K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Chết Đuối. – Tác Giả Người Sợ Ma.Chào các bạn, dây là lần đầu tiên mình đăng truyện nên mong các bạn đừng ném đá mình nha.Mình xin kể sơ qua về hoàn cảnh nội dung câu chuyện, đó là do ông ngoại mình kể lại cho mình nghe, bây h ông đã mất nhưng mà câu chuyện mình vẫn còn nhớ mãi.Câu chuyện xảy ra vào khoảng năm 1994 – 1995 gì đó mình không nhớ rõ lắm. Mình ở quê hương miền trung...
Đọc tiếp

Chết Đuối. – Tác Giả Người Sợ Ma.
Chào các bạn, dây là lần đầu tiên mình đăng truyện nên mong các bạn đừng ném đá mình nha.
Mình xin kể sơ qua về hoàn cảnh nội dung câu chuyện, đó là do ông ngoại mình kể lại cho mình nghe, bây h ông đã mất nhưng mà câu chuyện mình vẫn còn nhớ mãi.

Câu chuyện xảy ra vào khoảng năm 1994 – 1995 gì đó mình không nhớ rõ lắm. Mình ở quê hương miền trung đầy gió lào và mưa bão nên những câu chuyện của mình cũng ma mị như những giải đất ấy. Hôm đó là vào tầm khoảng tháng 9 , trời mưa rất to ông ngoại mình mới đưa vó đi cất ( Đi bắt cá , ai ở trung thì biết ). Ông mình mới đến chỗ quen thuộc vẫn thương hay đánh vó, và vẫn làm như mọi khi. Nhưng đêm đó mới lạ lùng làm sao, trời mưa rất to nhưng bắt mãi chả được con cá nào, mọi khi như vậy th cá rất nhiều. Ông mới lấy làm lạ và định ra về thì bổng thấy một người trên cây cầu gần đó và đang từ từ tiến về phía ông.
Ông hỏi : Trời mưa đi mô đó .
Người đàn ông : Đi chăn vịt mà mưa to quá, mi rảnh thì xắn dùm tao cái quần cái nó vướng quá
Ông tôi nhiệt tình nhận lời và xắn quần giúp, nhưng vừa đưa ống quần lên thì thấy chân ông đó rất là nhớt, và khi xắn thêm thì thấy thịt trên chân đang rơi ra.
Và theo kinh nghiệm cửa ông tôi thì đã gặp thứ dữ rồi, đó là con ma chết trôi lên chọc người và bắt người đi theo. Lúc đó nếu như ông tôi bỏ chạy thì rất dễ bị bắt dìm xuống sông. Ông đã làm một điều theo kinh nghiệm là lấy ít muối để trong túi xát vào hai tay và xát vào ống chân ông đó. Và nó biến mất liền. Và ông tôi cũng về nhà ngay lúc đó và không bao h ra khúc sông đó đánh cá nữa. Bởi vì theo quan niệm quê tôi, nó đã theo mình thì trước sau nó cũng bắt mình cách đề phòng tốt nhất là không ra chỗ mình bị dạo nữa.
P/S : Mình còn nhiều chuyện nữa nhưng để bữa sau minh ranh thì viết.
Chuyện Thứ 2 Căn Nhà Đất – Tác Giả Henry
Câu chuyện xãy ra đã gần 20 năm rùi. Lúc này, là mẹ chưa sinh em đâu. Nhà em hồi đó nghèo lắm, được ông bà cho miếng đất xây nhà. Vì nhà còn rất nghèo nên xây căn nhà đất đủ che mưa, che nắng thôi. Từ lúc này, câu chuyện rùng rợn trong căn nhà đất bắt đầu.
Cha em là 1 người chuyên đi đốn cây rừng nói chung là lâm tặc á. Ông đi rừng quen rùi, nên thú dữ hay ma quỷ đối với ông là chuyện bình thường.
Ba em kể:
– Hồi lúc ngủ tại nhà cứ đến khuya đang nằm ngủ thì ông cảm nhận rỏ ràng có người leo lên người ông rùi ghì ông xuống. Lúc này, ông bất ngờ nên ráng mở mắt ra mà không được. Trong tâm trí ông biết lúc này là ma đè rùi. Ông ráng hết sức có thể để tung ra bàn tay ma quái đó. Tung 1 hồi, chắc con ma nó đè không nỗi nữa hay sao á , nên nó buông cho em ra . Cha em tỉnh dậy thì chẳng thấy ai hết. Nhưng lạ thay ở chỗ hai bắp tay ba em còn in rõ bàn tay của ai đó đăng siếc bắp ta ba em. Rùi câu chuyện thứ hai cũng căn nhà cũ đó. Cũng là khi ngủ, thì mẹ em nghe tiếng chảo, chén, xoang kêu rỗn rẻn nhưng có gì rung vậy. Mẹ em lúc này suy nghỉ lúc này chắc là chuột gì á. Lúc này mẹ em xuống bếp thì tiếng xoang, chém dừng lại.Khi mọi chuyện trở lại bình thường thì mẹ em lúc này về giường ngủ. 1 lát sau, lúc này mẹ em tỉnh dậy vì không phải âm thanh xoang, chảo nửa mà là tiếng em đanh cười giỡn trong nhà. Khi tỉnh dậy bà như chết điến. Gần giường là người phụ nửa ẫm đứa con đứng trên không, mặt trằng bệch đang nhìn mẹ mình và hình như đang cười. Mẹ mình lúc này chỉ biết la lên thật to cho cha mình dậy. Lúc này cha mình nghe tiếng mẹ la thì tỉnh dậy. Cha mình hỏi sao vậy thì mẹ mình kể đầu đuôi câu chuyện cho ba mình nghe rùi trấn an mẹ mình.
Nhưng sao này mẹ mình đẻ ra mình thì cũng mua được căn nhà khang trang gần kế bên nhưmg mà không gặp ma nửa. Khi cha mình hỏi bà mình thì bà mình kể. Hùi bà mình còn trẻ hình như đất nhà mình có chôn con của bà hàng xóm vì khó đẻ nên hai mẹ con kiệt sức mà chết.^^ đến lúc này cha mình nỗi da gà.

4
26 tháng 11 2019

hi hi

26 tháng 11 2019

eo oi

Mình được sinh và lớn lên ở Bình Thuận nhưng quê gốc mình ở Bình Định.Vào năm 4 tuổi ( mình nay 26t ) má mình có dẫn mình về quê BĐinh chơi.Nhà ngoại mình là nhà xây áp ngói 3 gian như kiểu nhà xưa ấy, nhưng chỉ có 1 phòng ở gian giữa, gian trước thờ tổ tiên và gian sau là bếp nối ra sau vườn, nghe ba má nói lại là dx xây trước năm 1975. Khi về dx ông bà . bác gì… cưng hết cỡ, mới về...
Đọc tiếp

Mình được sinh và lớn lên ở Bình Thuận nhưng quê gốc mình ở Bình Định.

Vào năm 4 tuổi ( mình nay 26t ) má mình có dẫn mình về quê BĐinh chơi.

Nhà ngoại mình là nhà xây áp ngói 3 gian như kiểu nhà xưa ấy, nhưng chỉ có 1 phòng ở gian giữa, gian trước thờ tổ tiên và gian sau là bếp nối ra sau vườn, nghe ba má nói lại là dx xây trước năm 1975. Khi về dx ông bà . bác gì… cưng hết cỡ, mới về mà cũng lì theo đám con nít tu tập, chơi đùa chạy nhảy vui hết cỡ.Tối thì mình với ba má thường ngủ ở cái phản đặt ở gian trước , chuyện rất bình thường hk có gì cả.

📷

mọi chuyện tiếp diễn như vậy được cả nửa tháng… chiều ấy ông bà có viêc đi đâu mình ko biết nhưng ko có ở nhà, má mình thì đi tìm ba mình ( vì ba mình về quê trước đó vài ngày không biết có chuyện gì, má mình sinh ghen là lén phén vói nhìu bà ở ngoài quê, nên qdinh dẫn mình về luôn ) lúc đó có 1 mình à cũng tự chơi v á rồi tò mò vào phòng ngoại chơi.bước vào tự nhiên thấy u ám lắm đó là cảm giác của 1 đứa con nít như mình khi ấy. phòng có 1 cái giường đặt ngay cửa , cuối phòng từ vách ra khoảng 1met dc xây thêm 1 vách nửa nhưng để khung cửa sổ leo ra leo vào, mình tạm gọi là cái kho đi. khi đó mình cứ đứng nhìn cái kho , cứ nhìn chằm chằm qua khung cửa đó mà k biết nhìn cái gì được khoảng 5′ ấy tự dưng cửa phòng đóng sập lại , mình dật mình cửa mở ra không được bên trong tối đen khi ấy mình muốn khóc rồi, đột nhiên bên trong khung cửa ấy co cái bóng đen đứng nhìn mình, mình khi đó k biết ma cỏ gì hết chỉ biết la lên Má ơi…….máaaaaaa…….rồi ngất đi lúc nào ko hay, khi tỉnh dậy thấy nằm ngoài phản được ông bà xoa dầu cho uống mật ong với chanh.

khi ấy tầm 6h chiều rội mà ba má chưa về mình nói với ông bà là có ai ở trong phòng á, bà ngoại nói với mình là con mèo đó con…

Sau chuyện đó mình lúc nào cũng dx má trông coi không để mình 1minh ở nhà nửa…

Gần 3thang mọi chuyện gia dình mình đã êm xuôi về lại Bình Thuận…

dm nó về lại gặp mấy thằng ông nội trong xóm bằng trạc mình toàn theo chọc mình, chọc mình là tại nói chuyện với tụi nó mà mình cứ nói tiếng Binh Định tụi nó cười rụng răng..( tao hông chơi với mày nửa đâu – teo hổng chơiiiii dới mòi nửa đauuu).

