mưa”. “Òa” vốn là từ dùng để chỉ trạng thái biểu cảm của con
Bài thơ "Thương nhớ cha mẹ" của Minh Lộc không chỉ là những câu thơ giản dị, mà còn là một dòng chảy cảm xúc sâu lắng, day dứt về tình cha mẹ thiêng liêng. Đọc xong bài thơ, trong lòng tôi dâng lên bao nhiêu xúc cảm, từ sự kính trọng, thương yêu đến cả sự hối hận và quyết tâm sống tốt hơn.
Những hình ảnh, chi tiết trong bài thơ hiện lên thật gần gũi, chân thực. Đó là hình ảnh người cha lam lũ, "đầu tóc pha sương", "gánh nặng cuộc đời" in hằn trên khuôn mặt khắc khổ. Đó là đôi bàn tay chai sạn, "gầy gò xương xẩu" vì bao năm vất vả, tảo tần nuôi con khôn lớn. Sự miêu tả không hề hoa mỹ, mà chỉ là những chi tiết giản đơn, mộc mạc, nhưng lại khiến người đọc cảm nhận được trọn vẹn sự hi sinh thầm lặng của người cha. Hình ảnh ấy gợi nhớ đến biết bao người cha trên khắp đất nước này, những người thầm lặng hi sinh, cống hiến cả đời mình cho gia đình, cho con cái.
Bên cạnh hình ảnh người cha, bài thơ còn khắc họa hình ảnh người mẹ dịu dàng, đảm đang. "Mẹ già yếu dần theo năm tháng", "tóc bạc phai màu" – đó là những dấu hiệu không thể chối cãi của thời gian, của sự tàn phai nhưng cũng là minh chứng cho sự hy sinh vất vả của người mẹ. "Nếp nhăn in sâu khóe mắt" đó không chỉ là vết tích của thời gian mà còn là sự ghi dấu của bao nhiêu đêm trằn trọc lo lắng cho con. Tất cả những chi tiết đó đều thể hiện một tình yêu thương sâu đậm, vô bờ bến của người mẹ đối với con cái. Tình cảm ấy không cần phải nói ra, nó được thể hiện qua từng hành động, cử chỉ, lời nói nhỏ nhẹ, dịu dàng.
Điều khiến tôi xúc động nhất trong bài thơ chính là giọng điệu tha thiết, đầy ân hận của người con. "Con biết ơn cha mẹ nhiều lắm" - câu thơ ngắn gọn nhưng chứa đựng cả một biển trời lòng biết ơn sâu sắc. Người con nhận ra những hy sinh thầm lặng của cha mẹ, nhận ra sự vất vả, nhọc nhằn mà cha mẹ đã gánh chịu vì mình. Sự ân hận, day dứt hiện lên trong từng câu thơ, khiến người đọc không khỏi xót xa. Đó không chỉ là sự hối hận về những lỗi lầm trong quá khứ mà còn là sự trân trọng, biết ơn sâu sắc đối với công lao dưỡng dục của cha mẹ. Người con không chỉ nhớ về cha mẹ mà còn thấu hiểu được sự vất vả, hy sinh của họ. Đó là sự trưởng thành, chín chắn trong tâm hồn người con.
Bài thơ "Thương nhớ cha mẹ" không chỉ là lời bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với cha mẹ, mà còn là một lời nhắc nhở đến mỗi chúng ta về trách nhiệm đối với gia đình, với những người thân yêu. Trong cuộc sống bộn bề, hối hả, chúng ta thường quên đi những người đã dành cả đời mình vì mình. Bài thơ như một hồi chuông cảnh tỉnh, nhắc nhở ta hãy dành nhiều thời gian hơn, quan tâm hơn đến cha mẹ, để không phải hối hận khi đã quá muộn. Hãy sống trọn vẹn với tình cảm gia đình, hãy thể hiện tình yêu thương của mình với cha mẹ khi họ còn ở bên ta.
Kết thúc bài thơ, lòng tôi vẫn còn đọng lại nhiều cảm xúc. Sự xúc động, sự hối hận, và trên hết là tình yêu thương, kính trọng đối với cha mẹ mình. Bài thơ của Minh Lộc không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật, mà còn là một bài học sâu sắc về đạo làm con, về tình cảm gia đình – một thứ tình cảm thiêng liêng, đáng trân trọng nhất trong cuộc đời mỗi người. Tôi tin rằng, bài thơ sẽ mãi mãi in sâu trong tâm trí tôi, thúc đẩy tôi sống tốt hơn, hiếu thảo hơn với cha mẹ mình.
nhớ tick cho mình nhé
Bài thơ "Thương nhớ cha mẹ" của tác giả Minh Lộc là một tác phẩm đong đầy tình cảm, chạm đến trái tim người đọc bởi sự giản dị nhưng sâu lắng trong cách thể hiện tình yêu thương và sự hiếu thảo đối với cha mẹ. Chỉ qua một số câu thơ ngắn gọn, tác giả đã khéo léo vẽ nên bức tranh sinh động về những kỷ niệm và cảm xúc của người con dành cho cha mẹ, khiến người đọc không khỏi bồi hồi, xúc động.
