Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

a) Con gấu càng leo lên cao thì khoảng cách giữa nó và tôi càng gần lại. Đáng gờm nhất là những lúc mặt nó quay vòng về phía tôi: chỉ một thoáng gió vẩn vơ tạt từ hướng tôi sang nó là "mùi người" sẽ bị gấu phát hiện nhưng xem ra nó đang say bộng mật ong hơn là tôi.
Theo Trần Thanh Địch
b) Lũ trẻ ngồi im nghe các cụ già kể chuyện. Hôm sau, chúng rủ nhau ra cồn cát cao tìm những bông hoa tím. Lúc về, tay đứa nào cũng đầy một nắm hoa.
Theo Trần Nhật Thu
c) Ánh nắng lên tới bờ cát, lướt qua những thân tre nghiêng nghiêng, vàng óng. Nắng đã chiếu sáng loà cửa biển. Xóm lưới cũng ngập trong nắng đó. Sứ nhìn những làn khói bay lên từ các mái nhà chen chúc của bà con làng biển. Chị còn thấy rõ những vạt lưới đan bằng sợi ni lông óng ánh phất phơ bên cạnh những vạt lưới đen ngăm trùi trũi. Nắng sớm đẫm chiếu người Sứ. Ánh nắng chiếu vào đôi mắt chị, tắm mượt mái tóc, phủ đầy đôi bờ vai tròn trịa của chị

a, Câu ghép
Chủ ngữ 1: Gió
Vị ngữ 1: Càng to
Chủ ngữ 2: Con thuyền
Vị ngữ 2: càng lướt nhanh trên mặt biển
b, Câu đơn
Chủ ngữ: Học sinh nào chăm chỉ
Vị ngữ: thì học sinh đó có kết quả cao trong học tập
c, Câu ghép
Chủ ngữ 1: Nó
Vị ngữ 1: nhà xa
Chủ ngữ 2: Nó (phía giữa câu)
Vị ngữ 2: không bao giờ đi học muộn
d, Câu ghép
Chủ ngữ 1: Mây
Vị ngữ 1: tan
Chủ ngữ 2: mưa
Vị ngữ 2: lại tạnh

a, Câu ghép Chủ ngữ 1: Gió Vị ngữ 1: Càng to Chủ ngữ 2: Con thuyền Vị ngữ 2: càng lướt nhanh trên mặt biển b, Câu đơn Chủ ngữ: Học sinh nào chăm chỉ Vị ngữ: thì học sinh đó có kết quả cao trong học tập c, Câu ghép Chủ ngữ 1: Nó Vị ngữ 1: nhà xa Chủ ngữ 2: Nó (phía giữa câu) Vị ngữ 2: không bao giờ đi học muộn d, Câu ghép Chủ ngữ 1: Mây Vị ngữ 1: tan Chủ ngữ 2: mưa Vị ngữ 2: lại tạnh

Ngày xưa, cây cối trên trái đất đều chưa có tên gọi. Trời bèn gọi các cây lên để đặt cho mỗi loại cây một cái tên. Nghe tin đó, đám cây cối mừng lắm và mỗi loại đều cử một cây lên trời để nhận tên
Lên đến trời, trên một bãi rộng, các cây to, nhỏ, cao, thấp đứng chen chúc nhau. Trời ngồi trên một gò cao, lần lượt đặt tên cho các cây to rồi đến cây nhỏ. Trời trỏ tay vào từng cây và đặt tên:
– Chú thì ta đặt tên cho là cây dừa;
– Chú thì ta đặt tên cho là cây cau;
– Chú thì đặt tên cho là cây mít;
– Chú thì tên là cây nhãn;
– Chú thì tên là cây hồng…
Trời nói mãi, mỏi cả mồm mà vẫn chưa hết.
Vì vậy, lúc đầu trời còn nói câu dài. Về sau, trời chỉ nói vắn tắt:
– Chú thì là cây cải;
– Chú là cây ớt;
– Chú là cây tỏi…
Cho đến cuối ngày, khi ông Trời đã mệt, có một nhành cây nho nhỏ hớt hơ hớt hải chạy đến, chỉ xin tên gì cũng được. Nhành cây đó xin lỗi ông Trời đã đến trễ, vì nó phải chăm sóc bà của nó đang bị bệnh. Ông Trời thấy lòng hiếu thảo của nó thì cảm động lắm nên không phạt nó, nhưng ông không thể nghĩ ra được tên gì khác, cho nên ông ngập ngừng:
– Tên của con là… thì là…thì là…
Nhành cây nghe vậy, mừng quá hét toáng lên:
– Ôi tôi có tên rồi ! Tôi là Thì Là!
Nó vui quá nên vội vàng cám ơn ông Trời rồi chạy nhanh về nhà khoe bà của nó, và để xem sức khỏe của bà. Nó nào biết đâu rằng chữ “thì là” không phải là tên ông Trời dự định đặt cho, mà là sự ngập ngừng chưa nghĩ ra được cái tên cho nó.
Từ đó, muôn loài gọi nó là cây Thì Là, hay là Thìa Là. Tuy rằng cái tên đó rất bình dân, nhưng không một loài nào dám chế diễu, bởi vì lòng hiếu thảo của nó đã hơn tất cả các loại cây khác rồi.
Đây mới là sự tích cây thì là:)))
đúng thì mik tick nha
cái đuôi nó chỉ xuống đất