Ấy là khi mình 6t , mãi tới tận năm mình 22t khi ấy sắp ra trường mới có cơ hội về quê 1 lần nửa. bấy giờ ông bà mình u80 r nên vào BThuan để con cháu tiện chăm sóc, ngôi nhà tự để lại cho dì dượng – con gái út của ngoại trông coi vì dì có nhà riêng mà, còn mỗi dì là trụ lại ở quê thôi.

Khi về thì ko có má mình , minh đi với ba thôi, ghé thẳng vào nhà bác mình – cũng là nhà của ông nội, mình chào hỏi xong xuôi ba mình nghỉ tai nhà bác, lâu quá mới về nên mỉnh rủ nhỏ em con của dì út tên C qua nhà ngoại ngủ. Lúc qua thì tầm trưa r, bao nhiêu kỉ niệm ợ lên lại cảm xuc vvvl( sau khi thăm chuồng bò, cây me, hàng duối… quay vào nhà nghỉ ngơi, nhưng ko vào phòng nhé! 📷 chắc chuyến xe dài mệt mất ngủ – từ BThuan đi 12h trưa tới 7h sáng toi BDinh chổ mình là Cát Hải…tin dx ko?)

mình nằm cái võng mắc ở gian giửa, nhỏ e nó nằm gian trước, đặt lưng xuống là ngủ liên ngay vì gió sau nhà thổi lên rất mát, không khí miền quê dể chịu vô cùng…Đang thiu thiu tự nhiên thấy nặng người, ko dậy dc, cố mở mắt vẩn khung cảnh nhà sau đó, mình rất tỉnh nhưng ko tài nào la lên hay lam gì dx. biết chắc rồi bị đè rồi nhưng vẩn cố dậy… bổng mình thấy từ nhà sau có cai bóng trắng phải nói là trắng trong luôn chỉ thấy dáng người tự từ đi lên, mình rất sợ nhưng nặm nhắm mắt chịu trận. bthuong thi se tu dậy dx nhưng ko nó cứ kéo dài kéo dài mệt mỏi vo cùng cho tới khi dượng về ổng vừa bước vào cửa là mình dựt dậy liền…như muốn khóc vậy phần vì 20nam moi gặp lai dượng.mình nói với dượng dượng chỉ cười ko nói gì nửa.

Vế lại quê BThuan mình mới hỏi ngoại, ngoại bảo hồi chiến tranh chống mỹ ngoại cũng như bao gdinh khác phải di tản trốn boom mỹ, có bà nào ngoài quảng trị bồng con vào đây trốn dưới hầm nhà ngoại bị boom lấp ko lên dx chết ngạt ở dưới…sau này ngoại mình mới xây lại đào lên cúng kiến cẩn thận r ở mà ngta ko có quấy phá gì hết.
cảm ơn câc bạn đã bỏ tgian đọc..

mình viếc bằng dt, cũng như ko nghỉ trưa có gì xin các bạn góp ý nhẹ cho mình.!

0
Hi các bác.Mình quay trở lại! Hnay miền Bắc gió lạnh, nằm nghe mưa rơi,từng giọt ngắn giọt dài như những lời than thở về một thời dĩ vãng ngày xưa. Như truyện trước mình kể,mình quê Đông Anh. Chính xác là Thôn Hội Phu,Xã Đông Hội,Đông Anh,Hn. Làng mình đối diện làng Tổng bí thư NPT.📷Nếu các bạn đi qua cầu Đông Trù,rẽ phải rồi rẽ trái đi thẳng,tới trước 1 cây cầu bắc qua...
Đọc tiếp

Hi các bác.

Mình quay trở lại! Hnay miền Bắc gió lạnh, nằm nghe mưa rơi,từng giọt ngắn giọt dài như những lời than thở về một thời dĩ vãng ngày xưa. Như truyện trước mình kể,mình quê Đông Anh. Chính xác là Thôn Hội Phu,Xã Đông Hội,Đông Anh,Hn. Làng mình đối diện làng Tổng bí thư NPT.

📷

Nếu các bạn đi qua cầu Đông Trù,rẽ phải rồi rẽ trái đi thẳng,tới trước 1 cây cầu bắc qua sông,rẽ phải vào làng mình,rẽ trái vào làng bác Trọng. Miêu tả hơi loằng ngoằng mì tôm 1 tý bởi vì ở trước cây cầu có 1 trạm bơm nước và có 1 con mương chảy ngầm qua đường,bác nào ở nông thôn thì biết,chứ văn m dốt,vốn từ kém,miêu tả k hết nghĩa. Câu truyện xảy ra ở trạm bơm này năm 1990,lúc đó nta thường bơm nước định kì vào ruộng để canh tác,trẻ e nông thôn hồi đó làm gì có gì chơi ngoài mấy trò chơi bi,chơi quay…và kiếm cỏ gà chọi nhau.

Thằng bé đó tên Tuấn vs với 1 thằng bạn tên Trường lang thang ở đầu kè đá kiếm cỏ gà tới nhá nhem tối mà vẫn k chịu về. Gia đình họ hàng hốt hoảng đi tìm chỉ thấy thằng Trường mặt tái mét ngồi gần trạm bơm,hỏi gì cũng k nói. Nhìn dòng nước xoáy ở kè đá gia đình hốt hoảng kêu người tắt máy bơm,đợi nước rút rồi vào mò xác. Thằng bé chỉ dc cho vào cái quan tài nhỏ rồi đi chôn ngay trong đêm,ko kèn trống.

Điều đáng nói là ở thành kè đá in hằn những vết móng cào chi chít,đó là sự tuyệt vọng của 1 kẻ cầu tìm sự sống khi bị lực nước hút vào trong cống ngầm làm bạn với tử thần. Câu chuyện nhanh chóng qua đi,nhưng cái cống đó trở lên âm khí lạ lùng,những hôm nào bơm nước thì y như rằng người qua đường vào đêm tối đều nghe thấy những tiếng móng tay cào rin rít vào thành bê tông,tiếng nước ọc ọc như tiếng người sặc nước,có kẻ dũng cảm nhìn xuống lại k thấy gì chỉ một màu bọt trắng,nhưng khi quay mặt đi thì những âm thanh đó lại vang lên sau lưng.

Thằng Trường thì bây h đã 35t và nguyên nhân cái chết ko bao h nó nói nửa lời,người ta chỉ cho rằng là trượt chân ngã mà thôi.

Câu chuyện mình kể ko mang yếu tố kinh dị,các bạn đọc thấy nhạt thông cảm,mình ko giỏi văn vốn từ kém nên duễn đạt nhàm chán,các bạn tc

0
Chap 1: Trở vềTôi rời bến xe Miền Tây vào lúc 12h khuya, đến Châu Đốc vào sáng ngày hôm sau. Chưa kịp nghỉ ngơi tôi lại bắt chuyến xe ôm để đến núi Sam, trên đường đi tôi có tâm sự với bác xe ôm, tạng người mập mập dáng vẻ trong khắc khổ, tuổi đã ngoài 40.– Quê con ở núi Sam hả ?– Dạ, con về thăm ông nội con ở đây ạ.– Con ở đâu ? Nhiêu tuổi rồi ?– Năm nay con 22, con tên...
Đọc tiếp

Chap 1: Trở về

Tôi rời bến xe Miền Tây vào lúc 12h khuya, đến Châu Đốc vào sáng ngày hôm sau. Chưa kịp nghỉ ngơi tôi lại bắt chuyến xe ôm để đến núi Sam, trên đường đi tôi có tâm sự với bác xe ôm, tạng người mập mập dáng vẻ trong khắc khổ, tuổi đã ngoài 40.

– Quê con ở núi Sam hả ?

– Dạ, con về thăm ông nội con ở đây ạ.

– Con ở đâu ? Nhiêu tuổi rồi ?

– Năm nay con 22, con tên Hiếu.

– À à gia đình con sống ở đây hả ?

– Dạ không ạ, gia đình con sống ở SG, riêng chỉ ông nội con ở đây thôi.

Két..tiếng xe thắng lại ở trước hẻm, tôi đưa tiền và bo bác chút ít, bác cười và vội vàng phóng xe đi.

