Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

### **1. Hình ảnh cây dừa tượng trưng cho ai?** Cây dừa trong hai câu thơ cuối **tượng trưng cho người nông dân Việt Nam**, đặc biệt là người dân miền biển hoặc vùng quê Nam Bộ. - **"Đứng canh trời đất bao la"** → Gợi hình ảnh con người kiên cường, bám trụ với quê hương, canh giữ mảnh đất, cuộc sống dù gian khó. - **"Đủng đỉnh như là đứng chơi"** → Thể hiện phong thái ung dung, lạc quan, bình dị của người lao động dù sống trong điều kiện thiên nhiên khắc nghiệt. → Cây dừa trở thành **biểu tượng cho tâm hồn và sức sống của con người Việt Nam**: **kiên định nhưng thanh thản, mạnh mẽ mà giản dị**. --- ### **2. Nhận xét về biện pháp nghệ thuật** Tác giả sử dụng **nhân hóa** kết hợp **so sánh** một cách tinh tế: - **Nhân hóa**: - "Đứng **canh**" (như người lính gác), - "**đủng đỉnh**" (dáng vẻ thong thả như con người). - **So sánh**: "**như là đứng chơi**" → làm nổi bật vẻ thư thái, vô tư của cây dừa. → Hiệu quả: Biến cây dừa thành một **sinh thể có tâm hồn**, vừa gần gũi vừa giàu sức gợi, khiến thiên nhiên trở nên sống động, có hồn. --- ### **3. Cảm nhận về cây dừa qua cách miêu tả** - **Kiên cường, vững chãi**: Dừa "đứng canh" giữa trời đất mênh mông, chịu đựng nắng gió như người chiến sĩ thầm lặng. - **Ung dung, lạc quan**: Dù sống giữa không gian rộng lớn, dừa vẫn "đủng đỉnh" như đang thư giãn, thể hiện tinh thần bình dị, yêu đời. - **Gắn bó với con người**: Hình ảnh dừa gợi liên tưởng đến cuộc sống lao động chân chất nhưng đầy niềm vui của người dân quê. → Cây dừa không chỉ là loài cây mà trở thành **người bạn tâm tình**, mang vẻ đẹp **vừa hào hùng, vừa bình yên** của thiên nhiên và con người Việt Nam. **Tóm lại**: Bằng nghệ thuật nhân hóa đặc sắc, tác giả đã khắc họa cây dừa như một biểu tượng nghệ thuật giàu ý nghĩa, vừa tả cảnh vừa gửi gắm triết lí sống đẹp.

1. Miêu tả ; biểu cảm.
2.
-ND ; ý nghĩa : Bằng góc nhìn của trẻ em vô cùng hồn nhiên , chân thật , nhà thơ Trần Đăng Khoa đã miêu tả cây dừa giống như một con người :luôn gắn bó với đất trời và thiên nhiên.Thông qua việc miêu tả cây dừa, tác giả Trần Đăng Khoa muốn ca ngợi vẻ đẹp nên thơ, đáng yêu của vườn quê, của thiên nhiên, của con người Việt Nam.
3.
+)Biện pháp nghệ thuật :
*Nhân hóa:
-Dang tay đón gió, gật đầu gọi trăng
TD: Bằng việc sử dụng nghệ thuật nhân hóa một cách tài tình , tác giả đã miêu tả cây dừa giống như một con người với những động tác : " dang tay" , "gật đầu" vô cùng mềm mại , uyển chuyển.
-Tiếng dừa làm dịu nắng trưa,gọi đàn gió đến cùng dừa múa reo
TD : Biện pháp nhân hóa đã miêu tả cây dừa như hòa quyện vào với làn gió mát , như được chạm vào những đám mây xanh.Không những vậy , tiếng dừa còn làm cho cái nắng oi bức của buổi trưa trong những ngày hè như dần trở nên dịu lại.Những rặng dừa như đang bao bọc , che chở , mang đến sự bình yên bất tận cho làng quê yêu dấu.
*So sánh:
- Quả dừa - đàn lợn con
TD : Trần Đăng Khoa đã sử dụng biện pháp so sánh để miêu tả những chùm dừa vô cùng ngộ nghĩnh , độc đáo và vô cùng thú vị : như những đàn lợn béo tròn được lợn mẹ lót ổ cho từ trên cao.
-Tàu dừa - chiếc lược
TD:Một lần nữa , tác giả Trần Đăng Khoa đã sử dụng biện pháp so sánh vô cùng độc đáo, mới lạ dưới góc nhìn trẻ thơ : cây dừa như một chiếc lược , chải vào gợn mây xanh bồng bềnh , tạo cảm giác mượt mà , êm ả.
4 .
Dưới ngòi bút miêu tả tinh tế của Trần Đăng Khoa, hình ảnh cây dừa được cô đúc lại ở hai câu cuối:
“Đứng canh trời đất bao la,
Mà dừa đủng đỉnh như là đứng chơi.”
Tác giả dùng biện pháp ẩn dụ để miêu tả cây dừa như một người lính. Hình ảnh cây dừa hiện lên thật đáng yêu như một con người ung dung, thanh cao nơi làng quê giản dị. Đó chính là tư thế và thần thái của cây dừa : hiện lên vô cùng đẹp trong bức tranh làng quê Việt Nam. Và phải chăng đó cũng là những vẻ đẹp và phẩm chất của con người Việt Nam?