Ngay từ những câu đầu tiên của bài thơ, Minh Lộc đã mở ra một không gian đầy cảm xúc với những hình ảnh thân thuộc về cha mẹ. "Thương nhớ cha mẹ" không phải là một bài thơ chỉ nói về sự mất mát hay đau khổ mà là bài thơ mang đậm chất tri ân, nhắc nhở con cái về công ơn dưỡng dục của cha mẹ. Mỗi lời thơ như một nhịp điệu ru hời, vỗ về tâm hồn, khơi dậy trong lòng mỗi người con những tình cảm thiết tha đối với cha mẹ. Sự chăm sóc tần tảo của cha mẹ, dù đã xa vắng, vẫn còn in dấu trong từng câu thơ, từng khổ thơ.
Tình yêu thương cha mẹ là chủ đề xuyên suốt bài thơ, được tác giả khắc họa một cách nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Minh Lộc không chỉ nhắc đến những hình ảnh vật chất như bữa cơm, giấc ngủ, mà còn khai thác chiều sâu tinh thần của tình phụ mẫu. Đó là những lời ru dịu dàng từ mẹ, là đôi tay vững chãi của cha nâng đỡ con vượt qua bao khó khăn thử thách. Những chi tiết ấy, dù giản dị nhưng lại mang đậm tính biểu tượng, là hình ảnh quen thuộc trong đời sống của mỗi người, khiến người đọc dễ dàng nhận ra và cảm nhận sâu sắc.
Tình cảm trong bài thơ không chỉ là sự tri ân mà còn là nỗi niềm thương nhớ sâu sắc, đặc biệt khi người con đã lớn, đã trưởng thành và rời xa vòng tay cha mẹ. Đó là sự ân hận, là nỗi lo lắng vì không còn bên cạnh cha mẹ khi họ cần mình nhất. Những câu thơ thể hiện sự day dứt ấy khiến chúng ta cảm nhận được sự mong manh của thời gian và nỗi buồn khi biết rằng cha mẹ sẽ dần đi xa.
Câu thơ "Cha mẹ là những vì sao lấp lánh trên bầu trời", hay "Một đời cha mẹ chỉ lo cho con", thể hiện rõ nét tình yêu vô bờ của cha mẹ dành cho con cái. Những tình cảm ấy không dễ dàng bày tỏ thành lời, nhưng lại được Minh Lộc chuyển tải qua những hình ảnh giản dị, dễ hiểu mà lại chứa đựng bao nhiêu ý nghĩa sâu sắc. Cả bài thơ là một lời nhắc nhở về tình yêu thương vĩnh cửu của cha mẹ, dù có bao nhiêu năm tháng trôi qua, dù có bao nhiêu thay đổi trong cuộc sống, tình cảm ấy vẫn mãi không thay đổi.
Cảm xúc khi đọc bài thơ "Thương nhớ cha mẹ" như một dòng chảy mênh mông, dâng trào trong lòng mỗi người con. Bài thơ khiến chúng ta phải suy nghĩ lại về cách ta đối xử với cha mẹ, về những lần ta vô tình quên đi những hy sinh thầm lặng mà cha mẹ đã dành cho mình. Đó là lời nhắc nhở rằng, dù cuộc sống có bận rộn đến đâu, dù chúng ta có đi xa đến đâu, cũng đừng quên về cha mẹ, những người đã dành trọn vẹn tình yêu thương cho chúng ta từ thuở lọt lòng.
Tóm lại, bài thơ "Thương nhớ cha mẹ" của Minh Lộc là một tác phẩm giàu cảm xúc và ý nghĩa, khơi gợi trong lòng người đọc những tình cảm thiêng liêng về cha mẹ. Bằng những vần thơ giản dị mà sâu sắc, Minh Lộc đã tạo ra một không gian đầy cảm xúc, khiến người đọc phải suy ngẫm về tình yêu thương, sự hiếu thảo và công ơn dưỡng dục vô cùng to lớn của cha mẹ.