Ngoại truyện : đã mười năm hơn tôi trở quê vùng đất linh thiêng này, Châu Đốc- Núi Sam, vùng đất xa xưa. Cội nguồn của bùa chú, Lỗ Ban, Côn Lôn, Bùa Chú Năm Ông…Từ xa xưa bùa chú được xem như vũ khí của các bậc thầy pháp để xua đuổi Cọp, Rắn Hổ Mây…trên vùng núi linh thiêng này. Những con vật ấy đã giết không biết bao nhiêu mạng người nếu lầm lỡ đi lấy củi, hoặc xế chiều…Có những con kích thước nếu là Cọp thì gần bằng con Bò trưởng thành, nếu là rắn Hổ Mây thì có con dài đến hơn 5m. Đấy chỉ là một phần nhỏ trong câu chuyện của tôi sắp kể đến, ghê sợ nhất là thế giới tâm linh.

Tôi bước vào con ngõ hẹp, cỏ mọc um tùm. Trước mắt là khung cảnh hiện tại khác xa so với lúc trước, hàng xóm nhìn tôi với ánh mắt xa lạ, đâu đó với ánh mắt với ánh mắt mừng rõ của bác Tư Hên, người đã tiếp xúc với tôi từ nhỏ và cũng là người bạn của ông tôi. Nếu nói cho vui thì cứ như best friend. Tôi tiến lại gần và chào hỏi bác.

– Lâu rồi đấy Hiếu ạ, hơn mười năm rồi con không về xứ này. Lớn rồi lạ hẳn suýt chút nhìn không ra.

– Tôi cười tươi, dạ cũng lâu rồi con mới về. Với lại con ở trên đó cũng quen rồi nay mới có dịp về thăm về.

Nói đoạn xong tôi chào bác và mọi người về nhà. Trước sân nhà là bụi chuối và cái lu nước. Gian nhà ngói cổ kính, đền thờ tổ bằng gỗ, cột gỗ, bên trái là phảng gỗ bày biện tách trà, ấm trả vỏ bằng trái dừa khô. Ông nội tôi đang ngồi đấy vẻ mặt tươi vui vội mừng chạy ra đón tôi vào nhà. Tôi ngồi tâm sự với ông ít lâu, rồi thắp nhang bàn thờ tổ và bàn thờ bà nội.

Tôi kể chuyện trên SG, và chuyện học hành của tôi, yêu đương cũng có.

0
PHẦN 1 : TIẾNG CHIM LỢN– Từ xa xưa , chim lợn được biết đến là loài chim mang lại điều xui xẻo cho gia chủ mỗi khi nó cất tiếng kêu tại nhà ai đó , người ta cho rằng chim lợn là sứ giả cõi âm , mỗi khi nó kêu thì chắc chắn có người chết . Cái suy nghĩ ấy ăn sâu vào tiềm thức của nhiều người, đặc biệt tại các vùng nông thôn .Quê tôi là một vùng đồng bằng Bắc Bộ , nơi tôi sinh...
Đọc tiếp

PHẦN 1 : TIẾNG CHIM LỢN

– Từ xa xưa , chim lợn được biết đến là loài chim mang lại điều xui xẻo cho gia chủ mỗi khi nó cất tiếng kêu tại nhà ai đó , người ta cho rằng chim lợn là sứ giả cõi âm , mỗi khi nó kêu thì chắc chắn có người chết . Cái suy nghĩ ấy ăn sâu vào tiềm thức của nhiều người, đặc biệt tại các vùng nông thôn .

Quê tôi là một vùng đồng bằng Bắc Bộ , nơi tôi sinh ra và lớn lên là một cái thôn nhỏ được bao quanh bởi rừng già và sông suối , cuộc sống của bà con chủ yếu là canh tác nông nghiệp , tuy có phần nghèo khó nhưng cuộc sống nhìn chung là êm đềm và thanh bình lắm . Thôn tôi có tên là thôn Đầm , vì giữa thôn có cái đầm to lắm , chả biết nó có từ bao giờ , các cụ kể lại thì nó đã có từ khi các cụ còn nhỏ , chiến tranh bị bom đạn cày xới , không ít lần bom rơi xuống cái đầm ấy , nổ tung toé , cứ mỗi lần như thế cái đầm lại to hơn , nước lúc nào cũng đầy nhưng đặc biệt nó lại không trong mà đen sẫm một màu nhưng lại không có mùi hôi .

📷

Trưởng thôn , bác Thành , bác ấy năm nay đã ngoài 60 , bác ở một mình trong căn nhà giữa xóm , gần cái đầm nước lớn , vợ bác mất sớm , các con bác đứa lớn đi làm ở Hà Nội , đứa nhỏ mới lấy chồng tận mạn Lai Châu , không hay về nhà , bác cứ lủi thủi một mình như vậy cũng đã lâu lắm rồi . Chuyện kể ra thì cũng chẳng có gì nếu như không xảy ra cái sự lạ ngày hôm đó .
Buổi sáng tinh mơ ngày hôm đó , khi mọi người còn chưa thức , bác Thành đang ngủ thì có tiếng đập cửa ình ình kèm tiếng người gọi thất thanh

– Bác Thành ơi , dậy …dậy mau đi mà xem kìa , chết người rồi , nhanh … Nhanh bác ơi !

Bác Thành vội vàng ra mở cửa , hỏi gấp
– Có chuyện gì thế , mới sáng sớm mà ầm ĩ thế cô Hoa , ai chết ? Chết ở đâu ? Sao lại chết ?
Cô Hoa lắp bắp
– Thằng Hoan , thằng Hoan chết rồi bác ạ , người ta vừa đưa về , mọi người đang ở nhà nó đông lắm , bác đến nhanh đi bác !

Không tiện hỏi gì thêm , bác Thành vớ lấy cây đèn pin mà cùng cô Hoa đi thẳng đến nhà Hoan , nhà Hoan ở cuối xóm , lúc đến đã thấy mọi người tụ tập đông lắm , người ra kẻ vào phụ giúp , cũng có kẻ đứng chỉ trỏ to nhỏ nói chuyện . Thấy bác đến mọi người bảo nhau tránh ra để bác đi vào , vào đến cửa thì một cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt khiến bác bàng hoàng .
Trong nhà , giữa cái chiếu trải ở giữa nhà là thằng Hoan , à không , nói đúng hơn là những gì còn lại của thằng Hoan được đặt ở giữa cái chiếu trải giữa nhà . Cảnh tượng ấy hãi hùng đến mức giờ kể lại bác Thành vẫn thấy sợ . Cái thân xác nó gần như bị xẻ làm đôi , trái tim bị móc ra bị cái gì đó ăn mất, hai con ngươi lòi ra bên ngoài hốc mắt , ruột gan phèo phổi lòi cả ra , trương phình lên , bốc mùi tanh hôi , cái miệng bị xé rách đến mang tai , nhìn kinh dị lắm , vài người yếu bóng vía thì ôm miệng nôn thốc nôn tháo , có người thì ngất tại chỗ , bố mẹ thằng Hoan đang khóc ngất lên ngất xuống khi thấy con mình như thế . Vợ thằng Hoan thì ngất ngay khi thấy thân xác của chồng , đứa con gái mới 6 tuổi thì khóc nấc lên gọi bố . Nhìn cảnh tượng ấy ai cũng mủi lòng xót thương , có người không cầm được mà khóc to lên .
Nói về gia đình thằng Hoan , là một gia đình thuần nông , Hoan là anh cả , ở với bố mẹ già và vợ con , Hoan mới xin được làm bảo vệ ở một công ty trên thị trấn , hay đi sớm về khuya để kiếm tiền lo cho gia đình . Lúc tối anh gọi về báo cho vợ là hôm nay anh trực đêm nên gần sáng mới về , bảo vợ con ngủ trước .
Cô vợ cho con ngủ xong nhưng không tài nào ngủ được , lòng nóng như lửa đốt , tâm trạng tự nhiên bất an lo lắng , bồn chồn khó chịu , cô cảm thấy sợ hãi vì lần gần nhất cô có cảm giác này là lần bố cô bị tai nạn bất ngờ mà qua đời . Ruột gan nóng bừng cô bước xuống giường , đến bên bàn thờ gia tiên thắp nén nhang cầu xin gia tiên phù hộ , cô chưa kịp đốt nhang thì bố chồng lên tiếng
– Sao giờ con còn chưa ngủ ? Con đang định làm gì thế ?
Cô đáp :
– Bố chưa ngủ ạ ? Con thấy ruột gan nóng bừng không tài nào ngủ được nên ra đây định thắp nhang xin gia tiên phù hộ .
Ông Hoàn , bố anh Hoan lại nói
– Bố với mẹ con cũng thế , cảm thấy bất an quá , không biết có chuyện gì xảy ra không . Bố cũng đang định thắp nhang xin gia tiên phù hộ đây , thôi con đưa đây bố thắp cho.
Cô vợ đứng lùi lại cho bố chồng đốt nhang , lạ thay nén nhang vừa cắm xuống thì bùng cháy dữ dội , trong nhà , con bé con hết toáng lên gọi bố . Chị vợ chạy vào dỗ con , con bé nước mắt lăn dài nói mơ thấy bố máu me đầy mình đứng ở cửa sổ thò tay vào định ôm nó , nó sợ quá hét toáng lên thì mẹ chạy vào .
Chưa hết , ngoài cây nhãn , tiếng con chim lợn kêu to , rõ ràng từng tiếng trong cái không gian đặc quánh làm cho con người ta khó thở lại càng thêm căng thẳng . Ông Hoàn giục con đi ngủ và trấn an rằng không có chuyện gì đâu .
Cả nhà vừa tắt đèn được một lúc thì có người gọi cửa
– Bác Hoàn , chị Thoan ơi , anh Hoan … Anh Hoan chết rồi !