a. Câu thơ sử dụng biện pháp tu từ ẩn dụ. Qua hình tượng thuyền - biển để nói về người con trai và người con gái trong tình yêu.
b. Đầu xanh - má hồng cũng được ẩn dụ để gửi gắm tư tưởng. "Đầu xanh" để chỉ tuổi trẻ. "Má hồng" để chỉ người con gái đẹp, đang độ xuân sắc. Mà cụ thể là chỉ Thúy Kiều (trong Truyện Kiều - Nguyễn Du)

Phần I
a, Nội dung : nói về cây dừa
b, biện pháp: nhân hóa.
Phân tích :
Tiếng dừa làm dịu nắng trưa,
Gọi đàn gió đến cùng dừa múa reo.
Với động từ “gọi”, “múa reo”, cây dừa của Trần Đăng Khoa trở nên có hồn, tạo nên những ấn tượng sâu sắc cho người đọc.
Giữa trời trong, với đàn cò, tiếng dừa rì rào như hoà nhịp cùng cánh cò vỗ trên trời xanh:
Trời xanh đầy tiếng rì rào,
Đàn cò đánh nhịp bay vào bay ra.
Câu thơ vừa có màu sắc của “trời trong”, vừa có âm thanh “rì rào” của không gian, đàn cò trắng nổi giữa trời trong đang vỗ cánh, đang đánh nhịp “bay vào bay ra”. Khi đọc các câu thơ, ta thấy hiện ra trước mắt người đọc hình ảnh cây dừa đang hoà với thiên nhiên, với lối suy nghĩ, tưởng tượng của tác giả tạo nên sự hút của bài thơ ngay từ đoạn đầu.Khép lại bài thơ, tác giả dùng biện pháp ẩn dụ để miêu tả cây dừa như một người lính. Hình ảnh cây dừa thật đáng yêu như một con người ung dung, thanh cao nơi làng quê:
Đứng canh trời đất bao la,
Mà dừa đủng đỉnh như là đứng chơi.
==> Qua việc miêu tả cây dừa, tác giả Trần Đăng Khoa ca ngợi vẻ đẹp nên thơ, đáng yêu của vườn quê, của thiên nhiên, của con người Việt Nam.

1. Thể hiện niềm vui sướng hân hoan khi mùa thu cách mạng tháng 8/1945 thành công Việt Bắc cái nôi của CM Việt nam được giải phóng .Thể thơ tự do
2. Biện pháp tu từ nhân hóa. Tác dụng: miêu tả sinh động, chân thực hình ảnh đất trời vào thu: sắc trời mùa thu trong xanh, gió thu lay động cành lá khiến lá cây xào xạc như tiếng reo vui, tiếng nói cười. Đó là một hình ảnh đất nước mới mẻ, tinh khôi, rộn rã sau ngày giải phóng.
3. Tác dụng của phép tu từ điệp ngữ: cụm từ “của chúng ta”, “chúng ta” được nhắc lại nhiều lần trong đoạn thơ nhằm khẳng định, nhấn mạnh quyền làm chủ đất nước của dân tộc ta.