Câu nói ấy khiến cả nhà sửng sốt , chưa kịp định thần thì người ta khiêng anh Hoan vào đến cổng , ánh đèn vừa được bật sáng lên thì chị Thoan ngất ngay tại chỗ khi thấy cảnh tượng hãi hùng kinh khiếp ấy , con bé con cũng chạy theo ra ngoài nhìn thấy bố nó tái mặt rồi khóc ré lên . Mọi người cũng kéo đến , người thì phụ giúp ma chay , người đi gọi bác trưởng thôn . Mọi chuyện sau đó thì mọi người đều đã biết .

Bác Thành vẫn đứng đờ người như chưa tin vào mắt mình , bác đứng im Như pho tượng chả thốt lên được từ nào , tiếng khóc rấm rức vẫn vang lên não nề thê lương và ảm đạm . Khi mọi người còn chưa kịp qua cơn sang chấn thì trên cây nhãn , tiếng con chim lợn lại vang lên ghê rợn , có người cầm đá ném thì nó vỗ cánh bay đi , lúc nó bay qua liếc ánh mắt nhìn mọi người mà ai cũng nổi hết da gà .
Từ trong góc nhà , không biết từ đâu xuất hiện một con mèo đen to lắm , đang từ từ tiến ra chỗ xác anh Hoan .
Bác Thành lúc ấy mới bừng tỉnh hét lớn
– Chặn con mèo đen ấy lại , không được để nó nhảy qua cái xác !
Nhưng đã muộn , con mèo lấy đà phóng vụt qua xác anh Hoan , lúc này như có một ma lực thu hút , thân xác anh Hoan với lòng mề phèo phổi còn lòng thòng nhỏ máu tong tỏng dần dần đứng dậy một cách khó khăn và kinh dị trước con mắt hốt hoảng của tất cả mọi người

Còn tiếp ……

0
Chào mọi người . Mọi người chào lại mình cái cho có hứng vào truyện cái nào :))))Hầy.. đợi mình châm điếu thuốc rồi kể nào , các bạn có tin trên đời này có ma hay không , có bạn có có bạn lại nghĩ đó là do trí tưởng tượng của con người khi ở hoàn cảnh nào đó khi mà tâm trí ta gọi nó là sợ , mình lớn lên ở bình chánh nhưng mình ở giáp ranh với long an thôi , chỗ mình ở ngày...
Đọc tiếp

Chào mọi người . Mọi người chào lại mình cái cho có hứng vào truyện cái nào :))))
Hầy.. đợi mình châm điếu thuốc rồi kể nào , các bạn có tin trên đời này có ma hay không , có bạn có có bạn lại nghĩ đó là do trí tưởng tượng của con người khi ở hoàn cảnh nào đó khi mà tâm trí ta gọi nó là sợ , mình lớn lên ở bình chánh nhưng mình ở giáp ranh với long an thôi , chỗ mình ở ngày trước ở cũng ngần 50 hộ , à mà nói chính xác ra thì là 57 hộ do mình hay làm dùm bố mình mấy cái phát mời họp tổ dân phố ấy , nhưng bây giờ chổ này vắng và sợ lắm do người ta quy hoạch hết rồi để xây cao tốc long thành gì gì đó , bây giờ chỉ còn tầm 23 hộ thôi , càng vào sâu đổ nát càng hiện rõ , chuyện cũng chả có gì nghê rợn từ ngày con bồ mình đi làm nhà hàng về toàn 10h 11h , mình cái tính thì lo xa nên toàn chờ nó về tới nhà mới chiệu đi ngủ , chuyện cũng không có gì nếu hôm đó nhà không mất wifi nên đành lôi cái võng trong nhà ra sân bà nội nằm để hút wifi ké ( tới giờ vẫn sài chùa và nằm ngoài sân ahihi ) trước khoảng sân là một không gian rộng và tối om vì nó nằm sát mép đường nên làm mình cứ rờn rợn , các bác nào ở xã cũng biết đường trong xã về đêm cây cối um tùm không đèn nó dị cỡ nào rồi , nhưng vì tình yêu em cân tất các bác ạ , chiều hôm đó mưa cũng lớn và đến đêm nó vẫn lách tách không chịu dừng , em thì nằm đó lâu lâu lại có gió thổi qua với cái hơi sương đêm làm em dựng cả xương sống , hôm đó em cũng mệt lắm dự là nói nó tối nay em ngủ sớm nhưng mà nghĩ lại không bỏ được em mới xuống bếp pha 3 bịch cà phê để làm 1 ca uống , thì bỗng chó khắp sớm em sủa vang rền em cũng thấy hơi sợ sợ rồi nhưng vẫn quyết định là đi mang theo ca cà phê với gói thuốc em nằm mở coi tiếp one piece còn dang dở nhưng mà những ngọn gió lâu lại ùa tới kèm theo tiếng hú cũa gió làm em cứ bồn chồn trong người , rồi cũng  11h.30 hai đứa nói chuỵen cũng tầm 1h sáng em cúp máy đề về ngủ một phần nó sợ em lạnh , nhưng mà hôm nay em lại gạt ý định đó bì đang coi tập cao trào cũa one piece nên em nán lại coi nốt rồi về tầm cũng 2h sáng trời cũng lạnh hơn rất nhiều em cứ ôm điện thoại cho đến khi em nhìn ra phía đường có ông lão đang đạp xe đẹp cứ ngó em chằm chằm rồi cười , em mới lẩm bẩm lẻ nào ông tám chở củi ra ngoài quán sớm vậy mới 2h sáng chả lẽ nào h này đã nấu nước lèo , em châm điếu thuốc ngó lại thì không thấy nữa , em cũng bắt đầu lo sợ về thứ mình thấy , em rơi vào cảm giác lo sợ đến mức nhìn con đường tối om mà em sợ không dám chạy về nhà dù nhà em chỉ cách chỉ cách đó 7 căn thôi , em cứ nằm đó với hi vọng ông nội sẽ đi tè khuy để em có thể ngủ nhờ nhà nội , lúc đó em thật sự chỉ muốn đập cửa kêu cứu ông nội mà lại nghĩ nhà nội út mới sinh con nên không dám kêu , em đành cắn răng nằm lại tầm 3h trời bỗng nhiên trở mưa nặng hạt làm mọi thứ nặng nề nay trở nên quá ảm đạm , bỗng trong tiếng mưa là tiếng xe đạp cót két vọng lại chỗ em , chắc chắn không phải ông tám vì ông chỉ chở củi ra rồi ở ngoài quán với bà tám chứ về làm gì mà mưa gió người ta cũng đạp lẹ chứ sao lại đạp chậm rãi như vậy, chợt mình nghe tiếng ai đó rao rõ mồn một , bánh đây bánh bột bánh chuối đây , mình đảm bảo rằng nghe rất rõ vì tiếng rao chậm rãi và từ từ , ông ấy lại nhìn mình cười lúc ấy mình như chết lặng đi chỉ biết đứng như chết nhìn theo mà nước mắt tuôn ra vì đã sợ đến mức không còn bước nỗi nữa , trời xoẹt gầm thì mọi thứ mình nhìn thấy chỉ là màu đen , bỗng ông nội mở cữa ra đi tiểu thì mình chỉ biết cảm ơn trời vì lúc đó ông nội như cứu tinh cũa mình , mình mở cữa lao thẳng vào giường ông nội nằm co ro trong đó mà chưa hết bàng hoàng vì nhưng gì đã thấy , mình kể lại cho ông nội nghe , ông nói mình hên vì gặp ông đó hiền chỉ hù mình còn gặp vong khác nó cho ăn bùn ăn đất thì xong , dù gì giờ trong mùng mình cũnf đã đỡ hoảng hơn . Nên tối nay lại ra võng nằm viết cho các bạn xem bây giờ rút kinh ngiệm bỏ trong túi củ tỏi chà bá luôn :))) em cày phim tiếp đây , em vốn văn vẻ như lờ nên các bác đừng chê .

0
Quê tôi, một làng quê nghèo nằm heo hắt ben con sông bình yên và thơ mộng ,ai đã từng đọc bài thơ nhớ con sông quê hương của nhà thơ nổi tiếng của tế hanh , thì đó , đó là dòng sông quê tôi, con sông đã gắn với những kỷ niệm của tôi , các bạn tôi , của tất cả các người dân nghèo nơi đây. Con sông chảy từ thượng nguồn, xẻ dọc giữa làng với làng , xã với xã . nhà tôi ở gần...
Đọc tiếp

Quê tôi, một làng quê nghèo nằm heo hắt ben con sông bình yên và thơ mộng ,ai đã từng đọc bài thơ nhớ con sông quê hương của nhà thơ nổi tiếng của tế hanh , thì đó , đó là dòng sông quê tôi, con sông đã gắn với những kỷ niệm của tôi , các bạn tôi , của tất cả các người dân nghèo nơi đây. Con sông chảy từ thượng nguồn, xẻ dọc giữa làng với làng , xã với xã . nhà tôi ở gần chợ cách con sông chỉ một dải đất rộng chừng một trăm mét , từ nhà tôi nhìn thẳng ra sông có thể thấy được làng bên kia rõ môn một , tất cả các giao thương người ta phải qua sông , từ đi chợ , đi làm hay đi ra bến xe đều phải qua con sông này . Thời buổi hiện đại , con đo chỉ còn tồn tại trong những câu thơ lời hát , nhưng ở quê tôi, nó là phương tiện đi lại hữu hiệu nhất giữa các làng các xã là cầu nối giữa đôi bờ mênh mông. .. tôi lớn lên ở đây từ nhỏ , nhà gần bến đò , nên chứng kiến rất nhiều những vụ lật đò thương tâm , nhưng vụ tai nạn trên bến đò năm 1997 làm 11 người chết là vụ tai nạn thương tâm nhất.

Tôi còn nhớ rất rõ thời điểm đó là tháng 9, sau nhiều ngày lũ lụt nước xuống dần , trời bắt đầu hửng nắng tuy không còn mưa nhưng nước sông vẫn chảy khá siết , người bên kia sông bắt đầu đi chợ nhiều hơn bởi cả tháng trời nay họ không thể đi chợ vì lũ lụt . con đò chở khoảng mười lăm người qua sông , đang lướt nhẹ trên dòng sông lạnh ngắt thì một người khách làm rơi nón xuống , vì cố tình chụp lại , khiến con đò chồng chênh và lật úp , nước mới rút nên dòng sông vẫn chảy rất mạnh và con nước vẫn còn sâu quá đầu người, trong đó đa số là phụ nữ và trẻ em theo mẹ đi chợ , chỉ vài người đàn ông và ông lái đò thoát chết , còn lại 11 mạng người nằm trong lòng sống lạnh , và cũng cả tháng sau người ta mới tìm hết . Con khóc mẹ , bà khóc cháu , chồng khóc vợ , anh khóc e… không khí tang thương bao trùm cả một khúc sông. Nhang đèn hoa quả cúng kiếng mù mịt bến sông , khiến cho những ai nhìn vào cũng thấy lành lạnh . người lái đò bị công an bắt, người dân đi lại phải xuống bến dưới cách đó cả cây số , từ đó bên đò cung trở nên hoang lạnh .
thời gian trôi qua người sống cũng đã nguôi ngoai , nhưng người chết có lẽ họ không an phận , họ vẫn còn tiếc cuộc sống dương trần , vì vậy nên đã có rất nhiều những câu chuyện ma mị trên bến sông năm ấy . vào mùa hè dòng sông trơ đáy, chỗ sâu nhất cũng chỉ ngang bẹn của người lớn , có việc người dân vẫn lội qua khúc sông ấy mà không cần phải đi đò . ông Tư hoàng ở cạnh nhà tôi kể , có lần ông đi qua nhà người bạn bên kia sông đám giỗ , khi về lúc đó khoảng 7 giờ tối ổng ra đến bến đo , định săn quần lội qua , ổng như chết lặng khi thấy bên bờ sông một đám người phụ nữ có con nít có tóc tai rủ rượi , mặt mày trắng bệch , quần áo ướt sũng đang ngồi nhìn ra ngoài con sông khóc thút thít, tuy hơi sợ nhưng nghĩ là người nhà của người chết , vì thương nhớ người quá cố nên họ ra đây để thắp nhang nhưng bản tính to mo nên quyết định lại xem thử . khi lại gần ông phát hoảng khi thấy họ nhảy xuống sông và biến mất , trả lại không gian yên tĩnh lạ thường , biết gặp phải những oan hồn chết sông năm trước, tuy nhien la người cứng bóng vía ông vẫn qua sông và về nhà. Ông đã kể cho mọi người nghe , và nhiều người nói cũng đã từng gặp những chuyện như ông , riêng tôi thì tôi không tin lắm vào chuyện của ông kể , tôi cũng có nhiều người quen bên kia sông cũng đi đi , về về qua khúc sông ấy, thậm chí đi về khuya nhưng tôi có thấy gi đâu có lẽ tôi cứng vía . từ nhỏ tôi đã không bao giờ tin trên đời này có ma, ba tôi thường nói với ae tôi rằng chỉ có người mắc bệnh về tâm lý mới thấy ma , có lẽ tôi đã ảnh hưởng nhiều từ lối sống cách nghĩ của ông .
năm 98 khi tôi 17 tuổi, cái tuổi bẻ gãy sừng trâu cái tuổi quậy phá thích thể hiện mình thì nhậu nhẹt , cua gái , đi chơi đêm là chuyện rất đổi bình thường ở cái làng quê nghèo ven sông ấy . tôi còn nhớ rõ như in hôm đó là ngày rằm tháng 3 , thằng bạn bên kia sông có rủ tôi qua bên đó đá bóng , làm gì thì tôi có thể từ chối chứ đá bóng là tôi ok liền , trong các môn thể thao tôi thích nhất môn này . chiều hôm đó đá xong cũng đã 6h , về nhà nó nhậu khoảng 9h tôi ra về , thằng bạn nó rủ ở lại ngủ sáng về nhưng tôi không chịu , ngủ lạ nhà tôi ngủ không yên vả lại ba tôi khá nghiêm khắc trong vấn đề đi qua đêm của con cái . từ nhà đến bến sông khoảng 300m , ánh trăng cũng đã lên cao soi mọi vật rõ môn một , đêm đầu hè oi nồng, mô hôi bắt đầu lấm tấm trên lưng trên trán , cộng với vài ly rượu khiến tôi cảm thấy ngột ngạt khó chịu. Trên lối mòn nhỏ ra bến sống giờ này chắc chỉ có mình tôi, rồi cũng tới bến sông những cơn gió nhẹ cộng với hơi nước của con sông mát lạnh làm tôi cảm thấy dễ chịu những bụi tre già du đưa chạm vào nhau nghe ken két trong không gian tỉnh lặng , mặt sông loang loáng ánh trăng soi .
Đi qua bãi cát, chân tôi chạm dòng nước mát lạnh từ từ lội đi trên sông, nghĩ về trận bóng đá hồi chiều đầu óc tôi như nhẹ tenh ,chợt chân tôi chạm vào cái gì đó như một búi tóc , rồi cái gì đó nhớt nhớt lượn dưới chân minh, cảm giác như hàng chục bàn tay đang cố níu chân tôi lại , cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng , tôi đứng như trời trồng giữa dòng sông, cũng may là đầu hè dòng sông cũng cạn , nước đoạn sông tôi qua cũng chỉ đến bụng . tôi bắt đầu nghĩ đến những câu chuyên ma của ông 7 hoàng của những người đã kể , mà trước đó với tôi chỉ là nhảm nhí , để dọa con nít . cố lấy can dam tôi hít một hơi thật sâu, thò tay vốc nước rửa mặt cho tỉnh táo , co bước đi thật nhanh nhưng do lực cản của nước chân tôi vẫn nặng như chì , tuy nhien cái cảm giác của búi tóc , bàn tay dưới chân tôi lại hoàn toàn biến mất, tôi thở phào nhẹ nhõm , có lẽ đá bóng mệt lại thêm mấy li rượu làm tôi mất trí , nhưng duoi không gian tĩnh lặng tôi nghe rõ tiếng bì bõm phía sau lưng mình như có ai đó đang bơi , tôi ngoái đầu nhìn lại, dưới ánh trăng rằm loang loáng tôi nhìn rất rõ những khuân mặt trắng bệch , với đôi mắt không chút biểu cảm đang cố bơi sau lưng mình , đã qua quá nửa sông nên nước cũng cạn dần , tôi cố lội thật nhanh , có những lúc nhìn sát hai bên người nhưng bóng trắng ấy bơi dập dềnh bên cạnh ngước nhìn tôi với con mắt đen ngòm , sâu hoam , trong đời mình tôi chưa bao giờ có cảm giác sợ đến vậy .rồi tôi cũng đã đến được bờ cát , cố chạy một đoạn rồi cũng khuỵ xuống , có lẽ tôi đã hết sức vì quá mệt . Tiếng bì bõm cũng đã hết , không gian tĩnh lặng trở lại , chỉ còn phì phò tieng thở dốc của tôi , tôi đưa mắt nhìn ra mép sông , dưới ánh trăng rằm soi tỏ , một đoàn người lớn có nhỏ có đứng sắp một hàng ngang dài dưới mép nước nhìn tôi , như cố tìm, cố níu keo cái gì đó trong cuộc sống vốn không con thuộc về họ nữa , bây giờ thì tôi không còn cảm thấy sợ họ , nhìn những bóng trắng ướt sũng lần lượt kéo nhau ra giữa sông rồi mất hẳn , tôi thấy thương cho họ vô cùng những phận người đoan mệnh , ở dưới đó chắc họ lạnh lắm .
giờ này đã khuya , tôi lê những bước chân mệt mỏi trên con đường mòn về nhà , mắt tôi cay sè , cổ tôi nghen lai .giá như năm đó người lái đò có trách nhiệm hơn với công việc của mình, đừng chở quá tải , giá như người khách đó không tiếc cái nón lá của mình, và giá như quê tôi đừng quá nghèo để có một cây cầu, thì những con người tội nghiệp ấy đâu phải nằm bo vơ dưới lòng sông lạnh . Ở miền quê giờ này mọi người đã chìm trong giấc ngủ, chỉ có tiếng chó sủa, lâu lâu lại vang lên như xé tan màn đêm tĩnh lặng . nhà nhà đã tắt đèn di ngủ , nhưng ánh trăng vẫn sáng văng vặc trên đầu , trước mặt đèn nhà tôi vẫn sáng , có lẽ họ đang chờ tôi về , một trận lôi đình đang được ba tôi chờ sẵn …