a) So sánh: Mồ hôi ___ mưa
b) - Nhân hóa: rừng núi : trông theo
- Ẩn dụ: +, Người : chỉ Bác Hồ
+, rừng núi : chỉ những người sống ở vùng núi
c) Ẩn dụ : nghe

11) so sánh +Điệp ngữ "Ôi tổ quốc !"
Tác dụng: So sánh Sự yêu nước như máu thịt là nhưng người quan trọng nhất + Điêph ngữ ôi tổ quốc ta thấy được tình yêu nước thật đặc biệt rất to lớn đến nôi ta sẵn sàng hi sinh vì nó
12) a) Thể thơ: Lục Bát
b)Cặp từ: Bay vào >< bay ra
c)Qua hình ảnh "NHân hóa" Hình ảnh những rặng dừa che chở, bao bọc, mang lại sự yên bình cho làng quê yêu dấu đã trở thành hình ảnh quen thuộc trong văn học nói riêng và trong đời sống của người dân Việt Nam nói chung. Và hình ảnh đó lại một lần nữa được khắc sâu qua ngòi bút của một nhà thơ nhỏ tuổi, nhưng lại mang một tình yêu lớn với quê hương với thiên nhiên - nhà thơ Trần Đăng Khoa.Bài thơ “Cây dừa” được trần Đăng Khoa viết khi anh còn là một cậu bé, nhưng những gì tác giả nhỏ tuổi này gửi gắm qua hình ảnh cây dừa lại là sự đúc kết của một con người không chỉ có tình yêu thiên nhiên, quê hương tha thiết mà còn chứa đựng sự hiểu biết sâu sắc về văn hóa, về tính cách của con người Việt Nam. Qua ngòi bút của Khoa, cây dừa trở thành hiện thân của con người Việt Nam với đầy đủ những phẩm chất tốt đẹp: nhân hậu, thân thiện, thích kết giao bè bạn; lam lũ, chịu thương, chịu khó; có tình yêu quê hương đất nước nồng nàn, luôn hiên ngang và dũng cảm…Đồng thời, bài thơ cũng là một minh chứng cho năng lực quan sát hết sức nhạy bén, tinh tế, đặc biệt là khả năng cảm nhận thiên nhiên bằng mọi giác quan, bằng sự mở rộng của tâm hồn và trí tưởng tượng phong phú, độc đáo.
a) Đứng canh trời đất bao la ->Nhân hóa
Mà dừa đủng đỉnh như là đứng chơi. ->So sánh và nhân hóa
=> để tả cây dừa làm cho cây dừa vừa cụ thể, vừa sinh động, lại mang hồn người.
b) Nhớ chân Người bước lên đèo
Người đi rừng núi trông theo bóng Người. ->Nhân Hóa
->Điệp ngữ ''Nhớ''
=>diễn tả một cách chân thật cảm động mối quan hệ thân thiết tốt đẹp giữa lãnh tụ với nhân dân, giữa Bác 'Hồ với đồng bào Việt Bắc.
c) Đầu xanh có tội tình gì
Má hồng đến quá nửa thì chưa thôi.
=>Nhà thơ Nguyễn Du dùng từ đầu xanh với ý nghĩ chỉ tuổi trẻ, từ má hồng với ý nghĩ chỉ người con gái đẹp, một mĩ nhân. Cả hai từ này đều dùng để ám chỉ nhân vật Thúy Kiều. Cũng như vậy, Tố Hữu dùng cụm từ áo nâu, áo xanh (Áo nâu liền với áo xanh – Nông thôn liền với thị thành đứng lên) để chỉ hai lớp người trong xã hội: nông dân và công nhân. Trong cả hai trường hợp này, các nhà thơ đã dùng những từ chỉ bộ phận của cơ thể (đầu, má) hay chỉ những trang phục quen dùng (áo xanh, áo nâu) để chỉ con người. Cách gọi tên này chẳng những tránh được sự nhầm nhọt, mòn sáo mà còn đem lại niềm vui thích và gợi ra những tình ý sâu xa.