0
Phần I: Á Quỷ.Trước đây nhà bà ngoại mình ở vườn có trồng một cây Dầu- mình không rõ cây này lắm, nhưng nghe bà ngoại tả nó có quả như cây xoan, nhét vào súng ống nứa bắn rát vãi đ. Khi mẹ mình lớn thì chặt đi lâu rồi, do có nhiều chuyện liên quan đến cây này lắm, chuyện là khi ông ngoại mình mới chuyển công tác về quê mình bây giờ, thì mua được một mảnh đất một ông cùng cơ...
Đọc tiếp

Phần I: Á Quỷ.

Trước đây nhà bà ngoại mình ở vườn có trồng một cây Dầu- mình không rõ cây này lắm, nhưng nghe bà ngoại tả nó có quả như cây xoan, nhét vào súng ống nứa bắn rát vãi đ. Khi mẹ mình lớn thì chặt đi lâu rồi, do có nhiều chuyện liên quan đến cây này lắm, chuyện là khi ông ngoại mình mới chuyển công tác về quê mình bây giờ, thì mua được một mảnh đất một ông cùng cơ quan, ông bà xây nhà mãi nhưng xây xong lận đận quá. Lúc mái gianh bị cháy, lúc thì cột nhà mục nó sụp một mảng nhà- mà gỗ cột là gỗ lim ông cùng các bác tự đi chặt về, rồi trộm đục tường, các kiểu. Một thời gian sau ổn định, bà mình chăn nuôi thì thời gian đầu mọi chuyện nó bình thường, sau thì đàn gà nhà bà mình nuôi không một con gà mái nào đẻ nữa- kiểu như đẻ hết trứng rồi ấy, rồi con nào con ấy gáy như gà trống vậy, nhưng con nào gáy thì chỉ ba bốn ngày sau là lăn ra chết, toàn chết kiểu như bệnh rũ gà giờ, nhưng lông gà rụng dần rồi ấy, lúc làm thịt thì chả còn giọt máu nào cả. Còn chó thì bà mình kể không bao giờ nuôi được chó lông màu khác chó màu vàng, nuôi con nào chết con ấy. không hiểu chết kiểu gì mà con nào con ấy cứ đập đầu vào cây Dầu rồi chết dưới gốc cây ấy, ông bà mình hoang mang lắm, nhưng vì các con nên cố bám trụ- vì ông đang có công tác ổn định, con bà mắc làm hàng.

Còn chó thì bà mình kể không bao giờ nuôi được chó lông màu khác chó màu vàng, nuôi con nào chết con ấy. Mà mười mấy năm nay đúng là mình chưa thấy nhà bà nuôi được con chó nào màu khác vậy, chó lông vàng thì mắc đủ bênh đủ tật, ghẻ lở gì kinh qua hết, mà nó sống dai như bọ, còn chó đen chó vện thì được dăm bữa nửa tháng, là thấy ông bà lụi cụi mang chôn rồi. Rồi một ngày ông bà mới vỡ lẽ ra tại sao nhà mình nó lại lần đạn thế, thì hôm ấy là mùng 1 tháng bảy âm- tháng âm lịch thì nó đọc nhất hai ngày- mùng 1 và rằm, nếu mọi người ai chưa rõ thì mình xin nói nhiều chút: Rằm thì trăng tròn nhất, khi ấy Thái Âm khí từ mặt trăng mạnh nhất, nên âm khí nó thịnh, ma quỷ dễ lên, nhưng thánh thần cũng dễ hiện. Còn mùng một thì độc hơn, “Mùng một lưỡi trai”- nghĩa là bình thường ngày này không có trăng, học trăng chỉ hé như miệng con trai- lúc này Thái Âm khí không có, chỉ có Thiếu Âm khí từ mặt đất thôi, nên Thánh thần không có hiện ra, mà chỉ có ma quỷ ngày này- vong, ngạ quỷ,… nên cúng mùng 1 là thế. Hôm ấy thì ông đi từ nhà máy về, đi về đến ngõ thì nom thấy bóng người vắt vẻo trên cây Dầu, ở dưới là một đám lố nhố nữa, tưởng là trẻ con trong xóm trèo lên cây hái quả, ông mới quát:

– Tối thế này mà bọn mày trèo lên cây à, ngã lộn cổ bây giờ, xuống ngay!

Thì đứa trên cây mới quay đầu sang phía ông, cười khanh khách mấy cái, rồi nói vọng ra- giọng nói nghe ông kể lại là nó kèn kẹt như kiểu bụi tre lúc gió bão ấy, khó nghe, ghê ghê:

– Nhà taooo…. tao ở đấy…

Rồi nó đưa tay với lấy đầu, kéo nghẹo cổ sang một bên, vừa nói vừa cười khanh khách:
-Ngã lộn cổ như thế này đấy phỏng….

Trong ánh mắt kinh hãi của ông thì nó buông người từ cây Dầu rơi xuống đất bịch một cái, tức thì đám đen dưới đất vừa khóc vừa cười, lại rú lên một cách ghê rợn, ông mình lúc đấy khiếp hãi lắm rồi, liền vứt bịch cái xe Phượng Hoàng xuống, chạy ù té vào nhà, không phải là ông mình nhát, mà là ông chạy vào xem bà với các bác mình có việc gì không! Vào đến nơi thì ông thở phào, vội lay bà dậy rồi hỏi bà có nghe gì không, bà lắc đầu, xong đấy ông chỉ ra gốc cây Dầu ngoài vườn thì bà thấy đám ấy, nhưng mắt chúng nố đỏ lòm lên như đám đom đóm lớn màu đỏ tươi vậy, chúng vừa khóc vừa cười rồi cứ dần dần tiến về nhà ông bà mình, ông bà sợ quá ôm lấy các bác mình mà chẳng biết làm gì. Nhưng đến lúc đấy thì bống có tiếng gà gáy vang lên, bọn nó biến mất tăm…

Hôm sau, trời vừa sáng bảnh, ông liền lập tức xuống nhà ông Nhĩ- thầy cao tay nhất mấy làng mình ngày xưa. Mình kể sơ qua về cụ một chút, cụ Nhĩ ngày xưa học chữ Nho, sau bãi bỏ thi cử thì cụ từ quan về quê, nhưng cụ đỗ Tú Tài nên người cùng làng gọi cụ là thầy Tú Nhĩ, cụ nuôi Âm Binh- không phải Âm Binh kiểu thầy phù thủy nuôi là vong, quỷ đói, ngạ quỷ,.. mà cụ nuôi Binh Hồn. Ông mình kể là Binh Hồn là vong linh của binh lính tử trận, hoặc là vong linh có linh tính, không màng hương hoa, không đòi âm đức- nghe cụ Tú Nhĩ bảo đây à phép của Đạo giáo Nội tu Toàn Chân, chứ không phải phép của Ngoại tu kiểu Phù Thủy như Mao Sơn. Cụ có một cái túi, cất giữ một nhúm đậu, gọi là Đậu Binh, làm pháp Tát Đậu Thành Binh, lại có một chiếc gương bát quái- vừa là gương vừa là La Bàn, mỗi khi cụ đi làm phép thì cầm nó đi xem trạch địa từng nhà, xem hướng xem giờ đủ cả. Ông mình vừa tới thì đã thấy cụ ngồi ngay ngắn ở cái phản rồi, cụ vừa cười vừa rót nước chè rồi nói:

– Chú sang sớm thế có chuyện phỏng? Tôi thấy sắc mặt chú vượng khí không tốt, tối qua chắc gặp vật không lành, nay sang chắc vì chuyện vậy chăng?

– Cụ phán chuẩn quá ạ, chả là nhà con…

Vừa nói ông mình vừa kể chuyện nhà mình cho cụ nghe, cụ Nhĩ vừa nghe vừa nhíu mày, rồi cụ mới ôn tồn nói:
– Hỏng! Thú thực với chú, ngày xưa đất nhà chú là nơi đất nghịch- năm xưa Duy Tân ra Bắc, nhưng đến Thanh Hóa là bị giữ lại, không bước nửa chân qua Tam Điệp- sĩ phu Bắc Kỳ uất hận, dâng sớ lên Văn Miếu, rồi nguyện khất thực bộ hành từ Hà Nội vào kinh đô gặp vua, ai ngờ đâu Toàn quyền nó biết, nó bắt hết gia quyến nhà người ta, mang chém hết. Xã ta có bốn cụ tham gia bộ hành, người nhà mang chém ngót 40 người, tất cả vùi thây ở sau hào tre làng, có lẽ chết vì oán hận, nên oán khí không tan, gặp ngày mồng Môt tụ lại mà tác quái..

– Chẳng lẽ đất nhà con…

– Trước đất nhà chú gọi là Đồng Than- vì cứ mỗi tháng lại nghe tiếng than khóc, tiếng rên rỉ của gần bốn mươi mạng người chết oan kia, sau mấy cụ cao niên thỉnh Thành Hoàng ngự xuống, thì Người mới bảo là chị áp chế được hai giáp thôi, nhưng hơn ba chục năm rồi không thấy động tĩnh gì! Không nghĩ nó lại hoành hành thế. Rồi cụ lại thở dài, nói tiếp “Mà chú cũng liều, gà qué chết như vậy mà không nói tôi sớm, tôi trộm nghĩ có lẽ bọn này hút huyết khí của gia cầm, không còn là vong nữa đâu… Có khi thành đã trở thành á quỷ rồi!”

Ông mình nghe thế giật mình lắm, mới hỏi gấp cụ Nhĩ:

– Á quỷ là gì hả cụ?

– Người có tinh, khí, thần, tinh là huyết nhục, thể xác, tinh mạnh thì sống thọ, tinh yếu thì chết yểu. Thần là tinh thần, ba hồn bảy vía, thần mạnh thì vía mạnh, ma sợ quỷ khiếp, can qua được tai họa. Còn Khí, cái này ảo diệu nhất, mỗi người có khí riêng, không ai giống ai, nhưng phần nhiều chia thành Ám khí, Linh khí, người Ám khí nặng thì phần nhiều đầu trộm đuôi cướp, người Linh khí mạnh thì giàu có, phước lộc nhiều. Mà người Ám khí át Linh khí chết đi thì thành Vong, Vong này không có Tinh, lại thiếu Thần, chỉ có Khí- vậy nên không trung hòa được bản tính của mình, mà từ từ tích uất hận nên trở nên hại người. Tích nhiều quá trở thành Á Quỷ- Quỷ này là Hậu thiên, nghĩa là bẩm sinh không phải Quỷ, mà do luyện thành. So với Quỷ bình thường, nó không mạnh bằng, nhưng luận độ độc ác, gian tà, thì không Quỷ nào địch được.

Ông mình khiếp hãi lắm, bồn chồn không yên, lại nhìn thấy cụ Nhĩ đăm chiêu nên lại càng bứt rứt, thì cụ Nhĩ như sực tỉnh, quay sang nói với ông mình:

– Giờ chú nghe tôi này, bây giờ chú cứ về nhà trước, đưa thím với mấy đứa con nít đi chỗ khác ngay, rồi về đây ta tính chuyện sau, bước nào hay bước đấy. Rồi cụ bấm bấm đốt tay, gật mạnh đầu hối thúc: “Nay là ngày Thân, tháng Bảy à? Thế chú phải đưa thím ngay trong giờ Thìn, nhanh lên, không là không kịp, đợi nó đến giờ Mùi là hỏng chuyện, rồi chú về nhà tôi luôn, mai ta về nhà chú!”

Cụ Nhĩ nói thê rồi đưa tiễn ông, ông lập tức về nhà đưa bà về, vì lúc ông từ nhà cụ về đã 8 rưỡi sáng rồi, chỉ còn hơn hai tiếng để dọn đi thôi! Lu bu mãi sáng hôm sau mới về nhà cụ được!

Sau khi ông đưa bà đi, về nhà cụ Nhĩ, bấy giờ thì trong gian nhà của cụ có sẵn hai người trung niên cùng một cụ xêm xêm tuổi cụ Nhĩ nữa, cụ cười cười rồi giới thiệu với ông mình:

– Chắc chú chưa biết, đây là hai học trò lớn của tôi, giờ nó đang tu Đạo trên Thái Vi, tận trên tỉnh Ninh Bình, tối qua tôi gửi chim bắn tin, chúng nó về phụ tá một tay!

Vừa nói cụ vừa chỉ sang một hai người cạnh ông mình- hai người này vẻ mặt hiền hòa, nhàn nhã, mặc áo bào khoác hờ lên vai, nhẹ nhàng cúi đầu chào ông mình. Hồi đấy người ta vẫn mặc áo the, nhưng mặc áo bào thì hiếm, ngay cả lý trưởng cũng không mặc nữa. Tiếp đấy cụ Nhĩ lại chỉ vào cụ già bên cạnh, nói:

– Đây là sư đệ của tôi, tận trong Vinh, so với tôi thì bản lĩnh của hắn phải hơn tôi ba phần, có hắn chuyện nhà chú không phải là khó khăn gì.

Ông mình nghe thế vội quay sang cúi chào cụ già kia, cụ này nghe là sư đệ của cụ Nhĩ, nhưng mái tóc bạc trắng, mang vẻ già nua, có vẻ già hơn cụ Nhĩ phải hai chục tuổi, cụ này nghe thế đang nhắm mắt dưỡng khí liền mở hai mắt ra, cười mỉm:

– Sư huynh quá lời, tạp kỹ của tôi há lại bằng sư huynh, tôi là đi đường tắt, luyện thêm cả Ngoại tu, trả giá bằng Âm đức, Nguyên Khí mới lay lắt đến hôm nay. Giờ giúp được ai hay người ấy. Nhìn người này Vong khí quấn thân, có vẻ gặp chuyện không lành…

Cụ Nhĩ liền quay sang kể chuyện về đất nhà mình, cụ già kia càng ngày càng nhíu mày, thở hắt ra:
– Sư huynh, Á Quỷ chắc rồi, huyết chó vốn là vât tanh bẩn, nhưng có tính kị tà, mà chúng lại hút huyết chó, thì e rằng tà khí của chúng không phải dạng vừa đâu…

Cụ Nhĩ lúc đấy mới quay sang dặn dò tất cả người trong phòng:

– Tối nay ta sang nhà chú T một lần, mọi người nghỉ sớm!

****

Đến tối, cả đoàn năm người băng qua đồng hoang về nhà ông mình, nhà ông mình không phải nằm ở trong làng mà phải đi qua một cánh đồng nữa mới tới, đến nơi, cụ Nhĩ lấy chiếc La bàn ra, ngắm nghía một chút rồi quay lại dặn dò từng người.

– Ấm khí nặng quá! Giờ tôi chưa xác định được vong tà nó tập trung đến mức nào. Theo tôi thì ta nên kết Bắc Đẩu trận- tôi và sư đệ mỗi người hai cung, chú T với hai đồ đệ tôi mỗi người một cung! Bắc Đẩu tinh chủ tử, là vong hồn chi chủ- kết trận này để mượn tử khí tránh đi Quỷ Nhãn của Á Quỷ, rồi sau đấy theo sách cũ mà làm.

Mọi người gật gật đầu, ông mới hỏi cụ Nhĩ:

– Thưa cụ, con không biết pháp, chỉ là người thường, kết trận liệu có ảnh hưởng lắm không?

– Chú không cần boăn khoăn gì! Chú tuổi Dần, tôi sẽ sắp cho chú chủ vị Thiên Y- chỉ cần giữ vững tinh thần, không nên lo sợ phá vỡ vị trí, thì chắc chắn không có bất cứ thương tổn gì cả.

Rồi cụ Nhĩ xoay xoay La Bàn, đi vòng vòng quanh nhà, nhìn ngắm nhà mình một chút rồi ấn định từng người vào chỗ riêng, Bắc Đẩu trận bàn có 7 vị, năm người đứng một chỗ, còn hai vị trí thì cụ Nhĩ để ở đấy chiếc La Bàn, một vị trí thì sư đệ cụ để lại một cái thước lớn. Vừa bày xong trận thì cụ Nhĩ tung nắm đậu ra, trong ánh mắt kinh ngạc của ông mình hạt đậu dần dần run rẩy rồi bay tà tà mặt đất ngang eo người lớn, tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt, cụ liền chỉ tay vào nhà rồi hét:

– Càn chi Thiên, Thiên tựa Thương Khung. Khôn vi Địa, Địa như Huyền Hoàng. Linh Khí quy Thiên, Ám khí trầm Địa. Tát Đậu thành Binh, Hào khí ngang Vân, kết lập Xã Đàn, pháp lập tựa Thiên Võng. Tế Trời, Tế Linh Khí, triệt Ám Khí. Thái Vi pháp lệnh, phán quyết: Sát Sát Sát!!!

SAu ba tiếng Sát của cụ, Đậu Binh tiến thành một dòng lũ lao vào đất nhà mình, đa phần lao vào cây Dầu, rồi bỗng nhiên lúc đấy gió lạnh thổi lên, thổi tắt hơn một phần ba nến mà cụ Nhị thắp lúc đọc lệnh. Rồi một tiếng the thé vang lên:

– Phá hỏng chuyện của tao… Tao vặt đầu từng thằng…

Rồi từ cây Dầu lao ra một bóng đen, mắt nó sáng rực như đèn, cao lêu nghêu, miệng há rộng đỏ lòm như máu, vừa cười méo xệch miếng lại vừa nghiến răng kèn kẹt. Nó lom lom nhìn vào từng người, rồi đưa tay với sang bên người nó. Là xác một con dê lớn, không trách dạo này hàng xóm mất nhiều súc vật, lợn gà, chó không kể, mà mất cả một số súc vật lớn như Dê, nghé nữa. Cụ Nhĩ thấy thế giật mình, nhưng vẫn quát lớn:

– Quỷ nơi nào há lại dám hoành hành như vậy! Chết là hết, lại dám quanh quẩn làm hại sinh linh, không muốn Luân hồi nữa chăng?

– Câm mồm, thằng nho già! Còn dạy tao, chết hết đi…

Nói rồi nó vung tay lên, ném xác con dê về phía cụ Nhĩ, lại tiếp tục vung tay lần nữa, nó tựa như biến thành làn khói, bây về phía Đạu Binh, mõi lần lao đến phía đám Đậu, tuy đều bị giữ lại nhưng ánh sáng của đậu yếu đi rất nhiều. Vừa lao nó vừa cười khe khé:

– Chết hết đi…tao giết hết…giết hết.

Ông mình thấy thế sợ hãi lắm, nhưng vẫn cố đứng nguyên vị trí, lúc này cụ Nhĩ mới quay sang nói lớn:

– Sư đệ, nhanh tay! Quỷ này hút được tam thực khí, hút đủ huyết khi Bò, Lợn, Dê rồi, không sợ dương khí nữa! Giúp tôi nhanh!

Lúc này sư đệ của cụ Nhĩ mới cười nhạt, nhếch môi cười khẽ, rồi phất phất tay, từ tay áo cụ mới bay ra một đoàn khói nhạt- mờ mờ ảo ảo, bay về phía trận chiến phía trước, nhưng đoàn khí vụ này không lao về phía con quỷ Dầu, mà lao về phía đậu binh, nhất thời âm binh đã yếu thế không chịu nổi nữa, tan tác như gianh. Cụ Nhĩ lúc này tâm thần tập trung vào Đậu binh, binh vỡ thì tướng cũng phải chịu ít nhiều, cụ liền run rẩy, phun một nhúm máu ra, vẻ mặt nhợt nhạt không thể tin được quay sang nhìn cụ kia:

– Sư đệ, cớ ra làm sao?

– Sư huynh, vô độc bất trượng phu! Trao pháp quyết mà sư phụ trước khi quy trần đưa cho tôi, nếu không… Nói đến đây cụ kia cười một lần nữa, ánh mắt loe lói lên, lại phất tay một lần nữa, con quỷ kia tỏ vẻ sợ sệt, lùi dần rồi tiến đến cạnh lão, ra vẻ rất cung kính, đến bấy giờ thì ai cũng đã rõ, thì ra lũ chúng nó ủ mưu, làm ra tuồng kịch để ám cụ Nhĩ một kích:

Cụ Nhĩ nét mặt bệnh tật, run rẩy không đứng vững, con hai vị đồ đệ của cụ thì cứ đứng ở vị trí cũ quay cuồng đâm chém vung tay không thôi, riêng ông mình thì không có việc gì, có lẽ lão kia cảm thấy ông mình là người thường, chẳng có tác dụng gì nên cũng lười chả thèm ra tay. Cụ nhìn lão một lúc, hỏi lớn:

– Là mi dùng pháp giúp con Quỷ này thu huyết khí, áp đi linh thức của Thổ Địa, Thành Hoàng, từ từ tu luyện?

– Phải, năm năm rồi, nếu không phải thằng này xây nhà nơi này, tôi há phải làm gấp gáp thế? Nhưng mà nhờ nó, tôi mới có cơ hội lấy mạng sư huynh chứ…

Nói rồi lão cười rộ lên, vẻ mặt ánh mắt có vẻ thỏa mãn lắm, rồi liên tục vuốt râu, nhìn về phía cũ Nhĩ. Ai ngờ lúc này con Quỷ bên cạnh lão mới đưa tay đâm lão một cái xuyên từ bụng qua lưng. Lão giật mình, đau đớn nhìn xuống, bàn tay đen xì của con quỷ mới xoắn mạnh một cái nữa, hoàn toàn làm vết đâm loang rộng ra, rồi kéo một cái nữa, móc tim của lão ra. Cuối cùng lão chỉ kịp trợn mắt lên rồi ngã xuống đất, trào máu, chết không nhắm mắt. Con Quỷ cầm tim lão, hít hà mấy cái rồi vứt toạt vào miệng rộng đầy máu, nhai nhóp nhép:

– Tim người…Người…tao muốn ăn…

Lão chết thì ảo thuật che mắt hai học trò cụ Nhĩ mất hẳn, hai học trò cụ sực tỉnh lao lại, chỉ cần nhìn họ cũng hiểu điều gì xảy ra, một người căm giận nói:

– Không ngờ sư thúc hắn dám đi theo con đường dưỡng quỷ, ai ngờ người tính không bằng trời tính! Quỷ kế đa đoan, tin lời quỷ, thà rằng tự tìm chết…

Bấy giờ con quỷ đứng yên như đang cố hấp thụ tim lão sư đệ, thì mở to mắt ra, từ mắt nó chảy ra một dòng mắt màu đỏ sậm, tanh tưởi khôn cùng, nhe lớn hai hàm răng ra, nó cười khàn rồi lao vụt lại phía đám người. Một vị đồ đệ cụ Nhĩ mới ôm láy ông mình, chạy vụt ra ngoài, số là cụ Nhĩ thấy bất ổn liền nói nhỏ với vị ấy, tí nữa liệu căm gắp mắm, thấy khó là lui, bảo kê ông mình đi trước, nếu không mạng người khó giữ.

Cụ Nhĩ và người đệ tử còn lại tiếp tục đứng bắt quyết, tay liên tục tạo thành pháp ấn, rồi lầm nhầm tung về phía con Quỷ. Sau đấy mọi chuyện không rõ ra sao, nhưng nghe ông mình thuật lại thì đi băng qua cánh đồng vẫn nghe tiếng gào tú, tiếng ấm ấm như đốt pháo.. Mãi tận gần sáng, cụ Nhĩ cùng đồ đệ cụ mới về nhà, ai đấy đầu tóc rối bù, mặt tái nhợt đi như mất máu, cụ Nhĩ vừa ngồi xuống đã thở dốc rồi nói:

– Lần này gặp may, mang được thân già về, tôi tưởng tôi không qua nổi đêm nay nữa, nhưng con Quỷ này cũng xổng mất rồi, không thể bắt được. Lần này phúc không bằng họa rồi, tôi phỏng đoán nó tu dưỡng an ổn, lại về làng mình thôi….

Ông mình nghe thế sợ lắm, xin cụ Nhĩ nghĩ cách giúp cho, cụ cũng chỉ thở hắt một hơi, rồi nói với ông mình:

– Tôi còn một đứa đồ đệ nữa, là đồ đệ quan môn của tôi, tôi đã nhắn nó. Sau này nếu làng bất ổn, nó sẽ về ngay! Còn chú, tôi khuyên chú chuyển nhà đi, dù gì chú thím cũng có công tác, chuyển vào trong làng có Âm trạch Thành Hoàng, dễ hơn…

Ông mình nghe thế cũng cảm ơn cụ Nhĩ lắm, rồi mấy hôm sau vay mượn, mua mảnh đất trong làng, còn mảnh đất nhà cũ, ít lâu sau chỗ mình rộ phong trào đào đất sét làm gạch, chỗ đó hóa lò gạch… Chỉ ban ngày mới có người tới, còn ko ai vãng lai cả, riêng gốc cây Dầu vẫn còn- và nó còn gây nhiều chuyện cho làng nữa…

0